It's a long endless road. I don't know where is it taking me but I am running along with it. I am not running because I want to but because I have to. It's been a long run and I am worn out, still I have to run.
Đó là một con đường dài vô tận. Tôi không biết nó sẽ dẫn tôi đến đâu nhưng tôi vẫn cứ chạy theo nó. Tôi chạy không phải vì tôi muốn mà vì tôi phải chạy. Đó là một đường chạy dài mà tôi thì đuối sức, nhưng tôi vẫn phải tiếp tục.
This is New York. The city of high-rises, proud and loud, big and brash. I arrived here a few days ago, as an illegal immigrant. There was no legal way out, I am sorry for that. I desperately wanted to come here; I wanted my dreams to come true. I brought my dreams with me into another dream - New York. It was my dream.
Đây là New York, thành phố của những cao ốc, hãnh tiến và ồn ào, to lớn và xấc xược. Tôi mới đến đây mấy ngày, là một kẻ nhập cư bất hợp pháp. Không có con đường nào hợp pháp cho tôi và tôi lấy làm tiếc về điều đó. Tôi đã vô cùng mong muốn được đến đây. Tôi muốn những giấc mơ của tôi trở thành hiện thực. Tôi đã mang những giấc mơ của tôi vào một giấc mơ khác - New York. Đó là giấc mơ của tôi.
After arriving here I had nowhere to go. I looked around in complete bemusement and concluded that I was a misfit here. But soon this notion died away as I looked up in the sky. The clouds___ yes. The clouds, they were the same as I left them in my country. They are same everywhere. That's why I was no foreigner to them, they were my clouds.
Sau khi đền đây, tôi không có nơi nào để đi. Tôi nhìn quanh, hoàn toàn bối rối và kết luận rằng tôi không thích hợp với nơi này. Nhưng ngay lập tức, ý nghĩ này tan biến khi tôi nhin lên bầu trời. Những đám mây - Vâng - những đám mây giống hệt như những đám mây mà tôi đã để lại nơi quê nhà. Mây ở đâu thì cũng giống nhau. Cho nên, tôi không hề xa lạ với chúng, những đám mây của tôi.
So it was no problem now, wherever the clouds were, the place was mine. I started wandering in the streets. While roving around, somewhere in the middle of the Big Apple, in abandoned streets, I could see the flipside of the dazzling picture of the metropolis. It was all dark; it was all full of drug-addicts and unofficially declared insignificant old people waiting for no one but the angel of bereavement.
Bây giờ thì không còn vấn đề gì nữa. Bất cứ nơi nào có mây đều là quê hương của tôi. Tôi bắt đầu đi qua các đường phố. Trong những lúc lang thang giữa Trái Táo Lớn, trên những đường phố vắng vẻ, tôi đã có thể nhìn thấy mặt sau của đô thị hào nhoáng này. Đó là những đường phố tối tăm đầy rẫy bọn nghiện hút và những người già cả chưa bao giờ được chính thức nhắc đến, đang ngóng chờ không phải ai khác mà chính là thần chết.
I didn't dream my dream to be like this so I left the place. I went to Downtown and that was the first mistake I made. I was too busy flying in Manhattan with my delusions that I forgot Interpol. They were after me ever since I landed here; after all I was a prohibited migrant.
Tôi không mơ giấc mơ của tôi giống như thế này cho nên tôi đi xuống khu mua bán và đó là sai lầm đầu tiên mà tôi đã mắc phải. Tôi quá mãi miết dạo quanh khu Manhattan đến nỗi quên mất Interpol. Họ đã theo dõi tôi kể từ khi tôi đặt chân lên đất này. Rốt cuộc, tôi chỉ là một kẻ nhập cư bất hợp pháp.
For a split second I thought I should let them know why I had to come here, so that they would let me subsist here. I wanted to tell them that I am here just to make some money, the legal way. I wanted to earn a lot of money and then I would go back to my roots. I'll go back to where money matters. Where men matter only when they've got money. If I get the money, I'll matter too.
Trong một giây ngắn ngủi tôi nghĩ mình nên cho Interpol biết tại sao tôi lại đến đây, để họ cho phép tôi lưu lại đây một thời gian. Tôi muốn nói vói họ rằng tôi đến đây chỉ để kiếm ít tiền một cách hợp pháp. Tôi muốn kiếm được nhiều tiền sau đó quay về quê hương. Tôi sẽ trở về nơi đồng tiền được trọng vọng và người đàn ông chỉ được trọng vọng khi họ có tiền. Nếu tôi kiếm được tiền tôi cũng được coi trọng.
But of course they wouldn't pay attention. Why should they let me take their riches? It's their country. Nhưng dĩ nhiên họ sẽ không thèm để ý. Tại sao họ lại để tôi lấy đi sự giàu có của họ? Đây là xứ sở của họ cơ mà.
I was walking offhandedly in a busy street when I felt someone staring at me. I looked at him and he started looking somewhere else. Interpol. I slipped into the crowd and vanished. That was the second mistake I made. I made them suspicious of me. But I was frightened; I didn't know what to do. For next two days I went on hiding. And then I made the final mistake. I met a fellow countryman of mine, rather he met me. He told me he could get me a job. I was running low on cash so I quickly said yes___ and then slowly said no. He wanted me to deal in drugs. I couldn't do that. I wanted to earn money the legal way I told him and said no. He vanished. When I turned around, I saw the same Interpol man looking at me, standing in the corner of the street. Before I could take my first step, he disappeared behind the wall and then I didn't take my first step. I just stood there. It wasn't good. They must have thought I have joined them. But they don't know it. They must be thinking I am one of them, they are thinking wrong. That's what happened to me all my life and now they. I must tell them I am not what they think I am.
Đang đi vô định trên một đường phố đông đúc, tôi cảm thấy có ai đó đang nhìn tôi. Tôi nhìn lại y và y nhìn lãng sang một nơi khác. Interpol. Tôi lủi ngay vào đám đông và biến mất. Đó là sai lầm thứ hai của tôi. Tôi đã khiến họ nghi ngờ tôi. Nhưng tôi quá hoảng sợ, không biết phải làm gì. Hai ngày tiếp theo tôi tiềp tục lẩn trốn. Và sau đó tôi đã phạm sai lầm cuối cùng. Tôi gặp một người đồng hương, hay đúng hơn là anh ta đón gặp tôi. Anh ta bảo tôi rằng anh ta sẽ kiếm cho tôi một công việc. Tôi sắp hết tiền nên tôi vội vàng đồng ý, và sau đó tôi phải từ chối. Anh ta muốn tôi buôn bán ma túy. Tôi không thể làm việc đó. Tôi muốn kiếm đồng tiền lương thiện, tôi bảo anh ta thế, khi nói lời từ chối. Anh ta liền biến mất tăm. Khi quay lại, tôi thấy nhân viên Interpol mà đã từng thấy tôi đang đứng ở góc phố. Trước khi tôi kịp bước đi, y đã biến mất sau một bức tường, và tôi không dám bước đi nữa. Tôi chỉ biết đứng đó. Điều này không ổn. Chắc là người ta sẽ nghĩ rằng tôi đã tham gia cùng bọn người kia. Hẳn là họ đang nghi tôi là đồng bọn. Họ đã nghĩ sai. Chuyện này đã thường hay xảy ra trong đời tôi. Bây giờ tôi phải nói cho họ biết tôi không phải là loại người như họ đang nghĩ.
"Yo there, come out and talk to me, God damn you, I am standing here. You wanna know who I am, all right you come here and I tell you who I am. Come out if you have the heart to listen, I'll tell you how it feels to say no to money. You cowards, what you know how it feels to say no to your dreams. You don't have a dream, you lifeless creatures. And if you don't have one, then why you take them away from others. Tell me, I am standing here, you rats..." There was no one listening.
"Ê, đằng kia, ra đây nói chuyện vói tao, mẹ kiếp, tao đứng đây này. Mày muốn biết tao là ai, được rồi, lại đây tao cho biết. Bước ra đi nếu như mày muốn nghe. Tao sẽ nói vớïi mày tao cảm thấy thế nào khi phải nói "Không" với những đồng tiền. Chúng mày là kẻ hèn nhát, chúng mày có biết phải chia tay với những giấc mơ của mình kinh khủng như thế nào không. Chúng mày không hề có giấc mơ nào, những sinh vật vô cảm. Và nếu như chúng mày không cần có nóï, thì tại sao chúng mày lại đi tước đoạt của kẻ khác. Hãy nói cho tao biết, tao đang đứng đây, hỡi lũ chuột cống." Không ai nghe thấy tôi cả.
Night has fallen. It never gets dark in night in New York. There are lights everywhere. I am standing in the middle of a bridge, looking at the skyscrapers. Looking at those tall structures seems like millions of fireflies are stuck into those buildings. They are all illuminated and so is the river water. There are dark clouds in the sky and it may rain any time. It's all so beautiful, so peaceful, so dreamy. We are all together, my clouds, my dreams and I. Life looks perfect. But not seeing a problem doesn't mean not having a problem.
Màn đêm buông xuống. Ban đêm trời New York không bao giợ tối. Khắp nơi trăm ngàn ánh đèn. Tôi đứng giữa một cây cầy ngắm những tòa nhà chọc trời. Trông như có hang triệu con đom dóm chen chúc trong những tòa nhà cao đó. Tất cả đều được chiếu sang lấp lánh kể cả mặt nước song. Bầu trời đầy mây đên và có thể mưa bất kỳ lúc nào. Thành phố xinh đẹp thế, thanh bình thế, mơ mộng thế. Chúng tôi quây quần bên nhau, những đám mây của tôi, những giấc mơ của tôi và tôi. Đời thật hoàn hảo. Nhưng, không nhìn thấy vấn đề không cò nghĩa là không có vấn đề.
On my left, on the corner of the bridge, there is someone to shatter my dreams. He is the same one and this time he is not alone. He knew it was not that easy to snatch away my dreams alone. They are coming to me, but this time I am not willing to talk. They want to send me back. I don't want to go back without money, I want to matter. Bên trái tôi, ở góc cầu có một người đang chực chờ để khép lại những giấc mơ của tôi. Đó chính là viên cảnh sát hôm nọ và lần này y đến không chỉ một mình. Y biết rằng một mình y không thể dễ dàng tước đi những giấc mơ của tôi. Chúng tiến lại gần tôi, nhưng lần này tôi không thèm nói nữa. Chúng muốn trả tôi về nước. Tôi không muốn quay về với túi rỗng không. Tôi muốn làm người được coi trọng. So I run. I run to the other corner of the bridge. They run after me. I don't look back at them and keep on running. It's a God damned long bridge. So many times I watched in movies, policemen chasing the hero and the hero jumps over the bridge and escapes. But this is not a movie and even if it were - I am not a hero.
Thế là tôi bỏ chạy. Tôi chạy về bên kia cầu. Chúng đuổi theo tôi. Tôi không hề quay lại nhìn chúng mà cứï cắm đầu chạy. Cái cầu dài quái quỷ. Rất nhiều lần tôi xem trên xi-nê thấy những pha cảnh sát rượt đuổi những người hùng, họ thường nhảy xuông sông để tẩu thoát. Nhưng đây không phải là điện ảnh, và nếu có là điện ảnh đi nữa thì tôi chẳng phải là diễn viên.
So I keep on running. I cross the bridge and run along the road. I keep on running and they keep on chasing me. I turned into so many streets, tried to dodge them but they were quick. They have been following me for quite some time now.
Cho nên tôi cứ chạy tiếp. Tôi băng qua cầu rồi chạy dọc theo một đường phố. Tôi cứ chạy, chúng cứ đuổi. Tôi rẽ vào rất nhiều khu phố, tìm cách cắt đuôi chúng nhưng chúng rất nhanh. Chúng đã đuổi theo tôi được một lúc lâu.
It has started raining. I have no problem running in rain. I have done that before, don't you remember. That time I was running for her love and this time I am running for my life. Trời bắt đầu mưa. Chạy trong mưa với tôi chả hề hấn gì vì trước đây tôi đã từng. Bạn biết đấy, ngày xưa tôi chạy trong mưa vì tinh yêu của nàng, bây giờ tôi chạy vì cuộc sống của tôi.
May be that's why I don't want to run any more, I am running for myself. It makes no difference to no one if I don't run but just me. All right then, I am going to stop. I'll talk to them. I slow down. They turn into this street. I am about to stop when I hear a gun shot. It would have been nothing if I hadn't fallen down. They have shot me in my leg. I turn around and try to get up. They shoot again, this time on my chest near the heart. I fall down again.
Có lẽ đó là lý do khiến tôi không chạy nữa. Tôi đang chạy vì bản thân tôi. Bây giờ tôi không chạy nữa thì cũng chẳng hề ảnh hưởng tới ai ngoài tôi ra. Được rồi, thế thì tôi đứng lại. Tôi sẽ nói chuyện với chúng. Tôi chạy chậm lại. Chúng theo tôi vào một ngõ phố. Tôi sắp dừng lại thì đã nghe một tiếng súng nổ. Tôi đã đi đờìi rồi nếu như trước đó tôi không vấp ngã. Tôi bị bắn vào chân. Tôi quay lại và cố gượng đứng dậy. Chúng lại bắn, lần này trúng vào ngực gần trái tim. Tôi lại ngã gục xuống.
It is dark in New York. I can't see the clouds in the dark but I know they are up there looking at me. It seems they are shedding their tears on my pain. They don't have to cry for me. But I think they care about me, after all they are my clouds. Trời New York rất tối. Tôi không thể nhìn thấy những đám mây trong bóng đêm, nhưng tôi biết chúng ở trên cao kia đang nhìn xuông tôi. Dường như chúng đang nhỏ những giọt nước mắt khóc cho nỗi đau của tôi. Không chúng không khóc cho tôi. Chúng nghĩ rằng chúng đang chăm sóc tôi, dẫu sao chúng là những đám mây của tôi.
Due to pain, tears come out of my eyes and so my dreams. They were since long in my heart. My heart kept them with love but it can't hold them any more because it is too hurt now. My heart cared about everyone; it just couldn't take care of itself.
Đau đớn quá, mắt tôi trào lệ, những giấc mơ của tôi cũng trào nước mắt. Chúng đã từ lâu nương náu trong trái tim tôi. Trái tim tôi ấp ủ chúng bằng tình yêu, nhưng không còn có thể che chở chúng được nữa, vì bây giờ nó quá đớn đau. Trái tim tôi đã săn sóc tất cả mọi người, nhưng nó không thể chăm sóc được chính mình.
I am feeling like a total loser. I have nothing left with me but pain. I am leaving the clouds and all my dreams here. Before closing my eyes forever, I look down to my heart, it's my dreams; I look up in the sky, it's my clouds; and then I look around: it's your world. Tôi cảm thấy mình là một kẻ thất bại hoàn toàn. Tôi không còn gì cả ngoài nỗi đau. Tôi để lại những đám mây ở nơi đây, trước khi nhắm mắt vĩnh viễn. Tôi nhìn xuống trái tim tôi. Đó lá những giấc mơ của tôi. Tôi nhìn lên bầu tròi. Đó là những đám mây của tôi, rồi tôi nhìn quanh. Đó là thế giới của kẻ khác.
Huế, 2005