MENU

BILINGUAL BLOG – BLOG SONG NGỮ ANH VIỆT SHARE KNOWLEGE AND IMPROVE LANGUAGE

--------------------------- TÌM KIẾM TRÊN BLOG NÀY BẰNG GOOGLE SEARCH ----------------------------

TXT-TO-SPEECH – PHẦN MỀM ĐỌC VĂN BẢN

Click phải, chọn open link in New tab, chọn ngôn ngữ trên giao diện mới, dán văn bản vào và Click SAY – văn bản sẽ được đọc với các thứ tiếng theo hai giọng nam và nữ (chọn male/female)

- HOME - VỀ TRANG ĐẦU

CONN'S CURENT THERAPY 2016 - ANH-VIỆT

150 ECG - 150 ĐTĐ - HAMPTON - 4th ED.

VISUAL DIAGNOSIS IN THE NEWBORN

Monday, February 7, 2011

SAD CYPRESS 2 - CÂY BÁCH BUỒN 2 - Agatha Christie


SAD CYPRESS

Agatha Christie

CÂY BÁCH BUỒN

Agatha Christie

Chapter 2

Mrs. Welman lay on her carefully built-up pillows. Her breathing was a little heavy, but she was not asleep. Her eyes - eyes still deep and blue like those of her niece Elinor, looked up at the ceiling. She was a big, heavy woman, with a handsome, hawk-like profile. Pride and determination showed in her face.

Chương 2

Bà Welman nằm cẩn thận trên những chiếc gối chồng. Hơi thở hơi nặng nề, nhưng bà không ngủ. Mắt bà vẫn còn sâu thẳm xanh xanh như mắt của cô cháu Elinor, ngước nhìn lên trần nhà. Bà có thân mình to lớn, nặng nề, với dáng nhìn nghiêng đẹp mạnh như diều hâu. Vẻ cao ngạo, cương quyết lộ rõ trên mặt.

The eyes dropped and came to rest on the figure sitting by the window.

They rested there tenderly - almost wistfully.

She said at last, "Mary -"

The girl turned quickly. "Oh, you're awake, Mrs. Welman."

Laura Welman said, "Yes, I've been awake some time."

"Oh, I didn't know. I'd have -"

Mrs. Welman broke in, "No, that's all right. I was thinking - thinking of many things."

"Yes, Mrs. Welman?"

Cặp mắt đó đưa thấp xuống rồi tới đặt trên khuôn mặt ngồi bên cửa sổ. Chúng dừng lại đó dịu dàng - gần như khao khát.

Cuối cùng bà nói:

- Này, Mary…

Cô gái ngoảnh mau lại:

- Ồ, bà đã thức, thưa bà Welman.

Bà Laura Welman nói.

- Phải, bà vừa mới tỉnh thôi.

- Thế mà cháu không biết. Lẽ ra cháu phải…

Bà Welman ngắt lời:

- Không sao đâu. Bà vừa nghĩ… nghĩ đến nhiều chuyện.

- Thế ư, thưa bà?

The sympathetic look, the interested voice, made a tender look come into the older woman's face. She said gently, "I'm very fond of you, my dear. You're very good to me."

"Oh, Mrs. Welman, it's you who have been good to me. If it hadn't been for you, I don't know what I should have done! You've done everything for me."

"I don't know - I don't know, I'm sure." The sick woman moved restlessly, her right arm twitched - the left remaining inert and lifeless. "One means to do the best one can, but it's so difficult to know what is best - what is right. I've been too sure of myself always."

Cái nhìn thân ái, giọng nói quan tâm đem lại vẻ hiều dịu trên khuôn mặt bà già. Bà dịu dàng nói:

- Bà rất thương cháu, cháu ạ. Cháu rất tốt đối với bà.

- Ồ, thưa bà Welman, chính bà mới tốt đối với cháu chứ. Nếu bà không tốt thế, thì cháu không biết cháu phải làm gì. Bà đã làm cho cháu đủ mọi thứ.

- Bà không biết - bà không biết, chắc thế đấy - Bà già bệnh hoạn trăn trở không ngừng, tay phải quằn quại, tay trái cứng đờ không động đậy - Người ta muốn làm hết sức mình, nhưng khó mà biết được thế nào là tốt nhất - thế nào là phải. Bà đã luôn luôn quá tin chắc mình.

Mary Gerrard said, "Oh, no, I'm sure you always know what is best and right to do."

But Laura Welman shook her head. "No - no. It worries me. I've had one besetting sin always, Mary: I'm proud. Pride can be the devil. It runs in our family. Elinor has it, too."

Mary said quickly, "It will be nice for you to have Miss Elinor and Mr. Roderick down. It will cheer you up a lot. It's quite a time since they were here."

Mrs. Welman said softly, "They're good children - very good children. And fond of me, both of them. I always know I've only got to send and they'll come at any time. But I don't want to do that too often. They're young and happy - the world in front of them. No need to bring them near

decay and suffering before their time."

Mary said, "I'm sure they'd never feel like that, Mrs. Welman."

Mary Gerrard nói:

- Ồ, không đâu, cháu chắn chắn rằng bà lúc nào cũng biết nên làm gì đó cho tốt, cho phải.

Nhưng bà Laura Welman lắc đầu:

- Không… không thế đâu. Nó làm bà buồn phiền. Bà có một tội lỗi luôn ám ảnh, Mary ạ. Bà kiêu căng. Tính kiêu căng có thể là con ác quỉ. Nó mọc lau trong gia đình bà. Elinor cũng có tính đó.

Mary nói mau:

- Cô Elinor và cậu Rederick xuống đây, thực là tốt cho bà. Bà sẽ khuây khỏa nhiều. Đã khá lâu rồi cô cậu ấy không xuống đây.

Bà Welman nói khẽ.

- Chúng là đứa trẻ ngoan, rất ngoan. Cả hai đứa đều yêu mến bà. Bà luôn biết rằng chỉ cần gọi một cái là chúng đến liền, bất cứ lúc nào. Nhưng bà không muốn gọi đến chúng nhiều quá. Chúng trẻ trung, sung sướng, có cả thế giới ở trước mặt. Chẳng cần đem chúng đến gần cái cảnh suy tàn, đau khổ trước lúc.

Mary nói:

- Cháu chắc chắn rằng không bao giờ cô cậu ấy có cảm nghĩ như vậy đâu, thưa bà Welman.

Mrs. Welman went on, talking perhaps more to herself than to the girl: "I always hoped they might marry. But I tried never to suggest anything of the kind. Young people are so contradictory. It would have put them off! I had an idea, long ago, when they were children, that Elinor had set her heart on Roddy. But I wasn't at all sure about him. He's a funny creature.

Henry was like that - very reserved and fastidious.... Yes, Henry...."

She was silent for a little, thinking of her dead husband.

She murmured, "So long ago - so very long ago.... We had only been married five years when he died. Double pneumonia... We were happy - yes, very happy; but somehow it all seems very unreal, that happiness. I was an odd, solemn, undeveloped girl - my head full of ideals and hero-

worship. No reality."

Bà Welman tiếp tục nói, có lẽ nói với chính mình hơn là nói với cô gái:

- Bà luôn luôn mong mỏi chúng nó lấy nhau. Nhưng bà cố gắng không bao giờ gợi ý về chuyện đó. Bọn trẻ thường trái khuấy lắm. Nếu tỏ ý ra thì chúng sẽ lảng tránh. Cách đây đã lâu, khi chúng còn bé, bà có ý nghĩ rằng Elinor đã đặt tim mình vào Roddy. Nhưng bà chẳng chắc chút nào về y cả. Y có vẻ ngồ ngộ làm sao ấy. Henry là con người như vậy - rất dè dặt và cả ưa chóng chán… Đúng thế, Henty thì…

Bà im lặng một lát, nghĩ đến người chồng đã khuất.

Bà thì thầm nói:

- Cách đây lâu rồi, lâu lắm rồi… Chúng ta mới cưới nhau được năm năm thì ông ta chết. Hai lần viêm phổi… Chúng ta hạnh phúc - đúng thế, rất hạnh phúc; nhưng cái hạnh phúc ấy có vẻ dường như không thực. Ta là một đứa con gái kỳ quặc, nghiêm nghị, tối tăm. Đầu óc dày đặc những lý tưởng và sùng bái anh hùng. Không thực tại.

Mary murmured, "You must have been very lonely - afterward."

"After? Oh, yes - terribly lonely. I was twenty-six - and now I'm over sixty.

A long time, my dear - a long, long time."

She said with sudden brisk acerbity, "And now this!"

"Your illness?"

"Yes. A stroke is the thing I've always dreaded. The indignity of it all!

Washed and tended like a baby! Helpless to do anything for myself. It maddens me. The O'Brien creature is good-natured - I will say that for her. She doesn't mind my snapping at her and she's not more idiotic than most of them. But it makes a lot of difference to me to have you about, Mary."

"Does it?" The girl flushed. "I - I'm so glad, Mrs. Welman."

Mary thì thầm nói:

- Sau đó chắc hẳn bà rất cô đơn.

- Sau cái gì? Ồ, phải rồi - cô đơn khủng khiếp. Hồi đó ta hai mươi sáu - còn bây giờ thì ngoài sáu chục. Một thời gian dài, cháu ạ - một thời gian dài, rất dài. - Bà bỗng chua chát, gay gắt - Và bây giờ thì thế này đây. Phải rồi. Ta sợ nhất là khi bệnh lên cơn. Thực là nhục nhã Người ta rửa ráy, chăm sóc mình như là đứa con nít. Chẳng tự làm lấy cho mình được cái gì hết. Điều đó làm ta đến phát điên lên. Cô O’Brien tính tình rất tốt - ta phải nhận là thế. Ta có bẳn gắt với cô, cô cũng chẳng để tâm; cô ta chẳng ngây ngốc, khờ dại hơn phần đông bọn họ. Thế nhưng vẫn khác rất nhiều với khi có cháu ở bên, cháu Mary ạ.

- Thế ư bà? - Cô gái mặt ửng hồng lên - Cháu, cháu rất lấy làm sung sướng, thưa bà Welman.

Laura Welman said shrewdly, "You've been worrying, haven't you? About the future. You leave it to me, my dear. I'll see to it that you shall have the means to be independent and take up a profession. But be patient for a little - it means too much to me to have you here."

"Oh, Mrs. Welman, of course - of course! I wouldn't leave you for the world. Not if you want me"

"I do want you." The voice was unusually deep and full. "You're - you're quite like a daughter to me, Mary. I've seen you grow up here at Hunterbury from a little toddling thing - have seen you grow into a beautiful girl. I'm proud of you, child. I only hope I've done what was best for you."

Bà Laura Welman sâu sắc nói:

- Cháu băn khoăn lắm phải không? Về tương lai ấy. Cháu cứ để đó cho bà liệu, cháu ạ. Bà sẽ tính sao cho cháu có phương tiện tự lập, có nghề nghiệp đàng hoàng. Nhưng cháu hãy kiên nhẫn một chút - bà rất cần có cháu ở đây.

- Ồ, thưa bà Welman, lẽ dĩ nhiên như thế rồi. Cháu sẽ chẳng khi nào rời xa bà cả. Chẳng khi nào, nếu bà cần cháu.

- Bà rất cần cháu - Giọng nói thâm trầm, chứa chan tình cảm - Cháu, cháu thật giống như là con gái của bà, Mary ạ. Bà đã thấy cháu lớn lên ở đây, ở Hunterbury này, từ khi còn bé bỏng chập chững - đã thấy cháu trở nên cô gái xinh đẹp, bà rất hãnh diện vì cháu. Bà chỉ mong sao làm được gì tốt đẹp nhất cho cháu.

Mary said quickly, "If you mean that your having been so good to me and having educated me above - well, above my station - if you think it's made me dissatisfied or - or - given me what Father calls fine-lady ideas, indeed that isn't true. I'm just ever so grateful, that's all. And if I'm anxious to start earning my living, it's only because I feel it's right that I should, and not - and not - well, do nothing after all you've done for me. I - I shouldn't like it to be thought that I was sponging on you."

Laura Welman said, and her voice was suddenly sharpedged, "So that's what Gerrard's been putting into your head? Pay no attention to your father, Mary; there never has been and never will be any question of your sponging on me! I'm asking you to stay here a little longer solely on my account. Soon it will be over.... If they went the proper way about things, my life could be ended here and now - none of this long-drawn-out tomfoolery with nurses and doctors."

Mary nói mau:

- Nếu bà cho rằng bà đã tốt với cháu, đã giáo dục cháu vượt trên địa vị của cháu, nếu bà nghĩ rằng việc đó không làm cháu vừa lòng hay - hay đã đem đến cho cháu những ý tưởng mà bố cháu bảo là đài các tiểu thư, thì thực không đúng thế đâu. Cháu rất biết ơn bà. Nếu cháu có lo lắng bắt đầu kiếm kế sinh sống, thì chỉ bởi vì cháu cảm thấy rằng đúng là cháu không cần làm gì, sau tất cả những gì bà đã làm cho cháu. Cháu, cháu không thích bị người ta nghĩ rằng ăn bám bà.

Bà Welman giọng bỗng gay gắt.

- Thế ra lão Gerrard đã nhét vào đầu cháu cái ý nghĩ ấy à? Mary ạ, cháu chẳng nên để ý tới bố cháu; không bao giờ và sẽ không bao giờ có chuyện là cháu ăn bám bà cả. Bà sở dĩ yêu cầu cháu ở đây một thời gian nữa, thì đó chỉ là vì bà mà thôi. Chẳng còn bao lâu nữa sẽ qua hết… Nếu cứ để mặc cho tự nhiên, thì đời bà có thể chấm dứt tại đây, bây giờ - chẳng còn phải kéo dài mãi những cái lẩn thẩn, vớ vẩn này với bọn điều dưỡng, bác sĩ.

"Oh, no, Mrs. Welman, Dr. Lord says you may live for years."

"I'm not at all anxious to, thank you! I told him the other day that in a decently civilized state all there would be to do would be for me to intimate to him that I wished to end it, and he'd finish me off painlessly with some nice drug. ‘And if you'd any courage, Doctor,' I said, ‘you'd do it anyway!'"

Mary cried, "Oh! What did he say?"

- Ồ, không đâu, thưa bà Welman, bác sĩ Lord bảo rằng bà còn có thể sống được nhiều năm nữa.

- Cám ơn cháu, bà chẳng lo lắng gì về chuyện đó đâu. Hôm trước bà nói với ông ta rằng phải chi mình ở trong một tình trạng văn minh tử tế, thì bà chỉ cần bảo nhỏ với ông rằng bà mong muốn chấm dứt cuộc đời, thế là ông ta đã kết thúc cho bà một cách không đau đớn bằng một thứ thuốc hay hay nào đó.Bà bảo: “Bác sĩ ạ, nếu ông có can đảm thì ông sẽ làm như vậy”.

Mary nói:

- Ồ, thế ông ta nói gì?

"The disrespectful young man merely grinned at me, my dear, and said he wasn't going to risk being hanged. He said, ‘If you'd left me all your money, Mrs. Welman, that would be different, of course!' Impudent young jackanapes! But I like him. His visits do me more good than his medicines."

"Yes, he's very nice," said Mary. "Nurse O'Brien thinks a lot of him and so does Nurse Hopkins."

Mrs. Welman said, "Hopkins ought to have more sense at her age. As for O'Brien, she simpers and says, ‘Oh, Doctor,' and tosses those long streamers of hers whenever he comes near her."

"Poor Nurse O'Brien."

Mrs. Welman said indulgently, "She's not a bad sort, really, but all nurses annoy me; they always will think that you'd like ‘a nice cup of tea' at five in the morning!" She paused.

"What's that? Is it the car?"

Mary looked out of the window.

"Yes, it's the car. Miss Elinor and Mr. Roderick have arrived."

**

- Cháu ạ, cái chàng trẻ bất kính đó chỉ cười nhăn nhở, bảo rằng anh ta chẳng dại gì mà liều lĩnh để bị treo cổ. Anh ta nói: “Thưa bà Welman, nếu bà để lại cho tôi tất cả tiền của, thì lại khác, cố nhiên rồi!” Cái anh chàng lì lợm, nhưng bà thích anh ta. Những lần anh ta đến thăm còn tốt cho bà hơn là thuốc của anh ta.

- Đúng thế, ông ta rất tử tế - Mary nói - Cô O’Brien để ý đến ông ta rất nhiều, cả bà Hopkins cũng thế.

Bà Welman nói:

- Ở tuổi bà ta, bà Hopkins cần phải hiểu biết hơn mới phải. Còn cái cô O’Brien kia thì mỗi khi chàng ta đến gần là lại cười điệu nói: “Ồ, bác sĩ” rồi hất tung giải mũ lên.

- Cô O’Brien cũng đáng thương.

Bà Welman khoan dung nói:

- Thực ra cô ta không phải là hạng người xấu xa, thế nhưng bọn điều dưỡng thì đứa nào cũng làm cho bà bực mình; họ luôn luôn tưởng rằng mình thích “một ly trà ngon” vào lúc năm giờ sáng…

Bà ngừng lại rồi nói:

- Cái gì thế? Có phải xe không?

Mary trông ra ngoài cửa sổ:

- Đúng rồi, xe tới. Cô Elinor và cậu Roderick đã tới.

**

Mrs. Welman said to her niece, "I'm very glad, Elinor, about you and Roddy."

Elinor smiled at her. "I thought you would be, Aunt Laura."

The older woman said, after a moment's hesitation, "You do - care about him, Elinor?"

Elinor's delicate brows lifted. "Of course."

Laura Welman said quickly, "You must forgive me, dear. You know, you're very reserved. It's very difficult to know what you're thinking or feeling.

When you were both much younger I thought you were perhaps beginning to care for Roddy - too much."

Again Elinor's delicate brows were raised. "Too much?"

Bà Welman nói với cháu gái:

- Elinor, cô rất vui về cháu và Roddy.

Elinor mỉm cười:

- Cháu nghĩ cô hẳn phải vui, cô Laura.

Sau một lát ngập ngừng bà nói:

- Cháu quan tâm đến nó lắm phải không, Elinor?

Elinor ngước cặp lông mày thon lên, nói:

- Hẳn thế rồi, thưa cô.

Bà Laura Welman nói mau:

- Cháu thứ lỗi cho cô nhé, cháu. Cháu biết đấy, cháu dè dặt giữ gìn quá. Khó mà biết được cháu cảm nghĩ gì. Lúc hai cháu đều còn nhỏ, cô nghĩ rằng có lẽ cháu đã bắt đầu để ý đến Roddy - để ý quá nhiều.

Cặp lông mày thon của Elinor lại giương lên:

- Quá nhiều ư, thưa cô?

The older woman nodded. "Yes. It's not wise to care too much.

Sometimes a very young girl does do just that.... I was glad when you went abroad to Germany to finish. Then, when you came back, you seemed quite indifferent to him - and, well, I was sorry for that, too! I'm a tiresome old woman, difficult to satisfy! But I've always fancied that you

had, perhaps, rather an intense nature - that kind of temperament runs in our family. It isn't a very happy one for its possessors.... But, as I say, when you came back from abroad so indifferent to Roddy, I was sorry about that, because I had always hoped you two would come together.

And now you have, and so everything is all right! And you do really care for him?"

Bà già gật đầu.

- Đúng thế. Để ý nhiều quá thì chẳng phải là khôn ngoan đâu. Thỉnh thoảng bọn gái trẻ thường như vậy… Cô rất vui khi cháu ra nước ngoài, sang Đức để mà chấm dứt. Thế rồi, khi cháu trở về, cháu hình như hoàn toàn thờ ơ đối với nó - thì cô cũng lại chẳng thấy buồn về điều này. Cô là một bà già trái tính trái nết, khó làm vừa lòng. Nhưng lúc nào cô cũng cho rằng cháu có bản tính nồng nhiệt sôi nổi quá - cái tính khí ấy mọc tràn trong gia đình ta. Thực chẳng sung sướng gì lắm cho người có cái tính đó đâu… Nhưng khi cháu từ ngoại quốc trở về, cháu quá hững hờ đối với Roddy, thì cô lại buồn về điều này, vì cô luôn luôn mong mỏi hai cháu sẽ đến với nhau. Bây giờ các cháu như thế này, thế là mọi sự đều ổn cả. Cô hỏi nhé, có thật là cháu quan tâm đến nó không?

Elinor said gravely, "I care for Roddy enough and not too much."

Mrs. Welman nodded approval. "I think, then, you'll be happy. Roddy needs love - but he doesn't like violent emotion. He'd shy off from possessiveness."

Elinor said with feeling, "You know Roddy very well!"

Mrs. Welman said, "If Roddy cares for you just a little more than you care for him - well, that's all to the good."

Elinor nghiêm trang nói:

- Cháu quan tâm đến Roddy vừa đủ thôi, chớ không quá nhiều.

Bà Welman gật đầu tán thành:

- Thế thì, cô nghĩ cháu sẽ hạnh phúc. Roddy cần tình yêu - nhưng nó không ưa cảm xúc mãnh liệt. Nó sẽ hổ thẹn vì bị khư khư giữ làm của riêng.

Elinor cảm động nói:

- Cô biết Roddy rõ lắm.

Bà Welman nói:

- Nếu Roddy quan tâm đến cháu chỉ hơn cháu đối với nó chút xíu thôi, thì đã là tốt lắm rồi.

Elinor said sharply, "Aunt Agatha's Advice Column. ‘Keep your boy friend guessing! Don't let him be too sure of you!'"

Laura Welman said sharply, "Are you unhappy, child? Is anything wrong?"

"No, no, nothing."

Laura Welman said, "You just thought I was being rather - cheap? My dear, you're young and sensitive. Life, I'm afraid, is rather cheap."

Elinor said with some slight bitterness, "I suppose it is."

Laura Welman said, "My child - you are unhappy? What is it?"

Elinor nói lanh lảnh.

- Trên mục “Lời khuyên của cô Agatha” có câu rằng: “Cứ để cho bạn trai phỏng đoán. Chớ để chàng quá chắc về mình”.

Bà Welman nói lanh lảnh:

- Cháu có khổ không cháu? Có gì không ổn không?

- Không, không, không có gì cả.

Bà Welman nói:

- Cháu nghĩ là cô hời hợt lắm, phải không? Cháu ạ, cháu còn trẻ, lại nhạy cảm. Cô e rằng cuộc đời hời hợt, phù phiếm lắm.

Elinor nói hơi chua chát:

- Cháu cũng cho là thế.

Bà Welman nói:

- Cháu khổ lắm sao? Có chuyện gì nào?

"Nothing - absolutely nothing." She got up and went to the window. Half turning, she said, "Aunt Laura, tell me, honestly, do you think love is ever a happy thing?"

Mrs. Welman's face became grave. "In the sense you mean, Elinor - no, probably not. To care passionately for another human creature brings always more sorrow than joy; but all the same, Elinor, one would not be without that experience. Anyone who has never really loved has never

really lived."

- Không, không có gì cả - Nàng đứng lên, đi về phía cửa sổ. Rồi hơi ngoảnh lại nói - Thưa cô Laura, xin cô nói cho cháu biết thực là cô có nghĩ tình yêu là một điều hạnh phúc không?

Mặt bà Welman trở nên trang nghiêm:

- Elinor, theo cái nghĩa mà cháu muốn nói, thì không đâu, có lẽ không đâu. Say mê một kẻ khác thường đem lại nhiều buồn khổ hơn là vui sướng; thế nhưng, Elinorạ, nếu không trải qua thì không thấy đâu. Ai mà chưa hề thực sự yêu thì chưa bao giờ thực sự sống.

The girl nodded. She said, "Yes - you understand - you've known what it's like -"

She turned suddenly, a questioning look in her eyes. "Aunt Laura -"

The door opened and red-haired Nurse O'Brien came in. She said in a sprightly manner, "Mrs. Welman, here's Doctor come to see you."

Dr. Lord was a young man of 32. He had sandy hair, a pleasantly ugly freckled face and a remarkably square jaw. His eyes were a keen, piercing light blue.

"Good morning, Mrs. Welman," he said.

"Good morning, Dr. Lord. This is my niece. Miss Carlisle."

Cô gái gật đầu nói:

- Đúng thế, cô đã từng biết cái đó nó như thế nào rồi.

Nàng chợt quay lại đưa mắt dò hỏi:

- Thưa cô Laura…

Cửa mở ra, cô điều dưỡng O’Brien tóc đỏ bước vào, vui vẻ nói:

- Thưa bà Welman, có bác sĩ đến thăm.

Bác sĩ Lord là một chàng trai trạc 32 tuổi, mái tóc hung hung, mặt tươi tắn đầy tàn nhang, hàm vuông đặc biệt, mắt xanh nhạt sắc sảo.

- Chào bà Welman - chàng nói.

- Chào bác sĩ Lord. Xin giới thiệu đây là cháu gái tôi, Carlisle.

A very obvious admiration sprang into Dr. Lord's transparent face. He said, "How do you do?" The hand that Elinor extended to him he took rather gingerly as though he thought he might break it.

Mrs. Welman went on: "Elinor and my nephew have come to cheer me up."

"Splendid!" said Dr. Lord, "Just what you need! It will do you a lot of good, I am sure, Mrs. Welman."

He was still looking at Elinor with obvious admiration.

Elinor said, moving toward the door, "Perhaps I shall see you before you go, Dr. Lord?"

"Oh - er - yes, of course."

She went out, shutting the door behind her. Dr. Lord approached the bed, Nurse O'Brien fluttering behind him.

Một vẻ hâm mộ hiện rõ trên khuôn mặt thanh khiết của bác sĩ Lord. Chàng nói:

- Chào cô.

Bàn tay Elinorgiơ ra, chàng nắm lấy rụt rè tưởng chừng như có thể làm bàn tay tan vỡ.

Bà Welman nói tiếp:

- Elinor và thằng cháu tôi đã tới để cho tôi được khuây khỏa.

- Thực tuyệt vời - bác sĩ Lord nói - Bà đang cần thế. Thưa bà Welman, tôi chắc chắn rằng việc này sẽ rất tốt cho bà.

Chàng vẫn nhìn Elinor với vẻ hâm mộ lộ rõ.

Elinor tiến ra cửa nói:

- Thưa bác sĩ Lord, có lẽ tôi sẽ gặp ông trước khi ông đi.

- Ồ, vâng, thưa vâng ạ.

Nàng khép cửa lại, đi ra.

Bác sĩ Lord bước đến giưởng; cô O’Brien ở đằng sau chàng, có vẻ xốn xang, xao xuyến.

Mrs. Welman said with a twinkle, "Going through the usual bag of tricks, Doctor: pulse, respiration, temperature? What humbugs you doctors are!"

Nurse O'Brien said with a sigh, "Oh, Mrs. Welman. What a thing, now, to be saying to the doctor!"

Dr. Lord said with a twinkle, "Mrs. Welman sees through me, Nurse! All the same, Mrs. Welman, I've got to do my stuff, you know. The trouble with me is I've never learned the right bedside manner."

"Your bedside manner's all right. Actually you're rather proud of it."

Peter Lord chuckled and remarked, "That's what you say!"

Bà Welman nháy mắt nói:

- Bây giờ lại phải chịu đựng bao nhiêu cái mánh lới thường lệ: nhịp mạch, hơi thở, nhiệt độ, phải thế không, bác sĩ? Bác sĩ các ông chúa là hay bịp.

Cô O’Brien thở dài nói:

- Ồ, bà Welman. Ai lại nói thế với bác sĩ chứ!

Bác sĩ Lord nhăn mặt nói:

- Bà Welman thấy rõ cả tim gan tôi, cô điều dưỡng ạ. Dù sao, thưa bà Welman, tôi cũng cứ phải làm cái trò lẩm cẩm này. Phiền một nỗi là tôi chưa hề học được cách chăm sóc người bệnh thế nào cho phải. Peter cười khúc khích và nhậ xét:

- Cái cách của ông như vậy là được lắm rồi. Đúng là ông phải tự hào.

After a few routine questions had been asked and answered, Dr. Lord leaned back in his chair and smiled at his patient.

"Well," he said, "you're going on splendidly."

Laura Welman said, "So I shall be up and walking round the house in a few weeks' time?"

"Not quite so quickly as that."

"No, indeed. You humbug! What's the good of living stretched out like this, and cared for like a baby?"

Dr. Lord said, "What's the good of life, anyway? That's the real question.

Ever read about that nice medieval invention, the Little Ease? You couldn't stand, sit, or lie in it. You'd think anyone condemned to that would die in a few weeks. Not at all. One man lived for sixteen years in an iron cage, was released, and lived to a hearty old age."

Sau mấy câu hỏi đáp theo thông lệ, bác sĩ Lord ngồi xuống ghế, mỉm cười nói với người bệnh.

- Được lắm, bà khá lắm rồi.

Bà Welman nói:

- Thế thì trong vài tuần nữa, tôi có thể dậy đi quanh nhà được không?

- Chưa được, chưa mau thế được.

- Thực thế à? Ông xạo lắm! Cứ nằm ườn như thế này, cho người ta chăm sóc như đứa trẻ nít, thì sống có tốt đẹp gì?

Bác sĩ Lord nói:

- Thế nào là cái tốt đẹp của cuộc đời? Đó là câu hỏi thực. Bà có đọc về một thứ phát minh thú vị của thời trung cổ, về cái lồng có tên là “Thoải mái đôi chút” không? Trong cái lồng ấy, người ta không thể nào đứng, ngồi hay nằm. Chắc bà nghĩ rằng bất cứ ai bị giam hãm trong đó chỉ vài tuần thôi, tất sẽ phải chết. Không đúng thế đâu. Một người sống mười sáu năm trường trong cái lồng sắt đó, được thả ra rồi, vẫn còn sống rất khỏe mạnh đến lúc già.

Laura Welman said, "What's the point of this story?"

Peter Lord said, "The point is that one's got an instinct to live. One doesn't live because one's reason assents to living. People who, as we say, ‘would be better dead' don't want to die! People who apparently have got everything to live for just let themselves fade out of life because they haven't got the energy to fight."

"Go on."

"There's nothing more. You're one of the people who really wants to live, whatever you say about it! And if your body wants to live, it's no good your brain dishing out the other stuff."

Bà Welman nói:

- Câu chuyện ấy muốn nói gì thế?

Peter Lord nói:

- Muốn nói rằng người ta có bản năng sinh sống. Người ta không sống bởi vì lý trí mình ưng thuận sống. Kẻ nào nói “thà chết thì hơn”, họ không muốn chết đâu! Có những người xem ra có đủ mọi cái để vì đó mà sống, thế mà lại chán chường cuộc sống, chẳng qua vì họ không có nghị lực phấn đấu đó thôi.

- Ông cứ nói tiếp đi.

- Không có gì thêm nữa. Bà là một trong số những người thực sự muốn sống, dù cho bà có nói gì chăng nữa. Và nếu thể xác bà muốn sống, mà đầu óc bà lại gạt phắt cái trò lẩm cẩm kia đi, thì chẳng hay gì.

Mrs. Welman said with an abrupt change of subject, "How do you like it down here?"

Peter Lord said, smiling, "It suits me fine."

"Isn't it a bit irksome for a young man like you? Don't you want to specialize? Don't you find a country G.P. practice rather boring?"

Lord shook his sandy head.

"No, I like my job. I like people, you know, and I like ordinary everyday diseases. I don't really want to pin down the rare bacillus of an obscure disease. I like measles and chicken pox and all the rest of it. I like seeing how different bodies react to them. I like seeing if I can't improve on recognized treatment. The trouble with me is I've got absolutely no ambition. I shall stay here till I grow side-whiskers and people begin saying, ‘Of course, we've always had Dr. Lord, and he's a nice old man; but he's very old-fashioned in his methods and perhaps we'd better call in young so-and-so, who's very up to date.'"

Bà Welman chợt nói sang chuyện khác:

- Ông có thích ở đây không?

Peter Lord mỉm cười nói:

- Đây hợp với tôi lắm.

- Trẻ tuổi như ông, có thấy ở đây chán ngắt không? Ông muốn theo chuyên khoa không? Làm bác sĩ đa khoa ở miền quê, có tẻ nhạt lắm không?

Lord lúc lắc mái đầu hung hung.

- Không, tôi thích việc tôi đang làm. Bà biết đấy, tôi thích người bình dân, tôi thích những bệnh tật thông thường hàng ngày. Tôi thật sự không muốn ghim bắt cái con vi khuẩn hiếm thấy của một chứng bệnh bí hiểm. Tôi thích bệnh sởi, bệnh thủy đậu và tất cả những bệnh như vậy. Tôi thích xem xét các cơ thể khác nhau có phản ứng đối với chúng như thế nào. Tôi thích xem xét mình có thể cải thiện cách điều trị đã được thừa nhận hay không. Cái phiền một điều là tôi không có chút tham vọng nào cả. Tôi sẽ ở đây cho đến khi râu mọc dài và người ta bắt đầu nói: “Hẳn thế rồi, chúng ta vẫn có bác sĩ Lord, ông già ấy tử tế lắm; thế nhưng cách chữa của ông ta lạc hậu lắm rồi, có lẽ chúng ta nên mời cái ông trẻ tuổi kia, ông ta mới hiện đại”.

"H'm," said Mrs. Welman. "You seem to have got it all taped out!"

Peter Lord got up. "Well," he said, "I must be off,"

Mrs. Welman said, "My niece will want to speak to you, I expect. By the way, what do you think of her? You haven't seen her before."

Dr. Lord went suddenly scarlet. His very eyebrows blushed.

He said, "I - oh! she's very good-looking, isn't she? And - er - clever and all that, I should think."

Mrs. Welman was diverted. She thought to herself, How very young he is, really. Aloud she said, "You ought to get married."

***

- Hừm - bà Welman nói - Ông nói cứ như là mở máy ghi âm vậy.

Peter Lord đứng dậy nói:

- Thôi, tôi phải đi đây.

Bà Welman nói:

- Cháu gái tôi muốn được nói với ông. Tiện đây xin hỏi ông, ông nghĩ về cháu tôi ra sao? Trước đây ông chưa hề gặp nó.

Bác sĩ Lord chợt bừng đỏ mặt, cả đến lông mày cũng ửng hồng lên.

- Tôi ư… Ồ! Cô cháu bà xinh đẹp lắm, mà… mà lại thông minh nữa.

Bà Welman nghĩ sang chuyện khác. Bà nghĩ thầm. “Ông ta còn trẻ trung, thực thế”. Rồi lớn tiếng nói.

- Ông cần phải cưới vợ mới được.

***

Roddy had wandered into the garden. He had crossed the broad sweep of lawn and gone along a paved walk and had then entered the walled kitchen-garden. It was well-kept and well-stocked. He wondered if he and Elinor would live at Hunterbury one day. He supposed that they would.

He himself would like that. He preferred country life. He was a little doubtful about Elinor. Perhaps she'd like living in London better.

A little difficult to know where you were with Elinor. She didn't reveal much of what she thought and felt about things. He liked that about her.

He hated people who reeled off their thoughts and feelings to you, who took it for granted that you wanted to know all their inner mechanism.

Reserve was always more interesting.

Roddy đi thơ thẩn trong vườn. Chàng băng qua bãi cỏ rộng, đi dọc theo một lối nhỏ lát đá rồi vào trong khu vườn rau có tường bao quanh. Vườn này được trồng trọt và giữ gìn gọn ghẽ. Chàng tự hỏi rồi đây mình và Elinor có ở Hunterbury không. Chàng nghĩ rồi sẽ như vậy. Chàng thích thế. Chàng ưa cuộc sống đồng quê. Chàng hoài nghi đôi chút về Elinor. Có lẽ nàng thích sống ở London hơn.

Hơi khó mà biết mình ở đâu với Elinor. Nàng không thổ lộ nhiều nàng cảm nghĩ như thế nào về mọi chuyện. Chàng thích nàng về điểm này. Chàng không ưa những kẻ mở tung ý nghĩ và tình cảm, những kẻ cho rằng người khác muốn biết tất cả cái cơ chế nội tâm của họ. Tính dè dặt giữ gìn thì bao giờ cũng nhiều thú vị hơn.

Elinor, he thought judicially, was really quite perfect. Nothing about her ever jarred or offended. She was delightful to look at, witty to talk to - altogether the most charming of companions, He thought complacently to himself, I'm damned lucky to have got her. Can't think what she sees in a chap like me. For Roderick Welman, in spite of his fastidiousness, was not conceited. It did honestly strike him as strange that Elinor should have consented to marry him.

Chàng nhận thấy Elinor thực là hoàn hảo. Nàng không làm cho ai phải bực mình, mất lòng. Người ta cảm thấy thích thú khi ngắm nàng, nghe nàng nói năng dí dỏm. Tóm lại nàng là người bạn đời khả ái nhất. Chàng tự đắc nghĩ thầm: “Ta thật may mắn lắm mới có được nàng. Chẳng hiểu nàng thấy gì ở một kẻ tầm thường như mình.” Bởi vì Roderick Welman mặc dù hay cả ưa chóng chán, nhưng không có tính tự cao tự đại. Chàng thực lấy làm lạ vì sao Elinor lại ưng thuận kết hôn với mình.

Life stretched ahead of him pleasantly enough. One knew pretty well where one was; that was always a blessing. He supposed that Elinor and he would be married quite soon - that is, if Elinor wanted to; perhaps she'd rather put it off for a bit. He mustn't rush her. They'd be a bit hard-up at first.

Nothing to worry about, though. He hoped sincerely that Aunt Laura wouldn't die for a long time to come. She was a dear and had always been nice to him, having him there for holidays, always interested in what he was doing.

Cuộc đời trải rộng ra ở trước chàng khá êm đềm đẹp đẽ. Biết rõ mình đang ở đâu, điều đó bao giờ cũng là một sự may mắn. Chàng nghĩ Elinor và chàng sẽ thành hôn sớm. Nếu Elinor muốn thế, cũng có lẽ nàng muốn để chậm lại đôi chút. Không nên hối thúc nàng. Ban đầu sẽ gay go đấy. Nhưng chẳng có gì cần băn khoăn cả. Chàng thành thực mong ước cô Laura sẽ còn sống lâu. Bà là người thân yêu, luôn luôn tốt với chàng, kêu chàng đến ở đây trong những kỳ nghỉ, và luôn luôn quan tâm đến những việc chàng làm.

His mind shied away from the thought of her actual death (his mind usually did shy away from any concrete unpleasantness).

He didn't like to visualize anything unpleasant too clearly. But - er - afterward - well, it would be very pleasant to live here, especially as there would be plenty of money to keep it up. He wondered exactly how his aunt had left it. Not that it really mattered. With some women it would matter a good deal whether husband or wife had the money. But not with Elinor. She had plenty of tact and she didn't care enough about money to make too much of it.

He thought, No, there's nothing to worry about - whatever happens!

Chàng không còn nghĩ đến cái chết hiện thời của bà nữa (trí óc chàng thường thoát ra khỏi bất cứ sự phiền muộn cụ thể nào). Chàng không thích hình dunh quá rõ rệt một nỗi buồn phiền nào cả. Ừ nhỉ, rồi mình sẽ rất thoải mái sống ở đây, nhất là mình sẽ có nhiều tiền để được như vậy. Chàng tự hỏi không biết cô mình đã để lại tài sản như thế nào. Thật ra điều đó chẳng quan hệ gì. Đàn bà thường lưu tâm đến vấn đề tiền của để lại sẽ thuộc về vợ hay chồng. Nhưng Elinor thì không thế. Nàng rất tế nhị, chẳng để ý nhiều đến việc tiền bạc.

Chàng nghĩ “Không, chẳng có gì đáng băn khoăn cả - dù có điều gì xảy ra.”

He went out of the walled garden by the gate at the far end. From there he wandered into the little wood where the daffodils were in spring. They were over now, of course. But the green light was very lovely where the sunlight came filtering through the trees.

Just for a moment an odd restlessness came to him - a rippling of his previous placidity. He felt, There's something - something I haven't got - something I want - I want - I want.... The golden green light, the softness in the air - with them came a quickened pulse, a stirring of the blood, a sudden impatience.

A girl came through the trees toward him - a girl with pale, gleaming hair and a rose-flushed skin.

He thought, How beautiful - how unutterably beautiful. Something gripped him; he stood quite still, as though frozen into immobility. The world, he felt, was spinning, was topsy-turvy, was suddenly and impossibly and gloriously crazy!

Chàng ra khỏi khu vườn rau qua cái cổng ở phía cuối. Từ đó chàng thơ thẩn đi vào khu rừng nhỏ có thủy tiên trổ bông. Cố nhiên bây giờ đã hết rồi. Nhưng ánh nắng xuyên qua rặng cây còn tỏa ra màu sáng xanh rất đẹp.

Đúng lúc ấy chàng chợt thấy một nỗi bồn chồn kỳ lạ - niềm xao xuyến êm dịu trước kia. Chàng cảm thấy, có một cái gì - một cái gì mà mình chưa từng thấy - một cái gì mà mình muố, mình muốn…

Làn sáng xanh vàng rực, bầu không khí êm đềm - cùng với chúng là nhịp mạch rộn ràng, là luồng máu xao động, là sự nôn nóng bất ngờ.

Một cô gái đi xuyên qua hàng cây tiến lại phía chàng - cô gái có mái tóc nhợt nhạt và làn da ửng hồng.

Chàng nghĩ, “Đẹp ơi là đẹp, đẹp khó tả xiết!”

Có một cái gì nắm chặt lấy chàng; chàng đứng lặng yên, như thể tê cóng bất động. Chàng cảm thấy trái đất chợt quay cuồng đảo lộn, say sưa chuếnh choáng khác thường!

The girl stopped suddenly, then she came on. She came up to him where he stood, dumb and absurdly fish-like, his mouth open.

She said, with a little hesitation, "Don't you remember me, Mr. Roderick?

It's a long time, of course. I'm Mary Gerrard, from the lodge."

Roddy said, "Oh - oh - you're Mary Gerrard?"

She said. "Yes."

Then she went on rather shyly: "I've changed, of course, since you saw me."

He said, "Yes, you've changed. I - I wouldn't have recognized you."

He stood staring at her. He did not hear footsteps behind him. Mary did and turned.

Elinor stood motionless a minute. Then she said, "Hallo, Mary."

Mary said, "How do you do. Miss Elinor? It's nice to see you. Mrs. Welman has been looking forward to you coming down."

Cô gái bỗng dừng, rồi tiếp tục bước. Nàng tiến đến chàng đang đứng im lặng sửng sốt.

Nàng hơi ngập ngừng nói:

- Cậu có nhớ ra tôi không, cậu Roderick? Đã lâu lắm rồi mà. Tôi là Mary Gerrard, ở khu nhà săn.

Roddy nói:

- Ồ, ồ - thế ra cô là Mary Gerrard?

Nàng nói:

- Dạ.

Rồi rụt rè nói tiếp:

- Cố nhiên tôi đã thay đổi nhiều, kể từ khi cậu gặp tôi.

Chàng nói:

- Đúng rồi, cô đã thay đổi nhiều. Tôi không nhận ra cô nữa.

Chàng đăm đăm nhìn nàng, không nghe thấy tiếng bước chân đi ở phía sau. Mary nghe thấy, liền ngoảnh lại.

Elinor đứng im một lát, rồi nói:

- Chào Mary.

- Chào cô Elinor. Rất mừng được gặp cô. Bà Welman mong cô xuống lắm.

Elinor said, "Yes - it's a long time. I - Nurse O'Brien sent me to look for you. She wants to lift Mrs. Welman up, and she says you usually do it with her."

Mary said, "I'll go at once."

She moved off, breaking into a run. Elinor stood looking after her. Mary ran well, grace in every movement.

Roddy said softly, "Atalanta."

Elinor did not answer. She stood quite still for a minute or two. Then she said, "It's nearly lunch-time. We'd better go back."

They walked side by side toward the house.

****

Elinor nói:

- Phải, đã khá lâu rồi. Cô O’Brien bảo tôi đi kiếm cô. Cô ta muốn đỡ bà Welman dậy; cô ta nói em vẫn thường làm việc đó với cô.

Mary nói:

- Em tới ngay bây giờ.

Nàng dời bước, bổ nhào chạy đi. Elinor trông theo. Mary chạy lẹ làng uyển chuyển, duyên dáng trong từng cử động.

Roddy nói khẽ:

- Atalanta (tên cô gái đẹp chạy rất giỏi trong truyền thuyết Hy Lạp).

Elinor không đáp. Nàng lặng thinh vài phút, rồi nói:

- Gần đến bữa trưa rồi. Ta nên về thôi.

Hai người đi bên cạnh nhau tiến về phía nhà.

****

"Oh! Come on, Mary. It's a grand film - all about Paris. And a story by a tiptop author. There was an opera of it once."

"It's frightfully nice of you, Ted, but I really won't."

Ted Bigland said angrily, "I can't make you out nowadays, Mary. You're different - altogether different."

"No, I'm not, Ted."

"You are! I suppose because you've been away to that grand school and to Germany. You're too good for us now."

"It's not true, Ted. I'm not like that." She spoke vehemently.

The young man, a fine, sturdy specimen, looked at her appraisingly in spite of his anger. "Yes, you are. You're almost a lady, Mary."

Mary said with sudden bitterness, "Almost isn't much good, is it?"

He said with sudden understanding, "No, I reckon it isn't."

Mary said quickly, "Anyway, who cares about that sort of thing nowadays? Ladies and gentlemen, and all that!"

- Ồ! Lại đây, Mary. Đang chiếu một phim vĩ đại - về Paris. Truyện của một tác giả bảnh lắm, đã từng được làm ô-pê-ra.

- Anh rất tử tế, anh Ted ạ, nhưng tôi thực không muốn đi xem.

Rted Bigland tức giận nói:

- Bây giờ tôi chẳng thể nào mời được cô, cô Mary. Cô khác lắm, khác trước nhiều lắm.

- Không, không phải vậy đâu, anh Ted.

- Cô khác hẳn trước. Tôi cho là cô đi xa học cái trường lớn ấy ở Đức. Bây giờ cô hơn đứt chúng tôi rồi.

- Không phải thế, anh Ted ạ. Tôi không như vậy đâu - nàng sôi nổi nói.

Chàng trai rắn rỏi, cường tráng mặc dầu tức giận, ngắm nàng đánh giá:

- Phải, cô khác trước. Cô hầu như một tiểu thư vậy, cô Mary.

Mary hơi chua chát nói:

- Hầu như thì chẳng hay lắm đâu, phải thế không nào?

Chàng chợt thông cảm nói:

- Không, tôi nghĩ không phải thế.

Mary nói mau:

- Dù sao, bây giờ thì còn ai để ý đến cái đó nữa? Tiểu thư với công tử, và tất cả những cái như thế.

"It doesn't matter like it did - no," Ted assented, but thoughtfully. "All the same, there's a feeling. Lord, Mary, you look like a countess or something."

Mary said, "That's not saying much. I've seen countesses looking like old-clothes women!"

"Well, you know what I mean."

A stately figure of ample proportions, handsomely dressed in black bore down upon them. Her eyes gave them a sharp glance.

Ted moved aside a step or two. He said, "Afternoon, Mrs. Bishop."

Mrs. Bishop inclined her head graciously. "Good afternoon, Ted Bigland.

Good afternoon, Mary." She passed on, a ship in full sail.

- Phải rồi, chẳng còn quan hệ như trước - Ted tán thành, nhưng trầm ngâm nói - Dù sao đi nữa, vẫn còn có một cảm nghĩ. Lạy Chúa, này cô Mary, cô trông giống như một bà bá tước vậy.

Mary nói:

- Cái đó chẳng có nghĩa gì lắm đâu. Tôi đã từng thấy có những bà bá tước trông hệt như những con mụ quần áo rách tã.

- Ừ, cô biết tôi muốn nói gì rồi.

Một hình dáng oai nghiêm, đồ xộ, bận đồ đen bảnh bao, đi xông tới chỗ hai người. Mắt liếc nhìn họ sắc bén.

Ted chệch sang bên mấy bước, nói:

- Chào bà Bishop.

Bà Bishop yểu điệu nghiêng đầu nói:

- Chào Ted Bigland, chào Mary. Bà lướt qua rất mau, như con thuyền buồm lộng gió.

Ted looked respectfully after her.

Mary murmured, "Now, she really is like a duchess!"

"Yes - she's got a manner. Always makes me feel hot inside my collar."

Mary said slowly, "She doesn't like me."

"Nonsense, my girl."

"It's true. She doesn't. She's always saying sharp things to me."

"Jealous," said Ted, nodding his head sapiently. "That's all it is."

Mary said doubtfully, "I suppose it might be that."

Ted kính cẩn trông theo bà.

Mary thầm nói:

- Bà ta thật giống hệt một bà công tước.

- Ừ, bà ta trông bề thế lắm, luôn luôn làm cho tôi có cảm giác nóng bỏng ở bên trong cổ áo.

Mary chậm rãi nói:

- Bà ta không ưa tôi.

- Cô nói vô lý lắm.

- Đúng thế đấy. Bà ta không ưa tôi. Lúc nào bà ta cũng cáu kỉnh với tôi.

- Bà ta ghe đó - Ted gật đầu, ra vẻ ta đây khôn ngoan - Tất cả chỉ là thế thôi.

Mary ngờ vực nói:

- Tôi nghĩ có thể là như thế.

"That's it, depend upon it. She's been housekeeper at Hunterbury for years, ruling the roost and ordering everyone about, and now old Mrs.

Welman takes a fancy to you, and it puts her out! That's all it is."

Mary said, a shade of trouble on her forehead, "It's silly of me, but I can't bear it when anyone doesn't like me. I want people to like me."

"Sure to be women who don't like you, Mary! Jealous cats who think you're too good-looking!"

Mary said, "I think jealousy's horrible."

Ted said slowly, "Maybe - but it exists all right. Say, I saw a lovely film over at Alledore last week. Clark Gable. All about one of these millionaire blokes who neglected his wife, and then she pretended she'd done the dirty on him. And there was another fellow-"

- Đúng là thế đấy, chỉ là vì thế. Bao nhiêu năm nay bà ta làm quản gia ở Hunterbury, cầm đầu, sai phái mọi người, mà bây giờ cái bà già Welman kia lại ưa thích cô, thế là bà ta phải cáu! Tất cả là thế.

Vẻ băn khoăn thoáng hiện trên trán, Mary nói:

- Tôi ngu ngốc quá, nhưng tôi không sao chịu nổi khi thấy có người nào không ưa mình. Tôi muốn ai cũng thích tôi.

- Chắc chắn là đàn bà chẳng ưa gì cô, cô Mary ạ. Họ ghen tức vì nghĩ rằng cô quá xinh đẹp.

Mary nói:

- Tôi nghĩ ghen ghét là một thói khủng khiếp.

Ted chậm rãi nói:

- Có thể là như vậy - thế nhưng nó vẫn cứ có đó. À, tuần trước tôi xem một phim hay lắm ở Alledore. Clark Gable đóng. Truyện kể về một gã triệu phú bỏ lơ vợ rồi bị cô vợ giả đò trả đũa. Lại còn có một gã khác…

Mary moved away. She said, "Sorry, Ted, I must go. I'm late."

"Where are you going?"

"I'm going to have tea with Nurse Hopkins."

Ted made a face. "Funny taste. That woman's the biggest gossip in the village! Pokes that long nose of hers into everything."

Mary said, "She's been very kind to me always."

"Oh, I'm not saying there's any harm in her. But she talks."

Mary said, "Good-bye, Ted."

She hurried off, leaving him standing gazing resentfully after her.

*****

Mary chuyển bước nói:

- Rất tiếc, anh Ted ạ. Tôi phải đi đây, Trễ rồi.

- Bây giờ cô đi đâu?

- Tôi đến uống trà với bà điều dưỡng Hopkins.

Ted nhăn mặt nói:

- Thú gì mà kỳ cục vậy. Bà ta là con mụ lắm điều nhất làng này. Chõ cái mũi dài vào đủ mọi thứ chuyện.

Mary nói:

- Bà ta luôn luôn tử tế với tôi.

- Ồ, tôi không nói bà ta có gì tệ hại. Nhung bà ta lắm mồm quá.

Mary nói:

- Thôi, chào anh Ted.

Nàng vội vàng bước đi, để lại anh chàng đứng trông theo bực tức.

*****

Nurse Hopkins occupied a small cottage at the end of the village. She herself had just come in and was untying her bonnet strings when Mary entered.

"Ah, there you are. I'm a bit late. Old Mrs. Caldecott was bad again. Made me late with my round of dressings. I saw you with Ted Bigland at the end of the street."

Mary said rather dispiritedly, "Yes."

Nurse Hopkins looked up alertly from where she was stooping to light the gas-ring under the kettle.

Her long nose twitched. "Was he saying something particular to you, my dear?"

"No. He just asked me to go to the movies."

Bà điều dưỡng Hopkins ở trong một túp nhà nhỏ tận cuối làng. Lúc Mary tới, thì bà vừa mới về và đang cởi giải mũ.

- À, cháu đây rồi. Cô về hơi trễ. Bà lão Caldecott lại trở bệnh. Đến phiên cô phải băng bó, nên về chậm. Cô trông thấy cháu đứng với Ted Bigland ở cuối đường.

Bà Hopkins nhanh nhẹn ngước lên đốt bếp ga dưới ấm nước.

Bà nheo mũi nói:

- Anh ta có gì đặc biệt với cháu không?

- Không. Anh ta chỉ mời cháu đi xem chiếu bóng.

"I see," said Nurse Hopkins promptly. "Well, of course, he's a nice young fellow and doesn't do too badly at the garage, and his father does rather better than most of the farmers round here. All the same, my dear, you don't seem to me cut out for Ted Bigland's wife. Not with your education and all. As I was saying, if I was you I'd go in for massage when the time comes. You get about a bit and see people that way, and your time's more or less your own."

Mary said, "I'll think it over. Mrs. Welman spoke to me the other day. She was very sweet about it. It was just exactly as you said it was. She doesn't want me to go away just now. She'd miss me, she said. But she told me not to worry about the future, that she meant to help me."

- Cô thấy rồi - bà Hopkins nói liền ngay - Cố nhiên anh ta là một chàng trẻ ngoan, làm việc ở ga-ra cũng không tồi lắm, cha anh lại là nhà nông giỏi nhất vùng này. Dù sao, cháu ạ, hình như cháu không phải là để làm vợ Ted Bigland đâu. Cháu trí thức như thế thì làm vợ anh ta làm sao được. Nếu là cháu thì rồi đây cô sẽ đi học nghề xoa bóp. Cháu sẽ được đi đó đi đây, được gặp gỡ nhiều người, và thời giờ thì dù ít hay nhiều cũng là của riêng mình.

Mary nói:

- Cháu sẽ ngẫm nghĩ việc này. Hôm trước bà Welman có nói với cháu. Đối với việc này bà rất nhiệt thành. Đứng là là cô nói vậy. Bà không muốn cháu đi xa ngay lúc này. Bà nói bà rất nhớ cháu. Thế nhưng bà bảo cháu không cần phải lo lắng về tương lai, bà sẽ giúp cháu.

Nurse Hopkins said dubiously, "Let's hope she's put that down in black and white! Sick people are odd."

Mary asked, "Do you think Mrs. Bishop really dislikes me - or is it only my fancy?"

Nurse Hopkins considered a minute.

"She puts on a sour face, I must say. She's one of those who don't like seeing young people having a good time or anything done for them.

Thinks, perhaps, Mrs. Welman is a bit too fond of you, and resents it."

She laughed cheerfully.

"I shouldn't worry if I was you, Mary, my dear. Just open that paper bag, will you? There's a couple of doughnuts in it."

Bà Hopkins hoài nghi nói:

- Mong sao bà ta đã viết xuống bằng giấy trắng, mực đen. Người bệnh thì kỳ quặc lắm.

Mary hỏi:

- Cô có nghĩ là bà Bishop thực sự ghét cháu không - hay chỉ là cháu tưởng tượng ra thế?

Bà Hopkins nghĩ ngợi một lát rồi nói:

- Cô phải nhận là bà ta có vẻ mặt ủ rầu. Bà ta là một trong số những người không thích thấy bọn trẻ vui chơi, cũng không thích làm gì cho họ. Có lẽ bà ta cho rằng bà Welman hơi quá yêu mến cháu, vì thế bực mình.

Bà vui vẻ cười:

- Nếu là cháu thì cô chẳng cần băn khoăn, Mary ạ. Cháu mở bao giấy ra đi, có một cặp bánh rán trong đó đấy.

Any suggestion for beter translation is welcomed. Please tell me any spelling mítake you can find. Nếu có đề nghị khác về cách dịch xin ghi lại ở phần nhận xét dưới đây. Nếu phát hiện lỗi chính tả xin nhắc nhở.



No comments:

Post a Comment

your comment - ý kiến của bạn