SAD CYPRESS Agatha Christie
|
CÂY BÁCH BUỒN Agatha Christie |
Chapter 4 It was no mere housemaid who wakened Elinor the following morning. It was Mrs. Bishop in person, rustling in her old-fashioned black, and weeping unashamedly. "Oh, Miss Elinor, she's gone." "What?" Elinor sat up in bed. "Your dear aunt. Mrs. Welman. My dear mistress. Passed away in her sleep." "Aunt Laura? Dead?" Elinor stared. She seemed unable to take it in. Mrs. Bishop was weeping now with more abandon. "To think of it," she sobbed. "After all these years! Eighteen years I've been here. But indeed it doesn't seem like it." | Chương 4 Sáng hôm sau, không phải là nữ gia nhân đến đánh thức Elinor, mà là đích thân bà Bishop trong bộ đồ đen cổ lỗ sột soạt, khóc lóc trơ trẽn. - Cô Elinor ơi, bà lão đi rồi. - Cái gì thế? Elinor ở trên giường ngồi bật dậy. - Bà Welman. Bà cô thân yêu của cô. Bà chủ kính mến của tôi. Bà đã ra đi trong khi đang ngủ. - Cô Laura à? Chết rồi sao? Elinor nhìn chăm chăm, hình như không thể nào tiếp nhận tin đó được. Bây giờ bà Bishop tha hồ khóc. Bà nức nở nói. - Chao ôi, sau bấy nhiêu năm trời. Mời tám năm tôi sống ở đây. Nhưng hình như thực không giống thế. Elinor chậm rãi nói.
|
Elinor said slowly, "So Aunt Laura died in her sleep - quite peacefully. What a blessing for her!" Mrs. Bishop wept. "So sudden. The doctor saying he'd call again this morning and everything just as usual." Elinor said rather sharply, "It wasn't exactly sudden. After all, she'd been ill for some time. I'm just so thankful she's been spared more suffering." Mrs. Bishop said tearfully that there was indeed that to be thankful for. She added, "Who'll tell Mr. Roderick?" Elinor said, "I will." | - Thế là cô Laura đã chết trong khi đang ngủ - hoàn toàn êm đềm. Thật may mắn cho cô. Bà Bishop khóc. - Chết quá đột ngột. Bác sĩ bảo sáng nay sẽ đến thăm lại: mọi sự vẫn cứ như thường lệ. Elinor nói hơi gay gắt: - Không đúng là sự đột ngột đâu. Dù sao, cô ấy bệnh đã lâu rồi. Tôi rất biết ơn là cô khỏi phải chịu đau đớn nhiều hơn nữa. Bà Bishop đầm đìa nước mắt nói là quả thực phải biết ơn về việc này. Bà nói thêm. - Ai sẽ báo tin cho ông Rederick? Elinor nói. - Tôi sẽ báo tin.
|
She threw on a dressing-gown and went along to his door and tapped. His voice answered, saying, "Come in." She entered. "Aunt Laura's dead, Roddy. She died in her sleep." Roddy, sitting up in bed, drew a deep sigh. "Poor dear Aunt Laura! Thank God for it, I say. I couldn't have borne to see her go on lingering in the state she was yesterday." Elinor said mechanically, "I didn't know you'd seen her?" He nodded rather shamefacedly. "The truth is, Elinor, I felt the most awful coward, because I'd funked it! I went along there yesterday evening. The nurse, the fat one, left the room for something - went down with a hot-water bottle, I think - and I slipped in. She didn't know I was there, of course. I just stood a bit and looked at her. Then, when I heard Mrs. Gamp stumping up the stairs again, I slipped away. But it was - pretty terrible!" | Nàng choàng áo khoác ngoài rồi đi đến gõ cửa phòng chàng. Chàng đáp. - Xin cứ vào. Nàng bước vào nói. - Này anh Roddy, cô Laura mất rồi. Cô mất trong khi đang ngủ. Roddy ngồi dậy thở dài. - Cô Laura đáng thương! Anh nghĩ phải tạ ơn Chúa về việc này. Trông thấy cô cứ phải sống dai dẳng trong tình trạng như ngày hôm qua, anh không thể nào chịu nổi. Elinor nói một cách máy móc. - Em không biết đấy, thế ra anh đã gặp cô rồi à? Chàng ngượng ngập gật đầu. - Em Elinorạ, sự thực là như vầy. Anh cảm thấy mình đúng là nhát gan nhất đời, vì anh khiếp hãi quá! Tối qua anh đã tới đó. Bà điều dưỡng, cái bà béo mập ấy, đã rời phòng đi kiếm cái gì - bà ta xuống nhà, xách theo một chai nước uống, anh nghĩ thế - thế rồi anh lẻn vào. Cô ta không biết anh ở đó, cố nhiên rồi. Anh đứng đó một lát nhìn cô. Thế rồi, khi nghe thấy tiếng chân bà Gamp nặng nề bước lên thang gác, anh liền lẻn ra. Thế nhưng thật là - khủng khiếp quá!
|
Elinor nodded. "Yes, it was." Roddy said, "She'd have hated it like hell - every minute of it!" "I know." Roddy said, "It's marvelous the way you and I always see alike over things." Elinor said in a low voice, "Yes, it is." He said, "We're both feeling the same thing at this minute: just utter thankfulness that she's out of it all." | Elinor gật đầu. - Phải, đúng thế rồi. Roddy nói. - Cô ta chắc là bực tức lắm - từng giây từng phút phải sống như vậy. - Em biết thế. Roddy nói. - Em và anh lúc nào cũng nhìn sự việc giống nhau, thế là tuyệt diệu lắm. Elinor thấp giọng nói: - Phải, đúng thế. Chàng nói. - Trong phút này hai chúng mình có cảm nghĩ như sau: phải tạ ơn trời là giờ đây cô ta đã giải thoát hết thảy mọi sự.
|
** Nurse O'Brien said, "What is it, Nurse? Can't you find something?" Nurse Hopkins, her face rather red, was hunting through the little attache case that she had laid down in the hall the preceding evening. She grunted, "Most annoying. How I came to do such a thing I can't imagine!" "What is it?" Nurse Hopkins replied not very intelligibly: "It's Eliza Rykin - that sarcoma, you know. She's got to have double injections - night and morning - morphine. Gave her the last tablet in the old tube last night on my way here, and I could swear I had the new tube in here, too."
| ** Cô O’Brien nói: - Cái gì thế, chị? Chị kiếm gì thế nào? Bà Hopkins mặt hơi ửng đỏ, đang lục lọi chiếc cặp nhỏ mà tối qua bà đã để trong phòng đợi. Bà càu nhàu. - Bực mình quá. Sao mình lại có thể thế được, không tưởng tượng nổi. - Cái gì thế? - Cô O’Brien hỏi. Bà Hopkins mơ hồ trả lời. - Đó là Eliza Rykin - cái chất sarcoma ấy mà, em biết đấy. Cô ta phải chích morphine hai lần - buổi tối và buổi sáng. Tối qua khi đi đến đây chị đã đưa cho cô ta viên thuốc cuối cùng đựng trong chiếc ống cũ, thế mà chị nhớ chắc cũng có để cái ống mới lại đây.
|
"Look again. Those tubes are so small." Nurse Hopkins gave a final stir to the contents of the attache case. "No, it's not here! I must have left it in my cupboard after all! Really, I did think I could trust my memory better than that. I could have sworn I took it out with me!" "You didn't leave the case anywhere, did you, on the way here?" "Of course not!" said Nurse Hopkins sharply. "Oh, well, dear," said Nurse O'Brien, "it must be all right." "Oh, yes! The only place I've laid my case down was here in this hall, and nobody here would pinch anything! Just my memory, I suppose. But it vexes me, if you understand, Nurse. Besides, I shall have to go right home first to the other end of the village and back again."
| - Chị cứ kiếm nữa đi. Các ống đó bé lắm. Bà Hopkins khua động một lần cuối các thứ đựng trong cặp. - Không, không có ở đây! Chắc chị để trong tủ chén ở nhà rồi. Thật sự chị nghĩ chị có thể tin tưởng vào trí nhớ của mình hơn là thế. Chị chắc chắn là đã lấy ra. - Chị có để cái cặp ở chỗ nào trên đường tới đây không? - Cố nhiên là không! - Bà Hopkins sẵng giọng nói. - Ồ, thế thì được rồi, chị ạ. - Cô O’Brien nói. - Ồ, phải rồi! Chị có để cặp ở trong gian phòng này thôi, mà chẳng có ai ở đây lấy cắp gì cả. Chỉ là nhớ lại thôi, nhưng chị tức mình lắm, em ạ. Hơn nữa, chị còn phải về nhà ở cuối làng rồi trở lại đây nữa. |
Nurse O'Brien said, "Hope you won't have too tiring a'day, dear, after last night. Poor old lady. I didn't think she would last long." "No, nor I. I dare say Doctor will be surprised!" Nurse O'Brien said with a tinge of disapproval, "He's always so hopeful about his cases." Nurse Hopkins, as she prepared to depart, said, "Ah, he's young! He hasn't our experience." On which gloomy pronouncement she departed. Dr. Lord raised himself up on his toes. His sandy eyebrows climbed right up his forehead till they nearly got merged in his hair. He said in surprise, "So she's conked out - eh?" "Yes, Doctor." On Nurse O'Brien's tongue exact details were tingling to be uttered, but with stern discipline she waited. Peter Lord said thoughtfully, "Conked out?" He stood for a moment thinking, then he said sharply, "Get me some boiling water." Nurse O'Brien was surprised and mystified, but true to the spirit of hospital training, hers not to reason why. If a doctor had told her to go and get the skin of an alligator she would have murmured automatically, "Yes, Doctor," and glided obediently from the room to tackle the problem.
| Cô O’Brien nói. - Mong rằng chị sẽ không còn phải mệt nhọc quá nữa, sau cái đêm hôm qua. Tội nghiệp cho bà già quá. Em không nghĩ rằng bà sẽ kéo dài được lâu. - Chị cũng vậy, em ạ. Có lẽ bác sĩ sẽ phải ngạc nhiên. Cô O’Brien hơi không đồng ý, nói: - Ông ta lúc nào cũng rất hy vọng về những ca bệnh mà ông điều trị. Bà Hopkins chuẩn bị ra về nói: - À, ông ta còn ít tuổi. Không có kinh nghiệm như chúng mình. Sau câu phát biểu ảm đạm đó, bà ra đi. Bác sĩ Lord nhón gót đứng lên. Cặp lông mày hung hung leo cao trên trán, hầu như từ giữa tóc nhô ra. Chàng sửng sốt nói. - Thế ra bà lão chết rồi à? - Dạ, phải, thưa bác sĩ. Cô O’Brien định kể rõ chi tiết, nhưng vì kỷ luật nên cô chờ đợi. Peter Lord trầm ngâm nói: - Bà ta chết rồi à? Chàng đứng nghĩ ngợi một lát, rồi sẵng giọng nói: - Đem cho tôi ít nước sôi. Cô O’Brien rất kinh ngạc hoang mang, nhưng theo đúng tin thần huấn luyện ở bệnh viện cô không tìm hiểu lý do tại sao. Nếu bác sĩ có bảo cô đi lấy da cá sấu thì cô cũng tự động khẽ nói, “Dạ, thưa bác sĩ”, rồi vâng lệnh lướt nhẹ ra khỏi phòng để giải quyết vấn đề.
|
*** Roderick Welman said, "Do you mean to say that my aunt died intestate - that she never made a will at all?" Mr. Seddon polished his eyeglasses. He said, "That seems to be the case." Roddy said, "But how extraordinary!" Mr. Seddon gave a deprecating cough. "Not so extraordinary as you might imagine. It happens oftener than you would think. There's a kind of superstition about it. People will think they've got plenty of time. The mere fact of making a will seems to bring the possibility of death nearer to them. Very odd - but there it is!" Roddy said, "Didn't you ever - er - expostulate with her on the subject?" Mr. Seddon replied dryly, "Frequently." "And what did she say?" | *** Roderick Welman nói. - Có phải ông muốn nói rằng cô tôi chết đi mà không để lại di chúc - cô tôi chưa bao giờ làm di chúc cả, đúng không? Ông Seddon lau kính, nói: - Hình như là vậy. Roddy nói. - Thế thì lạ thật. Ông Seddon húng hắng ho tỏ ý không tán thành. - Không đến nỗi quá kỳ lạ như ông tưởng tượng đâu. Cũng thường xảy ra như vậy. Vì mê tín, người ta muốn nghĩ họ còn cò nhiều thì giờ. Việc làm di chúc hình như chỉ làm cho cái chết xích lại gần họ hơn. Thật là kỳ quặc - nhưng có như vậy đó. Roddy nói. - Thế ông không bao giờ trình bày với cô tôi sự sai trái về vấn đề này à? Ông Seddon trả lời khô khốc: - Nhiều lần. - Rồi cô ta nói gì?
|
Mr. Seddon sighed. "The usual things. That there was plenty of time! That she didn't intend to die just yet! That she hadn't made up her mind definitely, exactly how she wished to dispose of her money!" Elinor said, "But surely, after her first stroke -?" Mr. Seddon shook his head. "Oh, no, it was worse then. She wouldn't hear the subject mentioned!" Roddy said, "Surely that's very odd?" Mr. Seddon said again, "Oh, no. Naturally, her illness made her much more nervous." Elinor said in a puzzled voice, "But she wanted to die." Polishing his eyeglasses, Mr. Seddon said, "Ah, my dear Miss Elinor, the human mind is a very curious piece of mechanism. Mrs. Welman may have thought she wanted to die, but side by side with that feeling there ran the hope that she would recover absolutely. And because of that hope, I think she felt that to make a will would be unlucky. It isn't so much that she didn't mean to make one, as that she was eternally putting it off. | Ông Seddon thở dài: - Vẫn những điều quen thuộc thông thường. Nào là còn chán thời gian. Nào là còn chưa có ý muốn. Nào là còn chưa có quyết định dứt khoát, xác đáng là mình mong muốn xếp đặt tiền bạc của mình ra sao. Elinor nói: - Nhưng chắc chắn là, sau lần phát bệnh đầu tiên...? Ông Seddon lắc đầu: - Ồ, không đâu, lần đó lại còn tệ hơn. Bà ta không muốn đề cập đến vấn đề ấy. Roddy nói. - Quả thật là rất kỳ quặc. Ông Seddon lại nói: - Ồ, không đâu. Bệnh khiến bà ta nóng nảy hơn, thì cũng là tự nhiên thôi. Elinor giọng bối rối nói. - Thế nhưng bà ta muốn chết. Vẫn lau kính, ông Seddon nói: - À, thưa cô Elinor thân mến, trí óc con người là một bộ máy rất kỳ lạ. Có thể bà Welman tưởng rằng mình muốn được chết, nhưng kế cạnh cảm nghĩ ấy lại có niềm hy vọng mình sẽ khỏi dứt bệnh. Vì niềm hy vọng ấy, tôi nghĩ bà có cảm tưởng là làm di chúc thì sẽ không may mắn. Bà đã không có ý định làm di chúc, thế cũng như là bà mãi mãi gạt bỏ việc làm này vậy.
|
"You know," went on Mr. Seddon, suddenly addressing Roddy in an almost personal manner, "how one puts off and avoids a thing that is distasteful - that you don't want to face?" Roddy flushed. He muttered, "Yes, I - I - yes, of course. I know what you mean." "Exactly," said Mr. Seddon. "Mrs. Welman always meant to make a will, but tomorrow was always a better day to make it than today! She kept telling herself that there was plenty of time." Elinor said slowly, "So that's why she was so upset last night - and in such a panic that you should be sent for." Mr. Seddon replied, "Undoubtedly!" Roddy said in a bewildered voice, "But what happens now?" "To Mrs. Welman's estate?" The lawyer coughed. "Since Mrs. Welman died intestate, all her property goes to her next of kin - that is, to Miss Elinor Carlisle." | Bỗng hầu như nói riêng với Roddy, ông Seddon nói tiếp: - Ông có biết người ta gạt bỏ, tránh né một điều gí khó chịu - mà mình không muốn đương đầu, như thế nào không? Roddy mặt đỏ bừng, nói lẩm bẩm. - Phải… phải, cố nhiên là thế. Tôi biết ông muốn nói gì rồi. Ông Seddon nói. - Đúng là bà Welman luôn luôn có ý định làm di chúc, thế nhưng ngày mai thì bao giờ cũng là một ngày tốt hơn hôm nay để làm di chúc. Bà ta cứ tự bảo mình rằng còn nhiều thời gian. Elinor chậm rãi nói. - Thế ra chính vì vậy mà tối qua bà lo lắng, kinh hoảng đến độ muốn mời ông đến. Ông Seddon đáp. - Rõ ràng là thế. Roddy giọng hoang mang nói: - Nhưng bây giờ thì ra sao? - Ông muốn nói đến di sản của bà Welman, phải không? - Luật sư húng hắng ho. - Vì lẽ bà Welman chết đi mà không để lại di chúc, nên tất cả tài sản của bà đều thuộc về người thân thích gần nhất - tức là về cô Elinor Carlisle.
|
Elinor said slowly, "All to me?" "The Crown takes a certain percentage," Mr. Seddon explained. He went into details. He ended, "There are no settlements or trusts. Mrs. Welman's money was hers absolutely to do with as she chose. It passes, therefore, straight to Miss Carlisle. Er - the death duties, I am afraid, will be somewhat heavy, but even after their payment, the fortune will still be a considerable one, and it is very well invested in sound, gilt-edged securities." Elinor said, "But Roderick - " Mr. Seddon said with a little apologetic cough, "Mr. Welman is only Mrs. Welman's husband's nephew. There is no blood relationship." "Quite," said Roddy. Elinor said slowly, "Of course, it doesn't much matter which of us gets it, as we're going to be married." But she did not look at Roddy. It was Mr. Seddon's turn to say, "Quite!" He said it rather quickly.
| Elinor thong thả nói: - Về tôi tất cả ư? - Vương quyền chiếm một tỉ lệ nào đó - ông Seddon giải thích. Rồi ông đi vào các chi tiết. Ông kết thúc nói. - Không có khoản chuyển nhượng hoặc ủy thác nào. Tiền bạc của bà Welman thuộc bà toàn quyền sử dụng theo ý muốn. Vì thế số tiền đó chuyển thẳng đến cô Carlisle. À, còn khoản thuế tử vong, tôi e rằng sẽ khá nặng đấy, thế nhưng ngay cả khi đã nộp số thuế đó rồi, vẫn còn lại một tài sản đáng kể, được đảm bảo rất vững chãi, an toàn. Elinor nói: - Thế nhưng anh Roderick… Ông Seddon hắng một tiếng ho, biện giải rằng. - Ông Welman chỉ là cháu của chồng bà Welman. Không có liên hệ máu mủ, ruột thịt. - Đúng lắm - Roddy nói. Elinor chậm rãi nói: - Cố nhiên rồi, vì chúng tôi sắp kết hôn, thì tài sản đó có thuộc về ai, cũng chẳng quan hệ gì. Nhưng nàng không nhìn Roddy. Bây giờ đến lượt ông Seddon nói: - Đúng lắm. Ông nói mấy tiếng đó khá mau.
|
**** "But it doesn't matter, does it?" Elinor said. She spoke almost pleadingly. Mr. Seddon had departed. Roddy's face twitched nervously. He said, "You ought to have it. It's quite right you should. For heaven's sake, Elinor, don't get it into your head that I grudge it to you. I don't want the damned money!" Elinor said, her voice slightly unsteady, "We did agree, Roddy, in London that it wouldn't matter which of us it was, as - as we were going to be married?" He didn't answer. She persisted, "Don't you remember saying that, Roddy?" He said, "Yes."
| **** - Nhưng chẳng quan hệ gì, phải thế không? - Elinor nói, gần như là tự bào chữa. Ông Seddon đã ra về. Khuôn mặt Roddy nhăn nhíu bồn chồn. Chàng nói: - Em phải có số tài sản ấy. Thế là rất phải. Em Elinor, vì Chúa, chớ nên đặt vào trong đầu cái ý nghĩ là anh hậm hực với em về chuyện này. Anh chẳng muốn cái của cải đáng nguyền rủa ấy. Giọng hơi run run, Elinor nói: - Này anh Roddy, ở London, chúng mình đồng ý rằng dù người ấy là ai thì cũng vậy thôi, chẳng quan hệ gì, vì… vì chúng mình sẽ kết hôn, phải thế không nào? Roddy không đáp. Nàng khăng khăng nói: - Anh không nhớ đã nói thế sao, anh Roddy? Chàng nói: - Nhớ chứ.
|
He looked down at his feet. His face was white and sullen; there was pain in the taut lines of his sensitive mouth. Elinor said with a sudden gallant lift of the head, "It doesn't matter - if we're going to be married.... But are we, Roddy?" He said, "Are we what?" "Are we going to marry each other?" "I understood that was the idea." His tone was indifferent, with a slight edge to it. He went on: "Of course, Elinor, if you've other ideas now -" Elinor cried out, "Oh, Roddy, can't you be honest?" He winced. Then he said in a low, bewildered voice, "I don't know what's happened to me." Elinor said in a stifled voice, "I do." He said quickly, "Perhaps it's true that I don't, after all, quite like the idea of living on my wife's money." Elinor, her face white, said, "It's not that. It's something else." She paused, then she said, "It's - Mary, isn't it?" | Chàng nhìn xuống chân mình. Mặt chàng trắng bệch, ủ ê; nỗi đau khổ hiện rõ trên những đường nét căng thẳng nơi miệng chàng. Elinor bỗng ngẩng đầu lên lả lơi nói: - Chẳng quan hệ gì - nếu chúng mình sắp lấy nhau… Nhưng có thực thế không, hở anh Roddy? Roddy nói: - Chúng mình gì cơ chứ? - Chúng mình sắp lấy nhau ấy mà? - Anh hiểu đó là ý nghĩ lúc bấy giờ - Giọng hững hờ, hơi bực tức, chàng nói tiếp - Cố nhiên rồi, Elinor ạ, bây giờ nếu em có nghĩ khác… Elinor thét to: - Ồ, Roddy, anh không thể thành thật được hay sao? Roddy rụt lại. Rồi với giọng nhỏ nhẹ, hoang mang, chàng nói: - Anh không biết cái gì đã xảy ra cho mình nữa. Elinor giọng cứng nhắt nói: - Em thì biết rõ lắm. Roddy nói mau: - Dù sao, có lẽ đúng là anh rất không thích cái ý nghĩ sống nhờ vào tiền của vợ. Elinor mặt trắng bệch nói: - Không phải thế. Mà là cái gì khác cơ. - Nàng ngừng lại, rồi nói tiếp - Đó là… Mary, phải thế không nào?
|
Roddy muttered unhappily, "I suppose so. How did you know?" Elinor said, her mouth twisting sideways in a crooked smile, "It wasn't difficult. Every time you look at her - it's there in your face for anyone to read." Suddenly his composure broke. "Oh, Elinor - I don't know what's the matter! I think I'm going mad! It happened when I saw her - that first day - in the wood ... just her face - it - it's turned everything upside down. You can't understand that." Elinor said, "Yes, I can. Go on." Roddy said helplessly, "I didn't want to fall in love with her - I was quite happy with you. Oh, Elinor, what a cad I am, talking like this to you - " | Roddy ảo não khẽ nói: - Anh cho là thế. Làm sao em biết được? Elinor miệng méo xệch mỉm cười nói: - Có gì khó đâu. Cứ mỗi khi anh nhìn cô ta - thì nó hiện ngay trên mặt, ai cũng thấy được. Bỗng nhiên chàng mất bình tĩnh nói: - Ồ, Elinor. Anh chẳng biết ra làm sao nữa. Anh nghĩ mình sắp điên mất! Lúc anh trông thấy cô ta - cái hôm đầu tiên ấy - trong khu rừng kia… chỉ thấy mặt cô ta thôi, thế mà - thế mà mọi cái đều quay cuồng đảo lộn. Em không thể nào hiểu được đâu. Elinor nói. - Được chứ, em hiểu được. Anh cứ nói tiếp đi. Roddy sững sờ nói: - Anh không muốn yêu cô ta. Anh rất hạnh phúc với em. Ồ, em Elinor ơi, anh ti tiện quá, lại nói với em như thế này…
|
Elinor said, "Nonsense. Go on. Tell me." He said brokenly, "You're wonderful. Talking to you helps frightfully. I'm so terribly fond of you, Elinor! You must believe that. This other thing is like an enchantment! It's upset everything: my conception of life - and my enjoyment of things - and - all the decent, ordered, reasonable things." Elinor said gently, "Love - isn't very reasonable." Roddy said miserably, "No." Elinor said, and her voice trembled a little, "Have you said anything to her?" Roddy said, "This morning - like a fool - I lost my head -" Elinor said, "Yes?" Roddy said, "Of course she - shut me up at once! She was shocked.
| Elinor nói: - Vô lý lắm. Anh cứ nói tiếp. Cứ nói cho em biết. Roddy lập lại câu nói. - Em thật tuyệt vời. Nói với em, sao mà thoải mái quá. Anh yêu em quá đỗi, Elinor ạ. Em phải tin thế. Còn cái kia thì tựa như là bùa mê cháo lú. Nó làm đảo lộn hết thảy: cả cái quan niệm sống của anh, cả sự hưởng thú của anh - và - tất cả các cái chỉnh tề, ngăn nắp, hợp lý… Elinor dịu dàng nói: - Tình yêu - thì không hợp lý lắm đâu. Roddy đau khổ nói: - Không phải thế. Elinor giọng run run nói: - Anh đã nói với cô ta gì chưa? Roddy nói: - Sáng nay - giống như một thằng khùng - anh mất trí… Elinor nói: - Đúng thế à. Roddy nói: - Cố nhiên là cô ta - cô ta tức thì bịt miệng anh lại. Cô ta bàng hoàng sửng sốt. |
Because of Aunt Laura and–of you–" Elinor drew the diamond ring off her finger. She said, "You'd better take it back, Roddy." Taking it, he murmured without looking at her, "Elinor, you've no idea what a beast I feel." Elinor said in her calm voice, "Do you think she'll marry you?" He shook his head. "I've no idea. Not - not for a long time. I don't think she cares for me now; but she might come to care." Elinor said, "I think you're right. You must give her time. Not see her for a bit, and then - start afresh." | Vì cô Laura và vì em… Elinor tháo chiếc nhẫn hột xoàn đeo ở ngón tay, rồi nói: - Anh nên cầm lại nhẫn này thì hơn, anh Roddy ạ. Cầm lấy nhẫn, Roddy không nhìn nàng, thì thầm nói: - Em Elinor, em không thể nào hiểu được anh cảm thấy mình tồi tệ đến mức nào. Elinor giọng bình thản nói: - Anh có nghĩ là cô ta sẽ lấy anh không? Roddy lắc đầu: - Anh chẳng biết nữa. Nhưng không… không bao lâu đâu. Anh không nghĩ là cô ta để ý đến anh lúc này, nhưng rồi cô ta sẽ để ý. Elinor nói: - Em nghĩ là anh đúng. Anh cần phải cho cô ta có thời gian. Hãy hoãn gặp đôi chút, rồi sau… bắt đầu lại từ đầu.
|
"Darling Elinor! You're the best friend anyone ever had." He took her hand suddenly and kissed it. "You know, Elinor, I do love you - just as much as ever! Sometimes Mary seems just like a dream. I might wake up from it - and find she wasn't there." Elinor said, "If Mary wasn't there -" Roddy said with sudden feeling, "Sometimes I wish she wasn't.... You and I, Elinor, belong. We do belong, don't we?" Slowly she bent her head. She said, "Oh, yes - we belong." She thought, if Mary wasn't there...
| - Em Elinor thân yêu. Em là bạn tốt nhất đời. - Roddy chợt nắm lấy tay nàng, đưa lên hôn - Em biết đấy, Elinor ạ, anh rất yêu em, lúc nào cũng yêu em. Đôi khi hình như Mary chỉ là một giấc mơ thôi. Rồi có thể là anh sẽ tỉnh giấc, và thấy nàng không có đó… Elinor nói: - Phải chi Mary không có ở đây… Roddy chợt xúc động nói: - Đôi khi anh mong rằng nàng không có đó… Em và anh là của nhau. Chúng mình là của nhau, phải thế không em? Elinor? Nàng chậm chạp cúi đầu. Elinor nói. - Ồ, đúng thế - chúng mình là của nhau. Nàng nghĩ “phải chi Mary không có ở đây…”
|
SAD CYPRESS Agatha Christie
| CÂY BÁCH BUỒN Agatha Christie |
Chapter 5 Nurse Hopkins said with emotion, "It was a beautiful funeral!" Nurse O'Brien responded, "It was, indeed. And the flowers! Did you ever see such beautiful flowers? A harp of white lilies there was, and a cross of yellow roses. Beautiful!" Nurse Hopkins sighed and helped herself to buttered teacake. The two nurses were sitting in the Blue Tit Café. Nurse Hopkins went on: "Miss Carlisle is a generous girl. She gave me a nice present, though she'd no call to do so." "She's a fine, generous girl," agreed Nurse O'Brien warmly. "I do detest stinginess."
| Chương 5 Bà Hopkins xúc động nói: - Thực là một đám tang đẹp. Cô O’Brien đáp: - Thực thế! Có nhiều hoa. Đã bao giờ chị thấy những bông hoa đẹp thế này chưa? Một cây đàn hạc kết toàn hoa huệ trắng, một cây thánh giá toàn bằng hồng vàng. Đẹp quá! Bà Hopkins thở dài sườn sượt, rồi ăn bánh ngọt phết bơ. Hai nữ điều dưỡng này đang ngồi trong quán Chim Sẻ Xanh. Bà Hopkins lại nói: - Cô Carlisle là người rộng rãi. Cô ta tặng tôi một món khá khá, mặc dù không cần phải làm như vậy. - Cô ta quả là người tử tế, rộng rãi - cô O’Brien nhiệt liệt tán thành - Em chúa ghét tính bủn xỉn keo kiệt.
|
|
|
Nurse Hopkins said, "Well, it's a grand fortune she's inherited." Nurse O'Brien said, "I wonder -" and stopped. Nurse Hopkins said, "Yes?" encouragingly. "It was strange the way the old lady made no will." "It was wicked," Nurse Hopkins said sharply. "People ought to be forced to make wills! It only leads to unpleasantness when they don't." "I'm wondering," said Nurse O'Brien, "if she had made a will, how she'd have left her money?" Nurse Hopkins said firmly, "I know one thing." "What's that?"
| Bà Hopkins nói: - À, mà cô ta được thừa kế một di sản cực kỳ vĩ đại. Cô O’Brien nói: - Em tự hỏi là… - rồi ngừng lại. Bà Hopkins khuyên giục: - Thế ư, em? - Thật lạ lùng là bà lão đã không làm di chúc. - Tệ thật - bà Hopkins nói gay gắt - Người ta bắt buộc phải làm di chúc chứ. Không làm thì chỉ đem lại sự bực mình mà thôi. Cô O’Brien nói: - Em tự hỏi là, nếu bà ta đã làm di chúc, thì bà ta để lại tiền bạc như thế nào nhỉ? Bà Hopkins nói kiên quyết: - Chị biết chắc một điều. - Gì thế, chị?
|
"She'd have left a sum of money to Mary - Mary Gerrard." "Yes indeed, and that's true," agreed the other. She added excitedly, "Wasn't I after telling you that night of the state she was in, poor dear, and the doctor doing his best to calm her down. Miss Elinor was there holding her auntie's hand and swearing by God Almighty," said Nurse O'Brien, her Irish imagination suddenly running away with her, "that the lawyer should be sent for and everything done accordingly. ‘Mary. Mary' the poor old lady said. ‘Is it Mary Gerrard you are meaning?' says Miss Elinor, and straightaway she swore that Mary should have her rights!"
| - Bà ta chắc để lại một số tiền cho Mary - Mary Gerrard. - Phải rồi, thực đúng thế - cô O’Brien tán thành. Rồi sôi nổi nói thêm - Có phải em đã kể lại cho chị về tình trạng của bà ta buổi tối đó không, bác sĩ đã cố hết sức làm cho bà ta dịu xuống. Lúc ấy cô Elinor nắm lấy tay bà cô, viện Chúa toàn năng ra mà thề nguyền. Rồi với óc giàu tưởng tượng của người Ái Nhĩ Lan bỗng nhiên nổi lên, cô O’Brien nói: - Cô Elinor thề rằng sẽ mời luật sư tới, rồi mọi sự sẽ đâu vào đấy cả. Bà lão liền nói: “Mary! Mary!” Rồi cô Elinor hỏi: “Có phải cô muốn nói Mary Gerrard không?’ Rồi cô thề là sẽ giữ quyền lợi cho Mary.
|
Nurse Hopkins said rather doubtfully, "Was it like that?" Nurse O'Brien replied firmly, "That was the way of it, and I'll tell you this, Nurse Hopkins: In my opinion, if Mrs. Welman had lived to make that will, it's likely there might have been surprises for all! Who knows she mightn't have left every penny she possessed to Mary Gerrard!" Nurse Hopkins said dubiously, "I don't think she'd do that. I don't hold with leaving your money away from your own flesh and blood." Nurse O'Brien said oracularly, "There's flesh and blood and flesh and blood." Nurse Hopkins responded instantly, "Now, what might you mean by that?"
| Bà Hopkins hoài nghi nói: - Đúng như thế a, em? Cô O’Brien đáp lời một cách quả quyết. - Đúng như thế đó, chị ạ. Còn điều này nữa: theo ý em, nếu như bà Welman còn sống mà làm di chúc đó, thì chắc hẳn còn lắm chuyện ngạc nhiên cho tất cả. Biết đâu bà ta lại chẳng để cả từng cắc bạc của mình cho Mary Gerrard. Bà Hopkins ngờ vực nói: - Chị không nghĩ bà ta làm như vậy. Chị không tán thành gạt bỏ bà con ruột thịt, không cho hưởng tiền bạc của mình. Cô O’Brien nói một cách bí hiểm: - Cũng tùy thứ máu mủ, ruột thịt chứ. Bà Hopkins lập tức đáp lời: - Em nói thế là có ý gì?
|
Nurse O'Brien said with dignity. "I'm not one to gossip! And I wouldn't be blackening anyone's name that's dead." Nurse Hopkins nodded her head slowly and said, "That's right. I agree with you. Least said soonest mended." She filled up the teapot.
| Cô O’Brien nghiêm trang nói: - Em đâu phải hạng người nói chuyện tầm phào. Em cũng chẳng muốn bôi đen tên tuổi của người đã khuất. Bà Hopkins gật đầu thong thả nói: - Phải đấy. Chị đồng ý với em. Càng ít nói càng tốt. Bà rót nước vào bình trà.
|
Nurse O'Brien said, "By the way, now, did you find that tube of morphine all right when you got home?" Nurse Hopkins frowned. She said, "No. It beats me to know what can have become of it, but I think it may have been this way: I might have set it down on the edge of the mantelpiece as I often do while I lock the cupboard, and it might have rolled and fallen into the waste-paper basket that was all full of rubbish and that was emptied out into the dustbin just as I left the house." She paused. "It must be that way, for I don't see what else could have become of it."
| Cô O’Brien nói: - À, chị có kiếm thấy cáo ống moọc-phin khí tại nhà không? Bà Hopkins nhăn mặt nói: - Không. Chị không biết nó ra sao nữa, nhưng chị nghĩ có lẽ là như thế này: chắc là chị đã để trên thành lò sưởi như mọi bận mỗi khi chị khóa tủ chén, rồi có thể là nó rơi vào giỏ giấy vụn đầy ngập, chị đem ra đổ vào thùng rác ngay khi rời nhà. - Bà ngừng rồi nói tiếp - Chắc hẳn là thế, vì chị không thấy còn có thể như thế nào khác nữa.
|
"I see," said Nurse O'Brien. "Well, dear, that must have been it. It's not as though you'd left your case about anywhere else - only just in the hall at Hunterbury - so it seems to me that what you suggested just now must be so. It's gone into the rubbish bin." "That's right," said Nurse Hopkins eagerly. "It couldn't be any other way, could it?" She helped herself to a pink sugar cake. She said, "It's not as though -" and stopped. The other agreed quickly - perhaps a little too quickly. "I'd not be worrying about it any more if I was you," she said comfortably. Nurse Hopkins said, "I'm not worrying."
| - Ừ, chắc hẳn là thế, chị ạ - cô O’Brien nói - Hình như chị không để cái cặp ở nơi nào khác - mà chỉ ở trong phòng đợi tại Hunterbury thôi - như vậy thì theo ý em, chắc hẳn là như lời chị vừa nói đó. Nó đã rơi vào trong thùng rác rồi. - Đúng thế - bà Hopkins hăm hở nói - Không có thể xảy ra cách nào khác nữa, phải không em? Bà ăn một chiếc bánh đường màu hồng. Rồi nói: - Hình như không phải… - rồi ngừng lại. Cô O’Brien tán thành mau mắn - có lẽ hơi quá mau mắn. - Nếu là chị thì em sẽ không băn khoăn về chuyện đó nữa - cô nói một cách thoải mái. Bà Hopkins nói. - Chị không băn khoăn đâu.
|
** Young and severe in her black dress, Elinor sat in front of Mrs. Welman's massive writing table in the library. Various papers were spread out in front of her. She had finished interviewing the servants and Mrs. Bishop. Now it was Mary Gerrard who entered the room and hesitated a minute by the doorway. "You wanted to see me, Miss Elinor?" she said. Elinor looked up. "Oh, yes, Mary. Come here and sit down, will you?"
| * * Bận đồ đen, trẻ trung, nghiêm nghị, Elinor ngồi trước bàn viết đồ sộ của bà Welman trong phòng sách. Các thứ giấy tờ bày la liệt trước mặt nàng. Nàng vừa gặp riêng các gia nhân và bà Bishop. Bây giờ đến lượt Mary Gerrard, nàng ngập ngừng giây lát ở khung cửa rồi mới bước vào phòng. - Thưa cô Elinor, cô muốn gặp em - nàng nói. Elinor ngước trông lên. - Ồ, phải rồi, Mary. Em tới ngồi đây.
|
Mary came and sat in the chair Elinor indicated. It was turned a little toward the window, and the light from it fell on her face, showing the dazzling purity of the skin and bringing out the pale gold of the girl's hair. Elinor held one hand shielding her face a little. Between the fingers she could watch the other girl's face. She thought, Is it possible to hate anyone so much and not show it?
| Mary đến ngồi xuống ghế Elinor chỉ. Ghế này hơi quay về phía cửa sổ, ánh sáng từ đó chiếu xuống mặt nàng phô bày rực chói làn da thanh khiết và mái tóc vàng nhạt. Elinor đưa một bàn tay lên che mặt. Qua kẽ ngón tay nàng có thể ngắm nhìn khuôn mặt của cô gái kia. Nàng nghĩ. “Có thể nào ghét cay ghét đắng một người mà không tỏ ra là mình ghét được không nhỉ?”
|
Aloud she said in a pleasant, business-like voice, "I think you know, Mary, that my aunt always took a great interest in you and would have been concerned about your future." Mary murmured in her soft voice, "Mrs. Welman was very good to me always." Elinor went on, her voice cold and detached: | Với giọng vui vẻ, thành thạo, Elinor lớn tiếng nói: - Này em Mary, chị nghĩ em biết rằng bà cô của chị lúc nào cũng rất quan tâm đến em và hẳn đã lo lắng cho tương lai của em. Mary nói giọng nhỏ nhẹ: - Bà Welman luôn luôn rất tốt đối với em. Giọng lạnh lùng, xa cách, Elinor nói tiếp:
|
"My aunt, if she had had time to make a will, would have wished, I know, to leave several legacies. Since she died without making a will, the responsibility of carrying out her wishes rests on me. I have consulted with Mr. Seddon, and by his advice we have drawn up a schedule of sums for the servants according to their length of service, etc."
| - Chị biết rằng nếu bà có thời gian để làm di chúc, thì chắc bà muốn để lại tiền của cho nhiều người. Vì bà mất đi mà không có di chúc để lại, cho nên chị có trách nhiệm thực hiện những nguyện vọng của bà. Chị đã tham khảo ý kiến ông Seddon; dựa vào lời ông khuyên, chị đã trù định các khoản tiền cấp cho gia nhân tùy theo thời gian phục dịch của họ… |
She paused. "You, of course, don't come quite into that class." She half hoped, perhaps, that those words might hold a sting, but the face she was looking at showed no change. Mary accepted the words at their face value and listened to what more was to come.
| - Nàng ngừng lại rồi nói - Còn em, cố nhiên là không liệt vào hàng đó. Elinor có lẽ hơi mong rằng những tiếng đó có thể làm cho nhức nhối, nhưng khuôn mặt mà nàng nhìn đây lại chẳng có chút biến đổi nào. Mary thừa nhận những tiếng đó theo như giá trị bề ngoài của chúng, và nghe nói tiếp thêm.
|
Elinor said, "Though it was difficult for my aunt to speak coherently, she was able to make her meaning understood that last evening. She definitely wanted to make some provision for your future."
| Elinor nói: - Mặc dù bà lão khó nói được mạch lạc, tối qua bà cũng có thể khiến cho người ta hiểu được bà muốn nói gì. Bà rõ ràng muốn đặt một điều khoản cho tương lai của em trong di chúc.
|
Mary said quietly, "That was very good of her." Elinor said brusquely, "As soon as probate is granted, I am arranging that two thousand pounds should be made over to you - that sum to be yours to do with absolutely as you please." Mary's color rose. "Two thousand pounds? Oh, Miss Elinor, that is good of you! I don't know what to say."
| Mary thanh thản nói: - Bà thật tốt bụng. Elinor nói giọng cộc lốc: - Ngay khi sự thừa kế được chứng thực, chị tính dành cho em hai ngàn đồng bảng - số tiền đó là của em, em muốn dùng làm gì thì làm. Mặt Mary ửng hồng lên: - Những hai ngàn bảng ư? Ồ, cô Elinor, cô tử tế quá. Em không biết nói gì đây.
|
Elinor said sharply, "It isn't particularly good of me, and please don't say anything." Mary flushed. "You don't know what a difference it will make to me," she murmured. Elinor said, "I'm glad." She hesitated. She looked away from Mary to the other side of the room. She said with a slight effort, "I wonder - have you any plans?"
| Elinor nói xẵng: - Chị chẳng tốt đặc biệt gì đâu, xin đừng nói gì nữa. Mary đỏ bừng mặt, thì thầm nói: - Cô đâu có biết số tiền ấy sẽ làm đổi khác số phận em như thế nào. Elinor nói: - Chị rất vui mừng. Nàng ngập ngừng, mắt rời Mary nhìn sang phía kia phòng. Nàng gắng gượng nói: - Chị tự hỏi - em có kế hoạch gì không?
|
Mary said quickly, "Oh, yes. I shall train for something. Massage, perhaps. That's what Nurse Hopkins advises." Elinor said, "That sounds a very good idea. I will try and arrange with Mr. Seddon that some money shall be advanced to you as soon as possible - at once, if that is feasible." "You're very, very good, Miss Elinor," said Mary gratefully.
| Mary nói nhanh: - Ồ, có chứ. Em sẽ học một nghề gì. Có lẽ là xoa bóp. Bà Hopkins khuyên em như vậy. Elinor nói: - Ý đó có vẻ hay đấy. Chị sẽ cố thu xếp với ông Seddon để ứng trước số tiền ấy cho em càng sớm càng tốt - ngay tức thì, nếu có thể được. - Cô Elinor, cô tử tế, cô tử tế quá. - Mary biết ơn nói.
|
Elinor said curtly, "It was Aunt Laura's wish." She hesitated, then said, "Well, that's all, I think." This time the definite dismissal in the words pierced Mary's sensitive skin. She got up, said quietly, "Thank you very much, Miss Elinor," and left the room.
| Elinor nói cụt lủn. - Đó là nguyện vọng của cô Laura. - Nàng ngập ngừng rồi nói - Thôi, thế là xong rồi, chị nghĩ thế. Lần này sự xua đuổi rõ rệt trong các tiếng nói xiên xoáy vào làn da nhạy cảm của Mary. Nàng đứng lên, nói vội: - Cảm ơn cô rất nhiều, thưa cô Elinor - rồi rời phòng đi ra.
|
Elinor sat quite still, staring ahead of her. Her face was quite impassive. There was no clue in it as to what was going on in her mind. But she sat there, motionless, for a long time. Elinor went at last in search of Roddy. She found him in the morning-room. He was standing staring out of the window. He turned sharply as Elinor came in.
| Elinor ngồi hoàn toàn im lặng, nhìn ra phía trước. Mặt nàng hoàn toàn điềm tĩnh. Trên đó không có vẻ gì cho thấy những gì đang diễn ra trong trí óc nàng. Nhưng nàng ngồi ở đây, không động đậy, trong một lát sau. Cuối cùng Elinor đi đến kiếm Roddy. Nàng thấy chàng trong căn phòng thường ở ban ngày. Chàng đang đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ. Elinor bước vào, chàng quay ngoắt lại.
|
She said, "I've got through it all! Five hundred for Mrs. Bishop - she's been here such years. A hundred for the cook and fifty each for Milly and Olive. Five pounds each to the others. Twenty-five for Stephens, the head gardener; and there's old Gerrard, of course, at the lodge. I haven't done anything about him yet. It's awkward. He'll have to be pensioned off, I suppose?"
| Nàng nói: - Em đã cho thanh toán xong tất cả. Năm trăm cho bà Bishop - vì bà đã ở đây nhiều năm. Một trăm cho chú bếp, còn Milly và Oliver mỗi người được năm chục. Hai mươi lăm bảng cho bác làm vườn chính Stephens, và còn lão Gerrard ở khu nhà săn nữa, cố nhiên rồi. Đối với lão ta em chưa làm gì cả, thực lúng túng quá. Phải trả tiền cho lão nghỉ việc chứ. Em nghĩ thế.
|
She paused and then went on rather hurriedly: "I'm settling two thousand on Mary Gerrard. Do you think that's what Aunt Laura would have wished? It seemed to me about the right sum." Roddy said without looking at her, "Yes, exactly right. You've always got excellent judgment, Elinor." He turned to look out of the window again. Elinor held her breath for a minute, then she began to speak with nervous haste, the words tumbling out incoherently:
| Nàng ngừng lại, rồi vội vàng nói tiếp: - Em tính cho Mary Gerrard hai ngàn bảng Anh. Anh có nghĩ là cô Laura mong muốn như thế không? Em cho số tiền ấy là thỏa đáng. Roddy không nhìn nàng, nói: - Đúng rồi, thế là phải lắm. Em thì bao giờ chẳng phán đoán tuyệt giỏi, em Elinor. Chàng lại ngoảnh nhìn ra ngoài cửa sổ. Elinor nín thở giây lát, rồi nàng bắt đầu nói với giọng bồn chồn vội vã, tiếng nói đổ xô ra rời rạc:
|
"There's something more. I want to - it's only right - I mean, you've got to have your proper share, Roddy."
| - Còn điều này nữa. Em muốn - thế mới là phải - Em muốn nói là, anh cần phải có phần mình trong đó, anh Roddy ạ.
|
As he wheeled round, anger on his face, she hurried on: "No, listen, Roddy. This is just bare justice! The money that was your uncle's - that he left to his wife - naturally he always assumed it would come to you. Aunt Laura meant it to, too. I know she did, from lots of things she said. If I have her money, you should have the amount that was his - it's only right. I - I can't bear to feel that I've robbed you - just because Aunt Laura funked making a will. You must - you must see sense about this!"
| Roddy quay lại, vẻ mặt tức giận. Thấy thế, Elinor vội nói tiếp: - Không, hãy nghe đây, anh Roddy. Đây chỉ là công bằng thôi. Tiền đó là của chú anh - chú ta để lại cho vợ - thì tự nhiên là chú ta bao giờ cũng nghĩ rồi nó sẽ chuyển đến anh. Cô Laura cũng có ý như vậy. Em biết rõ là thế, căn cứ vào nhiều điều cô đã nói ra. Nếu em có số tiền của cô ta, thì anh phải có số tiền thuộc về chú ta - thế mới là phải. Em - em không chịu nổi cái cảm tưởng là em đã tướt đoạt của anh - chỉ bởi vì cô Laura sợ làm di chúc. Anh phải… anh phải thấy đó là phải chứ!
|
Roderick's long, sensitive face had gone dead white. He said, "My God, Elinor, do you want to make me feel an utter cad? Do you think for one moment I could - could take this money from you?" "I'm not giving it to you. It's just - fair."
| Khuôn mặt dài và nhạy cảm của Roddy trở nên trắng bệch nhợt nhạt. Chàng nói. - Lạy Chúa, em Elinor, em muốn làm cho anh cảm thấy mình là một tên ti tiện, tồi hại hay sao? Em nghĩ một lúc nào đó em có thể… có thể lấy số tiền ấy từ nơi em ư? - Em không cho anh số tiền đó. Mà đó chỉ là… công bằng thôi.
|
Roddy cried out, "I don't want your money!" "It isn't mine!" "It's yours by law - and that's all that matters! For God's sake, don't let's be anything but strictly business-like! I won't take a penny from you. You're not going to do the Lady Bountiful to me!" Elinor cried out, "Roddy!" He made a quick gesture. "Oh, my dear, I'm sorry. I don't know what I'm saying. I feel so bewildered - so utterly lost." Elinor said gently, "Poor Roddy."
| Roddy hét to. - Anh không cần tiền của em. - Đó không phải là của em. - Theo pháp định thì đó là của em, chỉ cần thế thôi. Vì Chúa, đừng để cho chúng ta rặt là thực tế như vậy. Anh không lấy của em một cắc nào. Đừng làm như thể tiểu thư hào phóng đối với anh. Elinor thét lên: - Anh Roddy! Roddy vội vàng khua tay: - Ồ, em ạ, anh rất lấy làm tiếc, anh không biết mình đang nói gì. Anh thấy bối rối. Hoàn toàn mất trí. Elinordịu dàng nói: - Anh Roddy đáng thương.
|
He had turned away again and was playing with the tassel of the window blind. He said in a different tone, a detached one, "Do you know what - Mary Gerrard proposes doing?" "She's going to train as a masseuse, so she says." He said, "I see." There was a silence. Elinor drew herself up; she flung back her head. Her voice when she spoke was suddenly compelling: "Roddy, I want you to listen to me carefully!"
| Roddy lại quay đi, đùa nghịch cái núm bông ở rèm cửa sổ. Bằng một giọng khác, một giọng xa rời, chàng nói: - Em có biết… Mary Gerrard đề nghị làm gì không? - Cô ta định học nghề xoa bóp. Cô ta nói thế. Chàng nói: - Anh hiểu rồi. Chợt hoàn toàn yên lặng, Elinor đứng thẳng mình, hất đầu về phía sau. Giọng nàng bỗng trở nên thúc bách: - Này anh Roddy, em muốn anh thận trọng nghe em đây.
|
He turned to her, slightly surprised. "Of course, Elinor." "I want you, if you will, to follow my advice." "And what is your advice?" Elinor said calmly, "You are not particularly tied? You can always get a holiday, can't you?" "Oh, yes."
| Roddy quay lại phía nàng, hơi ngạc nhiên nói: - Cố nhiên rồi, em Elinor. - Em muốn xin anh làm theo lời em khuyên. - Em khuyên anh gì chứ? Elinor điềm tĩnh nói. - Anh không bị ràng buộc gì đặc biệt cả? Lúc nào muốn nghỉ cũng được, phải không? - Ồ, đúng thế.
|
"Then do - just that. Go abroad somewhere for - say, three months. Go by yourself. Make new friends and see new places. Let's speak quite frankly. At this moment you think you're in love with Mary Gerrard.
| - Thế thì anh hãy làm - làm như thế này thôi. Anh hãy xuất ngoại, đến một nơi nào đó - trong vòng ba tháng. Hãy đi một mình. Kết bạn mới, xem cảnh lạ. Bây giờ chúng mình hãy thực thẳng thắn mà nói chuyện với nhau. Lúc này em nghĩ là anh yêu Mary Gerrard.
|
Perhaps you are. But it isn't a moment for approaching her - you know that only too well. Our engagement is definitely broken off. Go abroad, then, as a free man, and at the end of the three months, as a free man, make up your mind. You'll know then whether you - really love Mary or whether it was only a temporary infatuation. And if you are quite sure you do love her - well, then, come back and go to her and tell her so, and that you're quite sure about it, and perhaps then she'll listen."
| Có lẽ là thế. Nhưng nay chưa phải là lúc thăm dò ý kiến cô ta - anh biết quá rõ điều đó. Cuộc đính hôn của chúng mình rõ rệt là tan vỡ rồi. Vậy thì anh hãy đi ra nước ngoài, như một người tự do, rồi khi hết ba tháng, anh, như là một người tự do, lúc ấy hãy quyết định. Lúc bấy giờ anh sẽ biết rằng mình có thực sự yêu Mary Gerrard không, hay đó chỉ là một cơ mê đắm tạm thời. Bây giờ nếu anh hoàn toàn chắc chắn là mình thực yêu cô ta - thì hãy trở về mà đến với cô ta, nói với cô ta như vậy, nói là anh hoàn toàn chắc chắn về điều đó, thế thì có lẽ cô ta sẽ nghe.
|
Roddy came to her. He caught her hand in his. "Elinor, you're wonderful! So clear-headed! So marvellously impersonal! There's no trace of pettiness or meanness about you. I admire you more than I can ever say. I'll do exactly what you suggest. Go away, cut free from everything - and find out whether I've got the genuine disease or if I've just been making the most ghastly fool of myself. Oh, Elinor, my dear, you don't know how truly fond I am of you. I do realize you were always a thousand times too good for me. Bless you, dear, for all your goodness." Quickly, impulsively, he kissed her and went out. It was as well, perhaps, that he did not look back and see her face.
| Roddy tiến đến chỗ nàng, cầm lấy tay nàng. - Em Elinor, em thật tuyệt vời! Đầu óc rất sáng suốt. Tính cực kỳ khách quan. Không cáu kỉnh dỗi hờn. Chẳng đê tiện keo kiệt. Lúc này anh cảm phục em hơn bao giờ hết. Anh sẽ làm theo đúng điều em gợi ý. Sẽ đi xa, cắt đứt hết thảy mọi sự - để xem xét mình có bệnh hoạn thật sự không hay chỉ xử sự như một thằng ngốc khủng khiếp nhất đời. Ồ, em Elinor thân yêu, em không biết anh thực sự yêu em như thế nào. Bây giờ anh mới nhận ra rằng lúc nào em cũng quá tốt với anh, tốt ngàn vạn lần. Cầu Chúa phù hộ cho em, vì tất cả tấm lòng tốt của em. Thế rồi nhanh nhẹn, khích động, chàng hôn nàng rồi ra đi. Có lẽ chàng cũng không nhìn lại và trông mặt nàng.
|
|
|
*** It was a couple of days later that Mary acquainted Nurse Hopkins with her improved prospects. That practical woman was warmly congratulatory. "That's a great piece of luck for you, Mary," she said. "The old lady may have meant well by you, but unless a thing's down in black and white, intentions don't go for much! You might easily have got nothing at all."
| * * * Sau đó mấy ngày, Mary đến báo cho bà Hopkins biết về những triển vọng tương lai tốt đẹp của mình. Người đàn bà thực tế ấy nồng nhiệt chúc mừng: - Đây thật là một cơ may lớn cho cháu đó, Mary ạ. - Bà nói - Có thể bà lão kia có ý tốt đối với cháu, nhưng trừ phi sự việc đã được đặt định bằng giấy trắng mực đen rồi thì không kể, còn không thì ý định cũng chẳng ích gì bao nhiêu đâu. Cháu rất dễ có thể chẳng có được gì cả.
|
"Miss Elinor said that the night Mrs. Welman died she told her to do something for me." Nurse Hopkins snorted. "Maybe she did. But there's many would have forgotten conveniently afterward. Relations are like that. I've seen a few things, I can tell you! People dying and saying they know they can leave it to their dear son or their dear daughter to carry out their wishes. Nine times out of ten, dear son and dear daughter find some very good reason to do nothing of the kind. Human nature's human nature, and nobody likes parting with money if they're not legally compelled to! I tell you, Mary, my girl, you've been lucky. Miss Carlisle's straighter than most."
| - Cô Elinor nói rằng cái đêm bà Welman mất, bà có bảo cô ta giúp đỡ cháu. Bà Hopkins khịt mũi. - Có lẽ bà ta đã nói thế. Nhưng có nhiều kẻ về sau sẽ dễ dàng quên ngay. Họ hàng bà con là như vậy đó. Cô đã thấy một vài chuyện, cô có thể bảo cháu. Người ta lúc sắp chết, họ nói họ biết rằng họ có thể dặn lại con trai hoặc con gái thân yêu làm đúng sở nguyện của họ. Có đến chín trong số mười lần, cậu con hay cô con yêu dấu kiếm ra cớ tốt để rồi chẳng làm gì như thế cả. Bản tính con người là bản tính con người: chẳng có ai thích rời bỏ tiền nếu như pháp luật không bó buộc họ phải làm như vậy. Cháu Mary ạ, cháu thật may mắn. Cô Carlisle thẳng thắn hơn nhiều kẻ khác.
|
Mary said slowly, "And yet - somehow - I feel she doesn't like me." "With good reason, I should say," said Nurse Hopkins bluntly. "Now, don't look so innocent, Mary! Mr. Roderick's been making sheep's eyes at you for some time now." Mary went red.
| Mary chậm rãi nói. - Thế nhưng - không biết làm sao - cháu cảm thấy là cô ta không ưa cháu. - Cô ta có lý do đấy, cô phải nói thế - bà Hopkins nói toạc ra - Thôi, đừng có quá ngây thơ, Mary ạ. Gần đây cậu Roderick đã để mắt đến cháu. Mary bừng đỏ mặt.
|
Nurse Hopkins went on: "He's got it badly, in my opinion. Fell for you all of a sudden. What about you, my girl? Got any feeling for him?" Mary said hesitatingly, "I - I don't know. I don't think so. But, of course, he's very nice."
| Bà Hopkins nói tiếp. - Theo ý cô, cậu ta rất mê cháu. Bỗng nhiên thế. Còn cháu thì sao, cháu ơi? Cháu có cảm tình gì với cậu ta không? Mary ngập ngừng nói.
|
"H'm," said Nurse Hopkins. "He wouldn't be my fancy! One of those men who are finicky and a bundle of nerves. Fussy about their food, too, as likely as not. Men aren't much at the best of times. Don't be in too much of a hurry, Mary, my dear. With your looks you can afford to pick and choose. Nurse O'Brien passed the remark to me the other day that you ought to go on the films. They like blondes, I've always heard." Mary said, with a slight frown creasing her forehead, "Nurse, what do you think I ought to do about Father? He thinks I ought to give some of this money to him."
| - Cháu… cháu không biết nữa. Cháu không nghĩ thế. Thế nhưng cậu ta rất tử tế, cố nhiên rồi. - Hừm - bà Hopkins nói - Cậu ta chẳng thể là người có thích được! Đó là một trong số những gã cầu kỳ, kiểu cách, quá bồn chồn, dễ kích động. Lại cảnh vẻ về ăn uống nữa. Đàn ông chẳng phải chứng này, khi mình gặp thời cơ thuận lợi. Cháu chớ nên quá vội vàng, Mary ạ. Với nhan sắc của cháu, cháu có đủ điều kiện để mà kén cá chọn canh. Hôm trước cô O’Brien có gợi ý với cô là cháu nên đi đóng phim. Họ thích gái tóc hoe, cô thường nghe nói thế. Với nếp nhăn hơi gợn trên trán, Mary nói: - Thưa cô, cô nghĩ cháu phải làm gì đối với bố cháu? Ông ta nghĩ cháu phải đưa cho ông một phần số tiền đó?
|
"Don't you do anything of the kind," said Nurse Hopkins wrathfully. "Mrs. Welman never meant that money for him. It's my opinion he'd have lost his job years ago if it hadn't been for you. A lazier man never stepped!"
| - Cháu chớ có làm vậy nhé - bà Hopkins tức giận nói - Bà Welman không bao giờ có ý để tiền đó cho ông ta. Cô nghĩ rằng nếu không phải là vì cháu, thì ông ta đã mất việc từ nhiều năm trước rồi. Kẻ lười biếng thì có bao giờ chịu bước đâu.
|
Mary said, "It seems funny when she'd all that money that she never made a will to say how it was to go." Nurse Hopkins shook her head. "People are like that. You'd be surprised. Always putting it off." Mary said, "It seems downright silly to me." Nurse Hopkins said with a faint twinkle, "Made a will yourself, Mary?"
| Mary nói: - Bà ta có tất cả số tiền bạc đó mà lại không hề làm di chúc dặn để lại ra sao, thì có vẻ kỳ cục quá. Bà Hopkins lắc đầu: - Người ta như vậy đó. Chắc cháu lạ lắm. Họ bao giờ cũng cứ trì hoãn việc đó lại. Mary nói: - Cháu thấy làm như thế thì hình như hết sức khờ dại. Bà Hopkins hơi nháy mắt nói: - Thì cháu làm di chúc đi, Mary ạ.
|
Mary stared at her. "Oh, no." "And yet you're over twenty-one." "But I - I haven't got anything to leave - at least I suppose I have now." Nurse Hopkins said sharply, "Of course you have. And a nice tidy little sum, too." Mary said, "Oh, well, there's no hurry."
| Mary nhìn bà chằm chằm: - Ồ, không đâu. - Cháu đã ngoài hai mươi mốt rồi mà. - Nhưng cháu… cháu chẳng có gì để lại cả… ít nhất thì lúc này cháu nghĩ là cháu có. Bà Hopkins gay gắt nói: - Cố nhiên là cháu có chứ. Một số tiền nho nhỏ thôi, nhưng cũng xôm lắm. Mary nói: - Chẳng có gì phải vội.
|
"There you go," said Nurse Hopkins dryly. "Just like everyone else. Because you're a healthy young girl isn't a reason why you shouldn't be smashed up in a charabanc or a bus, or run over in the street, any minute."
|
- Cháu cũng thế đấy - bà Hopkins lạnh lùng nói - Cũng giống như mọi người khác. Vì cháu là một thiếu nữ trẻ trung, khỏe mạnh ư, để chẳng phải là một cái cớ khiến cháu sẽ không bị cán xẹp, đè nghiến bởi xe đò hoặc xe buýt ở ngoài đường phố, bất cứ giây phút nào.
|
Mary laughed. She said, "I don't even know how to make a will." "Easy enough. You can get a form at the post office. Let's go and get one right away."
| Mary cười: - Cháu không biết đến cả làm di chúc như thế nào nữa. - Cũng dễ thôi. Cháu có thể mua một mẫu giấy ở bưu điện. Chúng ta hãy đi mua ngay bây giờ.
|
* * * * In Nurse Hopkins's cottage the form was spread out and the important matter discussed. Nurse Hopkins was enjoying herself thoroughly. A will, as she said, was next best to a death, in her opinion.
| * * * * Trong nhà bà điều dưỡng Hopkins, mẫu giấy được bày ra, rồi cái vấn đề quan trọng kia được thảo luận. Bà Hopkins rất lấy làm khoái trá. Bà nói, theo ý bà thì di chúc là cái tốt nhất ngay liền sau cái chết.
|
Mary said, "Who'd get the money if I didn't make a will?" Nurse Hopkins said rather doubtfully, "Your father, I suppose." Mary said sharply, "He shan't have it. I'd rather leave it to my auntie in New Zealand."
| Mary nói: - Nếu cháu không làm di chúc, thì ai sẽ được hưởng số tiền kia? Bà Hopkins hơi hoài nghi nói: - Bố cháu, chớ ai nữa. Mary sẵng giọng nói: - Ông ta sẽ không được hưởng. Cháu muốn để lại cho cô cháu ơ Tân Tây Lan hơn.
|
"It wouldn't be much use leaving it to your father, anyway - he's not long for this world, I should say." Mary had heard Nurse Hopkins make this kind of pronouncement too often to be impressed by it. "I can't remember my auntie's address. We've not heard from her for years." "I don't suppose that matters," said Nurse Hopkins. "You know her Christian name?" "Mary. Mary Riley."
| - Dù sao thì để lại cho bố cháu cũng chẳng ích gì mấy - vì ông ta chẳng còn ở đời được bao lâu nữa. Cô phải nói thế đấy. Mary đã nghe bà Hopkins nói điều đó quá nhiều lần rồi, cho nên chẳng thấy cảm kích gì vì câu nói này. - Cháu không nhớ nổi địa chỉ của cô cháu. Đã nhiều năm chúng cháu không được tin tức gì về cô ta cả. - Cô nghĩ điều đó chẳng quan hệ gì - bà Hopkins nói - Thế cháu có biết tên thánh của bà ta không? - Mary. Mary Riley.
|
"That's all right. Put down you leaving everything to Mary Riley, sister of the late Eliza Gerrard of Hunterbury, Maidensford." Mary bent over the form, writing. As she came to the end she shivered suddenly. A shadow had come between her and the sun. She looked up to see Elinor Carlisle standing outside the window looking in. Elinor said, "What are you doing so busily?'' Nurse Hopkins said with a laugh, "She's making her will, that's what she's doing."
|
- Được rồi. Cháu hãy viết là cháu để lại mọi thứ cho Mary Riley, em gái của bà Eliza Gerrard đã chết, ở Hunterbury, Maidensford. Mary cúi xuống viết lên mẩu giấy. Khi viết đến cuối, nàng bỗng rùng mình. Một cái bóng đến xen vào giữa nàng và bóng mặt trời. Nàng ngẩng đầu lên, trông thấy Elinor Carlisle đang đứng bên ngoài cửa sổ nhìn vào. Bà Hopkins cười nói: - Cô nàng đang làm di chúc. Cô ta đang làm thế đấy.
|
"Making her will?" Suddenly Elinor laughed–a strange laugh - almost hysterical. She said, "So you're making your will, Mary. That's funny. That's very funny." Still laughing, she turned away and walked rapidly along the street. Nurse Hopkins stared. "Did you ever? What's come to her?"
| - Làm di chúc à? - Bỗng nhiên Elinor cười rộ lên, một cái cười kỳ lạ, gần như cuồng loạn. Nàng nói. - Thế ra em đang viết di chúc đấy à, Mary. Thật là nực cười. Thật là nực cười hết mức. Vẫn còn cười vang. Elinor quay ra, đi rảo bước theo dọc đường phố. Bà Hopkins đăm đăm nhìn theo. - Cô ta làm sao thế nhỉ?
|
***** Elinor had not taken more than half a dozen steps - she was still laughing - when a hand fell on her arm from behind. She stopped abruptly and turned. Dr. Lord looked straight at her, his brow creased into a frown. He said peremptorily, "What were you laughing at?"
| ***** Elinor chưa đi được mươi bước - nàng vẫn còn cười - thì một bàn tay từ phía sau đặt lên cánh tay nàng. Nàng đứng sững, ngoảnh lại. Bác sĩ Lord, mày chau nhíu, nhìn nàng chòng chọc. Chàng nói giọng quả quyết: - Cô đang cười cái gì thế?
|
Elinor said, "Really - I don't know." Peter Lord said, "That's rather a silly answer!" Elinor flushed. She said, "I think I must be nervous or something. I looked in at the District Nurse's cottage and - and Mary Gerrard was writing out her will. It made me laugh; I don't know why!" Lord said abruptly, "Don't you?" Elinor said, "It was silly of me - I tell you - I'm nervous."
| Elinor nói: - Thực ra - tôi không biết nữa. Peter Lord nói: - Đó là một câu đáp ngây ngô quá. Elinor đỏ bừng mặt nói: - Tôi nghĩ chắc là tôi bị kích động - hoặc là sao đó. Tôi ngó vào nhà của bà điều dưỡng khu vực, thì… thì thấy Mary Gerrard đang viết di chúc. Điều đó làm tôi bật cười; tôi chẳng hiểu tại sao nữa. Lord nói cộc lốc: - Thế à? Elinor nói: - Thực là ngốc quá - tôi bị kích động.
|
Peter Lord said, "I'll write you out a tonic." Elinor said incisively, "How useful!" He grinned disarmingly. "Quite useless, I agree. But it's the only thing one can do when people won't tell one what is the matter with them!" Elinor said, "There's nothing the matter with me." Peter Lord said calmly, "There's quite a lot the matter with you." Elinor said, "I've had a certain amount of nervous strain I suppose."
| Peter Lord nói: - Tôi sẽ kê cho cô một toa thuốc bổ. Elinor chua chát nói: - Bổ, ích lắm đấy. Chàng cười xuề xòa nói: - Hoàn toàn vô ích, tôi đồng ý với cô. Thế nhưng chỉ có thể làm thế được thôi khi người ta không chịu nói với mình là người ta làm sao cả. Elinor nói: - Tôi chẳng làm sao cả. Peter Lord bình thản nói: - Cô có khá nhiều sự. Elinor nói: - Tôi cho là tôi hơi bị kích động đôi chút.
|
He said, "I expect you've had quite a lot. But that's not what I'm talking about." He paused. "Are you - are you staying down here much longer?" "I'm leaving tomorrow." "You won't - live down here?" Elinor shook her head. "No - never. I think - I think - I shall sell the place if I can get a good offer." Dr. Lord said rather flatly, "I see."
| Lord nói: - Tôi nghĩ là cô bị khá nhiều đấy. Nhưng tôi không nói đến chuyện đó - Chàng ngừng lại - Cô có còn… có còn ở lại đây lâu không? - Tôi sẽ đi ngày mai. - Cô sẽ không xuống ở đây sao? Elinor lắc đầu: - Không - không bao giờ. Tôi nghĩ… tôi nghĩ… tôi sẽ bán nơi này nếu tìm được người trả được giá. Bác sĩ Lord nói thẳng ra: - Tôi hiểu rồi.
|
Elinor said, "I must be getting home now." She held out her hand very firmly. Peter Lord took it. He held it. He said very earnestly, "Miss Carlisle, will you please tell me what was in your mind when you laughed just now?" She wrenched her hand away quickly. "What should there be in my mind?" "That's what I'd like to know." His face was grave and a little unhappy.
| Elinor nói: - Giờ thì tôi phải trở về nhà. Nàng giơ tay ra, rất kiên quyết. Peter Lord cầm, nắm lấy bàn tay đó. Chàng nói rất nghiêm chỉnh. - Cô Carlisle, xin cô vui lòng cho tôi được biết có sự gì trong óc cô khi cô cười lúc vừa rồi? Cô vội giằng tay ra: - Phải có sự gì trong óc tôi sao? - Đó chính là điều tôi muốn được biết. Mặt chàng lộ vẻ nghiêm trọng và hơi rầu rĩ.
|
Elinor said impatiently, "It just struck me as funny, that was all!" "That Mary Gerrard was making a will? Why? Making a will is a perfectly sensible procedure. Saves a lot of trouble. Sometimes, of course, it makes trouble!" Elinor said impatiently, "Of course - everyone should make a will. I didn't mean that." Dr. Lord said, "Mrs. Welman ought to have made a will." Elinor said with feeling, "Yes, indeed."
| Elinor bồn chồn nói: - Tôi ngạc nhiên vì nực cười quá, chỉ có thể thôi. - Có phải vì Mary Gerrard đang làm di chúc không? Tại sao thế? Làm di chúc là một thủ tục hoàn toàn khôn ngoan, hợp lý. Tránh được bao nhiêu rắc rối. Cố nhiên là đôi khi nó cũng tạo nên rắc rối. Elinor nôn nóng nói: - Cố nhiên là mọi người đều cần phải làm di chúc. Lúc nãy tôi không có ý nói thế. Bác sĩ Lord nói: - Bà Welman hẳn là phải làm di chúc. Elinor cảm động nói: - Phải, đúng thế.
|
The colour rose in her face. Dr. Lord said unexpectedly, "What about you?" "Me?" "Yes, you said just now everyone should make a will! Have you?" Elinor stared at him for a minute, then she laughed. | Màu hồng ửng lên khuôn mặt nàng. Bác sĩ Lord thình lình nói: - Còn cô thì sao? - Tôi ư? - Đúng rồi, vừa mới đây cô bảo là mọi người đều cần phải làm di chúc! Thế cô đã làm chưa? Elinor chăm chăm nhìn chàng trong giây lát, rồi cười vang.
|
"How extraordinary!" she said. "No, I haven't. I hadn't thought of it! I'm just like Aunt Laura. Do you know, Dr. Lord, I shall go home and write to Mr. Seddon about it at once." Peter Lord said, "Very sensible."
| - Thực kỳ lạ quá! - Nàng nói - Chưa, tôi chưa làm. Tôi chưa hề nghĩ tới chuyện đó. Tôi cũng giống như cô Lara vậy. Ông có biết không, bác sĩ Lord, tôi sẽ về nhà rồi viết ngay tức thì cho ông Seddon về việc này. Peter Lord nói: - Rất hợp lý.
|
****** In the library Elinor had just finished a letter: DEAR Mr. Seddon, - Will you draft a will for me to sign? Quite a simple one. I want to leave everything to Roderick Welman absolutely. Yours sincerely, Elinor Carlisle.
| ****** Trong phòng sách, Elinor vừa viết xong bức thư: Kính gửi ông Seddon, Xin ông vui lòng phác thảo một bản di chúc cho tôi ký. Một bản hoàn toàn đơn giản. Tôi muốn để lại tất cả cho ông Roderick Welman. Kính chào ELINOR CARLISLE
|
She glanced at the clock. The post would be going in a few minutes. She opened the drawer of the desk, then remembered she had used the last stamp that morning. There were some in her bedroom she was sure. She went upstairs. When she re-entered the library with the stamp in her hand, Roddy was standing by the window. He said, "So we leave here tomorrow. Good old Hunterbury. We've had some good times here." Elinor said, "Do you mind its being sold?" "Oh, no, no! I quite see it's the best thing to be done." There was a silence. Elinor picked up her letter, glanced through it to see if it was all right. Then she sealed and stamped it.
| Elinor liếc trông đồng hồ. Mấy phút nữa bưu điện sẽ đưa đi. Nàng mở ngăn kéo bàn giấy, rồi nhớ ra rằng đã dùng chiếc tem cuối cùng lúc sáng nay. Còn vài cái nữa trong phòng ngủ, nàng chắc chắn thế. Nàng đi lên lầu. Khi nàng cầm tem trở vào phòng sách, thì Roddy đang đứng bên cửa sổ. Roddy nói: - Thế là chúng mình sẽ rời đây sáng mai. Hunterbury cũ kỹ, tốt đẹp. Chúng mình đã có những lúc vui vẻ ở đây. Elinor nói. - Bán đi, anh nghĩ có được không? - Ồ, không, không sao đâu. Anh nghĩ đó là cái việc tốt nhất nên làm. Im lặng. Elinor cầm lấy bức thư, liếc xem thế đã được chưa. Rồi nàng niêm lại, dán tem. |
MENU
BILINGUAL BLOG – BLOG SONG NGỮ ANH VIỆT – SHARE KNOWLEGE AND IMPROVE LANGUAGE
--------------------------- TÌM KIẾM TRÊN BLOG NÀY BẰNG GOOGLE SEARCH ----------------------------
TXT-TO-SPEECH – PHẦN MỀM ĐỌC VĂN BẢN
Click phải, chọn open link in New tab, chọn ngôn ngữ trên giao diện mới, dán văn bản vào và Click SAY – văn bản sẽ được đọc với các thứ tiếng theo hai giọng nam và nữ (chọn male/female)
CONN'S CURENT THERAPY 2016 - ANH-VIỆT
Monday, February 7, 2011
SAD CYPRESS 4 - CÂY BÁCH BUỒN - Agatha Christie
Labels:
BOOKS-SONG NGỮ
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment
your comment - ý kiến của bạn