MENU

BILINGUAL BLOG – BLOG SONG NGỮ ANH VIỆT SHARE KNOWLEGE AND IMPROVE LANGUAGE

--------------------------- TÌM KIẾM TRÊN BLOG NÀY BẰNG GOOGLE SEARCH ----------------------------

TXT-TO-SPEECH – PHẦN MỀM ĐỌC VĂN BẢN

Click phải, chọn open link in New tab, chọn ngôn ngữ trên giao diện mới, dán văn bản vào và Click SAY – văn bản sẽ được đọc với các thứ tiếng theo hai giọng nam và nữ (chọn male/female)

- HOME - VỀ TRANG ĐẦU

CONN'S CURENT THERAPY 2016 - ANH-VIỆT

150 ECG - 150 ĐTĐ - HAMPTON - 4th ED.

VISUAL DIAGNOSIS IN THE NEWBORN

Thursday, June 16, 2011

IS DISSENT BEING UNPATRIOTIC?CÓ PHẢI BẤT ĐỒNG CHÍNH KIẾN LÀ KHÔNG YÊU NƯỚC ​?


IS DISSENT BEING UNPATRIOTIC?
An Interview With Historian Howard Zinn
CÓ PHẢI BẤT ĐỒNG CHÍNH KIẾN LÀ KHÔNG YÊU NƯỚC ?

Phỏng vấn Nhà Sử học Howard Zinn

Sharon Basco is executive producer of TomPaine.com. Howard Zinn is an historian and author of A People's History of the United States. Sharon Basco interviewed him for TomPaine.com.

Sharon Basco là giám đốc sản xuất của TomPaine.com. Howard Zinn là một sử gia và tác giả của Lịch sử nhân dân Hoa Kỳ. Sharon Basco thay măyj TomPaine.com phỏng vấn ông.
TomPaine.com: Dissent these days seems to be a dirty word. The Bush administration has, at least since September 11th, usually termed any criticism of its policies "unpatriotic."
TomPaine.com: bất đồng quan điểm trong những ngày này dường như là một từ bẩn. Chính quyền Bush, ít nhất là từ tháng 11 đến nay, thường gọi là bất kỳ chỉ trích chính sách nào của chính phủ là "không yêu nước."

Howard Zinn: While some people think that dissent is unpatriotic, I would argue that dissent is the highest form of patriotism. In fact, if patriotism means being true to the principles for which your country is supposed to stand, then certainly the right to dissent is one of those principles. And if we're exercising that right to dissent, it's a patriotic act.
Howard Zinn: Trong khi một số người nghĩ rằng bất đồng quan điểm là không yêu nước, tôi sẽ lập luận rằng bất đồng quan điểm là hình thức cao nhất của lòng yêu nước. Trong thực tế, nếu lòng yêu nước có nghĩa là đúng với các nguyên tắc mà quốc gia của bạn là phải bênh vực, thì chắc chắn các quyền bất đồng chính kiến ​​là một trong những nguyên tắc này. Và nếu chúng ta đang thực hiện quyền bất đồng chính kiến, đó là một hành động yêu nước.


One of the great mistakes made in discussing patriotism -- a very common mistake -- is to think that patriotism means support for your government. And that view of patriotism ignores the founding principles of the country expressed in the Declaration of Independence. That is: the Declaration of Independence makes it clear that governments are artificial creations set up to achieve certain ends -- equality, life, liberty, the pursuit of happiness -- and when governments become destructive of those ends it is the right of the people in the words of the Declaration, to alter or abolish the government.
Một trong những sai lầm lớn hay phạm phải khi thảo luận về chủ nghĩa yêu nước - một sai lầm rất phổ biến - đó là suy nghĩ chủ nghĩa yêu nước có nghĩa là ủng hộ bênh vực chính phủ của bạn. Và quan điểm đó của chủ nghĩa yêu nước đã bỏ qua các nguyên tắc sáng lập của đất nước này thể hiện trong Tuyên ngôn Độc lập. Đó là: Tuyên ngôn độc lập nêu rõ ràng rằng các chính phủ là những sáng tạo nhân tạo được thiết lập để đạt được một số mục đích nhất định - bình đẳng, mưu sinh, tự do mưu cầu hạnh phúc - và khi chính phủ trở thành nguy hại cho những mục tiêu này thì người dân có quyền theo lời lẽ của bản Tuyên bố, thay đổi hoặc bãi bỏ chính phủ.


In other words, obedience to government certainly is not a form of patriotism. Governments are the instruments to achieve certain ends. And if the government goes against those ends, if the government is not defending our liberties, but is diminishing our liberties, if the government is sending young people into war or making war which is unjustified, well then the government is not following the principles of caring about life, liberty and pursuit of happiness. When the government is taking huge sums of money from education and health, and using that money for military purposes, that's a violation of the principles of the Declaration of Independence. And a government like that cannot be obeyed. To obey a government like that is not being patriotic. At that point, when a government behaves like that, it is the most patriotic thing to disobey the government.
Nói cách khác, sự vâng lời chính phủ chắc chắn không phải là một hình thức của chủ nghĩa yêu nước. Chính phủ là công cụ để đạt được một số mục đích. Và nếu chính phủ đi ngược lại với những mục đích đó, nếu chính phủ không bảo vệ quyền tự do của chúng ta, nhưng là giảm bớt quyền tự do của chúng ta, nếu chính phủ là đưa người trẻ vào chiến tranh hoặc gây ra cuộc chiến phi nghĩa, thì chính phủ đã không tuân theo các nguyên tắc về đảm bảo tự do, mưu sinh và mưu cầu hạnh phúc. Khi chính phủ lấy những khoản tiền lớn từ giáo dục và y tế, và sử dụng số tiền đó cho mục đích quân sự, đó là vi phạm các nguyên tắc của Tuyên ngôn Độc lập. Và một chính phủ như thế người dân không thể tuân theo. Tuân theo một chính phủ như vậy là không yêu nước. Vào thời điểm khi một chính phủ hành xử như thế, thì yêu nước nhất là không tuân theo chính phủ.


TP.c: Is it odd that a country founded by a bunch of dissenters now seems to have a population who are largely disapproving of dissent?
TP.c: Có phải kỳ cục không khi một quốc gia được thành lập bởi một nhóm những người bất đồng chính kiến ​​bây giờ dường như có một số đông người dân không chấp thuận bất đồng chính kiến?


Zinn: When you say the country was founded by people who believed in dissent, well, they believed in their own right to dissent in the relationship with England. But it happens very often that people who believe in their own right to dissent, when they gain power they don't really accept the idea that other people have the right to dissent. And so, for instance, when the Founding Fathers, who very powerfully defended their right to dissent against the British when they expelled the British, and then they were faced with dissenters, like the former rebels of Shay's Rebellion in 1786, they sent an army to put them down.
Zinn: Khi bạn nói đất nước được thành lập bởi những người tin vào quan điểm bất đồng, tốt, họ tin vào quyền riêng của họ để bất đồng trong quan hệ với Anh. Nhưng điều xảy ra rất thường xuyên là những người tin vào quyền bất đồng chính kiến của họ, một khi đã đạt được quyền lực lại không thực sự chấp nhận ý tưởng rằng người khác cũng có quyền bất đồng chính kiến. Và vì thế, ví dụ, khi các Nhà Lập Quốc, những người đã rất mạnh mẽ bảo vệ quyền bất đồng chính kiến ​​chống lại người Anh khi họ đánh đuổi người Anh, thì sau đó họ đã phải đối mặt với những người bất đồng chính kiến, như các cựu phiến quân nổi loạn Shay của năm 1786, người ta đã phái quân đội đàn áp họ.


Then when they were installed in office, and the new government in 1798, Congress passed the Alien and Sedition Acts, which made dissent -- that is, criticism of the government -- punishable by going to jail. So the right to dissent has always been a very difficult thing to defend because the people in power generally do not grant that right to those people who are out of power.
Sau đó, khi họ đã nắm được chức vị trong chính phủ mới vào năm 1798, Quốc hội đã thông qua luật Bất đồng và Nổi loạn, làm bất đồng chính kiến ​​- có nghĩa là, những lời chỉ trích chính phủ - bị trừng phạt bằng cách bỏ tù. Vì vậy, các quyền bất đồng quan điểm luôn luôn là một điều rất khó khăn để bảo vệ vì người có quyền lực thường không cấp quyền đó cho những người không có quyền lực.


TP.c: Does the United States' lack of dissent have anything to do with the fact that we generally enjoy a reasonably prosperous economy?
TP.c: Liệu việc Hoa Kỳ thiếu bất đồng chính kiến ​​có liên quan gì với thực tế là chúng ta đã được hưởng một nền kinh tế thịnh vượng hợp lý?


Zinn: What other reasonable and prosperous societies are there? Not too many. I mean there are countries in western Europe that are reasonable and prosperous -- what we call the advanced, industrial countries, you know: Britain, France, Germany, the Scandinavian countries and so on -- they I think have a stronger tradition of allowing dissent than the United States does. And I think it has to do with the degree to which the United States has become a world power, an expansionist power, a military power.
Zinn: Có nhiều xã hội khác hợp lý và giàu có không? Không quá nhiều. Tôi muốn nói là có những quốc gia ở Tây Âu hợp lý và thịnh vượng – cái mà chúng ta gọi là các nước công nghiệp tiên tiến, như bạn biết: Anh, Pháp, Đức, các nước vùng Scandinavia v.v. - tôi nghĩ rằng họ có một truyền thống cho phép bất đồng chính kiến ​​mạnh mẽ hơn là Hoa Kỳ. Và tôi nghĩ rằng điều đó liên đới với mức độ mà Hoa Kỳ trở thành một cường quốc thế giới, một quyền lực bành trướng, một sức mạnh quân sự.


It is always easier to suppress dissent when you are in a war, when you are engaging in military activity, and therefore when you can claim dissent cannot be allowed because it's dangerous to the security of the nation.
Đàn áp bất đồng chính kiến luôn dễ dàng hơn ​​khi bạn đang ở trong cuộc chiến tranh, khi bạn đang tham gia vào các hoạt động quân sự, và do đó khi bạn dòi hỏi bất đồng chính kiến ​​thìcó thể không được cho phép bởi vì nó gây nguy hiểm đến an ninh của đất nước.


And since the other empires fell, since the Dutch and French and Germans and British empires have gone and the United States remains the one great empire of the world, then the United States is in a position to say, "Well, we're at war." And we are at war a lot. We've been at war a great deal since the end of World War II. And whenever we're at war, or near war, or worried about war, or finding an enemy -- whether it's communism or terrorism -- in a situation like that (and that's a situation that the other countries I mentioned are not facing), when you're in a situation like that, when you're a military power, expansionist power, then it becomes easier to argue that you must not allow dissent because national security is involved.
Và kể từ khi các đế chế khác sụp đổ, kể từ khi các đế chế Hà Lan, Pháp, Đức và đế quốc Anh ra đi thì Hoa Kỳ vẫn là một đế quốc lớn trên thế giới, sau đó Hoa Kỳ ở một vị thế để có thể nói, "Vâng, chúng ta đang ở trong chiến tranh." Và chúng ta thường có chiến tranh. Chúng ta đã có nhiều cuộc chiến tranh kể từ cuối Thế chiến II. Và bất cứ khi nào chúng ta đang có chiến tranh, hoặc sắp có chiến tranh, hoặc lo lắng về chiến tranh, hoặc tìm một kẻ thù - dù đó là cộng sản hay chủ nghĩa khủng bố - trong một tình huống như thế (và đó là một tình huống mà các quốc gia khác tôi đã đề cập không phải đối mặt) , khi bạn đang ở trong một tình huống như thế, khi bạn là một sức mạnh quân sự, quyền lực bành trướng, thì bạn dễ dàng hơn để lập luận rằng cách anh không được phép bất đồng chính kiến ​​vì có liên quan an ninh quốc gia.


TP.c: If we see the Bush administration quashing dissent are we seeing something unusual? Or is this just the way presidents behave during a crisis or in wartime?
TP.c: Nếu chúng ta thấy chính quyền Bush cấm bất đồng chính kiến thì liệu đó có phải một cái gì đó bất bình thường không? Hoặc đây chỉ là cách cư xử của các tổng thống trong một cuộc khủng hoảng hoặc trong thời kỳ chiến tranh?


Zinn: Well it is, if you look at, I mean Lincoln suppressed dissent during the Civil War. In World War I, Woodrow Wilson (who was a liberal, a Democrat; I mean, just to show that dissent is not limited to conservative Republicans like Bush). But Wilson, a liberal Democrat, passed legislation just as Bush has passed legislation, the Patriot Act; and in Wilson's time, the Espionage and Sedition Act, which sent 1,000 people to jail. And it was under Wilson that they rounded up thousands of non-citizens and sent them out of the country without due process. I mean, civil liberties were really smashed under Wilson.
Zinn: Vâng, đúng thế, nếu bạn nhìn vào bạn sẽ thấy, tôi muốn nói là Lincoln đã đàn áp bất đồng chính kiến ​​ trong cuộc Nội Chiến. Trong Chiến tranh thế giới I, Woodrow Wilson (một người tự do, một đảng viên Dân chủ, tôi muốn nói, bất đồng quan điểm không chỉ giới hạn với những người Cộng hòa bảo thủ đảng như ông Bush). Tuy nhiên, Wilson, một đảng viên Dân chủ tự do, thông qua luật cũng giống như Bush đã thông qua pháp luật, đạo luật Yêu nước, và dưới thời tổng thống Wilson, Luật gián điệp và Bạo loạn đã bỏ tù 1.000 người. Và cũng chính dưới thời tổng thống Wilson người ta đã bắt hàng ngàn người không phải công dân và tống họ ra khỏi đất nước ngoài mà không thực hiện một thủ tục nào. Tôi muốn nói, tự do dân sự đã thực sự bị đập tan dưới thời Wilson.


So, yes, Bush is not the first. Although this is one of the worst cases that we've had. But still it is typical in American history, and particularly in the 20th century, particularly as the United States has grown in military strength and has engaged in more and more military operations. It doesn't matter who the president is -- liberal, Democrat, Republican, conservative -- we get attacks on civil liberties. It was true of Truman as much as Eisenhower.
Vì vậy, đúng là ông Bush không phải là lần đầu tiên. Mặc dù đây là một trong những trường hợp tồi tệ nhất mà chúng ta đã có. Nhưng nó vẫn còn điển hình trong lịch sử Mỹ, và đặc biệt là trong thế kỷ 20, đặc biệt là Hoa Kỳ đã phát triển sức mạnh quân sự và đã tham gia nhiều hơn và nhiều hơn nữa các hoạt động quân sự. Không quan trọng ai là tổng thống - tự do, Dân chủ, Cộng hòa, bảo thủ - chúng ta bị tấn công vào quyền tự do dân sự. Điều đó cũng đúng với cả Truman cũng như Eisenhower.


TP.com: And the citizenry must not mind, since we see Bush's approval ratings bobbing way up in the stratosphere.
TP.com: Và các công dân không phải bận tâm, vì chúng ta thấy tỷ lệ ủng Bush đang nhấp nhô trên tầng bình lưu.


Zinn: I believe that those numbers that register large degrees of popular support for Bush have been misleading. That is, I think there is an immediate tendency when a nation goes to war, for the public to rally around. Especially since, when a nation goes to war, the public has no other information given it about the war except what the president gives it.
Zinn: Tôi tin rằng những con số chỉ mức độ cao những người ủng hộ cho Bush đã gây hiểu lầm. Nghĩa là, tôi nghĩ rằng đó là một xu hướng tức thời khi một quốc gia đi vào chiến tranh, và công chúng tụ tập để biểu lộ. Đặc biệt bởi vì, khi một quốc gia đi vào chiến tranh, công chúng không có các thông tin khác cho họ về cuộc chiến tranh ngoại trừ những gì tổng thống cho họ.


Just as the nation supported the war in Vietnam at first because it got all of its information at first from the government. It's only when other kinds of information begin coming in, and when people start questioning what the government does, and become skeptical and have second thoughts about their support for the government, it's only then that you begin to get more and more dissent.


Ngay khi lần đầu tiên quốc gia ủng hộ cuộc chiến tại Việt Nam là bởi vì người dân có tất cả các thông tin của họ đầu tiên từ chính phủ. Chỉ khi các loại thông tin được truyền đến, và khi người ta bắt đầu đặt câu hỏi những gì chính phủ làm, và trở nên hoài nghi và suy nghĩ lại về việc họ ủng hộ chính phủ, thì khi đó bạn bắt đầu có bất đồng chính kiến nhiều và nhiều hơn nữa.
And I believe that already -- I've seen signs of it myself just going around the country speaking to many different groups of people, including many high school students -- I see signs of more and more skepticism about Bush policies, about the war on terrorism, and more and more worry about the attacks on our civil liberties.
Và tôi tin rằng đã - Tôi đã nhìn thấy dấu hiệu của nó, chỉ cần đi vòng quanh đất nước nói chuyện với nhiều nhóm người khác nhau, bao gồm cả sinh viên nhiều trường trung học - Tôi thấy dấu hiệu của sự hoài nghi nhiều hơn về các chính sách Bush, về chiến tranh chống khủng bố, và nhiều và nhiều hơn nữa là lo lắng về các cuộc tấn công vào quyền tự do dân sự của chúng ta.


I'm not saying that what I'm talking about has yet become a majority phenomenon. The majority probably still supports Bush. But, after all, during the Vietnam War we saw the public opinion change dramatically from support of the government's policy on Vietnam to opposition to the government. And of course it took a couple of years in the case of Vietnam.
Tôi không nói rằng những gì tôi đang nói về vẫn chưa trở thành một hiện tượng đa số. Đa số có lẽ vẫn còn hỗ trợ ông Bush. Tuy nhiên, rốt cục, trong chiến tranh Việt Nam chúng ta đã thấy sự thay đổi ý kiến ​​công chúng đáng kể: từ ủng hộ chính sách của Chính phủ về Việt Nam đến phản đối chính phủ. Và tất nhiên trong trường hợp của Việt Nam đã phải mất một vài năm.
Published: Jul 03 2002
Ngày 03 tháng 7 năm 2002