MENU

BILINGUAL BLOG – BLOG SONG NGỮ ANH VIỆT SHARE KNOWLEGE AND IMPROVE LANGUAGE

--------------------------- TÌM KIẾM TRÊN BLOG NÀY BẰNG GOOGLE SEARCH ----------------------------

TXT-TO-SPEECH – PHẦN MỀM ĐỌC VĂN BẢN

Click phải, chọn open link in New tab, chọn ngôn ngữ trên giao diện mới, dán văn bản vào và Click SAY – văn bản sẽ được đọc với các thứ tiếng theo hai giọng nam và nữ (chọn male/female)

- HOME - VỀ TRANG ĐẦU

CONN'S CURENT THERAPY 2016 - ANH-VIỆT

150 ECG - 150 ĐTĐ - HAMPTON - 4th ED.

VISUAL DIAGNOSIS IN THE NEWBORN

Thursday, July 22, 2010

CHO TÔI 12 LY RƯỢU - truyện cười

Gimme Twelve Drinks

A guy walks into a bar, sits down and says to the bartender, "Quick pour me twelve drinks. "
So the bartender pours him twelve shots and the guy starts shooting them back really fast, one after another. The bartender says to the guy, "Boy you are drinking those drinks really fast. "
The guys says, "Well, you would be drinking really fast too if you had what I've got. "
The bartender says, "What've you got?"
The guy says, "75 cents. "


CHO TÔI 12 LY RƯỢU

Một chàng trai bước vào quán rượu, ngồi lên ghế và nói với người phụ trách quầy rượu, "Rót nhanh cho tôi 12 ly rượu. "
Người đứng quầy liền rót cho anh ta 12 ly và y liền tu chúng hết sức nhanh, ly này tiếp ngay ly khác. Người đứng quầy nói với chàng trai, "Cậu uống rượu nhanh thật. "
Chàng trai trả lời, "Chà, ông cũng sẽ uống nhanh như tôi nếu như ông có cái mà tôi đang có. "
Người đứng quầy hỏi, "Cậu có cái gì thế?"
Chàng trai trả lời, "Tôi chỉ có 75 xu để uống rượu. "

MỜI ĂN TRƯA - truyện cười

Let's Have Lunch

The teacher of the earth science class was lecturing on map reading. After explaining about latitude, longitude, degrees and minutes the teacher asked, "Suppose I asked you to meet me for lunch at 23 degrees, 4 minutes north latitude and 45 degrees, 15 minutes east longitude. . . ?"
After a confused silence, a voice volunteered, "I guess you'd be eating alone. "


MỜI ĂN TRƯA

Thầy giáo dạy giờ khoa học địa cầu đang giảng bài về cách đọc bản đồ. Sau khi giải thích về vỹ tuyến, kinh tuyến, độ và phút, thầy hỏi, "Giả sử như tôi mời các em đi ăn trưa tại 23 độ 4 phút vĩ Bắc và 45 độ 15 phút kinh Đông thì . . . ?"
Sau một lúc im lặng bối rối, một học sinh can đảm cất tiếng, "Thưa thầy, em nghĩ thầy sẽ phải ăn trưa một mình vậy. "

LẮNG NGHE - truyện cười

Listen

Married life is very frustrating. In the first year of marriage, the man speaks and the woman listens. In the second year, the woman speaks and the man listens. In the third year, they both speak and the neighbors listen!


LẮNG NGHE

Đời sông hôn nhân thường mau thay đổi. Năm đầu tiên sau đám cưới, người đàn ông nói và người phụ nữ lắng nghe. Năm thứ hai, người phụ nữ nói, còn người đàn ông nghe. Đến năm thứ ba, cả hai cùng nói và láng giềng phải lắng nghe.

LÃNG MẠN - truyện cười

Romance
An older couple was lying in bed one night. The husband was falling asleep but the wife felt romantic and wanted to talk. She said, "You use to hold my hand when we were courting. " Wearily he reached across, held her hand for a second, then tried to get back to sleep. A few moments later she said, "Then you used to kiss me. " Mildly irritated, he reached across, gave her a peck on the cheek and settled down to sleep. Thirty seconds later she said, "Then you used to bite my neck. " Angrily, he threw back the bed covers and got out of bed. "Where are you going?" she asked. "To get my teeth!"

LÃNG MẠN

Một đôi vợ chồng già một hôm nằm ngủ trên giường. Người chồng thì muốn ngủ nhưng người vợ cảm thấy lãng mạn và muốn nói chuyện. Bà nói, "Ông thường cầm tay tôi lúc ông đến tán tỉnh tôi. "
Mệt mỏi ông vòng tay sang, cầm tay bà được một giây say đó lại cố ngủ tiếp. Một lúc sau bà nói, "Lúc ấy ông thường hôn tôi. " Hơi khó chịu, ông quay sang hôn nhẹ vào má bà rồi quay lại ngủ tiếp. Ba mươi giây sau bà nói, " Sau đó ông thường cắn vào cổ tôi. " Tức tối, người chồng tung chăn bước ra khỏi giường. "Ông đi đâu thế?" bà hỏi. "Đi lấy răng chứ gì nữa. "

HAI TRONG MỘT - truyện cười

Two in One

A woman and her little girl were visiting the grave of the little girl's grandmother. On their way through the cemetery back to the car, the little girl asked, "Mommy, do they ever bury two people in the same grave?"
"Of course not, dear," replied the mother. "Why would you think that?" "The tombstone back there said, 'Here lies a lawyer and an honest man.

"
HAI TRONG MỘT

Một người mẹ và đứa con gái nhỏ đi viếng mộ bà. Trên đường ngang qua nghĩa trang để quay lại nơi đỗ xe, đứa bé gái hỏi. "Mẹ ơi, có khi nào người ta chôn hai người vào một mộ không?"
"Tất nhiên là không rồi, con ạ," bá mẹ trả lời. "Nhưng sao con lại hỏi thế?" "Cái bia mộ ở đằng kia viết rằng, "Đây là nơi an nghỉ của một người luật sư và một người lương thiện.

TÍCH CÓP VÀ TIẾT KIỆM - truyện cười

Scrimping and Saving

After years of scrimping and saving, a husband told his wife the good news: "Honey, we've finally saved enough money to buy what we started saving for in 1979. " "You mean a brand-new Cadillac?" she asked eagerly. "No," said the husband, "a 1979 Cadillac. "

TÍCH CÓP VÀ TIẾT KIỆM

Sau bao nhiêu năm tích cóp và tiết kiệm, người chồng báo cho vợ tin mừng: "Em ơi, cuối cùng chúng ta đã để dành đủ tiền để mua cái mà chúng ta bắt đầu tiết kiệm từ năm 1979. " "Anh muốn nói một chiếc Cadillac mới tinh ư?" bà vợ háo hức hỏi. "Không," ông chồng trả lời, "một chiếc Cadillac đời 1979. "

CẦU HÔN - truyện cười

The Proposal


One evening, a young woman came home from a date, rather sad. She told her mother, "Anthony proposed to me an hour ago. "
"Then why are you so sad?" her mother asked.
"Because he also told me he is an atheist. Mom, he doesn't even believe there's a Hell. "
Her mother replied, "Marry him anyway. Between the two of us, we'll show him just how wrong he is. "


CẦU HÔN


Một buổi chiều. Cô gái trẻ trở về nhà sau cuộc hẹn hò, mặt buồn bã. Cô nói với mẹ, " Cách đây một tiếng Anthony đã cầu hôn với con. "
"Thế thì tại sao con lại buồn thế?" bà mẹ hỏi.
"Vì anh ấy còn bảo con là anh ấy vô thần, mẹ ạ. Thậm chí anh còn không tin là có địa ngục. "
Bà mẹ trả lời, "Dầu sao cũng cứ lấy nó đi. Mẹ nói nhỏ cho con nghe thôi nhé, mẹ con mình sẽ chỉ cho nó thấy nó đã sai như thế nào khi cho là không có địa ngục.

KỲ THỦ GIỎI - truyện cười

A good chess player


A man went to visit a friend and was amazed to find him playing chess with his dog. He watched the game in astonishment for a while. "I can hardly believe my eyes!" he exclaimed. "That's the smartest dog I've ever seen. "
"Nah, he's not so smart," the friend replied. "I've beaten him three games out of five. "


KỲ THỦ GIỎI


Một người đến thăm bạn và ngạc nhiên thấy anh ta đang chơi cờ với con cho của mình. Anh đứng xem ván cờ và sửng sốt một lúc. "Tôi không thể tin vào mắt mình nữa!" "Đây là con chó thông minh nhất mà tôi đã từng thấy. "
"Không, nó không thông minh đến thế đâu," người bạn trả lời. "Mình vừa thắng nó ba trong năm ván. "

CHIẾC MŨ - truyện cười


The Hat

A woman brought an old picture of her dead husband, wearing a hat, to the photographer. She asked the photographer if he could remove the hat from the picture.
He convinced her he could easily do that, and asked her what side of his head he parted his hair on. "I forget," she said. "But you can see that for yourself when you take off his hat. "

CHIẾC MŨ


Một người phụ nữ mang một bức hình chụp người chồng quá cố có đội mũ tới người thợ chụp ảnh. Bà hỏi người thợ chụp ảnh có thể bỏ cái mũ ra khỏi bức hình được không. Người thợ thuyết phục bà rằng anh ta có thể làm điều đó dễ dàng và hỏi thêm tóc chồng bà rẽ trái hay phải. "Tôi quên rồi," bà nói. "Nhưng anh có thể tự mình thấy điều đó lúc bỏ mũ của ông ta ra cơ mà. "

NGƯỜI NGHÈO - truyện cười

Poor People

A famous actor’s son was asked to write a composition in school on the topic of "poor people. " The child wrote, "Once there was a poor family. The father was poor. The mother was poor. The children were poor. The butler was poor. The maid was poor. The chauffeur was poor. . . . . . . . . . . "


NGƯỜI NGHÈO
Con trai một nghệ sĩ nổi tiếng phải viết một bài luận ở trường về đề tài "những người nghèo khổ. " Cậu bé viết, "Ngày xưa có một gia đình nghèo. Người bố nghèo. Người mẹ nghèo. Những người con nghèo. Người quản lý hầm rượu nghèo. Người đầy tớ gái nghèo. Người tài xế cũng nghèo. . . . "

CHIA XẺ CÔNG VIỆC - truyện cười

Team Work

"If you'll make the toast and pour the juice, Sweetheart," said the newlywed bride, "breakfast will be ready. "
"Good, what are we having for breakfast?" asked the new husband. "Toast and juice," she replied.

CHIA XẺ CÔNG VIỆC


"Nếu anh vui lòng làm món bánh mì nướng và rót nước trái cây thì buổi điểm tâm của chúng ta sẽ xong ngay bây giờ, cưng ạ," cô dâu mới cưới nói với chồng. "Được rồi, thế sáng nay chúng ta ăn những món gì?" anh chồng hỏi. "Bánh mì nướng và nước trái cây," nàng trả lời.

LÀM ĐẸP - truyện cười


Beautiful
Little Freddy watched, fascinated, as his mother gently rubbed cold cream on her face. "Why are you rubbing cold cream on your face, Mommy?" he asked. "To make myself beautiful," said his mother. A few minutes later, she began removing the cream with a tissue. "What's the matter?" asked Little Freddy. "Giving up?"
LÀM ĐẸP
Cậu bé Fređy quan sát, thich thú khi mẹ nó nhẹ nhàng bôi kem mát lên mặt bà. "Mẹ bôi kem lên mặt làm gì hở mẹ?" nó hỏi. "Để làm đẹp con ạ," bà mẹ trả lời. Mấy phút sau, bà mẹ lấy khăn chùi kem khỏi mặt. "Có chuyện gì thế hở mẹ?" thằng bé hỏi. "Mẹ không muốn làm đẹp nữa ư?"

KẺ NGỐC - truyện cười


Fools

A professor was one day walking along a very narrow street when he came face to face with a rival. The street was too narrow for two to pass. The rival, pulling himself up to his full height, said haughtily "I never make way for fools!" Smiling, the professor stepped aside and said, "I always do."

KẺ NGỐC

Một hôm, một thầy giáo đang đi dạo dọc theo một con phố hẹp thì ông phải đối mặt với một kẻ giành đường. Ngõ phố quá hẹp cho cả hai cùng đi qua. Người kia, sau khi ưỡn thẳng người, nói một cách ngạo mạn, "Tao không bao giờ nhường đường cho những thằng ngốc."
Mĩm cười, thầy giáo bước sang một bên và nói, "Tôi thì luôn luôn nhường đường cho những thằng ngốc."

NHÁT NHƯ CÁY - truyện cười

The big sissy

One summer evening during a violent thunderstorm a mother was tucking her small boy into bed. She was about to turn off the light when he asked with a tremor in his voice, "Mommy, will you sleep with me tonight?"
The mother smiled and gave him a reassuring hug. "I can't, dear," she said. "I have to sleep in Daddy's room." A long silence was broken at last by his shaky little voice: "The big sissy."

NHÁT NHƯ CÁY Một tối mùa hè lúc bà mẹ đang tém chăn cho cậu con trai nhỏ đi ngủ thì có một cơn giông lớn. Bà sắp sửa tắt đèn thì cậu con trai hỏi mẹ, giọng run sợ, " Mẹ ơi, tối nay mẹ ngủ với con nhé?" Bà mẹ mĩm cười và ôm con, trấn an. "Không đưọc, con ạ," bà mẹ nói. "Mẹ phải ngủ ở phòng bố." Im lặng một lúc lâu mới nghe giọng run run của cậu bé: "Bố nhát như cáy. "

BÓP CÒI - truyện cười


Honk!

One day a guy was driving with his four-year-old daughter and beeped his car horn by mistake.
She turned and looked at him for an explanation.
He said, "I did that by accident. "
She replied, "I know that, Daddy. "
He replied, "How'd you know?"
The girl said, "Because you didn't say 'JERK' afterwards!"

BÓP CÒI
Một hôm, một chàng trai đang lái xe chỏ cô con gái bốn tuổi và sơ ý bóp còi.
Cô bé quay nhìn bố chờ bố giải thích.
Anh ta nói, "Bố nhỡ tay bóp còi. "
"Con cũng đã biết thế rồi, bố ạ," cô bé trả lời.
"Lám sao con biết?"
Cô bé nói, "Bởi vì con không nghe bố nói thêm "đồ dỏ hơi" sau khi bóp còiï.

CẢNH SÁT KHÔNG CHỊU NGHE - truyện cười


Police Wouldn't Listen
The Judge said to the defendant. "I thought I told you I never wanted to see you in here again. "
"Your Honor," the criminal said, "that's what I tried to tell the police, but they wouldn't listen. "

CẢNH SÁT KHÔNG CHỊU NGHE
Quan tòa nói với bị cáo. "Tôi nhớ rằng tôi đã từng bảo anh tôi chẳng bao giờ muốn gặp lại anh ở đây lần nữa cơ mà. "
"Thưa Ngài," tên tôi phạm nói, "Đó chính là điều tôi đã cố gắng nói với cảnh sát, nhưng họ chẳng chịu nghe tôi.

KHÔNG BAO GIỜ QUÁ MUỘN - truyện ngắn của Barray Eva

IT'S NEVER TOO LATE

Barray Eva


He stopped on his morning walk along th sea front, to watch the children playing on the beach. Watching them splash amongst the waves, leaping in and out, air filled with cries of laughter. His gaze swept along the beach taking in the family's enjoying the summer sunshine. Some building sand castles or playing ball, others just lapping up the suns rays.


Ông dừng lại khi đi dạo buổi sáng trên biển, đứng xem trẻ con chơi đùa trên bãi biển. Chúng đang đùa giỡn trên sóng biển, ngoi lên, ngụp xuống, la hét, cười vang. Ông đưa mắt nhìn dọc theo bãiì biển rồi dừng lại nơi một gia đình đang hưởng nắng hè. Một số đang xây những lâu đài cát, những người khác chỉ nằm ngữa phơi nắng.


A ball came rolling towards him, and a "hey mister, get our ball please" came from a small group of boys playing soccer on the beach. He knew what he wanted to do, he had done it so many, many times before. Just flick the ball up with his toe , onto his knee then volley it back to the waiting boys. His mind told his body what to do, but is no longer answered as it used to do. His attempt to flick the ball, was slow, and he found himself scurrying around to pick the ball up and throw it back, rather than kick it. He was like a girl he thought, no not a girl an old man! "after all" he said to himself with a sigh, "that's what he was, an old man"


Một trái bóng lăn về phía ông, và mấy đứa trẻ đang chơi bóng đá trên bãi biển la to "Ông ơi, đá quả bóng lại cho chúng cháu với." Ông biết ông sẽ phải làm gì. Ông đã làm điều này biết bao nhiêu lần rồi. Chỉ cần dùng mũi chân hất quả bóng lên đầu gối và đá vô lê cho bọn trẻ đang chờ đợi. Đầu óc ông bảo cơ thể ông làm thế, nhưng cơ thể không còn phản ứng tốt như nó đã từng. Nỗ lực của ông để hất quả bóng lên tỏ ra chậm chạp, nên ông đành phải cúi xuống nhặt quả bóng lên và ném nó trở lại thay vì đá nó đi. Mình giống như con gái. Không, không phải con gái mà là ông lão. "Rốt cục mình là gì, chỉ còn là một lão già."



He moved to a bench and sat down, as if mocking him, the wind picked up the meager strands of hair he still had left on his head.


Ông bước đến một cái ghế đá và ngồi xuống, như để trêu ngươi ông, cơn gió hất tung những lọn tóc ít ỏi còn sót lại trên đầu.


He watched the sun sparkling on the shimmering sea, and the soft gentle breeze, sent his mind back, not that many years ago at all really, but it seemed a life time.

Ông quan sát mặt trời lấp lánh trên mặt biển lung linh, và cơn gió nhẹ đưa suy nghĩ của ông quay lại không phải cách đây nhiều năm mà là cả một đời người.


He had moved to the coast having finished his working days, and taken an early retirement. His life had been one of enjoyment, and now he needed rest. Throughout his years he had known every emotion going from the happiness of love, to the hurt of divorce. But now he had thought he needed a place to see out his last lonely years. Last, well at 50 it was not quite last, but lonely they certainly were.

Ông chuyển đến ở miền biển này sau khi kết thúc những tháng ngày làm việc và nghỉ hưu sớm. Cuôc đời ông đã nhiều vui thú và bây giờ cần được nghỉ ngơi. Suốt những năm của cuộc đời mình, ông đã từng nếm trải biết bao cảm giác từ hạnh phúc của tình yêu tới nỗi đau chia cắt. Nhưng bây giờ ông nghĩ ông cần một nơi để chia tay những năm đơn côi cuối đời. À, cuối đời, tuổi năm mươi thì không hẳn đã là cuối đời, nhưng cô đơn thì hẳn là cô đơn rồi.



He had found a small cottage with enough of a garden to keep him busy, a pub near enough to pass the odd evening, and views and walks to keep the body and mind in active.


Ông đã tìm một ngôi nhà nhỏ với mảnh vườn đủ lớn để giữ ông bận bịu, một quán rượu gần kề để ông trải qua những chiều cô quạnh, và phong cảnh cùng những cuộc dạo chơi để giữ cho thân thể và trí óc năng nổ.


It was on one of these walks he had first met her, just as he had round a headland, there she was just sitting there gazing out to sea, the sun behind her, surrounding her like a golden halo. A vision that would always stick with him for the rest of his life.


Chính trong một lần đi dạo như thế ông đã gặp nàng. Khi ông đi dạo quanh một mũi đất, nàng đang ngồi nhìn đăm chiêu ra biển, mặt trời ở sau lưng bao quanh nàng như ánh hào quang vàng óng. Hình ảnh ấy gắn bó với ông suốt những năm còn lại của cuộc đời.

It was the start of so many day and months of happiness, something he thought would never happen again to him. After all, he was old, they were old, well her not as much as him. But is seemed she never saw that. She never once mentioned the years between them. And when once he had brought up about his age his age, she sealed his lips with a kiss and said "It's never too late to fall in love" the lines of an old song that even now echoed through his thoughts.


Đó là sự bắt đầu của những tháng ngày hạnh phúc, cái mà ông nghỉ sẽ không bao giờ xảy ra với ông lần nữa. Dẫu sao thì ông cũng đã lớn tuổi, họ đã lớn tuổi, dù nàng không già như ông. Nhưng dường như nàng không nhận thấy điều đó. Nàng không bao giờ nói đến khoảng cách tuổi tác giữa họ. Nàng hôn môi ông và nói. "Yêu nhau không bao giờ muộn cả." Đò là lời của một bài hát cũ mà bây giờ vẫn còn vọng lại trong ý nghĩ của ông.


She soon moved into his little cottage, and their world was one of roses, sunny days and happiness.


Rồi nàng đến sống cùng ông trong ngôi nhà nhỏ, và thế giới của họ là thế giới của hoa hồng, của những ngày nắng đẹp và ngập tràn hạnh phúc.



A chill ran through him, like the first sign of the coming of winter on an autumn day.

Một cơn lạnh chạy qua người ông như là dấu hiệu đầu tiên của mùa đông vào một ngày thu.


The one night she told him she had been to the doctors, and what the doctor had found. He remembered last few months of their lives together, and the bitter taste left by her death, a taste that poisoned his body, and broke his heart.

Một hôm nàng kể cho ông nghe nàng đã đến bác sĩ và cho ông biết hết những gì bác sĩ đã nói. Ông còn nhớ những tháng cuối cùng họ sống bên nhau và cái vị đắng của cuôc đời khi nàng bỏ ông ra đi, cái vị đắng đã đầu độc cơ thể ông và làm tan nát trái tim ông.


Still photographs flashed across his minds eye, her smile, her serenity, and that first time he saw her, lit by the sun. Then the last time he saw her as he held her hand, and the last breaths of her life left her, and he could swear she was at that moment once more surrounded by that same golden glow.

Những hình ảnh lại lóe sáng trong óc ông: mắt nàng, nụ cười của nàng, sự trầm lặng cùa nàng, và cái lần đầu tiên ông nhìn thấy nàng trong ánh mặt trời rực rõ. Rồi tới lần cuồi cùng khi ông nhìn nàng, khi ông nắm chặt tay nàng và hơi thở cuối cùng từ giã nàng ông vân con thấy những tia sáng vàng óng ả ấy bao quanh nàng.



A ball brushing against his legs, woke him from his days dreams. This time he thought, and he kicked the ball, straight back to the children who waved and said thanks, as he smiled and looked down at her last gift to him.

Một trái bóng lại vô tình lăn vào chân ông, khiến ông sực tỉnh. Lần này ông suy nghĩ rôi đá thẳng về phía bọn trẻ đang vẫy tay cám ơn ông. Ông mĩm cười và nhìn xuống chân mình. Đó là món quà cuối cùng mà nàng trao tặng ông.


Huế, 2005

Bồ câu cô đơn - truyện ngắn của Barray Eva










































LONESOME DOVE By
Barry Eva 1998

BỒ CÂU CÔ ĐƠN

translated by nguyenquang

For the umpteenth time that day the wagon stuck in the gripping mud, and for the umpteenth time that day she wandered what she was doing here alone in a wagon. With a mixed up with a ragtag bunch of pioneers, following some long ago lost trial in the wind and rain. The dripping of the rain from the wagon canvas seemed to know exactly where the gap in her slicker was. Each drop finding it's way down her back.

Hôm nay, không biềt bao nhiêu lần cổ xe mắc kẹt trong đất bùn nhão nhoét, và không biềt bao nhiêu lần nàng tự hỏi nàng đang làm gì một mình đơn cô trên cổ xe này với một nhóm người tim đường vô danh trong mưa gió lần theo bước chân những người tiên phong đã mất dấu. Những giọt mưa thấm từ vải mui xe dường như biết đích xác những chỗ áo mưa nàng bị rách. Chúng chảy dọc theo sống lưng nàng.

It had of course not started out like this. She remembered with a lump in her throat how her parents and she had set off to discover the promised land, "Go West" the signs had said, and that's where they had headed. Sadly it was just a few weeks into their journey that a freak flash flood in a box canyon had taken several wagons and their owners to a promised land far beyond American shores. Her parents had been two of the people lost that night.

Nàng nghẹn ngào nhớ lại bố mẹ và nàng đã cất bước ra đi tìm miền đất Hứa như thế nào.

“Hãy đi về Miền Tây" những biển chỉ đường bảo vậy, và thế là họ dấn bước về phía trước. Điều đáng buồn là chỉ sau mấy tuần ra đi, một cơn lũ tàn khốc trong một hẽm núi đã cuốn trôi nhiều cổ xe và chủ nhân của chúng tới miền đất Hứa bên kia bờ nước Mỹ. Bố mẹ nàng là hai trong số người thiệt mạng đêm ấy.

Of course the rest of the wagon train had offered every help they could expecting her to turn around and head back East. She was made of more steel than they thought, and carried on, single handed across the miles heading for who knows what or where.

Dĩ nhiên những gia đình còn lại trong đoàn lữ hành đã tìm mọi cách giúp đỡ để nàng có thể quay trở về miền Đông. Tuy nhiên, nàng sắt đá hơn họ tưởng và nàng tiếp tục ra đi, một mình băng qua bao nhiêu dặm đường mà không ai biết sẽ đi đến đâu và tìm kiếm cái gì.

Though her parents had always called her there little bird, she soon became known to the rest of the wagon train as Golden Dove, because of her long golden hair, which in those early days could be seen flowing behind her as she kept pace with the wagon train on her horse.

Dù bố mẹ nàng luôn gọi nàng là Tiểu Cầm, nhưng những người khác trong đoàn lữ hành đều gọi nàng là Bồ Câu Vàng, bởi vì những ngày đầu người ta thấy mái tóc vàng của nàng tung bay sau lưng nàng khi nàng phi ngựa cho kịp bước với đoàn.

After the death of her parents, she cropped her curls, and the people soon changed to calling her Lonesome Dove.

At last the wagons slowed down, forming into a muddy circle to rest for the night, Lonesome Dove, slowly climbed down the wagon, and wearily started to sort out what supplies, shifting through the soaking packages trying to find something that may help with tonight's meal.

Sau khi bố mẹ qua đời, nàng cắt tóc ngắn và chắng mấy chốc mọi người chuyển sang gọi nàng là Bồ Câu Cô Đơn.

Cuối cùng đoàn lữ hành đi chậm lại, quây thành một vòng tròn để nghỉ qua đêm, Bồ Câu Cô Đơn chậm rãi bước xuống xe, mệt mỏi lục lọi đống đồ tiếp liệu trong các túi hành lí ướt sủng, cố tìm cái gì đó có thể ăn cho qua bữa tối nay.

The other folks were all very quiet, with the not only the weather dampening their spirits but the fact that none of them were exactly sure where there were. The wagon master who had started with them on their trek had been having been another poor soul lost in the flash flood.

Những người khác đều lặng lẽ không nói gì, không phải vì thời tiết làm ướt sủng tinh thần họ mà vì lẽ họ không biết chắc mình đang ở nơi đâu. Ông chủ cổ xe khởi xướng cuộc di cư lại có thêm một người thân nữa thiệt mạng trong cơn lũ quét.

The cooking was done centrally each wagon helping boast contents of the meal, and taking it in turn with the cooking and the other chores. Tonight Lonesome Dove's was taking her turn in finding wood for the fire, this in the pouring rain was no easy matter, she moved further and further away in her quest for dry wood. All of a sudden a movement caught the corner of her eye, her heart jumped to her throat, before she could scream a warning a deep voice disturbed the sound of the rain.

Việc nấu nướng được thưc hiện tập trung, mỗi nhà thay phiên nhau nấu các bữa ăn và làm những việc vặt khác. Tối nay, đến lượt Bồ Câu Cô Đơn đi kiếm củi đun. Những lúc trời mưa trút nước như thế này kiếm củi là không phải dễ. Nàng đi mỗi lúc một xa để tìm củi khô. Thình lình, mắt nàng bắt gặp một vật gì đó chuyển động. Tim nàng như nhảy ra khỏi lồng ngực, trước khi nàng kịp la lên kêu cứu một giọng nói trầm cất lên át cả tiếng mưa.

"Evening Ma'am"

Her scream stopped jammed in her throat.

A tall horseman slowly moved his horse from under a nearby tree to stand in front of her. "Not a nice evening to be out looking for wood"

She looked up into a face that was suddenly lit by a brilliant smile, and her heart stopped trying to get into her mouth and did a little flip.

"Chàocô."

Tiếng la của nàng kẹt lại trong cổ họng.

Một kỵ sĩ chậm rãi cưỡi ngựa từ dưới môt gốc cây gân đấy đến trước mặt nàng.
"Trời thế này mà đi kiếm củi thì thật là khó."

Nàng ngước nhìn lên, khuôn mặt đột nhiên sáng lên với nụ cười rạng rỡ, tim nàng không còn thót lên nữa mà đã hơi có vẻ xúc động.

So it was that some minutes later Lonesome Dove entered the wagon circle, with some dripping pieces of wood, and a tall dark stranger. The other members of the wagon train gathered around the stranger, who was soon joining in their evening meal and hearing about the problems that had hit the pioneers so far. He waited until they had finished, then slowly got to his feet.

Thế rồi chỉ mấy phút sau Bồ Câu Cô Đơn đã trở lại chỗ tập trung với một ít củi ướt nước và một chàng trai cao lớn, ngăm đen. Những thành viên khác của đoàn vây quanh người lạ mặt mà ngay lập tức cùng ăn tối với họ và lắng nghe những vấn dề mà người di cư đã từng gặp phải. Chàng chờ cho mọi người nói xong rồi chậm rãi đứng lên.

"Seem like you folks have had a real bad time, and the fact that you are here miles from the trial proves that you need my help, my name is Todd, Todd Bennett, I'm a Ranger, helping out where I can, if you will let me I'll gladly lead to the nearest town, where you can hire a scout to take you the rest of the way"

Dường như các bạn đang thực sự gặp khó khăn. Việc các bạn dừng lại nơi đây cách xa tuyến đường mà những người trước đã đi đến hàng dặm chứng tỏ các bạn đang cần sự giúp đỡ của tôi. Tôi tên là Todd, Todd Bennett. Tôi làm nghề gác rừng, tôi giúp đỡ mọi người lúc có thể. Nếu các bạn bằng lòng tôi sẽ đưa các bạn đến thị trấn gần nhất. Ở đó các bạn có thể thuê một người dẫn đường đưa các bạn đi nốt quãng đường con lại."

Todd, said no more, and as it became clear from the rest of their journey to the nearest town, many days drive away, was some speech from the quiet Ranger. Each day as they travelled, it seemed to Lonesome Dove that Todd seemed to spend extra time, riding beside her wagon, giving her that flashing smile, and gradually making her forget her troubled months, even the weather seemed to brighten up. Every evening it was with Lonesome Dove that Todd drank his coffee, listening to her stories about the East coast, her home, her family, her dreams, drawing After many adventures, trials and troubles, the wagon train eventually wound it's way into the town of New Grove, where the families set about sorting their life's out, each very grateful to Todd and knowing that without his help and guidance none of them would have survived the journey.

Todd không nói gì thêm. Nhưng từ những lời của người gác rừng ít nói này mọi người đều biết rằng từ đây đến thị trấn gần nhất còn phải đi nhiều ngày đường nữa. Mỗi ngày đi đường, Bồ Câu Cô Đơn cảm thấy dường như Todd dành nhiều thời gian cưỡi ngựa bên cạnh xe ngựa của nàng, chốc chốc mĩm cười với nàng khiến nàng quên đi những tháng ngày gian khổ vừa qua. Ngay cả thời tiết cũng đã sáng sủa dần lên. Chiều chiều cùng Bồ Câu Cô Đơn, Todd uống cà phê, lắng nghe những câu chuyện của nàng về miền Đông, quê hương nàng, về gia đình và những giấc mơ của nàng. Sau nhiều mạo hiểm, dò dẫm và rắc rối, đoàn lữ hành cuối cùng cũng đã đến được thị trấn New Grove. Ở đó các gia đình bắt đầu sắp xếp lại cuộc sống. Mọi người đều cảm ơn Todd và biết rằng nếu chàng không giúp đỡ và dẫn đường thì chắc chắn không ai trong họ có thể sống sót qua cuộc hành trình.

The months past and come the spring the wagon train complete with a new guide and wagon master set out West once more, that is all except Lonesome Dove, she stayed where her heart was, safe in the arms of Todd.

The west was tough, and un-tamed, life for Todd and Lonesome Dove was not easy but together they took all that was sent to test them in their stride, and soon the 2 became 3 when a son was born. Todd built them a cabin near a gentle stream, where they made there life's together. But the wildness was never far away, and as the town grew; it came that Todd the ranger became Todd the lawman.

Mấy tháng trôi qua và rồi mùa xuân đã đến. Đoàn người có một người dẫn đường mới và các gia đình lại tiếp tục lên đường về miền Tây trừ Bồ Câu Cô Đơn. Nàng ở lại nơi trái tim nàng trú ngụ, an bình trong vòng tay Todd.

Miền Tây hoang vu và khắc nghiệt. Cuộc sống của Tod và Bồ Câu Cô Đơn không chút dễ dàng. Nhưng bên nhau họ đã xoay xở với tất cả những gì mà số phận mang lại cho họ. Chẳng bao lâu hai đã thành ba khi cậu con trai của họ ra đời. Todd dựng một túp lều gỗ cạnh một con suối nhỏ, nơi họ sống cùng nhau giữa vùng hoang dã. Thế rồi khi thị trấn phát triển, Todd từ một người gác rừng đã trở thánh một người thực thi pháp luật.

One fateful day, what were three became two, when Todd was shot in the back while patrolling the town streets, many fingers were pointed at the killer, but no proof was ever brought forward, so Lonesome Dove once more was on her own, this time though with a young son to support.

Vào một ngày định mệnh, ba chỉ con hai khi Tođ bị bắn vào lưng trong khi đi tuần tra trên đường phố. Nhiều người chỉ điểm kẻ sát nhân, nhưng không tìm ra được bằng chứng nào. Một lần nữa Bồ Câu Cô Đơn lại đơn côi góa bụa, dù lần này nàng còn có một cậu con trai nhỏ để chăm sóc.

Winters, storms, floods and drouts, all came and went, Lonesome dove worked day and night to provide for her and her son. She was none and respected by all, and everybody, and though she seemed to have got over the loss of her man. In only a few years her once golden hair had turned grey, and though she smiled in the daily work, and pleasure she got watching her son grew, her heart was crying for the loss of her Todd.

Mùa đông, bão tố, nước lũ, hạn hán đến rồi lại đi. Bồ Câu Cô Đơn làm việc ngày đêm để sống qua ngày và nuôi cậu con trai. Nàng đươc mọi người yêu thương và kính trọng. Và mặc dù nàng đã vượt qua được nỗi mất mát, chỉ trong mấy năm mái tóc vàng óng ngày nào, giờ đây đã bạc trắng. Dù nàng mĩm cười trong khi làm việc và vui mừng thấy con khôn lớn, nhưng trái tim nàng vẫn khóc thầm vì đã mất Todd mãi mãi.

The years went bye and the young son grew into a man, it was part pride and part horror that she had when one day her son arrived home wareing that self same sheriffs badge that Todd had once worn.

Nhiều năm trôi qua và cậu con trai đã trở thành một người đàn ông. Tự hào xen lẫn lo sợ khi một hôm Bồ Câu Cô Đơn thấy con trai mình trở về nhà với sắc phục và phù hiệu cảnh sát trưởng mà Todd đã từng mang.

A year later a message arrived at the town, the man that had shot Todd had robbed a bank up north, and was heading towards the border, the only law that could stop him was the son of Lonesome Dove.

Một năm sau, một tin tức đến với thị trấn, hung thủ giết Tođ vừa mới cướp một ngân hàng ở phía Bắc, và đang tẩu thoát về phía biên giới. Người duy nhất có thể chặn bắt y là con trai của Bồ Câu Cô Đơn.

A showdown happened that very day, and many stories were told about how the young sheriff, was taken by suprise, and would have been shot in the back like his father, except a shot rang out from a near-by alley-way, and the murdering bushwhacker, lay dead in the dust.
Nobody knew where the shot had come from, or who had pulled the trigger.
Nobody knew that is except Lonesome Dove, the woman who would not lose a son, as she had lost a husband

Một cuộc chạm súng quyết liệt đã xảy ra ngay vào ngày hôm đó, và nhiều câu chuyện đã được kể lại về việc chàng cảnh sát trưởng hẳn đã bị bắn một phát vào lưng giống như bố mình nếu như không có một phát súng vang lên từ một con đường có trồng cây hai bên gần đấy và tên sát nhân giẫy giụa, nằm chểt trong bụi đất. Không ai biết phát súng từ đâu tới và ai đã bóp cò. Không ai biết điều đó trừ Bồ Câu Cô Đơn. Người phụ nữ này quyết không chịu để mất đứa con trai như đã để mất chồng.

Barry Eva 1998

Huế 2005











NHỮNG GIẤC MỘNG HÈ Truyên ngắn của BARRY EVA

SUMMER DREAMS

By Barry Eva 1998


The summer was never ending, day after day spent in fields of waving corn, the gentle sound of humming insects filled the air, and sensual concoctions of a an English summer meadow filled ones mind. In a giant oaktree seemingly there since the dawning of the ages, sat a young boy and girl, both touched by the suns golden paintbrush, neither caring what the world would bring, both lost in the joys of youth.

The boy stopped poking a stick into the tree trunk and looked into the eyes of freckled face girl who sat next to him, making a chain of daisies. His own pale blue eyes squinted as he looked into the sunlight which seemed to make a halo around the girls face.


Mùa hè không bao giờ kết thúc, ngày ngày trôi qua trên những cánh đồng ngô dợn sóng, những thanh âm dịu dàng của lũ côn trùng tràn ngâp không gian. Cánh đồng cỏ nước Anh vào hè gợi trong óc người ta biết bao nhiêu điều liên tưởng. Ngồi dưới bóng một cây sồi khổng lồ dường như đã đứng đó từ thủa bình minh của lịch sử là đôi thanh niên nam nữ đang được vuốt ve bởi những sợi tơ vàng óng của mặt trời. Không thèm lưu tâm tới đổi thay của thế giới xung quanh, cả hai chìm trong niềm vui của tuổi thanh xuân. Chàng trai ngừng vạch que vào thân cây và nhìn cô gái có khuôn mặt tàn nhang ngồi bên cạnh anh, đang kết một vòng hoa cúc dại. Đôi mắt xanh nhạt của anh liếc nhìn khuôn mặt nàng với ánh hào quang mặt trời bao quanh.



"Julie" he said, still not sure enough of what to say or if he was right even trying to say it. The girl looked up seemed to sense this was a special moment and smiled a smile that dimmed the sunlight on the summer day. He looked and knew he was right, and it was right, this was the moment.


"Julie" chàng nói, vẫn còn chưa chắc chắn mình sẽ nói điều gì và cò nên nói ra hay không. Nàng ngước nhìn lên, dường như cảm nhận đó là một khoảnh khắc đặc biệt và nở nụ cười làm mờ cả ánh mặt trời của ngày hè. chàng nhìn nàng và hiểu đây đúng là khoảnh khắc chàng phải thổ lộ lòng mình.


"Julie" he said, this time his voice was sure and clear, "We are good friends aren't we ?"
She smiled again"Alex, we are special friends"

"Well" Alex continued "I know we are both young, and there is the rest of our lives ahead of us" he looked into her dark brown eyes, would she laugh ? was she laughing inside at his stumbling attempts even now ?. The eyes that looked back showed nothing but concentration at what he was saying, though deep down he thought he could see something else, something he was not sure off.


"Julie," chàng nói, lần này giọng cả quyết và rõ ràng hơn, "chúng ta là những người bạn tốt phải không?"

Nàng lại cười, "Chúng ta là những người bạn đặc biệt."

"Ừ", Alex tiềp tục, "Anh biết cả hai chúng ta đều còn trẻ, và chúng ta còn cả cuộc đời ở phía trước." Chàng nhìn vào đôi mắt nâu sẫm của nàng. Liệu nàng có cười chàng không? Liệu trong lòng nàng lúc này có chế diễu sự cố gắng lúng túng của chàng không? Đôi nhắt nàng nhìn lại chàng chứng tỏ nàng hoàn toàn tập trung vào những điều chàng nói. Dù vậy, trong sâu thẳm chàng vẫn nghĩ mình có thể nhìn thấy một điều gì khác, mộtü điều mà chàng không chắc chắn lắm.



He stumbled on, "We have been friends for a long time, and well, I.... hmmmm could we hmmmm I mean when we get older?" he was lost he couldn't find the words.

She sensed his problem, and taking the daisy chain, placed it around his neck, then taking his hands in hers, she gently kissed him on the lips.


Chàng ấp úng nói tiếp, "Chùng ta đã quen nhau một thời gian dài và anh ....à... liệu chúng ta cò thể?... à anh muốn nói khi nào chúng ta lớn hơn cơ. Chàng câm bặt, không tìm ra lời để nói nữa. Nàng thấy chàng lúng túng liền cầm lấy vòng hoa quàng quanh cổ chàng, đặt tay chàng trong tay mính và dịu dàng hôn lên môi chàng.



"Yes" she said "If you will wait so will I, and yes I feel the same" then slowly she kissed him again, this time with a kiss that went on like the long days of summer.

"Vâng," nàng nói,"nếu anh chờ thì em cũng sẽ chờ, và em cũng cảm nhận như anh." Sau đó nàng chậm rãi hôn chàng lần nữa, lần này với một nụ hôn dài như những ngày hè.



He was shaken, shocked, ecstatic, relieved, and so happy, all of these things and more. As the kiss went on he vowed to himself that this is what he wanted to fill his life, the happiness he felt now, and the girl he was with to be with him forever.


Chàng run rẫy, xúc động, ngây ngất, thoải mái và hạnh phúc biết bao. Khi nụ hôn tiếp tục chàng tự hứa với mình rằng đây là cái chàng cần cho đời mình, đây là niềm hạnh phúc mà chàng đang cảm nhận và đây là người con gái đã, đang và sẽ ở lại bên chàng vĩnh viễn.


The rest of the summer seemed to fly by, everyday was an adventure in life, enjoyed together, shared as one. The secret world of there love, that only they new, whispered words amidst laughter, slow walks with tight held hands, lost in the summer of their youth.


Những ngày hè cứ trôi qua, mỗi ngày là một cuộc phiêu lưu trong đời. Họ vui thú bên nhau, cùng nhau chia sẻ những bí mật tình yêu mà chỉ có họ mới biết, những lời thì thầm lẫn trong tiếng cười khúc khích, những cuộc dạo chơi tay nắm chặt trong tay. Họ lạc vào những ngày hè của tuổi thanh xuân.


All too soon it was the end of the holidays, and they must part for now, tears had been shed away from other prying eyes, wiped away by kisses of tender young love. Now as the day of separation came each brought a gift for the other to bind what had gone before. He had given her a carved piece of wood, it had taken him hours and many attempts to finally get there initials joined together. She had given him a handkerchief, embroided by her own hand "Alex and Julie Forever as One".

Khi kì nghỉ hè trôi qua, họ phải chia xa, giờ đây những giọt lệ trào quanh khóe mắt rưng rưng được lau khô bằng những nụ hôn của tình yêu trẻ trung dịu ngot.. Ngày chia tay đã đến, mỗi người dành tặng cho nhau một món quà để gắn kết những gì họ đã có vớiï nhau. Chàng tặng nàng một mảnh gỗ nhỏ mà chàng đã mất nhiều thì giờ và công sức để khắc tên họ bên nhau. Nàng tặng chàng một chiếc khăn tay, tự tay nàng thêu dòng chữ "Alex va Julie mãi mãi bên nhau."


He had taken that handkerchief with him wherever he went from that day, until as time went by, it lay forgotten at the back of the draw in his childhood bedroom. Forgotten that is for 15 years until he had discovered it again, and all those dreams of youth had come flooding back.


Từ ngày đó dù đi đâu chàng cũng mang theo chiếc khăn thêu ấy cho tới một ngày khi thời gian trôi qua, nó bị bỏ quên trong đáy ngăn kéo phòng ngủ hồi chàng còn thơ. Nó bị lãng quên như thế suốt 15 năm cho tới lúc chàng tình cờ tìm thấy lại. Và tất cả những giấc mộng xa xưa như nước lũ tràn về.

He stood there holding it in his hand, looking at the now fading letters picked out in ragged stitches "Alex and Julie Forever as One"

Where had those days gone, lost in past.

"Alex" a voice came from outside the room "Where are you ?"

It was his wife come looking for him, "I'm in here darling"

Chàng đứng lặng, giữ chặt chiếc khăn trong tay, nhìn dòng chữ mà giờ đây đã phai màu trên những đường thêu vụng về "Alex và Julie mãi mãi bên nhau."

Những ngày xưa thân ái đã chìm vào dĩ vãng.

"Alex" có tiếng gọi từ bên ngoài phòng vọng vào, "Anh ở đâu rồi?"

Vợ chàng đang đi tìm chồng. "Anh đây, em yêu."


She came in, and seeing him holding the old handkerchief in his hand, broke into a huge sun bright smile that seemed to light up her brown eyes.

"Is that what I think it is" she asked putting her arms around his neck.

"Yes Julie" he said gently kissing her "Some dreams do come true"

Vợ chàng bước vào, nhìn thấy chàng đang giữ chặt chiếc khăn trong tay, bỗng nở một nụ cười rạng rỡ như tia nắng mặt trời khiến khuôn mặt rám nắng của nàng bừng sáng lên.

Em đoán biết là anh đang làm gì ở đây mà.

"Julie" chàng nói lùc dịu dàng hôn nàng, "Có những giấc mơ đã trở thành hiện thực."


Huế 2005

Sắc màu Giáng Sinh truyện ngắn của Julie Ann Miller


The Color of Christmas Joy By Julie Ann Miller My childhood memories of kindergarten consist of several things: cold concrete walls, little coats and boots, pencils which didn't fit in the hand, lined paper, desks, a blackboard and the alphabet in black and white.
Ký ức về thời học mẫu giáo của tôi chỉ có những thứ như: những bức tường bê tông lạnh lẽo, những chiếc áo khoác và những đôi ủng nhỏ, những chiếc bút chì không vừa tay, giấy kẻ ngang, bàn học, bảng đen và bảng chữ cái hai màu trắng đen.
Recess only meant that I had to be outside, dressed in coat and hat. Aimlessly, I circled the school grounds while children around me played.
Giờ chơi có chỉ có nghĩa là tôi phải ra ngoài trời, mặc áo khoác và đội mũ. Tôi đi loanh quanh sân không mục đích trong khi những đúa trẻ khác quanh tôi chơi đùa.
Years later, my mother told me that she went to my teacher with the question, "Tell me what is going on at school? My daughter was a happy kid, until I sent her to school. She's depressed and I don't know why."
Nhiều năm sau, mẹ tôi kể với tôi rắng bà đã đến chỗ cô giáo và hỏi câu này, "Xin cô giáo cho biết ở trường cháu học thế nào? Ở nhà cháu là một bé gái vui vẻ cho tới khi tôi đưa cháu đến trường. Cháu trở nên buồn bã mà tôi thì chẳng hiểu vì sao."
The teacher was as dumbfounded as my mother. She said that I seemed well enough at school. Perhaps the child is tired? Does she eat well? Does she sleep?

Cô giáo cũng chưng hửng chẳng kém gì mẹ tôi. Cô bảo rằng ở trường tôi học cũng kha khá. "Có lẽ bé mệt chăng? Cháu ăn uống có tốt không? Cháu ngủ có ngon không?"

Maybe the truth lay somewhere in between. My bedroom always seemed chilled and silent until mother stepped through the door. The warmth of her smile lit into my heart. She would sit on my bed and kiss me goodnight. Long after her goodnight kiss, I would lie awake, staring at the ceiling as I hugged my doll. If only the morning would come and I could be somewhere other than school! What had I said to mother, so many times, when she'd asked me? "They don't like me." It was all I knew. It was all I could understand.
Có lẽ trong những điều cô giáo nói có đôi chút sự thực. Phòng ngủ của tôi luôn luôn lạnh lẽo và yên tĩnh cho tới khi mẹ tôi bước vào ngưỡng cửa. Nụ cười nồng ấm của mẹ sưởi ấm lòng tôi. Mẹ thường ngồi bên giường rồi hôn chúc tôi ngủ ngon. Rất lâu sau khi mẹ hôn tôi, tôi vẫn còn nằm thao thức, ôm búp bê và nhìn đăm đăm lên trần nhà. Ước gì sáng mai tôi đươc đến một nơi nào khác chứ không phải trường học. Nhiều lần khi mẹ tôi hỏi tôi, tôi đều trả lời, "người ta không thích con". Đó là tất cả những gì mà tôi có thể hiểu được. The winter turned colder as Christmas approached. A week of school still remained before the holiday break. I awoke one morning to my mother's voice. Through blurry eyes I looked up at her. She was telling me to get dressed. Pulling my clothes on, I looked out the window. How could it be time to go to school? The sky was still dark. I stared down at the fresh layers of snow covering our lawn.
Mùa đông lạnh dần khi Giáng sinh đến gần. Vẫn còn một tuần học nữa mới tới kỳ nghỉ đông. Một buổi sáng tôi thức dậy khi nghe tiếng mẹ gọi. Tôi nhìn mẹ mắt còn ngái ngủ. Mẹ bảo tôi mau mặc quần áo. Vừa thay quần áo tôi vừa nhìn ra ngoài cửa sổ. Sao giờ này mà đã đi học rồi? Trời hãy còn tối mà. Tôi nhìn xuống những lớp tuyết mới đang phủ kín bồn cỏ.

"You don't have to go to school today," mother announced as she tied the hat strings under my chin. "You're going to see Santa today." My heart leaped with joy at her words! This day belonged to my mother and me! "

Hôm nay con không phải đến trường đâu." mẹ thông báo khi cài dây mũ vào cằm tôi. "Hôm nay con sẽ đi xem ông già Noel. Tim tôi rộn ràng mừng vui khi nghe mẹ nói! Ngày hôm nay là của tôi và mẹ tôi.
We took the morning train to Detroit. I stood at the window of the train, drinking in every sight. Christmas lights, brightly decorated wreaths swaying in the wind and street lamps glittered under the half light of the morning sky. Mother sat beside me, her hand against my back, as the train chugged down the track.

Chúng tôi đi chuyến tàu sáng đến Detroit. Tôi đứng bên cửa sổ toa tàu, háo hức ngắm nhìn cảnh vật. Những mgọn đèn Giáng sinh, những vòng nguyệt quế được trang điểm rực rỡ đang đung đưa trước gió, những ngọn đèn đường lấp lánh trên ánh sáng mờ mờ của bầu trời bình minh. Mẹ ngồi cạnh tôi, tay ôm ngang lưng tôi khi con tàu lăn bánh trên đường sắt.
Whenever I hear the expression, "seeing Christmas through the eyes of a child," I remember that day. As mother led me into the J.L. Hudson store, the world transformed to my size; like magic seeds which sprouted and grew a dream into a reality, a place of make-believe suddenly was there before my eyes. I could touch my hand to anything I could see. It was all there, within my reach: every decoration, every toy and every colorful, delicious looking piece of candy.

Hễ lúc nào nghe câu nói "nhìn Giáng sinh qua đôi mắt trẻ thơ" là tôi lại nhớ đến ngày hôm ấy. Khi mẹ dẫn tôi đến cửa hàng đồ chơi J.L Hudson, thế giới như thay đổi theo mong muốn của tôi, hệt như những hạt giống nhiệm màu nẩy mầm vươn lên để biến một giấc mơ thành hiện thực, một chốn ước ao đột nhiên xuất hiện trước mắt tôi. Tôi có thể chạm tay vào bất cứ thứ gì tôi thấy. Tất cả đều ở đó trong tầm tay tôi, từng món đồ trang trí, từng món đồ chơi, từng chiếc kẹo sặc sỡ sắc màu trông ngon ơi là ngon.

Christmas songs filled the air and many of the movable toys seemed to bounce in time with the music. Children rushed past me in all directions. Some ran to the toy trains, some to the Christmas trees from which dangled candy canes, while others rushed to the red playhouse. Outside of that house, sat Santa Claus. "Ho! Ho! Ho!" he called out. With a white gloved hand, he beckoned me. The delightful sound of sleigh bells was in the air, accompanied by Santa's hearty laugh. He called out to his reindeer, proudly lined up and there waiting at his side. With my heart at the bursting point, I turned to look at my mother. She stood outside of the room, looking in. I wanted her to share this experience. I wanted her to get a look at me as I wandered joyfully through this children's wonderland.
Những ca khúc Giáng sinh tràn ngâp không gian và nhứng đồ chơi chuyển động như nhảy múa theo cùng điệu nhạc. Trẻ con chạy qua trước mặt tôi theo đủ mọi hướng. Một số chạy tới chô ù đồ chơi tàu lửa, một số tới cây thông Giáng sinh, lủng lẳng những thanh kẹo, trong khi một số khác chạy đến ngôi nhà chơi màu đỏ. Bên ngoài ngôi nhà đó là ông già Noel." Hô! Hô! Hô!" ông gọi to. Với một tay mang găng rắng, ông ra hiệu cho chúng tôi đến gần. Những âm thanh vui tươi của chuông Giáng Sinh ngân lên không trung, kèm theo là tiếng cười rộn rã cuả ông già Noel. Ông gọi những con tuần lộc của mình đứng xếp hàng chờ đợi bên cạnh ông. Với trái tim ngâp tràn phấn khích tôi quay lại nhìn mẹ. Mẹ đang đứng bên ngoài phòng nhìn vào. Tôi muốn mẹ chia sẻ cùng tôi. Tôi muốn mẹ ngắm nhìn tôi khi tôi đi loanh quanh qua khu vui chơi trẻ em này.
As summer arrived, the school year drew to a close. Books were packed up and desks emptied out. As the silence closed in around the schoolyard, my mother, once again, came to see my teacher. The teacher sat before my mother sobbing; words were difficult, but she tried to explain. "I didn't want to work. I never wanted to teach. I was forced into it. I singled your daughter out and took the frustration out on her."
Mùa hè đến, năm học rồi cũng kết thúc. Sách vở đã gấp lại và bàn học thì trống trải. Khi yên lặng lại ngự trị sân trường, mẹ tôi lần nữa đến chỗ cô giáo. Cô giáo ngồi trước mặt mẹ tôi, khóc thổn thức, không nói nên lời, nhưng cô cũng cố giải thích. "Tôi không muốn làm công việc này. Tôi không thích đi dạy, Tôi bị buôc phải làm nghề này. Tôi đã lấy cháu bé của bà để đổ lên đầu nó tất cả những bất mãn của tôi."
When I grew up, I came to understand that the human heart has its limits when it comes to harsh disappointment. As adults, we don't always respond in the way we might hope. What I took from that year though was not the misfortune of an unsettling beginning, but the gift of a single beautiful day.
Khi tôi trưởng thành, tôi mới hiểu ra rằng trái tim con người có những giới hạn của nó khi gặp phải những điều bực mình. Là người lớn, không phải chúng ta luôn luôn cư xử theo cái cách mà chúng ta mong có thể làm được.
Mặc dầu vậy cái mà tôi hiểu được từ năm đó không phải là môt sự bắt đầụ không may mà là món quà của một ngày tươi đẹp duy nhất.
Huế 2005

Quy tắc Mười Quả - Truyện ngắn của J. Mused

The Rule of Ten Jericho J Mused

Love and habit had brought the old man to the row of strawberries that grew along the south side of the small cottage he had called home for more than thirty years. The mid-morning May sun had warmed him as he worked to rid the plants of weeds and now he was feeling the effects of having stooped too long and felt the thirst that only a large tumbler of ice tea would quench. Tình yêu và thói quen đã dẫn bước ông lão tới luống dâu tây chạy dọc theo bờ phía nam của ngôi nhà tranh nhỏ mà suốt 30 năm nay mà ông gọi là mái ấm. Mặt trời buổi sáng tháng năm sưởi ấm ông khi ông nhổ cỏ dại cho cây và bây giờ ông mói cảm thấy hậu quả của việc cúi lưng quá lâu kèm theo cơn khát mà chỉ có một cốc nước trà đá lớn mới có thể làm dịu đi.

The house was still cool and quiet as he found his favorite glass and poured the tea he would carry to his usual resting spot outside. The old glider squeaked and sagged as it accepted his weight. Warm spring winds wafted across his weathered face carrying the aroma of blooming lilacs and honeysuckle. He felt the coolness of the glass in his hand and closed his eyes to shut off all the visual senses that would disturb the sounds and smells of spring. He let his mind shuffle through the pages of his memory until it came to a stop on a page that he enjoyed the most. Countless spring days had been spent in this glider when his wife was still here and still sharing the ritual of the rule of ten.
Trong nhà vẫn con mát mẻ và yên tĩnh. Ông lão tìm thấy chiếc cốc ưa thích của mình, rót trà rồi mang tới chỗ ông thường ngồi nghỉ bên ngoài. Cái xích đu cũ kỹ kêu cót két và chùng xuống dưới sức nặng của ông. Ngọn gió xuân ấm áp thoảng qua khuôn mật dãi dầu mưa nắng, mang theo hương thơm của những bông tử đinh hương và kim ngân đang nở. Ông cảm thấy cái mát lạnh của cốc nước trong tay mình và nhắm mắt để những thứ ông thấy không thể ảnh hưởng đến những âm thanh và hương vị mùa xuân. Ông để đầu óc mình lần giở từng trang ký ức cho tới khi ông tìm tới trang mà ông thích nhất. Biết bao ngày xuân đã trôi qua trên cái xích đu này khi vợ ông hãy còn sống nơi đây để chia xẻ cùng ông quy tắc mười quả.


He remembered how she had cajoled him into planting the strawberries when they had first bought the small house that was to be their home. She had promised to tend them and always make sure they were well cared for but she never did. The old man just accepted the care of the strawberries as one more duty he was to perform. Even after his wife had passed away he kept the little patch, as though she were still alive and still sitting at his side. Each evening she would take a small container to pick only the ten best berries from the vines. They would sit together in that old glider and talk of the day's events. There was seldom anything special to fill their conversation, just the easy banter that passes between two people who have become very good and old friends. And so much more. When he asked her why she picked only ten strawberries she would answer that it just seemed right to her and the old man accepted her answer as though it could only be the right one. He had grown use to her quirkiness and, in fact, was... had been fond of it.
Ông nhớ bà đã thuyết phục thế nào để ông trồng dâu tây khi họ mới mua ngôi nhà nhỏ để làm mái ấm gia đình. Bà hứa sẽ chăm sóc dâu tây và luôn miệng nói rằòng chúng được chăm sóc tốt nhưng bà chẳng bao giờ làm cả. Thế là ông đành phải chăm sóc chúng như là một nhiệm vụ nữa mà ông phải thực hiện. Cả sau khi bà qua đời ông cũng chăm sóc luống dâu tây nhỏ ấy thể như bà còn sống va vẫn thường ngồi cạnh ông. Chiều chiều bà thường xách cái làn nhỏ ra vườn hái mười trái dâu tây ngon nhất. Họ thường ngồi bên nhau trên cái xích đu và nói về những chuyện xảy ra trong ngày. Câu chuyện của họ thường không có gì đặc biệt, chỉ là những chuyện đùa vui giữa hai người bạn già đã trở nên vô cùng thân thiết. Và còn nhiều chuyện khác nũa. Khi ông hỏi bà vì sao bao giờ bà cũng chỉ hái mười trái dâu tây một lần, bà thường trả lời rằng theo bà hái mười trái là đúng và ông chấp nhận câu trả lời của bà hệt như đó là câu trả lời duy nhất đúng. Ông đã dần dần quen với những ý thích lạ lùng của bà, và quả thật, ông còn thích chúng nữa.



The hushed voices of excited children invaded his reverie. "Look at all the strawberries!" Said the one voice. The old man lifted himself from the glider and hurried towards the sound of the voice. When he turned the corner he bellowed, in his best gruff voice " the rule is ten!" The startled boys were frozen with fear and momentarily afraid to speak. "Are these strawberries yours, mister? " Asked the older looking boy.
Gọing nói thì thầm của bọn trẻ hiếu động phá vỡ sự hồi tưởng của ông.
"Hãy nhìn những trái dâu tây kia kìa!" giọng một đứa nói. Ông già nhấc mình khỏi xích đu và vội vã đi về phía có tiếng nói. Khi ông tới góc vườn, ông hét to với giọng thật cáu kỉnh, "quy tắc mười quả". Bọn trẻ con giật mình, lặng người đi vì sợ hãi,một lúc sau mới dám nói, "Thưa ông, dâu tây này là của ông à?" một đứa trông có vẻ lớn tuổi hỏi.


"They are, and you and your friend there can take ten of the best ones but only ten." The boys seemed perplexed and ask the old man why just ten. "Because it's the only way they've ever been picked."

"Đúng thế, cháu và bạn cháu chỉ có thể hái mười trái ngon nhất mà thôi." Bọn trẻ dường như thấy khó hiểu và chúng hỏi ông cụ tại sao lại chỉ mười trái thôi. "Bởi vì từ trước đến nay dâu tây ở nhà này đều được hái như thế."


"Ten each?" Asked the boy. The old man nodded his head yes and the boys fell to the ground eagerly picking and counting the strawberries as they plucked them from the vines. When they had there ten they ran off laughing and thanking the old man. "Can we come back tomorrow ?" Again the old man nodded yes. "But remember the rule is ten !" He watched until the boys were out of sight. As he made his way back to the inside of the house the old man wondered if the children had thought the house was vacant. He convinced himself they probably didn't think anyone lived here. The irony was they were more right than they knew.
"Mỗi lần mười trái à?" thằng bé hỏi. Ông lão gật đầu đồng ý và bọn trẻ òa xuống đất, háo hức hái và đếm dâu tây khi chúng ngắt trái ra khỏi cuống. Khi chúng hái đủ mười trái chúng chạy ra, cười to và cám ơn ông lão. "Ngày mai chúng cháu lại đến nữa, được không ông?" Một lần nữa, ông cụ lại gật đầu. "Nhưng nhớ quy tắc mười quả thôi nhé!" Ông nhìn theo bọn trẻ cho tới khi chúng đi khuất. Lúc quay bước trở vào nhà, ông lão tự hỏi có phải bọn trẻ nghĩ nhà này bỏ hoang chăng. Ông tự nhủ chắc chúng nghĩ chẳng có ai còn sống nơi này đâu.
Điều cay đắng là chúng vừa đoán sai nhưng sắp đoán đúng.

He listened to the quiet hum of the window fan and felt the still cool morning air that filled the bedroom. The studio picture of him and his wife on their silver anniversary made him wince as he thought of her absence." I' m still here sweetheart and I still miss you." He said aloud as he stretched back on to the bed and quickly drifted into sleep.

Ông lắng nghe tiếng gió nhẹ nhàng kẽo kẹt từ cửa sổ và cảm thấy không khí buổi sáng hãy còn mát mẻ trong phòng ngủ. Nhìn bức hình chụp ông và bà nhân dịp đám cưới bạc ông lão đau lòng khi nghĩ đến người vợ sớm ra đi. "Bà ơi, tôi vẫn còn ở đây và vẫn nhớ đến bà." Ông nói to khi ông ngã lưng xuống giường và mau chóng chìm vào giấc ngủ.


Did the boys return the next day and honor the rule of ten? Write your own ending dear reader. Because on the eve of the old mans' golden anniversary to the only woman he ever knew or loved with the quiet hum of the fan and the still cool morning air of early spring touching his face the old man went to sleep.... Forever.
Liệu bọn trẻ có quay lại vào ngày hôm sau và tôn trọng quy tắc mười quả hay không? Xin quý độc giả tự viết lấy đoạn kết. Bởi vì vào trước ngày lễ cưới vàng của ông cụ với người phụ nữ duy nhất mà ông đã từng biết và yêu thương, với tiếng gió kẽo kẹt khe khẽ từ cửa sổ và không khí buổi sáng mùa xuân mát mẻ mơn man khuôn mặt mình, ông lão đi vào giấc ngủ ...miên trường.


Huế 2005