Obama’s Dangerous
South China Sea Strategy
|
Chiến lược nguy hiểm
của Obama ở Biển Đông
|
|
By Ted Galen Carpenter
|
Ted Galen Carpenter
|
National Interest
October 21, 2013.
|
National Interest
21/10/ 2013.
|
The Obama administration can’t seem to resist the
temptation to meddle in the territorial disputes between China and its
neighbors over islands (and probable underlying oil and gas riches) in the
South China Sea. The latest incident began earlier this year when the
Philippines filed an unprecedented arbitration case—over Beijing’s strenuous
objections—regarding the issue with the United Nations’ Convention on the Law
of the Sea. Instead of remaining quiet on the matter, as prudence would
dictate, Secretary of State John Kerry ostentatiously weighed in at the East
Asia Summit on October 10 in Brunei.
|
Chính quyền Obama dường như không thể không can thiệp vào
tình hình tranh chấp lãnh thổ hải giữa Trung Quốc và các nước láng giềng (và
vấn đề tiềm ẩn chính chính là khai thác dầu và khí đốt) ở khu vực Biển Đông. Động
thái mới nhất diễn ra vào đầu năm nay khi Philippines đưa hồ sơ tranh chấp ra
tòa án Liên Hợp Quốc – bất chấp những phản đối từ phía Trung Quốc – nhằm giải
quyết tranh chấp trên cơ sở của Công ước Liên Hiộp Quốc về Luật Biển. Thay vì
ngấm ngầm yên lặng theo dõi, Ngoại trưởng John Kerry đã có mặt tại Hội nghị
Thượng đỉnh Đông Á vào ngày 10 tháng Mười ở Brunei.
|
In remarks to leaders at the gathering, including Chinese
Premier Li Keqiang, Kerry tacitly backed Manila’s arbitration ploy and its
underlying territorial claim. “All claimants have a responsibility to clarify
and align their claims with international law. They can engage in arbitration
and other means of peaceful negotiations.” In a passage implicitly rebuking
Beijing’s extraordinarily broad assertions of sovereign rights in the South
China Sea, Kerry added that “freedom of navigation and overflight is a
linchpin of security in the Pacific.” “Washington’s imprudent support for a
weak treaty ally could ultimately embroil the United States in a nasty
confrontation with an increasingly powerful China.”
|
Trong bài phát biểu với các lãnh đạo tại buổi họp, trong
đó có cả Thủ tướng Trung Quốc Lý Khắc Cường, Ngoại trưởng Kerry đã ngầm ủng
hộ những bước đi và tuyên bố về vấn đề tranh chấp lãnh thổ của Manila trong
thời gian vừa qua. “Tất cả các bên tranh chấp đều có trách nhiệm thực hiện
đúng, rõ ràng, đảm bảo yêu cầu phù hợp với luật pháp quốc tế. Các bên có thể
tham gia, đưa vấn đề ra tòa án quốc tế và giải quyết chúng trên tinh thần đàm
phán hòa bình”. Trong một đoạn văn ngầm chỉ trích những hành động bành trướng
của Bắc Kinh về chủ quyền tại vùng Biển Dông, ông Kerry nói thêm rằng “tự do
hàng hải và hàng không là vấn đề trụ cột an ninh tại Thái Bình Dương”.
|
This was hardly the first time that Washington has taken a
stance that seemingly embodies an “anyone but China” attitude regarding the
South China Sea controversy. During President Obama’s first term, Secretary
of Defense Leon Panetta made remarks during a high-profile visit to Vietnam
that appeared sympathetic to that country’s claims as well as a bid for
bilateral strategic cooperation.
|
Đây không phải lần đầu tiên Washington đưa ra các lâp
trường ủng hộ các bên tranh chấp – trừ Trung Quốc – trong các động thái, thái
độ của các bên có liên quan đến vấn đề tranh chấp ở Biển Đông. Trong nhiêm kỳ
đầu tiên ủa Tổng thống Obama, Bộ trưởng Quốc phòng Leon Panetta đã có chuyến
thăm cấp cao tới Việt Nam, bày tỏ thái độ ủng hộ các tuyên bố Việt Nam đồng
thời cũng nỗ lực đi đến hợp tác chiến lược song phương.
|
But it is the Obama administration’s support for Manila
and its claims that is the most provocative. During a November 2011 East
Asian economic summit in Bali, President Obama went out of his way to
emphasize the importance of the long-standing U.S. military alliance with the
Philippines and pledged to strengthen those ties. Just a day earlier,
Secretary of State Hillary Clinton struck the same theme during remarks in
Manila, asserting that “the United States will always be in the corner of the
Philippines and we will stand and fight with you.” That comment was combative
enough in the abstract, but it became even more so when she juxtaposed it
with comments about the South China Sea dispute elsewhere in her speech. “Any
nation with a claim has the right to assert it,” Clinton stated, “but they do
not have the right to pursue it through intimidation or coercion.”
|
Những hành động của chính quyền Obama đã gây chú ý và đầy
tính khiêu khích khi tuyên bố ủng hộ Manila trong Hội nghị Thượng đinh Kinh
tế các nước Đông Á tại Bali diễn ra vào tháng Mười năm 2011, rằng Tổng thống
Obama đã khăng định lập trường của mình để nhấn mạnh tầm quan trọng trong
liên minh quân sự lâu dài giữa Hoa Kỳ và Phillipines. Ngoài ra, Hoa Kỳ còn
hướng tới mối quan hệ chặt chẽ hơn trong tương lai giữa hai nước. Chỉ một
ngày trước đó, Ngoại trưởng Hillary Clinton cũng đã có bài phát biểu có cùng
chủ đề tại Manila, khẳng định rằng “Hoa Kỳ sẽ luôn đứng về phía Phillippines
và chúng tôi sẽ đứng liên chiến đấu cùng cá bạn”. Bình luận đó mang sắc thái
khá mạnh, nhất là khi nó được nhấn mạnh hơn nữa trong các đoạn liên quan đến
vấn đề tranh chấp Biển Đông. “Bất kỳ quốc gia nào cũng có thể tuyên bố chủ
quyền ở Biển Đông, nhưng họ không có quyền có được những điều đó thông qua
các hành động đe dọa hay cưỡng ép”, bà Clinton nói.
|
Chinese leaders no longer try to conceal their annoyance
regarding Washington’s apparent bias against Beijing’s position. When asked
about Kerry’s remarks, Foreign Ministry spokesperson Hua Chunying contended
that “non-parties to the dispute should respect the efforts by relevant
parties involved to peacefully solve the dispute” through direct
negotiations, “instead of doing things that could harm regional peace and
stability.” She added (with considerable exaggeration) that “the South China
has been calm and tranquil, so if some country really wants to safeguard
peace and stability in the South China Sea, it should stop stirring up
waves.”
|
Lãnh đạo Trung Quốc không còn cố gắng che dấu những bất
bình của họ về những thiên vị rõ ràng chống lại quan điểm của Bắc Kinh. Khi
được hỏi về nhận xét của ô g Kerry, phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Trung Quốc
Hua Chunying cho rằng, “Những bên không liên đến vấn đề tranh chấp phải tôn
trọng những nỗ lực của các bên liên quan trong việc đi đến một giải quyết
tranh chấp trên tinh thần hòa bình và đàm phán trực tiếp thay vì có những
hành động có thể gây hại đến hòa bình và ổn định khu vực”. Bà còn nói thêm
(với giọng điệu khá nhấn mạnh) rằng “Tình hình ở Miền Nam Trung Quốc đang khá
ổn định, vì vậy, nếu có bất kỳ một quốc gia nào thực sự muốn bảo vệ hòa bình
và ổn định ở Biển Đông, họ cần ngừng việc khuấy động vấn đề đó lên”.
|
Beijing’s claims are annoyingly broad, and the United
States, as the world’s leading maritime power, understandably does not want
to see the South China Sea become Chinese territorial waters. But Washington
needs to exercise greater caution for two reasons. First, the issue is one
that involves a great deal of national pride on China’s part, not just
mundane economic or territorial calculations. Chinese officials are fond of
asserting their country’s “indisputable historical” claim to the South China
Sea and seem to regard U.S. actions as a manifestation of a broader policy to
thwart China’s re-emergence as a great power. Chinese leaders are already
uneasy about Washington’s strategic pivot or “rebalancing” military posture
toward East Asia and the accompanying efforts to strengthen ties with
traditional allies such as Japan and South Korea. Backing the Philippines and
other rival claimants in the South China Sea controversy enhances Beijing’s
suspicions.
|
Tuyên bố của Bắc Kinh đã đánh động tình hình lên khá
nhiều, và Hoa Kỳ – cường quốc có sức mạnh hải quân hàng đầu thế giới – hiểu
rằng họ không hề muốn Biển Đông trở thành vùng lãnh hải của Trung Quốc. Nhưng
ở thời điểm hiện tại, Washington cần phải thận trọng vì hai lí do. Đầu tiên,
vấn đề này liên quan trực tíêp đến nền tự hào quốc gia của Trung Quốc, nó
không đơn giản chỉ là vấn đề về lãnh thổ và kinh tế. Các quan chức Trung Quốc
khẳng định tính chủ quyền “không thể chối cãi lịch sử” của họ ở Biển Đông và
dường như xem hành động của Hoa Kỳ như một biểu hiện cho ý định không muốn
Trung Quốc vươn lên trở thành cường quốc đứng đầu thế giới. Lãnh đạo Trung
Quốc cũng đã lo lắng về chính sách “Trục xoay châu Á” của Washington hay
chính sách “tái cân bằng” vị thế quân sự ở khu vực Đông Á. Những động thái nỗ
lực tăng cường quan hệ với các đồng minh truyền thống như Nhật Bản và Hàn
Quốc đã và đang làm Bắc Kinh tiếp tục bất bình. Việc ủng hộ Philippines và
các bên liên quan trong vấn đề tranh chấp lãnh thổ càng làm tăng mối nghi ngờ
và lo ngại của Trung Quốc.
|
Second, it is generally a bad idea for a great power to
back a small, volatile client state in a dispute with a much larger, stronger
neighbor. Small clients then have a tendency to adopt a bolder
stance—sometimes even an irresponsible one—confident that their powerful
patron has their back. Serbia’s actions in 1914 toward Austria-Hungary might
have been far less intractable if Belgrade had not assumed that it had
Russia’s support. And more recently, the Georgian government’s provocative
military actions against the Russian-protected secessionist regime in South
Ossetia seemed motivated in part by the mistaken belief that the United
States and NATO would protect the country from Moscow’s retaliation.
|
Điều thứ hai, việc một cường quốc đưa ra những động thái
bảo vệ một quốc gia láng giêng nhỏ trong khu vực tranh chấp trước một cường
quốc lớn thứ hai trên thế giới là một bước đi khá mạo hiểm. Những quốc gia
láng giềng yếu thế hơn ở khu vực này dường như có xu hướng dựa vào và đôi khi
quá tin rằng vị thế mạnh mẽ của người bảo trợ sẽ giúp họ đạt được hầu hết các quyết định nhằm giành lại
những lợi thế của mình. Hành động ở Serbia năm 1914 đối với Áo–Hungary có thể
có kết quả tốt hơn và dễ dàng hơn nếu không có sự hỗ trợ của Nga. Và gần đây
hơn, hành động khiêu khích quân sự của chính phủ ly khai Gruzia chống lại chế
độ Nga ở miền Nam Ossetia dường như đã khẳng định thêm niềm tin sai lầm rằng,
Hoa Kỳ và NATO sẽ nỗ lực bảo vệ và ủng hộ những nước nhỏ khỏi bị trả thù.
|
The Philippines is a small, poor country with a fragile
political system marked by a good deal of jingoistic posturing.Its
territorial claims in the South China Sea may exceed any reasonable ability
to vindicate them without direct U.S. backing. Manila has already infuriated
Beijing on several occasions over the past few years by sending ships into
disputed waters. Washington’s imprudent support for a weak treaty ally could
ultimately embroil the United States in a nasty confrontation with an increasingly
powerful China. The Obama administration needs to rethink its strategy
regarding the South China Sea issue before blundering into a crisis.
|
Philippines là một quốc gia nghèo, nhỏ, có thể chế chính
trị khá mong manh và yếu. Việc tuyên bố chủ quyền tại khu vực Biển Đông có
thể trở thành vấn đề nghiêm trọng nếu không có sự ủng hộ của Hoa Kỳ. Manila
đã khiêu khích Bắc Kinh khá nhiều lần trong vài năm qua bằng cách gửi tàu vào
vùng biển đang tranh chấp. Nếu Washington thiếu thận trong trong việc hỗ trợ
cũng như kết quả có thể mang lại đối với một đồng minh yếu thế có thể kéo Hoa
Kỳ vào một cuộc đối đầu mạo hiểm với Trung Quốc. Chính quyền Obama cần phải
suy nghĩ lại chiến lược này trong các vấn đề liên quan đến Biển Đông trước
khi trở thành một nhân tố trong cuộc khủng hoảng lớn trong tương lai.
|
Ted Galen Carpenter,
a senior fellow at the Cato Institute and a contributing editor to The
National Interest, is the author of nine books and more than 500 articles and
policy studies
|
Ted Galen Carpenter
là thành viên cao cập tại Viện Cato, Biên tập viên của trang The National
Interest, đồng thời cũng là tác giả của chín quyển sách và hơn 500 bài báo,
nghiên cứu về các chính sách quốc tế.
|
|
|
|
|
|
Translated by Thùy Dương
|
|
|
|
|
http://www.cato.org/publications/commentary/obamas-dangerous-south-china-sea-strategy
|
No comments:
Post a Comment
your comment - ý kiến của bạn