MENU

BILINGUAL BLOG – BLOG SONG NGỮ ANH VIỆT SHARE KNOWLEGE AND IMPROVE LANGUAGE

--------------------------- TÌM KIẾM TRÊN BLOG NÀY BẰNG GOOGLE SEARCH ----------------------------

TXT-TO-SPEECH – PHẦN MỀM ĐỌC VĂN BẢN

Click phải, chọn open link in New tab, chọn ngôn ngữ trên giao diện mới, dán văn bản vào và Click SAY – văn bản sẽ được đọc với các thứ tiếng theo hai giọng nam và nữ (chọn male/female)

- HOME - VỀ TRANG ĐẦU

CONN'S CURENT THERAPY 2016 - ANH-VIỆT

150 ECG - 150 ĐTĐ - HAMPTON - 4th ED.

VISUAL DIAGNOSIS IN THE NEWBORN

Monday, July 4, 2011

The Forbidden Purple City - Tử Cấm Thành - Bản di chúc của một bạo chúa

Nguyen An, a vietnamese prisoner and eunuch in service to the Chinese emperor Yongle, an Emperor ò the Min Dynasty, was the chief architect and chief manager-executive who constructed the Forbidden City of Beijing and other major buildings in China
Nguyễn An, một tù binh chiến tranh người Việt Nam, đã được Vĩnh Lạc, hoàng đế nhà Minh, giao trọng trách thiết kế và tổng chỉ huy việc xây dựng Tử Cấm Thành Bắc Kinh. Ngoài ra, ông còn làm tổng công trình sư nhiều công trình quan trọng khác ở Trung Hoa.


PART 1



PART 2



PART 3




PART 4




PART 5




PART 6




The Forbidden City was the imperial palaces of the Ming and Qing dynasties, known as the Palace Museum. Consitruction took 14 years and was completed in 1420. In subsequent years, capotal Ming Dynasty was moved from Nanjing to Beijing. Twenty-four emperors of the Ming and 14 in 10 in the Qing Dynasty to rule here. The last dynasty fell in 1911, but the Emperor Pu Yi was still living in the courtyard until 1924, when he was banished from the palace of the troops of General Feng Yuxiang. After that, the palace was opened to the public as the Palace Museum and it was no longer prohibited from ordinary people.
Forbidden City
Forbidden City
Forbidden City, located in central Beijing, an area of 72 hectares. It has a rectangular shape, 961 meters from north to south and 753 meters from east to west. There are a total 9999.5 rooms in the whole clmplex. There is a 10-foot wall, surrounded by a 52-meter-wide moat.
The Forbidden City is the largest part of ancient Chinese architecture still standing. Some of the buildings were damaged by lightning and rebuilt in the Ming and Qing dynasties. It had beed expanded several times, but the original model was retained.
The Forbidden City was under heavy guard, but the emperors still do not feel sufficiently confident and worried that someone can dig a tunnel to the palace. Thus, they are ground with bricks laid in a very special way: seven layers of longitudinal and eight layers crosswise total fifteen layers. Emperors changed rooms they stayed in almost every night to avoid the killers, only those close to them eunuchs knew where emperors were left each night.
All buildings in the Forbidden City were made of wood, which was prone to fire. Thus, the fire safety measures should be taken. Around the courtyard you can find a lot of iron tubs which were used for storing water from a fire. In general, the complex, there are 308 water tanks, 18 of them gilded. Unfortunately, the gold was scraped off from the occupation forces out of the eight allied powers in 1900. Most tanks are made in the Ming Dynasty have large holes compared to those made in the Qing Dynasty. In winter, fires were lit to keep the water inside from freezing. On the north side under the tanks are the vents for the fan fires. In addition, lightning rods were installed on the roofs of buildings in 1953.
Hall of Supreme Harmony. stands along the north-south axis on a triple marble terrace. Each terrace is higher than the other, surrounded by marble balustrades carved with dragon and phoenix designs. Dragon and phoenix were symbols of the emperor and empress, respectively. You’ll find 18 bronze incense burners, representing 18 provinces of China during the Qing Dynasty.
Double-layer roof is the tallest building of all rank. In ancient Chinese buildings, the roofs were important social status symbol. I’ll show you some of the various ranks, during our visit, and you can surely tell the difference yourself. Looking at you can see 11 of mythical animals on an inverted cornice of the building. I have heard that in your country, some structures are built with eaves turned into an ancient Chinese style.
In ancient China, there once large wooden nails to prevent tiles from slipping. They were replaced by glazed tiles which were later formed into a mythical animals such as dragon and phoenix. They were considered auspicious animal that can ward off disasters and ensure happiness and unity. Currently, they serve only decorative purposes.
Heads of mythical beasts appear from the edge of the terrace, 1142 in number, who serve as decoration and as rainspouts. If you have arrived on a rainy day, you can witness the misty and mysterious scene here. Water pours from the mouth of the mythical monsters, making ticktack sounds that echo in the quiet, a vast complex.
Take the stairs and get to the terrace. Central has been reserved for the emperor, which was held in a palanquin on the marble ramp.
In the eastern part of the terrace is sun-dial which is used to tell time when there was sun. People looked at the marking of time on the upper part of the summer and at its bottom in the winter. Who can tell the time, he was not looking at the clock? There is the question: “When there was no sunlights, that will be used to tell time just a wide variety of water-clock timing equipment is kept in the Forbidden City now look at what is in the western part of the small! .. Pavilion, in which a measure of copper stored grain. It was used in as a national standard in the Qing Dynasty. the measure of grain and sundials were the symbol of imperial justice and fairness. dragon headed turtles and storks were censers. They were both symbols of longevity.
Hall of Supreme Harmony, the Throne Hall, built in 1420. This is the largest wooden structure still standing in China. It has been used for large ceremonies such as the celebration of Winter Solstice, Chinese New Year, the birthday of the Emperor and the ascension to the throne, and sending generals battles. In such cases, there would be an imperial guard of honor stood before the hall and extends to the main gate.
Base and throne carved from Sandlewood. Throne, was a symbol of imperial power. The floor was paved with gold bricks which were baked at 136 days and then immersed in tung oil to polish it all the time. Looking at you can see cluster ceilings, designed to create an aura of solemnity and mystery. In the middle of the ceiling design of two dragons playing with pearls. They were made of glass and painted with mercury. Most gem called “Xuan Yuan Jing” in Chinese, because according to Chinese legend, Emperor Huang Di, who was also called “Xuan Yuan Shi” and created the first glass. Pearl was said to be able to detect any usurper of imperial power. If someone was not a descendant of Emperor Huang Di took the throne, she will fall down and hit him to death. Yuan Shih-kai, who usurped the throne in 1912, was so frightened that he moved the throne a little forward to avoid being hit.

Forbidden City – Meridian Gate

Meridian Gate is the southern entrance to the Forbidden Purple City. This massive gate, consisting of five holes, has the shape of a huge inverted alphabet capital “U”. It is the largest gates of the Forbidden City, 35.6 meters in height and overcome the five pavilions. The central pavilion is rectangular in shape, while the remaining four, two on each side, square, henee nickname “Five Phoenix Tower”.
Forbidden City Meridian Gate
Forbidden City Meridian Gate
Meridian Gate was so named because the Chinese emperors believed that they lived in the center of the universe, and the Meridian Line went through the Forbidden City.
14 emperors of the Ming and 10 emperors of the Qing Dynasty ruled China with absolute power who probably has no parallel in human history. However, except for the room that the Emperor chose to stay overnight to avoid the possible killers, they are very little personal life. When they entered the church sanctuary, the bells in the west of the pavilion were amazed. When they went to the temple of ancestors, the drums in the eastern pavilion were beaten. VIPS Modern simply follow their example, sirens and motorcycles in front, long car park behind.
“Why are there five holes?” Just because people of different social classes and the statue does not go through the same hole. Center hole was reserved for the emperor’s only empress was entitled to pass through the opening times on their wedding day:
The first three successful candidates in imperial examinations may enter the opening once, too, when they should have been received from the emperor. East opening for the ministers while the West is opening for the royal family. Other openings were for minor officials. Ordinary people were forbidden to enter the city. Today, only two holes are ready for visitors, one for emperors and one for ministers

Forbidden City – Hall of Supreme Harmony

Hall of Supreme Harmony is also nicknamed “the throne room.” It was built in 1406, but the current structure dates back to 1695, during the reign of Emperor Kangxi’s. It was renovated in 1765 and repainted in the Yuan, the captain and recently restored. Since the Qing emperors were the Manchus, the inscriptions on all the halls of the palace were both in Chinese and Manchu, as can still be seen on the inner courts.
Large yard is in front of the Hall of Supreme Harmony. The Yard 10.000 square meters in area. 33 single-room units on each side were used as warehouses for the storage of items such as furs, china, silver, tea, silk and satin and clothes. Now I have a question for you.
Forbidden City Hall of Supreme Harmony
Forbidden City Hall of Supreme Harmony
There are no trees here! It’s quite strange that there are no trees in such a large place. There are some interesting reasons for this. In the Ming and Qing emperors took part in public affairs, or are just basically Grand Hall of Supreme Harmony, the symbol of imperial power. Emperors considered themselves sons of heaven, born to reign over the country, so they should hold high positions. Nothing was allowed to rise above the Hall of Supreme Harmony, and the trees were no exception. Another reason was that the emperor feared that the killers can use trees as shelter. The third reason was related to Chinese characters. Tree in the square corresponds to the word trouble. Emperors were so superstitious that they believed the trees in the yard, probably not bring the end of the work of the monarchy.
There’s something interesting about it. In 1911, after the Qing dynasty fell, the last Qing emperor Pu Yi was allowed to remain in the courtyard. The outer court, however, was transferred to the so-called “democratic government”. In 1915, Yuan Shikai, commander, wanted to be emperor. He was preparing for his inauguration, when he ordered all the Manchu inscriptions on the outer court to be removed. But he was ousted only 83 days after he ascended the throne and the inscription here has seen him in scandal.
Three flights of marble stairs lead to the terrace in the middle of the central flight of huge stone carvings in the design of “dragons playing with pearls” over which the emperors of sedan chairs were carried out. On the terrace, on the east corner was a sundial, on the west corner stands a small temple in which the grain measure was retained. Sundial and grain measures are symbols of morality and justice. Surrounding the hall 18 bronze incense burners, representing China’s 18 provinces at the time; 308 tubs of water around the palace has been used to protect it from fire.
Hall of Supreme Harmony is 35 meters, 60 meters wide and 33 meters on both sides. Currently, the largest, most well-preserved wooden hall in China. Twenty-four pillars supporting the roof, the central six gilded and painted designs of dragons, and the rest are painted red. throne of the emperor, surrounded by treasures of art symbolic value, is in the middle of the hall. Above the throne of gold painted caisson, or coffered ceiling, with dragon designs, from which hangs a pearl is called atmospheric Xuanyuan mirror. This gem was supposed to be able to distinguish right from wrong. The warlord Yuan Shikai was afraid that the jewel in the caisson could fall and hit him, he ordered the throne moved back a little. That’s why you see the throne is not directly under the caisson.
This hall was used for large ceremonies, as well as celebrating the winter solstice, the publication of the list of successful candidates in imperial examinations, Emperor’s Birthday and enthronement.
Imagine a majestic and amazing scenes in the past. When the emperor was sitting on the throne, the ministers and all their subordinates will kneel, bow, and repeat aloud, “Long Live Your Majesty”, with incense burning and curled up in the room, and bells and drums beating in unison in the corridor.
Each of the 24 pillars supporting the hall was made from one piece of wood, about 18 meters. Moreover, it took 136 days to bake the tiles before they were immersed in tung oil for another 49 days to be polished.
To maintain the palace during the Qing Dynasty, 280,000 taels of silver were needed each year. They came from taxes and rents of the royal estate. During the Ming Dynasty, 9000, ladies in waiting and 100.000 eunuchs served here. Some eunuchs as Wei Zhongxian in the Ming Dynasty and Li Lianying in the Qing Dynasty became even more powerful than the emperor.

Forbidden City – Hall of harmony

This hall was built in 1420 and renovated in 1627 and again 1765. It is square in shape, with windows on all sides. It is the smallest room among the “big three” in the outer court.
Emperors came here once a year to perform rituals, as the study of seed for sowing, to rest before dressing up for the main ceremony in the Hall of Supreme Harmony to get ministers and welcomed the foreign ambassadors, or to deliver speeches to the royal family. The main function room to provide the Emperor with a place for rehearsals, before he entered the Hall of Supreme Harmony for important ceremonies.
In the center of the hall stands a throne, with two sedan-chairs on display from both sides. One to the east was made in the late Ming Dynasty, and one to the west in the early Qing Dynasty. There are many types of sedan-chairs in China, but one that is used exclusively for the emperor is always carried out for 8 people.

Forbidden City – Hall of preserving harmony

This hall was the last Hall forecourt, similar in style, but slightly smaller than the Hall of Supreme Harmony. It was built in 1420, rebuilt in 1625 and renovated in 1765.
In 1789, Hall became the site of the Palace Examinations “, high level national system of imperial examinations. There are four levels of examinations, namely: the county level, provincial level, national level and palace examinations. Those who survived the palace exam will receive the title “doctor” (Jin Shi), and their status and wealth were unsure.
This survey system began in the Han Dynasty and suspended time and again, and finally abolished in 1904. In 1898, Capital University (Beijing University) was founded and about the same time, China has sent students to study in foreign countries like Japan and France. In 1911, Qing Hua University, a famous university, both at home and abroad has also been established. Thus, modern Chinese education began.
The original throne in the center, surrounded by several beautiful bronze. This hall was the most decorative of all the halls, and the Great Imperial banquets were held here.

Forbidden City – Stone Carving

The Forbidden City was the imperial palaces of the Ming and Qing dynasties, known as the Palace Museum. Consitruction took 14 years and was completed in 1420. In subsequent years, capotal Ming Dynasty was moved from Nanjing to Beijing. Twenty-four emperors of the Ming and 14 in 10 in the Qing Dynasty to rule here. The last dynasty fell in 1911, but the Emperor Pu Yi was still living in the courtyard until 1924, when he was banished from the palace of the troops of General Feng Yuxiang. After that, the palace was opened to the public as the Palace Museum and it was no longer prohibited from ordinary people.

HỌC GIẢ VIỆT NAM NÓI VỀ BIỂN ĐÔNG TRÊN TRUYỀN HÌNH TRUNG QUỐC VIETNAMESE SCHOLAR SPEAKS ABOUT THE EAST SEA ON CHINESE TV


HỌC GIẢ VIỆT NAM NÓI VỀ BIỂN ĐÔNG TRÊN TRUYỀN HÌNH TRUNG QUỐC
VIETNAMESE SCHOLAR SPEAKS ABOUT THE EAST SEA ON CHINESE TV
VietNamNet Bridge - Trong cuộc phỏng vấn trên một kênh truyền hình Trung Quốc, Tiến sĩ Vũ Cao Phan, một nhà nghiên cứu về quan hệ Trung Quốc - Việt Nam và là Phó Chủ tịch của Hội hữu nghị Việt -Trung, nói rằng các phát biểu của các nhà lãnh đạo Việt Nam là một phản ứng tự vệ, không phải mối đe dọa của chiến tranh. Ông tin rằng các tranh chấp Biển Đông sẽ được giải quyết một cách hòa bình.
Dưới đây là nội dung của cuộc phỏng vấn do truyền hình Phượng Hoàng của Hồng Kông thực hiện với Tiến sĩ Phan với tư cách là cố vấn khoa học của Viện Nghiên cứu Trung Quốc (Viện Khoa học xã hội Việt Nam), mà một phần của cuộc phỏng vấn đã được phát sóng đến hơn 150 quốc gia vào ngày 25 tháng 6..
VietNamNet Bridge – In the interview on a Chinese television channel, Dr. Vu Cao Phan, a researcher of Vietnam-China relationships and Vice Chair of the Vietnam-China Friendship Association, said that Vietnamese leaders’ speeches are a self-defense reaction, not threats of war. He believed that the East Sea disputes would be settled peacefully.
Below is the contents of Dr. Vu’s interview with Hong Kong’s Phoenix TV as the scientific advisor of the Institute for Chinese Studies (Institute for Social Sciences of Vietnam), which part of it was broadcast to over 150 countries on June 25.


Sự thể hiện cứng rắn gần đây của Việt Nam ở Nam Hải (Biển Đông) biểu thị một thái độ gì ?
What attitude does Vietnam show through its tough expression in the South China Sea (East Sea) recently?
Trả lời : Nếu chỉ nhìn vào riêng biệt các sự kiện xảy ra gần đây để đánh giá phản ứng và thái độ của Việt Nam thì sẽ không chính xác. Phải nhìn rộng ra một chút, nhìn xa ra một chút. Vài năm gần đây ngày càng có nhiều các tàu đánh cá của phía Việt Nam bị Trung Quốc bắt giữ, tịch thu hết lưới cụ rồi đòi tiền chuộc. Như năm ngoái chẳng hạn, hàng chục tàu thuyền, hàng trăm ngư dân khu vực miền Trung bị bắt giữ. Đây vốn là vùng đánh cá truyền thống lâu đời và yên lành của ngư dân Việt Nam, bây giờ bỗng nhiên liên tục xảy ra những sự việc như vậy.
It is inaccurate to assess Vietnam’s reaction and attitude if you only look at recent incidents. We should look broader and farer.
In recent years, more and more Vietnamese fishing fishes were seized by China; Vietnamese fishermen’s fishing equipment was confiscated and they had to pay ransom. For example, last year dozens of fishing boats and hundreds of fishermen in central Vietnam were captured. This has been traditional and peaceful fishing ground of Vietnamese fishermen and now many incidents occurred for them.
Có lần tivi Việt Nam chiếu cảnh hàng trăm thân nhân của những người đánh cá đứng, ngồi lam lũ trên bờ biển khóc lóc ngóng lo chồng con trở về đã gây ra rất nhiều bức xúc trong dư luận xã hội (điều này chắc các bạn Trung Quốc không biết).
The Vietnamese public was very unpleasant to see hundreds of people who are relatives of captured fishermen sat on the coast to cry and wait for their husbands and their sons to return on a TV reportage (perhaps Chinese friends did not know about this).
Nhà đương cục Việt Nam đã nhiều lần tiếp xúc với phía Trung Quốc về vấn đề đó nhưng hầu như không được đáp ứng. Lần này Trung Quốc hành động mạnh hơn thì phản ứng của Việt Nam cũng buộc phải mạnh hơn, không có gì quá bất thường.
Trong tinh thần ấy, tôi nghĩ, phát biểu của lãnh đạo Việt Nam cũng chỉ là những phản ứng tự vệ, đâu có phải là lời lẽ đe dọa chiến tranh như các bạn vừa suy luận. Nếu người dân Trung Quốc thấy bất thường thì có lẽ là vì các bạn không biết đến các sự kiện trước đó như tôi vừa nói.
The Vietnamese authorities talked with their Chinese counterparts about this but that matter is almost not solved. This time China made stronger moves, so Vietnam’s reaction must be stronger. It is not unusual.
In that situation, I think Vietnamese leaders’ statements are only self-defense reactions, not threats of war as you think. If Chinese people feel it’s abnormal, perhaps you did not know about the previous incidents as I have just mentioned.
Còn nếu gọi đây là một sự leo thang thì phải thấy là Việt Nam leo theo các bạn Trung Quốc. Đúng thế đấy, phía Trung Quốc luôn luôn leo lên trước.
If you consider it as escalation, you should know that Vietnam only escalates after China. It is true that China always escalates first.
Theo ông, tranh chấp trên Nam Hải (Biển Đông) sẽ được giải quyết bằng vũ lực hay đàm phán?
In you opinion, the South China Sea disputes will be settled by force or negotiation?
Ở Việt Nam loại câu hỏi như thế này hầu như không được đặt ra; tôi nói hầu như nghĩa là không phải không có. Mặc dù Việt Nam đã phải đương đầu với nhiều cuộc chiến tranh suốt hơn nửa thế kỷ qua nhưng không nhiều người nghĩ đến khả năng có một cuộc chiến tranh Trung - Việt vào lúc này vì những hòn đảo ở Biển Đông (Trung Quốc gọi là Nam Hải).
In Vietnam, such a question is almost never been raised. When I said “almost”, it means that not to have such question. Though Vietnam had to face many wars in over half of the last century, but not many people think of a China-Vietnam war at this moment because of islands in the East Sea (China calls it South China Sea).
Về phía cá nhân, tôi tin cuộc tranh chấp sẽ được giải quyết một cách hòa bình. Thứ nhất là vì Chính phú hai nước luôn luôn cam kết sẽ giải quyết những tranh chấp này không phải bằng vũ lực mà thông qua con đường ngoại giao, đàm phán thương lượng.
Personally, I think the disputes will be solved peacefully because firstly, the two governments always commit to settle these disputes not by force by through diplomatic channels and negotiation.
Thứ hai, cả hai nước đều đang ra sức phát triển kinh tế sau nhiều năm bị tàn phá bởi Cách mạng Văn hóa ở Trung Quốc và chiến tranh ở Việt Nam; và công cuộc xây dựng phát triển kinh tế này đang đạt được những kết quả khả quan, chắc là không bên nào muốn để chiến tranh một lần nữa kéo lùi sự phát triển của đất nước mình.
Secondly, both countries are trying to develop their economies after many years of destruction by the Cultural Revolution in China and the war in Vietnam. The two sides have achieved satisfactory results and no one of them wants their development to be held back again by war.
Thứ ba, bối cảnh của một thế giới hiện đại - tôi muốn nói đến một dư luận quốc tế đã trưởng thành - sẽ mạnh mẽ góp sức ngăn ngừa một khả năng như vậy.
Thirdly, the context of the modern world, I mean mature international public, would strongly contribute to prevent such a possibility.
Thứ tư, và điều này cũng rất quan trọng, là nếu chính phủ hai nước có nóng đầu một chút thì lý trí và tình cảm của nhân dân cả hai bên sẽ giúp cho họ tỉnh táo hơn, tôi tin như vậy. Tôi xin hỏi lại anh, chắc anh cũng không muốn có muốn một cuộc chiến tranh chứ ?
Tuy nhiên, vẫn có thể xảy ra những va chạm, xung đột nhỏ.
Fourthly, which is also very important; if the two governments have a little fever, the sense and sentiment of the both peoples would help them awake. I believe that. I would like to ask you that you do not want to have a war, don’t you?
However, minor clashes may occur.
Bản chất của sự tranh chấp Trung - Việt, theo ông, là vấn đề kinh tế hay chủ quyền ? Việt Nam nhìn nhận nguyên tắc "gác tranh chấp, cùng khai thác" như thế nào ?
The nature of the disputes between China and Vietnam, in you opinion, is economic or sovereignty issue? How does Vietnam see the principle “putting aside conflicts to exploring together”?
Đây là một câu hỏi thú vị. Các sự kiện ở Biển Đông cho thấy có cả màu sắc tranh chấp về kinh tế lẫn tranh chấp chủ quyền. Quan sát khách quan thì thấy Trưng Quốc có vẻ nghiêng về lý do kinh tế, còn Việt Nam nghiêng về lý do chủ quyền nhiều hơn. Cách nhìn vấn đề như vậy sẽ giải thích được tại sao Việt Nam không mặn mà lắm với việc "gác tranh chấp, cùng khai thác". Ta thử phân tích xem tại sao nhé. Và đây là ý kiến của cá nhân tôi thôi.
This is an interesting question. The incidents in the East Sea show both economic and sovereignty disputes. Objectively, China seems to be inclined to economic reasons while Vietnam is more inclined to sovereignty. If we see it that way, we can explain why Vietnam is not Source: interested in “putting aside conflicts to exploring together” in the East Sea. Let’s analyze why. This is my personal idea only.
Lý do thứ nhất là tài nguyên thì có hạn, một khi khai thác hết rồi điều gì sẽ xảy ra? Liên quan đến nó là lý do thứ hai: "gác tranh chấp, cùng khai thác" mà các bạn vừa nêu mới chỉ là một nửa lời căn dặn của ông Đặng Tiểu Bình mà nguyên văn là: "Chủ quyền của ta, gác tranh chấp, cùng khai thác", có đúng không? Như thế có nghĩa là khi đã cạn kiệt tài nguyên khai thác rồi, Việt Nam chẳng còn gì và Trung Quốc thì vẫn còn cái cơ bản là "chủ quyền"! Mà những hòn đảo và vùng biển ấy đâu chỉ có giá trị về tài nguyên?
The first reason is natural resources are limited. Once they are exhausted, what will happen? Related to it is the second reason: ““putting aside conflicts to exploring together” as you have said is only half of the recommendation by Mr. Deng Xiaoping “Our sovereignty, putting aside disputes, exploring together”, is that correct? It means that once natural resources are exhausted, Vietnam has nothing and China still has the basics – “sovereignty”! These islands and those waters are not only valuable in terms of natural resources.
Tôi ủng hộ việc hai nước cùng hợp tác khai thác tài nguyên ở Biển Đông nhưng ít nhất trước đó cũng phải làm sáng tỏ đến một mức độ nhất định nào đó (nếu chưa hoàn toàn) vấn đề chủ quyền.
I support the two countries to explore natural resources in the East Sea together, but at least we have to make clear the sovereignty to a certain level (if not completely).
Về câu hỏi của các bạn là bản chất của cuộc tranh chấp Việt - Trung là gì, kinh tế hay chủ quyền thì tôi đã phát biểu như vậy. Nhưng nếu cho tôi được phát triển theo ý mình thì tôi nói rằng, bản chất của cuộc tranh chấp này là chính trị. Quan hệ Việt - Trung không yên tĩnh đã từ mấy chục năm nay rồi và nó là một dòng gần như liên tục, trước khi xuất hiện vấn đề biển đảo những năm gần đây, có phải vậy không? Để giải quyết nó, các nhà lãnh đạo cần phải ngồi lại với nhau, ở cấp cao nhất ấy, một cách bình đẳng, bình tĩnh, thẳng thắn và chân thành. Vấn đề hóc búa đấy. Đương đầu với sự thật không dễ dàng, nhưng sẽ dễ dàng nếu xuất phát từ thiện chí mong muốn một sự bền vững thực chất cho tình hữu nghị Việt - Trung.
That is my answer for your question “what is the nature of the China-Vietnam disputes, economics or sovereignty”. But If I’m allowed to develop it further, I can say that the nature of the disputes is politics.
The Vietnam-China relations have not been quiet for tens of years and it is a nearly constant flow, before the sea disputes appear in recent years, is it true? To solve it, leaders need to sit together, at the highest level, in an equal, strait and sincere manner. It is a thorny issue. It is uneasy to face the truth but it will become easy with good will to have the real sustainability for the friendship between Vietnam and China.
Làm gì để duy trì quan hệ hữu hảo Việt - Trung? Theo ông, tương lai phát triển của quan hệ Trung - Việt sẽ như thế nào ? Làm cách nào để có thể duy trì quan hệ hữu hảo giữa hai nước?
What will be the future of the China-Vietnam relations? How to maintain the friendship between the two countries?
Tôi là một người có nhiều năm công tác ở Hội Hữu nghị Việt - Trung, có nhiều mối quan hệ gắn bó với Trung Quốc và nói một cách rất chân thành là tôi yêu Trung Quốc, khâm phục Trung Quốc và thậm chí có thể gọi là "thân Trung Quốc" cũng được.
I’ve worked for years at the Vietnam-China Friendship Association. I have many close relations with China and sincerely, I love China, I admire China and I may even say that I’m intimidated with China.
Vì thế, điều mong muốn thường trực của tôi là làm sao xây dựng được một mối quan hệ tốt đẹp, thật sự tốt đẹp giữa nhân dân hai nước. Chắc các bạn cũng muốn vậy. Nhưng có không ít việc phải làm. Có việc phải bắt đầu lại.
Trước hết, như tôi đã nói là phải ngồi lại với nhau. Có vị bảo với tôi là ngồi mãi rồi còn gì. Không, ngồi như vậy chưa được, ngồi như vậy không được. Ngồi thế không phải là ngồi thẳng. Về phần mình với mong muốn như vậy, tôi xin được gửi gắm đôi điều giống như là những lời tâm sự đến các bạn:
Therefore, my permanent wish is how to build a good, really good relations between the two people--and you too, I think. But there are many tasks to do. There are some that we have to restart.
First of all, as I have said, we have to sit together. Some told me that we have sat together for a long time already. No, that way is not okay yet. Sitting that way is not sitting straight. I would like to tell you my confidence:
Thứ nhất là, vấn đề đàm phán song phương giữa hai nước. Tôi nghĩ đàm phán song phương cũng tốt, cũng cần thiết. Những nơi có tranh chấp đa phương như quần đảo Trường Sa (Nam Sa) thì cần phải đàm phán nhiều bên còn như quần đảo Hoàng Sa (Tây Sa) là vấn đề của riêng hai nước Việt Nam và Trung Quốc lại khác. Nhưng Chính phủ các bạn lại tuyên bố Hoàng Sa dứt khoát là của Trung Quốc, không phải là vấn đề có thể đưa ra đàm phán. Vậy thì còn cái gì nữa để mà "song phương" ở đây? Chính tuyên bố ấy của Trung Quốc đã đóng sập cánh cửa "con đường song phương".
The first is bilateral negotiation between the two countries. I think bilateral negotiation is good and necessary. Multilateral negotiation is needed for the Truong Sa (Spratly) Islands, but it is different for the Hoang Sa (Paracel) Islands, which is the issue between Vietnam and China. However, your government declared that Hoang Sa belongs to China and it is not the matter for negotiation. So what is for “bilateral negotiation”? That statement has closed the door for “bilateral negotiation”.
Tình trạng tranh chấp Hoàng Sa rất giống với tình trạng tranh chấp của đảo Điếu Ngư, giữa Trung Quốc và Nhật Bản mà ở đấy, địa vị của Trung Quốc hoàn toàn giống như địa vị của Việt Nam ở Hoàng Sa lúc này. Chẳng lẽ Trung Quốc lại có một tiêu chuẩn kép cho những cuộc tranh chấp giống nhau về bản chất sao?
The dispute over Paracel Islands is similar to the conflict for the Diaoyu Islands between China and Japan, in which China’s position is completely the same with Vietnam’s in the Paracel disputes. Does China have two different standards for disputes of the same nature?
Thứ hai là, chúng ta thường nói đến sự tương đồng văn hóa giữa hai nước như là một lợi thế cho việc chung sống hữu nghị bên nhau giữa hai dân tộc. Điều đó đúng một phần, nhưng mặt khác, văn hóa Việt Nam, nhất là văn hóa ứng xử có sự khác biệt với lớn Trung Quốc. Nếu văn hóa ứng xử của người Trung Quốc là mạnh mẽ, dứt khoát, quyết đoán (và do đó thường áp đặt?), nặng về lý trí, thì văn hóa ứng xử của người Việt Nam là nhẹ nhàng, khoan dung, nặng về tình, ơn thì nhớ lâu, oán thì không giữ. Hình như các bạn Trung Quốc chưa hiểu được điều này ở người Việt Nam. Cần phải hiểu được như vậy thì quan hệ giữa hai bên mới dễ dàng.
Secondly, we often say about cultural similarity between the two countries as an advantage for living in friendship between the two nations. It is partly true but Vietnamese culture, especially the culture of behavior of Vietnamese is greatly different from China. If Chinese are strong, definitive and decisive (may lead to imposition), being inclined to sense, Vietnamese are gentle, tolerant, being inclined to sentiment. They remember someone’s favor a very long time and quickly forget animosity. It seems that Chinese friends don’t understand this yet. You need to understand it so the relations would be easy.
Tôi có thể lấy một ví dụ. Những sự kiện ở Nam Kinh, ở Lư Cầu Kiều xảy ra đã hơn bảy chục năm rồi. Nhưng mỗi khi có vấn đề với Nhật Bản, người Trung Quốc lại xuống đường biểu tình, đầy căm thù nhắc lại những sự kiện ấy. Người Việt Nam thì không như vậy.
I would like to cite an example. The events in Nanching, Qiqishibian which happened over 70 years ago but whenever having problems with Japan; Chinese parade and demonstrate to remind these events and to show their hatred. Vietnamese don’t.
Phát xít Nhật đã góp phần gây ra nạn đói giết chết hàng triệu người Việt Nam năm 1945, và trong cuộc chiến tranh Việt Nam 1965 - 1975, người Mỹ, người Hàn Quốc đã gây rất nhiều tội ác đối với nhân dân Việt Nam. Nhưng sau chiến tranh, chính những người lính các nước này khi trở lại Việt Nam đã rất ngạc nhiên bắt gặp những nụ cười niềm nở thân thiện của người dân. Có lẽ nhờ thái độ, cách ứng xử đó của người Việt Nam chăng mà Mỹ, Nhật, Hàn cuối cùng đã trở thành những đối tác kinh tế và thương mại lớn, và là những nước viện trợ hàng đầu cho Việt Nam sau chiến tranh?
Japanese fascism contributed to the famine that killed millions of Vietnamese in 1945 and in the Vietnam War (1965-1975), American and South Korean people made a lot of crimes against Vietnamese people. But after the war, American and Korean soldiers who returned to Vietnam were very surprised to see friendly smiles of Vietnamese people. Perhaps thanks to this attitude and behavior of Vietnamese, the US, Japan, South Korea have become big economic and trade partner as well as the leading aid providers for Vietnam after the war?
Nói như thế vì tôi thấy rằng, cách ứng xử nặng nề của phía Trung Quốc đối với Việt Nam đã và đang đẩy những người Việt Nam vốn rất yêu quý Trung Quốc ra xa các bạn, chứ không phải là Việt Nam cố đi tìm những liên minh ma quỷ để chống Trung Quốc.
I have to say so, because as I see that China’s heavy behavior against Vietnam has been pushing Vietnamese who love China very much far from you, not Vietnam trying to seek evil alliances against China.
Lấy thêm một ví dụ nữa nhé! Bây giờ chúng ta đã có thể hiểu bản chất sự kiện (cũng có thể gọi là cuộc chiến tranh) tháng 2/1979 rồi. Người Việt Nam đã muốn quên đi, và khi tiếp xúc với các bạn Trung Quốc vẫn luôn giữ một sự niềm nở chân tình. Trái lại người Trung Quốc rất hay nói đến sự kiện đó. Các bạn biết không, năm 2009, tôi chẳng để ý đó là năm gì, giở báo, mạng của các bạn mới biết là đã 30 năm kể từ 1979. Không phải chỉ vào tháng 2 đâu mà suốt cả năm 2009 người ta nói về sự kiện này. Hàng mấy trăm bài viết, nhiều bài trên mạng mà nhìn vào chỉ muốn khóc. Lời lẽ thật tàn tệ. Thôi, cho chuyện này qua đi...
One more example…we can now understand the nature of the incident (or maybe called the war) in February 1979. Vietnamese want to forget and they are always hospitable and sincere. On the contrary, Chinese mention this event very often. You know, in 2009, I did not mind that what year was. I only knew that it was the 30th year since 1979, when I read your newspapers. Not only in February but throughout the year 2009, Chinese newspapers wrote about this event. Hundreds of articles were published. I only wanted to cry when I read articles on the Internet, with merciless words. Let’s forget it…
Thứ ba là, quan hệ giữa hai nước chúng ta thậm chí phải trở nên đặc biệt vì chúng ta có sự tương đồng văn hóa, lịch sử, là láng giếng không thể cắt rời, từng hoạn nạn có nhau (bản thân tôi là một người lính trong chiến tranh, tôi không thể nào quên sự giúp đỡ chí tình của nhân dân Trung Quốc về cả vũ khí, lương thực mà mình trực tiếp được sử dụng). Hai nước chúng ta lại đang cùng cải cách mở cửa, phát triển kinh tế. Chừng ấy lý do là quá đủ để quan hệ này trở nên hiếm có, trở nên đặc biệt.
Thirdly, the relations between our countries must become special because we have cultural, historical similarity and we are neighbors who cannot be apart, who have been together in misfortune (I was a soldier in the war and I can’t forget the whole-hearted assistance of Chinese people). Both our countries are opening the door for reform and economic development. These reasons are more than enough for our relations to be uncommon and special.
Tôi nói như vậy là muốn phát biểu thêm rằng, hai nước còn một lý do tương đồng nữa là cùng thể chế chính trị, cùng ý thức hệ, điều hay được người ta nhắc đến.
Moreover, the two countries have another similarity: the similar political institution and ideology, which are often mentioned.
Nhưng theo ý kiến cá nhân tôi - của riêng tôi thôi nhé - thì không cần nhấn mạnh điểm tương đồng này. Nó tồn tại như một điều kiện, một lý do thế thôi, không cần nhấn mạnh như cách hai nước vẫn làm. Giữa các nước có cùng ý thức hệ kiểu này vẫn xảy ra xung đột, chiến tranh vì quyền lợi quốc gia như chúng ta đã biết đấy thôi. Thực tế là quyền lợi quốc gia cao hơn ý thức hệ. Chúng ta nên thẳng thắn nhìn nhận vậy để khỏi dối lòng nhau.
But personally, I think that we don’t need to emphasize this similarity. It exists as a condition, a reason, which we don’t need to emphasize like the way the two countries have done. As you know, there are still clashes and wars between countries of the same ideology for national interests. Actually, national interest is higher than ideology. We should frankly recognize it to not delude each other.
Hơn nữa, giả dụ một ngày nào đó một trong hai nước chúng ta có một thể chế chính trị khác thì sao, chúng ta lúc ấy còn cần duy trì quan hệ láng giềng tốt nữa không ? Vẫn cần chứ, rất cần. Vậy thì...
Moreover, I suppose that one day, one of the two countries will have another political institution… what will happen? Will we need to maintain neighborliness? Yes, we will. So…
Tôi rất sẵn lòng cùng các bạn làm tất cả những gì để hai dân tộc Việt Nam và Trung Hoa đã hiểu biết càng hiểu biết nhau hơn nữa, đã gần gũi càng gần gũi nhau hơn nữa. Cám ơn Đài Truyền hình Phượng Hoàng đã dành cho tôi cuộc phỏng vấn này.
I’m willing to do anything with you to make the two nations to further understand each other and to be closer. Thank you the Phoenix TV to give me this interview!
Source: VNN