MENU

BILINGUAL BLOG – BLOG SONG NGỮ ANH VIỆT SHARE KNOWLEGE AND IMPROVE LANGUAGE

--------------------------- TÌM KIẾM TRÊN BLOG NÀY BẰNG GOOGLE SEARCH ----------------------------

TXT-TO-SPEECH – PHẦN MỀM ĐỌC VĂN BẢN

Click phải, chọn open link in New tab, chọn ngôn ngữ trên giao diện mới, dán văn bản vào và Click SAY – văn bản sẽ được đọc với các thứ tiếng theo hai giọng nam và nữ (chọn male/female)

- HOME - VỀ TRANG ĐẦU

CONN'S CURENT THERAPY 2016 - ANH-VIỆT

150 ECG - 150 ĐTĐ - HAMPTON - 4th ED.

VISUAL DIAGNOSIS IN THE NEWBORN

Saturday, June 9, 2012

A New Security Order in the Pacific Một trật tự an ninh mới ở Thái Bình Dương




A New Security Order in the Pacific
Một trật tự an ninh mới ở Thái Bình Dương

by Khanh Vu Duc- Asia Sentinel

Vũ Đức Khanh/Asia Sentinel
Friday, 01 June 2012

01/06/2012
A new organization must be formed to address the region's present and future concerns

Một trật tự mới phải được thiết lập để giải quyết các mối quan tâm hiện tại và tương lai của khu vực.

The United States today is not the United States of 1962, financially sound and brimming with potential. Despite its best efforts, Washington will find itself hard pressed to find a manageable solution to the plethora of problems that plague the South China Sea.

Hoa Kỳ ngày nay không phải là Hoa Kỳ của năm 1962 với tài chính ổn định và tràn đầy tiềm năng. Dù với những nỗ lực cao nhất, Washington vẫn thấy bản thân mình khó có thể tìm một giải pháp có thể giải quyết được quá nhiều vấn nạn trong vùng Biển Đông.

Faced with a debt crisis and stubborn unemployment levels at home, exhausted militarily and economically from campaigns in Afghanistan and Iraq, the US must temper its foreign policy objectives in this period of austerity. No longer can the US be expected to provide economic and military support to its traditional allies.

Phải đối diện với cuộc khủng hoảng nợ nần và mức độ thất nghiệp bướng bỉnh trong nước, kiệt sức về quân sự và kinh tế sau các chiến dịch ở Afghanistan và Iraq, Hoa Kỳ hiện phải làm dịu bớt các mục tiêu chính sách đối ngoại của mình trong thời kỳ thắt lưng buộc bụng. Hoa Kỳ không còn có thể được mong đợi sẽ cung cấp các hỗ trợ về kinh tế và quân sự cho các đồng minh truyền thống của mình.

Despite an expected reduction in force—almost US$500 billion and perhaps more in planned defense spending cuts over the next decade—it is unlikely the US would withdraw completely from its commitments in Asia-Pacific or around the world, but its ability to execute foreign policy will be much diminished.

Dù đã có một cuộc xén tỉa - gần 500 tỷ đô và có lẽ nhiều hơn trong các cắt giảm về chi tiêu kế hoạch quốc phòng trong thập kỷ tới - có lẽ không có nghĩa là Hoa Kỳ sẽ rút hết những cam kết của mình ở khu vực châu Á-Thái Bình Dương hoặc khắp nơi trên thế giới, nhưng khả năng là việc thực hiện chính sách đối ngoại của họ sẽ phải giảm bớt.

To reflect the changing geopolitics, there is a need for a new security order in the Pacific. It is clear that the US maintains an interest in Asia-Pacific but can no longer play the same role it was once capable of. Countries in the region must assume responsibility over their security. However, this new security order should not omit the United States by counting it out permanently, but take into account its new role.

Để phản ánh các thay đổi địa chính trị, có nhu cầu cho một trật tự an ninh mới ở Thái Bình Dương. Rõ ràng là Hoa Kỳ duy trì quyền lợi ở châu Á-Thái Bình Dương, nhưng không còn có thể đóng vai trò tương tự như từng có khả năng trước đây. Các nước trong khu vực phải chịu trách nhiệm về an ninh của họ. Tuy nhiên, trật tự an ninh mới này không nên bỏ qua Hoa Kỳ bằng cách vĩnh viễn loại họ ra khỏi bài toán nhưng là phải đưa họ vào trong một vai trò mới.

By thrusting the bulk of responsibility onto the shoulders of Asian countries, with the hopes that such an order would provide relevant, regional-specific solutions to regional matters, the new security order would exist as an international forum and security alliance, providing the methods and means to resolve disputes before they could devolve into conflicts.


Bằng cách giao phần lớn trách nhiệm lên vai của các nước châu Á, với hy vọng rằng một trật tự như thế sẽ mang đến được các giải pháp thích hợp, có liên quan cụ thể đến các vấn đề khu vực, một nền trật tự an ninh mới sẽ tồn tại như là một diễn đàn quốc tế và một liên minh về an ninh, mang lại các phương pháp và phương tiện để giải quyết tranh chấp trước khi họ có thể phân rẽ thành các cuộc xung đột.

Common Interests, Shared Responsibility

The desire for an Asia-Pacific at peace is undoubtedly shared by all regional countries. Regardless of China’s assertiveness, not even they would seek conflict when it can be avoided. In this, all parties in this new security order could find common ground: to establish mechanisms that would preserve peace and security, and give way to prosperity.


Quyền lợi Chung, Trách nhiệm cùng chia xẻ

Mong muốn một khu vực châu Á-Thái Bình Dương hòa bình chắc chắn phải được tất cả các nước trong khu vực cùng chia xẻ. Bất kể quyết đoán nào của Trung Quốc, ngay cả các nước cũng không tìm đến xung đột khi có thể tránh được. Do đó, tất cả các bên trong trật tự an ninh mới này có thể tìm thấy nền tảng chung: để thiết lập cơ chế duy trì hòa bình an ninh, và nhường đường cho sự thịnh vượng.

While the United States’ pivot to the Asia-Pacific has included Marines in Australia and increased naval exercises with allies and strategic partners in the region, it cannot be expected that the US Navy will provide an umbrella of protection for all those in need. Ultimately, of the Southeast Asian nations, only the Philippines are assured protection under its Mutual Defense Treaty with the US. As such, other Southeast Asian nations must adapt to a reality in which American assistance is not always assured. Southeast Asian nations must not assume that the US will play an absolute role.

Trong khi trục chuyển đến Châu Á-Thái Bình Dưong của Hoa Kỳ bao gồm thủy quân lục chiến tại Úc và gia tăng các cuộc tập trận hải quân với các đồng minh và đối tác chiến lược trong khu vực, không thể dự kiến rằng Hải quân Mỹ sẽ cung cấp một chiếc ô dù bảo hộ cho tất cả những ai có nhu cầu. Cuối cùng, các quốc gia Đông Nam Á, chỉ có Philippines là được đảm bảo hộ phòng theo Hiệp ước Phòng thủ Song phương với Hoa Kỳ. Như vậy, các quốc gia Đông Nam Á khác phải thích ứng với một thực tế trong đó sự hỗ trợ của Mỹ không được bảo đảm. Các quốc gia Đông Nam Á không thể cứ giả định rằng Hoa Kỳ sẽ đóng một vai trò tuyệt đối.


What would a new security order in Asia-Pacific look like? It would have, perhaps, Japan, India, and Australia as perimeter nations, and at its core comprise of the US and Southeast Asian. This alliance—the Pacific Security Organization, or PSO, as it will be referred from here on—would serve as the new security order in Asia-Pacific. The US would continue to play an important role, but leadership of the organization would (and should) be assigned to a member of ASEAN, whose presence and interests are relevant to other ASEAN and regional partners.


Một trật tự an ninh mới ở châu Á-Thái Bình Dương sẽ như thế nào? Có lẽ, sẽ có Nhật Bản, Ấn Độ, và Australia là những nước ở vòng ngoài và tại cốt lõi của nó bao gồm Mỹ và Đông Nam Á. Liên minh này, Tổ chức An ninh Thái Bình Dương, hay PSO như sẽ được gọi tên này về sau - sẽ phục vụ như là một trật tự an ninh mới ở châu Á-Thái Bình Dương. Mỹ sẽ tiếp tục đóng một vai trò quan trọng, nhưng lãnh đạo của tổ chức sẽ (và nên) được giao cho một thành viên của ASEAN, quốc gia có sự hiện diện và lợi ích của mình liên quan đến các nước ASEAN khác và các đối tác khu vực.


For obvious reasons, Japan, India, and Australia, none of whom are ASEAN states, are unlikely to be leaders of this new order. History has not endeared Japan to the hearts and minds of its neighbors. India is too far removed from Southeast Asia; and Australia, however economically sound, may be excluded for similar reasons as India.


Vì những lý do rõ ràng, Nhật Bản, Ấn Độ, và Australia, không nước nào là các nước thuộc ASEAN, nên không có khả năng là các nhà lãnh đạo của trật tự mới này. Lịch sử đã không khiến Nhật Bản không được mến mộ trong tâm tưởng của các nước láng giềng. Ấn Độ thì ở quá xa từ khu vực Đông Nam Á và Australia, tuy kinh tế vững vàng nhưng phải bị loại trừ vì lý do tương tự như Ấn Độ.


Indonesia, possessing the largest economy and population in Southeast Asia, is a reasonable contender for a leadership role in the security order. It is sometimes perceived as a natural leader in ASEAN due to its size and strength, and so might be well-received as a leader among future member nations of the PSO.


Indonesia, với dân số và nền kinh tế lớn mạnh nhất khu vực Đông Nam Á, là một ứng viên hợp lý cho vai trò lãnh đạo trong nền trật tự an ninh. Đôi khi, đất nước này còn được coi là một nhà lãnh đạo tự nhiên trong khối ASEAN vì kích thước và sức mạnh của mình, do đó có thể được chấp nhận như một nhà lãnh đạo giữa các quốc gia thành viên tương lai của PSO.


If Indonesia should seek a leadership role, it is likely to receive the nod from the US. In his remarks to American Forces Press Service, General Martin E. Dempsey, chairman of the Joint Chiefs of Staff, remarked that an Asian-Pacific organization similar to NATO would have value; however, it must be demanded by those nations. There is need for such an organization, but no country has yet taken the initiative to create one. Indonesia is well placed to spearhead the creation of the PSO.


Nếu Indonesia tìm kiếm một vai trò lãnh đạo, có khả năng họ sẽ nhận được sự ưng thuận từ Hoa Kỳ. Trong nhận xét với Dịch vụ Báo Chí của Lực lượng đặc biệt Hoa Kỳ, Tướng Martin E. Demsey, Chủ tịch Tham mưu trưởng Liên quân, nói rằng một tổ chức châu Á-Thái Bình Dương tương tự như NATO sẽ có giá trị, tuy nhiên, nó phải được các quốc gia ở đó yêu cầu. Có nhu cầu cho một tổ chức như vậy, nhưng lại chưa có một quốc gia nào đề ra sáng kiến để tạo nên. Indonesia là ở vào vị trí tốt nhất để tạo ra một mũi khởi đầu cho PSO.


From its inception, the Pacific Security Organization must not be an American creation. The organization must be, at every level, an organization by Southeast Asian nations for Southeast Asian nations, in order to appropriately address concerns in the region. This would therefore entail member states of the PSO to assume all responsibility for their security and commitment to other party states. Over time, the PSO can evolve to encompass all of Asia-Pacific, but only after it has succeeded in securing peace in Southeast Asia.


Từ khởi đầu của mình, Tổ chức An ninh Thái Bình Dương không phải là một sáng tạo của Hoa Kỳ. Tổ chức ấy, ở mọi cấp độ, phải là một tổ chức bởi các quốc gia Đông Nam Á và cho các quốc gia Đông Nam Á, để giải quyết một cách thích hợp các mối quan tâm trong khu vực. Do đó, điều này sẽ đòi hỏi các quốc gia thành viên của PSO phải có trách nhiệm cho an ninh của mình và cam kết an ninh với các nước khác. Theo thời gian, PSO có thể phát triển để bao gồm tất cả các khu vực châu Á-Thái Bình Dương, nhưng chỉ sau khi nó đã thành công trong việc đảm bảo hòa bình ở khu vực Đông Nam Á.


The United States, of course, would remain an integral part of the organization, but it should not be looked upon to provide all the answers. In this period of austerity, the US military is in the process reorganizing its priorities and restructuring its forces. If it is to play any role in Asia-Pacific, the US must require its allies and strategic partners to assume some responsibility in securing their respective interests. The establishment of the PSO would allow Southeast Asian nations, formally dependent on US protection, to look to themselves to strengthen and improve their security.


Tất nhiên Hoa Kỳ, sẽ vẫn là một phần không thể thiếu của tổ chức, nhưng đất nước này không nên được trông đợi để mang lại tất cả các câu trả lời. Trong thời kỳ thắt lưng buộc bụng này, quân đội Hoa Kỳ đang trong quá trình tái tổ chức lại các ưu tiên và tái cơ cấu lực lượng của mình. Nếu phải đóng một vai trò nào ở châu Á-Thái Bình Dương, Hoa Kỳ sẽ phải yêu cầu các đồng minh và đối tác chiến lược của mình thừa nhận một số trách nhiệm trong việc đảm bảo quyền lợi của họ. Việc thành lập PSO sẽ cho phép các quốc gia Đông Nam Á, phụ thuộc chính thức vào sự bảo vệ của Hoa Kỳ, dựa vào chính mình để tăng cường và cải thiện an ninh của mình.


Challenges and Opportunities Ahead

Undoubtedly there will be many challenges facing the establishment of this new security order; however, all the same, there will equally be many benefits. Challenges are merely opportunities yet discovered; and although the challenges are immediate and benefits distant, if not nebulous, this should in no way discourage any attempt at formalizing a new security order. The greatest opportunity of all is the stabilization the Pacific. If this century should be the “Pacific Century,” it would be better that the Pacific be free of conflict.


Những thách thức và cơ hội phía trước

Chắc chắn sẽ có nhiều thách thức đối mặt với việc thành lập nền trật tự an ninh mới này, tuy nhiên sẽ có nhiều lợi ích xứng đáng. Thách thức chỉ đơn thuần là những cơ hội chưa được phát hiện, và mặc dù những thách thức là trước mắt và lợi ích thì còn xa, nếu không muôn nói là mơ hồ, do vậy, điều này không có cách gì ngăn cản được bất kỳ nỗ lực nhằm chính thức hóa một nền trật tự an ninh mới. Cơ hội lớn nhất cho tất cả là ổn định hoá khu vực Thái Bình Dương. Nếu thế kỷ này nên là một "thế kỷ Thái Bình Dương", thì việc một khu vực Thái Bình Dương không còn tranh chấp sẽ là điều tốt hơn.

A new security order is crucial to delivering and maintaining said peace and prosperity. The most pressing matter at hand is not only assembling the countries to be involved, but also organizing them among common grounds. As stated earlier, although these countries share a common interest, their differences are many; and it may be that these differences prevent the creation of a new security order.


Một trật tự an toàn mới là rất quan trọng để mang lại và duy trì hòa bình thịnh vượng. Vấn đề cấp bách nhất hiện nay không phải chỉ ở việc ráp nối các nước tham gia, mà còn là việc tổ chức cho họ vào những nền tảng chung. Như đã nêu trước đó, mặc dù các quốc gia này chia sẻ lợi ích chung nhưng sự khác biệt của họ rất là nhiều, và có thể là chính những khác biệt này sẽ ngăn chặn việc tạo ra một trật tự an ninh mới.


Overlapping territorial claims in the South China Sea, for example, could scuttle the PSO before it can take off. Almost all claimant states in the Spratly Island disputes have overlapping claims. Past grievances between countries may also be too much to bear moving forward. Whatever the challenges, however, it must be made clear to potential parties that there is much to be gained by putting aside these differences.


Thí dụ như các tuyên bố chồng chéo về lãnh thổ ở Biển Đông có thể nhận chìm PSO trước khi nó có thể cất cánh. Hầu như tất cả các nước nguyên đơn trong tranh chấp ở đảo Trường Sa đều có những đòi hỏi chồng chéo nhau. Các bất bình trong quá khứ giữa các quốc gia cũng có thể là quá nặng nề khiến khó di chuyển về phía trước. Tuy nhiên, dù có những thách thức, cần phải dứt khoát rõ ràng cho các bên có tiềm năng rằng sẽ có nhiều điều để đạt được khi chịu để các khác biệt này sang một bên.


Beyond peace and security in the Pacific, this new, international security forum could strengthen ties between East and West. Much like NATO can be used to address, discuss, and attempt to solve security concerns before they erupt, this Asian-Pacific security organization can do the same. The potential for the South China Sea territorial disputes to devolve into conflict looms in the distance. At present, it seems unlikely that any claimant country will start a war over the disputes; however, would it not be better to resolve this matter now rather than wait and find out later? ASEAN has thus far proved lacking in finding an acceptable solution to this problem. It may be that a new forum with the proper mandate is required to resolve the disputes.


Ngoài nền hòa bình và an ninh ở Thái Bình Dương, diễn đàn an ninh quốc tế mới này có thể tăng cường mối quan hệ giữa Đông Tây. Đa phần sẽ như NATO, tổ chức từng được sử dụng để đề cập, thảo luận và cố gắng giải quyết những mối quan tâm an ninh trước khi chúng có thể bùng nổ, tổ chức an ninh châu Á-Thái Bình Dương này có thể làm như vậy. Tiềm năng khiến các tranh chấp lãnh hải ở Biển Đông có thể chuyển thành một cuộc xung đột khung đang thoáng hiện từ xa. Hiện nay, có vẻ như không quốc gia khiếu kiện nào sẽ bắt đầu một cuộc chiến tranh vì những tranh chấp, tuy nhiên, giải quyết vấn đề có phải là tốt hơn việc cứ chờ đợi tìm kiếm sau ? Cho đến nay, ASEAN đã chứng tỏ là thiếu sót trong việc tìm kiếm một giải pháp chấp nhận được cho vấn đề này. Một diễn đàn mới với nhiệm vụ thích hợp có thể là cần thiết để giải quyết tranh chấp.




Translated by Lê Quốc Tuấ


http://www.asiasentinel.com/index.php?option=com_content&task=view&id=4558&Itemid=213%3Cbr%20/%3E

Armed Clash in the South China Sea Xung đột vũ trang ở Biển Đông




Armed Clash in the South China Sea

Xung đột vũ trang ở Biển Đông

Contingency Planning Memorandum No. 14
Bản ghi nhớ số 14 về kế hoạch đối phó với các sự cố bất ngờ

Bonnie S. Glaser,
Bonnie S. Glaser,

Foreign Relations Press, April 2012
Foreign Relations Press, tháng 4 năm 2012


Introduction

The risk of conflict in the South China Sea is significant. China, Taiwan, Vietnam, Malaysia, Brunei, and the Philippines have competing territorial and jurisdictional claims, particularly over rights to exploit the region's possibly extensive reserves of oil and gas. Freedom of navigation in the region is also a contentious issue, especially between the United States and China over the right of U.S. military vessels to operate in China's two-hundred-mile exclusive economic zone (EEZ). These tensions are shaping—and being shaped by—rising apprehensions about the growth of China's military power and its regional intentions. China has embarked on a substantial modernization of its maritime paramilitary forces as well as naval capabilities to enforce its sovereignty and jurisdiction claims by force if necessary. At the same time, it is developing capabilities that would put U.S. forces in the region at risk in a conflict, thus potentially denying access to the U.S. Navy in the western Pacific.

Giới Thiệu

Nguy cơ xung đột ở biển Hoa Nam (ND: biển Đông) là đáng kể. Trung Quốc, Đài Loan, Việt Nam, Malaysia, Brunei và Philippines có tuyên bố chủ quyền lãnh thổ và quyền tài phán, đặc biệt là quyền khai các thác nguồn dầu khí bao la, có thể có trong khu vực. Tự do hàng hải trong khu vực cũng là vấn đề gây tranh cãi, đặc biệt giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc, về quyền của các tàu quân sự Mỹ hoạt động trong vùng đặc quyền kinh tế 200 hải lý (EEZ) của Trung Quốc. Các căng thẳng này đang hình thành và được định hình do lo ngại ngày càng gia tăng về sự phát triển sức mạnh quân sự của Trung Quốc và ý định của họ trong khu vực. Trung Quốc đã thực hiện việc hiện đại hóa đáng kể lực lượng hải quân bán quân sự, cũng như năng lực hải quân để thực thi các tuyên bố chủ quyền và quyền tài phán bằng vũ lực, nếu cần. Cùng lúc, họ đang phát triển các khả năng sẽ gây nguy hiểm cho lực lượng của Mỹ trong khu vực trong một cuộc xung đột, do đó có khả năng từ chối, không cho Hải quân Hoa Kỳ đi vào khu vực Tây Thái Bình Dương.

Given the growing importance of the U.S.-China relationship, and the Asia-Pacific region more generally, to the global economy, the United States has a major interest in preventing any one of the various disputes in the South China Sea from escalating militarily.

Do tầm quan trọng trong mối quan hệ Mỹ – Trung ngày càng gia tăng, và nói chung, ở khu vực châu Á-Thái Bình Dương đối với nền kinh tế toàn cầu, Hoa Kỳ có mối quan tâm lớn trong việc ngăn chặn bất kỳ một trong các tranh chấp ở biển Đông, biến thành leo thang quân sự.

The Contingencies

Of the many conceivable contingencies involving an armed clash in the South China Sea, three especially threaten U.S. interests and could potentially prompt the United States to use force.

Các sự cố bất ngờ

Về nhiều sự cố bất ngờ có thể hình dung được, liên quan đến một cuộc xung đột vũ trang ở biển Đông, đặc biệt ba trong số đó, đe dọa lợi ích của Mỹ và có khả năng có thể thúc đẩy Hoa Kỳ sử dụng vũ lực.

The most likely and dangerous contingency is a clash stemming from U.S. military operations within China's EEZ that provokes an armed Chinese response. The United States holds that nothing in the United Nations Convention on the Law of the Sea (UNCLOS) or state practice negates the right of military forces of all nations to conduct military activities in EEZs without coastal state notice or consent. China insists that reconnaissance activities undertaken without prior notification and without permission of the coastal state violate Chinese domestic law and international law.

Sự cố bất ngờ nguy hiểm và có khả năng xảy ra nhất, là một cuộc đụng độ bắt nguồn từ các hoạt động quân sự của Mỹ trong vùng đặc quyền kinh tế của Trung Quốc, gây ra sự đáp trả bằng vũ trang từ phía Trung Quốc. Hoa Kỳ cho rằng, trong Công ước Liên Hiệp Quốc về Luật Biển (UNCLOS) hay thông lệ quốc gia, không có chỗ nào phủ nhận quyền của các lực lượng quân sự của tất cả các nước, tiến hành các hoạt động quân sự trong vùng đặc quyền kinh tế mà không thông báo cho một nước ven biển hoặc được sự đồng ý của nước đó. Trung Quốc khẳng định rằng, các hoạt động do thám được thực hiện mà không thông báo trước và không được phép của một nước ven biển là vi phạm luật Trung Quốc và luật pháp quốc tế.

China routinely intercepts U.S. reconnaissance flights conducted in its EEZ and periodically does so in aggressive ways that increase the risk of an accident similar to the April 2001 collision of a U.S. EP-3 reconnaissance plane and a Chinese F-8 fighter jet near Hainan Island. A comparable maritime incident could be triggered by Chinese vessels harassing a U.S. Navy surveillance ship operating in its EEZ, such as occurred in the 2009 incidents involving the USNS Impeccable and the USNS Victorious.
Trung Quốc thường xuyên ngăn chặn các chuyến bay do thám của Mỹ thực hiện trong vùng đặc quyền kinh tế của họ và thường làm như thế một cách hiếu chiến, gia tăng nguy cơ xảy ra tai nạn tương tự như vụ va chạm giữa một máy bay do thám của Mỹ, EP-3, với máy bay chiến đấu F-8 của Trung Quốc hồi tháng 4 năm 2001 gần đảo Hải Nam. Sự cố hàng hải tương tự có thể đã được kích hoạt bởi các tàu Trung Quốc quấy rối một tàu thăm dò của Hải quân Mỹ trong khu vực này, chẳng hạn như sự cố đã xảy ra hồi năm 2009, liên quan đến tàu USNS Impeccable và tàu Victorious USNS.

The large growth of Chinese submarines has also increased the danger of an incident, such as when a Chinese submarine collided with a U.S. destroyer's towed sonar array in June 2009. Since neither U.S. reconnaissance aircraft nor ocean surveillance vessels are armed, the United States might respond to dangerous behavior by Chinese planes or ships by dispatching armed escorts. A miscalculation or misunderstanding could then result in a deadly exchange of fire, leading to further military escalation and precipitating a major political crisis. Rising U.S.-China mistrust and intensifying bilateral strategic competition would likely make managing such a crisis more difficult.

Việc Trung Quốc gia tăng số lượng lớn tàu ngầm, cũng gia tăng sự nguy hiểm của các sự cố, chẳng hạn như khi một tàu ngầm Trung Quốc va chạm với hệ thống định vị của một tàu khu trục Mỹ hồi tháng 6 năm 2009. Do máy bay trinh sát cũng như các tàu thăm dò đại dương của Mỹ không được trang bị vũ khí, Hoa Kỳ có thể đáp trả lại hành vi nguy hiểm của máy bay hoặc tàu Trung Quốc, bằng cách điều động các [phương tiện] hộ tống có vũ trang. Một tính toán sai lầm hay một sự hiểu lầm lúc đó có thể đưa tới một cuộc đọ súng chết người, dẫn đến sự leo thang quân sự hơn nữa và làm cho một cuộc khủng hoảng chính trị lớn sớm xảy ra. Sự mất lòng tin giữa hai nước  Mỹ – Trung gia tăng và việc gia tăng cạnh tranh chiến lược song phương, có thể sẽ khó khăn hơn trong việc giải quyết một cuộc khủng hoảng như thế.


A second contingency involves conflict between China and the Philippines over natural gas deposits, especially in the disputed area of Reed Bank, located eighty nautical miles from Palawan. Oil survey ships operating in Reed Bank under contract have increasingly been harassed by Chinese vessels. Reportedly, the United Kingdom-based Forum Energy plans to start drilling for gas in Reed Bank this year, which could provoke an aggressive Chinese response. Forum Energy is only one of fifteen exploration contracts that Manila intends to offer over the next few years for offshore exploration near Palawan Island. Reed Bank is a red line for the Philippines, so this contingency could quickly escalate to violence if China intervened to halt the drilling.


Một sự cố có thể xảy thứ hai liên quan đến cuộc xung đột giữa Trung Quốc và Philippines về nguồn khí đốt thiên nhiên, đặc biệt ở khu vực tranh chấp tại bãi Cỏ Rong (Reed Bank), cách Palawan 80 hải lý. Các tàu khảo sát dầu khí hoạt động ở bãi Cỏ Rong theo hợp đồng, ngày càng bị tàu của Trung Quốc quấy nhiễu. Được biết, Tập đoàn Forum Energy có trụ sở ở Vương quốc Anh, có kế hoạch bắt đầu khai thác dầu khí ở bãi Cỏ Rong trong năm nay, điều này có thể gây ra một phản ứng hiếu chiến của Trung Quốc. Forum Energy là một trong 15 hợp đồng thăm dò mà Manila dự định cấp trong vài năm tới để thăm dò ngoài khơi, gần đảo Palawan. Bãi Cỏ Rong là lằn ranh đỏ cho Philippines, vì vậy sự cố có khả năng xảy ra này, nhanh chóng có thể leo thang thành bạo lực nếu Trung Quốc can thiệp để ngăn chặn khai thác dầu khí.


The United States could be drawn into a China-Philippines conflict because of its 1951 Mutual Defense Treaty with the Philippines. The treaty states, "Each Party recognizes that an armed attack in the Pacific Area on either of the Parties would be dangerous to its own peace and safety and declares that it would act to meet the common dangers in accordance with its constitutional processes." American officials insist that Washington does not take sides in the territorial dispute in the South China Sea and refuse to comment on how the United States might respond to Chinese aggression in contested waters. Nevertheless, an apparent gap exists between American views of U.S. obligations and Manila's expectations. In mid-June 2011, a Filipino presidential spokesperson stated that in the event of armed conflict with China, Manila expected the United States would come to its aid. Statements by senior U.S. officials may have inadvertently led Manila to conclude that the United States would provide military assistance if China attacked Filipino forces in the disputed Spratly Islands.


Hoa Kỳ có thể bị lôi kéo vào một cuộc xung đột giữa Trung Quốc với Philippines do đã ký Hiệp ước Phòng thủ chung với Philippines năm 1951. Hiệp ước đã nêu: “Mỗi bên nhận thấy rằng, một cuộc tấn công vũ trang trong khu vực Thái Bình Dương vào một trong hai nước, sẽ nguy hiểm cho hòa bình và an toàn của chính nước mình và tuyên bố rằng, sẽ hành động để đáp trả những mối nguy hiểm chung, phù hợp với các quy trình lập pháp“. Các quan chức Mỹ nhấn mạnh rằng, Washington không đứng về bên nào trong tranh chấp lãnh thổ ở biển Đông và từ chối bình luận về việc Hoa Kỳ có thể đáp trả sự xâm lược của Trung Quốc trong vùng biển đang tranh chấp như thế nào. Tuy nhiên, có một khoảng cách rõ rệt, tồn tại giữa các quan điểm của Mỹ về nghĩa vụ của Mỹ đối với những kỳ vọng của Manila. Giữa tháng 6 năm 2011, một phát ngôn viên của tổng thống Philippines nói rằng, trong trường hợp có xung đột vũ trang với Trung Quốc, Manila mong muốn Hoa Kỳ sẽ đến để giúp đỡ họ. Phát biểu của các quan chức cao cấp của Mỹ có thể vô tình đã khiến Manila đi đến kết luận rằng, Hoa Kỳ sẽ cung cấp viện trợ quân sự nếu Trung Quốc tấn công các lực lượng của Philippines trong quần đảo Trường Sa đang tranh chấp.


With improving political and military ties between Manila and Washington, including a pending agreement to expand U.S. access to Filipino ports and airfields to refuel and service its warships and planes, the United States would have a great deal at stake in a China-Philippines contingency. Failure to respond would not only set back U.S. relations with the Philippines but would also potentially undermine U.S. credibility in the region with its allies and partners more broadly. A U.S. decision to dispatch naval ships to the area, however, would risk a U.S.-China naval confrontation.


Với việc cải thiện các mối quan hệ chính trị và quân sự giữa Manila và Washington, gồm một thỏa thuận đang chờ đợi để mở rộng hơn nữa cho Hoa Kỳ đi vào các cảng của Philippines và các sân bay Philippines để tiếp nhiên liệu và phục vụ các tàu chiến và máy bay của họ, Hoa Kỳ sẽ gặp rất nhiều rủi ro liên quan đến những sự cố bất ngờ, nếu có xảy ra giữa Trung Quốc với Philippines. [Nếu Mỹ] thất bại trong việc đáp trả, không những sẽ cản trở mối quan hệ của Mỹ với Philippines, mà còn có khả năng làm giảm uy tín của Mỹ trong khu vực với các nước đồng minh và đối tác lớn hơn. Tuy nhiên, quyết định của Mỹ cử các tàu hải quân đến khu vực, sẽ có nguy cơ là một cuộc đối đầu hải quân giữa Mỹ với Trung Quốc.


Disputes between China and Vietnam over seismic surveys or drilling for oil and gas could also trigger an armed clash for a third contingency. China has harassed PetroVietnam oil survey ships in the past that were searching for oil and gas deposits in Vietnam's EEZ. In 2011, Hanoi accused China of deliberately severing the cables of an oil and gas survey vessel in two separate instances. Although the Vietnamese did not respond with force, they did not back down and Hanoi pledged to continue its efforts to exploit new fields despite warnings from Beijing. Budding U.S.-Vietnam relations could embolden Hanoi to be more confrontational with China on the South China Sea issue.


Tranh chấp giữa Trung Quốc và Việt Nam về khảo sát địa chấn và khai thác dầu khí, cũng có thể kích hoạt một cuộc đụng độ vũ trang cho một sự cố thứ ba có khả năng xảy ra. Trung Quốc đã quấy nhiễu tàu khảo sát dầu khí của Tập đoàn Dầu khí Việt Nam trước đây, trong khi đang thăm dò dầu khí ở vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam. Năm 2011, Hà Nội cáo buộc Trung Quốc đã cố tình cắt đứt cáp của tàu thăm dò dầu khí trong hai trường hợp khác nhau. Mặc dù Việt Nam đã không đáp trả bằng vũ lực, nhưng họ không lùi bước và Hà Nội cam kết tiếp tục nỗ lực khai thác các khu vực mới, bất chấp cảnh báo từ Bắc Kinh. Quan hệ Mỹ-Việt bắt đầu nảy nở có thể khuyến khích Hà Nội đối đầu hơn với Trung Quốc về vấn đề biển Đông.


The United States could be drawn into a conflict between China and Vietnam, though that is less likely than a clash between China and the Philippines. In a scenario of Chinese provocation, the United States might opt to dispatch naval vessels to the area to signal its interest in regional peace and stability. Vietnam, and possibly other nations, could also request U.S. assistance in such circumstances. Should the United States become involved, subsequent actions by China or a miscalculation among the forces present could result in exchange of fire.

Hoa Kỳ có thể bị lôi kéo vào một cuộc xung đột giữa Trung Quốc với Việt Nam, mặc dù cuộc xung đột này có khả năng thấp hơn là cuộc đụng độ giữa Trung Quốc với Philippines. Trong một kịch bản về việc Trung Quốc có hành động khiêu khích, Hoa Kỳ có thể có sự lựa chọn gửi các tàu hải quân đến khu vực để cho thấy sự quan tâm của Mỹ đối với hòa bình và ổn định trong khu vực. Việt Nam và có thể là các nước khác, cũng có thể yêu cầu Mỹ giúp đỡ trong các trường hợp như vậy. Nếu Hoa Kỳ tham gia, các hành động tiếp theo của Trung Quốc hoặc tính toán sai lầm giữa các lực lượng hiện tại, có thể dẫn đến một cuộc đọ súng.


In another possible scenario, an attack by China on vessels or rigs operated by an American company exploring or drilling for hydrocarbons could quickly involve the United States, especially if American lives were endangered or lost. ExxonMobil has plans to conduct exploratory drilling off Vietnam, making this an existential danger. In the short term, however, the likelihood of this third contingency occurring is relatively low given the recent thaw in Sino-Vietnamese relations. In October 2011, China and Vietnam signed an agreement outlining principles for resolving maritime issues. The effectiveness of this agreement remains to be seen, but for now tensions appear to be defused.

Một kịch bản khác có khả năng xảy ra, đó là một cuộc tấn công của Trung Quốc vào các tàu hoặc các giàn khoan của Mỹ đang hoạt động thăm dò hoặc khai thác dầu khí, có thể làm cho Hoa Kỳ tham gia ngay lập tức, đặc biệt khi mạng sống của người Mỹ bị đe dọa hoặc bị giết chết. Exxon Mobil có kế hoạch thăm dò ngoài khơi vùng biển Việt Nam, đây là một nguy cơ hiện hữu. Tuy nhiên, trong ngắn hạn, khả năng dự phòng thứ ba này có thể xảy ra là tương đối thấp, do quan hệ Việt – Trung gần đây đã tan băng. Tháng 10 năm 2011, Trung Quốc và Việt Nam đã ký một thỏa thuận, phác thảo các nguyên tắc giải quyết các vấn đề trên biển. Hiệu quả của bản thoả thuận này vẫn có thể đoán được, nhưng hiện tại, căng thẳng được xoa dịu.

Warning Indicators

Strategic warning signals that indicate heightened risk of conflict include political decisions and statements by senior officials, official and unofficial media reports, and logistical changes and equipment modifications. In the contingencies described above, strategic warning indicators could include heightened rhetoric from all or some disputants regarding their territorial and strategic interests. For example, China may explicitly refer to the South China Sea as a core interest; in 2010 Beijing hinted this was the case but subsequently backed away from the assertion.
Các chỉ dấu cảnh báo

Các tín hiệu cảnh báo chiến lược cho thấy nguy cơ của các cuộc xung đột đang dâng cao, bao gồm các quyết định chính trị và tuyên bố của các quan chức cấp cao, tin tức từ các phương tiện truyền thông chính thức và không chính thức, và các thay đổi hậu cần và sửa đổi thiết bị. Trong các tình huống dự phòng về các sự cố có khả năng xảy ra, đã được mô tả ở trên, các chỉ dấu cảnh báo chiến lược có thể gồm “khẩu chiến” lớn từ tất cả các nước hoặc một số nước tranh chấp, liên quan đến lợi ích chiến lược và lãnh thổ của họ. Chẳng hạn như, rõ ràng là Trung Quốc xem khu vực biển Đông là lợi ích cốt lõi, trong năm 2010, Bắc Kinh đã cho thấy như thế, nhưng sau đó lại rút khỏi sự khẳng định này.


Beijing might also warn that it cannot "stand idly by" as countries nibble away at Chinese territory, a formulation that in the past has often signaled willingness to use force. Commentaries and editorials in authoritative media outlets expressing China's bottom line and issuing ultimatums could also be a warning indicator. Tough language could also be used by senior People's Liberation Army (PLA) officers in meetings with their American counterparts. An increase in nationalistic rhetoric in nonauthoritative media and in Chinese blogs, even if not representing official Chinese policy, would nevertheless signal pressure on the Chinese leadership to defend Chinese interests. Similar warning indicators should be tracked in Vietnam and the Philippines that might signal a hardening of those countries' positions.

Bắc Kinh cũng cảnh báo rằng họ không thể “ngồi yên” khi các nước đang từ từ gặm nhấm lãnh thổ Trung Quốc, một phát biểu mà trong quá khứ thường có nghĩa là Trung Quốc ra tín hiệu sẵn sàng sử dụng vũ lực. Các bài bình luận và xã luận trên các phương tiện truyền thông chính thức của Trung Quốc cũng mô tả kết cục và ra tối hậu thư, đây cũng có thể là một chỉ dấu cảnh báo. Ngôn ngữ cứng rắn cũng có thể được các viên chức cấp cao của Quân đội Giải phóng Trung Quốc (PLA) sử dụng trong các cuộc họp với những người đồng nhiệm Mỹ. Sự gia tăng những lời lẽ mang tính chủ nghĩa dân tộc trên các phương tiện truyền thông không chính thức và các blog Trung Quốc, ngay cả khi không đại diện cho chính sách chính thức của Trung Quốc, nhưng đưa ra tín hiệu gây áp lực lên các lãnh đạo Trung Quốc để bảo vệ lợi ích của Trung Quốc. Các chỉ dấu cảnh báo tương tự có thể tìm thấy ở Việt Nam và Philippines, có thể báo hiệu lập trường cứng rắn của các nước này.


Tactical warning signals that indicate heightened risk of a potential clash in a specific time and place include commercial notices and preparations, diplomatic and/or military statements warning another claimant to cease provocative activities or suffer the consequences, military exercises designed to intimidate another claimant, and ship movements to disputed areas. As for an impending incident regarding U.S. surveillance activities, statements and unusual preparations by the PLA might suggest a greater willingness to employ more aggressive means to intercept U.S. ships and aircraft.


Các chiến thuật cảnh báo đã báo hiệu nguy cơ cao về khả năng một cuộc xung đột có thể xảy ra ở một thời điểm và địa điểm cụ thể, bao gồm các thông báo thương mại và các sự chuẩn bị, các tuyên bố ngoại giao và/ hoặc quân sự, cảnh báo của một nước đòi chủ quyền khác, yêu cầu chấm dứt các hoạt động khiêu khích hoặc phải gánh chịu hậu quả, các cuộc tập trận quân sự được thiết kết để đe dọa một nước đòi chủ quyền khác, và việc di chuyển tàu bè đến các khu vực tranh chấp. Đối với một sự cố sắp xảy ra liên quan đến các hoạt động giám sát của Mỹ, các tuyên bố và các sự chuẩn bị bất thường của PLA có thể cho thấy một sự sẵn sàng lớn hơn trong việc sử dụng các phương tiện hiếu chiến hơn, để ngăn chặn các tàu và máy bay Mỹ.


Implications for U.S. Interests

The United States has significant political, security, and economic interests at stake if one of the contingencies should occur.

Những ảnh hưởng đối với lợi ích của Hoa Kỳ

Lợi ích của Hoa Kỳ về chính trị, an ninh, kinh tế bị ảnh hưởng đáng kể nếu một trong những sự cố dự phòng nói trên xảy ra.

- Global rules and norms. The United States has important interests in the peaceful resolution of South China Sea disputes according to international law. With the exception of China, all the claimants of the South China Sea have attempted to justify their claims based on their coastlines and the provisions of UNCLOS. China, however, relies on a mix of historic rights and legal claims, while remaining deliberately ambiguous about the meaning of the "nine-dashed line" around the sea that is drawn on Chinese maps. Failure to uphold international law and norms could harm U.S. interests elsewhere in the region and beyond. Ensuring freedom of navigation is another critical interest of the United States and other regional states. Although China claims that it supports freedom of navigation, its insistence that foreign militaries seek advance permission to sail in its two-hundred-mile EEZ casts doubt on its stance. China's development of capabilities to deny American naval access to those waters in a conflict provides evidence of possible Chinese intentions to block freedom of navigation in specific contingencies.

- Các quy định và luật lệ toàn cầu: Hoa Kỳ có lợi ích quan trọng trong việc giải quyết hòa bình ở biển Đông theo luật pháp quốc tế. Ngoại trừ Trung Quốc, tất cả các nước tranh chấp ở biển Đông  đều cố gắng biện minh cho các tuyên bố chủ quyền của họ dựa trên đường biển của họ và quy định của UNCLOS. Tuy nhiên, Trung Quốc dựa trên sự kết hợp của các quyền lịch sử và các tuyên bố pháp lý, trong khi vẫn cố tình nhập nhằng về ý nghĩa của “đường chín đoạn đứt khúc” trên biển, được vẽ trên bản đồ Trung Quốc. Thất bại trong việc duy trì luật pháp quốc tế và các quy tắc có thể gây tổn hại cho lợi ích của Mỹ trong và ngoài khu vực. Bảo đảm tự do hàng hải là một lợi ích quan trọng của Hoa Kỳ và các nước khác trong khu vực. Mặc dù Trung Quốc tuyên bố rằng họ ủng hộ tự do đi lại, nhưng họ nhấn mạnh rằng quân đội nước ngoài phải xin phép trước để đi vào vùng đặc quyền kinh tế 200 hải lý của họ, làm cho người ta nghi ngờ về lập trường của Bắc Kinh. Trung Quốc phát triển khả năng nhằm chống hải quân Mỹ đi vào những vùng biển này trong một cuộc xung đột, cho thấy, bằng chứng về ý định của Trung Quốc có thể ngăn chặn tự do trên biển trong trường hợp có sự cố xảy ra.

- Alliance security and regional stability. U.S. allies and friends around the South China Sea look to the United States to maintain free trade, safe and secure sea lines of communication (SLOCs), and overall peace and stability in the region. Claimants and nonclaimants to land features and maritime waters in the South China Sea view the U.S. military presence as necessary to allow decision-making free of intimidation. If nations in the South China Sea lose confidence in the United States to serve as the principal regional security guarantor, they could embark on costly and potentially destabilizing arms buildups to compensate or, alternatively, become more accommodating to the demands of a powerful China. Neither would be in the U.S. interest. Failure to reassure allies of U.S. commitments in the region could also undermine U.S. security guarantees in the broader Asia-Pacific region, especially with Japan and South Korea. At the same time, however, the United States must avoid getting drawn into the territorial dispute—and possibly into a conflict—by regional nations who seek U.S. backing to legitimize their claims.

- Liên minh an ninh và ổn định khu vực: Các nước đồng minh và bạn bè của Mỹ quanh khu vực biển Đông trông cậy vào Hoa Kỳ để duy trì tự do thương mại, an toàn và an ninh trên các tuyến thông thương trên biển (SLOCs), và hòa bình, ổn định trên toàn khu vực. Những nước có tranh chấp và không tranh chấp chủ quyền đối với các vùng đất, đảo, đá (land features) và vùng biển ở biển Đông xem sự hiện diện quân sự của Mỹ là cần thiết, để cho phép họ ra quyết định mà không bị đe dọa. Nếu các nước trong khu vực biển Đông mất niềm tin vào Hoa Kỳ, không xem Mỹ là một nước bảo đảm an ninh thiết yếu trong khu vực, họ có thể bắt tay vào việc gia tăng mua sắm vũ khí tốn kém và có khả năng gây bất ổn, để bù lại hoặc điều tiết với nhu cầu của một nước Trung Quốc mạnh bạo. Cả hai điều này không có lợi cho Mỹ. Thất bại trong việc trấn an các nước đồng minh về các cam kết của Mỹ trong khu vực, cũng có thể làm suy yếu khả năng bảo đảm an ninh của Hoa Kỳ ở khu vực rộng lớn hơn: châu Á-Thái Bình Dương, đặc biệt là với Nhật Bản và Hàn Quốc. Tuy nhiên, cùng lúc Hoa Kỳ phải tránh bị lôi kéo vào các vụ tranh chấp lãnh thổ  –  và có khả năng [bị lôi kéo] vào một cuộc xung đột  –  bởi các nước trong khu vực, những nước tìm kiếm sự ủng hộ của Mỹ để hợp pháp hóa các tranh chấp chủ quyền của họ.

- Economic interests. Each year, $5.3 trillion of trade passes through the South China Sea; U.S. trade accounts for $1.2 trillion of this total. Should a crisis occur, the diversion of cargo ships to other routes would harm regional economies as a result of an increase in insurance rates and longer transits. Conflict of any scale in the South China Sea would hamper the claimants from benefiting from the South China's Sea's proven and potential riches.

- Lợi ích kinh tế: Mỗi năm, thương mại trị giá 5.300 tỉ đô la đi qua khu vực biển Đông, trong đó phần của Mỹ là 1.200 tỉ đô la. Nếu một cuộc khủng hoảng xảy ra, các tàu vận chuyển hàng hóa sẽ chuyển sang các tuyến đường khác, điều này sẽ gây tổn hại cho nền kinh tế của các nước trong khu vực, kéo theo sự gia tăng tỷ lệ bảo hiểm và các chuyến quá cảnh dài hơn. Xung đột với bất kỳ quy mô nào ở biển Đông cũng đều cản trở các nước tranh chấp được hưởng lợi từ sự giàu có sẵn có và tiềm năng từ biển Đông.

- Cooperative relationship with China. The stakes and implications of any U.S.-China incident are far greater than in other scenarios. The United States has an abiding interest in preserving stability in the U.S.-China relationship so that it can continue to secure Beijing's cooperation on an expanding list of regional and global issues and more tightly integrate China into the prevailing international system.

- Mối quan hệ hợp tác với Trung Quốc: Những rủi ro và các tác động của bất kỳ sự cố nào liên quan đến hai nước Mỹ-Trung đều lớn hơn nhiều so với các tình huống khác (ND: Nghĩa là giữa Trung Quốc với các nước khác). Hoa Kỳ có lợi ích trong việc giữ gìn sự ổn định trong mối quan hệ Mỹ-Trung, để có thể tiếp tục bảo đảm sự hợp tác của Bắc Kinh trong một danh sách mở rộng về các vấn đề khu vực và toàn cầu và [giúp] Trung Quốc hội nhập chặt chẽ hơn vào hệ thống quốc tế hiện hành.

Preventive Options

Efforts should continue to resolve the disputes over territorial sovereignty of the South China Sea's land features, rightful jurisdiction over the waters and seabed, and the legality of conducting military operations within a country's EEZ, but the likelihood of a breakthrough in any of these areas is slim in the near term. In the meantime, the United States should focus on lowering the risk of potential armed clashes arising from either miscalculation or unintended escalation of a dispute. There are several preventive options available to policymakers—in the United States and other nations—to avert a crisis and conflict in the South China Sea. These options are not mutually exclusive.

Các biện pháp lựa chọn có tính ngăn ngừa

Cần tiếp tục các nỗ lực để giải quyết các tranh chấp về chủ quyền lãnh thổ ở các vùng đất, đảo, đá (land features) trên biển Đông, quyền tài phán chính đáng trên các vùng biển và đáy biển, và tính hợp pháp trong việc tiến hành các hoạt động quân sự bên trong vùng đặc quyền kinh tế của một nước, nhưng khả năng để có bước đột phá trong bất kỳ lĩnh vực này là mong manh, trong tương lai gần. Trong khi đó, Hoa Kỳ nên tập trung vào việc hạ thấp nguy cơ của cuộc đụng độ vũ trang tiềm tàng, phát sinh từ sự tính toán sai lầm hay một sự leo thang trong tranh chấp ngoài ý muốn. Có vài lựa chọn để phòng ngừa, có sẵn cho các nhà hoạch định chính sách ở Mỹ và các  nước khác, nhằm ngăn chặn một cuộc khủng hoảng và xung đột ở biển Đông. Những lựa chọn này không loại trừ lẫn nhau.

Support U.S.-China Risk-reduction Measures

Operational safety measures and expanded naval cooperation between the United States and China can help to reduce the risk of an accident between ships and aircraft. The creation of the Military Maritime Consultative Agreement (MMCA) in 1988 was intended to establish "rules of the road" at sea similar to the U.S.-Soviet Incidents at Sea Agreement (INCSEA), but it has not been successful. Communication mechanisms can provide a means to defuse tensions in a crisis and prevent escalation. Political and military hotlines have been set up, though U.S. officials have low confidence that they would be utilized by their Chinese counterparts during a crisis. An additional hotline to manage maritime emergencies should be established at an operational level, along with a signed political agreement committing both sides to answer the phone in a crisis. Joint naval exercises to enhance the ability of the two sides to cooperate in counter-piracy, humanitarian assistance, and disaster relief operations could increase cooperation and help prevent a U.S.-China conflict.

Các biện pháp hỗ trợ giúp giảm rủi ro giữa Mỹ và Trung Quốc

Các biện pháp an toàn hoạt động và mở rộng hợp tác hải quân giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc có thể giúp giảm nguy cơ về một vụ tai nạn giữa các tàu và máy bay. Việc tạo ra Hiệp định Tư vấn Hàng hải Quân sự (MMCA) năm 1988, dự định để thiết lập các “quy tắc lộ trình” trên biển tương tự như Hiệp định Ngăn chặn Đụng độ Trên Biển (INCSEA) giữa Mỹ và Liên Xô, nhưng đã không thành công. Cơ chế thông tin liên lạc có thể cung cấp một phương tiện để xoa dịu căng thẳng trong một cuộc khủng hoảng và ngăn chặn sự leo thang. Các đường dây nóng để liên lạc, liên quan đến các vấn đề chính trị và quân sự đã được thiết lập, mặc dù các viên chức Mỹ không tin tưởng những người đồng nhiệm Trung Quốc sẽ sử dụng trong cuộc khủng hoảng. Thêm một đường dây nóng khác để xử lý các trường hợp khẩn cấp trên biển nên được thiết lập ở mức độ hoạt động, cùng với một thỏa thuận chính trị đã ký, cam kết cả hai nước phải trả lời điện thoại khi có một cuộc khủng hoảng xảy ra. Tập trận hải quân chung nhằm gia tăng khả năng của hai nước hợp tác chống cướp biển, hỗ trợ nhân đạo, và các hoạt động cứu trợ thiên tai, có thể gia tăng sự hợp tác và giúp ngăn chặn một cuộc xung đột Mỹ – Trung.

Bolster Capabilities of Regional Actors

Steps could be taken to further enhance the capability of the Philippines military to defend its territorial and maritime claims and improve its indigenous domain awareness, which might deter China from taking aggressive action. Similarly, the United States could boost the maritime surveillance capabilities of Vietnam, enabling its military to more effectively pursue an anti-access and area-denial strategy. Such measures run the risk of emboldening the Philippines and Vietnam to more assertively challenge China and could raise those countries' expectations of U.S. assistance in a crisis.

Củng cố khả năng của các nước trong khu vực

Có thể thực hiện các bước nhằm nâng cao hơn nữa khả năng của quân đội Philippines, để bảo vệ các tuyên bố chủ quyền lãnh thổ và lãnh hải của họ, nâng cao nhận thức lãnh thổ trong nước, điều này có thể ngăn cản hành động hiếu chiến của Trung Quốc. Tương tự, Hoa Kỳ có thể giúp gia tăng khả năng giám sát trên biển cho Việt Nam, cho phép lực lượng quân sự theo đuổi hiệu quả hơn chiến lược chống tiếp cận và chống xâm nhập (A2/ AD). Các biện pháp như thế có thể gặp rủi ro là khuyến khích Philippines và Việt Nam thách thức Trung Quốc nhiều hơn và có thể gia tăng sự mong đợi của các nước này về sự giúp đỡ của Hoa Kỳ trong một cuộc khủng hoảng.

Encourage Settlement of the Sovereignty Dispute

The United States could push for submission of territorial disputes to the International Court of Justice or the International Tribunal for the Law of the Sea for settlement, or encourage an outside organization or mediator to be called upon to resolve the dispute. However, the prospect for success in these cases is slim given China's likely opposition to such options. Other options exist to resolve the sovereignty dispute that would be difficult, but not impossible, to negotiate. One such proposal, originally made by Mark Valencia, Jon Van Dyke, and Noel Ludwig in Sharing the Resources of the South China Sea, would establish "regional sovereignty" over the islands in the South China Sea among the six claimants, allowing them to collectively manage the islands, territorial seas, and airspace.

Khuyến khích giải quyết tranh chấp chủ quyền

Hoa Kỳ có thể thúc đẩy việc đệ trình tranh chấp lãnh thổ ra Tòa án Công lý Quốc tế hoặc Tòa án Quốc tế về Luật biển để giải quyết, hoặc khuyến khích một tổ chức bên ngoài hay kêu gọi một bên trung gian để giải quyết tranh chấp. Tuy nhiên, triển vọng về sự thành công trong những trường hợp này là mỏng manh do Trung Quốc có khả năng chống lại các lựa chọn như vậy. Các sự lựa chọn khác để giải quyết tranh chấp chủ quyền sẽ khó khăn, nhưng không có nghĩa là không thể được sử dụng để đàm phán. Một trong những đề xuất như thế, đã được [các tác giả] Mark Valencia, Jon Van Dyke và Noel Ludwig đưa ra trong cuốn sách: Chia sẻ tài nguyên ở biển Đông, sẽ thiết lập “chủ quyền khu vực” đối với các đảo ở biển Đông trong sáu nước đòi chủ quyền, cho phép họ cùng quản lý tập thể các đảo, lãnh hải và không phận.

Another option put forward by Peter Dutton of the Naval War College would emulate the resolution of the dispute over Svalbard, an island located between Norway and Greenland. The Treaty of Spitsbergen, signed in 1920, awarded primary sovereignty over Svarlbard to Norway but assigned resource-related rights to all signatories. This solution avoided conflict over resources and enabled advancement of scientific research. Applying this model to the South China Sea would likely entail giving sovereignty to China while permitting other countries to benefit from the resources. In the near term, at least, such a solution is unlikely to be accepted by the other claimants.

Một sự lựa chọn khác do Peter Dutton thuộc trường Cao đẳng Hải chiến đưa ra, sẽ tranh đua với việc giải quyết các tranh chấp về đảo Svalbard, một hòn đảo nằm giữa Na Uy và Greenland. Hiệp ước Spitsbergen, được ký vào năm 1920, trao phần lớn chủ quyền đảo Svarlbard cho Na Uy nhưng được giao các quyền liên quan đến tài nguyên cho tất cả các nước ký tên. Giải pháp này tránh được sự xung đột về tài nguyên và cho phép việc tiến tới nghiên cứu khoa học. Áp dụng mô hình này vào biển Đông có thể đưa đến việc trao chủ quyền cho Trung Quốc, trong khi cho phép các nước khác được hưởng lợi từ các nguồn tài nguyên. Trong tương lai gần, ít nhất  một giải pháp như thế có thể không được các nước tranh chấp khác chấp nhận.

Promote Regional Risk-reduction Measures

The Association of Southeast Asian Nations (ASEAN) and China agreed upon multilateral risk-reduction and confidence-building measures in the 2002 Declaration on the Conduct of Parties in the South China Sea (DOC), but have neither adhered to its provisions (for example, to resolve territorial and jurisdictional disputes without resorting to the threat or use of force) nor implemented its proposals to undertake cooperative trust-building activities. The resumption of negotiations between China and ASEAN after a hiatus of a decade holds out promise for reinvigorating cooperative activities under the DOC.

Thúc đẩy các biện pháp giảm rủi ro trong khu vực

Hiệp hội các nước Đông Nam Á (ASEAN) và Trung Quốc đồng ý các biện pháp đa phương nhằm giảm rủi ro và xây dựng lòng tin trong Tuyên bố Ứng xử của các bên trên Biển Đông (DOC) năm 2002, nhưng đã không tôn trọng các quy định trong tuyên bố (ví dụ, để giải quyết các tranh chấp lãnh thổ và quyền tài phán mà không đe dọa hoặc sử dụng vũ lực), cũng không thi hành các đề nghị của mình để thực hiện các hoạt động xây dựng lòng tin và hợp tác. Việc nối lại các cuộc đàm phán giữa Trung Quốc và ASEAN sau một thập kỷ gián đoạn, cho thấy có sự hứa hẹn khôi phục lại các hoạt động hợp tác theo DOC.

Multilaterally, existing mechanisms and procedures already exist to promote operational safety among regional navies; a new arrangement is unnecessary. The United States, China, and all ASEAN members with the exception of Laos and Burma are members of the Western Pacific Naval Symposium (WPNS). Founded in 1988, WPNS brings regional naval leaders together biennially to discuss maritime security. In 2000, it produced the Code for Unalerted Encounters at Sea (CUES), which includes safety measures and procedures and means to facilitate communication when ships and aircraft make contact. There are also other mechanisms available such as the International Maritime Organization's Regulations for Preventing Collisions at Sea (COLREGS) and the International Civil Aviation Organization's rules of the air. In addition, regional navies could cooperate in sea environment protection, scientific research at sea, search and rescue activities, and mitigation of damage caused by natural calamities.

Về phương diện đa phương, các cơ chế hiện có và thủ tục đã tồn tại để thúc đẩy an toàn hoạt động giữa các lực lượng hải quân trong khu vực, một thỏa thuận mới là không cần thiết. Hoa Kỳ, Trung Quốc và tất cả các nước thành viên ASEAN, ngoại trừ Lào và Miến Điện là thành viên của Hội nghị Hải quân Tây Thái Bình Dương (WPNS). Được thành lập vào năm 1988, WPNS đưa các nhà lãnh đạo hải quân trong khu vực ngồi lại với nhau, hai năm một lần, để thảo luận về an ninh hàng hải. Năm 2000, WPNS đã cho ra đời quy tắc về các cuộc đụng độ không báo trước trên biển (CUES), trong đó bao gồm các biện pháp an toàn và các thủ tục, cách thức để tạo điều kiện thông tin liên lạc khi tàu và máy bay tiếp xúc. Hơn nữa, còn có các cơ chế khác như Quy tắc Phòng ngừa Đâm va trên biển (COLREGS) của Tổ chức Hàng hải Quốc tế và các quy tắc trên không của Tổ chức Hàng không Dân dụng Quốc tế. Ngoài ra, các lực lượng hải quân trong khu vực có thể hợp tác trong việc bảo vệ môi trường trên biển, các hoạt động nghiên cứu khoa học trên biển, các hoạt động tìm kiếm và cứu nạn và giảm nhẹ thiệt hại do thiên tai gây ra.


The creation of new dialogue mechanisms may also be worth consideration. A South China Sea Coast Guard Forum, modeled after the North Pacific Coast Guard Forum, which cooperates on a multitude of maritime security and legal issues, could enhance cooperation through information sharing and knowledge of best practices. The creation of a South China Sea information-sharing center would also provide a platform to improve awareness and communication between relevant parties. The information-sharing center could also serve as an accountability mechanism if states are required to document any incidents and present them to the center.

Việc tạo ra các cơ chế đối thoại mới cũng có thể đáng để xem xét. Diễn đàn Tuần duyên Biển Đông, theo mô hình Diễn đàn Tuần duyên Bắc Thái Bình Dương, hợp tác trên nhiều lĩnh vực an ninh hàng hải và các vấn đề pháp lý, có thể tăng cường hợp tác thông qua việc chia sẻ thông tin và kiến thức về cách thực hành tốt nhất. Việc tạo ra một trung tâm chia sẻ thông tin trên biển Đông cũng sẽ cung cấp một nền tảng để nâng cao nhận thức và giao tiếp giữa các bên liên quan. Trung tâm chia sẻ thông tin này cũng có thể phục vụ như một cơ chế trách nhiệm, nếu các nước được yêu cầu phải thu thập tài liệu của bất kỳ sự cố nào xảy ra và gửi đến trung tâm.

Advocate Joint Development/Multilateral Economic Cooperation

Resource cooperation is another preventive option that is underutilized by claimants in the South China Sea. Joint development of petroleum resources, for example, could reduce tensions between China and Vietnam, and between China and the Philippines, on issues related to energy security and access to hydrocarbon resources. Such development could be modeled on one of the many joint development arrangements that exist in the South and East China seas. Parties could also cooperate on increasing the use of alternative energy sources in order to reduce reliance on hydrocarbons.

Ủng hộ khai thác chung/ Hợp tác kinh tế đa phương

Hợp tác [khai thác] tài nguyên là một lựa chọn khác để ngăn ngừa sự cố xảy ra, chưa được các nước tuyên bố chủ quyền trên biển Đông sử dụng đúng mức. Chẳng hạn như, hợp tác khai thác các nguồn tài nguyên dầu khí có thể làm giảm căng thẳng giữa Trung Quốc với Việt Nam, giữa Trung Quốc với Philippines, về các vấn đề liên quan đến an ninh năng lượng và tiếp cận nguồn tài nguyên dầu khí. [Hợp tác] khai thác như thế có thể làm mô hình cho một trong nhiều thoả thuận hợp tác phát triển hiện có ở biển Đông và biển Hoa Đông. Các bên cũng có thể hợp tác về việc tăng cường sử dụng các nguồn năng lượng thay thế để giảm sự phụ thuộc vào dầu khí.

Shared concerns about declining fish stocks in the South China Sea suggest the utility of cooperation to promote conservation and sustainable development. Establishing a joint fisheries committee among claimants could prove useful. Fishing agreements between China and its neighbors are already in place that could be expanded into disputed areas to encourage greater cooperation.

Các mối quan tâm chung về việc trữ lượng cá ở biển Đông bị giảm sút, cho thấy lợi ích của việc hợp tác nhằm thúc đẩy bảo tồn và phát triển bền vững. Thiết lập một ủy ban nghề cá chung giữa các nước tranh chấp có thể chứng minh sự hữu ích. Hiệp định đánh cá giữa Trung Quốc và các nước láng giềng đã có, có thể mở rộng vào các khu vực tranh chấp để khuyến khích hợp tác nhiều hơn.

Clearly Convey U.S. Commitments

The United States should avoid inadvertently encouraging the claimants to engage in confrontational behavior. For example, Secretary of State Hillary Clinton's reference in November 2011 to the South China Sea as the West Philippine Sea could have unintended consequences such as emboldening Manila to antagonize China rather than it seeking to peacefully settle their differences.

Các cam kết của Mỹ phải được truyền tải rõ ràng

Hoa Kỳ nên tránh vô tình khuyến khích các nước tranh chấp tham gia vào các hành vi đối đầu. Chẳng hạn như, hồi tháng 11 năm 2011, Ngoại trưởng Mỹ Hillary Clinton đã nói tới biển Hoa Nam (tức biển Đông) là biển Tây Philippine, có thể gây hậu quả không lường, như khuyến khích Manila chống lại Trung Quốc thay vì tìm cách giải quyết các khác biệt một cách hòa bình.

Mitigating Options

If preventive options fail to avert a crisis from developing, policymakers have several options available to mitigate the potential negative effects.

Các lựa chọn giúp giảm bớt căng thẳng

Nếu các lựa chọn ngăn ngừa không thể ngăn chặn một cuộc khủng hoảng xảy ra, thì các nhà hoạch định chính sách cũng có một số lựa chọn để giảm bớt những ảnh hưởng tiêu cực tiềm tàng.

Defusing a U.S.-China Incident

The history of crisis management in U.S.-China relations suggests that leaders in both countries go to great lengths to prevent a crisis from escalating to military conflict. Nevertheless, pre-crisis steps could be taken to limit the harmful consequences of a confrontation. Political agreements could be reached that would increase the possibility that communication mechanisms in place would be employed in a crisis. Steps should be taken to enhance operational safety at sea between U.S. and Chinese ships. Confidence-building measures should also be implemented to build trust and promote cooperation.

Xoa dịu một sự cố giữa Mỹ với Trung Quốc

Lịch sử về việc xử lý khủng hoảng trong quan hệ Mỹ – Trung cho thấy, các nhà lãnh đạo hai nước đã cố gắng hết sức để ngăn chặn một cuộc khủng hoảng từ leo thang sang xung đột quân sự. Tuy nhiên, trước khi cuộc khủng hoảng xảy ra, có thể được thực hiện các bước, nhằm hạn chế hậu quả tai hại của cuộc đối đầu. Các thỏa thuận chính trị có thể đạt được sẽ giúp gia tăng khả năng về các cơ chế thông tin liên lạc có sẵn, được sử dụng trong một cuộc khủng hoảng. Các bước cần được thực hiện để tăng cường hoạt động an toàn trên biển giữa các tàu Mỹ và tàu Trung Quốc. Các biện pháp xây dựng lòng tin cũng cần được thực hiện để xây dựng lòng tin và thúc đẩy hợp tác.

Mitigating a Regional Crisis with China

Dispatching air and naval forces to the immediate vicinity of an armed clash to defend U.S. interests and deter further escalation should always be considered an option. Such actions, however, must be balanced against the possibility that they will produce the opposite effect, encouraging an even stronger response from China and causing further escalation of a confrontation. A less risky option would be to threaten nonmilitary consequences—diplomatic and economic sanctions––to force China to back off and deter further military action. But here again such measures may only inflame hostilities and escalate the crisis. It is also doubtful in any case whether such measures would be supported by many in the region given China's economic importance.


Giảm nhẹ một cuộc khủng hoảng khu vực với Trung Quốc

Việc điều các lực lượng hải quân và không quân đến tiếp cận ngay lập tức trong một cuộc đụng độ vũ trang để bảo vệ lợi ích của Mỹ và ngăn chặn sự leo thang hơn nữa, là một sự lựa chọn luôn được cân nhắc. Tuy nhiên, các hành động như thế phải được cân bằng với khả năng rằng nó sẽ tạo ra hiệu ứng ngược lại, khuyến khích một phản ứng mạnh mẽ hơn nữa từ Trung Quốc và gây ra sự leo thang về một cuộc đối đầu nhiều hơn nữa. Một lựa chọn ít rủi ro hơn sẽ là cảnh cáo hậu quả về sự trừng phạt phi quân sự – như các lệnh trừng phạt về ngoại giao và kinh tế – để buộc Trung Quốc phải quay rút lui và ngăn chặn hành động quân sự đi xa hơn. Nhưng, cũng vậy, các biện pháp này có thể kích động hành vi thù địch và làm cho cuộc khủng hoảng leo thang. Cũng không rõ là trong bất kỳ trường hợp nào, liệu các biện pháp như thế có được nhiều nước trong khu vực hỗ trợ hay không, do tầm quan trọng về kinh tế của Trung Quốc.


Several less provocative responses might contain a budding crisis while avoiding further escalation. One option for the United States would be to encourage a mediated dialogue between involved parties. However, while Southeast Asian states may welcome a neutral mediator, China would probably oppose it. Thus, such an effort would likely fail.

Có nhiều phản ứng ít khiêu khích có thể ngăn một cuộc khủng hoảng vừa chớm nở, trong khi tránh sự leo thang hơn nữa. Một lựa chọn cho Mỹ sẽ là, khuyến khích một cuộc đối thoại qua trung gian giữa các bên liên quan. Tuy nhiên, trong khi các nước Đông Nam Á có thể chào đón một người hòa giải trung lập, Trung Quốc có thể sẽ phản đối chuyện này. Vì vậy, một nỗ lực như thế có khả năng thất bại.

Direct communication between military officials can be effective in de-escalating a crisis. States involved should establish communication mechanisms, include provisions for both scheduled and short-notice emergency meetings, and mandate consultation during a crisis. Emergency meetings would focus on addressing the specific provocative action that brought about the crisis. Operational hotlines, including phone lines and radio frequencies with clear protocols and points of contact, should also be set up. To be effective, hotlines should be set up and used prior to a crisis, though even then there is no guarantee that they will be used by both sides if a crisis erupts. China and Vietnam have already agreed to establish a hotline; this could be a model for other states in the region and China. The goal would not be to resolve underlying issues, but to contain tensions in the event of a minor skirmish and prevent escalation.

Các quan chức quân sự liên lạc trực tiếp có thể có hiệu quả trong việc giảm thang một cuộc khủng hoảng. Các nước có liên quan nên thiết lập các cơ chế thông tin liên lạc, bao gồm các điều khoản về các cuộc họp khẩn cấp theo lịch trình và các cuộc họp khẩn cấp chỉ thông báo trong một thời gian ngắn, và tham vấn chỉ thị trong thời gian khủng hoảng. Các cuộc họp khẩn cấp sẽ tập trung vào giải quyết các hành động khiêu khích cụ thể dẫn đến cuộc khủng hoảng. Các đường dây nóng hoạt động, bao gồm các đường dây điện thoại và tần số vô tuyến, với các thủ tục rõ ràng và các điểm tiếp xúc, cũng nên được thiết lập. Để có hiệu quả, các đường dây nóng cần được thiết lập và sử dụng trước khi một cuộc khủng hoảng xảy ra, mặc dù không có sự bảo đảm rằng các đường dây này sẽ được hai bên sử dụng nếu một cuộc khủng hoảng nổ ra. Trung Quốc và Việt Nam đã đồng ý thiết lập một đường dây nóng, đây có thể là mô hình cho các nước khác trong khu vực và Trung Quốc. Mục đích nhằm giải quyết các vấn đề cơ bản, nhưng để ngăn chặn các căng thẳng trong trường hợp xảy ra một cuộc giao tranh nhỏ và ngăn chặn sự leo thang.

Recommendations

Against the background of rebalancing U.S. assets and attention toward the Asia-Pacific region, the United States should takes steps to prevent a conflict in the South China Sea and to defuse a crisis should one take place. Although the possibility of a major military conflict is low, the potential for a violent clash in the South China Sea in the near future is high, given past behavior of states in the region and the growing stakes. Therefore, both U.S. and regional policymakers should seek to create mechanisms to build trust, prevent conflict, and avoid escalation.

Kiến nghị

Trong bối cảnh cân đối lại lực lượng và chú ý tới khu vực châu Á-Thái Bình Dương, Hoa Kỳ nên tiến hành các bước để ngăn một cuộc xung đột ở biển Đông và xoa dịu một cuộc khủng hoảng có khả năng diễn ra. Mặc dù khả năng một cuộc xung đột quân sự lớn xảy ra là rất thấp, nhưng một cuộc đụng độ tiềm năng ở biển Đông trong tương lai không xa thì rất cao, do hành động trong quá khứ của các nước trong khu vực và các rủi ro ngày càng gia tăng. Do đó, các nhà hoạch định chính sách của Mỹ và các nước trong khu vực nên tìm cách tạo ra các cơ chế để xây dựng lòng tin, ngăn ngừa xung đột và tránh sự leo thang.


First, the United States should ratify UNCLOS; though it voluntarily adheres to its principles and the Obama administration has made a commitment to ratify the convention, the fact that the United States has not yet ratified the treaty lends credence to the perception that it only abides by international conventions when doing so aligns with its national interests. Ratifying UNCLOS would put this speculation to rest. It would also bolster the U.S. position in favor of rules-based behavior, give the United States a seat at the table when UNCLOS signatories discuss such issues as EEZ rights, and generally advance U.S. economic and strategic interests.

Trước hết, Mỹ nên phê chuẩn Công ước LHQ về Luật Biển (UNCLOS), mặc dù [Hoa Kỳ] tự nguyện tuân theo các nguyên tắc của UNCLOS và chính phủ Obama đã cam kết phê chuẩn công ước, nhưng thực tế là Hoa Kỳ chưa phê chuẩn hiệp ước này, điều đó làm cho người ta tin rằng Hoa Kỳ chỉ tuân theo các công ước quốc tế khi nó gắn liền với lợi ích quốc gia của Mỹ. Phê chuẩn UNCLOS sẽ chấm dứt sự suy đoán này. Phê chuẩn UNCLOS cũng sẽ củng cố lập trường của Mỹ về việc ủng hộ hành vi dựa theo luật lệ, cho phép Hoa Kỳ tham gia hội đàm khi các nước ký kết UNCLOS, thảo luận về các vấn đề như quyền hành trong vùng đặc quyền kinh tế, và nói chung là thúc đẩy lợi ích kinh tế và chiến lược của Mỹ.


Second, nations with navies active in the South China Sea—including the United States, China, Vietnam, and the Philippines—should better utilize the CUES safety measures and procedures to mitigate uncertainty and improve communication in the event of a maritime incident. Under current arrangements, observing CUES procedures is voluntary. Participating countries should consider making compliance compulsory in order to guarantee standardized procedures. Countries should also engage in multilateral and bilateral maritime exercises to practice these procedures in a controlled environment before a contingency unfolds.

Thứ hai, các nước có lực lượng hải quân hoạt động ở biển Đông, gồm Hoa Kỳ, Trung Quốc, Việt Nam, và Philippines, nên tận dụng tốt hơn các biện pháp an toàn của các quy tắc và các quy trình về các cuộc đụng độ không báo trước trên biển (CUES) để giảm thiểu tình trạng không rõ ràng và cải thiện thông tin liên lạc trong trường hợp có một sự cố xảy ra trên biển. Theo các thỏa thuận hiện tại, tuân theo các quy trình của CUES là tự nguyện. Những nước tham gia nên cân nhắc việc bắt buộc tuân theo để bảo đảm các quy trình được chuẩn hóa. Các nước cũng nên tham gia vào các cuộc diễn tập trên biển, đa phương và song phương, để thực hành các quy trình này trong một môi trường có kiểm soát, trước khi một sự cố bất ngờ xảy ra.

Third, the United States should make clear its support for risk-reduction measures and confidence-building measures among claimants in the South China Sea. The United States should continue to voice its support for full implementation of the China-ASEAN DOC and subsequent agreement on a binding code of conduct. Beijing needs a favorable regional security environment and therefore has important incentives to work out a modus vivendi with its neighbors, but will not likely do so absent pressure. Agreement on a binding code of conduct will require unity among all members of ASEAN and strong backing from the United States. In the meantime, cooperation should be further developed through expanded ship visits, bilateral and multilateral exercise, and enhanced counter-piracy cooperation. In addition, cooperation on energy and fisheries should be further promoted.

Thứ ba, Hoa Kỳ cần làm rõ việc hỗ trợ các biện pháp giảm thiểu rủi ro và các biện pháp xây dựng lòng tin giữa các nước tranh chấp ở biển Đông. Hoa Kỳ cần tiếp tục lên tiếng ủng hộ việc thực hiện đầy đủ Tuyên bố Ứng xử (DOC) của Trung Quốc – ASEAN và các thỏa thuận tiếp theo về một quy tắc ứng xử ràng buộc. Bắc Kinh cần một môi trường an ninh khu vực thuận lợi và do đó, họ có động cơ quan trọng để thúc đẩy họ thực hiện một thỏa thuận tạm thời với các nước láng giềng, nhưng không có khả năng họ sẽ làm như thế mà không bị áp lực. Thỏa thuận về một quy tắc ứng xử ràng buộc, đòi hỏi sự đoàn kết giữa tất cả các nước thành viên khối ASEAN và sự ủng hộ mạnh mẽ từ Hoa Kỳ. Trong khi đó, hợp tác cũng cần được tiếp tục, thông qua các chuyến viếng thăm mở rộng, tập trận song phương và đa phương, và tăng cường hợp tác chống cướp biển. Ngoài ra, hợp tác về năng lượng và thủy sản cũng cần được tiếp tục phát huy.




Fourth, the creation of new dialogue mechanisms—such as a South China Sea Coast Guard Forum, an information-sharing center, and a joint fisheries committee—would provide greater opportunity for affected parties to communicate directly and offer opportunities for greater coordination.


Thứ tư, việc tạo ra các cơ chế đối thoại mới – chẳng hạn như Diễn đàn Tuần duyên Biển Đông, một trung tâm chia sẻ thông tin, và một ủy ban nghề cá chung – sẽ cung cấp cơ hội lớn hơn cho các nước bị ảnh hưởng để thông tin liên lạc trực tiếp và tạo cơ hội phối hợp lớn hơn.


Fifth, the United States should review its surveillance and reconnaissance activities in the air and waters bordering China's twelve-mile territorial sea and assess the feasibility of reducing their frequency or conducting the operations at a greater distance. Any modification of U.S. close-in surveillance and reconnaissance activities requires assessment of whether those sources are uniquely valuable or other intelligence collection platforms can provide sufficient information about Chinese military developments. The United States should not take such a step unilaterally; it should seek to obtain a concession from Beijing in return lest China interpret the action as evidence of U.S. decline and weakness.


Thứ năm, Hoa Kỳ cần xem xét các hoạt động giám sát và do thám trên không và trên biển, tiếp giáp với đường biên giới lãnh hải 12 hải lý của Trung Quốc và đánh giá tính khả thi trong việc giảm tần số hoặc tiến hành các hoạt động ở một khoảng cách xa hơn. Bất kỳ sự giảm bớt các hoạt động giám sát và do thám gần của Mỹ, đòi hỏi phải có sự đánh giá, liệu chỉ có hoạt động giám sát hay do thám đó mới cung cấp thông tin có giá trị hay còn có cách nào khác để thu thập thông tin tình báo, có thể cung cấp thông tin đầy đủ về sự phát triển quân sự của Trung Quốc. Hoa Kỳ không nên đơn phương thực hiện một bước như thế, mà nên tìm kiếm sự nhượng bộ từ Bắc Kinh để Trung Quốc không phải diễn giải hành động đó là bằng chứng Mỹ bị suy yếu.


Sixth, the Military Maritime Consultative Agreement process should be made effective or abandoned. There is a pressing need for the United States and China to agree on operational safety rules to minimize the possibility of a conflict in the years ahead. A more formal "incidents at sea" agreement should be considered.


Thứ sáu, Thỏa thuận Tư vấn Quân sự Hàng hải nên làm cho nó có hiệu lực hoặc hủy bỏ. Một nhu cầu bức thiết để Mỹ và Trung Quốc đồng ý về các quy tắc an toàn hoạt động nhằm giảm thiểu khả năng xảy ra một cuộc xung đột trong những năm tới. Một thỏa thuận về “sự cố trên biển” chính thức, cần được xem xét.


Seventh, Washington should clarify in its respective dialogues with Manila and Hanoi the extent of the United States' obligations and commitments as well as the limits of likely U.S. involvement in future disputes. Clarity is necessary both to avoid a scenario in which regional actors are emboldened to aggressively confront China and to avert a setback to U.S. relations with regional nations due to perceptions of unfulfilled expectations.

Thứ bảy, Washington cần phải làm rõ từng cuộc đối thoại riêng với Manila và Hà Nội về nghĩa vụ và các cam kết của Hoa Kỳ, cũng như các giới hạn về sự tham gia của Mỹ trong các tranh chấp trong tương lai. Làm rõ các điểm này là cần thiết, để tránh một kịch bản mà các nước trong khu vực được khuyến khích đối đầu mạnh mẽ hơn với Trung Quốc, cũng như để ngăn chặn sự rút lui trong các mối quan hệ của Mỹ với các nước trong khu vực, do nhận thức về các kỳ vọng của họ không được đáp ứng.

Bonnie S. Glaser is a senior fellow with the Freeman Chair in China Studies and a senior associate with the Pacific Forum, Center for Strategic and International Studies.
Tác giả: Bonnie S. Glaser là Chuyên gia nghiên cứu cao cấp, thuộc Viện Nghiên cứu Chiến lược Quốc tế (IISS).

Translated by Dương Lệ Chi


http://www.cfr.org/east-asia/armed-clash-south-china-sea/p27883?cid=oth-qr-FA_online_ad_CPM_South_China_Sea-June2012