MENU

BILINGUAL BLOG – BLOG SONG NGỮ ANH VIỆT SHARE KNOWLEGE AND IMPROVE LANGUAGE

--------------------------- TÌM KIẾM TRÊN BLOG NÀY BẰNG GOOGLE SEARCH ----------------------------

TXT-TO-SPEECH – PHẦN MỀM ĐỌC VĂN BẢN

Click phải, chọn open link in New tab, chọn ngôn ngữ trên giao diện mới, dán văn bản vào và Click SAY – văn bản sẽ được đọc với các thứ tiếng theo hai giọng nam và nữ (chọn male/female)

- HOME - VỀ TRANG ĐẦU

CONN'S CURENT THERAPY 2016 - ANH-VIỆT

150 ECG - 150 ĐTĐ - HAMPTON - 4th ED.

VISUAL DIAGNOSIS IN THE NEWBORN

Monday, July 9, 2012

Trading Up in Asia Tăng cường quan hệ mậu dịch tại châu Á




Trading Up in Asia

Tăng cường quan hệ mậu dịch tại châu Á

Bernard K. Gordon, Foreign Affairs, July/Aug 2012

Bernard K. Gordon, Foreign Affairs, tháng Bảy/tháng Tám, 2012

Why the United States Needs the Trans-Pacific Partnership

Tại sao Hoa Kỳ cần Hiệp định Đối tác xuyên Thái Bình Dương / TPP
Bernard K. Gordon

Bernard K. Gordon

As the Doha Round of global trade talks nears its 12th year with no end in sight, the negotiations have all but failed. Frustrated with Doha’s stagnation and eager to expand trade and secure alliances, the United States has signed a series of bilateral free-trade agreements (FTAs), culminating in last year’s pacts with Colombia, Panama, and South Korea. These deals have been generally favorable to the United States; the agreement with South Korea is expected to increase trade between the two countries by billions of dollars and create tens of thousands of jobs for each.


Khi Vòng đàm phán Doha về mậu dịch toàn cầu gần đến năm thứ 12 mà chưa có viễn tượng chấm dứt, các cuộc đàm phán đó gần như đã thất bại. Thất vọng vì tình trạng bế tắc của Doha và muốn bành trướng mậu dịch cũng như tạo dựng các liên minh, Hoa Kỳ đã ký kết một loạt các hiệp định tự do mậu dịch song phương (FTA), mà kết quả là đưa đến những hiệp định với Colombia, Panama, và Nam Hàn vào năm ngoái. Nói chung, những hiệp định này có lợi cho Hoa Kỳ; hiệp định với Nam Hàn được dự kiến là sẽ gia tăng mậu dịch giữa hai nước thêm hằng tỉ đôla và tạo hằng chục ngàn việc làm cho mỗi nước.

Despite these results, the bilateral approach doesn’t offer much promise. The passage of last year’s deals ended a five-year standoff between, on the one side, most Republicans in the House of Representatives and pro-trade advocates in the business community and, on the other, House Democrats, most unions, and U.S. car producers, which fought particularly hard against the deal with South Korea due to long-standing restrictions against U.S. car sales there. After a difficult process of lobbying, wrangling, and compromise, the Obama administration has little stomach left to attempt another bilateral deal.

Mặc dù với những kết quả như thế, đường lối song phương không đưa ra nhiều hứa hẹn. Việc thông qua hiệp định mậu dịch năm ngoái đã chấm dứt sự giằng co kéo dài đã 5 năm giữa, một bên, là đại đa số các dân biểu Cộng hòa Hạ viện Mỹ, những thành phần ủng hộ mậu dịch trong cộng đồng doanh nghiệp, và bên kia, là các dân biểu Dân chủ Hạ viện Mỹ, hầu hết các công đoàn, và các hãng chế tạo xe hơi, vốn tranh đấu dữ dội chống lại hiệp định với Nam Hàn vì nước này đặt ra những hạn chế lâu đời nhắm vào việc bán xe Mỹ tại đó. Qua một tiến trình khó khăn gồm vận động hành lang, tranh đấu và tương nhượng, chính quyền Obama không còn thiết tha gì đến việc mưu tính một hiệp định song phương nào khác nữa.


To move its trade agenda forward, the White House has instead embraced a measure between the global Doha Round and the bilateral FTAs: a plurilateral process centered on the Trans-Pacific Partnership. Currently being negotiated by Australia, Brunei, Chile, Malaysia, New Zealand, Peru, Singapore, the United States, and Vietnam, the TPP will represent one of the world’s most expansive trade agreements. And if Canada, Mexico, and especially Japan, all of which expressed interest in joining the negotiations last November, also sign the agreement, the TPP will add billions to the U.S. economy and solidify Washington’s political, financial, and military commitment to the Pacific for decades to come. Given the potential windfall, the Obama administration believes that the TPP has a better chance of overcoming domestic opposition than would a Doha agreement or new bilateral deals.

Thay vào đó, để xúc tiến nghị trình mậu dịch của mình, Nhà Trắng đã lựa chọn một biện pháp trung dung giữa Vòng đàm phán Doha và các FTA  (hiệp định tự do mậu dịch) song phương: một tiến trình đa phương đặt trọng tâm trên Hiệp định Đối tác xuyên Thái Bình Dương (TPP). Hiện đang được đàm phán giữa Australia, Brunei, Chile, Malaysia, New Zealand, Peru, Singapore, Hoa Kỳ, và Việt Nam, TPP sẽ là một trong những thỏa ước thương mại rộng lớn nhất thế giới. Và nếu Canada, Mexico, và nhất là Nhật Bản, tất cả đều đã bày tỏ vào tháng 11 năm ngoái ý muốn tham dự các cuộc đàm phán, cũng ký kết hiệp định, TPP sẽ cộng thêm nhiều tỉ đôla vào nền kinh tế Mỹ và sẽ tăng cường các cam kết chính trị, tài chính, và quân sự của Washington đối với khu vực Thái Bình Dương trong nhiều thập kỷ tới. Với tiềm năng thuận lợi bất ngờ, chính quyền Obama tin rằng TPP có một cơ may tốt đẹp để vượt qua sự chống đối trong nước hơn một thoả ước Doha hoặc các thoả ước song phương mới.


But the TPP faces obstacles. Critics in several nations involved in the negotiations fear that the United States, to protect its businesses and innovators, is trying to use the agreement to impose its own expansive copyright and patent regulations on its trade partners. The relative secrecy surrounding the TPP talks has only deepened those anxieties. Negotiators have allowed interested stakeholders, from industry to the general public, to present information at open TPP sessions, but they have refused to release the texts of the negotiations. If the Obama administration fails to accommodate reservations about intellectual property rights and make the talks more transparent, there is a growing possibility that the TPP could collapse. The resulting failure would represent a major defeat for the Obama administration and undermine its goal of ensuring a long-term presence for the United States in the Asia-Pacific region.

Tuy vậy, TPP đang gặp nhiều trở ngại. Các nhà phê bình tại một số quốc gia đang tham gia các cuộc đàm phán sợ rằng Hoa Kỳ, nhằm bảo vệ các doanh nghiệp và các nhà sáng chế của mình, sẽ cố gắng sử dụng hiệp định này để áp đặt các luật lệ tác quyền và bằng sáng chế trên các đối tác thương mại. Bức màn tương đối bí mật vây quanh các cuộc đàm phán TPP chỉ đào sâu thêm các mối lo ngại ấy. Những nhà đàm phán cho phép các bên liên quan (interested stakeholders), từ công nghiệp đến đại chúng, trình bày thông tin tại các phiên họp công khai của TPP, nhưng họ không chịu công bố các văn bản đàm phán. Nếu chính quyền Obama không đáp ứng các lo ngại nói trên, thì sẽ có một khả năng ngày càng lớn là TPP có thể suy sụp. Hậu quả này sẽ là một thất bại to lớn đối với chính quyền Obama và phá vỡ luôn cả mục tiêu duy trì sự hiện diện lâu dài của Mỹ trong khu vực châu Á-Thái Binh Dương.

Pacific Promise

As currently proposed, the TPP would go well beyond categories traditionally included in trade agreements. To begin with, over the next decade, it would gradually remove all tariffs on trade between member states. Following the model of the FTA between the United States and South Korea, it would affect almost all forms of economic interaction among its members, covering policies on investment and government procurement, labor and environmental standards, agriculture, intellectual property, and such new sectors as state-owned and small and medium-sized enterprises, businesses with anywhere between 50 and 500 employees. The United States and its partners hope that the TPP becomes the linchpin of free trade in the Asia-Pacific region.


HỨA HẸN THÁI BÌNH DƯƠNG

Với nội dung được đề xuất hiện nay, TPP sẽ vượt quá những phạm trù thường được bao gồm trong các hiệp định thương mại. Trước tiên, trong thập kỷ tới, nó sẽ dần dần loại bỏ mọi thuế quan giữa các quốc gia thành viên. Phỏng theo mô hình của FTA (hiệp định tự do mậu dịch) giữa Hoa Kỳ và Nam Hàn, TPP sẽ ảnh hưởng hầu hết mọi hình thức tương tác kinh tế giữa các thành viên, bao gồm các chính sách đầu tư và thu mua của chính phủ, các tiêu chuẩn môi trường và lao động, nông nghiệp, quyền sở hữu trí tuệ, và các khu vực mới như các công ty quốc doanh, các công ty cỡ nhỏ và trung bình, các doanh nghiệp có từ 50 đến 500 nhân viên. Hoa Kỳ và các quốc gia đối tác hi vọng rằng TPP sẽ trở thành then chốt của nền tự do mậu dịch trong khu vực châu Á-Thái Bình Dương.


But the TPP cannot achieve that potential without Japan. The country’s GDP is more than double that of all the other TPP nations combined, save for the United States. Including Japan would mean that the agreement covered 40 percent of global GDP and add $60 billion to the U.S. export market. That is why the Obama administration and the U.S. export sector declared its support for Japan’s addition to the TPP when Tokyo indicated its interest in joining. This past December, more than 60 American food and agricultural organizations sent a joint statement to Ron Kirk, the U.S. trade representative, and Tom Vilsack, the U.S. secretary of agriculture, encouraging them “to smooth the way for Japan’s full participation.” A week later, the Business Roundtable, an association of CEOs, and the U.S. Business Coalition for TPP, a collection of companies in favor of the free-trade agreement, sent similar letters to the U.S. trade representative. In March, Wendy Cutler, an assistant U.S. trade representative, told an audience in Tokyo that “the prospect of Japan joining the TPP . . . is important; it’s historic. And frankly it’s exciting.”

Nhưng TPP không thể đạt được tiềm năng đó nếu không có sự tham dự của Nhật Bản. GDP của nước này còn cao gấp đôi GDP của tất cả các quốc gia TPP khác cộng lại, nếu không kể đến Hoa Kỳ. Gộp Nhật Bản vào trong nhóm nghĩa là TPP sẽ bao gồm 40% GDP toàn cầu và cộng thêm 60 tỉ đôla cho thị trường xuất khẩu của Hoa Kỳ. Đó là lý do tại sao chính quyền Obama và khu vực xuất khẩu Mỹ tuyên bố ủng hộ việc mời thêm Nhật Bản vào TPP khi Tokyo biểu lộ ý muốn gia nhập. Tháng Chạp vừa qua, hơn 60 tổ chức nông nghiệp và thực phẩm Mỹ gửi một tuyên bố chung đến Ron Kirk, đại diện thương mại Hoa Kỳ, và Tom Vilsack, bộ trưởng nông nghiệp Hoa Kỳ, thúc đẩy họ “tạo điều kiện thuận lợi để Nhật Bản chính thức tham gia”. Một tuần sau, Business Roundtable (Bàn tròn Doanh nghiệp), một hiệp hội các tổng giám đốc, và U.S. Business Coalition for TPP (Liên minh Doanh nghiệp Mỹ vì TPP), một tập hợp các công ty ủng hộ hiệp định tự do mậu dịch này, đã gửi những lá thư tương tự đến đại diện thương mại Hoa Kỳ. Vào tháng Ba, Wendy Cutler, một phụ tá đại diện thương mại Hoa Kỳ, đã nói trước một cử tọa tại Tokyo rằng “viễn tượng Nhật Bản tham gia TPP… là quan trọng, mang ý nghĩa lịch sử. Và thành thật mà nói, sẽ rất hào hứng”.


Enticed by that possibility, the Obama administration has made the TPP the keystone of its trade policy, and it is doing all that it can to shape the agreement in the United States’ favor. For example, it has emphasized encouraging and protecting the interests of small and medium-sized enterprises. Such businesses generally have little experience in dealing with imports or exports, but Washington hopes to enhance their role in the TPP because they compose the bulk of U.S. employment and so by aiding them, it may be able to build domestic support for trade. Americans have long been indifferent to trade, believing that it benefits mainly foreigners, costs them jobs, and contributes to the U.S. trade deficit, which is seen as inherently negative despite the fact that it has long coincided with American trading and political power.

Trước sự hấp dẫn của khả năng này, chính quyền Obama đã chọn TPP làm nguyên tắc cơ bản cho chính sách mậu dịch của mình, và đang làm mọi thứ có thể làm được để hình thành hiệp định này trong cách thế có lợi cho Hoa Kỳ. Chẳng hạn, chính quyền Obama đã nhấn mạnh việc khuyến khích và bảo vệ lợi ích của các công ty cỡ nhỏ và trung bình. Những công ty này ít có kinh nghiệm trong việc giao dịch xuất, nhập khẩu, nhưng Washington hi vọng tăng cường vai trò của chúng vì chúng tạo ra phần lớn công ăn việc làm tại Mỹ. Vì thế, bằng cách hỗ trợ các công ty nhỏ và trung bình này, chính phủ Mỹ có thể xây dựng hậu thuẫn trong nước cho ngành mậu dịch. Từ lâu, người dân Mỹ đã tỏ ra thờ ơ với mậu dịch, vì họ cho rằng mậu dịch chỉ làm lợi cho người nước ngoài, lấy mất công ăn việc làm của dân Mỹ, và làm gia tăng thâm thủng mậu dịch của Hoa Kỳ, một sự kiện bị coi là tiêu cực tự bản chất, bất chấp sự kiện này từ lâu đã đi đôi với sức mạnh thương mại và chính trị Mỹ.


Property Wrongs

Even as Washington hopes that its efforts to shape the TPP will sooth the concerns of U.S. industries and unions, it has already rankled public interest groups and the governments of the other countries negotiating the agreement — particularly when it comes to intellectual property.


NHỮNG SAI TRÁI VỀ QUYỀN SỞ HỮU TRÍ TUỆ

Thậm chí trong khi chính quyền Mỹ hi vọng những nỗ lực khuôn nắn TPP của mình sẽ xoa dịu những lo ngại của các công nghiệp và công đoàn Hoa Kỳ, Washington đã gây bất mãn cho các nhóm lợi ích công cộng và chính phủ các nước khác đang đàm phán hiệp định TPP -- đặc biệt liên quan quyền sở hữu trí tuệ.


In February 2011, a draft text regarding intellectual property from the TPP negotiations was leaked online. A number of U.S. and foreign groups, such as Intellectual Property Watch, Public Knowledge, TPP Watch, and Anonymous harshly criticized several measures outlined in the document. In particular, they condemned proposals for criminal enforcement of copyright and patent law that go beyond existing treaties between the various negotiating countries. They also asserted that the TPP would require Internet service providers to identify users and that the United States is unreasonably seeking to impose its own extensive copyright protections on the agreement. U.S. law stipulates that the vast majority of copyrights should end after 70 years, but critics claim, incorrectly, that the Obama administration has called for the TPP to include a 95-year minimum copyright term on some works. The legal scholars Sean Flynn and Jimmy Koo captured critics’ fears when they wrote in 2011 that the TPP would create “the most extreme, anti-consumer and anti-development international instrument on intellectual property to date.”


Tháng Giêng 2011, một bản thảo liên quan quyền sở hữu trí tuệ từ các cuộc đàm phán TPP bị rò rỉ trên mạng. Một số nhóm lợi ích Mỹ và nước ngoài, như Intellectual Property (Cơ quan theo dõi quyền sở hữu trí tuệ), Public Knowledge (Tri thức công cộng), TPP Watch (Cơ quan theo dõi TPP), và Anonymous (Vô danh), đã gay gắt chỉ trích một số biện pháp được thảo ra trong văn bản. Đặc biệt, họ lên án các đề xuất kêu gọi thi hành luật hình sự đối với các vi phạm bản quyền và bằng sáng chế, một việc đi ra ngoài các hiệp định hiện hành giữa các nước đàm phán. Họ cũng quả quyết rằng TPP sẽ đòi hỏi các công ty cung cấp dịch vụ Internet phải nêu danh tánh người sử dụng và rằng Hoa Kỳ đang tìm cách áp đặt một cách vô lý những biện pháp bảo vệ tác quyền rộng rãi của mình trên hiệp định. Luật pháp Mỹ qui định rằng đại đa số bản quyền phải chấm dứt sau 70 năm, nhưng các người chỉ trích rêu rao, một cách lệch lạc, rằng chính quyền Obama đã kêu gọi đưa vào TPP một thời khoảng bản quyền tối thiểu 95 năm đối với một số tác phẩm. Hai chuyên gia pháp lý là Sean Flynn và Jimmy Koo đã nắm bắt được sự lo ngại của những người chỉ trích, khi họ viết vào năm 2011 rằng TPP sẽ tạo ra “một công cụ quốc tế cực đoan nhất, chống giới tiêu thụ và chống phát triển nhất, trong lãnh vực quyền sở hữu trí tuệ từ trước đến nay”.


The administration has supported these proposals not to harm consumers but to protect American innovators. Intellectual property is already a major source of value for the United States; in 2010, for example, 40 percent of worldwide payments made to intellectual property holders — nearly $100 billion­ — went to Americans. According to the U.S. Commerce Department, those sums matched the profits earned from the export of aircraft, grain, and business services, three sectors that lead the U.S. trade surplus. And U.S. intellectual property will only become more important in the coming years, as several U.S.-based technological innovations, such as next-generation manufacturing techniques and cutting-edge wireless communications, drive the country’s trade. The creators of those technologies will need as much shelter under the TPP as those who currently hold copyrights and patents under U.S. law.


Chính quyền Obama đã hậu thuẫn những đề xuất này không phải để gây thiệt hại cho giới tiêu thụ nhưng để bảo vệ những nhà phát minh Mỹ. Quyền sở hữu trí tuệ vốn là một nguồn giá trị đối với Hoa Kỳ; vào năm 2010, chẳng hạn, 40% số tiền chi trả cho những người giữ quyền sở hữu trí tuệ trên toàn thế giới -- gần 100 tỉ đôla – đã vào tay người Mỹ. Theo thông tin của Bộ Thương mại Hoa Kỳ, những nố tiền này tương đương với lợi nhuận kiếm được do việc xuất khẩu máy bay, ngũ cốc, và các dịch vụ doanh nghiệp, ba khu vực dẫn đầu thặng dư mậu dịch của Hoa Kỳ. Và quyền sở hữu trí tuệ của người Mỹ càng trở nên quan trọng hơn nữa trong những năm tới, khi một số phát kiến công nghệ có cơ sở tại Hoa Kỳ, như các kỹ thuật áp dụng cho nhiều lãnh vực rộng lớn toàn cầu và các dụng cụ truyền thông vô tuyến cực kỳ hiện đại, sẽ thúc đẩy sự phát triển mậu dịch của Hoa Kỳ. Những người sáng tạo ra những công nghệ này sẽ cần đến sự che chở của TPP ở mức độ ngang hàng với những người hiện nắm giữ tác quyền và bằng sáng chế đang được luật pháp Mỹ che chở.


The United States is hardly the only nation affiliated with the TPP that has an interest in securing copyright and patent protections for its citizens. In 2008, for example, Japan led the world in patent applications. And Singapore, with its multibillion-dollar biotechnology investments, also needs to protect its homegrown efforts. In rightly defending the intellectual property rights of American innovators, the United States has also led the way for these other nations. But it is clear that some of those countries do not believe that the United States has their best interests in mind.


Hoa Kỳ gần như không phải là quốc gia duy nhất liên quan TPP có lợi ích trong việc bảo vệ tác quyền và bằng sáng chế cho công dân mình. Năm 2008, chẳng hạn, Nhật Bản đã dẫn đầu thế giới về số đơn xin bằng sáng chế. Và Singgapore, với những đầu tư công nghệ sinh học đáng giá nhiều tỉ đôla, cũng cần bảo vệ các nỗ lực phát sinh từ trong nước. Trong việc bảo vệ một cách chính đáng các quyền sở hữu trí tuệ của các nhà phát minh Mỹ, Hoa Kỳ cũng đã dẫn đường cho nhiều quốc gia khác. Nhưng rõ ràng là, một vài nước đang đàm phán hiệp định không tin rằng Hoa Kỳ quan tâm đến lợi ích cao nhất của họ.



Free Talks

Despite the broad interest in strong intellectual property protections among some countries negotiating the TPP, some nations continue to charge that the United States is making unreasonable demands. At the 11th TPP negotiating session, in Australia this past March, for example, the Australian press reported that every TPP negotiating member had rebuffed U.S. proposals regarding intellectual property rights. And in mid-April, several negotiators from Chile put the future of the agreement in doubt when they questioned “whether joining the TPP would be worth its costs if it included additional demands on intellectual property.”


CÁC PHÁT BIỂU TÙY TIỆN

Bất chấp quan tâm rộng lớn trong việc bảo vệ mạnh mẽ quyền sở hữu trí tuệ giữa vài nước đàm phán TPP, một số quốc gia khác tiếp tục cáo buộc rằng Hoa Kỳ đang đưa ra những đòi hỏi vô lý. Tại khóa họp đàm phán TPP thứ 11, tại Australia tháng Ba vừa qua, chẳng hạn, báo chí Úc tường thuật rằng mọi thành viên đàm phán TPP đã bác bỏ các đề nghị của Hoa Kỳ liên quan quyền sở hữu trí tuệ. Và vào giữa tháng Tư, một số nhà thương thuyết Chí Lợi đã bày tỏ hoài nghi về tương lai của hiệp định khi họ đặt nghi vấn là “liệu việc gia nhập TPP có xứng với những thiệt hại do nó gây ra nếu hiệp định này bao gồm thêm nhiều đòi hỏi về quyền sở hữu trí tuệ”.


Meanwhile, during the same meeting in Australia in March, several organizations condemned the TPP for its potential impact on the availability of cheap drugs. Doctors Without Borders, for example, accused the U.S. government of inserting provisions into the TPP that would interfere with the low-cost delivery of malaria and HIV/AIDS medicines to developing nations. During a previous round of TPP negotiations, the group claimed that the agreement would “extend monopoly protection for old drugs by simply making minor modifications to existing formulas,” thereby preventing the introduction of cheaper generic drugs.


Trong khi đó, trong cùng một phiên họp tại Australia vào tháng Ba, một số tổ chức đã lên án TPP về tiềm năng gây ra sự khan hiếm thuốc rẻ. Tổ chức Y sĩ không Biên giới, chẳng hạn, cáo buộc Hoa Kỳ về việc đưa vào TPP những điều khoản sẽ gây trở ngại cho việc cung cấp những quốc gia đang phát triển các loại thuốc trị sốt rét và HIV/AIDS với giá rẻ. Trong một vòng đàm phán TPP trước đó, tổ chức này cho rằng hiệp định TPP sẽ “gia hạn việc bảo vệ độc quyền cho các loại thuốc cũ bằng cách chỉ làm một vài thay đổi nhỏ trong các công thức hiện hữu”, do đó ngăn chặn các công ty bào chế khác đưa ra các loại thuốc tương đương với giá rẻ hơn (cheaper generic drugs).


The U.S. government has not addressed every accusation leveled against it in the TPP process, but in late February, Demetrios Marantis, the deputy U.S. trade representative, said that his office “strongly disagree(s)” with Doctors Without Borders. He pointed out that the Office of the U.S. Trade Representative had six months earlier established a nine-point TPP program, “Trade Enhancing Access to Medicines,” to ensure, in his words, that “generic drugs can get into the market as quickly as possible.”


Chính phủ Hoa Kỳ chưa trả lời hết mọi cáo buộc nhắm vào mình trong tiến trình đàm phán TPP, nhưng vào cuối tháng Hai, Demetrios Marantis, phó đại diện thương mại Hoa Kỳ, nói rằng văn phòng của ông “hết sức bất đồng” với quan điểm của Tổ chức Y sĩ không Biên giới. Ông nêu rõ rằng sáu tháng trước đó Văn phòng Đại diện Thương mại Hoa Kỳ đã soạn ra một chương trình TPP gồm 9 điểm, nhan đề “Trade Enhancing Access to Medicines” (Mậu dịch tăng cường sự tiếp cận thuốc men), nhằm đảm bảo, theo lời ông, rằng “các loại thuốc tương đương rẻ tiền có thể đi vào thị trường càng sớm càng hay”.


The United States has thus at least begun to address the anxieties of TPP skeptics. But a bigger problem remains. In the age of the Internet, rumors about provisions within the agreement can quickly spark worldwide resistance. More transparency and better information about the negotiating process could help counter such rumors. And although the United States and its partners have been receptive to presentations from interested individuals and groups, they have not fully opened the process to the public, fueling legitimate concerns about the ultimate shape of the agreement. In January, for example, Gary Horlick, a prominent trade lawyer and former U.S. trade official, described the TPP process as “the least transparent trade negotiation I have ever seen.” Although Kirk, the U.S. trade representative, has called the negotiations “the most open, transparent process ever,” his team has presented very little of the U.S. position to the public or even to interested parties not officially involved in TPP discussions.

Như vậy, chí ít Hoa Kỳ đã bắt đầu trả lời những quan ngại của các người có thái độ hoài nghi đối với TPP. Nhưng một vấn đề nghiêm trọng hơn vẫn còn tồn tại. Trong thời đại Internet, những đồn thổi về các điều khoản trong hiệp định có thể nhanh chóng châm ngòi cho một sự phản đối đều khắp trên thế giới. Chỉ có một đường lối minh bạch hơn và cung cấp thông tin đầy đủ hơn về tiến trình đàm phán mới có thể chặn đứng những tin đồn như thế. Và, mặc dù Hoa Kỳ và các quốc gia đối tác đã tỏ ra muốn tiếp thu ý kiến của những cá nhân và tổ chức có quan tâm, nhưng các quốc gia này chưa thật sự công khai hóa tiến trình đàm phán với đại chúng, do đó gây ra những lo lắng chính đáng về hình thái sau cùng của hiệp định. Chẳng hạn, vào tháng Giêng, Gary Horlick, một luật sư thương mại nổi tiếng và là cựu viên chức thương mại Hoa Kỳ, đã mô tả tiến trình TPP là “cuộc đàm phán thương mại kém minh bạch nhất mà tôi đã chứng kiến”. Mặc dù Kirk, đại diện thương mại Hoa Kỳ, đã gọi các cuộc đàm phán này là “tiến trình cởi mở, minh bạch nhất từ trước đến nay”, toán công tác của ông đã trình bày rất ít về lập trường của Mỹ trước công chúng và thậm chí trước những tổ chức quan tâm không chính thức tham gia các cuộc thảo luận TPP.


The issue came to a head this past February, when 23 U.S. organizations representing the libraries of virtually every American research institution and university urged the Obama administration to “mandate public access” to the negotiation draft texts. They argued that the provisions of the TPP “will touch every American family” and that “the enforceability and permanence of such binding rules . . . necessitate maximal transparency.” Days later, Senator Ron Wyden (D-Ore.) raised the request in a tense exchange in a hearing with Kirk. Responding to the statement, Kirk said that the Obama administration has “moved to disclose more information sooner than any previous administration.”


Vấn đề này đã trở nên căng thẳng vào tháng Hai vừa qua, khi 23 tổ chức Mỹ đại diện cho các thư viện của hầu hết mọi cơ quan nghiên cứu và đại học Mỹ thúc đẩy chính quyền Obama “phải có chỉ thị để cho công chúng được tự do tiếp cận” các bản thảo của cuộc đàm phán. Họ lý luận rằng các điều khoản của TPP “sẽ ảnh hưởng đến mọi gia đình Mỹ” và rằng “khả năng được áp dụng và tính thường trực của những luật lệ ấy… đòi hỏi tính minh bạch tối đa”. Vài ngày sau đó, Thượng nghị sĩ Ron Wyden (Dân chủ - bang Oregon) nêu yêu cầu này trong một cuộc trao đổi căng thẳng với Kirk. Đáp lại lời tuyên bố của Wyden, Kirk cho rằng chính quyền Obama đã “có động thái tiết lộ thông tin nhiều hơn và sớm hơn bất cứ một chính quyền nào trước đây”.


Unsatisfied with Kirk’s response, Wyden introduced legislation that would require the disclosure of any TPP negotiating text “not later than 24 hours after the document is shared with other parties.” Wyden’s proposal failed to gain traction, but the clamor for more openness in the TPP talks remains, both in the United States and abroad.


Không thoả mãn với câu trả lời của Kirk, Wyden đã đưa một dự luật đòi hỏi chính quyền phải tiết lộ bất cứ một văn bản đàm phán TPP nào “không quá 24 giờ sau khi văn bản đã được chia sẻ với các bên đàm phán khác”. Đề nghị của Wyden không gây được ảnh hưởng, nhưng những tiếng nói ầm ỉ đòi hỏi một sự cởi mở hơn nữa trong các cuộc đàm phán TPP vẫn còn tiếp diễn tại Hoa Kỳ cũng như ở nước ngoài.


A New Kind Of Deal

If the TPP negotiations bear fruit, the United States will become far stronger, economically and politically, over the next generation. A deal that included Japan would essentially result in a free-trade agreement between Washington and Tokyo, representing the long-sought “third opening” of Japan and the affirmation of U.S. power in the Pacific region. More broadly, the United States hopes that the TPP will cement a system of open, interconnected trade based on mutually-agreed-on rules.


MỘT LOẠI HIỆP ĐỊNH MỚI

Nếu các cuộc đàm phán TPP đạt được kết quả mong muốn, Hoa Kỳ sẽ trở nên hùng mạnh hơn, về kinh tế lẫn chính trị, trong thế hệ tới. Một hiệp định bao gồm cả Nhật Bản cơ bản sẽ đưa đến một hiệp định tự do mậu dịch (FTA) giữa Washington và Tokyo, tiêu biểu cho điều mà lâu nay Mỹ vẫn tìm kiếm là “mở cửa Nhật Bản lần thứ ba” đồng thời khẳng định quyền lực Mỹ trong khu vực Thái Bình Dương. Nói rộng ra, Hoa Kỳ hi vọng rằng TPP sẽ gắn bó một hệ thống mậu dịch mở, nối kết giữa các thành viên lại với nhau, đặt cơ sở trên những luật lệ mà mọi bên đều đồng ý.

That is why the U.S. government hopes to complete the broad outlines of a final deal by the end of the year. But first it must win over domestic opposition to the TPP, especially among the country’s automotive, insurance, and agricultural sectors. It also needs to accommodate, wherever possible, the concerns of critics at home and abroad about its intellectual property demands. And it must shed more light on the negotiating process. If the Obama administration fails to take these steps, then it may miss an opportunity to pave the way for a new kind of trade agreement and to reaffirm its economic and political stake in the Pacific.


Đó là lý do tại sao chính phủ Hoa Kỳ hi vọng hoàn tất đề cương phổ quát của một thoả thuận sau cùng vào cuối năm này. Nhưng trước tiên, chính phủ này phải thuyết phục được lực lượng chống đối TPP ở trong nước, đặc biệt là các khu vực kinh tế xe hơi, bảo hiểm, và nông nghiệp Mỹ. Ngoài ra, chính phủ Hoa Kỳ cần phải hòa giải, trong bất cứ trường hợp nào nào có thể, những lo ngại của các nhà phê bình ở trong nước cũng như ở nước ngoài về những đòi hỏi liên quan quyền sở hữu trí tuệ. Và Hoa Kỳ phải minh bạch hóa hơn nữa tiến trình đàm phán. Nếu chính quyền Obama không chịu đi những bước này, thì nó có khả năng mất một cơ hội dọn đường cho một loại thỏa ước mậu dịch mới và tái khẳng định vai trò kinh tế và chính trị của Mỹ trong khu vực Thái Bình Dương.

BERNARD K. GORDON is Professor Emeritus of Political Science at the University of New Hampshire. He is the author of America’s Trade Follies and a forthcoming book about the Trans-Pacific Partnership.)
BERNARD K. GORDON là Giáo sư Danh dự Khoa Chính trị tại Đại học New Hampshire. Ông là tác giả cuốn America’s Trade Follies (Những Điên rồ Mậu dịch của Mỹ) và một cuốn sách sắp ra về Hiệp định Đối tác xuyên Thái Binh Dương.









Translated by Trần Ngọc Cư


http://www.foreignaffairs.com/articles/137727/bernard-k-gordon/trading-up-in-asia

Iran President Ahmadinejad's car leapt on by woman Một phụ nữ nhảy lên nóc xe của Tổng thống Iran Ahmadinejad




Iran President Ahmadinejad's car leapt on by woman

Một phụ nữ nhảy lên nóc xe của Tổng thống Iran  Ahmadinejad

By James Reynolds Tehran Correspondent in London

James Reynolds, Phóng viên Tehran ở London

Bodyguards initially tried to stop the woman climbing up onto the car's bonnet

Các vệ sĩ ban đầu đã cố gắng để ngăn chặn người phụ nữ leo lên nắp ca-pô của chiếc xe.

Iran's President Mahmoud Ahmadinejad has always made a point of his approachability.

Tổng thống Iran Mahmoud Ahmadinejad đã luôn luôn thực hiện quan điểm gần gũi dân chúng của mình.

He once gave out the private contact details of his presidential office (which caused lines to jam almost immediately). He appears to enjoy the chaos of lively crowds.


Ông đã từng đưa ra địa chỉ liên lạc cá nhân chi tiết của văn phòng tổng thống (và đã gây ra nghẽn đường dây gần như ngay lập tức). Ông dường như thích thú trước sự hỗn loạn của đám đông sống động.


But even he may have been surprised by one woman's determination to meet him.

Nhưng thậm chí ông có thể đã bị ngạc nhiên bởi quyết tâm của một người phụ nữ đến gặp ông ta.


A video posted online shows a crowd surrounding Mr Ahmadinejad's open-topped car on recent tour of the southern city of Bandar Abbas.

Một đoạn video đăng tải trên mạng cho thấy một đám đông xung quanh chiếc xe hở mui của ông Ahmadinejad trong chuyến kinh lý gần đây tại thành phố miền nam Bandar Abbas.


"I'm hungry, I'm hungry," shouts one man, as he reaches for the president's hand. Others try to give him envelopes - often these contain appeals for help.
Continue reading the main story

"Tôi đói, tôi đói," một người đàn ông hét lên, khi ông với tới bàn tay tổng thống. Những người khác cố gắng đưa cho ông ta bao thư - thường có chứa đơn kiện để được ông giúp đỡ.


What better way for President Ahmadinejad to show that he engages with voters!


Có cách nào tốt hơn cho Tổng thống Ahmadinejad thể hiện ông tham gia với cử tri chăng!
The crowd manages to stop the motorcade. One woman standing in front of the president's car decides to take her chance.


Đám đông quản lý để ngăn chặn đoàn xe hộ tống. Một người phụ nữ đứng ở phía trước xe tổng thống quyết định giành lấy cơ hội của mình.

"Wait a second, this is the moment," one woman shouts to the president's bodyguards - who appear to be twice her size.

"Chờ cho một giây, đây là đúng lúc rồi", một người phụ nữ hét lên với vệ sĩ của tổng thống - người trông to gấp hai lần kích thước của cô.


Demonstration of frustration?

She clambers onto the bonnet of the car, shakes off one bulky officer who makes a half-hearted attempt to grab her ankle, and goes straight up to Mahmoud Ahmadinejad at the open roof-top.


Thể hiện của sự thất vọng?

Cô leo lên nắp ca-pô của chiếc xe, khoát khỏi tay một nhân viên to lớn đang nửa muốn tóm lấy cổ chân cô, nửa muốn thả, và đi thẳng lên đến mui xe của Tổng thống Mahmoud Ahmadinejad.


She gestures to the president with tremendous animation - the video doesn't pick up whether she's criticising him or asking for his help. Mr Ahmadinejad listens with calm. And the woman then climbs back down from the car.

Cô có những cử chỉ với tổng thống với hình ảnh thật sinh động - video không ghi nhận cô chỉ trích ông ta hay yêu cầu xin ông giúp đỡ. Ông Ahmadinejad bình tĩnh lắng nghe. Và người phụ nữ sau đó trèo xuống xe.


Some believe that her actions demonstrate that Iranians are increasingly willing to demonstrate their frustration with Mr Ahmadinejad's administration.


Một số người tin rằng hành động của cô thể hiện rằng đất nước Iran đang ngày càng sẵn sàng để chứng minh sự thất vọng của họ với chính quyền của ông Ahmadinejad.


But others may see it differently - what better way for President Ahmadinejad to show that he engages with voters than by holding spontaneous constituency meetings on the roof of his car?


Nhưng những người khác có thể nhìn nó theo cách khác – Có cách những gì tốt hơn để Tổng thống Ahmadinejad thể hiện ông tham gia cùng với cử tri so với việc tổ chức cuộc họp cử tri tự phát ngay trên nóc xe hơi của mình?




http://www.bbc.co.uk/news/world-middle-east-17770997

Plane crash in north-west Russia kills 44 Máy bay rơi ở tây bắc nước Nga làm 44 người chết


Plane crash in north-west Russia kills 44

Máy bay rơi ở tây bắc nước Nga làm 44 người chết

Forty-four people have been killed and eight injured in a plane crash in north-western Russia, officials say.

Các quan chức cho biết có bốn mươi bốn người chết và tám người bị thương trong vụ rơi máy bay ở tây bắc nước Nga.


The aircraft attempted to land on a motorway about 1km (0.6 miles) from Petrozavodsk airport in the republic of Karelia, but crashed and caught fire.

Máy bay cố gắng hạ cánh xuống đường cao tốc cách sân bay Petrozavodsk khoảng 1km (0.6 dặm) thuộc Cộng hoà Karelia nhưng nó đã rơi xuống và bốc cháy.

The Tupolev Tu-134 operated by RusAir was carrying 43 passengers and nine crew. Some of the survivors are said to be in critical condition in hospital.

Chiếc phi cơ Tupolev Tu-134 do hãng RusAir điều khiển chở 43 hành khách và chín phi hành đoàn. Một số người sống sót được biết đang trong tình trạng nguy kịch ở bệnh viện.

The plane came down while flying from the capital, Moscow, to Petrozavodsk.

Máy bay rơi xuống trong khi đang bay từ thủ đô Mát-xcơ-va đến Petrozavodsk.

It just missed houses built close to the motorway. One source told the Interfax news agency that bodies were strewn over the road.

Và chỉ sượt qua các ngôi nhà xây gần đường cao tốc. Một nguồn tin cho hãng thông tấn xã Interfax biết các thi thể rải khắp con đường này.


It also published a full list of the passengers and the names of the survivors, who it said included a 10-year-old boy named Anton. Russian media are meanwhile reporting that one of those killed was a Swedish national.


Danh sách hành khách và tên những người sống sót cũng đã được công bố đầy đủ trong đó có cậu bé 10 tuổi tên Anton. Cùng lúc hãng truyền thông Nga đưa tin một trong số những người tử vong là người Thuỵ Điển.

The emergency situation ministry's office in Karelia said radio contact with the pilot was lost at 2340 local time (19:40GMT).


Văn phòng của bộ kiểm soát trường hợp khẩn cấp ở Karelia cho biết cuộc liên lạc qua vô tuyến với phi công bị mất tín hiệu vào lúc 23:40 theo giờ địa phương (19:40 theo giờ quốc tế).


There was no immediate explanation for the crash, but Interfax quoted the airport's director as saying there had been "unfavourable weather conditions". The plane's flight recorders have reportedly been recovered.

Không có giải thích ngay lập tức về vụ rơi máy bay, nhưng theo hãng tin Interfax viện dẫn lời giám đốc sân bay nói rằng máy bay rơi trong “điều kiện thời tiết không thuận lợi”. Theo đưa tin thì hộp đen của máy bay đã được phục hồi.


Prosecutors say a criminal investigation into the possible neglect of air transport rules is under way.

Các công tố viên cho hay đang tiến hành cuộc điều tra tội phạm về khả năng sao nhãng các quy tắc vận tải hàng không.

RusAir is a privately-owned, Moscow-based airline that specialises in charter flights in western Russia and eastern Europe. It has so far not commented.


RusAir là hãng hàng không tư nhân có trụ sở tại Mát-xcơ-va chuyên về các chuyến bay thuê ở miền Tây nước Nga và ở Đông Âu.  Đến nay thì chưa có bình luận gì.

http://www.bbc.co.uk/news/world-europe-13852389

US sails into dangerous waters Tàu Mỹ vào vùng biển nguy hiểm




US sails into dangerous waters

Tàu Mỹ vào vùng biển nguy hiểm
By Ted Galen Carpenter (China Daily)

Ted Galen Carpenter (China Daily)

2012-07-06
2012-07-06


Washington needs to be careful in its support of Vietnam, others on maritime matters

Washington cần phải cẩn thận trong hỗ trợ của Việt Nam và những nước khác về các vấn đề hàng hải.

For several years the United States has pursued rapprochement with Vietnam, its bitter adversary during the Cold War. Although the establishment of cordial relations should be beneficial not only for both countries but all of East Asia, basing that new relationship on military cooperation threatens to pervert the process and produce greater tensions in the region. Instead, US officials should build a closer relationship with Hanoi primarily on economic, diplomatic, and cultural ties. That approach would not only improve bilateral relations, but more extensive economic links in particular would help draw Vietnam further into the global economy. Such a development would be all to the good.

Trong nhiều năm Hoa Kỳ đã theo đuổi lập lại mối quan hệ hữu nghị với Việt Nam, đối thủ cay đắng của nó trong Chiến tranh Lạnh. Mặc dù việc thành lập mối quan hệ thân mật không chỉ có lợi cho cả hai quốc gia mà còn cho tất cả khu vực Đông Á, trên cơ sở đó, mối quan hệ mới về hợp tác quân sự sẽ đe dọa phã võ tiến trình và tạo ra căng thẳng trong khu vực. Thay vào đó, các quan chức Mỹ nên xây dựng một mối quan hệ gần gũi hơn với Hà Nội chủ yếu về quan hệ kinh tế, ngoại giao và văn hóa. Cách tiếp cận này sẽ không chỉ cải thiện quan hệ song phương, mà liên kết kinh tế rộng hơn sẽ đặc biệt giúp đưa Việt Nam hội nhập nền kinh tế toàn cầu. Phát triển sẽ là chỉ là những điều tốt đẹp.


Instead, a focus on bilateral military collaboration seems to be the Obama administration's objective. Among other drawbacks, emphasizing a de facto strategic partnership between the US and Vietnam will create incentives for Washington to support Hanoi's territorial claims in the South China Sea. That development would cause needless friction with other nations in the region, especially China.

Tuy nhiên, tập trung vào hợp tác quân sự song phương dường như là mục tiêu của chính quyền Obama. Trong số các nhược điểm khác, nhấn mạnh quan hệ đối tác chiến lược trên thực tế giữa Mỹ và Việt Nam sẽ tạo ra động lực cho Washington để hỗ trợ các tuyên bố chủ quyền lãnh thổ của Hà Nội trên biển Đông. Sự phát triển đó sẽ gây ra ma sát không cần thiết với các quốc gia khác trong khu vực, đặc biệt là Trung Quốc.


The visit to Vietnam by the US Secretary of Defense, Leon Panetta, last month highlighted worrisome aspects of the budding partnership. Panetta made it clear that a key goal was to gain access for US warships to the harbor at Cam Ranh Bay, something the navy has not had since the fall of the South Vietnamese government in 1975. Referring to the much touted US "strategic pivot" to East Asia, Panetta told reporters that the US would "work with our partners like Vietnam to be able to use harbors like this as we move our ships from our ports on the West Coast towards our stations here in the Pacific".

Các chuyến thăm Việt Nam của Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ, Leon Panetta, tháng trước đã nhấn mạnh những khía cạnh đáng quan ngại của quan hệ đối tác vừa chớm nở. Panetta đã nói rõ là một mục tiêu chính của Mỹ là để các tàu chiến Mỹ được tiếp cận cảng Cam Ranh, cái mà hải quân Mỹ đã không có được kể từ sự sụp đổ của chính phủ Nam Việt Nam vào năm 1975. Đề cập đến "trục chiến lược" Đông Á của Mỹ được quảng bá rùm beng, Panetta nói với các phóng viên rằng Hoa Kỳ sẽ “làm việc với các đối tác của chúng ta như Việt Nam để có thể sử dụng những bến cảng như thế này khi chúng ta di chuyển tàu của chúng ta từ các cảng của chúng ta trên bờ biển phía Tây hướng tới các trạm đỗ của chúng ta ở đây trên Thái Bình Dương ".


With the South China Sea as a visual backdrop for his comments, Panetta added that "access for United States naval ships into this facility is a key component" of the relationship with Hanoi. Lest anyone miss the underlying motive, he went on to stress that "it is very important that we be able to protect key maritime rights for all nations in the South China Sea".
Với Biển Đông như là một bối cảnh trực quan cho ý kiến ​​của mình, Panetta nói thêm rằng "tiếp cận của tàu hải quân Hoa Kỳ vào các cơ sở này là một thành phần quan trọng" của mối quan hệ với Hà Nội. E rằng ai đó bỏ lỡ động lực cơ bản này, ông đã nhấn mạnh rằng "Điều rất quan trọng là chúng ta có thể để bảo vệ quyền hàng hải cho tất cả các quốc gia trong vùng biển Đông".


This was not the first time that the US has indicated an intention to become involved in the South China Sea territorial dispute between China and several other countries in the region. In a speech before a meeting of the Association of Southeast Asian Nations in July 2010, the Secretary of State, Hillary Clinton, emphasized that Washington had an interest in the issues at stake and proposed a "collective regional solution" that included a US mediation role. Chinese officials interpreted her comments as opposed to Beijing's stance, and the Foreign Ministry said direct US involvement, in a mediation role or otherwise, was unwelcome.


Đây không phải là lần đầu tiên Mỹ bộc lộ ý định dính líu vào tranh chấp lãnh thổ ở Biển Đông giữa Trung Quốc và các nước khác trong khu vực. Trong một bài phát biểu trước một cuộc họp của Hiệp hội các quốc gia Đông Nam Á hồi tháng bảy năm 2010, Ngoại trưởng Mỹ, Hillary Clinton, nhấn mạnh rằng Washington đã quan tâm sát sao đến các vấn đề này và đề xuất một "giải pháp khu vực tập thể" bao gồm một vai trò hòa giải của Mỹ . Các quan chức Trung Quốc giải thích ý kiến ​​của bà Clinton là trái ngược với lập trường của Bắc Kinh, và Bộ Ngoại giao Trung Quốc cho biết sự tham gia trực tiếp của Mỹ, trong một vai trò hòa giải hoặc vai trò khác, là không được chào đón.


Panetta's comments are the latest indication that US involvement in the controversy is escalating, and that Washington may be especially inclined to back the claims of its new strategic partner, Vietnam. Until now the Obama administration's position regarding South China Sea issues seemed to tilt toward its long-time treaty ally, the Philippines.


Bình luận của Panetta là dấu hiệu mới nhất về việc Hoa Kỳ tăng cường tham gia vào tranh cãi, và rằng Washington có thể đặc biệt đi theo xu hướng ủng hộ các yêu sách của đối tác chiến lược mới là Việt Nam. Cho đến nay, lập trường của chính quyền Obama về vấn đề Biển Đông dường như nghiêng về phía đồng minh hiệp ước lâu dài là Philippines.


While attending an economic summit in Bali in November 2011, President Barack Obama went out of his way to highlight the importance of the US defense alliance with that country and pledged to strengthen the relationship. His comment followed Clinton's strongly pro-Philippines statements regarding the rival claims in the South China Sea. "Any nation with a claim has a right to exert it," Clinton said during a visit to Manila on Nov 16, "but they do not have a right to pursue it through intimidation or coercion". She added that "the United States will always be in the corner of the Philippines, and we will stand and fight with you". The Obama administration backed up such rhetoric early this year with a decision to deploy additional troops to that country, ostensibly to help the Manila government combat terrorism.


Trong khi tham dự hội nghị thượng đỉnh kinh tế ở Bali vào tháng 11 năm 2011, Tổng thống Barack Obama tìm cách nhấn mạnh tầm quan trọng của liên minh quốc phòng của Mỹ với Philippines và cam kết tăng cường mối quan hệ. Bình luận của ông tiếp theo phát biểu của bà Clinton ủng hộ mạnh mẽ Philippines đối với những tuyên bố tranh giành chủ quyền trong vùng biển Đông. "Bất kỳ quốc gia nào có yêu sách chủ quyền đều có quyền phát huy nó", bà Clinton cho biết trong chuyến thăm Manila vào ngày 16 Tháng 11, "nhưng họ không có quyền theo đuổi thông qua đe dọa hoặc cưỡng ép". Bà nói thêm rằng "Hoa Kỳ sẽ luôn luôn là đứng về phía Philippines, và chúng tôi sẽ đứng lên và chiến đấu với các bạn". Chính quyền Obama ủng hộ những lời hùng biện như vậy vào đầu năm nay với quyết định triển khai thêm quân tới quốc gia này, bề ngoài là để giúp chính phủ chống chủ nghĩa khủng bố Manila.


But President Benigno Aquino clearly does not want a feud with China on territorial issues. Manila's decision in mid-June to withdraw ships that had established a presence around Huangyan Island suggested that his government wanted to defuse tensions. Although the ostensible reason for the withdrawal was bad weather, it is more likely that it reflected larger policy considerations. Manila's conciliatory withdrawal received Beijing's immediate praise.


Tuy nhiên, Tổng thống Benigno Aquino rõ ràng không muốn có thù hằn với Trung Quốc về các vấn đề lãnh thổ. Vào giữa tháng sáu việc Manila quyết định rút hết tàu mà trước đó đã hiện diện xung quanh đảo Hoàng Nham cho thấy rằng chính phủ của ông muốn làm dịu căng thẳng. Mặc dù lý do tự xưng để rút lui là thời tiết xấu, có nhiều khả năng là nó phản ánh những cân nhắc chính sách lớn hơn. Việc rút lui mang tính hòa giải của Manila đã nhận được lời khen ngợi ngay lập tức từ Bắc Kinh.


However, Hanoi has taken a very different, more confrontational approach. That is not entirely a new development. In June last year Chinese officials accused Vietnam of "gravely violating" China's sovereignty and maritime rights when a Chinese fishing boat became entangled in cables from a Vietnamese ship that was conducting seismic surveys. Beijing's protest followed Hanoi's accusation that the fishing trawlers had deliberately harassed the survey vessel.


Tuy nhiên, Hà Nội đã thực hiện một cách tiếp cận rất khác biệt và có vẻ đối đầu hơn. Nhưng nó không hoàn toàn là một phát triển mới. Tháng sáu năm ngoái các quan chức Trung Quốc cáo buộc Việt Nam "vi phạm nghiêm trọng chủ quyền và quyền hàng hải của Trung Quốc khi một tàu đánh cá của Trung Quốc bị vướng vào dây cáp từ một con tàu Việt Nam đang tiến hành khảo sát địa chấn. Bắc Kinh đã Phản đối sau khi có lời cáo buộc của Hà Nội rằng các tàu đánh bắt cá đã cố tình quấy rối các tàu khảo sát.


Vietnamese authorities have recently become even more aggressive in pushing their position regarding South China Sea issues. Last month the Vietnamese government enacted a law asserting sovereignty over the Nansha and Xisha islands. Hanoi implemented that legislation by initiating air patrols over the islands. Asked about China's response, a Defense Ministry spokesman, Geng Yansheng, said China would "resolutely oppose any militarily provocative behavior". Geng added that the Chinese military had already established a "normal, combat-ready patrol system in seas under our control", and that the Chinese military's resolve to defend "territorial sovereignty and protect our maritime rights and interests" was "firm and unshakeable".

Nhà cầm quyền Việt Nam gần đây đã trở nên rắn rỏi hơn trong việc tăng cường lập trường của họ về vấn đề Biển Đông. Tháng trước, chính phủ Việt Nam đã ban hành luật khẳng định chủ quyền đối với quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa. Hà Nội triển khai thực thi pháp luật bằng cách bắt đầu tuần tra trên không trên các hòn đảo này. Khi được hỏi về phản ứng của Trung Quốc, một phát ngôn viên Bộ Quốc phòng, Geng Yansheng, cho biết Trung Quốc sẽ "kiên quyết phản đối bất kỳ hành vi khiêu khích quân sự nào". Geng nói thêm rằng quân đội Trung Quốc đã thành lập một "hệ thống tuần tra thường xuyên, sẵn sàng chiến đấu, trong vùng biển dưới sự kiểm soát của chúng ta", và nói thêm rằng quân đội Trung Quốc quyết tâm bảo vệ "chủ quyền lãnh thổ và bảo vệ quyền hàng hải và lợi ích của chúng ta" là "chắc chắn và bền vững" .


Perhaps the timing of Hanoi's bold legislation and provocative air patrols, coming just weeks after Panetta's visit and statements, was coincidental. But it is more likely that the Vietnamese government has concluded that it now has Washington's backing for its claims in the South China Sea. Such a perception could be quite dangerous. It would entail the risk that Hanoi may adopt an even more assertive policy than it has until now. At a minimum, that would damage prospects for an amicable diplomatic solution to the various territorial issues. At worst, it may lead to a military incident between Vietnam and China or some other country.


Có lẽ thời gian Hà Nội ban hành bộ luật can đảm này và tuần tra trên không mang tính khiêu khích, chỉ vài tuần sau khi Panetta đến thăm và phát biểu, chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên. Nhưng có nhiều khả năng là chính phủ Việt Nam đã kết luận rằng có sự ủng hộ của Washington đối với tuyên bố của họ về Biển Đông. Một nhận thức như vậy có thể là khá nguy hiểm. Nó sẽ dẫn đến nguy cơ Hà Nội có thể áp dụng một chính sách quyết đoán hơn so với từ trước đến nay. Ở mức tối thiểu, điều đó có thể gây tổn hại cho triển vọng có một giải pháp ngoại giao thân thiện với các vấn đề lãnh thổ khác nhau. Trường hợp xấu nhất, nó có thể dẫn đến một sự cố quân sự giữa Việt Nam và Trung Quốc hoặc một nước khác.


Although the US, as the world's leading maritime power, has an interest in maintaining maximum international navigation rights in that body of water, and Washington is clearly uneasy about the scope of China's claims, it would be unwise for the US to become a party to the complex territorial controversies. All of the countries involved seem to believe that their claims are valid and that those of other parties are weak or bogus. There is no way for US leaders to avoid antagonizing some, perhaps most, of the governments if Washington becomes entangled in this set of contentious issues.


Mặc dù Hoa Kỳ, với tư cách là quyền lực hàng hải hàng đầu thế giới có mối quan tâm đến việc duy trì quyền hành hải quốc tế tối đa trong vùng nước này, và Washington là rõ ràng không thoải mái về phạm vi tuyên bố chủ quyền của Trung Quốc, sẽ là không khôn ngoan nếu Hoa Kỳ trở thành một bên tranh cãi lãnh thổ phức tạp. Tất cả các nước có liên quan dường như tin rằng những yêu sách chủ quyền của họ là có giá trị và yêu sách của các bên khác là yếu hoặc bịa đặt. Không có cách nào cho các nhà lãnh đạo Hoa Kỳ tránh trở thành thù địch với một số, hay có lẽ hầu hết các chính phủ này nếu Washington vướng vào các vấn đề gây tranh cãi.


Such an approach would provide few benefits while creating many dangers for the US. At the top of the list of those dangers is the potential to exacerbate regional tensions and to damage the crucial bilateral relationship with China. The Obama administration needs to exercise far greater caution and restraint regarding its new partnership with Vietnam. The last thing the US should do is inadvertently foment crises in the South China Sea.


Một cách tiếp cận như vậy sẽ chẳng đem lại mấy lợi ích trong khi tạo ra nhiều mối nguy hiểm cho Mỹ. Đứng đầu danh sách những mối nguy hiểm này là khả năng làm trầm trọng thêm căng thẳng trong khu vực và gây tổn hại mối quan hệ song phương quan trọng với Trung Quốc. Chính quyền Obama cần phải thận trọng lớn hơn nhiều và kiềm chế hơn trong mối quan hệ đối tác mới với Việt Nam. Điều Hoa Kỳ không nên làm làm là vô tình xúi giục các cuộc khủng hoảng trong vùng biển Đông


Ted Galen Carpenter, a senior fellow at the Cato Institute, is the author of eight books on international affairs, including Smart Power: Toward a Prudent Foreign Policy for America. The views expressed in the article do not necessarily reflect those of China Daily.
Ted Galen Carpenter, một thành viên cao cấp tại Viện Cato, là tác giả của tám cuốn sách về các vấn đề quốc tế, bao gồm Quyền lực thông minh: Hướng tới một chính sách đối ngoại thận trọng cho nước Mỹ. Quan điểm thể hiện trong bài viết không nhất thiết là sự phản ánh của Trung Hoa Nhật Báo.



http://europe.chinadaily.com.cn/epaper/2012-07/06/content_15554813.htm