MENU

BILINGUAL BLOG – BLOG SONG NGỮ ANH VIỆT SHARE KNOWLEGE AND IMPROVE LANGUAGE

--------------------------- TÌM KIẾM TRÊN BLOG NÀY BẰNG GOOGLE SEARCH ----------------------------

TXT-TO-SPEECH – PHẦN MỀM ĐỌC VĂN BẢN

Click phải, chọn open link in New tab, chọn ngôn ngữ trên giao diện mới, dán văn bản vào và Click SAY – văn bản sẽ được đọc với các thứ tiếng theo hai giọng nam và nữ (chọn male/female)

- HOME - VỀ TRANG ĐẦU

CONN'S CURENT THERAPY 2016 - ANH-VIỆT

150 ECG - 150 ĐTĐ - HAMPTON - 4th ED.

VISUAL DIAGNOSIS IN THE NEWBORN

Monday, February 7, 2011

SAD CYPRESS - CÂY BÁCH BUỒN



SAD CYPRESS

Agatha Christie

CÂY BÁCH BUỒN

Agatha Christie

Chapter 1

An anonymous letter! Elinor Carlisle stood looking down at it as it lay open in her hand. She'd never had such a thing before. It gave one an unpleasant sensation. It's written, badly spelled, on cheap pink paper.

CHƯƠNG 1

Một bức thư nặc danh! Elinor Carlisle đứng nhìn xuống lá thư mở ra trên lòng bàn tay. Từ trước đến nay cô chưa bao giờ gặp một chuyện như vậy. Nó khiến cô bực mình khó chịu. Thư viết vụng về, sai lỗi be bét, trên thứ giấy màu hồng rẻ tiền.

This is to Warn You, I'm naming no Names but there's Someone sucking up to your Aunt and if you're not kareful you'll get Cut Out of Everything. Girls Are very Artful and Old Ladies is Soft when Young Ones suck up to Them and Flatter them What I say is You'd best come down and see for Yourself whats Going On its not right you and the Young Gentleman should be Done Out of What's yours - and She's Very Artful and the Old Lady might Pop off at any time.

Well-Wisher.

Thư này là để cảnh giác cô,

Tôi không nêu rõ tên ai nhưng có kẻ đang bợ đỡ bà cô của cô đấy và nếu cô không cẩn thận thì cô sẽ mất sạch ráo trọi. Bọn con gái con nứa bây giờ nó xảo quyệt lắm mà các bà già thì yếu mềm khi bị bọn gái non nó bợ đỡ, nó phỉnh phờ. Tôi khuyên cô hãy nên xuống mà xem tận mắt những gì đang xảy ra. Cô và cậu trẻ kia mà bị cướp mất những cái của cô cậu, thì thế là không phải lẽ. Nó xảo quyệt lắm, mà bà lão kia thì có thể ngoẻo bất cứ lúc nào.
Kẻ cầu chúc tốt lành.

Elinor was still staring at this missive, her plucked brows drawn together in distaste, when the door opened. The maid announced, "Mr. Welman," and Roddy came in. Roddy! As always when she saw Roddy, Elinor was conscious of a slightly giddy feeling, a throb of sudden pleasure, a feeling that it was incumbent upon her to be very matter-of-fact and unemotional. Because it was so very obvious that Roddy, although he loved her, didn't feel about her the way she felt about him. The first sight of him did something to her, twisted her heart round so that it almost hurt. Absurd that a man - an ordinary, yes, a perfectly ordinary young man - should be able to do that to one! That the mere look of him should set the world spinning, that his voice should make you want - just a little - to cry. Love surely should be a pleasurable emotion - not something that hurt you by its intensity.

Elinor còn đang chăm chú xem thư, mày nhíu lại vì ghê tởm, thì cửa mở ra. Người hầu gái thông báo:
- Có ông Welman.

Rồi Roddy bước vào.

Roddy! Cũng như mọi lần khi trông thấy Roddy, Elinor cảm thấy hơi choáng váng say sẩm, rung động vì niềm vui bất ngờ; nàng thấy cần phải giữ sao cho thật bình thường, không tỏ ra xúc động. Vì rằng rõ rật là Roddy, mặc dù yêu nàng, không có cái cảm giác về nàng theo cung cách như nàng có về chàng. Thoạt trông thấy chàng, nàng cảm thấy như làm sao ấy, trái tim quặn thắt hầu như đau đớn. Nực cười thay: một gã đàn ông - một chàng trẻ bình thường - mà lại có thể khiến cho mình nên nông nổi ấy. Chỉ nhìn thấy chàng thôi mà mình thấy trái đất quay cuồng; giọng nói của chàng làm cho mình muốn khóc - khóc tí chút thôi. Tình yêu chắc hẳn phải là một cảm xúc vui thú - chứ đâu phải cái gì mãnh liệt đến độ làm cho người ta phải đớn đau.

One thing was clear: one must be very, very careful to be off-hand and casual about it all. Men didn't like devotion and adoration. Certainly Roddy didn't.

She said lightly, "Hallo, Roddy!"

Roddy said, "Hallo, darling. You're looking very tragic. Is it a bill?"

Elinor shook her head.

Roddy said, ‘I thought it might be - midsummer, you know - when the fairies dance, and the accounts rendered come tripping along!"

Elinor said, "It's rather horrid. It's an anonymous letter."

Roddy's brows went up. His keen, fastidious face stiffened and changed.

He said - a sharp, disgusted exclamation, "No!"

Elinor said again, "It's rather horrid...." She moved a step toward her desk. "I'd better tear it up, I suppose."

Có điều rõ rệt là: mình phải thận trọng, phải thận trọng lắm mới được, phải thoải mái tự nhiên, phải hững hờ, chẳng bận tâm gì đến nó cả. Đàn ông đâu có thích đắm say nồng nhiệt, cũng chẳng ưa gì tôn sùng ái mộ. Chắc chắn rằng Roddy như vậy đó.
Nàng nói khẽ.

- Chào anh Roddy.

Roody nói.

- Chào em. Trông em thê thảm quá. Có phải là hóa đơn không?

Elinor lắc đầu.

Roddy nói.

- Anh nghĩ chắc hẳn là thế rồi. Em biết đấy, kỳ hạ chí các nàng tiên khiêu vũ, rồi những khoản tiền cần thanh toán lướt đến nhẹ nhàng.

Elinor nói.

- Khủng khiếp quá! Một bức thư nặc danh!
Roody lông mày giương lên; khuông mặt thông minh, hà khắc sắt lại rồi biến sắc. Chàng kinh tởm, lanh lảnh thét.

- Không!

Elinor lại nói:

- Thực khủng khiếp quá…

Nàng tiến một bước đến phía bàn giấy.

- Em nghĩ là nên xé đi thì hơn.

She could have done that - she almost did - for Roddy and anonymous letters were two things that ought not to come together. She might have thrown it away and thought no more about it. He would not have stopped her. His fastidiousness was far more strongly developed than his curiosity.

Lẽ ra nàng có thể làm như vậy được - suýt nữa đã làm thế - bởi vì Roddy và lá thư nặc danh là hai cái chẳng nên cùng đến đồng thời. Lẽ ra nàng nên vứt đi và chẳng nghĩ gì đến nó nữa. Chàng sẽ chẳng cản trở nàng đâu. Ở nơi chàng, thói hà khắc nảy nở mạnh mẽ hơn là tính hiếu kỳ rất nhiều.

But on an impulse Elinor decided differently. She said, "Perhaps, though, you'd better read it first. Then we'll burn it. It's about Aunt Laura."

Roddy's eyebrows rose in surprise. "Aunt Laura?"

He took the letter, read it, gave a frown of distaste, and handed it back.

"Yes," he said. "Definitely to be burned! How extraordinary people are!"

Elinor said, "One of the servants, do you think?"

"I suppose so." He hesitated. "I wonder who - who the person is - the one they mention?"

Elinor said thoughtfully, "It must be Mary Gerrard, I think."

Roddy frowned in an effort of remembrance.

"Mary Gerrard? Who is she?"

"The daughter of the people at the lodge. You must remember her as a child? Aunt Laura was always fond of the girl, and took an interest in her.

She paid for her schooling and for various extras - piano lessons and French and things."

Roddy said, "Oh, yes, I remember her now; scrawny kid, all legs and arms, with a lot of messy fair hair."

Nhưng trong cơn xung động, Elinor quyết định làm khác thế. Nàng nói:

- Dù sao có lẽ trước hết anh hãy nên đọc đi đã. Rồi chúng mình sẽ đốt đi. Thư đó nói về cô Laura.

Roddy giương mày lên, sửng sốt:

- Về cô Laura à?

Chàng cầm lấy thư đọc, mặt lộ vẻ kinh tởm, rồi trao trả lại. Chàng nói:

- Đúng rồi. Nhất định là phải đốt đi. Người ta sao mà kỳ lạ quá!

Elinor nói:

- Anh có nghĩ đó là một đứa ở không?

- Anh cho là thế - chàng ngập ngừng nói - Nhưng cái người mà họ nói tới ở đây là ai kia chứ?

Elinor trầm ngâm nói:

- Em nghĩ, chắc là Mary Gerrard.

Roody nhăn mặt cố nhớ lại:

- Mary Gerrard à? Nó là ai thế nhỉ?

- Nó là con gái của người ở khu nhà săn. Chắc anh còn nhớ cái con nhỏ hồi nó còn bé chứ? Cô Laura yêu thích con bé, thường quan tâm đến nó. Cô trả tiền cho nó học và trăm thứ bà rằn khác, nào đàn Piano, nào tiếng Pháp…

Roody nói:

- Ồ, đúng rồi, anh nhớ ra nó rồi; cái con bé gầy đét, toàn là tay với cẳng, tóc thì vàng hoe rối bù.

Elinor nodded. "Yes, you probably haven't seen her since those summer holidays when Mum and Dad were abroad. You've not been down at Hunterbury as often as I have, of course, and she's been abroad au pair in Germany lately, but we used to rout her out and play with her when we were all kids."

"What's she like now?" asked Roddy.

Elinor said, "She's turned out very nice-looking. Good manners and all that. As a result of her education, you'd never take her for old Gerrard's

daughter."

"Gone all lady-like, has she?"

"Yes. I think, as a result of that, she doesn't get on very well at the lodge.

Mrs. Gerrard died some years ago, you know, and Mary and her father don't get on. He jeers at her schooling and her "fine ways.'"

Elinor gật đầu.

- Đúng nó đấy. Chắc là anh chưa hề gặp nó, từ cái dịp nghỉ hè khi ba và má ở nước ngoài. Anh không thường xuống Hunterbury như em. Mới đây nó đi làm công ở Đức, nhưng trước kia hồi chúng mình đều còn con nít, mình hay lôi nó ra mà chơi nghịch.
- Bây giờ nó ra sao rồi? - Roddy hỏi.

Elinor nói:

- Nó trổ mã ra, rất xinh đẹp. Lại lịch sự nữa. Nhờ nó được giáo dục, nên chẳng bao giờ người ta ngỡ nó là con gái của lão Gerrard.

- Nó thành ra tiểu thư rồi, phải thế không?

- Đúng thế. Em cho là chính vì thế mà nó ăn ở chẳng tốt đẹp gì mấy ở khu nhà săn. Bà Gerrard chết trước đây mấy năm; Mary và bố nó sống với nhau chẳng hòa thuận gì. Lão ta thường nói giỡn bảo nó là “học thức”, là “đài các”.

Roddy said irritably, "People never dream what harm they may do by ‘educating' someone! Often it's cruelty, not kindness!"

Elinor said, "I suppose she is up at the house a good deal. She reads aloud

to Aunt Laura, I know, since she had her stroke."

Roddy said, "Why can't the nurse read to her?"

Elinor said with a smile, "Nurse O'Brien's got a brogue you can cut with a knife! I don't wonder Aunt Laura prefers Mary."

Roddy walked rapidly and nervously up and down the room for a minute or two. Then he said, "You know, Elinor, I believe we ought to go down."

Elinor said with a slight recoil, "Because of this -?"

"No, no - not at all. Oh, damn it all, one must be honest, yes! Foul as that communication is, there may be some truth behind it. I mean, the old girl

is pretty ill -"

"Yes, Roddy."

Roddy tức bực nói:

- Người ta chẳng bao giờ tưởng rằng sẽ có thể gây tai họa cho người bằng cách “giáo dục” họ cả. Thường thì đó là độc ác, chứ chẳng phải tử tế gì đâu.
Elinor nói:

- Em nghĩ là nó ở nhà đó nhiều lắm đấy. Nó đọc sách cho cô Laura, từ khi cô lên cơn bệnh. Em biết lắm mà.

Roddy nói:

- Tại sao bà điều dưỡng lại không đọc cho cô ta?
Elinor mỉm cười nói:

- Bà O’Brien có cái giọng the thé chua lảnh. Em chẳng ngạc nhiên là cô Laura thích Mary hơn.
Roddy bước nhanh bồn chồn từ đầu nọ đến đầu kia căn phòng trong một hai phút. Rồi chàng nói:
- Này em Elinor, anh cho là ta cần phải xuống đó thôi.
Elionor hơi chùn lại hỏi:

- Vì chuyện đó ư?

- Không, không, không phải thế đâu. Ôi ghê tởm quá, người ta phải trung thực chứ. Bức thư thông báo ấy bẩn thỉu quá mức, nhưng dẫu sao thì vẫn có thể có đôi chút sự thực nào đó. Anh muốn nói là bà cô mình bệnh khá nặng…

- Phải rồi, anh Roddy ạ.

He looked at her with his charming smile - admitting the fallibility of human nature. He said, "And the money does matter - to you and me, Elinor."

She admitted it quickly: "Oh, it does."

He said seriously, "It's not that I'm mercenary. But, after all, Aunt Laura herself has said over and over again that you and I are her only family ties. You're her own niece, her brother's child, and I'm her husband's nephew. She's always given us to understand that at her death all she's got would come to one or the other - or more probably both - of us. And - it's a pretty large sum, Elinor."

Roddy duyên dáng mỉm cười nhìn nàng - chàng thừa nhận rằng bản tính người ta là có thể sai lầm. Chàng nói:

- Cũng phải kể đến vấn đề tiền nữa chứ - anh và em đều cần tiền cả, Elionr ạ.

Nàng mau mắn thừa nhận:
- Ừ, đúng vậy.

Chàng nghiêm nghị nói:

- Chẳng phải là anh hám lợi. Thế nhưng chính cô Laura vẫn thường nhắc nhở hoài là em và anh là liên hệ gia đình duy nhất của cô. Em là cháu ruột cô, con của anh cô, còn anh thì là cháu của chồng cô. Cô thường cho chúng mình hiểu rằng khi nào cô chết đi, cô sẽ để lại tất cả cho em hoặc anh - hoặc có lẽ là cho cả hai chúng mình. Đó là món tiền khá lớn, Elinor ạ.

"Yes," said Elinor thoughtfully. "It must be."

"It's no joke keeping up Hunterbury." He paused. "Uncle Henry was what you'd call, I suppose, comfortably off when he met your Aunt Laura. But

she was an heiress. She and your father were both left very wealthy. Pity your father speculated and lost most of his."

Elinor sighed. "Poor father never had much business sense. He got very worried over things before he died."

"Yes, your Aunt Laura had a much better head than he had. She married Uncle Henry and they bought Hunterbury, and she told me the other day that she'd been exceedingly lucky always in her investments. Practically nothing had slumped."

"Uncle Henry left all he had to her when he died, didn't he?"

Roddy nodded. "Yes, tragic his dying so soon. And she's never married again. Faithful old bean. And she's always been very good to us. She's treated me as if I were her nephew by blood. If I've been in a hole she's helped me out; luckily I haven't done that too often!"

- Vâng - Elinor trầm ngâm nói - Chắc hẳn là như vậy.
- Bảo trì được Hunterbury thì chẳng phải là chuyện đùa đâu - Chàng ngừng rồi tiếp - Theo anh nghĩ, cái hồi chú Henry gặp cô Laura, chú sống sung túc lắm. Cô Laura là người thừa kế. Nhờ đó cô và cha em đều rất giàu. Tiếc thay cha em vì đầu cơ tích trữ mà sạt nghiệp.

Elinor thở dài.

- Cha em không có khiếu buôn bán. Ông gặp nhiều chuyện phiền muộn rồi mất.

- Đúng thế, cô Laura có đầu óc khá hơn ông. Cô kết hôn với chú Henry, rồi mua ngôi nhà Hunterbury. Có hôm cô kể với anh rằng bao giờ cô cũng gặp may trong các vụ đầu tư. Hầu như chẳng có gì sa sút cả.

- Khi chú Henry mất, chủ để lại tất cả tài sản cho cô, có phải thế không anh?

Roddy gật đầu:

- Phải, đau đớn thay chú mất sớm quá! Cô Laura không tái giá, mà khăng khăng thủ tiết. Cô luôn luôn tốt bụng đối với chúng mình. Cô coi anh hệt như là cháu ruột. Anh có bị sa hầm sẩy hố, thì cô cứu vớt ngay; may sao anh thường chẳng gặp cảnh ấy.

"She's been awfully generous to me, too," said Elinor gratefully.

Roddy nodded. "Aunt Laura," he said, "is a brick. But, you know, Elinor, perhaps without meaning to do so, you and I live pretty extravagantly, considering what our means really are!"

She said ruefully, "I suppose, we do. Everything costs so much - clothes and one's face - and just silly things like movies and cocktails - and even

gramophone records!"

Roddy said, "Darling, you are one of the lilies of the field, aren't you? You toil not, neither do you spin!"

Elinor said, "Do you think I ought to, Roddy?"

He shook his head. "I like you as you are: delicate and aloof and ironical.

I'd hate you to go all earnest. I'm only saying that if it weren't for Aunt Laura you probably would be working at some grim job."

- Đối với em cô cũng rộng lượng lắm - Elinor cảm kích nói.

Roddy gật đầu:

- Cô Laura là người hào phóng. Thế nhưng, em biết đấy, Elinor, bằng vào phương tiện thực có của chúng ta hiện nay, có lẽ em và anh sống quá xa hoa, mà không có ý làm như vậy.

Nàng ngậm ngùi nói:

- Em nghĩ là chúng ta sống như thế thật. Mọi thứ đều quá tốn kém - nào quần áo, nào mặt mày, rồi những cái lẩm cẩm khác như hát bóng, cốc-tây, lại còn cả máy hát nữa.

Roody nói:

- Em ơi, em đứng là một đóa hoa bách hợp trong đồng nội, phải thế không em? Em không cực khổ mà cũng chả làm việc.

Elinor nói:

- Anh có nghĩ rằng em cần phải làm việc không, Roddy?
Chàng lắc đầu:

- Anh thích em cứ như thế này thôi: em thanh nhã, em xa rời cách biệt, em mỉa mai châm biếm. Anh không thích em đứng đắn nghiêm chỉnh. Anh chỉ muốn nói rằng nếu không phải vì cô Laura thì hẳn là em sẽ làm một công việc nhọc nhằn nào đó.

He went on: "The same with me. I've got a job, of sorts. Being with Lewis & Hume is not too arduous. It suits me. I preserve my self-respect by having a job; but - mark this - but I don't worry about the future because of my expectations - from Aunt Laura."

Elinor said, "We sound rather like human leeches!"

"Nonsense! We've been given to understand that some day we shall have money - that's all. Naturally that fact influences our conduct."

Elinor said thoughtfully, "Aunt Laura has never told us definitely just how she has left her money?"

Roddy said, "That doesn't matter! In all probability she's divided it between us; but if that isn't so - if she's left all of it or most of it to you as her own flesh and blood - why, then, darling, I shall still share in it, because I'm going to marry you - and if the old pet thinks the majority should go to me as the male representative of the Welmans, that's still all right, because you're marrying me."

Chàng nói tiếp:

- Anh cũng vậy thôi. Anh đã kiếm được một chỗ làm, làm linh tinh đủ thứ. Làm với hãng Lewis & Hume thì cũng chẳng cực lắm. Lại hợp với anh. Có một việc làm là anh giữ được lòng tự trọng rồi; thế nhưng anh chẳng băn khoăn thắc mắc gì về tương lai, vì anh trông đợi ở cô Laura.

Elinor nói:

- Chúng mình giống hệt như là đỉa hút máu người.
- Vô lý lắm. Người ta đã cho mình biết rằng rồi đây chúng mình sẽ có tiền - thế là đủ rồi. Cố nhiên là điều đó có tác dụng đối với cách xử sự của chúng ta.
Elinor trầm ngâm nói:

- Cô Laura chẳng hề nói dứt khoát cho chúng mình biết cô ta để lại tiền của ra sao cả?
Roddy nói:

- Điều đó chẳng quan hệ gì. Chắc chắn là cô ta chia cho hai đứa mình, nhưng nếu không phải như vậy - nếu cô ta để lại tất cả hoặc hầu hết cho em là ruột thịt của cô - thì, em ơi, anh vẫn có phần trong đó, vì lẽ anh sắp cưới em; còn nếu như bà già ấy lại có ý để phần lớn di sản cho anh như là đại biểu phái nam của dòng họ Welman, thì cũng vẫn được thôi, vì em sắp kết hôn với anh.

He grinned at her affectionately. He said, "Lucky we happen to love each

other. You do love me, don't you, Elinor?"

"Yes." She said it coldly, almost primly.

"Yes!" Roddy mimicked her. "You're adorable, Elinor. That little air of yours - aloof - untouchable - la Princesse Lointaine. It's that quality of yours that made me love you, I believe."

Elinor caught her breath. She said, "Is it?"

"Yes." He frowned. "Some women are so - oh, I don't know - so damned possessive - so - so dog-like and devoted - their emotions slopping all over the place! I'd hate that. With you I never know - I'm never sure - any minute you might turn around in that cool, detached way of yours and say you'd changed your mind - quite coolly, like that - without batting an eyelash! You're a fascinating creature, Elinor. You're like a work of art, so - so finished."

He went on: "You know, I think ours will be the perfect marriage: We both love each other enough and not too much. We're good friends.

Chàng cười nhăn nhở âu yếm:

- May sao chúng mình lại yêu nhau. Em yêu anh, có phải vậy không Elinor?

- Phải - nàng nói một cách lạnh lùng, hầu như nghiêm nghị.

- Phải! - Roddy bắt chước nàng - Em thật là khả kính, Elinor ạ. Cái dáng điệu của em - tách rời, cách biệt, chẳng ai động đến được - đúng là cô Công chúa xa vời. Chính cái đặc tính này của em đã khiến anh yêu em đó.

Elionr nín thở, nói:

- Thế ư?

- Đúng thế - Chàng nhăn mặt - có những người đàn bà, anh không hiểu nữa, họ cứ… cứ khư khư giữa gịt, họ bám sát, đắm đuối tôn sùng - cảm xúc vương vãi khắp nơi. Anh không thích thế. Còn với em thì anh không bao giờ biết - chẳng bao giờ chắc nữa - bất cứ giây phút nào em cũng có thể trở lại với cái lối lạnh nhạt, xa rời và bảo là đã đổi ý - hoàn toàn lạnh lùng, thản nhiên, phớt tỉnh, như vậy đó. Em là người đầy sức quyến rũ, Elinor ạ. Em giống hệt như một công trình nghệ thuật, quá ư - quá ư trau chuốt!

Chàng tiếp tục nói:

- Em biết đấy, anh nghĩ cuộc hôn nhân của chúng ta sẽ là cuộc phối ngẫu hoàn hảo vẹn toàn. Chúng mình yêu nhau vừa đủ thôi, chớ không thái quá. Chúng mình là bạn tốt của nhau.

We've got a lot of tastes in common. We know each other through and through. We've all the advantages of cousinship without the disadvantages of blood relationship. I shall never get tired of you, because you're such an elusive creature. You may get tired of me, though, I'm such an ordinary sort of chap -"

Elinor shook her head. She said, "I shan't get tired of you, Roddy - ever."

"My sweet!" He kissed her.

He said, "Aunt Laura has a pretty shrewd idea of how it is with us, I think, although we haven't been down since we finally fixed it up. It rather gives us an excuse, doesn't it, for going down?"

"Yes. I was thinking the other day -"

Roddy finished the sentence for her: "- that we hadn't been down as often as we might. I thought that, too. When she first had her stroke we went down almost every other weekend. And now it must be almost two months since we were there."

Elinor said, "We'd have gone if she'd asked for us - at once."

Chúng mình có nhiều sở thích chung. Chúng mình biết nhau rất rõ. Chúng mình có tất cả những thuận lợi của tình anh em mà không có những bất tiện do liên hệ cốt nhục. Anh sẽ không bao giờ chán em, bởi vì em là người bản tính hay lảng tránh. Thế nhưng có thể rồi đây em sẽ chán anh. Anh chỉ là một kẻ tầm thường…

Elinor lắc đầu nói:

- Em sẽ không bao giờ chán anh. Roddy - không bao giờ đâu.

- Cưng ơi!

Chàng hôn nàng.

Chàng nói:

- Cô Laura biết rất rõ chúng mình hiện nay ra sao, mặc dù là từ khi quyết định như vậy chúng mình chưa xuống nhà cô. Anh nghĩ, đó cũng là cái cớ mình nên xuống đó, phải không?

- Phải lắm. Hôm trước em nghĩ rằng…

Roddy nói trọn câu nàng:

- … rằng chúng ta không xuống đó thường thường. Anh cũng nghĩ vậy. Khi cô lên cơn bệnh lần đầu, gần như cứ cách hai tuần chúng ta lại xuống đó vào dịp nghỉ cuối tuần. Còn bây giờ thì có lẽ đã gần hai tháng rồi mà mình chưa xuống.

Elinor nói:

- Nếu cô gọi thì mình đi… đi liền.

"Yes, of course. And we know that she likes Nurse O'Brien and is well looked after. All the same, perhaps, we have been a bit slack. I'm talking now not from the money point of view - but the sheer human one."

Elinor nodded. "I know."

"So that filthy letter has done some good, after all! We'll go down to protect our interests and because we're fond of the old dear!"

He lit a match and set fire to the letter which he took from Elinor's hand.

"Wonder who wrote it?" he said. "Not that it matters.... Someone who was ‘on our side,' as we used to say when we were kids. Perhaps they've

done us a good turn, too. Jim Partington's mother went out to the Riviera to live, had a handsome young Italian doctor to attend her, became quite

crazy about him and left him every penny she had. Jim and his sisters tried to upset the will, but couldn't."

Elinor said, "Aunt Laura likes the new doctor who's taken over Dr.

Ransome's practice - but not to that extent! Anyway, that horrid letter

mentioned a girl. It must be Mary."

Roddy said, "We'll go down and see for ourselves."

**

- Hẳn thế rồi. Mình biết là cô thích bà điều dưỡng O’Brien, cô được chăm sóc chu đáo. Dù sao chăng nữa, có lẽ chúng mình đã đôi chút chểnh mảng, lơ là. Anh nói đây không phải là vì tiền mà nói - nhưng chỉ hoàn toàn dựa vào quan điểm con người mà nói đó thôi.

Elinor gật đầu.

- Em biết chứ.

- Dầu sao thì cái mẩu thư bẩn thỉu kia cũng có chỗ tốt. Chúng mình xuống đó để bảo vệ quyền lợi của mình, mà cũng bởi vì chúng mình yêu bà cô già nua thân mến kia.

Chàng cầm lấy tờ thư trong tay Elinor rồi bật quẹt đốt.
- Ai viết thư này thế nhỉ? - Chàng nói - Chẳng phải vì… Chắc có người nào đó “đứng về phe mình” - lúc bé mình thường nói thế. Cũng có lẽ họ đã giúp mình đấy. Mẹ của Jim Partington đến ở Riviera, gặp một bác sĩ người Ý trẻ tuổi đẹp trai chăm nom chữa bệnh, rồi mê chàng ta, để lại cho chàng đến từng cắc nhỏ mình có. Jim cùng các cô em cố gắng làm ngược lời di chúc, mà không được.

Elinor nói:

- Cô Laura thích cái anh chàng bác sĩ mới hành nghề thế chỗ bác sĩ Ransome - nhưng chăng đến mức độ ấy. Dù sao thì bức thư khủng khiếp kia cũng có nói đến một cô con gái. Chắc là Mary đấy.
Roddy nói:

- Chúng ta sẽ xuống đó để xem tận mắt.

**

Nurse O'Brien rustled out of Mrs. Welman's bedroom and into the bathroom. She said over her shoulder, "I'll just pop the kettle on. You could do with a cup of tea before you go on, I'm sure, Nurse."

Nurse Hopkins said comfortably, "Well, dear, I can always do with a cup of tea. I always say there's nothing like a nice cup of tea - a strong cup!"

Nurse O'Brien said as she filled the kettle and lit the gas-ring, "I've got everything here in this cupboard - teapot and cups and sugar - and Edna brings me up fresh milk twice a day. No need to be forever ringing bells.

‘T is a fine gas-ring, this; boils a kettle in a flash."

Nurse O'Brien was a tall red-haired woman of thirty with flashing white teeth, a freckled face and an engaging smile. Her cheerfulness and vitality made her a favourite with her patients. Nurse Hopkins, the District Nurse who came every morning to assist with the bedmaking and toilet of the heavy old lady, was a homely-looking middle-aged woman with a capable air and a brisk manner.

Cô điều dưỡng O’Brien từ phòng ngủ của bà Welman hối hả đi ra rồi vào phòng tắm. Cô ngoảnh lại nói:

- Tôi sẽ đặt ấm nước. Chị có thể dùng một ly trà rồi làm tiếp công việc.

Bà điều dưỡng Hopkins thoải mái nói:
- Được rồi, chị thì lúc nào cũng có thể làm một ly. Chị thường nói chẳng có chi bằng được ly trà ngon cả - một ly đậm.

Cô O’Brien đổ nước đầy ấm rồi đốt lò ga, nói:
- Em có đủ cả ở trong tủ chén - bình trà, ly cốc, đường. Edna đem sữa tươi đến một ngày hai lần. Chẳng cần phải rung chuông hoài... Đây là cái lò ga tốt, nó đun sôi ấm nước trong giây lát.

Cô O’Brien trạc ba mươi tuổi, thân hình cao lớn, tóc đỏ, răng trắng bóng, mặt đầy tàn nhang, miệng cười duyên dáng. Tính tình vui vẻ, sức sống dồi dào khiến cô được bệnh nhân yêu thích. Bà Hopkins là nữ điều dưỡng của khu vực, sáng nào cũng đến giúp dọn giường, rửa ráy cho bà già khắc khổ kia; bà là một phụ nữ trung niên bình thường, có dáng vẻ giỏi giang, nhanh nhẩu.

She said now approvingly, "Everything's very well done in this house."

The other nodded. "Yes, old-fashioned, some of it, no central heating, but plenty of fires and all the maids are very obliging girls and Mrs. Bishop looks after them well."

Nurse Hopkins said, "These girls nowadays - I've no patience with ‘em - don't know what they want, most of them - and can't do a decent day's work."

"Mary Gerrard's a nice girl," said Nurse O'Brien. "I really don't know what Mrs. Welman would do without her. You saw how she asked for her now? Ah, well, she's a lovely creature, I will say, and she's got a way with her."

Nurse Hopkins said, "I'm sorry for Mary. That old father of hers does his best to spite the girl."

"Not a civil word in his head, the old curmudgeon," said Nurse O'Brien.

"There, the kettle's singing. I'll wet the tea as soon as it comes to the boil."

The tea was made and poured, hot and strong. The two nurses sat with it in Nurse O'Brien's room next door to Mrs. Welman's bedroom.

"Mr. Welman and Miss Carlisle are coming down," said Nurse O'Brien.

"There was a telegram came this morning."

Giờ đây bà tán thành nói:

- Trong nhà này mọi cái đều tốt đẹp cả.

Cô O’Brien gật đầu:

- Đúng thế. Có nhiều cái đã lỗi thời. Không có lò sưởi hơi nước chung, nhưng có nhiều lò đốt bằng than củi. Đầy tớ toàn là những cô gái sốt sắng hầu hạ; bà Bishop trông nom họ kỹ lắm.

Bà Hopkins nói:

- Bọn gái đó bây giờ - chị không chịu nổi nữa - chúng nó hầu hết chẳng biết mình muốn cái gì, và chẳng làm được việc gì ra hồn cả.

- Mary Gerrard là cô gái ngoan - cô O’Brien nói - Em thực sự không biết bà Welman sẽ làm gì nếu không có cô ta. Chị đã thấy bà ấy đòi hỏi cô ta ra sao rồi? À, mà thực cô ta là một con người khả ái; cô ta được bà tín nhiệm.

Bà Hopkins nói:

- Chị buồn cho Mary. Cái ông bố già kia làm hết mình để trêu chọc cô con gái.

- Cái lão thô lỗ ấy chẳng có một tiếng lịch sự nào trong đầu óc cả - cô O’Brien nói - Kìa, ấm nước đang reo rồi. Chừng nào nước sôi, em sẽ pha trà ngay.
Trà pha xong, rót ra, nóng và đậm. Hai người ngối trước ly trà ở trong phòng cô O’Brien, bên cạnh phòng ngủ của bà Welman.

- Ông Welman cùng cô Carslite đang xuống đây - cô O’Brien nói - Có tin điện báo sáng nay.

"There, now, dear," said Nurse Hopkins. "I thought the old lady was looking excited about something. It's some time since they've been down, isn't it?"

"It must be two months and over. Such a nice young gentleman, Mr. Welman. But very proud-looking."

Nurse Hopkins said, "I saw her picture in the Tatler the other day - with a friend at Newmarket."

Nurse O'Brien said, "She's very well known in society, isn't she? And always has such lovely clothes. Do you think she's really good-looking, Nurse?"

Nurse Hopkins said, "Difficult to tell what these girls really look like under their make-up! In my opinion, she hasn't got anything like the looks Mary Gerrard has!"

Nurse O'Brien pursed her lips and put her head on one side. "You may be right now. But Mary hasn't got the style!"

Nurse Hopkins said sententiously, "Fine feathers make fine birds."

- Xuống đây, bây giờ, em ạ - bà Hopkins nói - Chị nghĩ bà lão có vẻ đang bị kích động về chuyện gì đó. Đã khá lâu rồi họ mới xuống đây, phải không em?
- Có lẽ đã hơn hai tháng rồi. Ông Welman là một nhà quý phái trẻ trung, tử tế. Nhưng có vẻ rất kiêu căng, tự đắc.

Bà Hopkins nói:

- Hôm trước chị thấy hình của cô ta trong tạp chí Tatler - chụp với một người bạn ở khu chợ mới.
Cô O’Brien nói:

- Cô ta rất nổi tiếng về mặt xã giao, phải thế không chị? Và lúc nào cũng ăn vận đẹp đẽ. Chị có cho là cô ta thực sự xinh đẹp không?

Bà Hopkins nói:

- Khó mà nói được con gái thực sự ra sao dưới lớp son phấn. Theo ý chị, cô ta không có được dáng dấp như Mary Gerrard.

Cô O’Brien mím môi, nghiêng đầu nói:
- Có thể là chị nói đúng. Nhưng Mary không hợp mốt thời thượng.

Bà Hopkins nói giọng dạy đời:

- Người tốt vì lúa, lúa tốt vì phân.

"Another cup of tea, Nurse?"

"Thank you, Nurse. I don't mind if I do."

Over their steaming cups the women drew a little closer together. Nurse O'Brien said, "An odd thing happened last night. I went in at two o'clock to settle my dear comfortably, as I always do, and she was lying there awake. But she must have been dreaming, for as soon as I got into the room she said, ‘The photograph. I must have the photograph.'

"So I said, ‘Why, of course, Mrs. Welman. But wouldn't you rather wait till morning?' And she said, ‘No. I want to look at it now.' So I said, ‘Well, where is this photograph? Is it the one of Mr. Roderick you're meaning?'

And she said, ‘Roderick? No. Lewis.' And she began to struggle, and I went to lift her and she got out her keys from the little box beside her bed and told me to unlock the second drawer of the tallboy, and there, sure enough, was a big photograph in a silver frame. Such a handsome man. And ‘Lewis' written across the corner. Old-fashioned, of course,

must have been taken years ago. I took it to her and she held it there, staring at it a long time. And she just murmured, ‘Lewis - Lewis.' Then she sighed and gave it to me and told me to put it back. And, would you believe it, when I turned round again she'd gone off as sweetly as a child."

- Một ly nữa nhé chị?

- Cám ơn em. Cũng không sao.

Bên những ly trà bốc hơi. Hai người xích lại gần nhau.
Cô O’Brien nói:

- Đêm hôm qua xảy ra một chuyện thực kỳ quặc.

Vào lúc hai giờ, như thường lệ, em vào nâng giấc bà lão, thì thấy bà nằm trên giường thao thức không ngủ. Thế nhưng chắc chắn là bà đang chiêm bao, vì ngay khi em vừa bước vào phòng thì bà nói: “Tấm hình, tôi phải có tấm hình”.

Em nói: “Dạ, thưa bà Welman. Thế nhưng có lẽ bà nên đợi đến sáng ngày đã?” Bà nói, “Không. Tôi muốn ngắm tấm hình đó ngay bây giờ cơ”. Em nói, “Được rồi, thế tấm hình đó ở đâu? Có phải bà muốn nói tấm hình của ông Roderick không? Bà nói, “Roderick nào? Không. Lewis cơ”. Rồi bà bắt đầu trằn trọc trăn trở. Em tới nâng bà dậy, bà lấy chìa khóa trong chiếc hộp nhỏ cạnh giường đưa cho em, bảo em mở ngăn thứ hai của tủ com-mốt, trong đó em thấy một bức hình to mắc khung bạc. Hình một chàng đẹp trai, ở góc là chữ tên “Lewis” vắt ngang. Bức hình cổ lắm rồi, hẳn chụp cách đây đã nhiều năm. Em lấy hình đem đến cho bà, bà cầm lấy ngắm nghía một lúc lâu. Bà nói lẩm bẩm: “Lewis - Lewis”. Rồi bà thở dài đưa cho em bảo em cất lại chỗ cũ. Chị có tin được không - lúc em quay lại thì bà đã ngủ thiếp đi ngon lành như một đứa trẻ thơ vậy.

Nurse Hopkins said, "Was it her husband, do you think?"

Nurse O'Brien said, "It was not! For this morning I asked Mrs. Bishop, careless-like, what was the late Mr. Welman's first name, and it was Henry, she told me!"

The two women exchanged glances. Nurse Hopkins had a long nose, and the end of it quivered a little with pleasurable emotion. She said thoughtfully, "Lewis - Lewis. I wonder, now. I don't recall the name anywhere round these parts."

"It would be many years ago, dear," the other reminded her.

"Yes, and, of course, I've only been here a couple of years. I wonder, now -"

Nurse O'Brien said, "A very handsome man. Looked as though he might be a cavalry officer!"

Nurse Hopkins sipped her tea. She said, "That's very interesting."

Nurse O'Brien said romantically, "Maybe they were boy and girl together and a cruel father separated them."

Nurse Hopkins said with a deep sigh, "Perhaps he was killed in the war."

***

Bà Hopkins nói:

- Em có nghĩ đó là chồng bà ta không?
Cô O’Brien nói:

- Không đâu! Vì sáng hôm ấy em làm vẻ lơ là hỏi bà Bishop tên ông Welman trước đây là gì, thì bà nói là Henry.

Hai người đưa mắt nhìn nhau. Bà Hopkins có sống mũi dài, đầu mũi hơi rung lên vì thích thú. Bà trầm ngâm nói:

- Lewis - Lewis. Chị không nhớ ở quanh đây có người nào tên đấy.

- Có lẽ nhiều năm trước đây có ai tên như vậy - cô O’Brien nhắc nhở.

- Ừ, cố nhiên rồi, chị mới ở đây có mấy năm thôi. À mà…
Cô O’Brien nói:

- Đó là một anh chàng rất đẹp trai. Có dáng tựa như một sĩ quan kỵ binh.

Bà Hopkins nhấp trà, nói:

- Thực rất thú vị.

Cô O’Brien mơ màng nói:

- Có thể là cô, cậu chung sống với nhau rồi bị ông bố tàn nhẫn chia cách, phân ly.

Bà Hopkins thở dài thườn thượt, nói:

- Có lẽ cậu ta đã bị giết trong lúc chiến tranh.

***

When Nurse Hopkins, pleasantly stimulated by tea and romantic speculation, finally left the house, Mary Gerrard ran out of the door to overtake her.

"Oh, Nurse, may I walk down to the village with you?"

"Of course you can, Mary, my dear."

Mary Gerrard said breathlessly, "I must talk to you. I'm so worried about everything."

The older woman looked at her kindly. At twenty-one Mary Gerrard was a lovely creature with a kind of wild-rose unreality about her; a long delicate neck, pale golden hair lying close to her exquisitely shaped head in soft natural waves, and eyes of a deep, vivid blue.

Nurse Hopkins said, "What's the trouble?"

"The trouble is that the time is going on and on and I'm not doing anything!"

Nurse Hopkins said dryly, "Time enough for that."

"No, but it is so - so unsettling. Mrs. Welman has been wonderfully kind, giving me all that expensive schooling. I do feel now that I ought to be

starting to earn my own living. I ought to be training for something."

Nước trà ngon và sự suy đoán lãng mạn làm cho bà Hopkins khích động thích thú. Khi bà rời nhà ra đi, thì Mary Gerrard chạy ra khỏi cổng đuổi theo kịp.

- Cô ơi, cô cho cháu theo xuống làng với nhé?

- Lẽ dĩ nhiên là được chứ Mary.

Mary Gerrard thở hổn hển nói:

- Cháu cần nói với cô. Cháu băn khoăn về đủ thứ chuyện.
Bà nhìn cô một cách hiền từ.

Với tuổi hai mươi mốt, Mary Gerrard là một thiếu nữ khả ái, có vẻ huyền ảo như đóa hoa hồng hoang dã, cổ cao xinh xắn, làn tóc vàng nhạt như sóng lượn nhịp nhàng trên mái đầu tuyệt đẹp, mắt xanh sâu thẳm linh động.

Bà Hopkins nói:

- Cháu có chi buồn phiền thế?

- Cháu buồn ngày tháng cứ trôi qua mà cháu thì chẳng làm gì cả.

Bà Hopkins thản nhiên nói:

- Cháu còn đủ thì giờ chán.

- Thưa không phải vậy đâu, cháu chẳng có chi là ổn định cả. Bà Welman đối với cháu cực kỳ là tử tế, bà cho cháu ăn học rất tốn kèm. Lúc này cháu cảm thấy rằng cháu cần phải bắt đầu tự lực kiếm sống cho mình. Cháu cần phải học một nghề gì đó.

Nurse Hopkins nodded sympathetically.

"It's such a waste of everything if I don't. I've tried to - to - explain what I

feel to Mrs. Welman, but - it's difficult - she doesn't seem to understand.

She keeps saying there's plenty of time."

Nurse Hopkins said, "She's a sick woman, remember."

Mary flushed, a contrite flush. "Oh, I know. I suppose I oughtn't to bother her. But it is worrying - and Father's so - so beastly about it! Keeps jibing me for being a fine lady! But indeed I don't want to sit about doing nothing!"

Bà Hopkins gật đầu tỏ ý thông cảm.
- Nếu không làm như thế, thì phí phạm lắm. Cháu đã cố bày tỏ cảm nghĩ của mình với bà Welman, nhưng hình như bà không chịu hiểu - thực khó khăn quá. Bà cứ bảo rằng còn nhiều thời gian.
Bà Hopkins nói:

- Cháu nên nhớ là bà đang bệnh.

Mary mặt ửng hồng lên vì hối hận.

- Ồ, cháu biết thế chứ. Lẽ ra cháu không nên quấy rầy bà. Nhưng thực là bực mình - bố cháu quá quắt, quá quắt lắm đối với chuyện này. Bố cứ mắng hoài cháu là tiểu thư đài các. Thực ra, cháu đâu có muốn ngồi không, chẳng làm gì.

"I know you don't."

"The trouble is that training of any kind is nearly always expensive. I know German pretty well now, and I might do something with that. But I think really I want to be a hospital nurse. I do like nursing and sick people."

Nurse Hopkins said unromantically, "You've got to be as strong as a horse, remember!"

"I am strong! And I really do like nursing. Mother's sister, the one in New Zealand, was a nurse. So it's in my blood, you see."

"What about massage?" suggested Nurse Hopkins. "Or Norland? You're fond of children. There's good money to be made in massage."

Mary said doubtfully, "It's expensive to train for it, isn't it? I hoped - but of course that's very greedy of me - she's done so much for me already."

"Mrs. Welman, you mean? Nonsense. In my opinion, she owes you that.

She's given you a slap-up education, but not the kind that leads to anything much. You don't want to teach?"

"I'm not clever enough."

Nurse Hopkins said, "There's brains and brains! If you take my advice, Mary, you'll be patient for the present. In my opinion, as I said, Mrs.

Welman owes it to you to help you get a start at making your living. And I've no doubt she means to do it. But the truth of the matter is, she's got fond of you, and she doesn't want to lose you."

- Cô biết cháu không thế.

- Chỉ phiền là học nghề gì cũng tốn kém cả. Bây giờ cháu biết tiếng Đức khá giỏi, cháu có thể làm một việc gì đó với thứ tiếng này. Nhưng cháu nghĩ cháu thật sự muốn làm điều dưỡng tại bệnh viện. Cháu thích nghề điều dưỡng và bệnh nhân.
Bà Hopkins nói thẳng thực.

- Cháu phải có sức mạnh như trâu mới được. Phải nhớ thế nhé.

- Cháu khỏe lắm. Cháu thực sự thích nghề điều dưỡng. Em của mẹ cháu, ở Tân Tây Lan đã làm điều dưỡng. Như vậy là nghề này nằm sẵn trong máu cháu, cô thấy đấy.

- Thế còn nghề xoa bóp thì sao? - Bà Hopkins gợi ý - Hay là Norland nhé? Cháu yêu thích trẻ nít. Làm nghề xoa bóp lại nhiều tiền nữa.

Mary hồ nghi nói:

- Học nghề ấy tốn tiền lắm, phải không cô? Cháu mong được thế lắm - nhưng thế là cháu quá tham lam - bà ta đã giúp cháu nhiều rồi.

- Cháu có ý nói đến bà Welman à? Thực vô lý.

Theo ý cô, bà ta còn chịu ơn cháu về việc này là đằng khác. Bà ta đã cho cháu học quá bảnh, nhưng chẳng phải là cái học đem lại cho cháu được gì nhiều. Cháu không thích dạy học hay sao?
- Cháu không đủ trí thông minh.

Bà Hopkins nói:

- Trí óc thì có người thế nọ, kẻ thế kia chứ. Mary ạ, nếu cháu theo lời cô khuyên, thì cháu hãy nên kiên trì trong lúc này. Theo ý cô, như cô đã nói đó, bà Welman chịu ơn cháu, nên sẽ giúp cháu bắt đầu việc kiếm kế sinh nhai. Cô tin rằng bà ta có ý muốn làm như vậy. Nhưng thực sự là bà ta yêu thương cháu, bà ta không muốn mất cháu.

Mary said, "Oh!" She drew in her breath with a little gasp. "Do you really think that's it?"

"I haven't the least doubt of it! There she is, poor old lady, more or less helpless, paralyzed one side and nothing and nobody much to amuse her.

It means a lot to her to have a fresh, pretty young thing like you about the house. You've a very nice way with you in a sickroom."

Mary said softly, "If you really think so - that makes me feel better....

Dear Mrs. Welman, I'm very, very fond of her! She's been so good to me always. I'd do anything for her!"

Nurse Hopkins said dryly, "Then the best thing you can do is to stay where you are and stop worrying! It won't be for long."

Mary said, "Do you mean -?"

Her eyes looked wide and frightened.

Mary nói:

- Ồ! - Nàng thở ra hơi mạnh - Cô có thực nghĩ là như vậy không?

- Về điều ấy cô chẳng nghi ngờ chút nào cả. Bà lão già yếu, hầu như không tự lo liệu nổi, bại nửa người, chẳng có gì, chẳng có ai làm cho vui được mấy nả. Có được một người tươi tắn, trẻ trung như cháu đây quanh quẩn bên mình thì thật là đáng kể nhiều lắm đối với bà ta. Cháu có phần hành tốt đẹp lắm trong phòng bệnh.

Mary nói khẽ.

- Nếu cô thực sự nghĩ thế… làm cho cháu cảm thấy dễ chịu hơn… Cháu rất yêu bà Welman. Bà ta lúc nào cũng tốt bụng đối với cháu. Cháu sẽ làm bất cứ việc gì cho bà.

Bà Hopkins thản nhiên nói:

- Thế thì tốt hơn hết là cháu nên ở lại đây và đừng có thắc mắc nữa. Sẽ chẳng lâu đâu.

Mary nói:

- Cô định nói gì thế…?

Mắt nàng mở to, sợ hãi.

The District Nurse nodded. "She's rallied wonderfully, but it won't be for long. There will be a second stroke and then a third. I know the way of it

only too well. You be patient, my dear. If you keep the old lady's last days happy and occupied, that's a better deed than many. The time for the other will come."

Mary said, "You're very kind."

Nurse Hopkins said, "Here's your father coming out from the lodge - and not to pass the time of day pleasantly, I should say!"

They were just nearing the big iron gates. On the steps of the lodge an elderly man with a bent back was painfully hobbling down the two steps.

Nurse Hopkins said cheerfully, "Good morning, Mr. Gerrard."

Ephraim Gerrard said crustily, "Ah!"

"Very nice weather," said Nurse Hopkins.

Old Gerrard said crossly, "May be for you. 'It isn't for me. My lumbago's been at me something cruel."

Nurse Hopkins said cheerfully, "That was the wet spell last week, I expect. This hot dry weather will soon clear that away."

Her brisk professional manner appeared to annoy the old man.

Bà điều dưỡng gật đầu. “Bà ấy đã hồi phục một cách tuyệt vời, nhưng không lâu nữa đâu. Sẽ có một cơn đột quỵ thứ hai rồi thứ ba nữa. Tôi biết chuyện này quá rõ. Nhưng hãy bình tĩnh nhé. Nếu cháu giữ được những ngày cuối của cụ bà vui vẻ và bận rộn, thì đó là điều đáng làm hơn cả. Đã đến lúc tôi phải coi sóc bệnh nhân khác.

Mary nói, “Bà thật quý hóa quá.”

Bà Hopkins nói:

- Kìa, bố cháu đang đi ra từ phòng thường trực kìa - và theo cô thì chắc hôm nay ông ta không được vui.

Họ tiến đến gần cổng sắt lớn. Trên những bậc thang của nhà săn, một ông già lưng còng đang khập khiễng khó nhọc leo xuống hai bậc.
Bà Hopkins vui vẻ nói:

- Chào ông Gerrard.

Ephraim Gerrard nói cộc lốc:

- A!

- Tiết trời đẹp lắm - Bà Hopkins nói.

Lão Gerrard cáu kỉnh nói:

- Có lẽ đối với bà thôi, chớ chẳng phải đối với tôi.

Tôi đau lưng dữ quá.

Bà Hopkins tươi cười:

- Tôi cho là tại tuần rồi ẩm ướt. Với cái khí hậu khô ráo, nóng bức như thế này, thì chẳng bao lâu sẽ hết sạch cả thôi.

Cử chỉ nhanh nhẹn lành nghề của bà xem chừng làm bực mình lão già.

He said disagreeably, "Nurses - nurses, you're all the same. Full of cheerfulness over other people's troubles. Little you care! And there's Mary talks about being a nurse, too. Should have thought she'd want to be something better than that, with her French and her German and her piano-playing and all the things she's learned at her grand school and her travels abroad."

Mary said sharply, "Being a hospital nurse would be quite good enough for me!"

"Yes, and you'd sooner do nothing at all, wouldn't you? Strutting about with your airs and your graces and your fine-lady-do-nothing ways.

Laziness, that's what you like, my girl!"

Mary protested, tears springing to her eyes, "It isn't true, Dad. You've no right to say that!"

Lão hậm hực nói:

- Điều dưỡng mới chả điều dưỡng, đều giống nhau tuốt. Cứ hơn hớn trước nỗi buồn phiền của kẻ khác thôi. Chẳng có ý tứ gì! Cả cái con Mary kia nữa, cũng nói làm điều dưỡng. Mình cứ tưởng rằng nó muốn làm cái gì tốt hơn thế chứ, với cái tiếng Pháp, tiếng Đức, cái tài chơi đàn piano và tất cả các môn mà nó học được ở cái trường lớn của nó, và trong các chuyến nó đi du lịch nước ngoài.
Mary nói gay gắt:

- Làm điều dưỡng bệnh viện đối với tôi thế là quá đủ rồi.

- Phải rồi, và chẳng bao lâu nữa cô sẽ chẳng làm gì, phải thế không nào? Rồi cô sẽ khuệnh khoạng, làm bộ làm tịch, làm duyên làm dáng, ra cái vẻ ta đây tiểu thư đài các, chẳng mó tay đến việc gì. Đồ lười chảy thây, cô là thế đó, con gái của tôi ạ.
Mary rưng rưng nước mắt, phản đối:
- Không đúng thế đâu, bố ạ. Bố không có quyền nói con như vậy.

Nurse Hopkins intervened with a heavy, determinedly humorous air.

"Just a bit under the weather, aren't we, this morning? You don't really mean what you say, Gerrard. Mary's a good girl and a good daughter to

you."

Gerrard looked at his daughter with an air of almost active malevolence.

"She's no daughter of mine - nowadays - with her French and her history and her mincing talk. Pah!"

He turned and went into the lodge again.

Mary said, the tears still standing in her eyes, "You do see, Nurse, don't you, how difficult it is? He's so unreasonable. He's never really liked me even when I was a little girl. Mum was always standing up for me."

Nurse Hopkins said kindly, "There, there, don't worry. These things are sent to try us! Goodness, I must hurry. Such a round as I've got this morning."

And as she stood watching the brisk retreating figure, Mary Gerrard thought forlornly that nobody was any real good or could really help you.

Nurse Hopkins, for all her kindness, was quite content to bring out a little stock of platitudes and offer them with an air of novelty.

Mary thought disconsolately, "What SHALL I do?"

Bà Hopkins với vẻ rầu rầu, hóm hỉnh nói xen vào:
- Chỉ chút xíu thôi, vì thời tiết sáng nay, phải thế không nào? Thực ra ông không có ý định nói thế đâu, ông Gerrard ạ. Mary là cô bé tốt và là con gái ngoan của ông.

Gerrard nham hiểm nhìn con gái nói:

- Bây giờ nó không phải là con gái của tôi - với cái tiếng Pháp của nó, với câu chuyện và lối nói điệu đà màu mè của nó. Chà!

Lão quay ngoắt, đi trở vào nhà săn.

Lệ còn đọng trên mắt. Mary nói:

- Cô xem đấy, biết bao nhiêu khó khăn. Ông ta không biết điều chút nào. Ông chẳng bao giờ ưa cháu ngay cả khi cháu còn bé. Mẹ cháu lúc nào cũng bênh vực cháu.

Bà Hopkins dịu dàng nói:

- Cháu đừng buồn. Những việc ấy là để thử thách ta đó thôi. Trời ơi, cô phải đi gấp đây. Sáng nay mình được một phen.

Đứng trông cái hình dáng mau mắn rút lui ấy, Mary Gerrard thấy mình lẻ loi, nghĩ rằng chẳng có ai là thực sự tốt cả; chẳng ai thực giúp đỡ mình được. Bà Hopkins dù có tử tế chăng nữa, cũng chỉ lấy làm vừa lòng về những lời vô vị cũ nhàm nói ra với cái vẻ mới mẻ mà thôi.

Mary buồn bực nghĩ: “Bây giờ mình phải làm gì đây?”








No comments:

Post a Comment

your comment - ý kiến của bạn