MENU

BILINGUAL BLOG – BLOG SONG NGỮ ANH VIỆT SHARE KNOWLEGE AND IMPROVE LANGUAGE

--------------------------- TÌM KIẾM TRÊN BLOG NÀY BẰNG GOOGLE SEARCH ----------------------------

TXT-TO-SPEECH – PHẦN MỀM ĐỌC VĂN BẢN

Click phải, chọn open link in New tab, chọn ngôn ngữ trên giao diện mới, dán văn bản vào và Click SAY – văn bản sẽ được đọc với các thứ tiếng theo hai giọng nam và nữ (chọn male/female)

- HOME - VỀ TRANG ĐẦU

CONN'S CURENT THERAPY 2016 - ANH-VIỆT

150 ECG - 150 ĐTĐ - HAMPTON - 4th ED.

VISUAL DIAGNOSIS IN THE NEWBORN

Monday, February 7, 2011

SAD CYPRESS 3 - CÂY BÁCH BUỒN - Agatha Christie


SAD CYPRESS

Agatha Christie

CÂY BÁCH BUỒN

Agatha Christie

Chapter 3

Your Aunt had second stroke last night. No cause immediate anxiety but suggest you should come down if possible. Dr. Lord.

Immediately on receipt of the telegram Elinor had rung up Roddy, and now they were in the train together bound for Hunterbury.

Elinor had not seen much of Roddy in the week that had elapsed since their visit. On the two brief occasions when they had met, there had been an odd kind of constraint between them. Roddy had sent her flowers - a great sheaf of long-stemmed roses. It was unusual on his part.

At a dinner they had had together he had seemed more attentive than usual, consulting her preferences in food and drink, being unusually assiduous in helping her on and off with her coat. A little, Elinor thought, as though he were playing a part in a play - the part of the devoted fiance. Then she had said to herself, Don't be an idiot. Nothing's wrong. You imagine things! It's that beastly, brooding, possessive mind of yours.”

Chương 3

Đêm qua cô của cô đã lên cơn bệnh lần thứ hai. Không có lo ngại tức thì, nhưng đề nghị cô xuống ngay nếu có thể được. Lord.

Ngay khi nhận được điện tín của Lord, Elinor gọi dây nói cho Roddy; bây giờ họ đang ở trên xe lửa đi đến Hunterbury.

Trong tuần sau lần xuống thăm trước, Elinor không mấy khi gặp Roddy. Trong hai dịp ngắn ngủi gặp nhau, họ có thái độ gượng gạo lạ lùng. Roddy đã gửi hoa đến tặng nàng - một bó hồng to dài nhánh. Đó là một việc khác thường, về phía chàng.

Trong bữa ăn chung, chàng cũng hình như quan tâm hơn thường lệ: nào hỏi nàng thích ăn gì uống gì hơn, nào giúp nàng cởi, khoác áo choàng quá mức sốt sắng. Elionor nghĩ, hơi có vẻ như là chàng ta đang đóng kịch - đóng vai một vị hôn phu say đắm. Rồi nàng đã tự nhủ thầm: “Chớ có ngốc như vậy. Có gì sai trái đâu nào. Chỉ tại mình tưởng tượng. Đầu óc mình sao mà ủ ê, tồi tệ, cứ muốn giữ làm của riêng”.

Her manner to him had been perhaps a shade more detached, more aloof than usual. Now, in this sudden emergency, the constraint passed, they talked together naturally enough.

Roddy said, "Poor old dear, and she was so well when we saw her the other day."

Elinor said, "I do mind so terribly for her. I know how she hated being ill, anyway, and now I suppose she'll be more helpless still, and she'll simply loathe that! One does feel, Roddy, that people ought to be set free - if they themselves really want it."

Roddy said, "I agree. It's the only civilized thing to do. You put animals out of their pain. I suppose you don't do it with human beings simply because, human nature being what it is, people would get shoved off for their money by their fond relations - perhaps when they weren't really bad at all."

Elinor said thoughtfully, "It would be in the doctors' hands, of course."

"A doctor might be a crook."

"You could trust a man like Dr. Lord."

Roddy said carelessly, "Yes, he seems straightforward enough. Nice

fellow."

**

Đối với chàng có lẽ nàng đã hơi xa rời, cách biệt hơn lúc thường.

Giờ đây, trong cơ khẩn cấp đột ngột, sự gượng gạo qua đi, họ trò chuyện với nhau khá tự nhiên.

Roddy nói.

- Thương cho bà lão quá. Hôm trước mình gặp, bà còn kha khá.

Elinor nói:

- Em rất lo cho bà. Em biết bà rất sợ bệnh; bây giờ còn bại liệt hơn, chắc bà bực mình lắm! Anh Roddy ạ, nhiều người có cảm nghĩ là người ta cần được giải thoát - nếu họ thật sự muốn thế.

Roddy nói.

- Anh đồng ý với em. Đó là một việc văn minh nên làm. Mình làm cho con vật thoát khỏi đau khổ. Anh cho rằng người ta sỡ dĩ không làm như thế đối với con người chỉ là vì con người có thể bị bà con thân thuộc vì tiền của họ mà tống khứ họ đi - có lẽ ngay cả khi họ chẳng thật sự bệnh tật gì.

Elinor trầm ngâm nói.

- Chắc là phải do tay bác sĩ chứ.

- Bác sĩ cũng có thể là một tên ác ôn.

- Mình có thể tin cậy một người như bác sĩ Lord được.

Roddy lơ là nói:

- Đúng thế, ông ta có vẻ là người thẳng thắn, tử tế.

**

Dr. Lord was leaning over the bed. Nurse O'Brien hovered behind him. He was trying, his forehead puckered, to understand the slurred sounds coming from his patient's mouth.

He said, "Yes, yes.... Now, don't get excited. Take plenty of time. Just raise this right hand a little when you mean yes. There's something you're worried about?"

He received the affirmatory sign.

"Something urgent? Yes. Something you want done? Someone sent for?

Miss Carlisle? And Mr. Welman? They're on their way."

Again Mrs. Welman tried incoherently to speak. Dr. Lord listened attentively.

"You wanted them to come, but it's not that? Someone else? A relation?

No? Some business matter? I see. Something to do with money? Lawyer?

That's right, isn't it? You want to see your lawyer? Want to give him instructions about something?"

Bác sĩ Lord cúi xuống giường, cô điều dưỡng O’Brien lởn vởn phía sau chàng. Trán nhăn nhíu, chàng cố nghe những tiếng lắp bắp thốt ra từ miệng người bệnh.

Chàng nói.

- Dạ, dạ… xin bà chớ kích động. Còn nhiều thời gian chán. Lúc nào bà muốn nói là đúng, thì giơ tay phải lên đôi chút. Bà có điều gì băn khoăn nào?

Bà tỏ dấu hiểu ý.

- Có điều gì cần gấp, phải không? Dạ. Bà muốn người ta làm điều gì? Bà muốn gọi ai thế? Cô Carlis;e, phải không? Hay ông Welman? Cô cậu ấy đang tới đây.

Bà Welman lại lắp bắp cố nói. Bác sĩ Lord chăm chú nghe.

- Bà muốn cô cậu đó tới, nhưng không phải thế à? Một người nào khác? Một người bà con? Không phải thế ư? Công việc làm ăn à? Tôi thấy rồi. Có phải về chuyện tiền nong không? Luật sư ư? Thôi đúng rồi, phải thế không? Bà muốn gặp luật sư phải không? Muốn dặn ông ta điều gì à?

"Now, now - that's all right. Keep calm. Plenty of time. What's that you're saying - Elinor?" He caught the garbled name. "She knows what lawyer?

And she will arrange with him? Good. She'll be here in about half an hour. I'll tell her what you want and I'll come up with her and we'll get it all straight. Now, don't worry any more. Leave it all to me. I'll see that things are arranged the way you want them to be."

He stood a moment watching her relax, then he moved quietly away and went out on the landing. Nurse O'Brien followed him. Nurse Hopkins was

just coming up the stairs. He nodded to her.

She said breathlessly, "Good evening, Doctor."

"Good evening, Nurse."

He went with the two of them into Nurse O'Brien's room next door and gave them their instructions. Nurse Hopkins would remain on overnight and take charge with Nurse O'Brien.

- Bây giờ, bây giờ thì… được rồi. Xin bà bình tĩnh. Có nhiều thời gian mà. Bà nói gì thế - cô Elinor ư? - Chàng nghe thấy cái tên gọi tắt - Cô ta biết luật sư nào rồi chứ? Cô sẽ thu xếp với ông ta? Tốt lắm. Khoảng nửa tiếng nữa cô ta sẽ tới đây. Tôi sẽ bảo cô ý bà muốn gì, tôi sẽ cùng đi với cô ta, lo liệu việc đó ngay. Thôi nhé, bà đừng băn khoăn gì nữa. Cứ để mọi chuyện mặc tôi. Tôi sẽ lo liệu các việc làm theo đúng ý bà.

Chàng dừng lại một lát trông bà nghỉ ngơi, rồi mới lặng lẽ đi ra phía đầu cầu thang. Cô O’Brien bước theo. Lúc ấy bà Hopkins vừa lên tới cầu thang. Chàng hướng về phía bà gật đầu.

Bà Hopkins thở hổn hể nói:

- Chào bác sĩ.

- Chào bà.

Chàng cùng hai người vào phòng cô O’Brien ở bên cạnh, rồi dặn dò. Bà Hopkins sẽ ở lại đêm, phụ trách công việc với cô O’Brien.

"Tomorrow I'll have to get hold of a second resident nurse. Awkward, this diphtheria epidemic over at Stamford. The nursing homes there are working short handed as it is."

Then, having given his orders, which were listened to with reverent attention (which sometimes tickled him), Dr. Lord went downstairs, ready to receive the niece and nephew who, his watch told him, were due to arrive any minute now.

In the hall he encountered Mary Gerrard. Her face was pale and anxious.

She asked, "Is she better?"

Dr. Lord said, "I can ensure her a peaceful night - that's about all that can be done."

Mary said brokenly, "It seems so cruel - so unfair"

- Ngày mai tôi sẽ kiếm thêm một cô điều dưỡng nội trú nữa. Rầy rà quá: bênh bạch hầu lan truyền ở vùng Stamford, vì thế phòng điều dưỡng thiếu người.

Lời dặn của chàng được chú ý nghe một cách kín cẩn (điều này đôi khi làm cho chàng ngột ngạt). Dặn dò xong, bác sĩ Lord đi xuống nhà, đợi đón hai cháu bà Welman sắp tới nơi.

Trong phòng đợi chàng gặp Mary Gerrard mặt nhợt nhạt, lo lắng. Nàng hỏi:

- Bà có bớt không?

Bác sĩ Lord nói:

- Tôi có thể giúp bà ta có được một đêm yên lành - chỉ có thể làm được vậy thôi.

Mary nói lắp bắp:

- Có vẻ tàn nhẫn quá, chẳng công bằng chút nào…

He nodded sympathetically enough. "Yes, it does seem like that sometimes. I believe -"

He broke off. "That's the car."

He went out into the hall. Mary ran upstairs.

Elinor exclaimed as she came into the drawing-room, "Is she very bad?"

Roddy was looking pale and apprehensive.

The doctor said gravely, "I'm afraid it will be rather a shock to you. She's badly paralyzed. Her speech is almost unrecognizable. By the way, she's definitely worried about something. It's to do with sending for her lawyer. You know who he is, Miss Carlisle?"

Elinor said quickly, "Mr. Seddon - of Bloomsbury Square. But he wouldn't be there at this time of the evening, and I don't know his home address."

Chàng gật đầu biểu đồng tình:

- Đúng thế, đôi khi có vẻ như vậy. Tôi cho là… - Chàng nói lớn - Xe tới rồi.

Chàng bước ra. Mary chạy lên lầu.

Elinor vào phòng khách, nói to.

- Cô tôi có bệnh lắm không?

Roddy trông có vẻ nhợt nhạt, lo âu.

Bác sĩ trầm trọng nói:

- Tôi e rằng tin này sẽ làm cô sửng sốt. Bà ta bị bại liệt nặng. Lời nói hầu như không còn nhận ra nổi. Tiện đây xin nói cô biết, chắc chắn là bà ta băn khoăn về điều gì đó. Có liên hệ đến việc mời luật sư. Cô Carlisle, cô có biết ông ta là ai không?

Elionor nói mau:

- Đó là ông Seddon, ở quảng trường Bloomsbury. Nhưng chiều nay vào giờ này chắc ông ta không có ở nhà; tôi lại không rõ địa chỉ của ông ta.

Dr. Lord said reassuringly, "Tomorrow will be in plenty of time. I'm anxious to set Mrs. Welman's mind at rest as soon as possible. If you will come up with me now, Miss Carlisle, I think together we shall be able to reassure her."

"Of course. I will come up at once."

Roddy said hopefully, "You don't want me?"

He felt faintly ashamed of himself, but he had a nervous dread of going up to the sickroom, of seeing Aunt Laura lying there inarticulate and helpless.

Dr. Lord reassured him promptly. "Not the least need, Mr. Welman.

Better not to have too many people in the room."

Roddy's relief showed plainly.

Bác sĩ Lord nói trấn an:

- Ngày mai còn có nhiều thời giờ. Tôi phải liệu làm cho đầu óc bà Welman được nghỉ ngơi càng sớm càng tốt. Cô Carlisle, lúc này nếu cô cùng lên với tôi, tôi nghĩ rằng chúng ta sẽ có thể cùng nhau làm cho bà ta bình tĩnh lại.

- Tôi sẽ lên ngay bây giờ.

Roddy đầy hy vọng nói.

- Thế ông không cần đến tôi sao?

Chàng tự cảm thấy thẹn thẹn, nhưng chàng rất sợ phải lên phòng bệnh, phải trông thấy cô Laura nằm đấy bại liệt, cứng đơ.

Bác sĩ Lord vội trấn an chàng.

- Không cần chút nào đâu, ông Welman ạ. Không có quá nhiều người ở trong phòng thì tốt hơn.

Roddy lộ rõ vẻ yên tâm.

Dr. Lord and Elinor went upstairs. Nurse O'Brien was with the patient.

Laura Welman, breathing deeply and stertorously, lay as though in a stupor. Elinor stood looking down on her, shocked by the drawn, twisted face.

Suddenly Mrs. Welman's right eyelid quivered and opened. A faint change came over her face as she recognized Elinor. She tried to speak.

"Elinor..." The word would have been meaningless to anyone who had not guessed at what she wanted to say.

Elinor said quickly, "I'm here, Aunt Laura. You're worried about something? You want me to send for Mr. Seddon?"

Another of those hoarse, raucous sounds. Elinor guessed at the meaning.

She said, "Mary Gerrard?"

Slowly the right hand moved shakily in assent. A long burble of sound came from the sick woman's lips. Dr. Lord and Elinor frowned helplessly.

Again and again it came. Then Elinor got a word.

Bác sĩ Lord cùng Elinor đi lên lầu. Cô O’Brien đang ở cạnh bệnh nhân.

Bà Laura Welman nằm thở phì phào, như đang trong cơn hôn mê. Elinor cúi nhìn bà, sửng sốt vì thấy khuôn mặt nhăn nheo rúm ró.

Bỗng nhiên mi mắt phải của bà hơi rung lên, rồi mở ra. Khi nhận ra Elinor, mặt bà hơi biến đổi. Bà cố gắng nói.

- Elinor ơi…

Tiếng đó chắc hẳn vô nghĩa đối với ai không đoán ra bà muốn nói gì.

Elinor nói mau.

- Cháu đây, cô Laura ạ. Cô băn khoăn điều gì, phải không? Có phải cô muốn cháu cho mời ông Seddon không?

Một tiếng khàn khàn nữa vang lên. Elinor đoán ra ý nghĩa, liền nói.

- Mary Gerrard, phải không cô?

Bàn tay phải lắc lư chậm chậm tỏ ý tán thành.

Từ môi bà già bệnh hoạn thốt ra một tiếng lào phào. Bác sĩ Lord và Elinor nhăn mặt, không hiểu. Tiếng đó nhắc đi nhắc lại nhiều lần, thế rồi Elinor bắt được một tiếng.

"Provision - You want to make provision for her in your will? You want her to have some money? I see, dear Aunt Laura. That will be quite simple. Mr. Seddon will come down tomorrow and everything shall be arranged exactly as you wish."

The sufferer seemed relieved. The look of distress faded from that appealing eye. Elinor took her hand in hers and felt a feeble pressure from her fingers.

Mrs. Welman said with a great effort, "You - all - you ..."

Elinor said, "Yes, yes, leave it all to me. I will see that everything you want is done!"

She felt the pressure of the fingers again. Then it relaxed. The eyelids drooped and closed.

- Điều khoản? Cô muốn đặt một điều khoản cho cô ta vào trong di chúc của cô, phải không? Cô muốn cô ta có được một số tiền, phải không? Cháu rõ rồi, cô Laura ạ. Việc đó sẽ đơn giản thôi. Ngày mai ông Seddon sẽ xuống đây; mọi sự sẽ được thu xếp ổn thỏa đúng như cô muốn.

Bệnh nhân hình như trút được gánh nặng. Cái nhìn lo lắng phai nhòa đi trên con mắt cầu khẩn van lơn. Elinor nắm lấy tay bà, cảm thấy các ngón tay xiết nhẹ yếu ớt.

Bà Welman cố sức nói.

- Cháu… tất cả… cháu…

Elinor nói:

- Dạ, dạ, cô để tất cả mọi việc đó cho cháu. Cháu sẽ lo liệu sao cho mọi chuyện làm đúng theo ý cô.

Nàng lại cảm thấy các ngón tay xiết nhẹ. Rồi buông lỏng ra. Mi mắt sụp xuống, khép lại.

Dr. Lord laid a hand on Elinor's arm and drew her gently away out of the room. Nurse O'Brien resumed her seat near the bed.

Outside on the landing Mary Gerrard was talking to Nurse Hopkins. She started forward.

"Oh, Dr. Lord, can I go in to her, please?"

He nodded. "Keep quite quiet, though, and don't disturb her."

Mary went into the sickroom.

Dr. Lord said, "Your train was late. You -" He stopped.

Elinor had turned her head to look after Mary. Suddenly she became aware of his abrupt silence. She turned her head and looked at him inquiringly. He was staring at her, a startled look in his face. The color rose in Elinor's cheeks.

She said hurriedly, "I beg your pardon. What did you say?"

Bác sĩ Lord đặt bàn tay lên cánh tay của Elinor, nhẹ nhàng kéo nàng ra khỏi phòng. Cô O’Brien lại đến ngồi cạnh giường.

Trên đầu cầu thang bên ngoài Mary Gerrard đang nói chuyện với bà Hopkins. Nàng xô lên phía trước.

- Ồ, bác sĩ Lord, xin làm ơn cho tôi vào chỗ bà.

Chàng gật đầu.

- Cô phải giữ im lặng, không nên làm rộn bà ta.

Mary bước vào phòng bệnh.

Bác sĩ Lord nói.

- Chuyến tàu của cô đã bị trễ. Cô… - Chàng dừng lại.

Elinor đã ngoảnh đầu trông theo Mary. Bỗng nhiên nàng nhận thấy sự im lặng đột ngột của chàng. Nàng quay lại nhìn chàng dò hỏi. Chàng đang nhìn nàng, vẻ ngạc nhiên thoáng hiện trên mặt. Màu hồng ửng lên trên má Elinor.

Nàng nói vội vàng.

- Xin ông thứ lỗi. Ông đã nói gì vậy?

Peter Lord said slowly, "What was I saying? I don't remember. Miss Carlisle, you were splendid in there!" He spoke warmly. "Quick to understand, reassuring, everything you should have been."

The very faintest of sniffs came from Nurse Hopkins.

Elinor said, "Poor darling. It upset me terribly seeing her like that."

"Of course. But you didn't show it. You must have great self-control."

Elinor said, her lips set very straight, "I've learned not - to show my feelings."

The doctor said slowly, "All the same, the mask's bound to slip once in a while."

Nurse Hopkins had bustled into the bathroom. Elinor said, raising her delicate eyebrows and looking full at him, "The mask?"

Dr. Lord said, "The human face is, after all, nothing more nor less than a mask."

"And underneath?"

"Underneath is the primitive man or woman."

She turned away quickly and led the way downstairs. Peter Lord followed, puzzled and unwontedly serious.

Peter Lord chậm rãi nói:

- Tôi đã nói gì ư? Tôi không nhớ nữa. Cô Carlisle ạ, ở trong đó cô thật tuyệt vời. - Chàng niềm nở - Cô hiểu mau này, cô biết làm yên lòng này, cô có đủ mọi đức tính.

Có tiếng hít hà nhẹ nhẹ từ bà Hopkins phát ra.

Elinor nói.

- Trông thấy cô tôi như vậy, tôi thấy tội nghiệp quá.

- Cố nhiên rồi. Nhưng cô không tỏ lộ ra. Hẳn là cô giỏi tự kiềm chế lắm.

Elinor mím thẳng môi nói.

- Tôi đã tập không… bộc lộ tình cảm của mình.

Bác sĩ khoan thai nói.

- Dù sao thì cái mặt nạ thỉnh thoảng cũng tuột ra.

Bà Hopkins hối hả đi vào phòng tắm. Elinor ngước cặp mày thon nhạt nhìn thẳng chàng nói:

- Cái mặt nạ ư?

Bác sĩ nói:

- Dù sao thì khuôn mặt người ta cũng chỉ là một cái mặt nạ không hơn không kém.

- Còn bên dưới nó thì là cái gì?

- Bên dưới nó là một người đàn ông hay đàn bà nguyên thủy.

Ngàng quay ngoắt đi, bước xuống nhà. Peter Lord đi theo, cực kỳ bối rối nghiêm trọng.

Roddy came out into the hall to meet them. "Well?" he asked anxiously.

Elinor said, "Poor darling. It's very sad to see her. I shouldn't go, Roddy - till - till - she asks for you."

Roddy asked, "Did she want anything - special?"

Peter Lord said to Elinor, "I must be off now. There's nothing more I can do for the moment. I'll look in early tomorrow. Good-bye, Miss Carlisle.

Don't - don't worry too much."

He held her hand in his for a moment or two. He had a strangely reassuring and comforting clasp. He looked at her, Elinor thought, rather oddly as though - as though he was sorry for her.

As the door shut behind the doctor, Roddy repeated his question.

Elinor said, "Aunt Laura is worried about - about certain business matters. I managed to pacify her and told her Mr. Seddon would certainly come down tomorrow. We must telephone him first thing."

Roddy bước vào phòng đợi gặp họ.

- Thế nào? - Chàng lo lắng hỏi.

Elinor nói.

- Trông cô như vậy, thật rầu quá. Anh Roddy ạ, đáng lẽ em không nên ra, mà phải đợi cho đến khi… đến khi nào cô hỏi đến anh.

Roddy hỏi.

- Thế cô có muốn điều gì - đặc biệt không?

Peter Lord nói với Elinor.

- Bây giờ tôi phải về. Trong lúc này tôi không làm gì hơn được nữa. Ngày mai tôi sẽ đến thăm sớm. Chào cô Carlisle. Xin cô đừng… đừng lo lắng nhiều quá.

Chàng nắm tay nàng một lát lâu. Chàng cảm thấy cái xiết tay ấy trấn tĩnh và thoải mái lạ lùng. Elinor nghĩ, chàng ta nhìn mình sao kỳ dị thế, như thể - như thể chàng buồn tiếc cho mình.

Khi cửa khép lại phía sau bác sĩ, Roddy nhắc lại câu hỏi trước.

Elinor nói.

- Cô Laura lo lắng về… về một số công chuyện làm ăn. Em phải trấn an cô, nói với cô rằng ngày mai chắc chắn ông Seddon sẽ xuống đây. Trước hết, chúng mình cần phải gọi dây nói cho ông ta.

Roddy asked, "Does she want to make a new will?"

Elinor answered, "She didn't say so."

"What did she -?"

He stopped in the middle of the question.

Mary Gerrard was running down the stairs. She crossed the hall and disappeared through the door to the kitchen quarters.

Elinor said in a harsh voice, "Yes? What is it you wanted to ask?"

Roddy said vaguely, "I - what? I've forgotten what it was."

He was staring at the door through which Mary Gerrard had gone.

Elinor's hands closed. She could feel her long, pointed nails biting into the flesh of her palms. She thought, I can't bear it - I can't bear it. It's not

imagination - it's true. Roddy - Roddy, I CAN'T lose you. And she thought, What did that man - the doctor - what did he see in my face upstairs? He

saw something.... Oh, God, how awful life is - to feel as I feel now. Say something, fool. Pull yourself together!

Roddy hỏi.

- Cô ta có muốn làm di chúc mới không?

Elinor đáp.

- Cô không bảo vậy.

- Thế cô ta…?

Chàng ngưng bặt ở nửa chừng câu hỏi.

Mary Gerrard chạy xuống cầu thang. Nàng băng qua phòng đợi rồi mất hút qua cái cửa thông vào khu nhà bếp.

Elinor gay gắt nói.

- Thế nào? Anh muốn hỏi gì nào?

Roddy nói mơ hồ.

- Anh ư… gì thế nhỉ? Anh quên mất rồi.

Chàng đăm đăm nhìn về phía cửa mà Mary Gerrard vừa chạy qua.

Tay Elinor nắm chặt lại. Nàng cảm thấy được những móng dài nhọn cắn sâu vào lòng bàn tay. Nàng nghĩ, “Mình không chịu nổi nữa - Mình không chịu nổi nữa. Đó chẳng phải là tưởng tượng - mà là thực đấy. Roddy - Roddy, em không thể mất anh được”. Rồi nàng lại nghĩ. “Cái anh chàng kia - chàng bác sĩ ấy - đã trông thấy gì trên mặt mình ở trên lầu nhỉ? Anh ta đã trông thấy cái gì rồi… Ồ, lạy Chúa, cuộc đời khủng khiếp biết bao - như mình cảm thấy lúc này. Hãy nói cái gì đi, con ngốc kia! Hãy hòa hợp với nhau đi!”

Aloud she said, in her calm voice, "About meals, Roddy. I'm not very hungry. I'll sit with Aunt Laura and the nurses can both come down."

Roddy said in alarm, "And have dinner with we?"

Elinor said coldly, "They won't bite you!"

"But what about you? You must have something. Why don't we dine first, and let them come down afterward?"

Elinor said, "No, the other way's better." She added wildly, "They're so touchy, you know."

She thought, I can't sit through a meal with him - alone - talking - behaving as usual.

She said impatiently, "Oh, do let me arrange things my own way!"

Với giọng bình thản, nàng lên tiếng nói:

- Này anh Roddy, em không đói lắm. Em sẽ ngồi với cô Laura. Cả hai cô điều dưỡng đều có thể xuống cùng ăn với anh.

Roddy hoảng hốt nói.

- Họ ăn cơm với anh à?

Elinor lạnh lùng nói:

- Họ có ăn thịt anh đâu cơ chứ.

- Nhưng còn em thì sao? Em phải ăn cái gì chứ. Tại sao chúng mình lại không ăn trước, rồi để họ xuống ăn sau?

Elinor nói.

- Không, như thế kia thì tốt hơn. - Rồi không đắn đo, nói tiếp - Họ dễ động lòng, anh biết đấy.

Ngàng nghĩ. “Mình không thể nào ngồi xuống ăn bữa với anh ta được - không thể nào chỉ có một mình - trò chuyện - đối xử như thường lệ được”.

Nàng nóng nảy nói.

- Ồ, xin cứ để tôi thu xếp mọi việc theo cách riêng của tôi.

Any suggestion for beter translation is welcomed. Please tell me any spelling mítake you can find. Nếu có đề nghị khác về cách dịch xin ghi lại ở phần nhận xét dưới đây. Nếu phát hiện lỗi chính tả xin nhắc nhở.








No comments:

Post a Comment

your comment - ý kiến của bạn