R. Tagore’s Poems | Thơ Tagore |
If you would have it so, I will end my singing. If it sets your heart aflutter, I will take away my eyes from your face. If it suddenly startles you in your walk, I will step aside and take another path. If it confuses you in your flower-weaving, I will shun your lonely garden. If it makes the water wanton and wild, I will not row my boat by your bank. | Nếu em muốn Anh sẽ ngừng bài hát của anh Nếu điều đó khiến trái tim em rộn nhịp Đôi mắt anh sẽ tránh nhìn mặt em Nếu điều đó khiến bước chân em thảng thốt Anh sẽ đứng sang bên, chọn đường khác cho mình. Nếu trong vườn hoa, nó làm em bối rối Anh sẽ rời xa khu vườn cô độc của em Nếu vì nó mà mặt nước kia trào lên hoang dại Anh sẽ không chèo thuyền mình bên cạnh bến bờ em |
|
Love, my heart longs day and night for the meeting with you -for the meeting that is all-devouring death. Sweep me away like a storm; take everything I have; break open my sleep and plunder my dreams. Rob me of my world. In that devastation, in the utter nakedness of spirit, let us become one in beauty. Alas for my vain desire! Where is this hope for union except in thee, my God? | Tình yêu ơi, trái tim anh ngày đêm mong gặp em Bởi cuộc hẹn hò chính là cái chết Nó sẽ cuốn phăng anh như một trận bão, lấy đi tất cả mọi thứ của anh Đập vỡ giấc ngủ anh, cướp đoạt giấc mơ anh. Lấy đi của anh thế giới. Trong nỗi tuyệt vọng đó, trong tinh thần trần trụi vô cùng Chúng ta hãy trở thành một, trong cái Đẹp vô ngần. Ôi, nhưng ta mới hão huyền sao! Còn có hy vọng nào cho sự hòa thành một, trừ với người, Thượng đế của tôi. |
|
Peace, my heart, let the time for the parting be sweet. Let it not be a death but completeness. Let love melt into memory and pain into songs. Let the flight through the sky end in the folding of the wings over the nest. Let the last touch of your hands be gentle like the flower of the night. Stand still, O Beautiful End, for a moment, and say your last words in silence. I bow to you and hold up my lamp to light you on your way. | Bình yên, hỡi trái tim, hãy để phút chia tay thật ngọt ngào Để nó không phải là cái chết mà là hoàn tất Để tình yêu tan vào ký ức, để nỗi đau hòa trong bài hát. Để chuyến bay vượt bầu trời kết thúc bằng đường chao lượn của cánh chim bay trên tổ. Để làn hơi cuối cùng từ bàn tay em dịu dàng như hoa của đêm. Hãy đứng yên, hỡi Vẻ Đẹp Vô Cùng, dù chỉ trong khoảnh khắc, nói lời cuối của mình trong im lặng. Anh cúi đầu trước em và giương cao ngọn đèn soi đường em bước. |
|
Then finish the last song and let us leave. Forget this night when the night is no more. Whom do I try to clasp in my arms? Dreams can never be made captive. My eager hands press emptiness to my heart and it bruises my heart. | Hãy kết thúc bài hát cuối cùng, rồi mình ra đi Hãy quên đêm đi khi đêm đã xa. Tôi gắng ôm ai trong hai cánh tay này? Chẳng có ai giữ được giấc mơ. Đôi cánh tay tôi khát khao ôm trống rỗng, nhấn nó vào tim mình và nó khiến tim đau. |
|
I have plucked your flower, O world! I pressed it to my heart and the thorn pricked. When the day waned and it darkened, I found that the flower had faded, but the pain remained. More flowers will come to you with perfume and pride, O world! But my time for flower-gathering is over, and through the dark night I have not my rose, only the pain remains. | Tôi đã hái đóa hoa của người, ôi cuộc đời! Tôi ôm nó vào tim và gai đâm tôi. Khi ngày nhạt dần và đêm đến, Bông hoa cũng héo tàn, chỉ còn lại nỗi đau. Còn nhiều hoa sẽ đến với người, ngát thơm và kiêu hãnh, ôi cuộc đời! Nhưng thời khắc hái hoa của tôi qua rồi Và trong đêm đen, không còn nữa hoa hồng Chỉ nỗi đau ở lại cùng tôi. |
|
Do not keep to yourself the secret of your heart, my friend! Say it to me, only to me in secret. You who smile so gently, softly whisper, my heart will hear it, not my ears. The night is deep, the house is silent, the birds' nests are shrouded with sleep. Speak to me through hesitating tears, through faltering smiles, through sweet shame and pain, the secret of your heart! | Đừng giữ bí mật trái tim em, người bạn của anh! Hãy nói với anh, chỉ với riêng anh điều bí mật Em, người con gái với nụ cười dịu dàng đến vậy Hãy thầm thì khe khẽ Và trái tim anh sẽ lắng nghe, chẳng phải đôi tai. Đêm sâu rồi, căn nhà im lặng, và giấc ngủ bao phủ những tổ chim Hãy nói với anh, bằng những giọt nước mắt ngại ngần, Bằng nụ cười ngập ngừng, bằng nỗi đớn đau và niềm hổ thẹn ngọt ngào Hãy nói với anh bí mật trái tim em. |
|
Prayer Let me not pray to be sheltered from dangers but to be fearless in facing them. Let me not beg for the stilling of my pain but for the heart to conquer it. Let me not look for allies in life's battlefield but to my own strength. Let me not crave in anxious fear to be saved but hope for patience to win my freedom. | Cầu nguyện Tôi không cầu nguyện cho hiểm nguy đừng đến Nhưng cầu lòng dũng cảm khi đối mặt hiểm nguy. Tôi không cầu mong nỗi đau câm nín Nhưng mong mình can đảm chiến thắng nỗi đau. Tôi không tìm kiếm đồng minh trên chiến trận cuộc đời Nhưng tìm kiếm sức mạnh bản thân tôi. Tôi không khao khát mình sẽ được ai cứu thoát Nhưng hy vọng mình sẽ kiên nhẫn để giành lấy tự do. |
|
Beggarly Heart When the heart is hard and parched up, come upon me with a shower of mercy. When grace is lost from life, come with a burst of song. When tumultuous work raises its din on all sides shutting me out from beyond, come to me, my lord of silence, with thy peace and rest. When my beggarly heart sits crouched, shut up in a corner, break open the door, my king, and come with the ceremony of a king. When desire blinds the mind with delusion and dust, O thou holy one, thou wakeful, come with thy light and thy thunder | Trái tim cầu xin Khi trái tim tôi cứng rắn và héo khô Hãy đến bên tôi bằng mưa rào ân đức. Khi cuộc đời đánh mất nét duyên Hãy đến bên tôi bằng một bài ca bất chợt. Khi công việc ầm ĩ khiến tôi câm điếc, Hãy đến bên tôi bằng nghỉ ngơi và bình yên. Khi ở góc tối, trái tim tôi quỳ gối cầu xin, Hãy mở cảnh cửa và đến bên tôi bằng nghi thức của bậc đế vương. Khi ham muốn làm mờ trí óc tôi, với bao ảo tưởng và bụi bặm, Hỡi đấng thiêng liêng, Xin hãy đến bên tôi bằng ánh sáng và sấm sét của Người |
|
Give Me Strength This is my prayer to thee, my lord---strike, strike at the root of penury in my heart. Give me the strength lightly to bear my joys and sorrows. Give me the strength to make my love fruitful in service. Give me the strength never to disown the poor or bend my knees before insolent might. Give me the strength to raise my mind high above daily trifles. And give me the strength to surrender my strength to thy will with love. | Hãy trao tôi sức mạnh Đây là lời cầu nguyện của tôi tới Người-Thượng đế của tôi Hãy đánh gục những mầm mống của nỗi khốn cùng trong tim tôi. Hãy trao tôi sức mạnh để chịu đựng niềm vui và nỗi đau. Hãy trao tôi sức mạnh để khiến tình yêu tôi sinh sôi trong phụng sự. Hãy trao tôi sức mạnh để không bao giờ tôi chối bỏ người nghèo hay quỳ gối trước bạo quyền láo xược. Hãy trao tôi sức mạnh để tâm trí tôi vượt trên những vặt vãnh hàng ngày. Và hãy trao tôi sức mạnh để tôi hiến dâng sức mạnh mình cho ý chí của Người với tình yêu. |
|
Brink of Eternity In desperate hope I go and search for her in all the corners of my room; I find her not. My house is small and what once has gone from it can never be regained. But infinite is thy mansion, my lord, and seeking her I have to come to thy door. I stand under the golden canopy of thine evening sky and I lift my eager eyes to thy face. I have come to the brink of eternity from which nothing can vanish - no hope, no happiness, no vision of a face seen through tears. Oh, dip my emptied life into that ocean, plunge it into the deepest fullness. Let me for once feel that lost sweet touch in the allness of the universe. | Bến bờ của vĩnh hằng Trong hy vọng tận cùng tôi tìm kiếm nàng Ở mọi góc trong phòng; Nhưng tôi không tìm thấy. Căn nhà tôi bé nhỏ Và những gì từ đó ra đi sẽ không bao giờ trở lại. Nhưng tòa nhà của người, Thượng đế ơi, là vô tận Trong khi tìm nàng, tôi đến trước cửa Người. Tôi đứng dưới vòm vàng của khung trời hoàng hôn Và tôi ngước mắt mong nhìn thấy mặt Người. Tôi đã đến bến bờ của vĩnh hằng, nơi không gì biến mất Dẫu đó là hy vọng, niềm hạnh phúc, hay bóng dáng một khuôn mặt nhìn thấy trong nước mắt. Người hãy nhấn chìm cuộc đời trống rộng của tôi vào đại dương mênh mông đấy, Hãy quẳng nó tới đáy cùng sâu nhất. Nhưng hãy để cho tôi, chỉ một lần thôi, cảm thấy cái vuốt ve ngọt ngào đã mất Trong vũ trụ đầy ắp, vô biên. |
|
The land of the exile (in the Crescent Moon) Mother, the light has grown grey in the sky; I do not know what the time is. There is no fun in my play, so I have come to you. It is Saturday, our holiday. Leave off your work, mother; sit here by the window and tell me where the desert of Tepântar in the fairy tale is? The shadow of the rains has covered the day from end to end. The fierce lightning is scratching the sky with its nails. When the clouds rumble and it thunders, I love to be afraid in my heart and cling to you. When the heavy rain patters for hours on the bamboo leaves, and our windows shake and rattle at the gusts of wind, I like to sit alone in the room, mother, with you, and hear you talk about the desert of Tepântar in the fairy tale. Where is it, mother, on the shore of what sea, at the foot of what hills, in the kingdom of what king? There are no hedges there to mark the fields, no footpath across it by which the villagers reach their village in the evening, or the woman who gathers dry sticks in the forest can bring her load to the market. With patches of yellow grass in the sand and only one tree where the pair of wise old birds have their nest, lies the desert of Tepântar. I can imagine how, on just such a cloudy day, the young son of the king is riding alone on a grey horse through the desert, in search of the princess who lies imprisoned in the giant's palace across that unknown water. When the haze of the rain comes down in the distant sky, and lightning starts up like a sudden fit of pain, does he remember his unhappy mother, abandoned by the king, sweeping the cow-stall and wiping her eyes, while he rides through the desert of Tepântar in the fairy tale? See, mother, it is almost dark before the day is over, and there are no travellers yonder on the village road. The shepherd boy has gone home early from the pasture, and men have left their fields to sit on mats under the eaves of their huts, watching the scowling clouds. Mother, I have left all my books on the shelf--do not ask me to do my lessons now. When I grow up and am big like my father, I shall learn all that must be learnt. But just for to-day, tell me, mother, where the desert of Tepântar in the fairy tale is? | Đất của người đi đày (trong tập Trăng Non) Mẹ ơi, ánh sáng đã chuyển thành máu xám trên bầu trời, con không biết đang là mấy giờ. Trò chơi của con không có gì vui, nên con tìm tới mẹ. Hôm nay là thứ Bảy, ngày nghỉ của con. Hãy bỏ công việc đấy, mẹ ơi; hãy đến ngồi bên cửa sổ và kể cho con nghe hoang mạc Tepântar trong truyện cổ ở đâu? Bóng tối của cơn mưa phủ kín bầu trời. Những tia chớp dữ dội rạch ngang bầu trời bằng những móng nhọn. Khi đám mây gầm gừ và sấm chớp rền vang, con muốn mình sợ hãi và bíu chặt mẹ của con. Khi những hạt mưa trĩu nặng lộp độp rơi hàng giờ liền trên những chiếc lá tre, và khung cửa sổ rung lách cách trước cơn gió mạnh, con muốn được ngồi trong phòng với riêng mẹ, để nghe mẹ kể về hoang mạc Tepântar trong truyện cổ. Nó ở đâu, mẹ ơi, trên bờ biển nào, dưới chân ngọn đồi nào, nằm trong vương quốc của vị vua nào? Nơi đó không có những hàng rào đánh dấu các cánh đồng, không có lối đi cho dân làng trở về làng mỗi tối, hay để người đàn bà gom cành khô trong rừng mang tới chợ. Nơi đó chỉ có cỏ vàng mọc trên cát, có duy nhất một cái cây, nơi đôi chim già nua khôn ngoan làm tổ, nơi đó là sa mạc Tepântar. Con có thể tưởng tượng ra, trong một ngày nhiều mây, chàng hoàng tử trẻ cưỡi trên lưng con ngựa xám băng qua hoang mạc, để tìm nàng công chúa bị giam cầm trong cung điện của người khổng lồ ở bên kia bờ biển không ai biết đến. Khi những cơn mưa xối xả đổ xuống từ bầu trời xa, và những ánh chớp lóe lên như cơn đau bất chợt, chàng có nhớ tới người mẹ đang buồn của mình không; người mẹ đã bị nhà vua ruồng bỏ, lúc này đang quét chuồng bò và lau đôi mắt. Chàng có nhớ tới bà không khi băng qua hoang mạc Tepântar trong truyện cổ? Nhìn kìa, mẹ ơi, đã sắp hết ngày và trời sẩm tối, không còn người lữ hành nào trên đường làng. Cậu bé mục đồng đã sớm rời bãi chăn thả về nhà, và những người đàn ông rời khỏi cánh đồng để ngồi trên chiếu, dưới mái lều và ngắm những đám mây đang gầm gừ. Mẹ ơi, con đã để tất cả các cuốn sách trên giá- mẹ đừng bảo con học bài lúc này. Khi con lớn lên và to lớn như cha, con sẽ học tất cả những gì phải học. Nhưng chỉ ngày hôm nay, mẹ ơi, hãy nói cho con biết sa mạc Tepânta trong truyện cổ ở đâu? |
|
My song This song of mine will wind its music around you, my child, like the fond arms of love. This song of mine will touch your forehead like a kiss of blessing. When you are alone it will sit by your side and whisper in your ear, when you are in the crowd it will fence you about with aloofness. My song will be like a pair of wings to your dreams, it will transport your heart to the verge of the unknown. It will be like the faithful star overhead when dark night is over your road. My song will sit inthe pupils of your eyes, and will carry your sight into the heart of things. And when my voice is silent in death, my song will speak in your living heart. | Bài hát của cha Bài hát của cha sẽ tìm thấy tiếng nhạc quanh con, con yêu quý, như những cánh tay tình yêu thân ái, Bài hát của cha sẽ chạm vào trán con như nụ hôn cầu phúc. Khi con ở một mình, nó sẽ ngồi xuống bên con, thầm thì vào tai con. Khi con trong đám đông, nó sẽ che chắn cho con một cách dửng dưng. Bài hát của cha sẽ như đôi cánh trong giấc mơ con, chở trái tim con tới những bến bờ chưa biết. Như ngôi sao trung thành đậu trên đầu khi đêm đen phủ xuống con đường con bước. Bài hát của cha sẽ ngồi lại trong đồng tử mắt con, sẽ đưa ánh nhìn của con tới tận cùng mọi vật. Và khi tiếng nói của cha đã câm lặng trong cõi chết, bài hát của cha sẽ vẫn cất lên trong trái tim đang sống của con. |
|
One Day in Spring... One day in spring, a woman came In my lonely woods, In the lovely form of the Beloved. Came, to give to my songs, melodies, To give to my dreams, sweetness. Suddenly a wild wave Broke over my heart's shores And drowned all language. To my lips no name came, She stood beneath the tree, turned, Glanced at my face, made sad with pain, And with quick steps, came and sat by me. Taking my hands in hers, she said: 'You do not know me, nor I you-- I wonder how this could be?' I said: 'We two shall build, a bridge for ever Between two beings, each to the other unknown, This eager wonder is at the heart of things.' The cry that is in my heart is also the cry of her heart; The thread with which she binds me binds her too. Her have I sought everywhere, Her have I worshipped within me, Hidden in that worship she has sought me too. Crossing the wide oceans, she came to steal my heart. She forgot to return, having lost her own. Her own charms play traitor to her, She spreads her net, knowing not Whether she will catch or be caught. | Một ngày xuân, một người đàn bà đến nơi vườn tôi cô đơn, trong dáng yêu kiếu của người Yêu dấu. Nàng đến, trao mình cho những bài hát của tôi, bay bổng, Dâng hiến cho giấc mơ tôi, ngọt ngào. Bất chợt, một cơn sóng trào lên hoang dại, Phá vỡ những bến bờ của trái tim tôi Và nhận chìm mọi từ ngữ. Không có cái tên nào đến với môi tôi, Nàng đứng dưới gốc cây, quay mình, Liếc nhìn tôi, buồn rầu, đau đớn. Và với những bước chân nhanh, nàng đến ngồi bên tôi. Cầm tay tôi, nàng nói: “Anh không biết em, em cũng chẳng biết anh- Sao chúng mình lại có thể thế này?” Tôi nói: “Hai ta sẽ xây một cây cầu vĩnh cửu, Giữa hai con người, hai kẻ chẳng biết nhau, Bởi niềm khao khát nằm nơi sâu thẳm mọi vật.” Tiếng gọi trong tim tôi cũng là tiếng gọi của tim nàng Sợi dây nàng buộc tôi cũng buộc chính bản thân nàng. Tôi đã tìm nàng ở khắp mọi nơi, Tôi vẫn thờ phụng nàng, sâu thẳm trong tôi. Và tại nơi đấy, nàng cũng tìm kiếm tôi. Vượt những đại dương bao la, nàng đến để mang trái tim tôi ra đi Nhưng nàng quên đường về, bởi tim nàng cũng bị đánh rơi. Sự quyến rũ của nàng phản bội nàng, Nàng chăng lưới, nhưng không biết rằng Nàng thả lưới hay chính nàng đang mắc lưới |
|
The Gift I want to give you something, my child, for we are drifting in the stream of the world. Our lives will be carried apart, and our love forgotten. But I am not so foolish as to hope that I could buy your heart with my gifts. Young is your life, your path long, and you drink the love we bring you at one draught and turn and run away from us. You have your play and your playmates. What harm is there if you have no time or thought for us! We, indeed, have leisure enough in old age to count the days that are past, to cherish in our hearts what our hands have lost for ever. The river runs swift with a song, breaking through all barriers. But the mountain stays and remembers, and follows her with his love. | Quà tặng Cha muốn tặng con cái gì đó, con ơi, bởi chúng ta đang trôi dạt trong dòng chảy của thế giới. Đời chúng ta sẽ được đẩy xa nhau và tình yêu của chúng ta sẽ bị lãng quên. Nhưng cha không ngốc tới mức hy vọng mua được trái tim con bằng quà tặng. Tuổi trẻ là đời con, con đường của con còn dài, và con uống trọn tình yêu của cha mẹ dành cho con trong một ngụm, để rồi con rời xa cha mẹ. Con có các trò chơi và bạn bè của mình. Có sao đâu nếu con không còn thời gian hay ý nghĩ dành cho cha mẹ. Cha mẹ có đủ thời gian rỗi trong tuổi già để đếm những ngày tháng từng là quá khứ, để nâng niu trong tim những gì đôi tay đã đánh mất mãi mãi. Dòng sông cuộn chảy nhanh cùng với một bài hát, phá vỡ tất cả những gì ngăn trở nó. Nhưng ngọn núi thì ở lại, nhớ nhung, và dõi theo sông cùng tất cả tình yêu của mình. |
|
Where Shadow Chases Light This is my delight, thus to wait and watch at the wayside where shadow chases light and the rain comes in the wake of the summer. Messengers, with tidings from unknown skies, greet me and speed along the road. My heart is glad within, and the breath of the passing breeze is sweet. From dawn till dusk I sit here before my door, and I know that of a sudden the happy moment will arrive when I shall see. In the meanwhile I smile and I sing all alone. In the meanwhile the air is filling with the perfume of promise. | Khi bóng tối đuổi theo ánh sáng Đó là niềm vui của tôi Được chờ đợi và ngắm nhìn ở ven đường Khi bóng tối đuổi theo ánh sáng Và mưa rơi tiếp nối mùa hè Những người đưa tin, với các làn sóng đến từ những vùng trời bí ẩn Chào đón tôi và tăng tốc trên đường. Trái tim tôi tràn ngập niềm vui Và làn gió thổi qua sao ngọt ngào như thế Từ bình minh cho tới hoàng hôn, tôi ngồi trước cửa nhà mình Và tôi biết bất chợt Khoảnh khắc hạnh phúc đó sẽ đến khi tôi được thấy Trong lúc đấy, tôi mỉm cười và hát một mình Trong lúc đấy, không khí tràn ngập hương thơm của lời hứa hẹn |
|
Where The Mind is Without Fear Where the mind is without fear and the head is held high Where knowledge is free Where the world has not been broken up into fragments By narrow domestic walls Where words come out from the depth of truth Where tireless striving stretches its arms towards perfection Where the clear stream of reason has not lost its way Into the dreary desert sand of dead habit Where the mind is led forward by thee Into ever-widening thought and action Into that heaven of freedom, my Father, let my country awake | Nơi tâm trí không còn nỗi sợ Nơi tâm trí không còn nỗi sợ và đầu được ngẩng cao Nơi tri thức được tự do Nơi thế giới không bị vỡ tan thành muôn mảnh vụn Bởi những bức tường ngăn cách hẹp hòi Nơi lời nói đến từ chiều sâu sự thật Nơi các nỗ lực không mệt mỏi vươn đôi tay hướng tới sự hoàn thiện Nơi nguồn nước trong của lý trí không bị lạc mất đường Trong sa mạc cát kinh sợ của thói quen chết chóc Nơi tâm trí được Người đưa về phía trước Tới nơi tư duy và hành động không ngừng mở rộng Để bước vào thiên đường tự do ấy, Cha ơi, xin hãy cho đất nước của con bừng tỉnh. |
|
Where Is Heaven Where is heaven? you ask me, my child, The sages tell us it is beyond the limits of birth and death, unswayed by the rhythm of day and night; it is not of the earth. But your poet knows that its eternal hunger is for time and space, and it strives evermore to be born in the fruitful dust. Heaven is fulfilled in your sweet body, my child, in your palpitating heart. The sea is beating its drums in joy, the flowers are a-tiptoe to kiss you. For heaven is born in you, in the arms of the mother- dust. | Thiên đường nơi nao Thiên đường là đâu? Con hỏi cha. Các nhà hiền triết bảo chúng ta thiên đường ở ngoài biên giới của sống và chết, nó không bị lay động bởi nhịp điệu của ngày và đêm, nó không ở nơi trái đất này. Nhưng nhà thơ biết rằng nỗi khao khát vô tận của thiên đường là thời gian và khoảng không, và nó luôn khao khát được sinh ra trong cát bụi tốt tươi. Thiên đường ở trong cơ thể ngọt ngào của con, con ơi, ở trong trái tim thổn thức của con. Biển cả rung trống hân hoan, những bông hoa nhón chân để hôn con. Và thiên đường được sinh ra trong con, ở trong vòng tay của mẹ-cát bụi. |
|
I Dreamt I dreamt that she sat by my head, tenderly ruffling my hair with her fingers, playing the melody of her touch. I looked at her face and struggled with my tears, till the agony of unspoken words burst my sleep like a bubble. I sat up and saw the glow of the Milky Way above my window, like a world of silence on fire, and I wondered if at this moment she had a dream that rhymed with mine. | Tôi mơ Tôi mơ thấy nàng ngồi bên mái đầu tôi, dịu dàng đưa tay vuốt tóc tôi bằng những ngón tay nàng, tạo ra giai điệu từ nhịp vuốt ve. Tôi nhìn vào khuôn mặt nàng và run rẩy gắng ngăn những giọt nước mắt trào dâng, cho tới khi nỗi đau đớn từ những lời không nói được vỡ ra trong giấc ngủ tôi tựa như bong bóng. Tôi ngồi dậy và nhìn thấy ánh sáng rực rỡ của dải Ngân Hà trên cao ngoài cửa sổ, như thể một thế giới câm lặng đang bừng cháy, và tôi tự hỏi liệu lúc này, nàng có giấc mơ chung nhịp với giấc mơ tôi không. |
|
Are You a Mere Picture Are you a mere picture, and not as true as those stars, true as this dust? They throb with the pulse of things, but you are immensely aloof in your stillness, painted form. The day was when you walked with me, your breath warm, your limbs singing of life. My world found its speech in your voice, and touched my heart with your face. You suddenly stopped in your walk, in the shadow-side of the Forever, and I went on alone. Life, like a child, laughs, shaking its rattle of death as it runs; it beckons me on, I follow the unseen; but you stand there, where you stopped behind that dust and those stars; and you are a mere picture. No, it cannot be. Had the life-flood utterly stopped in you, it would stop the river in its flow, and the foot-fall of dawn in her cadence of colours. Had the glimmering dusk of your hair vanished in the hopeless dark, the woodland shade of summer would die with its dreams. Can it be true that I forgot you? We haste on without heed, forgetting the flowers on the roadside hedge. Yet they breathe unaware into our forgetfulness, filling it with music. You have moved from my world, to take seat at the root of my life, and therefore is this forgetting-remembrance lost in its own depth. You are no longer before my songs, but one with them. You came to me with the first ray of dawn. I lost you with the last gold of evening. Ever since I am always finding you through the dark. No, you are no mere picture. | Có phải em chỉ là một bức tranh Có phải em chỉ là một bức tranh, không có thực như những vì sao kia, như lớp bụi này? Những thứ đó phập phồng cùng nhịp đập của nhân gian. Còn em cách biệt mênh mang trong lặng yên, trong một bức tranh. Ngày đến với anh khi em đi dạo bên anh, khi hơi thở của em sưởi ấm anh, khi đôi chân em cất lên tiếng hát cuộc đời. Thế giới của anh tìm ra tiếng nói của mình trong giọng nói em, chạm vào trái tim anh bằng khuôn mặt em. Em bất chợt dừng lại trên đường đi, trong bóng tối của Vĩnh cửu, và anh đi tiếp trong đơn độc. Cuộc đời, như một đứa trẻ, cất tiếng cười vang, nó rung tiếng lục lạc của tử thần trong lúc nó chạy. Cuộc đời vẫy anh tiếp tục đi, và anh đi theo những gì không thể thấy. Nhưng em đã đứng lại ở nơi kia, đằng sau cát bụi và những vì sao; và em chỉ là một bức tranh. Không, chẳng thể nào như vậy. Nếu dòng thác đời đột ngột dừng lại trong em, nó sẽ chặn đứng dòng chảy của con sông, chặn cả ngọn thác tràn đầy màu sắc của bình minh. Nếu ánh hoàng hôn mờ ảo của tóc em biến mất trong bóng tối vô vọng thì bóng rừng cây mùa hạ cũng sẽ chết đi cùng với các giấc mơ. Có thực là anh đã quên em? Chúng ta vội vã bước đi trong vô tâm, quên mất những bông hoa mọc ở ven đường. Nhưng những bông hoa ấy thở vào sự lãng quên của chúng ta, làm nó tràn ngập bởi âm nhạc. Em bước ra khỏi thế giới của anh, ngồi nghỉ ngơi tại cội nguồn cuộc đời anh, và tại đó sự lãng quên-nhớ nhung đã chìm khuất bởi chính chiều sâu của nó. Em không tồn tại trước các bài hát của anh, em hòa nhập làm một với chúng. Em đến với anh cùng với tia sáng ban mai đầu tiên. Anh đánh mất em cùng với ánh ráng chiều cuối cùng. Và kể từ đó anh vẫn tìm kiếm em xuyên qua bóng tối. Không, em không chỉ là một bức tranh. |
|
Last Night in the Garden Last night in the garden I offered you my youth's foaming wine. You lifted the cup to your lips, you shut your eyes and smiled while I raised your veil, unbound your tresses, drawing down upon my breast your face sweet with its silence, last night when the moon's dream overflowed the world of slumber. To-day in the dew-cooled calm of the dawn you are walking to God's temple, bathed and robed in white, with a basketful of flowers in your hand. I stand aside in the shade under the tree, with my head bent, in the calm of the dawn by the lonely road to the temple. | Đêm qua trong vườn Đêm qua trong vườn, anh tặng em chất rượu dâng trào của tuổi trẻ anh. Em nâng ly rượu lên môi, em nhắm mắt và mỉm cười. Còn anh nâng tầm mạng của em, cởi bỏ sợi dây buộc tóc em, kéo lại gần ngực anh khuôn mặt em dịu dàng tĩnh lặng, Đêm qua khi giấc mơ của vầng trăng tràn đầy thế giới giấc ngủ. Ngày hôm nay, trong sự bình yên ẩm ướt nhiều sương của bình minh, em dạo bước tới ngôi đền thờ Thượng đế, tắm táp và mặc áo choàng trắng, với chiếc rổ đựng đầy hoa trên tay. Anh đứng bên đường dưới bóng cây, anh cúi đầu, trong ban mai phẳng lặng, trên con đường cô đơn hướng tới đền thờ. |
|
Gardener Your questioning eyes are sad. They seek to know my meaning as the moon would fathom the sea. I have bared my life before your eyes from end to end, with nothing hidden or held back. That is why you know me not. If it were only a gem I could break it into a hundred pieces and string them into a chain to put on your neck. If it were only a flower, round and small and sweet, I could pluck it from its stem to set it in your hair. But it is a heart, my beloved. Where are its shores and its bottom? You know not the limits of this kingdom, still you are its queen. If it were only a moment of pleasure it would flower in an easy smile, and you could see it and read it in a moment. If it were merely a pain it would melt in limpid tears, reflecting its inmost secret without a word. But it is love, my beloved. Its pleasure and pain are boundless, and endless its wants and wealth. It is as near to you as your life, but you can never wholly know it. | Người Làm Vườn Đôi mắt băn khoăn của em buồn. Đôi mắt em muốn hiểu thấu lòng anh như trăng kia dò chiều sâu biển cả. Anh để đời mình trần trụi trước mắt em, anh không giấu em điều gì cả. Chính vì thế mà em không hiểu anh. Nếu đời anh chỉ là một viên ngọc, anh sẽ đập vỡ nó thành trăm mảnh, xâu lại thành một chuỗi đễ đặt lên cổ em. Nếu đời anh chỉ là một đóa hoa, tròn trịa, nhỏ nhắn và thơm tho, anh sẽ ngắt nó đề cài lên tóc em. Nhưng em yêu ơi, đời anh lại là trái tim. Làm sao biết được các bến bờ và chiều sâu của nó? Dù em là nữ hoàng của vương quốc đó, nhưng em cũng chẳng biết được biên giới của nó đâu. Nếu trái tim anh chỉ là một khoảnh khắc hân hoan, nó sẽ nở ra thành nụ cười nhẹ nhõm. Em sẽ nhìn vào và hiểu nó ngay. Nếu trái tim anh chỉ là nỗi khỗ đau, nó sẽ tan thành những giọt nước mắt trong suốt, và lặng im phản chiếu những bí mật thầm kín. Nhưng trái tim anh lại là tình yêu, em yêu dấu. Niềm hân hoan và nỗi khổ đau của nó là vô biên, những mong muốn và sự giàu có của nó là vô hạn. Tình yêu của anh ở gần em như chính đời em vậy, nhưng em sẽ chẳng bao giờ hiểu trọn vẹn nó đâu. |
|
Speak to me, my love! Tell me in words what you sang. The night is dark. The stars are lost in clouds. The wind is sighing through the leaves. I will let loose my hair. My blue cloak will cling round me like night. I will clasp your head to my bosom; and there in the sweet loneliness murmur on your heart. I will shut my eyes and listen. I will not look in your face. When your words are ended, we will sit still and silent. Only the trees will whisper in the dark. The night will pale. The day will dawn. We shall look at each other's eyes and go on our different paths. Speak to me, my love! Tell me in words what you sang. | Hãy nói với anh đi, em yêu! Hãy nói với anh những lời em đã hát. Đêm tới rồi. Những vì sao đã khuất trong mây. Gió đang thổi rì rào cây lá. Anh sẽ để tóc anh buông xõa. Chiếc áo choàng màu xanh sẽ bao phủ anh như thể là đêm. Anh sẽ ôm chặt đầu em vào ngực anh. Và ở đó, trong nỗi cô đơn ngọt ngào, anh sẽ thầm thì với trái tim em. Anh sẽ khép mắt lại và lắng nghe. Anh sẽ không nhìn vào mặt em. Khi lời nói của em đã dứt, chúng ta sẽ ngồi lặng lẽ. Sẽ chỉ có hàng cây thì thào trong đêm tối. Đêm sẽ nhạt dần. Bình minh sẽ đến. Chúng ta sẽ nhìn vào mắt nhau và sẽ tiếp tục đi trên những con đường khác biệt. Hãy nói với anh đi, em yêu! Hãy nói với anh những lời em đã hát. |
|
I Would Ask For Still More I would ask for still more, if I had the sky with all its stars, and the world with its endless riches; but I would be content with the smallest corner of this earth if only she were mine | Tôi vẫn muốn có thêm nữa Tôi vẫn muốn có thêm nữa, dù tôi đã có bầu trời với ngàn vạn ngôi sao, dù tôi có trái đất với của cải vô tận; nhưng tôi sẽ hài lòng với một góc nhỏ nhất trên trái đất này nếu như nàng là của tôi. |
|
The Evening Was Lonely The evening was lonely for me, and I was reading a book till my heart became dry, and it seemed to me that beauty was a thing fashioned by the traders in words. Tired I shut the book and snuffed the candle. In a moment the room was flooded with moonlight. Spirit of Beauty, how could you, whose radiance overbrims the sky, stand hidden behind a candle's tiny flame? How could a few vain words from a book rise like a mist, and veil her whose voice has hushed the heart of earth into ineffable calm? | Đêm tối thật cô đơn Đêm tối thật cô đơn với tôi, và tôi đọc một cuốn sách cho tới khi tim tôi khô cứng. Và dường như với tôi, cái đẹp chỉ còn là thứ đồ vật được bày bán bởi bọn thương nhân trong cái nghiệp ngôn từ. Mệt mỏi, tôi khép sách và thổi tắt nến. Trong phút chốc, căn phòng tràn ngập ánh trăng. Hỡi Tinh thần của Cái đẹp, làm sao người, với vẻ rực rỡ làm rạng ngời cả bầu trời, lại chịu khuất mình sau một ngọn nến nhỏ nhoi? Làm sao chỉ vài từ rỗng tuếch từ cuốn sách lại có thể dâng cao tựa sương mù, và che khuất nàng, khi mà giọng nàng đã ru trái tim của lòng đất vào sự bình yên không thể nói bằng lời. |
|
She Is Near to My Heart She is near to my heart as the meadow-flower to the earth; she is sweet to me as sleep is to tired limbs. My love for her is my life flowing in its fullness, like a river in autumn flood, running with serene abandonment. My songs are one with my love, like the murmur of a stream, that sings with all its waves and current. | Nàng ở gần tim tôi Nàng ở gần tim tôi, như hoa đồng cỏ gần mặt đất; nàng ngọt ngào với tôi như giấc ngủ với đôi chân mệt mỏi. Tình tôi cho nàng là đời tôi cuộn chảy tràn đầy, như dòng sông trong cơn lũ mùa thu, ung dung chảy trôi phó thác. Các bài ca tôi hát hòa làm một với tình yêu của tôi, như những tiếng thì thào của dòng suối chạy, hát lên với những con sóng và luồng nước. |
| Translated by Vũ Hoàng Linh |