MENU

BILINGUAL BLOG – BLOG SONG NGỮ ANH VIỆT SHARE KNOWLEGE AND IMPROVE LANGUAGE

--------------------------- TÌM KIẾM TRÊN BLOG NÀY BẰNG GOOGLE SEARCH ----------------------------

TXT-TO-SPEECH – PHẦN MỀM ĐỌC VĂN BẢN

Click phải, chọn open link in New tab, chọn ngôn ngữ trên giao diện mới, dán văn bản vào và Click SAY – văn bản sẽ được đọc với các thứ tiếng theo hai giọng nam và nữ (chọn male/female)

- HOME - VỀ TRANG ĐẦU

CONN'S CURENT THERAPY 2016 - ANH-VIỆT

150 ECG - 150 ĐTĐ - HAMPTON - 4th ED.

VISUAL DIAGNOSIS IN THE NEWBORN

Saturday, January 29, 2011

Trăng nghẹn - Choked moon



Trăng Nghẹn - Hoài Tường Phong

Choked Moon

Mẹ sinh tôi vào một đêm rằm mưa gió ngày xưa,
Lúc chào đời đã lỡ hẹn cùng vầng trăng viên mãn.

A long time ago, my mother gave birth to me on a rainy and windy night, in the middle of the lunar cycle,

Right on my first day of life I missed the full moon.

Vùng tản cư hồi nầy ruộng hoang nhà trống,
Rước được bà mụ vườn, ngoại cực trần thân.

Our area was evacuated during the war, fields lay fallow, houses left empty,

Grand-mother had a really hard time bringing home a country midwife.

Tôi lớn trong quê mùa như cây tạp vườn hoang,
Bảy tuổi biết leo lưng trâu, không từng ngồi xe đạp.

I grew up in the country like wild plants in a forlorn grove,

I rode a buffalo at seven, never sit on a bicycle.

Không biết lời bải buôi để mua lòng người khác,
Nên thua thiệt cả đời vì không thể dối lừa ai.

I’ve never known how to use nice words to please people,

And stayed a loser all my life because I cannot not cheat nor lie.

Ngơ ngác buổi ra thành, trước cuộc sống đua chen,
Mười năm sau chưa gội rửa cho mình thành dân chợ.

At a loss when I moved to the city, in the rat race,

Even ten years later, I haven’t washed myself into a city boy.

Lớp phèn hết bám chân, nhưng chất chân quê vẫn còn đó,
Tôi tranh thủ những tháng hè, thích về lại thăm quê.

My feet lost their taints from the fields, but my country roots still stay;

I make use of my summer months; I like to go back visit my native village.

Bè bạn theo đuôi trâu một thời, mơ ước nhìn tôi,
Tưởng tôi thoát kiếp ngài, nhởn nhơ hóa bướm.

Old friends, who used to chase after buffalos with me once, now look at me with envy,

They think I have shed skin as a worm and become a butterfly, carefree.

Tôi nhìn vẻ hồn nhiên của đám bạn xưa thèm quá,

Cộng một chút phù hoa đâu thêm lớn tâm hồn.

I look at my friends and envy so much their innocence,

One’s soul doesn’t get any greater just because of life in the city.

Mỗi lần về quê bè bạn cũ lại vắng hơn,
Gái mười bảy đã lấy chồng, trai hai mươi đòi vợ.

Each time I come back, fewer and fewer old friends are to be found,

Girls marry at seventeen; boys want to get wives at twenty.

Cô bạn xưa nách con ngang nhà mua chịu rượu,
Đôi mắt ướt một thời bẽn lẽn ngó bàn chân.

My old girl friend, carrying her baby astride on her hip, walks by, on her way to buy wine on account,

Her once sultry eyes shyly cast down on her feet.

Xóm bên sông nhiều cô gái rời quê,
Về thăm nhà xênh xang lụa là hàng hiệu.
Vài căn nhà xây, đổi đời nhờ những đồng tiền báo hiếu,

In the hamlet across the river, many girls who left,

Now come back with silk clothing and brand name items, ostentatious.

A few new houses built; lives changed by money sent home from dutiful daughters;

Khởi sắc một vùng quê sao nghe có chút bùi ngùi.
Đồng bằng quê hương tôi nhiều cái nhất ngậm ngùi:

The countryside prospers, but still there is melancholy.

The plain where I come from holds many records to grieve about:

Sản lượng lúa nhiều, vùng cá ba sa lớn nhất,
Đầu tư văn hóa thấp và khó nghèo cũng nhất,
Và cũng dẫn đầu, những cô gái lấy chồng xa.

Rice production is up, catfish farming at a record,

But investment in culture is low, and poverty at its peak.

And at its peak too, the number of girls who marry abroad.

Chập tối buồn ra nhìn bến nước cô đơn,
Vầng trăng vừa lên đã bị mây mưa vần vũ.

At dusk, saddened, I go to the desolate river wharf;

The moon, as it rises, is surrounded by rain and clouds.

Tôi chợt nhớ lần lỗi hẹn đầu đời, trăng cũ,
Vầng trăng nghẹn hoài, chưa tỏa sáng một vùng quê.

I suddenly remember my first missed appointment, at the beginning of my life, with the old moon.

The moon is choked as always, still unable to light up my countryside.




No comments:

Post a Comment

your comment - ý kiến của bạn