MENU

BILINGUAL BLOG – BLOG SONG NGỮ ANH VIỆT SHARE KNOWLEGE AND IMPROVE LANGUAGE

--------------------------- TÌM KIẾM TRÊN BLOG NÀY BẰNG GOOGLE SEARCH ----------------------------

TXT-TO-SPEECH – PHẦN MỀM ĐỌC VĂN BẢN

Click phải, chọn open link in New tab, chọn ngôn ngữ trên giao diện mới, dán văn bản vào và Click SAY – văn bản sẽ được đọc với các thứ tiếng theo hai giọng nam và nữ (chọn male/female)

- HOME - VỀ TRANG ĐẦU

CONN'S CURENT THERAPY 2016 - ANH-VIỆT

150 ECG - 150 ĐTĐ - HAMPTON - 4th ED.

VISUAL DIAGNOSIS IN THE NEWBORN

Thursday, July 22, 2010

Quy tắc Mười Quả - Truyện ngắn của J. Mused

The Rule of Ten Jericho J Mused

Love and habit had brought the old man to the row of strawberries that grew along the south side of the small cottage he had called home for more than thirty years. The mid-morning May sun had warmed him as he worked to rid the plants of weeds and now he was feeling the effects of having stooped too long and felt the thirst that only a large tumbler of ice tea would quench. Tình yêu và thói quen đã dẫn bước ông lão tới luống dâu tây chạy dọc theo bờ phía nam của ngôi nhà tranh nhỏ mà suốt 30 năm nay mà ông gọi là mái ấm. Mặt trời buổi sáng tháng năm sưởi ấm ông khi ông nhổ cỏ dại cho cây và bây giờ ông mói cảm thấy hậu quả của việc cúi lưng quá lâu kèm theo cơn khát mà chỉ có một cốc nước trà đá lớn mới có thể làm dịu đi.

The house was still cool and quiet as he found his favorite glass and poured the tea he would carry to his usual resting spot outside. The old glider squeaked and sagged as it accepted his weight. Warm spring winds wafted across his weathered face carrying the aroma of blooming lilacs and honeysuckle. He felt the coolness of the glass in his hand and closed his eyes to shut off all the visual senses that would disturb the sounds and smells of spring. He let his mind shuffle through the pages of his memory until it came to a stop on a page that he enjoyed the most. Countless spring days had been spent in this glider when his wife was still here and still sharing the ritual of the rule of ten.
Trong nhà vẫn con mát mẻ và yên tĩnh. Ông lão tìm thấy chiếc cốc ưa thích của mình, rót trà rồi mang tới chỗ ông thường ngồi nghỉ bên ngoài. Cái xích đu cũ kỹ kêu cót két và chùng xuống dưới sức nặng của ông. Ngọn gió xuân ấm áp thoảng qua khuôn mật dãi dầu mưa nắng, mang theo hương thơm của những bông tử đinh hương và kim ngân đang nở. Ông cảm thấy cái mát lạnh của cốc nước trong tay mình và nhắm mắt để những thứ ông thấy không thể ảnh hưởng đến những âm thanh và hương vị mùa xuân. Ông để đầu óc mình lần giở từng trang ký ức cho tới khi ông tìm tới trang mà ông thích nhất. Biết bao ngày xuân đã trôi qua trên cái xích đu này khi vợ ông hãy còn sống nơi đây để chia xẻ cùng ông quy tắc mười quả.


He remembered how she had cajoled him into planting the strawberries when they had first bought the small house that was to be their home. She had promised to tend them and always make sure they were well cared for but she never did. The old man just accepted the care of the strawberries as one more duty he was to perform. Even after his wife had passed away he kept the little patch, as though she were still alive and still sitting at his side. Each evening she would take a small container to pick only the ten best berries from the vines. They would sit together in that old glider and talk of the day's events. There was seldom anything special to fill their conversation, just the easy banter that passes between two people who have become very good and old friends. And so much more. When he asked her why she picked only ten strawberries she would answer that it just seemed right to her and the old man accepted her answer as though it could only be the right one. He had grown use to her quirkiness and, in fact, was... had been fond of it.
Ông nhớ bà đã thuyết phục thế nào để ông trồng dâu tây khi họ mới mua ngôi nhà nhỏ để làm mái ấm gia đình. Bà hứa sẽ chăm sóc dâu tây và luôn miệng nói rằòng chúng được chăm sóc tốt nhưng bà chẳng bao giờ làm cả. Thế là ông đành phải chăm sóc chúng như là một nhiệm vụ nữa mà ông phải thực hiện. Cả sau khi bà qua đời ông cũng chăm sóc luống dâu tây nhỏ ấy thể như bà còn sống va vẫn thường ngồi cạnh ông. Chiều chiều bà thường xách cái làn nhỏ ra vườn hái mười trái dâu tây ngon nhất. Họ thường ngồi bên nhau trên cái xích đu và nói về những chuyện xảy ra trong ngày. Câu chuyện của họ thường không có gì đặc biệt, chỉ là những chuyện đùa vui giữa hai người bạn già đã trở nên vô cùng thân thiết. Và còn nhiều chuyện khác nũa. Khi ông hỏi bà vì sao bao giờ bà cũng chỉ hái mười trái dâu tây một lần, bà thường trả lời rằng theo bà hái mười trái là đúng và ông chấp nhận câu trả lời của bà hệt như đó là câu trả lời duy nhất đúng. Ông đã dần dần quen với những ý thích lạ lùng của bà, và quả thật, ông còn thích chúng nữa.



The hushed voices of excited children invaded his reverie. "Look at all the strawberries!" Said the one voice. The old man lifted himself from the glider and hurried towards the sound of the voice. When he turned the corner he bellowed, in his best gruff voice " the rule is ten!" The startled boys were frozen with fear and momentarily afraid to speak. "Are these strawberries yours, mister? " Asked the older looking boy.
Gọing nói thì thầm của bọn trẻ hiếu động phá vỡ sự hồi tưởng của ông.
"Hãy nhìn những trái dâu tây kia kìa!" giọng một đứa nói. Ông già nhấc mình khỏi xích đu và vội vã đi về phía có tiếng nói. Khi ông tới góc vườn, ông hét to với giọng thật cáu kỉnh, "quy tắc mười quả". Bọn trẻ con giật mình, lặng người đi vì sợ hãi,một lúc sau mới dám nói, "Thưa ông, dâu tây này là của ông à?" một đứa trông có vẻ lớn tuổi hỏi.


"They are, and you and your friend there can take ten of the best ones but only ten." The boys seemed perplexed and ask the old man why just ten. "Because it's the only way they've ever been picked."

"Đúng thế, cháu và bạn cháu chỉ có thể hái mười trái ngon nhất mà thôi." Bọn trẻ dường như thấy khó hiểu và chúng hỏi ông cụ tại sao lại chỉ mười trái thôi. "Bởi vì từ trước đến nay dâu tây ở nhà này đều được hái như thế."


"Ten each?" Asked the boy. The old man nodded his head yes and the boys fell to the ground eagerly picking and counting the strawberries as they plucked them from the vines. When they had there ten they ran off laughing and thanking the old man. "Can we come back tomorrow ?" Again the old man nodded yes. "But remember the rule is ten !" He watched until the boys were out of sight. As he made his way back to the inside of the house the old man wondered if the children had thought the house was vacant. He convinced himself they probably didn't think anyone lived here. The irony was they were more right than they knew.
"Mỗi lần mười trái à?" thằng bé hỏi. Ông lão gật đầu đồng ý và bọn trẻ òa xuống đất, háo hức hái và đếm dâu tây khi chúng ngắt trái ra khỏi cuống. Khi chúng hái đủ mười trái chúng chạy ra, cười to và cám ơn ông lão. "Ngày mai chúng cháu lại đến nữa, được không ông?" Một lần nữa, ông cụ lại gật đầu. "Nhưng nhớ quy tắc mười quả thôi nhé!" Ông nhìn theo bọn trẻ cho tới khi chúng đi khuất. Lúc quay bước trở vào nhà, ông lão tự hỏi có phải bọn trẻ nghĩ nhà này bỏ hoang chăng. Ông tự nhủ chắc chúng nghĩ chẳng có ai còn sống nơi này đâu.
Điều cay đắng là chúng vừa đoán sai nhưng sắp đoán đúng.

He listened to the quiet hum of the window fan and felt the still cool morning air that filled the bedroom. The studio picture of him and his wife on their silver anniversary made him wince as he thought of her absence." I' m still here sweetheart and I still miss you." He said aloud as he stretched back on to the bed and quickly drifted into sleep.

Ông lắng nghe tiếng gió nhẹ nhàng kẽo kẹt từ cửa sổ và cảm thấy không khí buổi sáng hãy còn mát mẻ trong phòng ngủ. Nhìn bức hình chụp ông và bà nhân dịp đám cưới bạc ông lão đau lòng khi nghĩ đến người vợ sớm ra đi. "Bà ơi, tôi vẫn còn ở đây và vẫn nhớ đến bà." Ông nói to khi ông ngã lưng xuống giường và mau chóng chìm vào giấc ngủ.


Did the boys return the next day and honor the rule of ten? Write your own ending dear reader. Because on the eve of the old mans' golden anniversary to the only woman he ever knew or loved with the quiet hum of the fan and the still cool morning air of early spring touching his face the old man went to sleep.... Forever.
Liệu bọn trẻ có quay lại vào ngày hôm sau và tôn trọng quy tắc mười quả hay không? Xin quý độc giả tự viết lấy đoạn kết. Bởi vì vào trước ngày lễ cưới vàng của ông cụ với người phụ nữ duy nhất mà ông đã từng biết và yêu thương, với tiếng gió kẽo kẹt khe khẽ từ cửa sổ và không khí buổi sáng mùa xuân mát mẻ mơn man khuôn mặt mình, ông lão đi vào giấc ngủ ...miên trường.


Huế 2005

No comments:

Post a Comment

your comment - ý kiến của bạn