Where is she now? | Bây giờ cô ấy ở đâu |
It's been two years since the last scenes were shot in 5 GIRLS. Find out how Haibinh is faring in this interview with her. | Đã hai năm kể từ khi cảnh quay cuối cùng của phim 5 GIRLS được bấm máy. Hãy tìm hiểu xem Haibinh sinh sống ra sao trong phỏng vấn này nhé. |
P.O.V.: What have you been doing since 5 GIRLS completed shooting? Haibinh: Since my last interview, I have finished high school with all the normal senior year stuff, stress from applying to school and finally deciding where to go, and regretting that I haven't befriended more classmates. This summer has many feelings within it - like the summer of nowhere and everywhere. In the beginning of summer, I still feel like I will be back at Whitney Young, my high school, next fall. | POV: bạn đã làm gì kể từ khi phim 5 GIRLS hoàn thành? Haibinh: Kể từ cuộc phỏng vấn cuối cùng của tôi, tôi đã tốt nghiệp trung học với tất cả những lo toan bộn bề bình thường của một học sinh cuối cấp, căng thẳng với việc nộp đơn vào trường đại học nào và cuối cùng quyết định đi đâu, và tôi hối hận đã không kết bạn với nhiều người hơn trong lớp. Mùa hè này có nhiều cảm xúc bên trong nó - giống như mùa hè không phải ở đâu mà lại ở khắp mọi nơi. Vào đầu mùa hè, tôi vẫn cảm thấy như tôi sẽ được trở lại tại Whitney Young, trường trung học của tôi, mùa thu tới. |
And now, as my friends are gradually leaving for college, I'm beginning to feel the angst, the excitement, the blindness of everything, of leaving home and beginning anew. I'm doing a lot of cool stuff this summer though: kite flying, opening to many different types of people, a leadership development program where I met many wonderful young people who have taught me a great deal about life and dreams, having fun at the beach, enjoying hopeful as well as hopeless conversations, deciding where I stand when it comes to boys. In a way, I feel that summer is extremely important, as if it's my last chance to be with myself, to know it and trust it, before I present it to the world. | Và bây giờ, khi bạn bè của tôi đang lần lượt tạm biệt trường để vào đại học, tôi bắt đầu cảm thấy cảm giác lo lắng, hứng thú, các mọi thứ rối rắm, xa nhà và bắt đầu một cuộc sống mới mẻ. Mặc dù vậy, tôi làm được nhiều điều thích thú vào mùa hè này: thả diều, cởi mở với nhiều người, một chương trình phát triển năng lực lãnh đạo mà ở đó tôi đã gặp nhiều người trẻ tuổi tuyệt vời, những người đã dạy tôi rất nhiều về cuộc sống và ước mơ, vui chơi tại các bãi biển, có được những cuộc hội thoại đầy hy vọng cũng như vô vọng, quyết định lập trường của mình khi nói về bạn trai. Về một phương diện nào đó, tôi cảm thấy rằng mùa hè này cực kỳ quan trọng, như thể nó là cơ hội cuối cùng của tôi đến được với bản thân mình, để biết điều đó và tin tưởng nó, trước khi tôi trình bày nó ra với thế giới. |
P.O.V.: Discuss some of the successes and challenges you experienced during the making of 5 GIRLS and how you have dealt with them. Haibinh: I'm watching the documentary over and I can't believe that I was once that girl. Tears are falling because I can't identify with her anymore. I know she's in me but so much of what makes her "her" isn't "me" anymore. I'm not as hopeful, forgiving, patient, or amused. I'm losing faith in the written word, in philosophy, knowing that it's much easier to give advice than to practice it, yet at the same time, perhaps because I'm desperately trying to hang on to it, I'm very easily inspired and looking for it everywhere. I'm realizing and trying to accept that life is balance and I need to continually walk a fine line between many things, family and friends, doing what I want and what is practical, or expecting too much and too little from people. There are many issues that I'm wrestling with: love, my parents, what it means to be Vietnamese, what do I want to do with my life, and relating to that, finding my potential as well as limits, and accepting all that as me. | POV: Hãy thảo luận về một số trong những thành công và thách thức bạn trải nghiệm trong quá trình làm 5 GIRLS và cách bạn đã xử lý với chúng. Haibinh: Tôi đang xem cuốn phim tài liệu này và tôi không thể tin rằng tôi đã từng là cô gái đó. Tôi trào nước mắt vì tôi không thể giống với cô ấy được nữa. Tôi biết cô ấy vẫn có trong tôi, nhưng có rất nhiều những thứ làm cho cái của cô ấy "cô" không phải là "tôi" bây giờ nữa. Tôi không còn tràn trề hy vọng, tha thứ, kiên nhẫn, hoặc thích thú như thế. Tôi đang mất niềm tin vào chữ viết, vào triết học, biết rằng người ta dễ dàng đưa ra lời khuyên hơn là thực hành nó, nhưng đồng thời, có lẽ bởi vì tôi đang rất cố gắng để bám vào nó, tôi rất dễ dàng có cảm hứng và tìm kiếm nó ở khắp mọi nơi. Tôi đang nhận thức và cố gắng để chấp nhận rằng cuộc sống là sự cân bằng và tôi cần phải tiếp tục đi trong một ranh giới giữa nhiều thứ, gia đình và bạn bè, làm những gì tôi muốn và những gì có tính thực tế, hoặc kỳ vọng quá nhiều và quá ít từ người khác. Có nhiều vấn đề mà tôi đang vật lộn với: tình yêu, cha mẹ, những gì nó làm người Việt Nam là như thế nào, tôi muốn làm gì với cuộc sống của tôi, và những thứ liên quan đến điều đó, tìm kiếm tiềm năng cũng như hạn chế của mình, và chấp nhận tất cả những gì là mình. |
I want to know what it means to be in love and yet I know that I have to wait. I think I need to know more about myself before I get into something so precious. | Tôi muốn biết đem lòng yêu ai có nghĩa gì tuy nhiên tôi biết rằng tôi hẳn phải chờ đợi cái đã. Tôi nghĩ rằng tôi cần phải biết nhiều hơn về bản thân mình trước khi tôi bước vào một cái gì đó rất quý giá. |
I'm not as patient with my parents, perhaps because I'm feeling alone in this struggle of becoming a full person or perhaps because I'm just tired of misunderstanding and miscommunications. Perhaps my parents are tired too. | Tôi không được kiên nhẫn với ba mẹ cho lắm, có lẽ bởi vì tôi cảm thấy đơn độc trong cuộc phấn đấu này để trở thành một người hoàn thiện hoặc có lẽ bởi vì tôi chỉ mệt mỏi vì sự hiểu lầm và truyền đạt sai. Có lẽ cha mẹ tôi cũng đang mệt mỏi. |
P.O.V.: In 5 GIRLS you talked a lot about trying to reconcile with your Vietnamese identity, values, and culture with American ones. How are you coping with these issues now? | POV: Trong 5 GIRLS bạn nói nhiều về cố gắng hòa hợp với bản sắc Việt Nam, giá trị và văn hóa của bạn với bản sắc, giá trị và văn hóa Mỹ. Bây giờ bạn đối phó với những vấn đề này như thế nào? |
Haibinh: More and more I see what it means to be Vietnamese. I went to a camp where most of everyone is Vietnamese and we were taught games that kids play in Vietnam. Many of these games stirred up faint memories of my childhood in Vietnam and made me miss it even more. But more importantly, I learned that being Vietnamese isn't empty like the history in the books, but it is about the songs that these Vietnamese kids hollered, and the games that we've laughed about. It's living it and connecting with each other because you have some kind of common bond, the songs you shared, the food you ate, the running barefoot and the swimming in the river. | Haibinh: Càng ngày tôi càng thấy nhiều và nhiều hơn nữa những gì nó có nghĩa là Việt Nam. Tôi đã đi đến một trại, nơi hầu hết mọi người là Việt Nam và chúng tôi đã được dạy chơi trò chơi mà trẻ em thường chơi ở Việt Nam. Nhiều trò chơi đã khuấy động những ký ức mờ nhạt về thời thơ ấu của tôi ở Việt Nam và làm cho tôi nhớ nó nhiều hơn. Nhưng quan trọng hơn, tôi học được rằng làm người Việt Nam không trống rỗng như lịch sử trong sách, mà là về những khúc ca mà những trẻ em Việt Nam này đang hát to, và là những trò chơi mà chúng tôi đã cùng vui chơi. Nó sống động và nó kết nối ngưới ta lại với nhau bởi vì bạn có sợi dây liên kết chung, các bài hát bạn chia sẻ, thực phẩm bạn ăn, chạy chơi chân đất và bơi lội trên sông. |
Going to college in the fall forces me to think about my major, that and my Mom asking me every other day if I've decided on my major. Recently, it's going to medical school. I love science and since medicine is a universal profession, I will be able to use it everywhere, in Vietnam, Africa, or Chicago. Also, I will be able to focus on my other passion, the humanities, in my undergraduate years. In finding my career, I'm evaluating my skills and qualities - asking myself if I can be what so many hope for me to be, and mostly scared that I can't. | Đi học đại học vào mùa thu này buộc cho tôi phải suy nghĩ về ngành học chính, điều đó mẹ tôi hỏi tôi mỗi ngày là tôi đã quyết định xong ngành học chưa. Gần đây, tôi định đi học y khoa. Tôi yêu khoa học và vì y học là một nghề phổ biến, tôi sẽ có thể sử dụng nó ở khắp mọi nơi, ở Việt Nam, châu Phi, hoặc Chicago. Ngoài ra, tôi sẽ có thể tập trung vào niềm đam mê khác của tôi, nhân văn, trong những năm học đại học. Trong khi tìm kiếm nghề nghiệp tương lai, tôi tự đánh giá kỹ năng và phẩm chất của mình – bằng cách hỏi bản thân mình liệu tôi có thể trở thành người mà nhiều người kỳ vọng hay không, và tôi hay sợ rằng tôi không thể làm được. |
Writing all of this sounds so silly right now. I can't believe that me, almost 19, almost grown up, is building a mountain out of what could be a molehill. | Viết tất cả các điều này lúc này nghe có vẻ ngớ ngẩn. Tôi không thể tin rằng tôi, gần 19 tuổi, sắp trưởng thành, lại đang xây dựng một ngọn núi từ những gì có thể gọi là một đụn đất. |