MENU

BILINGUAL BLOG – BLOG SONG NGỮ ANH VIỆT SHARE KNOWLEGE AND IMPROVE LANGUAGE

--------------------------- TÌM KIẾM TRÊN BLOG NÀY BẰNG GOOGLE SEARCH ----------------------------

TXT-TO-SPEECH – PHẦN MỀM ĐỌC VĂN BẢN

Click phải, chọn open link in New tab, chọn ngôn ngữ trên giao diện mới, dán văn bản vào và Click SAY – văn bản sẽ được đọc với các thứ tiếng theo hai giọng nam và nữ (chọn male/female)

- HOME - VỀ TRANG ĐẦU

CONN'S CURENT THERAPY 2016 - ANH-VIỆT

150 ECG - 150 ĐTĐ - HAMPTON - 4th ED.

VISUAL DIAGNOSIS IN THE NEWBORN

Saturday, April 28, 2012

USA, Russland und China: Kriegsspiele im Gelben Meer Mỹ, Nga và Trung Hoa: Chơi trò chiến tranh ở biển Đông







USA, Russland und China: Kriegsspiele im Gelben Meer

Mỹ, Nga và Trung Hoa: Chơi trò chiến tranh ở biển Đông

Thilo Thielke
Spiegel Online

Thilo Thielke
Spiegel Online

Amerikaner üben mit Filipinos, Russen starten ein Manöver mit Chinesen: Der Konflikt im Südchinesischen Meer spitzt sich zu. Die Großmächte rangeln um die Vorherrschaft in der strategisch wichtigen Boom-Region mit ihren großen Rohstoffreserven. Vorboten eines Kalten Krieges in Asien.

Người Mỹ diễn tập với người Philippines, người Nga khởi động một cuộc tập trận với người Trung Quốc: xung đột trong biển Đông leo thang. Các cường quốc tranh nhau quyền thống trị trong khu vực đang tăng trưởng, quan trọng về mặt chiến lược với những nguồn tài nguyên to lớn của nó. Những dấu hiệu báo trước cho một cuộc Chiến tranh Lạnh ở châu Á.


"Balikatan" heißt das Manöver von Filipinos und Amerikanern im Südchinesischen Meer. Einmal im Jahr proben die Verbündeten für den Kriegsfall.
Cuộc tập trận có tên là "Balikatan". Các đồng minh diễn tập chiến tranh một lần trong năm. Ảnh: Thilo Thielke

Major Neil Estrella ist zufrieden. Alles läuft reibungslos. Erst hatten sich die Eliteschwimmer fast geräuschlos dem Ufer genähert. Dann erreichten die Schlauchboote mit den Kampftruppen vorschriftsmäßig die ungesicherte Küste. Nun haben im Gebüsch neben seiner Kaserne mehr als sechs Dutzend Marines Stellung bezogen. Sie linsen durch Ferngläser, halten ihre M-16-Sturmgewehre im Anschlag und sichern das Terrain.

Thiếu tá Neil Estrella hài lòng. Tất cả đều diễn tiến tốt đẹp. Đầu tiên, nhóm người nhái tinh nhuệ đã tiếp cận bờ biển không một tiếng động. Rồi những chiếc thuyền bơm hơi với lực lượng chiến đấu cập bờ biển không được canh gác đúng như quy định. Bây giờ, trong bụi rậm bên cạnh doanh trại của ông ấy đã có hơn sáu mươi người lính thủy quân lục chiến sẵn sàng chiến đấu. Họ nhìn qua ống nhòm, cầm súng M-16 đã lên đạn và bảo vệ khu vực.

"Ruckzuck ist der Feind überrumpelt", schwärmt Estrella, "so wird das gemacht - von Gegenwehr keine Spur". Oben, im Offiziersquartier des philippinischen West-Kommandos lungern noch ein paar ahnungslose Verteidiger herum. Sie tragen Jeans und Piratentücher und spielen an diesem Tag die Terroristen.

“Địch quân sẽ bị chế ngự nhanh chóng”, Estrella ca ngợi, “phải làm như thế đấy – không có một tí kháng cự nào cả”. Ở trên kia, trong doanh trại sĩ quan của Bộ chỉ huy phía Tây Philippines, một vài người lính bảo vệ vẫn còn chưa biết gì đang thơ thẩn đi lại. Họ mặc jeans và buộc khăn cướp biển, đóng vai khủng bố trong những ngày này.

Doch natürlich haben sie keine Chance gegen die geballte Übermacht. Wenig später knallt es überall ganz entsetzlich und Blendgranaten zischen durch die Luft, und dann ist der Spuk auch schon vorbei - der kleine Hügel ist in der Hand der Angreifer. "Mission accomplished", sagt der philippinische Offizier und schlägt seinem amerikanischen Kompagnon von der US-Navy aus San Diego leutselig auf die Schulter.

Nhưng tất nhiên là họ chẳng có được một cơ hội nào trước lực lượng vượt trội đấy. Chẳng mấy chốc, súng đã nổ khắp nơi một cách đáng sợ, lựu đạn sáng kêu rít lên trong không khí, và rồi thì mọi việc đã xong – ngọn đồi nhỏ nằm trong tay của phe tấn công. “Mission accomplished”, viên sĩ quan Philippines báo cáo và niềm nở đập lên vai người bạn đồng minh Hải quân Mỹ đến từ San Diego.


Soldaten der Philippinen und der USA waten durch Mangrovensümpfe. Sie üben den Kampf gegen den Feind.

Chiến sĩ của Việt Nam và Phi-lip-pin lội qua đầm lầy ngập mặn. Họ tập trận chống lại kẻ thù.

Ein US-Soldat feuert mit seiner Waffe. "Schulter an Schulter" heißt das Manöver übersetzt. Das Szenario wird immer realistischer.
Một người lính Mỹ đang nổ súng. Kịch bản ngày một mang tính hiện thực nhiều hơn. Ảnh: Reuters.



"Balikatan" heißt das Manöver - Schulter an Schulter. Unter diesem Motto üben die Amerikaner mit ihren philippinischen Verbündeten schon seit 1991 einmal jährlich den Krieg. Auch diesmal waren sechstausend Soldaten an den mehrtägigen Kampf- und Rettungsübungen beteiligt. Doch selten war das Szenario so realistisch. Im Südchinesischen Meer droht Krieg.


Cuộc tập trận có tên là “Balikatan” – vai kề vai. Dưới câu khẩu hiệu này, người Mỹ đã diễn tập chiến tranh với đồng minh Philippines của họ mỗi năm một lần từ 1991. Lần này cũng có sáu ngàn người lính tham gia vào trong các buổi diễn tập chiến đấu và cứu hộ. Nhưng kịch bản ít khi nào mang tính hiện thực như bây giờ. Chiến tranh đang đe dọa trên biển Đông.


US-Soldaten im Manöver: Marines üben das Sichern des Terrains auf der Insel Palawan.

Binh sĩ Mỹ diễn tập: Thủy quân lục chiến thực hành làm chủ địa hình trên đảo Palawan.
Derzeit vergeht kaum eine Woche, an der es nicht zu Zusammenstößen zwischen der philippinischen Marine und chinesischen Fischerbooten oder Kriegsschiffen kommt.

Hiện giờ, hầu như không có tuần nào mà không có va chạm giữa Hải quân Philippines với tàu đánh cá hay chiến hạm Trung Quốc



Erst vor ein paar Tagen wollten die Filipinos in der Nähe des sogenannten Scarborough-Riffs chinesische Fischer festnehmen, die dort Jagd auf Korallen und Suppenschildkröten gemacht haben sollen. Doch ein chinesisches Kriegsschiff verhinderte die Aktion. Beide Seiten reklamieren das Atoll für sich - die Philippinen, weil es innerhalb seiner sich 200-Meilen ins Meer ausdehnenden "ausschließlichen Wirtschaftszone" liegt. Die Chinesen, deren Küste gut 870 Kilometer entfernt liegt, argumentieren damit, dass dort schon immer Chinesen gefischt haben.

Mới trước đây vài ngày, người Philippines đã muốn bắt giữ ngư dân Trung Quốc ở gần cái được gọi là bãi đá ngầm Scarborough, những người mà được cho là đi tìm san hô và rùa ở đấy. Thế nhưng một chiến hạm Trung Quốc đã ngăn chận hành động đó. Cả hai bên đều tuyên bố chủ quyền hòn đảo san hô đấy – Philippines, vì nó nằm trong “vùng đặc quyền kinh tế” trải dài 200 dặm ra biển của họ. Người Trung Quốc, bờ biển của họ cách đó hơn 800 kilômét, lý luận rằng người Trung Quốc xưa nay bao giờ cũng đã đánh cá ở đó rồi.


Die Insel ist nur etwas 200 Seemeilen von den Spratly-Eilanden entfernt, die die Philippinen verwalten, auf die aber auch China, Taiwan, Malaysia, Vietnam und Brunei Anspruch erheben.

Hòn đảo này là chỉ cách quần đảo Trường Sa khoảng 200 km từ  do Philippines quản lý , nhưng còn bị yêu sách chủ quyền bởi Trung Quốc, Đài Loan, Malaysia, Việt Nam và Brunei.
Doch mehr noch geht es im chinesisch-philippinischen Konflikt wohl um die Spratly-Inseln. Sie werden von gleich sechs Nationen beansprucht - neben China und den Philippinen auch noch von Taiwan, Malaysia, Vietnam und Brunei. Unter dem Areal von rund 180.000 Quadratkilometern werden gewaltige Erz- und Erdölvorkommen vermutet, und sicherheitshalber haben fast alle Anspruchsteller schon Verträge mit ausländischen Firmen über die Ausbeutung des Gebiets geschlossen.


Nhưng xung đột Trung-Phi là về cả quần đảo Trường Sa. Chúng được đến sáu quốc gia tuyên bố chủ quyền – bên cạnh Trung Quốc và Philippines là Đài Loan, Malaysia, Việt Nam và Brunei. Dưới khu vực tròn 180.000 kilômét vuông này, người ta phỏng đoán có những trữ lượng khoáng sản và dầu mỏ khổng lồ, và hầu như tất cả những bên đã tuyên bố chủ quyền cũng đều ký kết hợp đồng khai thác vùng này với các công ty nước ngoài.

Die Verbündeten beim Manöver. Schon seit 1991 üben Filipinos und Amerikaner einmal im Jahr den Krieg.

Các đồng minh trong quá trình diễn tập. Từ năm 1991,  Philippines và Mỹ tập trận chungmột năm một lần.
Das Gebiet ist zudem ausgesprochen fischreich und liegt, strategisch wichtig, in einer der am höchsten frequentierten Wasserstraßen der Welt. Etwa ein Viertel aller weltweiten Transportschiffrouten führt durch diese Meerenge. Jeder Tanker, der vom Nahen Osten nach Hongkong oder Shanghai möchte, muss hier durch. Seit vielen Jahren schon kommt es zu Auseinandersetzungen um die Spratly-Inseln. 1970 rückten die Philippinen an und besetzten insgesamt acht Inseln, später folgten Vietnam, Brunei, auch die Chinesen, die mittlerweile einen richtigen kleinen Brückenkopf auf den Spratlys eingerichtet haben - mit Hubschrauberlandeplatz, Radareinrichtungen und Luftabwehrkanonen. 1988 versenkte die chinesische Marine gar zwei vietnamesische Schiffe - über 70 Soldaten fanden dabei den Tod.

Thêm vào đó, vùng này rất giàu cá và nằm, quan trọng về mặt chiến lược, trên một trong những đường hàng hải có mật độ giao thông cao nhất thế giới. Khoảng một phần tư của tất cả các hải trình vận tải đều dẫn qua eo biển đấy. Mỗi một tàu chở dầu, muốn từ Cận Đông sang Hongkong hay Thượng Hải, đều phải đi qua đây. Đã có xung đột quanh các hòn đảo Trường Sa từ nhiều năm nay. Năm 1970, người Philippines tiến tới đây và chiếm cứ tổng cộng tám đảo, tiếp theo sau đó là Việt Nam, Brunei, cả người Trung Quốc nữa – hiện giờ đã thiết lập một hẳn một đầu cầu ở đấy – với bãi đáp cho trực thăng, thiết bị radar và súng phòng không. Năm 1988 Hải quân Trung Quốc còn đánh chìm cả hai tàu Việt Nam – trên 70 người lính đã tử trận trong lúc đấy.

6000 Soldaten waren an den mehrtägigen Kampf- und Rettungsübungen beteiligt.
6000 Soldaten waren an den mehrtägigen Kampf- und Rettungsübungen beteiligt.

6.000 binh sĩ đã tham gia luyện tập chiến đấu và hộ trong nhiều ngày .
Mittlerweile erklären die Chinesen fast das gesamte Südchinesische Meer zu ihrem Eigentum. Sie weigern sich, die ungeklärte Territorialfrage von einem Seegericht klären zu lassen, und haben damit ein regelrechtes Wettrüsten in der Region ausgelöst. So soll Malaysia in den vergangenen Jahren mehr als 990 Millionen Dollar für dieselbetriebene U-Boote ausgegeben haben, und Vietnam hat zwei Milliarden Dollar in russische Kampfflugzeuge und sechs U-Boote investiert.

Hiện giờ, người Trung Quốc tuyên bố hầu như toàn bộ biển Đông là sở hữu của họ. Họ khước từ mang câu hỏi lãnh thổ chưa được giải quyết này ra một tòa án biển để giải quyết, và qua đó đã gây ra một cuộc chạy đua vũ trang trong vùng. Như Malaysia đã chi hơn 990 triệu dollar cho tàu ngầm chạy diesel trong những năm vừa qua, và Việt Nam đã đầu tư hai tỉ dollar vào máy bay chiến đấu của Nga và sáu chiếc tàu ngầm.






"Das Riff ist ziemlich uninteressant"

“Cái bãi san hô đó không quan trọng lắm đâu”

Einer, der sich seit Jahren mit dem Wettrüsten in der Region beschäftigt, ist Ralf Emmers, der an der Rajaratnam School of International Studies in Singapur lehrt. "Die Lage eskaliert", sagt Emmers. "Viele Länder in der Region sind wegen des dynamischen Wachstums von China, aber insbesondere wegen des rasanten Ausbaus seiner Marine besorgt." Dennoch hält Emmers die Aufregung um die Spratlys für leicht übertrieben: "Das Riff an sich ist doch ziemlich uninteressant - der größte Teil steht meist unter Wasser, und wie viel Öl es dort gibt und ob es in der Tiefsee leicht zu fördern ist, ist völlig unbekannt."

Một trong những người quan tâm đến cuộc chạy đua vũ trang trong vùng từ nhiều năm nay là Ralf Emmers, đang giảng dạy tại Rajaratnam School of International Studies ở Singapore. “Tình hình đang căng thẳng thêm”, Emmers nói. “Nhiều nước trong vùng đang lo lắng vì sự tăng trưởng năng động của Trung Quốc, nhưng đặc biệt là vì họ tăng cường mở rộng hải quân.” Tuy vậy, Emmers cho rằng tình trạng kích động quanh Trường Sa là hơi cường điệu: “Cái bãi san hô đấy tự nó thì không quan trọng lắm đâu – phần lớn thường nằm ở dưới nước, và ở đó có bao nhiêu dầu và liệu có thể khai thác dễ dàng nó ở biển sâu hay không là những điều còn hoàn toàn chưa rõ.”

Amerikaner und Filipinos haben ihr Manöver ausgerechnet auf der Philippineninsel Palawan abgehalten. "Von hier sind die Spratlys nur etwa 200 Seemeilen entfernt", verrät Major Estrella. Von hier werden die von den Philippinen besetzten Eilande auch verwaltet. Doch die Wahl des heiklen Orts sei reiner Zufall und schon lange so geplant gewesen, bekräftigt Estrella: "Wir üben bloß, wie man eine Insel einnimmt. Das hätten wir überall machen können." Zur gleichen Zeit findet ein amerikanisch-vietnamesisches Manöver mit 1400 US-Soldaten vor Da Nang statt. Und die Chinesen spielen gemeinsam mit den Russen im Gelben Meer Krieg. Das Manöver diene nur dem "Frieden und der Stabilität in der Region", heißt es aus Peking.


Người Mỹ và người Philippines thì lại tiến hành cuộc tập trận của họ chính trên hòn đảo Palawan của Philippines. “Trường Sa chỉ cách đây khoảng 200 dặm biển”, Thiếu tá Estrella tiết lộ. Các hòn đảo do Philippines chiếm cứ cũng được quản lý từ đây. Nhưng sự lựa chọn địa điểm nhạy cảm này là hoàn toàn ngẫu nhiên và người ta đã có kế hoạch trước đây lâu rồi, Estrella nhấn mạnh: “Chúng tôi chỉ tập luyện chiếm một hòn đảo ra sao thôi. Chúng tôi có thể thực hiện điều đấy ở khắp mọi nơi.” Trong cùng thời gian đó, một cuộc tập trận Mỹ-Việt với 1400 lính Mỹ cũng diễn ra ở Đà Nẵng. Và người Trung Quốc cùng với người Nga chơi trò chiến tranh trong Hoàng Hà. Cuộc diễn tập này chỉ phục vụ cho “hòa bình và sự ổn định trong khu vực”, theo Bắc Kinh.



Der philippinische Präsident Benigno "Noynoy" jedenfalls scheint immer offener den Schulterschluss mit der früheren Kolonialmacht USA zu suchen. Die ganze Sache wird ihm langsam unheimlich. "China ist eine Supermacht", klagte er kürzlich, "es ist eine Nuklearmacht, es hat fast 13-mal so viele Einwohner wie wir." Peking könne Atomraketen abschießen. "Wie können wir nicht Angst haben, was dort passiert?"
Thế nào đi nữa thì Tổng thống Philippines ngày càng tìm cách kề vai với Hoa Kỳ, thế lực thuộc địa trước đây,  một cách công khai hơn. Toàn bộ sự việc ngày càng đáng lo ngại hơn cho ông ấy. “Trung Quốc là một cường quốc”, mới đây ông ấy vừa phàn nàn, “đấy là một nước có vũ khí nguyên tử, có nhiều dân cư hơn chúng tôi tới gần gấp 13 lần.” Bắc Kinh có thể bắn tên lửa hạt nhân. “Làm sao mà chúng tôi không lo sợ những gì đang xảy ra ở đó cho được?”






Translated by Phan Ba


http://www.spiegel.de/politik/ausland/0,1518,829941,00.html

Muddy Waters Vùng nước đục



Muddy Waters

Vùng nước đục
By PATRICK M. CRONIN
April 24, 2012

By PATRICK M. CRONIN
April 24/4/2012

THIS month’s maritime standoff between China and the Philippines in the South China Sea isn’t the first time the region’s navies have gone toe-to-toe. But while past tensions revolved around resources under the ocean floor, this most recent event is part of a growing strategic rivalry pitting Chinese power against the United States and its East Asian allies. How Washington responds may determine the prospects for continued peace in the Pacific.

Tình trạng bế tắc hàng hải tháng này giữa Trung Quốc và Philippines trên biển Đông không phải là lần đầu tiên lực lượng hải quân của khu vực này va chạm. Nhưng trong khi căng thẳng qua xoay quanh nguồn tài nguyên dưới đáy đại dương, sự kiện này gần đây nhất là một phần của một sự cạnh tranh chiến lược phát triển quyền lực của Trung Quốc chống lại Hoa Kỳ và các đồng minh Đông Á của nó. Washington phản ứng như thế nào có thể xác định triển vọng cho hòa bình tiếp tục ở Thái Bình Dương.

The latest crisis arose after the pocket-size Philippine Navy, with an old United States Coast Guard cutter as its new flagship, tried to apprehend Chinese fishermen it claimed were operating illegally near the Scarborough Shoal. China then sent two surveillance vessels — part of a recent effort to protect its claims in the East and South China Seas — to block the Philippine ship.

Cuộc khủng hoảng gần nhất xảy ra sau khi lực lượng hải quân Philippines nhỏ bé, với chiếc tàu tuần duyên cũ mua của Mỹ được coi như soái hạm mới, cố bắt ngư dân Trung Quốc mà theo Hải quân Philippines là đang hoạt động bất hợp pháp gần bãi Hoàng Nham. Sau đó, Trung Quốc đã đưa đến hai tàu hải giám - một phần của nỗ lực mới đây nhằm bảo vệ những yêu sách của mình tại vùng Biển Hoa Đông và Biển Đông, để ngăn cản tàu Hải quân Philippines.

The message was stark: escalate and risk a violent run-in with the Chinese Navy, or stand down and negotiate with Beijing from a position of weakness.


Trung Quốc gửi thông điệp rõ ràng: Hoặc leo thang và mạo hiểm tranh chấp quyết liệt với Hải quân Trung Quốc, hoặc xuống nước và đàm phán với Bắc Kinh ở thế yếu.
Manila wisely chose the latter, first substituting a civilian vessel for its combat vessel, and then containing the dispute through diplomatic channels. But China was also sending a flare to Washington, to the effect that American efforts to strengthen the military capacity of its regional allies would be checked.

Manila đã sáng suốt chọn cách thứ hai, trước tiên là thay thế tàu chiến bằng một tàu dân sự, và sau đó kiềm chế tranh chấp thông qua các kênh ngoại giao. Nhưng Trung Quốc cũng đồng thời cảnh báo Washington rằng những nỗ lực của Mỹ nhằm tăng cường năng lực quân sự của các nước đồng minh của Mỹ trong khu vực cũng sẽ bị ngăn chặn.
It’s easy to see the standoff as an act of quasi-aggression, but it’s not. Because China is looking for influence rather than spoiling for a fight, it will seek a minimal show of force, as it did in the Scarborough incident by sending surveillance vessels instead of warships. Drawing attention to its rapid military modernization or its intensifying nationalist sentiment, after all, could undermine China’s core interests.

Tình trạng bế tắc này có thể coi là một hành vi bán xâm lược, nhưng không hẳn như vậy. Vì Trung Quốc đang muốn xây dựng ảnh hưởng hơn là gây chiến, nên Trung Quốc sẽ chỉ phô trương sức mạnh ở mức thấp nhất, như là Trung Quốc đã làm trong vụ Scarborough - chỉ điều động các tàu hải giám thay vì tàu chiến đến đây. Suy cho cùng, thu hút sự chú ý của thế giới vào quá trình hiện đại hóa quân sự nhanh chóng hay vào nỗ lực thổi bung chủ nghĩa dân tộc không phục vụ lợi ích cốt lõi của Trung Quốc.

The key take-away from the recent showdown is that the United States needs to remain coolheaded. Not only are such skirmishes at sea inevitable, but they are also of minor consequence — assuming they are managed shrewdly. Given our allies’ overlapping interests in the South China Sea, we are bound to feel pressure to act aggressively against what appears to be Chinese expansionism.



Điều quan trọng cần rút ra từ vụ này là nước Mỹ cần giữ một cái đầu lạnh. Những va chạm kiểu này không chỉ chắc chắn sẽ còn xảy ra nữa mà hệ quả của chúng cũng không đáng kể - với giả định là các va chạm được xử lý một cách khôn ngoan. Khi xét đến lợi ích trùng lặp của các đồng minh của Mỹ tại Biển Đông, nước Mỹ chắc chắn thấy mình phải hành động một cách mạnh mẽ để chống lại chủ nghĩa bành trướng Trung Quốc.

But as wiser heads in the United States have understood for decades, China is not truly expansionist. Its mercantilist international policies have material rather than imperial ambitions. China is testing the limits, not necessarily trying to pick a fight.

Nhưng như những bộ óc thông minh nhất của Mỹ đã hiểu rõ từ nhiều thập kỷ rằng Trung Quốc không hoàn toàn là kẻ bành trướng. Chính sách đối ngoại theo lối trọng xuất khẩu của Trung Quốc xuất phát từ tham vọng vật chất chứ không hẳn từ tham vọng đế quốc. Trung Quốc đang tìm xem giới hạn là ở mức nào, chứ không nhất thiết là kẻ gây chiến.

And we would do well to remember that for all their differences, China and the United States are not the cold war ideological adversaries of old. They both benefit enormously from an open global maritime commons. Globalization is possible only because of the unfettered sea lanes over which the vast majority of goods and resources move around the world. And the South China Sea, which joins the Indian and Pacific Oceans, is the narrow throat of our globalized economy.

Cho dù bất đồng, nhưng Trung Quốc và Mỹ không phải là địch thủ ý thức hệ thời chiến tranh lạnh trước đây. Cả hai nước đều hưởng lợi ích to lớn từ những chuẩn mực chung về hàng hải toàn cầu. Toàn cầu hóa chỉ có thể trở thành hiện thực nhờ các tuyến đường biển thông thương, qua các tuyến đường biển này một khối lượng lớn hàng hóa và tài nguyên được lưu thông trên toàn thế giới. Và Biển Đông, vùng biển nối liền Ấn Độ Dương và Thái Bình Dương, là yết hầu đối với nền kinh tế toàn cầu hóa.
That said, we shouldn’t ignore the underlying risk in such incidents, either. At least in the South China Sea, China’s military might will continue to bump up against the American Navy’s role as guarantor of freedom of the seas.

Mặc dù vậy, nhưng Mỹ cũng không nên phớt lờ những rủi ro tiềm ẩn trong những vụ như thế này. Chí ít ở khu vực Biển Đông, sức mạnh quân sự của Trung Quốc sẽ tiếp tục va chạm với Hải quân Mỹ trong vai trò là người bảo đảm tự do trên biển.
Nor will the two powers always see eye to eye. The United States has a treaty commitment to help defend the Philippines, but it has always been careful to maintain neutrality over sovereignty disputes. American diplomatic exertions have thus gone into supporting multilateral approaches that would make it more difficult for one power — China — to coerce its neighbors.

Không phải lúc nào hai cường quốc cũng đồng ý với nhau. Mỹ có hiệp ước cam kết giúp bảo vệ Philippines, nhưng Mỹ luôn hành xử thận trọng để duy trì tính trung lập trong tranh chấp chủ quyền lãnh thổ. Vì vậy, ngoại giao của Mỹ hỗ trợ cách tiếp cận đa phương - cách tiếp cận này sẽ gây khó khăn hơn cho Trung Quốc trong việc chèn ép các nước láng giềng.
China, on the other hand, prefers to deal with the players in the region one by one, starting with a country like the Philippines, which it knows lacks the military capacity to defend its disparate islands.


Mặt khác, Trung Quốc thích đàm phán song phương với từng quốc gia tranh chấp trong khu vực, bắt đầu với một nước như Philippines - nước mà Trung Quốc biết rằng thiếu khả năng quân sự để bảo vệ các đảo của mình.
While the current standoff may be under control, more are likely to occur, especially as our allies turn to us for protection — something we may see at next week’s meeting between the United States and the Philippines in Washington. And it hasn’t helped that soon after the dispute began, the United States and the Philippines started a long-planned military exercise nearby involving thousands of soldiers, sailors and Marines.

Mặc dù tình hình bế tắc hiện nay có thể kiểm soát được, nhưng những sự việc tương tự sẽ xảy ra nhiều hơn, khi các nước đồng minh quay sang Mỹ và yêu cầu Mỹ bảo vệ họ, điều mà chúng ta sẽ thấy trong cuộc gặp tới đây giữa Mỹ và Philippines tại Washington vào tuần sau. Một điều không hay là ngay sau khi xảy ra bế tắc tại Scarborough, Mỹ và Philippines triển khai đợt tập trận được lên kế hoạch từ trước ở khu vực gần đó với hàng ngàn lính thủy, bộ, hải quân.

At the same time, separate disputes are guaranteed to continue among the countries around the South China Sea — including Malaysia, Vietnam and Japan as well as China and the Philippines — as long as oil and natural gas continue to be discovered under its waters.


Đồng thời, các tranh chấp khác chắc chắn sẽ tiếp tục diễn ra giữa các quốc gia quanh Biển Đông, bao gồm Malaysia, Việt Nam và Nhật Bản cũng như Trung Quốc và Philippines - chừng nào dầu khí còn được phát hiện ở Biển Đông.
Should a fight erupt, China is increasingly ready to rumble. Years of double-digit growth in its defense budgets are providing a historic land power with a blue-water naval capability and missile and air forces that put the American military presence in East Asia at risk.

Nếu chiến sự bùng nổ, Trung Quốc ngày càng sẵn sàng tham chiến. Ngân sách quốc phòng ở mức tới 2 con số trong nhiều năm qua đã trang bị cho một cường quốc lục địa khả năng hải quân biển sâu, tên lửa và không quân đủ để gây rủi ro cho sự hiện diện quân sự Mỹ tại Đông Á.
This new reality, in short, recommends a specific course of action, one we are at risk of losing sight of: namely, to understand that China is testing the waters and sending signals but nothing more — but also to respond with precise, measured steps to ensure it doesn’t push the limits too far.

Tóm lại, thực tế mới này buộc Mỹ phải một chương trình hành động cụ thể, điều mà Mỹ dễ có nguy cơ không nhận ra, đó là: phải hiểu được rằng Trung Quốc đang thử một cách làm mới và gửi đi không có gì khác ngoài tín hiệu, nhưng Mỹ phải phản ứng với những bước đi chính xác và có chừng mực để bảo đảm rằng Trung Quốc không đẩy các giới hạn đi quá xa.

The maritime drama near Scarborough Shoal is just another salvo in a growing strategic rivalry that can be managed but not resolved. A resolute but prudent American position that seeks region-wide cooperation on common rules, but backed by American strength, remains the best means of keeping the waters tranquil.

Màn kịch trên biển gần bãi Scarborough chỉ là một vụ ồn ào của cuộc cạnh tranh chiến lược đang gia tăng mà chỉ có thể dàn xếp chứ không thể giải quyết triệt để. Lập trường cương quyết song thận trọng của Mỹ nhằm thúc đẩy hợp tác hợp tác khu vực dựa trên những nguyên tắc chung, được yểm trợ bằng sức mạnh của Mỹ, vẫn sẽ là cách tốt nhất để gìn giữ hòa bình ở vùng biển này.


Patrick M. Cronin is the director of the Asia program at the Center for a New American Security and the editor and a co-author of “Cooperation From Strength: The United States, China and the South China Sea.”
Tác giả Patrick Cronin là Giám đốc Chương trình Châu Á tại Trung tâm An ninh Mỹ Mới và biên tập viên và là đồng tác giả của "Hợp tác Từ Thế Mạnh: Hoa Kỳ, Trung Quốc và Biển Đông."

Translated by Mỹ Anh
http://www.nytimes.com/2012/04/25/opinion/the-philippines-china-and-the-us-meet-at-sea.html?_r=1

China's dilemma: power vs freedom Thế lưỡng nan của Trung Quốc: quyền lực hay tự do?




China's dilemma: power vs freedom

Thế lưỡng nan của Trung Quốc: quyền lực hay tự do?

By James A Dorn

James A Dorn
Apr 25, 2012

25-4-2012
In a recent survey of nearly 6,000 high-income, college-educated individuals in 25 countries, the Edelman Trust Barometer found that 43% trusted government institutions. In the United States that figure was 45%, while in China it was 75%. The fact that more of the "informed public" in China trust government than in the United States may seem puzzling.

Trong một khảo sát gần đây đối với gần 6.000 cá nhân tốt nghiệp đại học, thu nhập cao, ở 25 quốc gia, Edelman Trust Barometer phát hiện thấy 43% tin tưởng vào các định chế của chính phủ. Ở Mỹ, con số này là 45%, còn ở Trung Quốc là 75%. Việc nhiều người trong “cộng đồng có thông tin” ở Trung Quốc lại tin tưởng vào chính quyền hơn ở Mỹ nghe ra có vẻ khó hiểu.

America has a constitution that limits the power of government and protects individual rights; China has no genuine rule of law, a one-party state, and weak or nonexistent protection of human rights. How can successful people in China have greater trust in government than those in America?

Mỹ có một bản hiến pháp giới hạn quyền lực của chính quyền và bảo vệ quyền công dân; Trung Quốc thì không hề có nền pháp quyền thực sự, là nhà nước độc đảng với cơ chế bảo vệ dân quyền rất yếu, hoặc là không có. Làm sao mà những người thành đạt ở Trung Quốc lại có thể tin tưởng vào chính quyền nhiều hơn người thành đạt ở Mỹ?

The answer is simple: in China the surest path to riches is through power; in America it is through freedom. The all-encompassing hold on political power by the Chinese Communist Party (CCP) and its control of the commanding heights of the economy mean that those who hold power are privileged in the race to the top of the economic ladder. Even with more than three decades of economic reform, political reform has seriously lagged.

Câu trả lời rất đơn giản: Ở Trung Quốc, con đường chắc chắn nhất để làm giàu là thông qua quyền lực; ở Mỹ là thông qua tự do. Việc Đảng Cộng sản Trung Quốc (CCP) nắm toàn bộ quyền lực chính trị và kiểm soát những đỉnh cao chỉ huy của nền kinh tế chứng tỏ rằng ai nắm quyền sẽ được ưu đãi hơn trong cuộc đua tranh tới vị trí cao trên những nấc thang kinh tế. Thậm chí, sau hơn ba thập niên cải cách kinh tế, cải cách chính trị đã thụt lùi nghiêm trọng.

There is no independent judiciary to safeguard rights to life, liberty, and property. State-owned banks lend to state-owned enterprises, all of which are run by the party elite. Asking the "princelings" if they trust government is like asking children if they like candy. If the Edelman Trust Barometer had asked ordinary Chinese whether they trusted government institutions, their answer, if they were free to express themselves, would be an emphatic "no!"

Không có tư pháp độc lập để bảo vệ quyền sống, tự do, và tài sản. Các ngân hàng quốc doanh đem tiền cho khối doanh nghiệp quốc doanh vay; tất cả những doanh nghiệp đó đều do cán bộ cao cấp trong đảng điều hành. Hỏi các “thái tử” xem họ có tin chính quyền không thì cũng giống như hỏi trẻ con có thích kẹo không. Nếu Edelman Trust Barometer đi hỏi người dân thường Trung Quốc xem họ có tin vào các định chế của chính phủ hay không, thì câu trả lời của họ – nếu họ được tự do biểu đạt – sẽ là dứt khoát: “Không!”.

There are some independent thinkers in China who recognize that the inequality of wealth is due to the inequality of power. As long as the CCP holds a monopoly on power, economic life will be politicized and corruption will be pervasive. Deng Xiaoping was willing to allow people to get rich and began to move China toward greater economic freedom in 1978, but there has not been sufficient progress on limiting the power of government.


Một số học giả độc lập ở Trung Hoa thừa nhận sự bất bình đẳng về tài sản là do bất bình đẳng về quyền lực. Chừng nào CCP còn độc chiếm quyền lực, chừng đó đời sống kinh tế còn bị chính trị hóa và tham nhũng còn hoành hành. Năm 1978, Đặng Tiểu Bình đã rất nhiệt tình cho phép người dân làm giàu, và đã thúc đẩy Trung Quốc đi đến tự do kinh tế nhiều hơn, nhưng cho đến nay, chưa có nhiều tiến bộ trong việc hạn chế quyền lực của nhà nước.

China's dilemma is that if the CCP wants to improve the quality of life, it must allow greater freedom of choice, but that will threaten its monopoly on power - thus the struggle between power and freedom. Ai Weiwei, perhaps China's most famous dissident, aptly notes, "In a society like this there is no negotiation, no discussion, except to tell you that power can crush you."

Thế lưỡng nan của Trung Quốc là, nếu CCP muốn nâng cao chất lượng sống, họ sẽ phải cho người dân có nhiều quyền tự do lựa chọn hơn, nhưng điều ấy lại sẽ đe dọa độc quyền quyền lực của họ – do vậy mà có một cuộc tranh đấu giữa quyền lực và tự do. Ngải Vị Vị (Ai Weiwei), có lẽ là nhà bất đồng chính kiến nổi tiếng nhất Trung Quốc, từng viết một cách khôn ngoan rằng: “Trong một xã hội như thế này, không có thương lượng, không có thảo luận, trừ phi để nói với bạn rằng quyền lực sẽ đè chết bạn”.

What China needs most is not democracy but limited government and the rule of law. That is why Mao Yushi founded The Unirule Institute of Economics in Beijing in 1993, to promote what Nobel Laureate economist F. A. Hayek called "the constitution of liberty." On May 4, Mao will be the first Chinese scholar to receive the prestigious Milton Friedman Prize for Advancing Liberty, awarded every two years by the Cato Institute in Washington, D.C. (It is uncertain whether he will be allowed to attend.)

Điều mà Trung Quốc cần nhất không phải là dân chủ mà là một chính quyền bị hạn chế bớt, và một nền pháp trị. Đó là lý do tại sao Mao Vu Thức (Mao Yushi) thành lập Viện Kinh tế học Unirule tại Bắc Kinh vào năm 1993, để thúc đẩy cái mà nhà kinh tế học được giải Nobel, F.A. Hayek, từng gọi là “hiến pháp của tự do”. Vào ngày 4-5 tới đây, Mao sẽ là học giả Trung Quốc đầu tiên nhận giải thưởng danh tiếng Milton Friedman Vì Tự do, trao hai năm một lần, bởi Viện Cato ở Washington D.C. (Chưa biết liệu ông có được phép tham dự lễ trao giải hay không).

Like Lao Tzu, China's first liberal, Mao Yushi understands that harmony - both social and economic - emerges from freedom under just rules, not from orders from above. Lao Tzu wisely counseled, "When the government is too intrusive, people lose their spirit. Act for the people's benefit. Trust them; leave them alone."

Giống như Lão Tử, nhà tư tưởng tự do đầu tiên của Trung Quốc, Mao Vu Thức hiểu rằng sự hài hòa – cả về xã hội lẫn kinh tế – xuất phát từ tự do theo luật pháp và chỉ theo luật pháp mà thôi, không phải theo mệnh lệnh từ trên. Lão Tử dạy rằng: “Trị dân thì cứ theo đạo, theo tự nhiên, mà để cho dân tự nhiên phát triển theo thiên tính, đừng can thiệp vào”


(“When the government is too intrusive, people lose their spirit. Act for the people’s benefit. Trust them; leave them alone” – dịch sát nghĩa từ tiếng Anh là “khi chính quyền can thiệp quá sâu, người dân mất tinh thần. Hãy hành động vì lợi ích nhân dân. Hãy tin họ; hãy để mặc họ” – ND).

The principle of wu wei (nonintervention) recognizes that people should be free to choose and be held accountable. With free private markets - in resources, goods, and ideas - mistakes tend to be corrected more rapidly than under central planning, minimizing the risk of large errors. As such, the quality of life tends to improve continuously.

Nguyên lý vô vi (wu wei, không can thiệp) công nhận rằng mọi người phải được tự do lựa chọn và tự chịu trách nhiệm. Trong thị trường tư nhân tự do – về nguồn lực, về hàng hóa, và ý tưởng – các sai lầm có khuynh hướng được sửa chữa nhanh chóng hơn là dưới chế độ kế hoạch hóa tập trung, và giảm thiểu rủi ro phạm phải sai lầm lớn. Nhờ đó, chất lượng sống có khuynh hướng được cải thiện không ngừng.

Since rights to life, liberty, and property reside in individuals and the legitimate function of government is to protect those rights, a just government depends on the trust of the people. Even an emperor can lose the "mandate of heaven" if he violates that trust.
Mao Yushi has had the courage to criticize the morality of the Chinese legal system and to question the legacy of Mao Zedong, saying that Mao was not a god and he should be held accountable for the deaths of tens of millions of people during the Great Famine (1958-61) and the Cultural Revolution (1966-76).

Do quyền sống, tự do, và tài sản là quyền tự thân của mỗi cá nhân và chức năng chính đáng của chính quyền là bảo vệ những quyền đó, nên một chính quyền công chính tồn tại nhờ vào niềm tin của người dân. Ngay cả hoàng đế cũng có thể đánh mất “mệnh trời” nếu ông ta xâm phạm vào niềm tin đó. Mao Vu Thức đã can đảm phê phán đạo đức của hệ thống pháp lý Trung Quốc và đặt lại vấn đề về huyền thoại Mao Trạch Đông. Ông nói rằng Mao Trạch Đông chẳng phải là Chúa trời và phải chịu trách nhiệm về cái chết của hàng chục triệu người trong nạn đói khủng khiếp 1958-1961, trong Cách mạng Văn hóa (1966-1976).

Premier Wen Jiabao has called for political reform and further economic liberalization, but under his leadership little progress has occurred. His rebuke and purging of Bo Xilai, former party chief of Chongqing, reveals a growing struggle for power between liberals and hardliners. In 2010, Xi Jinping, who is expected to become China's next president later this year, congratulated Bo for his "Red Culture Campaign" designed to stir up popular support for the so-called Chongqing model of development. That model is more state-led than market-led, and the effects of corruption are now becoming evident.

Thủ tướng Ôn Gia Bảo đã kêu gọi cải cách chính trị và tự do hóa kinh tế nhiều hơn nữa, nhưng dưới sự lãnh đạo của ông ta, không mấy tiến bộ xuất hiện. Việc ông khiển trách và cách chức Bạc Hy Lai, cựu bí thư thành ủy Trùng Khánh, cho thấy một cuộc đấu đá tranh giành quyền lực ngày càng mạnh giữa phái tự do và phái bảo thủ. Năm 2010, Tập Cận Bình – người được dự báo là sẽ trở thành chủ tịch nước vào cuối năm nay – chúc mừng Bạc về “Chiến dịch Văn hóa Đỏ” của Bạc, được tiến hành nhằm vận động sự ủng hộ của quần chúng đối với cái gọi là mô hình phát triển Trùng Khánh. Mô hình này do nhà nước chứ không phải thị trường dẫn dắt, và tác động của tham nhũng đến giờ đã rõ ràng.


State capitalism is consistent with the party's power but not with the quest for a "harmonious society." Top-down planning requires obedience; freedom is seen as dangerous. China needs spontaneous harmony, not forced harmony. In China, the wealthy class is largely the privileged political class-and with a single powerful party one either gets in line or tries to exit the country.

Chủ nghĩa tư bản nhà nước là cái tương thích với với quyền lực của đảng, nhưng không đi cùng với khát vọng về một “xã hội hài hòa”. Việc hoạch định chính sách theo kiểu dội từ trên xuống đòi hỏi dưới phải phục tùng trên; tự do bị xem là nguy hiểm. Trung Quốc cần sự hài hòa tự nhiên, chứ không phải thứ hài hòa do cưỡng ép. Ở Trung Quốc, tầng lớp giàu có chủ yếu là tầng lớp được hưởng đặc quyền về chính trị, và với cơ chế độc đảng, người ta chỉ có thể hoặc là đứng vào hàng, hoặc là bỏ nước ra đi.

The attempt to exit China's "big government, small market" system is seen in the increase in visa applications by wealthy Chinese: from 2007 to 2011, the number of applications for investment immigration visas to the United States grew by 1,000 %. Those who can afford to invest at least $1 million in the United States want to leave China because they are uncertain about the future, especially the security of their assets due to government corruption and the lack of a transparent legal system that protects property rights. They also want their children to be independent thinkers. One entrepreneur simply says, "The problem is that government power is too great."

Nỗ lực vượt ra khỏi hệ thống “chính quyền to, thị trường nhỏ” của Trung Quốc được xem là đang gia tăng, căn cứ vào số đơn xin thị thực (visa) của những người giàu: Từ năm 2007 tới năm 2011, số đơn xin visa nhập cư để đầu tư vào Mỹ đã tăng 1000%. Người nào có thể đầu tư ít nhất 1 triệu USD vào Mỹ đều muốn đi khỏi Trung Quốc, bởi vì họ không chắc chắn được về tương lai, nhất là về độ an toàn của tài sản, do nạn tham nhũng của chính quyền và do sự thiếu vắng một hệ thống pháp lý minh bạch, bảo vệ quyền sở hữu. Họ cũng muốn con cái họ được độc lập về tư duy. Một doanh nhân nói giản dị: “Vấn đề là quyền lực của nhà nước to quá”.

Being skeptical of big government is the right attitude. The US constitution was designed to limit the size and scope of government and to allow people to pursue their own happiness under a just system of law. "The sum of good government," wrote Thomas Jefferson, is "a wise and frugal Government, which shall restrain men from injuring one another, shall leave them otherwise free to regulate their own pursuits of industry and improvement, and shall not take from the mouth of labor the bread it has earned."

Không tin tưởng vào một chính quyền lớn, đó là một thái độ đúng. Hiến pháp Mỹ được soạn thảo nhằm giới hạn kích thước, quy mô của chính quyền, và nhằm giúp người dân mưu cầu hạnh phúc theo một hệ thống luật pháp công bằng. “Tóm lại, chính quyền tốt” – Thomas Jefferson viết – là “một chính quyền khôn ngoan và tiết kiệm, ngăn ngừa người dân làm hại lẫn nhau, còn thì để họ tự do điều tiết việc họ theo đuổi nghề nghiệp và phát triển; và không cướp khỏi miệng người lao động cái bánh mì mà họ vừa kiếm được”.

The United States could best teach China by adhering to the principles of a liberal order that rests on non-intervention and freedom under the law of the constitution. The challenge for both China and America is to recognize that rights reside in the people, that those rights are not positive welfare rights - to "do good" with other people's money - but equal rights to be left alone to pursue happiness.

Mỹ có thể giáo dục Trung Quốc tốt nhất bằng cách tuân thủ các nguyên tắc về trật tự tự do, trên cơ sở không can thiệp, tự do hành động theo hiến pháp. Khó khăn đối với cả Trung Quốc và Mỹ là phải công nhận rằng quyền ấy đã nằm trong mỗi con người, quyền ấy không phải là quyền tích cực về tài sản – làm “điều tốt” bằng tiền của người khác – mà là quyền bình đẳng trong việc được tự do mưu cầu hạnh phúc.



The right balance between freedom and power is the test of good government. Without the free flow of ideas and competition, the voices of the Chinese people will be lost, and exit will be difficult but attractive.

Sự cân bằng hợp lý giữa tự do và quyền lực là phép thử đối với một chính quyền tốt. Nếu không có dòng tư tưởng và cạnh tranh tự do, tiếng nói của người dân Trung Quốc sẽ bị bỏ quên, và bỏ nước ra đi sẽ là một việc khó khăn nhưng hấp dẫn.

James A Dorn is a China specialist at the Cato Institute in Washington, DC and editor of China in the New Millennium.

Tác giả: James A Dorn là chuyên gia Trung Quốc học ở Viện Cato, Washington D.C., biên tập viên của tờ Trung Quốc Thiên niên kỷ mới.


Translated by Thủy Trúc


http://www.atimes.com/atimes/China/ND25Ad01.html

The South China Seasickness Cơn say sóng Biển Đông




The South China Seasickness

Cơn say sóng Biển Đông

By Trefor Moss
April 24, 2012

Tác giả: Trefor Moss
April 24/4/2012

As China, the Philippines and Vietnam argue over the South China Sea the waters are being over fished and polluted. And conflict could be around the corner.

Trong khi Trung Quốc, Philippines và Việt Nam cãi nhau về Biển Đông, thì vùng biển này đang bị khai thác cá thái quá và ô nhiễm. Và xung đột có thể xảy ra đến nơi.

Many citizens of China, the Philippines and Vietnam won’t have heard of the tiny scraps of land in the South China Sea that their governments compete with one another to claim. Certainly, almost none will ever set eyes on them.

Nhiều công dân Trung Hoa, Philippines và Việt Nam sẽ không còn được nghe về mấy mẩu đất tí xíu trên Biển Đông (nguyên văn: biển Hoa Nam) mà chính quyền của họ tranh nhau đòi chủ quyền. Chắc chắn là, hầu như sẽ không ai để mắt tới chúng.
So are places like Scarborough Shoal, the scene of Beijing and Manila’s latest maritime spat this month, really worth all the aggravation? And whose fault is it that these confrontations, which have the potential to start wars – and at the very least to kill fishermen and sailors – keep on happening?

Vậy những nơi như bãi cạn Scarborough – hiện trường của vụ đụng độ trên biển mới đây nhất giữa Bắc Kinh và Manila tháng này – có đáng để bị quan trọng hóa không? Và ai có lỗi khi những vụ đụng độ đó – vốn dĩ có đầy đủ khả năng để khơi mào chiến tranh và ít nhất thì cũng có thể làm chết ngư dân, thủy thủ – tiếp tục xảy ra?

Tiny, uninhabitable islets like Scarborough Shoal have little value per se, but the resources that surround them have plenty. The islets serve as pins in a map, around which governments can draw dotted lines and claim ownership over everything that lies within.

Những hòn đảo nhỏ xíu, không người ở như bãi Scarborough, tự nó có rất ít giá trị. Nhưng các nguồn tài nguyên bao quanh đó thì lại phong phú. Các đảo giống như những cái kim trên bản đồ, mà các chính phủ có thể vẽ vào xung quanh chúng những đường đứt đoạn và tuyên bố chủ quyền đối với mọi thứ nằm trong đường đứt đoạn đó.

It’s these resources – the food even more, perhaps, than the oil or gas – that make stability in the South China Sea matter.

Chính là những nguồn tài nguyên ấy – có lẽ cái ăn còn quan trọng hơn dầu hay khí đốt – khiến cho sự ổn định trên Biển Đông trở thành vấn đề.

“The urgency is that these areas are being overfished and polluted, and that’s threatening the food supply of millions of people,” says Carlyle Thayer, an Emeritus Professor at the Australian Defence Force Academy who closely follows disputes in the South China Sea. “That’s something these countries have to start taking seriously.”

“Điều khẩn thiết là những khu vực này đang bị đánh bắt cá nhiều quá mức và bị ô nhiễm, và chuyện đó đe dọa nguồn cung thực phẩm của hàng triệu người” – ông Carl Thayer, Giáo sư Danh dự Học viện Quốc phòng Australia, người theo dõi rất sát sao tình hình tranh chấp trên Biển Đông, nói. “Đây là điều mà các nước trong khu vực bắt đầu phải coi là nghiêm trọng”.

Fishing grounds can, of course, be shared, just as undersea energy reserves can be co-developed. But as Thayer points out, marine environments must be managed, as well as shared. If there’s a perception that fishermen from other countries are abusing resources in disputed waters and endangering livelihoods and food supplies, then that will inevitably trigger an angry response from the other claimants.

Tất nhiên, ngư trường có thể được chia sẻ, cũng như các nguồn năng lượng ngầm dưới biển có thể được khai thác chung. Nhưng như ông Thayer chỉ ra, môi trường biển phải được quản lý cũng như chia sẻ. Nếu có quan niệm rằng ngư dân từ các nước khác đang tận khai thác tài nguyên trong vùng biển tranh chấp, đe dọa sinh kế và nguồn cung cấp thực phẩm (của dân nước mình – ND) thì quan niệm ấy tất yếu sẽ đưa đến phản ứng giận dữ từ các quốc gia cũng có yêu sách chủ quyền khác.

So putting an end to the South China Sea disputes is important from a security perspective. But it’s also important from a food security perspective. As things stand, the South China risks a textbook “tragedy of the commons,” the destruction of common resources over which no single authority has control.

Do đó, chấm dứt tranh chấp Biển Đông là rất quan trọng, nhìn từ khía cạnh an ninh. Mà nhìn từ khía cạnh an toàn thực phẩm thì cũng quan trọng không kém. Như tình hình hiện nay cho thấy, khu vực Đông Nam Á có nguy cơ gặp phải “bi kịch của mảnh đất công”, tức là sự phá hoại các tài nguyên chung mà không một chính quyền riêng lẻ nào kiểm soát


(“tragedy of the commons”, thuật ngữ kinh tế học chỉ hiện tượng các tài sản chung được sử dụng tự do dẫn tới hậu quả là bị khai thác cạn kiệt – cha chung không ai khóc - ND).

In addition, Thayer points out that oil licenses will be granted in the near future, potentially causing further upset. And all this comes as most of the interested parties are investing in their navies and, in China’s case, in paramilitary maritime agencies. “The South China Sea bathtub is being filled up more and more by Chinese control vessels, and by other countries’ patrol vessels and submarines,” he says.

Thêm vào đó, ông Thayer chỉ ra rằng trong tương lai gần, sẽ có chuyện cấp giấy phép khai thác dầu, và điều này tiềm ẩn nguy cơ gây xáo trộn nhiều hơn. Tất cả đều xuất hiện vào thời điểm phần lớn các bên liên quan đều đang đầu tư vào hải quân, và trong trường hợp Trung Quốc thì còn là đầu tư vào các lực lượng bán quân sự trên biển. “Cái bồn tắm Biển Đông ngày càng đông nghẹt tàu kiểm soát của Trung Quốc, và tàu tuần tra, tàu ngầm của các nước khác” – Thayer nói.

This approaching spike in contestation makes it all the more important that a solution be found now, and the diplomatic activity of the past year suggests that one is attainable. ASEAN has been China’s main interlocutor on South China Sea issues, and Beijing made an important goodwill gesture last November when it put up $475 million to create a China-ASEAN Maritime Co-operation Fund. Several ASEAN-China expert working groups are also now in place.

Cách tiếp cận gay gắt trong tranh luận như thế này khiến cho việc phải có một giải pháp lúc này càng quan trọng hơn, và hoạt động ngoại giao trong năm qua cho thấy rằng có thể đạt được một giải pháp như vậy. ASEAN đã và đang là bên đối thoại chính với Trung Quốc về các vấn đề Biển Đông, và Bắc Kinh cũng đã có một cử chỉ thiện chí quan trọng vào tháng 11 năm ngoái khi họ bỏ ra 475 triệu USD để xây dựng một Quỹ Hợp tác Hàng hải Trung Quốc-ASEAN. Vài nhóm làm việc cấp chuyên gia ASEAN-Trung Quốc cũng đang bắt đầu hoạt động.

The key process of 2012 is the drafting of a Code of Conduct (COC) governing behavior in the South China Sea – and envisaged as being more far-reaching than the existing Declaration of Conduct (DOC). Crucially, ASEAN is writing the new code. The association is due to present China with its proposals in July, and Beijing will be under political pressure to accept the ASEAN formula, rather than appear domineering by rejecting the plan. The existing process also excludes the United States, which is to China’s liking. Furthermore, “China has Cambodia in the box seat at the moment [as ASEAN chair],” adds Thayer.

Công việc chính của năm 2012 là soạn thảo Bộ Quy tắc Ứng xử (COC) điều chỉnh hành vi ứng xử trên Biển Đông – được dự kiến là có thể áp dụng sâu rộng hơn bản Tuyên bố về Cách ứng xử (DOC) hiện nay. Quan trọng nhất là, ASEAN đang viết bộ quy tắc mới đó. Hiệp hội này sẽ trình các đề xuất của mình cho Trung Quốc vào tháng 7 tới, và Bắc Kinh sẽ chịu áp lực chính trị là phải chấp nhận công thức ASEAN đưa ra, thay vì tỏ ra độc đoán, bác bỏ kế hoạch. Tiến trình hiện tại cũng gạt bỏ sự hiện diện của Mỹ, điều này làm Trung Quốc hài lòng. Hơn thế nữa, “Trung Quốc đã có lợi thế Campuchia [làm chủ tịch ASEAN] vào thời điểm này” – ông Thayer nói thêm.


If the idea of giving ASEAN ownership of the drafting process was to produce a robust agreement, then it doesn’t appear to be working out that way. Whether China is deliberately undermining the drafting process, or whether some ASEAN members are simply too timid to risk crossing Beijing by making the new rules too tough, the COC is in danger of falling short.


Giả sử ý tưởng trao cho ASEAN quyền kiểm soát quá trình soạn thảo bộ quy tắc là nhằm mục đích tạo ra được một thỏa thuận thẳng thắn, thì có vẻ như điều đó đang không diễn ra. Cho dù Trung Quốc đang cố ý phá hoại tiến trình soạn thảo, hay là các thành viên ASEAN chỉ đơn giản là nhát quá, không dám liều qua mặt Trung Quốc bằng việc viết ra các quy tắc ứng xử quá nghiêm khắc, thì COC cũng đang có nguy cơ sẽ thiếu sót nhiều.

“The issue is that [the countries involved] say, ‘Let’s agree not to interfere when it’s someone else’s waters, but we don’t know who owns what’,” observes Thayer. “You need to have either EEZs or co-operative zones, but we aren’t seeing co-operation in these areas.”

“Vấn đề là [các nước có liên quan] đã nói, ‘Chúng ta hãy nhất trí sẽ không can thiệp nếu đây là vùng biển của nước khác, nhưng chúng ta không biết ai sở hữu cái gì’” – ông Thayer quan sát. “Cần phải có hoặc là EEZ, hoặc là vùng khai thác chung, nhưng chúng ta lại không nhìn thấy hợp tác ở những khu vực này”.

The Philippines has attempted to address this point, with President Benigno Aquino promoting the concept of the South China Sea as a “Zone of Peace, Freedom, Friendship and Cooperation.”

Philippines đã cố gắng giải quyết điểm này, với việc Tổng thống Benigno Aquino thúc đẩy khái niệm Biển Đông là một “Khu vực Hòa bình, Tự do, Hữu nghị và Hợp tác”.

“What is ours is ours, and with what is disputed, we can work towards joint cooperation,” Aquino suggested. In the Philippine conception of the COC, sovereignty issues would therefore be set aside, and rules of the road laid out to establish a modus vivendi in the South China Sea’s grey areas.


“Cái gì của chúng ta là của chúng ta, còn với cái gì đang tranh chấp, chúng ta có thể hành động để đưa đến khai thác chung” – Aquino đề nghị. Do đó, trong quan niệm của Philippines về COC, vấn đề chủ quyền cần được đặt sang một bên, còn các quy tắc về lộ trình thì cần được đưa ra để thiết lập một tạm ước cho các vùng xám (tức vùng tranh chấp – ND) của Biển Đông.


Would China agree to go along with such an arrangement?

Liệu Trung Quốc có đồng ý đi theo một thỏa thuận như thế không?

Beijing’s resolve may not even be tested, with other ASEAN members highly equivocal about setting a precedent that grants special status to disputed territories. In other words, they are unable to set sovereignty aside in these few specific areas, even in the interests of maintaining regional stability.

Có lẽ ý định của Trung Quốc thậm chí còn không được kiểm chứng, còn các nước ASEAN thì rất lập lờ nước đôi về việc tạo ra một tiền lệ có thể đưa đến quy chế đặc biệt cho các vùng biển bị tranh chấp chủ quyền. Nói cách khác, họ không thể đặt sang một bên vấn đề chủ quyền ở số ít ỏi vùng tranh chấp này, thậm chí, kể cả khi điều đó là để gìn giữ ổn định khu vực.

China has its own issues to attend to, the most pressing being the tangle of paramilitary naval agencies – of which China has at least five – that currently police the South China Sea. “This incident [at Scarborough Shoal] raises the question of whether China is a unitary actor,” says Thayer, with reference to the unprecedented response of the China Maritime Surveillance agency, which dispatched two vessels to the Shoal, thus beginning the stand-off with the Philippine Navy’s flagship. “Clearly, there are independent actors trying to do their own thing,” he says. Senior People’s Liberation Army figures have already publicly discussed the need to stand up a national coast guard to bring all these different maritime actors into line. Beijing should press ahead with this structural reform if it wants to take firm control over South China Sea policy.


Trung Quốc có những vấn đề riêng để phải chú tâm, trong đó căng nhất là cái khối hỗn loạn các lực lượng bán quân sự. Trung Quốc có ít nhất 5 lực lượng bán quân sự hải quân hiện đang giám sát Biển Đông. “Vụ việc [ở bãi cạn Scarborough] đặt ra vấn đề liệu Trung Quốc có phải một khối nhất thể hay không” – ông Thayer nói và đề cập tới phản ứng chưa từng có tiền lệ của cơ quan Hải giám Trung Hoa. Cơ quan này đã điều hai tàu đến bãi cạn Scarborough, và thế là bắt đầu đụng độ với tàu hải quân mang cờ Philippines. “Rõ ràng, có những lực lượng độc lập đang tìm cách tự làm việc của họ” – ông nói. Những nhân vật cao cấp trong Quân đội Giải phóng Nhân dân Trung Hoa đã vừa công khai thảo luận về sự cần thiết phải có một cơ quan quốc gia bảo vệ bờ biển, để đưa tất cả các cơ quan khác nhau về hàng hải về một mối. Bắc Kinh nên thúc đẩy việc tái cơ cấu này, nếu họ muốn kiểm soát chặt chẽ chính sách Biển Đông của mình.

Keeping fishermen out of sensitive waters is also important – though difficult to enforce, both practically and politically. “Fishermen go where the fish are,” Thayer says. “And can China politically rein in the fishermen and stop them going to places that textbooks say are Chinese islands?”


Không cho ngư dân đi vào các vùng biển nhạy cảm cũng là một việc quan trọng, mặc dù khó thực thi cả trên thực tiễn lẫn về mặt chính trị. “Cá ở đâu là ngư dân theo đó” – ông Thayer nói. “Và đứng ở giác độ chính trị mà nói, liệu Trung Quốc có thể kiềm chân ngư dân, không cho họ đi vào những vùng biển mà sách giáo khoa bảo là đảo của Trung Quốc, hay không?”.

The best incentive that China could have for taking its maritime agencies and fishing fleets in hand would be the inception of a robust COC. The onus for this is on ASEAN. It’s worth remembering that ASEAN is in theory moving towards the implementation of a new ASEAN Political-Security Community in 2015, by which time ASEAN is supposed to speak with one voice on security issues. If the ASEAN members can resolve to speak with one voice on the South China Sea, then China-ASEAN confrontations, far from becoming more frequent and more dangerous, should grow rarer and easier to manage.

Động lực tốt nhất mà Trung Quốc có thể có dành cho các cơ quan hàng hải và đội tàu cá của họ là phải bắt đầu có được một Bộ Quy tắc Ứng xử có hiệu lực. Nhiệm vụ này rơi vào ASEAN. Cần nhớ rằng trên lý thuyết, ASEAN đang đi tới việc xây dựng một Cộng đồng Chính trị-An ninh ASEAN mới vào năm 2015. Từ nay cho tới lúc đó, ASEAN phải có tiếng nói thống nhất về các vấn đề an ninh. Nếu các thành viên ASEAN có thể quyết tâm chỉ phát biểu một quan điểm thống nhất về chuyện Biển Đông, thì khi đó, đối đầu Trung Quốc-ASEAN sẽ không còn thường xuyên và nguy hiểm nữa, mà sẽ ít xảy ra hơn và dễ giải quyết hơn.

If ASEAN fails in its duty to draft a meaningful code, then it’s naïve to think that Chinese and Vietnamese and Philippine ships will continue to face off peaceably in the South China Sea’s anarchic waters. “They aren’t just going to keep meeting each other eye to eye and then walk away,” concludes Thayer. “At some point there has to be friction or violence.”

Nếu ASEAN không hoàn thành được nhiệm vụ soạn thảo một bộ quy tắc ứng xử có ý nghĩa, thì sẽ là ngây thơ nếu tưởng rằng tàu Trung Quốc, tàu Việt Nam và tàu Philippines sẽ tiếp tục đối đầu với nhau một cách ôn hòa trên những vùng biển vô chính phủ của Biển Đông. “Họ sẽ không đến đó chỉ để nhìn vào mắt nhau và bỏ đi” – ông Thayer kết luận. “Cuối cùng thì sẽ có sự sợ hãi hoặc bạo lực xảy ra”.


Translated by Thủy Trúc