Before
you know what kindness really is
you must
lose things,
feel the
future dissolve in a moment
like salt
in a weakened broth.
What you
held in your hand,
what you
counted and carefully saved,
all this
must go so you know
how
desolate the landscape can be
between
the regions of kindness.
How you
ride and ride
thinking
the bus will never stop,
the
passengers eating maize and chicken
will
stare out the window forever.
|
Trước khi
biết lòng tử tế là gì
Bạn phải
mất đi nhiều thứ
Cả tương
lai bỗng chốc hóa thành không
Như muối
tan trong bọt nước.
Điều gì
trước đây bạn nắm được trong tay,
Đếm lui
đếm tới mỗi ngày, nâng niu gìn giữ:
Tất cả
đều phải ra đi
Nhờ thế,
may ra bạn biết
Cảnh đời
đơn chiếc ra sao
Giữa
những miền đất xôn xao hạnh phúc
Bạn đi
cuộc đi vô cùng tận
Cứ tưởng
rằng chuyến xe chẳng bao giờ ngừng hẳn
Bạn tưởng
những hành khách ngồi kia
Đang ăn
thịt gà và bắp
Sẽ suốt
đời ngồi bên cửa sổ nhìn ra bầu trời.
|
Before
you learn the tender gravity of kindness,
you must
travel where the Indian in a white poncho
lies dead
by the side of the road.
You must
see how this could be you,
how he
too was someone
who
journeyed through the night with plans
and the
simple breath that kept him alive.
|
Rồi trước
khi bạn biết sức nặng dịu dàng
Của lòng
tử tế
Bạn cần
phải đi xa hơn thế, đến một nơi
Một người
da đỏ nằm chết
Bên vệ
đường, trong tấm vải poncho
Bạn phải
nhìn cho được: kẻ nằm chết ấy chính là bạn,
Anh ta có
thể là người
Từng trải
qua nhiều đêm với kế hoạch lớn lao
Chỉ một
hơi thở mong manh giữ anh lại trên đời.
|
Before
you know kindness as the deepest thing inside,
you must
know sorrow as the other deepest thing.
You must
wake up with sorrow.
You must
speak to it till your voice
catches
the thread of all sorrows
and you
see the size of the cloth.
|
Trước khi
bạn biết lòng tử tế là điều sâu sắc khôn nguôi
Bạn phải
biết sự buồn đau cũng sâu xa như thế
Bạn phải
thức dậy mỗi ngày với nỗi đau buồn ấy
Tập
chuyện trò với nó
Chưa đủ
đâu: bạn còn phải trò chuyện suốt ngày
Cho đến
khi giọng nói của bạn
Khàn đi,
cúi nhặt
Những sợi
chỉ khổ đau vương vãi thế gian này
Bạn sẽ
thấy được tấm vải ngày ngày chúng ta đan dệt
|
Then it
is only kindness that makes sense anymore,
only
kindness that ties your shoes
and sends
you out into the day to mail letters and
purchase bread,
only
kindness that raises its head
from the
crowd of the world to say
it is I
you have been looking for,
and then
goes with you every where
like a
shadow or a friend.
|
Rồi cuối
cùng thật ra chỉ còn lòng tử tế, sau hết chỉ còn chúng là có nghĩa
Chỉ lòng
tử tế thắt lại dây giày cho bạn
Dẫn bạn
ra đường, đi tới thùng thư, mua bánh mì
Chỉ lòng
tử tế ngẩng đầu lên
Như một
người lạ mặt từ đám đông, của thế giới rộn ràng
Bảo bạn
rằng: chính tôi là người bạn đi tìm
Khắp thế
gian
Rồi nắm
tay bạn đi qua những ngã đường
Như một
cái bóng
Hay một
người tri kỷ.
|
No comments:
Post a Comment
your comment - ý kiến của bạn