MENU

BILINGUAL BLOG – BLOG SONG NGỮ ANH VIỆT SHARE KNOWLEGE AND IMPROVE LANGUAGE

--------------------------- TÌM KIẾM TRÊN BLOG NÀY BẰNG GOOGLE SEARCH ----------------------------

TXT-TO-SPEECH – PHẦN MỀM ĐỌC VĂN BẢN

Click phải, chọn open link in New tab, chọn ngôn ngữ trên giao diện mới, dán văn bản vào và Click SAY – văn bản sẽ được đọc với các thứ tiếng theo hai giọng nam và nữ (chọn male/female)

- HOME - VỀ TRANG ĐẦU

CONN'S CURENT THERAPY 2016 - ANH-VIỆT

150 ECG - 150 ĐTĐ - HAMPTON - 4th ED.

VISUAL DIAGNOSIS IN THE NEWBORN

Showing posts with label SONG-NHAC VIET. Show all posts
Showing posts with label SONG-NHAC VIET. Show all posts

Saturday, August 20, 2011

CHÊNH VÊNH Lê Cát Trọng Lý



CHÊNH VÊNH

TOTTERY

Lê Cát Trọng Lý

Lee Kirby

Thương em anh trèo non cao

Mua mưa thâu mây tan mệnh bạc

Thương anh em lội sông sâu

Trôi hương trôi hoa tan phận ngọc

For you, I’d do anything

Take flight, late night, silently

For me, you’ve done many things

Sacrifice, protecting lies, your family

Còn chần chờ chi... hỡi anh

Hôn em ôm em cho nát chênh vênh

Ừ tình là điên... khát say

Hôn em ôm em sao nát chênh vênh

Hmmmmm........

Oh can’t you see, it is easy

Just come here with me

And crush this disease

Love’s so extreme, it is insane

Why hesitate, am I blinding your way?

Thương em anh trèo non cao

Mùa mưa thâu mây tan mệnh bạc

Thương anh em lội sông sâu

Trôi hương trôi hoa tan phận ngọc

For you, I’d do anything

Take flight, late night, silently

For me, you’ve done many things

Sacrifice, protecting lies, your family

Còn chần chờ chi..hỡi anh

Hôn em ôm em cho nát chênh vênh

Ừ tình là điên... khát say

Hôn em ôm em sao nát chênh vênh

Oh can’t you see, it is easy

Just come here with me

And crush this disease

Love’s so extreme, it is insane

Why hesitate, am I blinding your way?

Thương em thương tình đã mang

Yêu trăng ba mươi quên mình

Thương tôi thương phận long đong

Yêu tan mong manh tan nhật nguyệt

Thương tâm.

Tried, tired, falling, falling sleepless eyes

Recognise time flies, forgetting my life

Chest pain, torn brain…. I’m suffering

Fragile, empty smile, I’m helpless inside….

Thương tâm.







Friday, July 1, 2011

Tổ quốc nhìn từ biển - My Homeand viewed from the sea



"Tổ quốc nhìn từ biển" (or My Homeand viewed from the sea) is originally a poem composed by Nguyễn Việt Chiến - a journalist from the Thanh Nien Newspaper - in 2009.

When the poem appeared in the Thanh Nien on May 29, 2011, it was immediately republished by many domestic e-newspapers and thousands of blogs. The poem has become the most shared piece of writing across the online community in Vietnam during the time that Chinese ships violated Vietnamese maritime sovereignty in late May and early June 2011.

The poem, which brings audiences an abundant emotion, is the eloquent affirmation of national sovereignty and the manifestation of Vietnamese patriotism.

Quynh Hop, after reading the poem and its author's thoughts, composed the song "Tổ quốc nhìn từ biển" with resolute and powerful marching rhythm within 2 days. The song is a demonstration of Vietnamese decisive spirit in protecting the nation's territorial waters and islands.

The song is performed by Artist Band and is being listened by millions of Vietnamese people.

Listen and support Vietnamese people in their struggle for preservation of the National Sovereignty

The video includes images of people and life on Vietnam's waters and islands.
(http://www.youtube.com/playlist?p=PLBC43F0FB0B66F6B0)

Sunday, April 3, 2011

NGẬM NGÙI - HUY CẬN (THƠ) - PHẠM DUY (NHẠC) LULLABY - HUY CẬN (POEM) - PHẠM DUY (MUSIC)



NGẬM NGÙI - HUY CẬN (THƠ) - PHẠM DUY (NHẠC)
LULLABY - HUY CẬN (POEM) - PHẠM DUY (MUSIC)


NGẬM NGÙI
Huy Cận
LULLABY FOR YOU
by Huy Can
Nắng chia nửa bãi chiều rồi…
Vường hoang trinh nữ xếp đôi lá rầu.
Sợi buồn con nhện giăng mau;
Em ơi! hãy ngủ… anh hầu quạt đây.
Lòng anh mở với quạt này;
Trăm con chim mộng về bay đầu giường.
Ngủ đi em, mộng bình thường!
Ru em sẵn tiếng thuỳ dương mấy bờ…
Cây dài bóng xế ngẩn ngơ…
- Hồn em đã chín mấy mùa thương đau?
Tay anh em hãy tựa đầu,
Cho anh nghe nặng trái sầu rụng rơi…
Daylight is falling
In the virgin garden the leaves have closed
The spider quickly spins its web
Sleep, my love, my fan will keep you cool.
Like this fan, my heart opens
A hundred birds of dreams come to the bed's end
Sleep my love, have peaceful dreams
Sleep my love, have peaceful dreams
For you the willows are singing a lullaby
Sleep my love, have peaceful dreams
Gently the willows are singing
In a daze the trees cast long shadows
Your soul has been through some seasons of sorrow
Rest your head on my arm, my love
So I can hear fruit from  the tree of sadness falling...

NGẬM NGÙI
Phạm Duy
LULLABY FOR YOU
Nắng chia nửa bãi chiều rồi…
Vường hoang trinh nữ xếp đôi lá sầu.
Sợi buồn con nhện giăng mau;
Em ơi! Hãy ngủ… anh hầu quạt đây.
Lòng anh mở với quạt này;
Trăm con chim mộng về bay đầu giường.
Ngủ đi em, mộng bình thường!
Ngủ đi em, mộng bình thường!
Ru em sẵn tiếng thuỳ dương đôi bờ…
Ngủ đi em, Ngủ đi em!
Ngủ đi, mộng vẫn bình thường!
À ơ, có tiếng thùy dương mấy bờ
Cây dài bóng xế ngẩn ngơ…
Hồn em đã chín mấy mùa buồn đau?
Tay anh em hãy tựa đầu,
Cho anh nghe nặng trái sầu rụng rơi…
Daylight is falling now
The Virgin garden’s closed sad leaves
Spider’s weaving its web
Sleep well, my love, here’s lullaby
My heart is like this fan
calling dream birds to your bed end
Sleep, my love, with nice dreams
Sleep, my love, with nice dreams
Willows singing a lullaby
Sleep, my love! Sleep, my love!
Sleep well, enjoy your dreams
Willows singing a lullaby
The trees cast long shadows
On your soul full of my sorrows
Rest your head on my arm
So I can hear sadness falling...

English version: nguyenquang
Huế, April, 4th 2011


by Lệ Thu


by Tuấn Ngọc


by Quang Dũng


by Đức Tuấn


Friday, April 1, 2011

MƯA HỒNG - PINK RAIN Trịnh Công Sơn



MƯA HỒNG - PINK RAIN Trịnh Công Sơn





Mưa hồng

PINK RAIN , ROSY RAIN

Trời ươm nắng cho mây hồng
Mây qua mau em nghiêng sầu
Còn mưa xuống như hôm nào
Em đến thăm mây âm thầm mang gió lên

First the sun, then pink clouds
Clouds grow thick, you grow sad
Every day, afternoon
Here you come, rising wind, then rain falls

Người ngồi đó trông mưa nguồn
Ôi yêu thương nghe đã buồn
Ngoài kia lá như vẫn xanh
Ngoài sông vắng nước dâng lên hồn muôn trùng

Sitting there, in your cloud
Oh my love, sadness pours
On the leaves, wet and green
Rivers here, rising fast, find high ground

Này em đã khóc chiều mưa đỉnh cao
Còn gì nữa đâu sương mù đã lâu
Em đi về cầu mưa ướt áo
Đường phượng bay mù không lối vào
Hàng cây lá xanh gần với nhau

This time you’ve cried all afternoon
Even more rain than yesterday
Now you’ve soaked all your dry clothes
Let me dry all your soaked clothes
Let me mop everywhere you were

Người ngồi xuống mây ngang đầu
Mong em qua bao nhiêu chiều
Vòng tay đã xanh xao nhiều
Ôi tháng năm, gót chân mòn trên phiếm du

Every day in your cloud
Sitting there, choked up voice
Red-blotched eyes, teary face
Too much rain, shoes will rot, feet splashing

Người ngồi xuống xin mưa đầy
Trên hai tay cơn đau dài
Người nằm xuống nghe tiếng ru
Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ.

Much too much, turn it off
My two ears start to hurt
Close your eyes, hear me sing
For this life lasts too long for sadness


Unknown translator

Please tell me if you know who translated this song.


by Hong Nhung



by Khanh Ly



by Mallaca (Malaysia)


on the guitar



on the piano






Người con gái của đường phượng bay

Tháng 12-2005, người con gái Huế tên A. ấy trở lại Sài Gòn thăm mẹ. Trong căn nhà của mẹ chị ở quận 10, cũng như mọi lần về VN, chị lại có những đêm gần sáng hát nhạc của Trịnh Công Sơn cùng người thân. Những bài tình ca hát lên là quay quắt những kỷ niệm.

A. nhớ Huế. Nơi ấy, mấy chục năm trước, đêm đêm chị trốn cậu (ba của chị) rời nhà đi qua cầu Phủ Cam về Bến Ngự thăm anh Sơn, rồi anh tiễn chị về, đi theo con đường bên kia sông có hai hàng phượng chụm đầu vào nhau. Anh gọi đó là đường phượng bay, con đường tình yêu của anh, con đường nhớ nhung một đời của chị. Con đường mà bắt đầu từ đó, trong hơn một nửa sáng tác của anh để cho đời đều có hình bóng chị, người mà anh chỉ gọi bằng một từ lúc nào cũng được viết hoa trong nhạc của anh: Em.

A. là người con gái trong Như cánh vạc bay, Hạ trắng, Mưa hồng..., của Tình nhớ, Tình sầu, Tình xa... Chị kể rằng trong những năm tháng ở gần anh Sơn, chị chưa bao giờ hỏi anh bài nào anh viết cho chị, bài nào là hình bóng của chị. Anh cũng chưa bao giờ nói với chị rằng bài nào anh viết về chị, bài nào Em đấy chính là chị.

Duy có một lần, đưa chị đến chơi nhà một người bạn, anh giới thiệu với bạn rằng chị là người con gái trong hơn một trăm bài hát của anh. Mọi người nhìn chị, ai cũng hiểu đó là sự thật, bởi ngoài đời cũng như trong nhạc của anh, chị đẹp nền nã, đẹp từ người, từ nết cho đến tên: N.V.D.A..

“A. bảo anh viết thật dài cho A., nhưng những dòng chữ không thể dài bằng nỗi nhớ được. Nỗi nhớ đã đi qua hết quãng đời dài hơn hai mươi năm. Đi từ Huế lên Đà Lạt về Sài Gòn và âm ỉ như một dòng nước ngầm không quên lãng”.

Một lần anh viết thư cho chị như thế. Chị nhớ những lá thư anh gửi từ Blao về Sài Gòn cho chị bao giờ cũng dày đến độ giấy nứt ra, bởi trong đó có nhiều hoa khô ép....

Đã có nhiều người phụ nữ muốn cho mọi người biết họ từng là một phần đời của Trịnh Công Sơn. A. không muốn vậy. Chị muốn chỉ là chị, là em gái ruột của Diễm - người con gái đi qua con đường có hàng hoa long não li ti ở Huế và đi qua một phần ký ức ngắn của anh. Diễm đã có một đời sống khác, hạnh phúc. Chị cũng đã có một đời sống khác, về VN lần này cũng là lúc con trai chị mừng sinh nhật tuổi 34.

Nghĩ rằng sẽ thật ích kỷ nếu chị cứ giữ mãi những cái riêng ngày xưa với Trịnh Công Sơn mà bây giờ đã là cái chung của rất nhiều người, A. làm album Lời của dòng sông với số lượng thật ít chỉ để tặng bạn bè.

“Không hiểu A. sẽ có giọt nước mắt nào nhỏ lên mộ phần của anh. A. sẽ có lời nguyện cầu nào cho một lần anh vắng mặt. Ôi nếu một ngày nào sự sống mình đã tắt thì anh cũng đã mang theo luôn những gì đã một lần vong thân trong anh” - thư anh Sơn viết cho chị như thế, chị đọc lại thật buồn trong album.

Tên A. anh viết trong thư được chị xóa đi, để không ai biết đến chị, để chị mãi là lặng lẽ, để mọi người chỉ biết rằng Trịnh Công Sơn đã từng có một tình yêu mấy mươi năm trong đời.

Người con gái của đường phượng bay ấy cũng nghĩ rằng rồi đến lúc chị sẽ phải thôi không còn giữ những lá thư của anh viết cho chị nữa. A. sẽ chỉ còn giữ riêng cho mình “lời hẹn thề là những cơn mưa”, những lời hẹn thề cứ day dứt mãi trong đời người như những cơn mưa xứ Huế rả rích theo tháng ngày...

NGUYỄN TRƯỜNG UY

Nhớ Mùa thu Hà Nội - A memory of Hanoi's Autumn - Trịnh Công Sơn


Nhớ Mùa thu Hà Nội - A memory of Hanoi's Autumn - Trịnh Công Sơn

Màu thu Hà Nội của Nhớ Mùa thu Hà Nội
Thạnh Lê

Nhạc Trịnh cuốn hút nhiều tầng lớp, thế hệ, Bài hát Anh viết về Hà Nội cúng giống như các bài khác giàu chất thơ, nhưng chất thơ, triết lý thơ ở đây rất là lạ.
Hà Nội mùa thu /cây cơm nguội vàng /cây bàng lá đỏ../nằm kề bên nhau /phố xưa nhà cổ /mái ngói thâm nâu...
Sơn ơi, Anh vừa đặt chân đến Thủ Đô: Bao nhiêu đền đài, dinh thự, villa, tòa ngang dãy dọc, tầng tầng lớp lớp cờ hoa ..., bao lớp nhà xô lô nơi các cửa ngõ,các làng trong phố .. anh chẳng thấy gì ngoài thấy mỗi cây cơm nguội, cây bàng, mái phố?
Phải chăng cặp kính rất dày đã ngăn thị trường, thị lực nhạc sĩ- thi sĩ ?

Vô lí. cái to tướng chả thấy, cái lòai xoài, không đeo kính ai cũng thấy, nhưng anh đeo kính hẳn hoi lại chả thấy, mà chỉ thấy cái người đời ít thấy nhưng đó lại là cái mà lúc con nít, chúng ta rất thấy, cũng như khi tóc với trời phiêu diêu một màu mới phát hiện ra vẻ đẹp bất diệt của HN : sự mộc mạc, thơ ngây và rất THIỀN.
Cái chất thiền ấy là cây cơm nguội, nghe như ăn được, tuy không ai ăn được bất cứ thức gì của nó từ hạt, lá, rễ, thân... trừ công dụng duy nhất của nó, mà bất cứ thằng cu con nào cũng đoán được dó là thứ đạn tuyệt vời của súng phốc! Nhưng có lẽ cái tên của nó gợi đến ước mơ bao đời của người dân Việt mình, và cơm nguội là thứ ngọc thực, thực sự của người khất thực, từ đời nào đã trồng một cách vô tình hoăc ngụ ý?
Cây bàng giống cái mái ngói là sự che chở, nâng đỡ, giống như cái ô có màu nâu, màu đất hiền lành màu áo sư đệ mà ai cũng nghiêng mình, ưu ái.

Anh tinh quá, tinh quái hơn bất kì những người HN tinh tường. Những vật thể ấy, sắc màu ấy Phái-Phố đã phát hiện ra nửa thế kỉ, mặc dầu rất nhiều người môt thời gian dài không cho rằng đấy là phát kiến!

HN mùa thu/ mùa thu HN, mùa hoa sữa về/ thơm từng con phố/ mùa cốm xanh về/ thơm bàn tay nhỏ/ cốm sữa vỉa hè/thơm bước chân qua....
Nếu đoạn trước Anh viết bằng..Tư Duy, thì đoạn sau, Anh tả bằng mũi. Mà cái mũi ấy đã thanh, lại cao, và mới thính làm sao, tinh vi làm sao vừa nửa trẻ như nam thanh nữ tú dập dìu im lặng thưởng thức tình yêu thưong- cái mùi rẩt là mùi HN,đó là Hoa Sữa bắt đầu tỏa hương trinh nguyên vào tiết đầu thu trên đường Nguyễn Du, Bà Triệu, Trần Hưng Đạo, Quán Thánh....cái hương cao ngất trên cao, không bị vầy vò bơi tay ong bướm, không có thú, chim nào ăn được cả...đồng thời vừa nửa già của cái mũi các bậc quý bà Hà Thành, từngg trải biết bao muù tinh túy chốn phồn hoa, ẩm thực tinh hoa, đó là hương cốm- hương nếp đầu mùa- cũng là thứ hương trinh chưa vương trần tục mùa màng.
HN có rất nhiều phố trồng cây có hoa, rất đẹp,nhưng Anh không chọn hoa mà anh tìm Hương trong Hoa HN, tìm đúng 2 thứ hương trinh mà HN ai cũng biết nhưng không nhiều người biết hết cái Quý của quê mình.

Tôi chưa được may mắn nhập thiền, nhưng tôi thấy Anh kiếm trọn thứ mùi, ít thôi nhưng sạch sẽ, tinh khiết quá, chắc Đức Phật mách Anh chăng? Như tinh thần Bất Nhị- Không có cái thứ Hai của Người?

Hồ Tây mùa thu / mặt nước vàng lay / bờ xa mờ gọi / màn sương thương nhớ / bày sâm cầm nhỏ /vỗ cánh mặt trời...

Cái Hồ mà cách đấy 1000 năm- Đúng, vọt lên- Thăng lên cột nước mà Vua trông thấy, liền lấy sự tích ấy mà đặt tên vùng đất định đô : Thăng Long, cũng là cách chọn địa danh, người thi sĩ ấy không chọn tên phố, tên hàng mà chọn cái hồ Hồ Tây !
Bởi trong cái hồ ấy đủ rộng, đủ thoáng đủ ôm cái cảnh, mà con phố, con hồ nhỏ khác khó đạt được, ở nơi ấy có thể ngửi thấy mùi gió, vị nước ngòn ngọt, lành lạnh lúc hoàng hôn , từng đàn chim quây quẩy bay về chốn ngủ của nó.
Tất cả cảnh hoàng hôn ở thời điểm chim bay về túi ngủ, nhuốm một màu nâu nhạt ấm áp le lói ánh lửa cuối cùng của trái bồ quân.
Anh rất hiểu cái cô gái HN mà Anh yêu: thánh thiện đấy, thơm tho đấy, tinh túy dấy mà cũng lại rất Thiền đấy.

HN mùa thu / đi giữa mọi người / lòng như thầm hỏi / tôi đang nhớ ai / sẽ có một ngày / Mùa thu HN trả lời cho tôi / Sẽ có một ngày/ Từng con đường nhỏ/ Trả lời cho tôi / HN, HN mùa thu…
HN ơi,

Anh Sơn đã xa rồi, nhưng Em vẫn còn đây hoa sữa, hương cốm mỗi mùa...Bằng thần giao cách cảm, Anh có nhận ra không ?

Nhân mùa thu, mùa thu đặc biệt nhất viết về những giá trị đặc biệt của lời thơ Trịnh, khám phá chất riêng HN - chất Thiền bất diệt của HN xưa và nay vào đúng cái thời khăc mà tinh Thiền, màu Thiền đậm đặc nhất, MÙA THU HÀ NỘI, đúng như tên ca khúc Anh, đứa con hiền thảo Anh sản sinh - như là một sự tri ân của những tim HN yêu Anh, xin gửi đến Chàng nghệ sĩ - Nhà Thơ tài hoa.




By Hong Nhung


By Hong Nhung and Khanh Ly


on the Guitar


Thursday, March 31, 2011

MỘT CÕI ĐI VỀ - My own lonely world - trinh cong son - A realm of return

MỘT CÕI ĐI VỀ - My own lonely world - trinh cong son - A realm of return

Trịnh Công Sơn - Người Thơ Ca

Tôi gọi Trịnh Công Sơn là người thơ ca (Chantre) bởi ở Sơn, nhạc và thơ quyện vào nhau đến độ khó phân định cái nào là chính, cái nào là phụ. Và bởi Sơn đã hát về quê hương đất nước bằng cả tấm lòng của một đứa con biết vui tận cùng những niềm vui và đau tận cùng những nỗi đau của Tổ quốc mẹ hiền.

Mãi hơn một năm sau ngày 30 tháng 4, chúng tôi mới thật sự mặt nhìn mặt tay cầm tay lần đầu, nhưng tôi có cảm giác như chúng tôi đã là bạn của nhau tự bao giờ, mặc dù giữa tôi và Sơn còn cả một thế hệ đệm. Nói cách nào đó, tôi đã gặp Sơn từ những ngày đất nước còn chia hai miền và còn chìm trong khói lửa. Tôi muốn nhắc đến ở đây một kỷ niệm không thể quên ở nhà một người bạn trẻ. Đêm ấy lần đầu tiên tôi nghe (cũng có nghĩa là gặp) Trịnh Công Sơn... Những bạn trẻ hát cho tôi nghe gần suốt đêm hàng loạt ca khúc Trịnh Công Sơn (không biết họ học ở đâu?) hát say sưa đến nỗi đứt cả dây của cây đàn ghi-ta duy nhất có trong nhà .

Trong âm nhạc của Sơn, ta không thấy dấu vết của âm nhạc cổ điển theo cấu trúc bác học phương Tây. Sơn viết hồn nhiên như thể cảm xúc nhạc thơ tự nó trào ra. Nói như nhạc sĩ Nguyễn Xuân Khoát, người bạn già của tôi, "Trịnh Công Sơn viết dễ như lấy chữ từ trong túi ra". Cái quyến rũ của nhạc Trịnh Công Sơn có lẽ chính là chỗ đó, ở chỗ không định tạo ra một trường phái nào, một triết học nào, mà vẫn thấm vào lòng người như suối tưới. Với những lời, ý đẹp và độc đáo đến bất ngờ hôn phối cùng một kết cấu đặc biệt như một hình thức của dân ca hầu như không thay đổi, Trịnh Công Sơn đã chinh phục hàng triệu con tim, không chỉ ở trong nước, mà cả bên ngoài biên giới nữa. Và nếu không lầm thì dấu ấn của Sơn đã ít nhiều in trên tác phẩm của một số nhạc sĩ thời kỳ sau 1975.

Có lẽ cũng không cần nghe lại nữa, dù bây giờ và sau này Sơn có in thêm, một lần là đủ, từ cái đêm chiến tranh ấy, tôi biết mình đã gặp một tâm-hồn-chị-em xẻ chia "Một cõi đi về". Và tôi viết lời bạt này cho tập nhạc Sơn như giữ một lời hẹn thầm chưa ngỏ, lời hẹn của một tri âm với tri âm ...

Văn Cao



MỘT CÕI ĐI VỀ

A PLACE LEFT TO RETURN

My own lonely world

Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi

Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt.

Trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt

Rọi suốt trăm năm một cõi đi về.

Through years and years still on the go

Into nowhere ‘til life’s worn out

On my shoulders the sun and moon

Shed through my heart eternal light

How many years still on the move.

To go a round all tired life.

Just overhead the sun and moon.

Down on lifetime’s a world of mine.

Lời nào của cây, lời nào cỏ lạ, một chiều ngồi say một đời thật nhẹ, ngày qua.

Which words ‘re from trees, which from strange grass?

Being drunk, I feel life’s so light, going by

Which words ’re for trees? Which ones for weeds'?

An ev'ning drunk, such a light life: days pass.

Vừa tàn mùa xuân, rồi tàn mùa hạ, một ngày đầu thu nghe chân ngựa về chốn xa.

Spring just fading, summer just dies

Morning in fall hears horse’s jingle come near

Just ends the spring just ends (the) summer,

In early fall a horse comes back from afar.

Mây che trên đầu và nắng trên vai.

Đôi chân ta đi sông còn ở lại

Con Tinh yêu thương vô tình chọt gọi.

Lại thấy trong ta hiện bóng con người.

Cloud’s above, sun on shoulders

I go away, the river stays

Demon of love suddenly calls

In me appears a human voice

The sun and clouds are over head.

Behind our back the river stays.

A lover-demon has just called

In me appears the human heart.

Nghe mưa nơi này lại nhớ mưa xa.

Mưa bay trong ta bay từng hạt nhỏ.

Trăm năm vô biên chưa từng hội ngộ.

Chẳng biết nơi nao là chốn quê nhà

In this rain, I miss the last rain

Leaving in me each minute drops

For hundred years of solitude

I wish one day I’ll be back home

translated byTôn Thất Lan

Đường chạy vòng quanh, một vòng tiều tụy; một bờ cỏ non một bờ mộng mị ngày qua.

Travelling round: a tired time

Missing the grass, missing the days of dream


Từng lời tà dương là lời mộ địa, từng lời bể sông nghe ra từ độ suối khe.

Which words ‘re from Sun, which from the Earth?

Words heard at sea come from the source of stream.


Trong khi ta về lại nhớ ta đi

Đi lên non cao đi về biển rộng

Đôi tay nhân gian chưa từng độ lượng

Ngọn gió hoang vu tổi suốt xuân thì.

On returning, I wish to go

Up to highland, and down seaward

Seeing no arms of tolerance

Only wild wind blow through my soul


Hôm nay ta say ôm đời ngủ muộn

Để sớm mai đây lại tiếc xuân thì.

Today, I drink to sleep with life

Or else I will regret one day



translated by nguyenquang, April 1, 2011



performed by Hồng Nhung


performed by Trịnh Công Sơn



performed by khánh Ly





performed by Richard Fuller (American) and Vietnamese disabled


performed by Phạm Ngọc Lân



on the guitar by Thanh Nhã


Chiec La Thu Phai - Trinh Cong Son - Fading autumn leaves




Trịnh Công Sơn sinh ngày 28 tháng 2 năm 1939 tại Lạc Giao (cao nguyên miền Trung Việt Nam). Ông mất vào 12g45 sáng ngày 1 tháng 4, 2001, tại Sài Gòn.
Ông lớn lên ở Huế, tốt nghiệp tú tài ban Triết tại Chasseloup Laubat, Sài Gòn.
Trịnh Công Sơn tự học nhạc, bắt đầu sáng tác năm 1958 với tác phẩm đầu tay Ướt Mi (NXB An Phú in năm 1959). Cho đến nay, nhạc sĩ đã sáng tác hơn 600 tác phẩm, có thể được phân loại dưới 3 đề mục lớn: Tình Yêu -- Quê Hương -- Thân Phận.
Quan niệm sáng tác: "Tôi chỉ là 1 tên hát rong đi qua miền đất này để hát lên những linh cảm của mình về những giấc mơ đời hư ảo..."

Chiec La Thu Phai - Trinh Cong Son - Fading autumn leaves

CHIẾC LÁ THU PHAI
FADING AUTUMN LEAVES
Về đây đứng ngồi
Đường xa quá ngại
Để lòng theo chút nắng bên ngoài
Mùa xuân quá vội
Mười năm tắm gội
Giật mình ôi chiếc lá thu phai
Back home after
A long journey
I admire my hometown sights
Ten springs have passed
I’ve been away
From my beloved of my own
Người đâu mất người
Đời tôi ngốc dại
Tự làm khô héo tôi đây
Chiều hôm thức dậy
Ngồi ôm tóc dài
Chập chờn lau trắng trong tay
Where is my love?
Silly I’ve been
Drying my heart myself
Once I woke up
I saw my hair
Getting gray in my hands
Về thu xếp lại
Ngày trong nếp ngày
Vội vàng thêm những lúc yêu người
Cuồng phong cánh mỏi
Về bên núi đợi
Ngậm ngùi ôi đá cũng thương thay
Now I recall
Those days of joys
When I was in love with you
How many years
Waiting for me
You were in despair, I see
Nằm nghe giữa trời
Giòn vang tiếng cười
Điệu kèn ai buốt trong tôi
Mùi hương phấn người
Một hôm nhớ lại
Hẹn ngày sau sẽ mua vui.
Lying outdoors
Hearing your laughs
The old song sung in my soul
I imagine
You’re innocent
Cheering up heart and soul

Translated by nguyenquangy April 1 2011

AUDIO

by QUANG DUNG




On the guitar and violin



by Tran Van Quang

Tuesday, March 29, 2011

Ngày xưa Hoàng thị My First Love - Pham Thien Thu - Pham Duy


Ngày xưa Hoàng thị truongvankhoa
Sài Gòn có một quán café "Hoa vàng", trước kia còn gọi là "Động hoa vàng". Quán nằm ở Ngã Tư Bảy Hiền, trang nhã, tĩnh mịch và rất nên thơ. Khách thường là những người đứng tuổi. Ai vào, nếu dể ý một tí sẽ thấy một lão nông ngồi lặng lẽ ở góc nhà. Đó chính là thi sĩ Phạm Thiên Thư, tác giả của những bài thơ nổi tiếng được Phạm Duy phổ thành những tình khúc bất hủ: Ngày xưa Hoàng thị, Đưa em tìm động hoa vàng, Gọi em là đoá tình sầu, Em lễ chùa này...Mỗi khi căn phòng vang lên giai điệu mượt mà "Em tan trường về, đường mưa nho nhỏ, anh theo Ngọ về...", ông lại nhắm mắt, ngồi bất động như một vị thiền sư, thả hồn về những dĩ vãng xa xưa...Ngày ấy, trên con đường trải nắng vàng, cậu học trò lặng lẽ theo đi sau cô gái tên Ngọ trên đường đi học về, nàng mặc áo dài trắng, tay ôm cặp, mái tóc xoã ngang vai... Chàng si tình, để lại những vần thơ lung linh và xót xa mãi đến sau này...

Có thể nói rằng, vào những năm của thập kỷ 70, "Ngày xưa Hoàng Thị" (thơ và nhạc) là một tuyệt tác. Sau khi Phạm Duy phổ nhạc, tác phẩm đã trở thành một hiện tượng tại miền Nam Việt Nam. Thanh Thúy là ca sĩ đầu tiên thể hiện thành công bài hát này. Lúc bấy giờ, trên các báo phát hành ở Sài Gòn, người ta thường nghi vấn và đặt dấu hỏi, nhân vật chính trong "Ngày xưa Hoàng Thị" là ai? Một vài người tự nhận là mình, số khác lại bình thơ rồi cho rằng nhân vật chính trong thơ là cô A hoặc cô B nào đó... Đến khi các phóng viên gặp Phạm Thiên Thư hỏi chuyện, ông nói rằng, người đẹp trong ca khúc là cô Hoàng Thị Ngọ, nhưng không hiểu tại sao nhiều người thời bấy giờ vẫn không tin ?
Quê ông ở Kiến Xương, Thái Bình nhưng lại sinh ra ở Lạc Viên, Hải Phòng. Năm 1954, khi mới 14 tuổi, ông theo cha mẹ di cư vào miền Nam, ngụ tại căn nhà gần khu Tân Định, Sài Gòn. Đó là một căn nhà nhỏ nằm đằng sau chợ Tân Định cách trường Trung học Văn Lang, nơi ông học, gần một cây số. Học xong Tú tài, Phạm Thiên Thư theo học trường Phật học Vạn Hạnh, chọn cửa Phật làm chốn dừng chân và gửi hồn vào cõi Thiền.
Thơ Phạm Thiên Thư nửa đời, nửa đạo, tâm linh khác thường, làm cho độc giả lãng đãng và ngẩn ngơ...Thế giới thi ca Phạm Thiên Thư giúp chúng ta khám phá thêm những cửa ngõ mới lạ, phong phú về tôn giáo, tình yêu và thiên nhiên. Bài thơ "Ngày xưa Hoàng Thị..." ra đời trong lúc ông mới chập chững bước vào làng thơ nên nhiều người nghĩ đó là bài thơ đầu tay. Thật ra, bài thơ đầu tiên chính là bài "Vết chim bay", lúc ông mới 24 tuổi, còn nương náu ở cửa chùa.


Ngày ấy, có một nữ sinh thường vào sân chùa tìm nơi tĩnh lặng để học bài. Cô đẹp và thánh thiện như ánh sáng của Quan Thế Âm Bồ Tát, Phạm Thiên Thư đem lòng thương mến. Hai người quen nhau độ một tuần. Một buổi chiều như bao buổi chiều khác, ông ngồi ở hiên chùa đợi mãi nhưng chẳng thấy bóng dáng cô. Nàng ra đi chẳng một lời từ biệt để lại sự đơn côi và nuối tiếc cho chàng trai mới lớn. Mười năm sau, khi trở lại chùa xưa, tình cờ nhìn thấy nét phấn trắng ghi tên hai đứa vẫn còn trên gác chuông, lòng bâng khuâng chuyện cũ, Phạm Thiên Thư đã viết nên bài thơ này:
"Ngày xưa anh đón em.
Nơi gác chuông chùa nọ.
Con chim nào qua đó.
Còn để dấu chân in...
Anh một mình gọi nhỏ.
Chim ơi biết đâu tìm...".
Theo ông, Hoàng Thị Ngọ trong bài thơ "Ngày xưa Hoàng Thị" chỉ là kỷ niệm, một mối tình thoảng nhẹ vu vơ thời trai trẻ. Ông nhớ lại, trong những năm học Tú tài , ông đã để ý một cô bạn học cùng lớp tên là Hoàng Thị Ngọ, cô gái đó quê gốc Hải Dương, ở gần nhà ông. Nhưng chỉ là để ý thôi chứ không dám ngỏ lời. Hàng ngày, khi xếp hàng vào lớp, cô gái đứng ở đầu hàng bên nữ, nổi bật, mái tóc dài xoã trên bờ vai mảnh dẻ. Ông chỉ im lặng ngắm nhìn. Khi tan trường, cô gái một mình trên đường về nhà, ông lại là kẻ lẽo đẽo theo sau. "Cô ấy ôm cặp đi trước, tôi đi theo nhưng không dám lên tiếng. Trong bóng chiều tà, ánh nắng hắt qua hàng cây, cô ấy lặng lẽ bước, gây cho tôi những cảm xúc bâng khuâng khó tả. Cứ thế, tôi chỉ biết lặng lẽ đi theo sau cô ấy hàng ngày, giấu kín những cảm xúc của mình không cho bất cứ ai biết". Và trong một lần đắm chìm trong cảm xúc ấy, ông đã cầm bút viết lên bài thơ "Ngày xưa Hoàng Thị". Những năm sau này, mỗi khi đi ngang lại con đường của một thuở yêu đương, hình ảnh cô gái với mái tóc xoã ngang vai lại hiện về trong ông:
"Em tan trường về.
Đường mưa nho nhỏ.
Chim non giấu mỏ.
Dưới cội hoa vàng...".
Cha Phạm Thiên Thư tuy làm nghề bốc thuốc Bắc nhưng thỉnh thoảng vẫn làm thơ. Ông còn nhớ, cha ông đã từng đạt giải Nhì về thơ do một tờ báo ở Hà Nội tổ chức. Phạm Thiên Thư làm thơ để trải lòng mình chứ không làm thơ chuyên nghiệp. Vì vậy mãi đến năm 1968, ông mới tự xuất bản tập thơ đầu tiên, chủ yếu để t đọc, tặng một số bạn bè thân. Thật ra, trong cuộc đời sáng tác, Phạm Thiên Thư chẳng muốn ai biết về mình.
Một lần, có người hỏi ông "Thế khi nào mọi người mới biết tới những bài thơ của bác?" Phạm Thiên Thư trả lời: "Ấy là khi chúng tôi nhờ nhạc sỹ Phạm Duy phổ nhạc 10 bài Đạo ca do tôi viết lời, Phạm Duy gặp và tình cờ đọc được tập thơ của tôi. Tôi cũng không nghĩ Phạm Duy lại thích bài thơ Ngày xưa Hoàng thị đến thế, ông đề nghị phổ nhạc bài thơ đó. Dĩ nhiên được một nhạc sỹ nổi tiếng như Phạm Duy để ý đến bài thơ của mình thì có gì hạnh phúc bằng. Và tôi cũng bất ngờ nghe lại bài thơ của mình khi đã phổ nhạc. Nhạc sỹ đã tôn bài thơ lên rất nhiều qua những giai điệu nhạc bay bổng".
Sau này, Phạm Duy còn phổ nhạc thêm một số bài thơ tình khác của ông như: Đưa em tìm động hoa vàng, Gọi em là đoá tình sầu, Em lễ chùa này...Tất cả những ca khúc này đều nổi tiếng và hầu hết được mọi người biết đến.
Sau biến cố 1975, Phạm Thiên Thư lui về ở ẩn. Từ năm 1976 đến 1981, để mưu sinh, Phạm thi sĩ mở quán hớt tóc ở Lăng Cha Cả. Giai đoạn (1981 - 1983), ông bán tạp hoá, rượu thuốc, trà đá... ở đường Lý Chính Thắng. Sau 1983 Phạm Thiên Thư nghiên cứu về PHATHATA (Pháp - Thân - Tâm). Sau đó, ông được bác sĩ, nghệ sĩ Trương Thìn, Viện trưởng Viện Y học dân tộc mời về cộng tác với Viện. Trong suốt thời gian này, Phạm Thiên Thư thỉnh thoảng cho đăng báo những bài thơ ngắn. Đôi lần, giới văn nghệ sĩ lại gặp ông đến dự họp ở Hội Nhà văn TP.HCM. Thời gian sau này, Phạm Thiên Thư thực sự trở lại và hoà nhập với văn đàn khi trường ca "Đoạn Trường Vô Thanh" của ông được tái bản một cách trang trọng.



Ngày xưa Hoàng thị
Em tan trường về
Đường mưa nho nhỏ
Chim non giấu mỏ
Dưới cội hoa vàng
Bước em thênh thang
Áo tà nguyệt bạch
Ôm nghiêng cặp sách
Vai nhỏ tóc dài
Anh đi theo hoài
Gót giày thầm lặng
Đường chiều úa nắng
Mưa nhẹ bâng khuâng
Em tan trường về
Cuối đường mây đỏ
Anh tìm theo Ngọ
Dáng lau lách buồn
Tay nụ hoa thuôn
Vương bờ tóc suối
Tìm lời mở nói
Lòng sao ngập ngừng
Lòng sao rưng rưng
Như trời mây ngợp
Hôm sau vào lớp
Nhìn em ngại ngần
Em tan trường về
Đường mưa nho nhỏ
Trao vội chùm hoa
Ép vào cuốn vở
Thương ơi! Vạn thuở
Biết nói chi nguôi
Em mỉm môi cười
Anh mang nỗi nhớ
Hè sang phượng nở
Rồi chẳng gặp nhau
Ơi mối tình đầu
Như đi trên cát
Bước nhẹ mà sâu
Mà cũng hòa mau...
Tưởng đã phai màu
Đường chiều hoa cỏ
Mười năm rồi Ngọ
Tình cờ qua đây
Cây xưa vẫn gầy
Phơi nghiêng dáng đỏ
Áo em ngày nọ
Phai nhạt mấy màu
Chân theo tìm nhau
Còn là vang vọng
Đời như biển động
Xóa dấu ngày qua
Tay ngắt chùm hoa
Mà thương mà nhớ
Phố ơi! Muôn thuở
Giữ vết chân tình
Tìm xưa quẩn quanh
Ai mang bụi đỏ
Dáng ai nho nhỏ
Trong cõi xa vời.
Tình ơi!... Tình ơi!...



Ngày xưa Hoàng thị
Thơ: Phạm Thien Thư - Nhạc: Phạm Duy
My First Love
Lyric: Phạm Thien Thư - Music: Phạm Duy
Em tan trường về
Đường mưa nho nhỏ
Em tan trường về
Đường mưa nho nhỏ
Ôm nghiêng tập vở
Tóc dài tà áo vờn bay
I was a school boy
She - my classmate
And after school
I followed her,
Her flowing hair
And her swaying schoolbag
Em đi dịu dàng
Bờ vai em nhỏ
Chim non lề đường
Nằm im dấu mỏ
Anh theo Ngọ về
Gót giầy lặng lẽ đường quê
She walked gently,
Showed her beauty
To birds on (the) trees
Lining the road
And I followed
Step by step I followed
Em tan trường về
Anh theo Ngọ về
Chân anh nặng nề
Lòng anh nức nở
Mai vào lớp học
Anh còn ngẩn ngơ, ngẩn ngơ
When she left (the) school
I followed her
I felt nervous
Nothing to say
And then in class
I felt so embarrassed
Em tan trường về
Mưa bay mờ mờ
Anh trao vội vàng
Chùm hoa mới nở
Ep vào cuối vở
Muôn thuở còn thương, còn thương
I followed her
One day in rain
And then gave her
Some nice flowers
kept in my book
Now I can’t forget it
Em tan trường về
Anh theo Ngọ về
Em tan trường về
Anh theo Ngọ về
Môi em mỉm cười
Mang mang sầu đời, tình ơi
I followed her
Day after day
I followed her
Year in year out
Waiting for her
To take notice of me
Bao nhiêu là ngày
Theo nhau đường dài
Trưa trưa, chiều chiều
Thu đông chẳng nhiều
Xuân qua rồi thì
Chia tay phượng nở sang hè
Spring came, spring went
Many seasons
Passed by my life
When one morning
We both left school;
flameboyant was in red
Rồi ngày qua đi, qua đi, qua đi, ...
Như phai nhạt mờ
Đường xanh nho nhỏ
Như phai nhạt mờ
Đường xanh nho nhỏ
Hôm nay tình cờ
Đi lại đường xưa, đường xưa
And days went by, went by…
seem to forget
The old love road
seem to forget
The old love road
Today I’m back
To my beloved school
Cây xưa còn gầy
Nằm phơi dáng đỏ
Áo em ngày nọ
Phai nhạt mấy màu
Âm vang thuở nào
Bước nhỏ tìm nhau, tìm nhau
The tree are (the) same
Showing their greens
Where is she now?
I wonder if
She remember
Those days when we were young
Xưa tan trường về
Anh theo Ngọ về
Nay trên đường này
Đời như sóng nổi
Xóa bỏ vết người
Chân người tìm nhau, tìm nhau
I followed her
Day after day
I followed her
Year in year out
Now I am here
Looking for what remains
Ôi con đường về
Ôi con đường về
Bông hoa còn đẹp
Lòng sao thấm mệt
Ngắt vội hoa này
Nhớ người thuở xưa, thuở xưa
Oh, My darling
Oh, my darling
Still keep flowers?
Remember me?
Or forget all
Our old days and our road
Xưa tan trường về
Anh theo Ngọ về
Xưa tan trường về
Anh theo Ngọ về
Đôi chân mịt mù
Theo nhau bụi đỏ đường mơ
I followed her
Day after day
I followed her
Year in year out
Now I am here
Looking for what remains
Xưa theo Ngọ về
Mái tóc Ngọ dài
Hôm nay đường này
Cây cao hàng gầy
Đi quanh tìm hoài
Ai mang bụi đỏ đi rồi
I was a school boy
She was a school girl
And after school
I followed her,
Now nothing left
She took my soul with her

translated by nguyenquang 30 march 11


by DOAN TRANG


by THAI THANH