MENU

BILINGUAL BLOG – BLOG SONG NGỮ ANH VIỆT SHARE KNOWLEGE AND IMPROVE LANGUAGE

--------------------------- TÌM KIẾM TRÊN BLOG NÀY BẰNG GOOGLE SEARCH ----------------------------

TXT-TO-SPEECH – PHẦN MỀM ĐỌC VĂN BẢN

Click phải, chọn open link in New tab, chọn ngôn ngữ trên giao diện mới, dán văn bản vào và Click SAY – văn bản sẽ được đọc với các thứ tiếng theo hai giọng nam và nữ (chọn male/female)

- HOME - VỀ TRANG ĐẦU

CONN'S CURENT THERAPY 2016 - ANH-VIỆT

150 ECG - 150 ĐTĐ - HAMPTON - 4th ED.

VISUAL DIAGNOSIS IN THE NEWBORN

Wednesday, July 25, 2012

Three Paths to Nuclear Escalation with China Ba con đường dẫn tới leo thang hạt nhân với Trung Quốc



Three Paths to Nuclear Escalation with China

Ba con đường dẫn tới leo thang hạt nhân với Trung Quốc

Joshua Rovner
Joshua Rovner

The National Interest July 19, 2012

The National Interest, 19/7/2012
The U.S. military has enjoyed extraordinary freedom of maneuver since the end of the Cold War. The fall of the Soviet Union meant that no one else was left to seriously challenge the United States when it decided to act abroad. Today, however, strategists worry that U.S. rivals are developing weapons that will make it difficult or impossible to gain access to contested areas. Dealing with the so-called “anti-access” problem has become a central task for civilian and military planners—and something close to an obsession for the navy.

Kể từ khi kết thúc cuộc chiến tranh lạnh, lực lượng Mỹ có được tự do khác thường về diễn tập quân sự. Sự sụp đổ của Liên bang Xô viết có nghĩa là không có một quốc gia nào khác dám đương đầu với Mỹ khi quyết định tham chiến tại nước ngoài. Tuy nhiên, ngày nay các nhà chiến lược lo ngại rằng kẻ thù của Mỹ đang phát triển vũ khí hạt nhân, điều này sẽ gây khó khăn cho Mỹ trong việc giành quyền tiếp cận đối với những khu vực tranh chấp. Giải quyết cái gọi là vấn đề "chống tiếp cận" trở thành một nhiệm vụ quan trọng các nhà chiến lược, đồng thời là một sự ám ảnh của lực lượng hải quân Mỹ.


One popular solution is AirSea Battle (ASB). In its most general sense, ASB is about increasing integration between the navy and the air force. Service leaders argue that without serious advance planning, coordination is likely to break down in the midst of a conflict. This must include not just operational discussions about war fighting but also integrated training, data sharing and weapons procurement. As the air force and navy service chiefs put it in a recent article, the idea is to “take ‘jointness’ to a new level.” Jointness is a favorite buzzword in Washington, and enthusiastic defense officials recently opened the AirSea Battle Office in the Pentagon.


Một biện pháp phổ biến để giải quyết vấn đề trên là triển khai cuộc chiến không quân trên biển (ASB). Trong một chiều hướng chung nhất, ASB là sự tăng cường phối hợp giữa lực lượng hải quân và không quân. Giới chức quân đội hiện đang tranh cãi về việc phải triển khai kế hoạch đồng bộ cho chiến lược này như thế nào và lo ngại rằng nếu không thực hiện tốt sự phối hợp giữa hai lực lượng trên thì Mỹ sẽ thất bại ngay giữa cuộc xung đột. Điều này chắc chắn phải bao gồm quá trình thảo luận kế hoạch hành động về cuộc chiến tranh cũng như phối hợp đào tạo, chia sẻ dữ liệu và mua bán vũ khí. Do lực lượng không quân và người đứng đầu lực lượng hải quân đưa ra một vài luận điểm gần đây, chủ yếu là ý kiến "tiến hành phối hợp" ở một mức độ mới. "phối hơp" là một từ thường được giới chức quân sự Oasinhtơn sử dụng trong thời gian gần đây, họ cũng đang có dự định khai trương một văn phòng cuộc chiến không quân trên biển thuộc Bộ Quốc phòng.


Strangely, much of the discussion about AirSea Battle has been about what it is not. Officials have stressed that ASB is not a single operational concept about how to fight wars; they simply say that they want to maximize interservice integration so that regional combatant commanders have maximum confidence in their ability to carry out their operational decisions. Officials also have stressed that ASB is not about China or any other country. At a press conference describing the purposes of the AirSea Battle Office, they went to great lengths to fend off such suggestions from incredulous reporters.


Điều lạ là đã có rất nhiều sự  thảo luận về cuộc chiến không quân trên biển nhưng nội dụng lại không phải như vậy. Các quan chức nhấn mạnh rằng ASB không phải là một khái niệm hoạt động đơn lẻ về việc tiến hành một cuộc chiến tranh như thế nào; đơn giản hơn là họ muốn một sự phối hợp quân sự lớn nhất trong khả năng có thể để tiến hành cuộc chiến trên. Tại một cuộc họp báo về mục đích thành lập văn phòng ASB, họ đã tránh được nhiều phỏng đoán ngờ vực của các phóng viên.

Not everyone buys these arguments. In theory, the proliferation of anti-access weapons means that any country could create problems for forward-deployed U.S. forces. In reality, there is a very short list of countries that have both the interest and wherewithal to make life nasty for the United States. China is first on the list. No one is investing more in anti-access capabilities than China, which in the last decade has acquired an impressive array of submarines, antiship ballistic missiles, antiship cruise missiles and antisatellite weapons. And no one has a clearer interest in denying U.S. forces entry in the event of a crisis. China has particularly strong reasons for wanting to keep the U.S. Navy from undertaking a show of force in or around the Taiwan Strait, as it did during previous crises. U.S. planners are not naive about China's motives, and they seek new ways of undermining China's new capabilities. “Let's just say it,” two Naval War College professors recently wrote, “AirSea Battle in East Asia is about China.”


Không phải tất cả mọi người đều đồng ý với luận điểm đó. Theo lý thuyết, việc gia tăng nhanh chóng vũ khí chống tiếp cận đồng nghĩa với việc nhiều nước đã tạo ra lý do để lực lượng Mỹ triển khai lực lượng. Trên thực tế, có một số nước có cả lợi ích và tiền bạc để khiến cuộc sống ở Mỹ trở nên khó chịu. Trung Quốc là nước đầu tiên trong danh sách đó. Không có một quốc gia nào đầu tư vào vũ khí chống tiếp cận nhiều hơn Trung Quốc, quốc gia này từ thập kỷ trước đã triển khai được một lược lượng đội quân tàu ngầm, tên lửa dùng cho hải quân, tên lửa dùng cho tàu tuần tra và vũ khí chống tên lửa đạn đạo một cách đầy ấn tượng.  Và không có một quốc gia nào có lợi ích rõ ràng hơn trong việc phủ nhận sự thâm nhập của lực lượng Mỹ trong cuộc khủng hoảng. Trung Quốc có nhiều lý do đặc biệt để cảnh báo sự hiện diện của hải quân Mỹ tại eo biển Đài Loan do nước này đã thực hiện trước thời điểm khủng hoảng. Giới chức quân sự Mỹ cũng không ngây thơ trước động thái của Trung Quốc và họ tìm kiếm những con đường mới để khiến khả năng của Trung Quốc bị tiêu diệt. "Chỉ nói về nó" là bài viết của hai giáo sư thuộc trường đại học chiến đấu hải quân Mỹ gần đây, bài viết cho rằng "cuộc chiến không quân trên biển tại Đông á là nhằm vào Trung Quốc".


Nor is it the case that AirSea Battle is just about jointness. Last year the Center for Strategic and Budgetary Assessments (CSBA) published a long monograph on the concept, which remains the most comprehensive treatment to date. According to CSBA, AirSea Battle envisions a sequence of operations designed to overcome enemy obstacles and guarantee U.S. access. The first step is a “blinding attack” on key facilities, including long-range weapons that threaten U.S. bases and carrier groups, along with the radar systems needed to cue them. This initial volley would deliberately strike the enemy’s intelligence, surveillance and reconnaissance (ISR) systems and make it impossible to organize an attack in the aftermath. The second step includes efforts to bottle up the enemy’s naval fleet behind a distant blockade, which would allow the United States plenty of time to bring superior forces to the theater.


Cuộc chiến không quân trên biển không chỉ đề cập đến việc phối hợp. Năm ngoái, Trung tâm chiến lược và đánh giá ngân sách (CSBA) đã xuất bản một chuyên đề dài về khái niệm này, bao gồm những phương pháp hoàn chỉnh nhất mới được cập nhật cho đến ngày nay về cách ứng xử trong cuộc chiến. Theo CSBA, cuộc chiến không quân trên biển là một chuỗi các hoạt động được vạch ra nhằm thoát khỏi sự ngăn chặn của kẻ thù và đảm bảo cho sự thâm nhập của lực lượng Mỹ. Bước đầu tiên là một "cuộc tấn công dọn đường" nhằm vào các căn cứ quan trọng như vũ khí tầm xa, vốn là sự đe dọa đối với các căn cứ của Mỹ và những nhóm vận chuyển cùng với hệ thống rađa. Đây là bước tiến ban đầu có thể cân nhắc để tiến hành cuộc chiến đối với hệ thống tình báo của kẻ thù như hệ thống giám sát và trinh sát (ISR) và khiến cho cuộc chiến của Mỹ trở nên dễ dàng và có hiệu quả. Bước thứ hai là "cầm chân" hạm đội hải quân của kẻ thù  với một khoảng cách cố định, điều này cho phép Mỹ có nhiều thời gian để triển khai lực lượng hùng mạnh đến đe dọa đối phương.


While officials have not been specific about AirSea Battle, there are reasons to believe that the CSBA version is close to the mark. The United States, after all, has danced the same two-step in all of its recent conventional wars. And despite arguments that ASB is not a single operational approach, the service chiefs and officers from the AirSea Battle Office write that it relies on a construct called “disrupt-destroy-defeat” that closely follows the CSBA script. By disrupt they mean attacking the enemy's ISR and command-and-control facilities. By destroy they mean killing things like “ships, submarines, aircraft, and missile launchers.” Defeating the enemy will be much easier after these two steps are complete.


Trong khi các quan chức không đưa ra chi tiết về cuộc chiến không quân trên biển thì có nhiều lý do để tin rằng sách lược của CSBA gần với mục đích của Mỹ. Mỹ đã nhảy hai bước giống nhau cùng một lúc trong tất cả các cuộc chiến quy ước trong thời gian gần đây. Mặc dù có những tranh cãi rằng ASB không chỉ là một các tiếp cận hoạt động đơn lẻ, chỉ huy lực lượng và các quan chức từ văn phòng cuộc chiến không quân trên biển viết rằng nó dựa vào cấu trúc gọi là "phá vỡ-phá hủy-thua trận" điều này gần nhất với kịch bản của CSBA. Phá vỡ có nghĩa là tiêu diệt tất cả những thứ như "tàu, tàu ngầm, máy bay, bệ phóng tên lửa". Chiến thắng kẻ thù sẽ dễ dàng hơn nhiều sau khi hai bước trên được hoàn tất.


AirSea Battle is seductive. Some officials believe that it may act as a competitive strategy that will lure rival states into self-defeating arms races with the richer and more technologically advanced United States. They also hope that AirSea Battle acts as a deterrent. If adversaries like China become convinced that they cannot overcome U.S. military superiority, they are unlikely to pick a fight in the first place. Most important, however, is the alluring idea that AirSea Battle can undue years of efforts by the Chinese to keep the United States out. China has invested greatly in solving one big operational problem. AirSea Battle is an appealing way to “unsolve” its operational breakthrough.


Cuộc chiến không quân trên biển rất hấp dẫn. Một vài quan chức tin rằng nó có thể thực hiện như một chiến lược hoàn hảo và khiến các quốc gia thù địch tự thất bại trong cuộc chạy đua vũ trang với nước giàu hơn và có công nghệ tiên tiến như Mỹ. Họ cũng hy vọng rằng những hành động của cuộc chiến không quân trên biển sẽ là một sự ngăn chặn. Nếu Trung Quốc chắn chắn rằng họ không thể vượt qua quân đội hùng mạnh của Mỹ thì họ đã không tiến hành cuộc chiến ở giai đoạn đầu tiên. Tuy nhiên, điều quan trọng nhất là ý kiến đáng để ý khi cho rằng cuộc chiến không quân trên biển có thể không đáng mất nhiều thời gian của của Trung Quốc để tìm cách hất cẳng Mỹ. Trung Quốc đã đầu tư rất nhiều để giải quyết một hoạt động quân sự lớn. Cuộc chiến không quân trên biển là một đề xuất thú vị trong khi Mỹ chưa tìm ra cách chọc thủng phòng tuyến hoạt động quân sự của đối phương.

But there are also serious risks to this approach, including the danger of nuclear escalation if AirSea Battle is ever implemented in a shooting war with China.


Tuy nhiên, cũng có nhiều nguy cơ rủi ro trong cách tiếp cận này, bao gồm sự nguy hiểm trong việc leo thang hạt nhân nếu cuộc chiến không quân trên biển nhằm vào Trung Quốc.


There are three pathways to nuclear escalation. Psychological pressures can lead to serious misperceptions about enemy intentions, causing states to overreact to limited military actions. Political pressures also can make escalation possible, especially if the target government fears that it will lose power if it loses the war. In these cases the government might take extraordinary risks in order to “gamble for resurrection.” Finally, inadvertent escalation can occur when conventional attacks put the enemy's nuclear capabilities at risk. In these cases the enemy might worry that the attack is only the first phase of a larger war.


Có ba con đường để leo thang hạt nhân. Việc các nhà quân sự gây áp lực có thể dẫn đến việc nhận thức sai lầm về mục đích của kẻ thù, nguyên nhân khiến các quốc gia có phản ứng thái quá đối với việc giới hạn các hành động quân sự. Áp lực về mặt chính trị cũng có thể khiến khả năng leo thang gia tăng, đặc biệt nếu chính phủ mục tiêu sợ rằng nó sẽ mất quyền lực nếu thua trận. Trong những trường hợp đó chính phủ phải lường trước được rủi ro bất thường theo hướng "đánh bạc với sự phục hồi". Cuối cùng, sự leo thang một cách thiếu thận trọng có thể xảy ra khi các cuộc tấn cộng một cách qui ước  làm cho cơ sở hạt nhân của kẻ thù gặp rủi ro. Trong trường hợp này kẻ thù có thể lo lắng rằng cuộc tấn công này chỉ là giai đoạn đầu của cuộc một chiến tranh lớn.


AirSea Battle opens all three pathways to escalation. By deliberately launching a blinding attack, it would increase the chance of serious misperceptions and complicate any effort to reassure China of limited U.S. intentions. It also would exacerbate the political problem for the Chinese Communist Party, which long ago gave up its ideological mandate and now relies on a combination of nationalism and economic growth in order to stay in power. Given signs of weakness in the Chinese economy, we soon may face a situation in which the CCP relies on nationalism alone. Under these circumstances it is likely to be very risk acceptant, and, if faced with a humiliating defeat in the early stages of a conflict with the United States, it will have strong political incentives to escalate.


Cuộc chiến không quân trên biển mở ra tất cả ba con đường để leo thang. Bằng cách đưa ra một cuộc tấn công mở đường, nó có thể tăng khả năng nhận thức sai lầm một cách nghiêm trọng và phức tạp tình hình trong bối cảnh Trung Quốc nỗ lực giới hạn mục đích của Mỹ. Nó cũng trích dẫn vấn đề chính trị của Đảng cộng sản Trung Quốc vốn kéo dài nhiều năm qua về sự tồn tại hệ tư tưởng dựa chủ yếu vào sự kết hợp giữa chủ nghĩa dân túy và tăng trưởng kinh tế theo hướng duy trì quyền lực. Đưa ra dấu hiệu yếu kém của nền kinh tế Trung Quốc, chúng ta sớm có thể đối mặt với một tình huống mà CCP chỉ dựa vào chủ nghĩa dân túy. Theo đó, có nhiều nguy cơ nếu Trung Quốc thua trận ngay trong giai đoạn đầu của cuộc xung đột với Mỹ, nó sẽ có động chính trị mạnh mẽ để leo thang.


Finally, AirSea Battle runs the risk of inadvertent escalation, especially if the United States strikes the Chinese mainland. The fact that strategists are so concerned about land-based Chinese ballistic missiles suggests that these might well be targeted. U.S. planners may believe they can distinguish conventional from nuclear sites, but Chinese leaders might reasonably fear that the United States is attempting a preemptive strike against its nuclear weapons and associated command-and-control systems. In this scenario, Beijing might face a terrible use-it-or-lose-it dilemma.


Cuối cùng, khởi động cuộc chiến không quân trên biển sẽ đem đến nhiều rủi ro trong việc leo thang hạt nhân, đặc biệt nếu Mỹ đánh Trung Quốc đại lục. Trên thực tế, nhiều nhà chiến lược cũng quan tâm đến cơ sở đạn đạo trên đất liền của quốc gia này với ngụ ý rằng nơi đây có thể sẽ trở thành mục tiêu. Các nhà kế hoach Mỹ tin rằng họ có thể nhận ra các cơ sở hạt nhân. Tuy nhiên, các nhà lãnh đạo Trung Quốc cũng sợ rằng Mỹ sẽ nỗ lực cho một cuộc chiến ưu tiên chống lại vũ khí hạt nhân của nước này và liên kết giữa hệ thống điều hành và kiểm soát. Trong tình huống khó xử đó, Bắc Kinh có thể phải đối mặt với một tình huống tiến thoái lương nan đầy khó khăn đó là sử dụng nó hoặc bị phá hủy.


The original CSBA monograph, which seems to be close to the “official” version of AirSea Battle, ignored the danger of nuclear escalation. Instead, it simply assumed that any war between the United States and China will remain at the conventional level because “agreement not to use or threaten the use of nuclear weapons would appear to be in both parties’ interests.” But strikes on the Chinese mainland might provoke an overreaction even if Chinese leaders would do better to show restraint. We should expect nothing less: states do not take kindly to attacks on their own soil. Other analysts recognize this danger and have offered operational concepts that attempt to mitigate the risk of escalation by stressing patience and less provocative plans. Given the stakes involved, defense officials should take these alternatives seriously.


Trong bản chuyên đề đầu tiên của CSBA, dường như gần với tầm nhìn của các nhà chức trách "thiết kế" cuộc chiến không quân trên biển, lờ đi mối nguy hiểm trong việc leo thang hạt nhân. Thay vào đó, nó tóm tắt một cách đơn giản rằng nhiều cuộc chiến giữa Mỹ và Trung Quốc sẽ duy trì ở mức độ hiệp ước vì "hiệp ước không được dùng hoặc đe dọa sử dụng vũ khí hạt nhân có thể xuất hiện đối với lợi ích của các hai đảng". Tuy nhiên, cuộc chiến trên đại lục Trung Quốc có thể khiếu khích một phản ứng thái quá thậm chí nếu các nhà lãnh đạo Trung Quốc có thể làm tốt hơn để kiềm chế. Các quốc gia không để yên khi có một cuộc tấn công trên đất nước họ. Các nhà phân tích khác công nhận mối nguy hiểm này và đề nghị đưa ra một khái niệm hoạt động theo hướng giảm nhẹ sự khiêu khích dẫn đến nguy cơ của leo thang bằng cách nhấn mạnh sự kiên nhẫn và ít khiêu khích hơn trong kế hoạch. Thay vào đó, các nhà quan chức quốc phòng nên đưa ra một kế hoạch liên quân và có những biện pháp lựa chọn một cách nghiêm túc.


For a longer version of this essay, see “AirSea Battle and Escalation Risks,” U.C. San Diego Institute on Global Conflict and Cooperation, Policy Brief 12 (January 2012). The views here are the author’s alone. They do not necessarily represent the views of the Naval War College, the U.S. Navy or the Department of Defense.


Chuyên đề dài hơn của tiểu luận này vời nhan đề "Cuộc chiến không quân trên biển và những nguy cơ" do Viện Sandiego về cuộc xung đột toàn cầu và hợp tác phát hành tháng 1/2012. Quan điểm trên đây là của riêng tác giả. Nó không nhất thiết đại diện cho những quan điểm của Đại học chiến đấu hải quân, hải quân Mỹ hay Bộ quốc phòng.
Joshua Rovner is an associate professor of strategy and policy at the U.S. Naval War College.
Joshua Rovner là giáo sư chuyên ngành chiến lược và chính sách của Đại học đấu tranh hải quân Mỹ.




Translated by Mai Linh


http://nationalinterest.org/blog/the-skeptics/three-paths-nuclear-escalation-china-7216?page=1

No comments:

Post a Comment

your comment - ý kiến của bạn