MENU

BILINGUAL BLOG – BLOG SONG NGỮ ANH VIỆT SHARE KNOWLEGE AND IMPROVE LANGUAGE

--------------------------- TÌM KIẾM TRÊN BLOG NÀY BẰNG GOOGLE SEARCH ----------------------------

TXT-TO-SPEECH – PHẦN MỀM ĐỌC VĂN BẢN

Click phải, chọn open link in New tab, chọn ngôn ngữ trên giao diện mới, dán văn bản vào và Click SAY – văn bản sẽ được đọc với các thứ tiếng theo hai giọng nam và nữ (chọn male/female)

- HOME - VỀ TRANG ĐẦU

CONN'S CURENT THERAPY 2016 - ANH-VIỆT

150 ECG - 150 ĐTĐ - HAMPTON - 4th ED.

VISUAL DIAGNOSIS IN THE NEWBORN

Wednesday, August 7, 2013

An Asian Century Or A Century Of Continued Asian Dilemma And Distrusts – Analysis Một thế kỷ châu Á hay Một thế kỷ châu Á tiếp tục lưỡng nan và thiếu tin cậy - Phân tích



Orchha Palace in India, photo by Doron

Lâu đài Orchha ở Ấn Độ, ảnh Doron

An Asian Century Or A Century Of Continued Asian Dilemma And Distrusts – Analysis

Một thế kỷ châu Á hay Một thế kỷ châu Á tiếp tục lưỡng nan và thiếu tin cậy - Phân tích
By Keshav Prasad Bhattarai
Keshav Prasad Bhattarai
Eurasia review
May 28, 2013

Eurasia review
28/5/ 2013

Many enthusiasts say it is an Asian Century. The region has a bigger population than the combined population of all other continents. According to the U.S. intelligence community report – Global Trends 2030 – Asia will wield more global power in terms of GDP, military spending and investment than the United States and Europe combined, and for this reason Asia rightly deserves to own that title.

Nhiều người lạc quan cho rằng đây là thế kỷ châu Á. Châu Á có dân số lớn hơn dân số của tất cả các châu lục khác cộng lại. Như bản báo cáo “các xu hướng toàn cầu đến năm 2030” của cộng đồng tình báo Mỹ nhận định, châu Á sẽ có sức mạnh toàn cầu về GDP, chi phí quân sự và đầu tư lớn hơn Mỹ và châu Âu cộng lại, vì vậy châu Á xứng đáng với danh hiệu đó.


A most recent World Bank publication – Global Development Horizons: Capital for the Future – has projected that compared to the combined global gross investment of all high-income countries, China and India will be the two largest investors. They will account some 38 percent of it in 2030. Only China’s share will be some 30 percent of the amount. These two countries will account for almost half of all global manufacturing investment.

Một ấn phẩm mới nhất của Ngân hàng Thế giới – Triển vọng phát triển toàn cầu: Tư bản cho tương lai - cũng dự đoán so với tổng đầu tư toàn cầu của tất cả các nước có thu nhập cao, Trung Quốc và Ấn Độ sẽ là hai nhà đầu tư lớn nhất và chiếm khoảng 38% tổng đầu tư toàn cầu vào năm 2030. Chỉ riêng Trung Quốc đã chiếm khoảng 30 phần trăm con số này. Hai quốc gia này sẽ chiếm gần một nửa số đầu tư sản xuất toàn cầu.

While delivering his maiden budget speech on July 24, 1991, the then Finance Minister and now the Prime Minister of India – Manmohan Singh quoted Victor Hugo who had said – “no power on earth can stop an idea whose time has come”. Thereafter Singh continued, “Emergence of India as a major economic power in the world happens to be one such idea. Let the whole world hear it loud and clear. India is now wide awake. We shall prevail. We shall overcome.”

Trong khi đọc bài phát biểu ngân sách đầu tiên của mình vào ngày 24 Tháng 7 năm 1991, Bộ trưởng Tài chính lúc đó và nay là Thủ tướng Chính phủ của Ấn Độ - Manmohan Singh trích dẫn Victor Hugo và nói - "không có quyền lực trên trái đất có thể ngăn chặn một ý tưởng mà thời của nó đã đến". Sau đó ông Singh nói tiếp, "Sự xuất hiện của Ấn Độ là một cường quốc kinh tế lớn trên thế giới tình cờ là một ý tưởng như vậy. Hãy để cả thế giới nghe nói thật to và rõ ràng. Ấn Độ hiện nay đã hoàn toàn bừng tỉnh. Chúng tôi sẽ vượt trội. Chúng ta sẽ chiến thắng."

It was the most experienced, learned and probably the boldest prime Minister of India – P.V. Narsimha Rao, who with his “accidental rise” led the new economic revolution in India. He had authorized his finance and commerce minister take all needed policy steps to initiate policy reforms to save the country from economic bankruptcy and unleash its huge development potential.

Chính vị Thủ tướng Chính phủ kinh nghiệm nhất, hiểu biết nhất có lẽ là táo bạo nhất của Ấn Độ - PV Narsimha Rao, người cùng với "sự trỗi dậy tình cờ" của ông đã dẫn đầu cuộc cách mạng kinh tế mới ở Ấn Độ. Ông đã ủy quyền cho Bộ trưởng Thương mại tài chính thực hiện các bước chính sách cần thiết để bắt đầu cải cách chính sách nhằm cứu đất nước khỏi phá sản kinh tế mở ra tiềm năng phát triển rất lớn của nó.

China on the other hand had, initiated much bolder steps a good 13 years earlier than India. On December 13, 1978, China’s supreme leader Deng Xiaoping in his keynote address to the Third Plenary Session of the Eleventh Central Committee of the Chinese Communist Party proclaimed that the Chinese economy has been emancipated from the so–called socialist yoke. In his major policy declarations he announced – “We must learn to manage the economy by economic means. If we ourselves don’t know about advanced methods of management, we should learn from those who do, either at home or abroad.”

Trung Quốc, ngược lại, bắt đầu với những bước táo bạo hơn nhiều sớm hơn 13 năm trước Ấn Độ. Ngày 13, tháng 12 năm 1978, lãnh đạo tối cao Đặng Tiểu Bình của Trung Quốc trong bài phát biểu của mình tại phiên họp toàn thể lần thứ ba của Ủy ban Trung ương XI của Đảng Cộng sản Trung Quốc tuyên bố rằng nền kinh tế Trung Quốc đã được giải phóng khỏi ách thống trị của cái gọi là xã hội chủ nghĩa. Trong tuyên ngôn chính sách lớn của mình, ông tuyên bố - "Chúng ta phải học cách quản lý nền kinh tế bằng các phương tiện kinh tế. Nếu chính chúng ta không biết về các phương pháp quản lý tiên tiến, chúng ta nên học hỏi từ những người biết làm, hoặc trong nước hoặc từ nước ngoài. "

Talking with leaders of state enterprises of China in January 17 – the following year, Deng asked them to concentrate on economic work and on opening to the outside world in any way, they see fit. “Accept only those tasks which you consider reasonable and refuse any unreasonable ones which the government assigns to you; you have full powers to deal with corporate affairs. You will not be blamed should you deal with some affairs wrongly. You should manage the economy according to economic principles.”


Nói chuyện với các nhà lãnh đạo của các doanh nghiệp nhà nước của Trung Quốc trong tháng 17 - năm sau, Đặng Tiểu Bình đã yêu cầu họ tập trung vào công việc kinh tế và mở cửa với thế giới bên ngoài trong bất kỳ cách nào, họ thấy phù hợp. "Chấp nhận chỉ có những nhiệm vụ mà bạn cho là hợp lý và từ chối bất kỳ những bất hợp lý mà chính phủ giao cho bạn, bạn có đầy đủ quyền hạn để đối phó với các vấn đề của công ty. Bạn sẽ không thể đổ lỗi cho bạn phải đối phó với một số vấn đề sai. Bạn nên quản lý nền kinh tế theo nguyên tắc kinh tế. "


Joined by China and India, the huge economic potential unleashed by the four Asian tigers after Japan had reached at a new frontier, the geo- strategic, economic, and political order of the world created since the advent of industrial revolution in the middle of 18th century that was followed by the World War I and II, was completely remapped.


Liên kết bởi Trung Quốc và Ấn Độ, tiềm năng kinh tế rất lớn của bốn con hổ châu Á sau Nhật Bản đã đạt được tới một ranh giới mới, trật tự địa chiến lược, kinh tế và chính trị của thế giới được tạo ra từ thời cách mạng công nghiệp ở giữa thế kỷ 18 tới chiến tranh thế giới I và II, đã được vẽ lại hoàn toàn.


Many Asias amid two Americas, two Europes, and two Africas

Nhiều Châu Á trong hai Châu Mỹ, hai Châu Âu, và hai Châu Phi

With many common attributes, we have one Australia, two Americas, and two Europes. With many ethnical identities, from the basic cultural perspectives, we have two Africa, but Africans are proud of the common geographical identity they have. However, there are many Asia – sketched along the level of development, geographical locations, and political systems including human civilizations, racial and religious identities. Asia has not given a common identity to people from Siberia to Java and from Japan to Turkey – either with a common civilization, language, culture or a system of governance. Nothing common binds Asian countries, and people together, nothing common they share with each other.

Với nhiều thuộc tính chung, chúng tôi có một Úc, hai nước Mỹ và hai nước Châu Âu. Với nhiều bản sắc sắc tộc, từ quan điểm văn hóa cơ bản, chúng tôi có hai châu Phi, nhưng người châu Phi rất tự hào về bản sắc địa lý chung mà họ có. Tuy nhiên, có rất nhiều khu vực châu Á - phác thảo cùng trình độ phát triển, vị trí địa lý và hệ thống chính trị bao gồm cả các nền văn minh của con người, chủng tộc và bản sắc tôn giáo. Châu Á đã không đưa ra một bản sắc chung cho những người từ Siberia đến Java và từ Nhật Bản đến Thổ Nhĩ Kỳ - hoặc là với một nền văn minh chung, ngôn ngữ, văn hóa hoặc một hệ thống quản trị. Không có gì chung liên kết các nước châu Á, và người với nhau, không có gì chung họ chia sẻ với nhau.
If China and India would gain adequate strength to define this Century as the Asian one, they have to develop much more values and popularize them among people around the globe.

Nếu Trung Quốc và Ấn Độ có đủ sức mạnh để xác định thế kỷ 21 là kỷ nguyên châu Á, hai nước phải phát triển các giá trị nhiều hơn nữa và phổ biến chúng trên toàn cầu.
Largely, both India and China have adopted political and economic system and accompanied values developed by Europeans and Americans. American and European civilizations and its cultural moorings have tremendous influence upon people and their life styles across Asia- including China and India.

Ấn Độ và Trung Quốc chủ yếu đã áp dụng hệ thống chính trị, kinh tế và các giá trị kèm theo do người châu Âu và Mỹ đã phát triển. Các nền văn minh và văn hóa của người Mỹ và châu Âu đã ảnh hưởng rất lớn đến con người và cách sống của người dân trên toàn châu Á, kể cả Trung Quốc và Ấn Độ.

When we speak of modern education, science, and technology, when we mean a modern economy, financial system, development practices, and values of democracy and freedom, all the credit goes to western countries. Every modern gadget that has become a part of our lives has used western technology. According to Jacques Attali internet, “the eighth continent” has been an American colony. Apple, Microsoft, Google, face book, twitter, Yahoo – a part of our lives are all-American. Anything that carries American and European brand is taken as a standard of quality and excellence. A global recognition is assured when a person acquires American or European academic qualifications. It gives him or her – a rare sense of pride and honor. Until China and India can compete with them in all these areas how can they define their rise as an Asian Century.

Khi nói về nền giáo dục, khoa học, công nghệ, kinh tế và hệ thống tài chính hiện đại cũng như các hoạt động phát triển, các giá trị dân chủ và tự do… tất cả đều xuất phát từ các nước phương Tây. Tất cả mọi đồ dùng và thiết bị hiện đại trong cuộc sống hiện nay của con người đều sử dụng các công nghệ phương Tây. Nhà kinh tế Jacques Attali của Pháp ví Internet là “lục địa thứ tám” và cũng là thuộc địa của Mỹ. Các tập đoàn Apple, Microsoft, Google, Facebook, Twitter, Yahoo – một phần cuộc sống của con người – cũng là của người Mỹ. Bất cứ thứ gì mang thương hiệu Mỹ và châu Âu đều đạt tiêu chuẩn chất lượng cao. Chỉ đến khi Trung Quốc và Ấn Độ có thể cạnh tranh với Mỹ và phương Tây trên các lĩnh vực đó, họ mới có thể xác định sự phát triển của khu vực như một kỷ nguyên châu Á.
Therefore, mere accumulation of wealth and prosperity by some Asian countries cannot make it an Asian Century.

Vì vậy, chỉ riêng sự tích lũy của cải và thịnh vượng của một số nước châu Á thì không thể làm nên một kỷ nguyên châu Á.
Take some cases – Canada is not worried of the economic and military power of the United States. Germany as the most powerful European country does not bring any anxiety to France, Great Britain or any other European country. However, according to The New York Times (May 24, 2013), when a Japanese Prime Minister Shinzo Abe was snapped while in the cockpit of a fighter jet, it produced furies in China and in South Korea. Similarly, rise of China has created deep concerns in all its neighboring countries from Japan and South Korea to Vietnam and India. When it is the case of India, almost all India’s neighbors have developed deep grievances over India and want China to remain with them to counterbalance India. Japan, South Korea, Vietnam, Philippines all they want India play a major strategic role in their regions so that China’s military domination could be checked effectively.

Có những trường hợp như: Canada không hề lo lắng trước sức mạnh kinh tế và quân sự của Mỹ; Đức là nước mạnh nhất châu Âu nhưng không hề gây bất cứ lo lắng nào cho Pháp, Anh hay tất cả các nước châu Âu khác. Nhưng theo tờ “New York Times” ngày 24/5, khi Thủ tướng Nhật Bản Shinzo Abe chụp ảnh trong buồng lái của một máy bay chiến đấu, sự kiện này đã khiến Trung Quốc và Hàn Quốc tức giận. Tương tự, sự phát triển của Trung Quốc đã tạo nên mối quan ngại sâu sắc ở tất cả các nước láng giềng từ Nhật Bản và Hàn Quốc đến Việt Nam và Ấn Độ. Đối với Ấn Độ, gần như tất cả các nước láng giềng ngày càng bất bình đối với nước này và muốn Trung Quốc đứng về phía họ để đối trọng với Ấn Độ. Ngược lại, Nhật Bản, Hàn Quốc, Việt Nam, Philíppin cũng muốn Ấn Độ đóng vai trò chiến lược quan trọng trong khu vực của họ để có thể kiểm soát sự thống trị quân sự của Trung Quốc.

A Demarcated Border between Major Asian Powers may be the Beginning of Asian Century

Một biên giới được phân định giữa các cường quốc châu Á có thể là sự mở đầu của kỷ nguyên châu Á

One hundred years ago in Shimla – India, on October 1914, the British India, and Tibet had negotiated a border agreement. The border demarcated that time is commonly known as Mcmahon line named after the chief British negotiator Sir Henry Mcmahon. Delegates of Chinese government had also attended the meeting but after the treaty was signed between India and Tibet, the Chinese delegates refused to sign it on the ground that Tibet, as its tributary state does have no authority to sign any such thing with another country.

Cách đây 100 năm ở Shimla-Ấn Độ, tháng 10/1914, Ấn Độ, vẫn là thuộc địa của Anh, và Tây Tạng đã đàm phán về một thỏa thuận biên giới. Biên giới được phân định thời gian đó được gọi là đường McMahon, tên của trưởng đoàn đàm phán người Anh Sir Henry McMahon. Các đại biểu của Chính phủ Trung Quốc cũng tham dự cuộc đàm phán nhưng sau khi hiệp ước được Ấn Độ và Tây Tạng ký kết, các đại biểu Trung Quốc không ký hiệp ước vì cho rằng Tây Tạng là nước chư hầu của Trung Quốc nên không có quyền kỳ bất cứ văn kiện nào với nước khác.

Since China annexed Tibet in 1949, China has become India’s next-door neighbor. The controversy continued and in October 1962, China invaded India. After India succumbed to a humiliating defeat, China withdrew its forces. Even today, Sino- Indian border in the words of Dr. Ely Ratner and Alexander Sullivan is “the most dangerous border in the world”. Just in the middle of last month, few dozen Chinese troops marched into some 19 kilometers inside the Line of Actual Control and returned to its earlier positions after three weeks long tensed standoff.

Sau khi sáp nhập Tây Tạng năm 1949, Trung Quốc trở thành láng giềng của Ấn Độ. Cuộc tranh cãi tiếp tục và tháng 10/1962, Trung Quốc xâm lược Ấn Độ. Sau khi Ấn Độ bị thất bại, Trung Quốc đã rút lực lượng của họ. Nhưng hiện nay biên giới Trung Quốc-Ấn Độ vẫn là “biên giới nguy hiểm nhất trên thế giới”. Giữa tháng 4/2013, một số binh sĩ Trung Quốc đã tiến sâu khoảng 19 km bên trong Đường Kiểm soát Thực tế và chỉ trở về vị trí đóng quân trước đó của họ sau 3 tuần căng thẳng kéo dài.
Few days after they reached on a deal on their border at some 5000 meter in the high Himalayas, TIME magazine on its online edition published a news story entitled “After Fighting Over Mountains, India and China Lock Horns in the Indian Ocean ”. Giving references to an Indian Defense Ministry’s recent report, Ishaan Tharoor claimed that it contained some warnings of the grave routine threats posed by the emboldened Chinese navy in India’s maritime backyard with its ever-expanding submarine fleet.

Vài ngày sau khi hai nước đạt được một thỏa thuận về biên giới ở độ cao khoảng 5.000 mét trên dãy Himalaya, tạp chí TIME đã đăng bài viết nhan đề: “Sau cuộc giao tranh trên các dãy núi, Ấn Độ và Trung Quốc chuyển sang cạnh tranh ở Ấn Độ Dương”. Một báo cáo ngày 16/5 của Bộ Quốc phòng Ấn Độ cảnh báo các mối đe dọa thường xuyên nghiêm trọng từ lực lượng hải quân Trung Quốc ở khu vực biển sân sau của Ấn Độ do hải quân Trung Quốc phát triển mạnh hạm đội tàu ngầm.
Kirk Spitzer on the same date (May 16, 2013) has another article on TIME. Spitzer from Tokyo reported about a rare public discussion among naval experts from Japan, the U.S. and China. Quoting – yang Yi, the former director of the Institute for Strategic Studies at the National Defense University in Beijing, Spitzer has written that eighty percent of the Chinese population wants to use the military and are asking questions “Why are we wasting money on our Navy if we are not going to use it?”

Cùng ngày, tờ “TIME” đăng bài viết của tác giả Kirk Spitzer từ Tokyo đề cập đến một cuộc thảo luận công khai hiếm có giữa các chuyên gia hải quân đến từ Nhật Bản, Mỹ và Trung Quốc. Trích dẫn phát biểu của ông Yang Yi, cựu giám đốc Viện Nghiên cứu Chiến lược thuộc Đại học Quốc nhòng ở Bắc Kinh, bài báo của ông Spitzer cho biết 80% dân số Trung Quốc muốn sử dụng sức mạnh quân sự và đang đặt câu hỏi: “Tại sao chúng ta lãng phí tiền bạc cho hải quân nếu chúng ta không sử dụng nó?”


Spitzer has further quoted Michael McDevitt, a retired Navy admiral who commanded a carrier battle group in the Pacific saying “The economic health of every country in Asia depends on maritime security. But almost all of the existing security issues in the region are maritime in nature, and that means the military-capabilities competition will be largely maritime, as well.”

Bài báo cũng dẫn lời ông Michael McDevitt, cựu Đô đốc Hải quân Mỹ từng chỉ huy một nhóm tàu sân bay ở Thái Bình Dương: “Sức mạnh kinh tế của mỗi quốc gia châu Á đều phụ thuộc vào an ninh hàng hải. Nhưng gần như tất cả các vấn đề an ninh hiện nay trong khu vực là hàng hải và điều đó có nghĩa sự cạnh tranh các khả năng quân sự chủ yếu cũng ở trên biển”.

Ashley J. Tellis and Sean Mirski in a book published recently by Carnegie Endowment for International Peace, have admitted that the divergent behaviors of both India and China are shaped by their “unique histories governing their formation as modern states, stark contrasts in their respective political regimes, and their ongoing territorial disputes and geo-political rivalries”.

Ashley J. Tellis và Sean Mirski trong một cuốn sách được Carnegie Endowment for International Peace xuất bản gần đây, đã thừa nhận rằng các hành vi khác nhau của cả Ấn Độ và Trung Quốc được hình thành bởi "lịch sử độc đáo của họ mà chi phối sự hình thành hai quốc gia hiện đại, tương phản rõ rệt về chế độ chính trị, tranh chấp lãnh thổ liên tục và sự ganh đua về địa chính trị ".
Obviously, such territorial disputes and geo-political rivalries between two major Asian powers will continue to impede both India and China in building their capability to lead an Asian Century.

Rõ ràng, các tranh chấp lãnh thổ như vậy và sự cạnh tranh địa chính trị giữa hai cường quốc châu Á sẽ tiếp tục cản trở cả Ấn Độ và Trung Quốc trong việc xây dựng khả năng để lãnh đạo một kỷ nguyên châu Á.

Emerging New Conflict Zones, the unsettled older ones and Asian Century

Các khu vực xung đột mới xuất hiện, các cuộc xung đột cũ chưa được giải quyết và kỷ nguyên chân Á

There are territorial disputes between China and Japan over the sovereignty of some smaller islets. Similar controversy has rocked the relations of two vibrant democracies and developed Asian economies – Japan and South Korea. China is engaged in a stiff row with Vietnam and the Philippines over some islands in South China Sea.

Trung Quốc và Nhật Bản có các tranh chấp về chủ quyền một số đảo nhỏ hơn. Các cuộc tranh cãi tương tự đã ảnh hưởng không tốt đến mối quan hệ của hai nền dân chủ và hai nền kinh tế châu Á phát triển: Nhật Bản và Hàn Quốc. Trung Quốc đang can dự vào cuộc tranh cãi gay gắt với Việt Nam và Philíppin về một số hòn đảo ở Biển Đông.
Recently, on May 8, China’s People’s Daily published an editorial questioning the status of the much larger chain of islands that is home of some million more Japanese nationals along with major U.S. military installations. According to Peoples’ Daily, Japan had annexed the formerly independent kingdom of the Ryukyus, including Okinawa, in 1879. According to Chinese daily Ryukyus had also been a Chinese vassal states that had given Beijing a say on its political matters. This has stiffened Japan more on its relations with China. The island chain stretched from Kyushu to Taiwan is known as ‘Nansei shotō’ in Japan.

Mới đây, ngày 8/5, Nhân dân Nhật báo công bố một bài xã luận đặt dấu hỏi về vị thế của chuỗi đảo lớn hơn rất nhiều là Okinawa – nơi cư trú của vài triệu người dân Nhật Bản cùng với các căn cứ quân sự lớn của Mỹ. Theo Nhân dân Nhật báo, Nhật Bản đã sáp nhập vương quốc độc lập trước đây là quần đảo Ryukyu, kể cả Okinawa vào năm 1879. Nhân dân Nhật báo cho rằng quần đảo Ryukyu cũng từng là một quốc gia chư hầu của Trung Quốc, từ đó đem lại cho Bắc Kinh tiếng nói về các vấn đề chính trị. Điều này đã gây khó khăn hơn cho Nhật Bản trong quan hệ với Trung Quốc. Chuỗi đảo đó kéo dài từ đảo Kyushu đến Đài Loan được gọi là “quần đảo Nansei” ở Nhật Bản.

Beijing might have taken such moves from its border with India to newer claims to Ryukus, as part of its calculated strategy to increase its pressure upon its neighbors that has come out of its ever-growing economic power and military build-ups.

Bắc Kinh có lẽ đã áp dụng các biện pháp trên biên giới với Ấn Độ trong các tuyên bố chủ quyền mới về quần đảo Ryukyu như một phần của chiến lược nhằm gia tăng áp lực cho các nước láng giềng bằng sức mạnh kinh tế và xây dựng quân đội.
All these have given United States a permanent position as a much-sought stabilizing force in Asia – that China considers an outside power. In the meanwhile, United States in its bid to legalize its presence in Asia, has begun to claim itself as a Pacific country and so has permanent stakes in Asia. Its “Asian Pivot” strategic theory that might be regretted or revised for the choice of words that is considered giving less significance to Europe and Africa. (Former national security advisor to President Obama General Jim Jones in a speech at Atlantic Council in the beginning of this year claimed that pivot to Asia was probably the words they regret most)

Tất cả hành động đó của Bắc Kinh đã đem lại cho Mỹ vị thế như một lực lượng ổn định lâu dài ở châu Á. Hiện nay Mỹ đang nỗ lực hợp pháp hóa sự hiện diện của họ ở châu Á, và bắt đầu khẳng định như một quốc gia Thái Bình Dương và có lợi ích lâu dài tại châu Á. Chiến lược “Trở lại châu Á” khẳng định Chính quyền Obama sẽ chú trọng châu Á hơn châu Âu và châu Phi. Nhưng phần lớn các nhà nghiên cứu chiến lược và hoạch định chính sách ở Mỹ và châu Âu thừa nhận hơn bao giờ hết, hiện nay châu Á không những quan trọng về kinh tế mà cả quân sự với Mỹ. Vì vậy, không đồng minh nào của Mỹ đặt dấu hỏi về quyết định tái cân bằng sức mạnh quân sự của Mỹ ở khu vực châu Á-Thái Bình Dương.

But, majority of strategic thinkers and policy makers in America and Europe – including General Jones have been admitting that for not only in economic terms but on military terms as well, Asia-Pacific is more and more important than ever. Therefore, American decision to rebalance its military power from in favor of Asia-Pacific region than in the Atlantic has not been questioned among American allies.

Nhưng, phần lớn các nhà tư tưởng chiến lược và các nhà hoạch định chính sách ở Mỹ và châu Âu – kể cả tướng Jones đều thừa nhận rằng không chỉ về mặt kinh tế mà cả về phương diện quân sự, Châu Á-Thái Bình Dương ngày càng quan trọng hơn bao giờ hết. Vì vậy, quyết định của Mỹ cân bằng sức mạnh quân sự của mình nghiêng về khu vực Châu Á-Thái Bình Dương hơn là Đại Tây Dương đã không hề bị các đồng minh của Mỹ chất vấn.

Asia is living with so many conflict zones-between states, among states and within states -extending from East Asia to Middle East and from North and Central Asia to South and South East Asia. Almost all regions in Asia have procured most advanced weapon system including Weapons of Mass Destruction.

Hiện nay châu Á tồn tại rất nhiều khu vực xung đột giữa các quốc gia cũng như trong các nhà nước kéo dài từ Đông Á đến Trung Đông; từ Bắc Á và Trung Á đến Nam Á và Đông Nam Á, hầu như tất cả các khu vực ở châu Á đều có các hệ thống vũ khí hiện đại nhất, kể cả vũ khí hủy diệt hàng loạt.
If there will be an Asian Century, China followed by India will indubitably be in its pivot. Role of Japan and South Korea with their huge human resources and technological power base that is much more advanced than China’s and India’s will work as enormous backup for such a Century. Emergence of Indonesia as a promising economic powerhouse of Asia and its huge reserve of natural resources will play a defining role for Asian Century.


Nếu có một kỷ nguyên châu Á, ‘Trung Quốc và Ấn Độ sẽ trở thành những đầu tàu của khu vực. Do có nguồn nhân lực rất lớn và cơ sở sức mạnh công nghệ tiên tiến hơn nhiều so với Trung Quốc và Ấn Độ, vai trò của Nhật Bản và Hàn Quốc sẽ nổi lên mạnh mẽ trong một kỷ nguyên như vậy. Sự xuất hiện của Inđônêxia như một cường quốc kinh tế đầy triển vọng và dự trữ các nguồn tài nguyên khổng lồ sẽ đóng một vai trò không kém phần quyết định trong kỷ nguyên châu Á.
An Asian Century demands a new Asian civilization. That is most lacking in Asia. According to Lee Kuan Yew civilizations emerge when human societies in a given condition can respond to the challenge wisely and successfully. For this a “determined leadership”, most efficient administration and a stronger social discipline is most needed in nations that are expected to lead the Asian Century. Unfortunately, both China and India critically lack them.

Một kỷ nguyên châu Á đòi hỏi có một nền văn minh châu Á mới. Đó là vấn đề thiếu nhất ở châu Á. Theo ông Lý Quang Diệu, các nền văn minh xuất hiện khi xã hội loài người có thể đối phó với những thách thức một cách khôn ngoan và thành công. Nghĩa là, một “đội ngũ lãnh đạo kiên quyết”, một chính quyền hiệu quả nhất và kỷ luật xã hội mạnh mẽ hơn là nhũng điều cần thiết nhất ở các nước sẽ lãnh đạo kỷ nguyên châu Á. Nhưng thật đáng tiếc, cả Trung Quốc và Ấn Độ đều thiếu những điều kiện đó.

Humble power Diplomacy: Insurance and Assurance for an Asian Century

Ngoại giao khiêm tốn về sức mạnh: bảo hiểm và đảm bảo cho một thế kỷ châu Á
Let leave the great human soul Mahatma Gandhi, Nehru’s India was much weaker and poorer than today’s, but his voice was considered as the voice of all those newly independent countries of the world. The moral authority he wielded was comparable to none during his time.

Hãy để yên tâm hồn con người vĩ đại Mahatma Gandhi, Ấn Độ của Nehru yếu hơn và nghèo hơn nhiều so với ngày nay, nhưng tiếng nói của ông được coi là tiếng nói của tất cả các quốc gia mới độc lập trên thế giới. Uy tín đạo đức ông nắm giữ lớn hơn bất kỳ ai khác trong thời đại mình.
Deng Xiaoping did not hold any executive post, but he was the most powerful authority in China after the end of Mao’s era and has also been the most respected Chinese leader across the world.

Đặng Tiểu Bình đã không giữ chức vụ lãnh đạo, nhưng ông là người quyền lực nhất ở Trung Quốc sau khi kết thúc kỷ nguyên của Mao và cũng đã là nhà lãnh đạo có uy tín nhất của Trung Quốc trên toàn thế giới.

When Lee Kuan Yew the leader of tiny Singapore spoke persons from Reagan and Thatcher to Deng would listen to him with highest regards and patience. For former US President George H. W. Bush and former British Prime Minister Tony Blair, he was the most impressive person they had ever met.

Khi Lý Quang Diệu, nhà lãnh đạo của nước Singapore nhỏ bé nói chuyện những người từ Reagan và Thatcher cho đến Đặng Tiểu Bình đều lắng nghe ông rất kính cẩn và kiên nhẫn. Đối với cựu Tổng thống Mỹ George HW Bush và cựu Thủ tướng Anh Tony Blair, ông là người ấn tượng nhất mà họ từng gặp.
American fought the most ferocious war in Vietnam. Vietnam suffered worst and America received the most humiliating defeat in its history, but now they are best friends and carry no trace of those days of war. The same is true with European countries and between United States and Japan.

Mỹ đã tiến hành cuộc chiến dữ dội nhất tại Việt Nam. Việt Nam bị thiệt hại nặng nề nhất và Mỹ nhận lấy thất bại nhục nhã nhất trong lịch sử của nó, nhưng bây giờ hai nước những người bạn tốt nhất và không còn dấu vết của những ngày chiến tranh. Điều này cũng đúng với các nước châu Âu và giữa Hoa Kỳ và Nhật Bản.

But, when it goes with Asians, they love to live with past bitterness and love much to handover those bitterness to their children, grand children and great grand children. They are doing the same in all Asian regions from East to West and from North to South. They want to be a leader of the world and command the Century attached with the name of Asia, but they care less and less to listen to the concern and dignity of their next-door neighbors.

Người châu Á thường thích sống với quá khứ cay đắng và muốn truyền lại những cay đắng đó cho con cái, cháu chắt của họ. Họ đang làm tương tự ở tất cả các khu vực châu Á từ Đông sang Tây và từ Bắc vào Nam. Họ muốn trở thành một nhà lãnh đạo thế giới và chỉ huy thế kỷ 21 được gắn liền với tên của châu Á, nhưng lại ít quan tâm và lắng nghe tiếng nói và nhân phẩm của những người hàng xóm.


Moreover, an Asian Century needs some set of Asian values, culture, and traditions. A culture of living together and gaining together, culture of non-violence, peace, and tolerance – distinct Asian cultural values that were binding Asian societies for ages, is now just limited to some pocket areas of the largest continent.

Hơn nữa, một kỷ nguyên châu Á đòi hỏi một số giá trị, văn hóa và truyền thống châu Á. Một nền văn hóa chung sống với nhau và cùng nhau chia sẻ lợi ích, nền văn hóa phi bạo lực, hòa bình và khoan dung – các giá trị văn hóa riêng của châu Á đang ràng buộc các xã hội của người châu Á qua nhiều thế kỷ, hiện chỉ hạn chế ở một số lĩnh vực của lục địa lớn nhất thế giới.

The Asian values that developed community democracy and stronger sense of accountability chain – responsible to keep Asian societies flourish in its thousands of years of history, have been perished. Universal values like democracy, individual freedom, and government accountability when are merely imported and copied without their essence and no efforts are made to build and grow them in their soil, it takes most perverted form as experienced in many Asian and African countries.

Các giá trị của người châu Á nhằm phát triển nền dân chủ cộng đồng và ý thức trách nhiệm giải trình mạnh mẽ hơn để bảo đảm xã hội châu Á phát triển mạnh qua hàng nghìn năm lịch sử không còn nữa. Các giá trị phổ quát như dân chủ, tự do cá nhân, và trách nhiệm giải trình của phương Tây được các chính phủ nhập khẩu và sao chép thuần túy mà không hề nỗ lực xây dựng và phát triển các giá trị đó trên mảnh đất của họ, vì vậy chúng trở thành hình thức bị xuyên tạc nhất như đã thể hiện ở nhiều nước châu Á và châu Phi.

Besides, immense rise of China followed by India is bound to create more frictions across the region. Ian Bremmer in his thought provoking book – Every Nation for Itself (2012) states that “China, India, and Japan are highly unlikely to happily co-exist for long and states like Indonesia, South Korea, and Thailand are large enough to resist being pulled entirely into another country’s orbit”. Further, he continues, “Asia will probably enhance its role as the engine of global economic growth, but the region still has too many potential security emergencies”.

Bên cạnh đó, sự phát triển mạnh mẽ của Trung Quốc, tiếp theo là Ấn Độ, có xu hướng tạo nên nhiều mâu thuẫn hơn trong khu vực. Như nhà khoa học chính trị người Mỹ Ian Bremmer nhấn mạnh trong cuốn sách nhan đề “Every Nation for Itself states” được xuất bản năm 2012: “Trung Quốc, Ấn Độ và Nhật Bản khó có thể cùng tồn tại trong thời gian dài và các nước như Inđônêxia, Hàn Quốc, và Thái Lan đủ mạnh để không bị lôi kéo hoàn toàn vào quỹ đạo của một nước khác. Châu Á có thể phát huy vai trò như một đầu tàu tăng trưởng kinh tế toàn cầu, nhưng khu vực này vẫn có quá nhiều thách thức an ninh tiềm tàng”.

Many people know how China runs, but they do not know if China has to beat United States as a number one economic power; it has to strengthen its private sector. The wealth China has accumulated through its state enterprises, until it goes at private hands through a meticulous policy and program, it seems impossible to surpass the United States and sustain it.

Nhiều người biết Trung Quốc phát triển thế nào, nhung không biết liệu Trung Quốc có thể vượt Mỹ để trở thành cường quốc kinh tế số một thế giới hay không. Sự giàu có của Trung Quốc được tích lũy qua các công ty nhà nước, nhưng chừng nào sự thịnh vượng đó vẫn chưa được thúc đẩy thông qua các chương trình và chính sách tư nhân, Trung Quốc không thể vượt Mỹ và duy trì sự phát triển bền vững.

On the other hand, only God knows – how is India run. How does the world’s largest democracy works – seems a great puzzle. May be – it is the strength of Indian society that has absorbed so many vulnerabilities, contradictions, and frictions within them that miraculously has fueled it to survive as a democracy with a thriving economy.

Mặt khác, cũng không ai biết Ấn Độ sẽ phát triển ra sao. Thực tế, chính sức mạnh của xã hội Ấn Độ đã giải quyết rất nhiều yếu kém, mâu thuẫn và phe phái trong nước, từ đó thúc đẩy nước này trở thành một nền dân chủ cùng với một nền kinh tế phát triển mạnh.

China has a strong state and India has a strong society. Stronger state at the cost of society and stronger society at the cost of state must find proper modalities to work with each other and strengthen each other. That will ultimately compensate the crisis of confidence that is often exhibited by the political leadership of both countries. If they can achieve some level of confidence, they can take bold attempts in solving their problems with their neighbors.

Trung Quốc có một nhà nước mạnh và Ấn Độ có một xã hội mạnh. Nhà nước mạnh hơn nhưng phải trả giá bằng cách hy sinh các lợi ích xã hội và ngược lại xã hội mạnh hơn nhưng phải hy sinh các lợi ích của nhà nước, do đó hai nước lãnh đạo khu vực phải tìm được các mô hình thích hợp để hợp tác và thúc đẩy lẫn nhau. Thực hiện được điều đó sẽ hạn chế cuộc khủng hoảng niềm tin giữa các lãnh đạo chính trị của hai nước. Nếu đạt được một số niềm tin, họ có thể có những ý đồ táo bạo trong việc giải quyết các vấn đề của hai nước với các nước láng giềng.

However, these bold attempts mean bolder diplomatic skills and endeavors that demands humbler approach to solve problems with their neighbors. They must know that that the level of economic and military power they have attained can hardly be transformed into a humble power that is the combination of some political power, knowledge power and moral power. Without a determined and visionary leadership with full support of its populace, such a humble power cannot be produced. The diplomacy fueled by such humble power and determined leadership can be termed as humble diplomacy – most urgent in case China and India, if they want to join an Asian Century under their leadership.
Nhưng những nỗ lực táo bạo đó đòi hỏi phải có các kỹ năng và nỗ lực ngoại giao dũng cảm hơn mới giải quyết được các vấn đề với các nước láng giềng. Hai nước phải hiểu rằng mức độ sức mạnh kinh tế và quân sự của họ khó có thể biến thành sức mạnh khiêm tốn bao gồm: sức mạnh chính trị, sức mạnh tri thức và sức mạnh đạo đức. Nếu không có các nhà lãnh đạo quyết đoán và có tầm nhìn xa trông rộng cộng với sự ủng hộ mạnh mẽ của dân chúng trong nước, sức mạnh khiêm tốn như vậy không thể được tạo ra. Chính sách ngoại giao được thúc đẩy bởi sức mạnh khiêm tốn như vậy cộng với giới lãnh đạo quyết tâm có thể được gọi là nền ngoại giao khiêm tốn – một vấn đề cấp thiết nhất trong trường hợp Trung Quốc và Ấn Độ muốn can dự và lãnh đạo một kỷ nguyên châu Á.



http://www.eurasiareview.com/28052013-an-asian-century-or-a-century-of-continued-asian-dilemma-and-distrusts/

No comments:

Post a Comment

your comment - ý kiến của bạn