|
|
Red riding hood
|
Cô gái áo choàng đỏ
|
Je suis Caroline, photographe et rêveuse. Bienvenue sur mon blog où je
partage mes travaux récents: voyages imaginaires dans le monde de l'enfance,
explorations du féminin, et bonheurs du quotidien... Entrez, prenons une tasse de thé, et rêvons!
“Once upon a time there was a girl who lived on the
outskirts of the forest. She was lively and bright, and she wore a red cloak,
for that way if she ever went astray she would always stand out against the
trees and the bushes. As the years went by, and she became more woman than
girl, she grew more and more beautiful. many men wanted her for their bride,
but she turned them all down. None was good enough for her, for she was
cleverer than every man she met and they presented no challenge to her.
|
I am Caroline, photographer and dreamer. Welcome
to my blog where I share my recent work: imaginary travels into the world of
childhood, explorations of feminity, and daily happiness. Come in, let's have a
cup of tea and dream together!
"Nghe kể rằng
ngày xưa xưa lắm có một cô gái sống nơi ven rừng. Cô gái trông sống động, tươi sáng, và luôn
mặc một chiếc áo choàng màu đỏ, nhờ cách đó
nếu cô có đi đi lạc lối, cô cũng
sẽ luôn luôn nổi bật lên trên màu cây lá. Nhiều năm trôi qua, và khi cô đã ra dáng phụ nữ nhiều hơn
con gái, thì càng ngày càng xin đẹp hơn, nhiều chàng muốn
có cô làm cô dâu, nhưng cô từ chối tất cả bọn họ. Không ai xứng đáng với cô, vì cô thông minh hơn
tất cả những người đàn ông cô đã gặp và họ
đã không thể hiện chút bản lĩnh nào trước cô cả.
|
|
|
Her grandmother lived in a
cottage in the forest, and the girl would visit her often, bringing her baskets
of bread and meat and staying with her for a time. While her grandmother
slept, the girl would wander among the trees, tasting the wild berries and
strange fruits of the woods. One day, as she walked in a dark grove, a wolf
came.
|
Bà ngoại cô sống
trong một ngôi nhà nhỏ trong rừng, và cô gái thường tới thăm
bà đều đặn, mang theo giỏ bánh mì và thịt
và ở lại với bà một thời gian. Trong khi
bà ngoại ngủ, cô
gái hay đi lang thang giữa rừng, nếm các loại quả dại và trái
cây kỳ lạ trong rừng. Một ngày
nọ, khi cô bước vào một khu rừng tối, một
con chó sói xuất hiện.
|
|
|
It was wary of her and tried
to pass without being seen, but the girl’s senses were too acute. She saw the
wolf, and looked into its eyes and fell in love with the strangeness of it.
|
Con sói cảnh giác trước cô gái và đã tìm cách đi qua mà không bị cô gái phát hiện,
nhưng các giác quan của cô gái đã quá tinh nhạy. Cô thấy chàng sói, và
nhìn vào đôi mắt của nó và ngay lập
tức yêu cái dáng vẻ kì lạ của nó.
|
|
|
When it turned away, she
followed it, traveling deeper into the forest than she had ever gone before.
The wolf tried to lose her in places where there were no trails to follow, no
paths to be seen, but the girl was too quick for it, and mile after mile the
chase continued. At last, the wolf grew weary of the pursuit, and it turned to face
her. It bared its fangs and growled a warning, but she was not afraid.
|
Khi nó quay đi, cô gái đi theo sau, cô đi sâu vào rừng
tới những nơi chưa từng biết. Con sói
đã cố gắng để thoát khỏi cô gái ở những
nơi có không có con đường mòn nào để đi theo, không có dấu chân
để lần theo, nhưng cô gái đã quá nhanh chóng học được điều đó,
và từ dặm đường này đến dặm đường kia cô tiếp tục đuổi theo. Cuối
cùng, sói ta mệt mỏi trước
sự săn đuổi của nàng, và nó quay lại
đối mặt với nàng. Nó nhe nanh vuốt và
gầm lên lời cảnh báo, nhưng nàng không hề sợ hãi.
|
|
|
Lovely wolf… she whispered.
You have nothing to fear from me.
She reached out her hand and
placed it upon the wolf’s head. She ran her fingers through its fur and
calmed it. And the wolf saw what beautiful eyes she had (all the better to
see him with) , and what gentle hands (all the better to stroke him with).
the girl leaned forward, and she kissed the wolf. She cast off her red cloak
and put her basket of flowers aside, and she lay with the animal.”
|
Chàng sói đáng
yêu ơi... cô gái thì
thầm. Chàng không có
gì phải sợ tôi đâu
Cô đưa tay đặt
lên đầu sói. Cô lướt những ngón tay của mình luồn qua lớp lông
chàng sói và khiến nó bình tĩnh. Và chàng sói nhìn thấy
đẹp mắt cô gái đẹp ôi là đẹp (nhất
là khi đôi mắt ấy lại ngắm nhìn mình), và bàn tay nhẹ nhàng biết bao (nhất là khi đôi tay lại vuốt ve mình). cô
gái nghiêng người về phía trước, và cô hôn chàng sói. Nàng cởi chiếc áo choàng đỏ
của mình và đặt
giỏ hoa sang
một bên, và cô thả mình bên chàng
sói. "
|
|
|
Ce jour là, le rêve, c’était…
Se lever si tôt que nous
étions seuls dans les rues sombres et endormies de Paris.
Partir sur nos vélos, le long
du canal, dans le noir et le froid, dans une course avec le soleil, pour
arriver avant, pour être les premiers, pour voir la forêt s’éveiller.
Sentir les feuilles, les
branches, craquer sous nos pieds. Trouver dans nos sacs cette couverture
rouge, voir tout à coup du sens, un clin d’oeil.
Une fois passé le froid, la
forêt, nos sourires émerveillés, nos rires, une fois passée l’incongruité,
une fois passée l’inspiration. Une fois rentrés.
Voir du sens, après. Se
déstabiliser. Penser aux loups de nos vies.
Lire ce passage du roman de
John Connoly ( The book of Lost Things, le livre des choses perdues.) et
sourire, et penser à elle, à nous, à la forêt et au rouge, penser à notre
force, et se demander qui de la jeune fille ou du loup attrappe l’autre dans
le filet de son regard.
Penser aux femmes qui courent
avec les loups. Penser à la femme sauvage.
Et avoir confiance.
|
Ngày hôm đó là giấc mơ...
Thức dậy quá sớm thành ra
chúng ta chỉ có một mình, lang thang trên những con phố tối tăm ngái ngủ của
Paris.
Đi xe đạp dọc theo con sông,
trong bóng tối và rét lạnh, trong một cuộc chạy đua với ánh nắng mặt trời, ai
sẽ tới trước, để xem rừng thức giấc.
Cảm nhận những chiếc lá, cành
cây, gãy vỡ dưới bước chân chúng ta. Tìm tấm chăn màu đỏ trong túi và đột
nhiên nhìn thấy cả một câu chuyện cổ tích.
Và một khi cái lạnh đã qua,
một khi chúng ta đã được hòa nhập với rừng, với những nụ cười, với vẻ kỳ bí
và nguồn cảm hứng. Với niềm phấn chấn. Một hôm chúng ta đã trở lại.
Thấy được ý nghĩa lúc đó, chợt
cảm thấy khó chịu. Suy nghĩ về những con sói trong cuộc sống của chúng ta, chúng
đã lẻn bước chân vào như thế nào.
Tình cờ đọc đoạn này trong
tiểu thuyết của John Connoly (cuốn sách nói về những điều đã mất), và mỉm
cười, và nghĩ về cô gái, về chúng ta, về rừng và của màu đỏ, nghĩ về sức mạnh
của chúng ta.
Nghĩ về cô gái và con sói, và
tự hỏi liệu có những người thực sự quyến
rũ được kẻ khác với đôi mắt của mình chăng.
Nghĩ về những phụ nữ chạy theo
những con sói.
Nghĩ về người phụ nữ man dại
ấy.
Tin tưởng bản thân và tin cậy
lẫn nhau.
|
|
|
That day the dream was…
To get up so early that we
were alone, out in the dark, sleepy streets of Paris.
To leave on our bikes, along
the river, in the dark and cold, in a race against the sun, to get there
first, to see the forest wake.
Feel the leaves, the twigs,
cracking under our feet. Finding the red blanket in our bag and suddenly
seeing a tale.
And once the cold was over,
once we were done with the forest, with the smiles, with the strangeness and
the inspiration. With the exhilaration. Once we were back.
Seeing meaning then, feeling
uneasy. Thinking of the wolves in our lives, how they’d crept in.
Coming across this passage in
John Connoly’s novel (the book of lost things), and smiling, and thinking of
her, of us, of the forest and of the red, thinking of our strength.
Thinking of the girl and the
wolf, and wonder who really catches the other with their eyes.
Thinking of women running with
wolves.
Thinking of the wild woman.
Trusting ourselves and each
other.
|
Ngày hôm đó là giấc mơ...
Thức dậy quá sớm thành ra
chúng ta chỉ có một mình, lang thang trên những con phố tối tăm ngái ngủ của
Paris.
Đi xe đạp dọc theo con sông,
trong bóng tối và rét lạnh, trong một cuộc chạy đua với ánh nắng mặt trời, ai
sẽ tới trước, để xem rừng thức giấc.
Cảm nhận những chiếc lá, cành
cây, gãy vỡ dưới bước chân chúng ta. Tìm tấm chăn màu đỏ trong túi và đột
nhiên nhìn thấy cả một câu chuyện cổ tích.
Và một khi cái lạnh đã qua,
một khi chúng ta đã được hòa nhập với rừng, với những nụ cười, với vẻ kỳ bí
và nguồn cảm hứng. Với niềm phấn chấn. Một hôm chúng ta đã trở lại.
Thấy được ý nghĩa lúc đó, chợt
cảm thấy khó chịu. Suy nghĩ về những con sói trong cuộc sống của chúng ta, chúng
đã lẻn bước chân vào như thế nào.
Tình cờ đọc đoạn này trong
tiểu thuyết của John Connoly (cuốn sách nói về những điều đã mất), và mỉm
cười, và nghĩ về cô gái, về chúng ta, về rừng và của màu đỏ, nghĩ về sức mạnh
của chúng ta.
Nghĩ về cô gái và con sói, và
tự hỏi liệu có những người thực sự quyến
rũ được kẻ khác với đôi mắt của mình chăng.
Nghĩ về những phụ nữ chạy theo
những con sói.
Nghĩ về người phụ nữ man dại
ấy.
Tin tưởng bản thân và tin cậy
lẫn nhau.
|
|
|
|
MENU
BILINGUAL BLOG – BLOG SONG NGỮ ANH VIỆT – SHARE KNOWLEGE AND IMPROVE LANGUAGE
--------------------------- TÌM KIẾM TRÊN BLOG NÀY BẰNG GOOGLE SEARCH ----------------------------
TXT-TO-SPEECH – PHẦN MỀM ĐỌC VĂN BẢN
Click phải, chọn open link in New tab, chọn ngôn ngữ trên giao diện mới, dán văn bản vào và Click SAY – văn bản sẽ được đọc với các thứ tiếng theo hai giọng nam và nữ (chọn male/female)
CONN'S CURENT THERAPY 2016 - ANH-VIỆT
Saturday, January 19, 2013
Red riding hood Cô gái áo choàng đỏ
Subscribe to:
Posts (Atom)