The Color of Christmas Joy By Julie Ann Miller My childhood memories of kindergarten consist of several things: cold concrete walls, little coats and boots, pencils which didn't fit in the hand, lined paper, desks, a blackboard and the alphabet in black and white.
Ký ức về thời học mẫu giáo của tôi chỉ có những thứ như: những bức tường bê tông lạnh lẽo, những chiếc áo khoác và những đôi ủng nhỏ, những chiếc bút chì không vừa tay, giấy kẻ ngang, bàn học, bảng đen và bảng chữ cái hai màu trắng đen.
Recess only meant that I had to be outside, dressed in coat and hat. Aimlessly, I circled the school grounds while children around me played.
Giờ chơi có chỉ có nghĩa là tôi phải ra ngoài trời, mặc áo khoác và đội mũ. Tôi đi loanh quanh sân không mục đích trong khi những đúa trẻ khác quanh tôi chơi đùa.
Years later, my mother told me that she went to my teacher with the question, "Tell me what is going on at school? My daughter was a happy kid, until I sent her to school. She's depressed and I don't know why."
Nhiều năm sau, mẹ tôi kể với tôi rắng bà đã đến chỗ cô giáo và hỏi câu này, "Xin cô giáo cho biết ở trường cháu học thế nào? Ở nhà cháu là một bé gái vui vẻ cho tới khi tôi đưa cháu đến trường. Cháu trở nên buồn bã mà tôi thì chẳng hiểu vì sao."
The teacher was as dumbfounded as my mother. She said that I seemed well enough at school. Perhaps the child is tired? Does she eat well? Does she sleep?
Cô giáo cũng chưng hửng chẳng kém gì mẹ tôi. Cô bảo rằng ở trường tôi học cũng kha khá. "Có lẽ bé mệt chăng? Cháu ăn uống có tốt không? Cháu ngủ có ngon không?"
Maybe the truth lay somewhere in between. My bedroom always seemed chilled and silent until mother stepped through the door. The warmth of her smile lit into my heart. She would sit on my bed and kiss me goodnight. Long after her goodnight kiss, I would lie awake, staring at the ceiling as I hugged my doll. If only the morning would come and I could be somewhere other than school! What had I said to mother, so many times, when she'd asked me? "They don't like me." It was all I knew. It was all I could understand.
Có lẽ trong những điều cô giáo nói có đôi chút sự thực. Phòng ngủ của tôi luôn luôn lạnh lẽo và yên tĩnh cho tới khi mẹ tôi bước vào ngưỡng cửa. Nụ cười nồng ấm của mẹ sưởi ấm lòng tôi. Mẹ thường ngồi bên giường rồi hôn chúc tôi ngủ ngon. Rất lâu sau khi mẹ hôn tôi, tôi vẫn còn nằm thao thức, ôm búp bê và nhìn đăm đăm lên trần nhà. Ước gì sáng mai tôi đươc đến một nơi nào khác chứ không phải trường học. Nhiều lần khi mẹ tôi hỏi tôi, tôi đều trả lời, "người ta không thích con". Đó là tất cả những gì mà tôi có thể hiểu được. The winter turned colder as Christmas approached. A week of school still remained before the holiday break. I awoke one morning to my mother's voice. Through blurry eyes I looked up at her. She was telling me to get dressed. Pulling my clothes on, I looked out the window. How could it be time to go to school? The sky was still dark. I stared down at the fresh layers of snow covering our lawn.
Mùa đông lạnh dần khi Giáng sinh đến gần. Vẫn còn một tuần học nữa mới tới kỳ nghỉ đông. Một buổi sáng tôi thức dậy khi nghe tiếng mẹ gọi. Tôi nhìn mẹ mắt còn ngái ngủ. Mẹ bảo tôi mau mặc quần áo. Vừa thay quần áo tôi vừa nhìn ra ngoài cửa sổ. Sao giờ này mà đã đi học rồi? Trời hãy còn tối mà. Tôi nhìn xuống những lớp tuyết mới đang phủ kín bồn cỏ.
"You don't have to go to school today," mother announced as she tied the hat strings under my chin. "You're going to see Santa today." My heart leaped with joy at her words! This day belonged to my mother and me! "
Hôm nay con không phải đến trường đâu." mẹ thông báo khi cài dây mũ vào cằm tôi. "Hôm nay con sẽ đi xem ông già Noel. Tim tôi rộn ràng mừng vui khi nghe mẹ nói! Ngày hôm nay là của tôi và mẹ tôi. We took the morning train to Detroit. I stood at the window of the train, drinking in every sight. Christmas lights, brightly decorated wreaths swaying in the wind and street lamps glittered under the half light of the morning sky. Mother sat beside me, her hand against my back, as the train chugged down the track.
Chúng tôi đi chuyến tàu sáng đến Detroit. Tôi đứng bên cửa sổ toa tàu, háo hức ngắm nhìn cảnh vật. Những mgọn đèn Giáng sinh, những vòng nguyệt quế được trang điểm rực rỡ đang đung đưa trước gió, những ngọn đèn đường lấp lánh trên ánh sáng mờ mờ của bầu trời bình minh. Mẹ ngồi cạnh tôi, tay ôm ngang lưng tôi khi con tàu lăn bánh trên đường sắt. Whenever I hear the expression, "seeing Christmas through the eyes of a child," I remember that day. As mother led me into the J.L. Hudson store, the world transformed to my size; like magic seeds which sprouted and grew a dream into a reality, a place of make-believe suddenly was there before my eyes. I could touch my hand to anything I could see. It was all there, within my reach: every decoration, every toy and every colorful, delicious looking piece of candy.
Hễ lúc nào nghe câu nói "nhìn Giáng sinh qua đôi mắt trẻ thơ" là tôi lại nhớ đến ngày hôm ấy. Khi mẹ dẫn tôi đến cửa hàng đồ chơi J.L Hudson, thế giới như thay đổi theo mong muốn của tôi, hệt như những hạt giống nhiệm màu nẩy mầm vươn lên để biến một giấc mơ thành hiện thực, một chốn ước ao đột nhiên xuất hiện trước mắt tôi. Tôi có thể chạm tay vào bất cứ thứ gì tôi thấy. Tất cả đều ở đó trong tầm tay tôi, từng món đồ trang trí, từng món đồ chơi, từng chiếc kẹo sặc sỡ sắc màu trông ngon ơi là ngon.
Christmas songs filled the air and many of the movable toys seemed to bounce in time with the music. Children rushed past me in all directions. Some ran to the toy trains, some to the Christmas trees from which dangled candy canes, while others rushed to the red playhouse. Outside of that house, sat Santa Claus. "Ho! Ho! Ho!" he called out. With a white gloved hand, he beckoned me. The delightful sound of sleigh bells was in the air, accompanied by Santa's hearty laugh. He called out to his reindeer, proudly lined up and there waiting at his side. With my heart at the bursting point, I turned to look at my mother. She stood outside of the room, looking in. I wanted her to share this experience. I wanted her to get a look at me as I wandered joyfully through this children's wonderland.
Những ca khúc Giáng sinh tràn ngâp không gian và nhứng đồ chơi chuyển động như nhảy múa theo cùng điệu nhạc. Trẻ con chạy qua trước mặt tôi theo đủ mọi hướng. Một số chạy tới chô ù đồ chơi tàu lửa, một số tới cây thông Giáng sinh, lủng lẳng những thanh kẹo, trong khi một số khác chạy đến ngôi nhà chơi màu đỏ. Bên ngoài ngôi nhà đó là ông già Noel." Hô! Hô! Hô!" ông gọi to. Với một tay mang găng rắng, ông ra hiệu cho chúng tôi đến gần. Những âm thanh vui tươi của chuông Giáng Sinh ngân lên không trung, kèm theo là tiếng cười rộn rã cuả ông già Noel. Ông gọi những con tuần lộc của mình đứng xếp hàng chờ đợi bên cạnh ông. Với trái tim ngâp tràn phấn khích tôi quay lại nhìn mẹ. Mẹ đang đứng bên ngoài phòng nhìn vào. Tôi muốn mẹ chia sẻ cùng tôi. Tôi muốn mẹ ngắm nhìn tôi khi tôi đi loanh quanh qua khu vui chơi trẻ em này.
As summer arrived, the school year drew to a close. Books were packed up and desks emptied out. As the silence closed in around the schoolyard, my mother, once again, came to see my teacher. The teacher sat before my mother sobbing; words were difficult, but she tried to explain. "I didn't want to work. I never wanted to teach. I was forced into it. I singled your daughter out and took the frustration out on her."
Mùa hè đến, năm học rồi cũng kết thúc. Sách vở đã gấp lại và bàn học thì trống trải. Khi yên lặng lại ngự trị sân trường, mẹ tôi lần nữa đến chỗ cô giáo. Cô giáo ngồi trước mặt mẹ tôi, khóc thổn thức, không nói nên lời, nhưng cô cũng cố giải thích. "Tôi không muốn làm công việc này. Tôi không thích đi dạy, Tôi bị buôc phải làm nghề này. Tôi đã lấy cháu bé của bà để đổ lên đầu nó tất cả những bất mãn của tôi."
When I grew up, I came to understand that the human heart has its limits when it comes to harsh disappointment. As adults, we don't always respond in the way we might hope. What I took from that year though was not the misfortune of an unsettling beginning, but the gift of a single beautiful day.
Khi tôi trưởng thành, tôi mới hiểu ra rằng trái tim con người có những giới hạn của nó khi gặp phải những điều bực mình. Là người lớn, không phải chúng ta luôn luôn cư xử theo cái cách mà chúng ta mong có thể làm được. Mặc dầu vậy cái mà tôi hiểu được từ năm đó không phải là môt sự bắt đầụ không may mà là món quà của một ngày tươi đẹp duy nhất.
Huế 2005
Ký ức về thời học mẫu giáo của tôi chỉ có những thứ như: những bức tường bê tông lạnh lẽo, những chiếc áo khoác và những đôi ủng nhỏ, những chiếc bút chì không vừa tay, giấy kẻ ngang, bàn học, bảng đen và bảng chữ cái hai màu trắng đen.
Recess only meant that I had to be outside, dressed in coat and hat. Aimlessly, I circled the school grounds while children around me played.
Giờ chơi có chỉ có nghĩa là tôi phải ra ngoài trời, mặc áo khoác và đội mũ. Tôi đi loanh quanh sân không mục đích trong khi những đúa trẻ khác quanh tôi chơi đùa.
Years later, my mother told me that she went to my teacher with the question, "Tell me what is going on at school? My daughter was a happy kid, until I sent her to school. She's depressed and I don't know why."
Nhiều năm sau, mẹ tôi kể với tôi rắng bà đã đến chỗ cô giáo và hỏi câu này, "Xin cô giáo cho biết ở trường cháu học thế nào? Ở nhà cháu là một bé gái vui vẻ cho tới khi tôi đưa cháu đến trường. Cháu trở nên buồn bã mà tôi thì chẳng hiểu vì sao."
The teacher was as dumbfounded as my mother. She said that I seemed well enough at school. Perhaps the child is tired? Does she eat well? Does she sleep?
Cô giáo cũng chưng hửng chẳng kém gì mẹ tôi. Cô bảo rằng ở trường tôi học cũng kha khá. "Có lẽ bé mệt chăng? Cháu ăn uống có tốt không? Cháu ngủ có ngon không?"
Maybe the truth lay somewhere in between. My bedroom always seemed chilled and silent until mother stepped through the door. The warmth of her smile lit into my heart. She would sit on my bed and kiss me goodnight. Long after her goodnight kiss, I would lie awake, staring at the ceiling as I hugged my doll. If only the morning would come and I could be somewhere other than school! What had I said to mother, so many times, when she'd asked me? "They don't like me." It was all I knew. It was all I could understand.
Có lẽ trong những điều cô giáo nói có đôi chút sự thực. Phòng ngủ của tôi luôn luôn lạnh lẽo và yên tĩnh cho tới khi mẹ tôi bước vào ngưỡng cửa. Nụ cười nồng ấm của mẹ sưởi ấm lòng tôi. Mẹ thường ngồi bên giường rồi hôn chúc tôi ngủ ngon. Rất lâu sau khi mẹ hôn tôi, tôi vẫn còn nằm thao thức, ôm búp bê và nhìn đăm đăm lên trần nhà. Ước gì sáng mai tôi đươc đến một nơi nào khác chứ không phải trường học. Nhiều lần khi mẹ tôi hỏi tôi, tôi đều trả lời, "người ta không thích con". Đó là tất cả những gì mà tôi có thể hiểu được. The winter turned colder as Christmas approached. A week of school still remained before the holiday break. I awoke one morning to my mother's voice. Through blurry eyes I looked up at her. She was telling me to get dressed. Pulling my clothes on, I looked out the window. How could it be time to go to school? The sky was still dark. I stared down at the fresh layers of snow covering our lawn.
Mùa đông lạnh dần khi Giáng sinh đến gần. Vẫn còn một tuần học nữa mới tới kỳ nghỉ đông. Một buổi sáng tôi thức dậy khi nghe tiếng mẹ gọi. Tôi nhìn mẹ mắt còn ngái ngủ. Mẹ bảo tôi mau mặc quần áo. Vừa thay quần áo tôi vừa nhìn ra ngoài cửa sổ. Sao giờ này mà đã đi học rồi? Trời hãy còn tối mà. Tôi nhìn xuống những lớp tuyết mới đang phủ kín bồn cỏ.
"You don't have to go to school today," mother announced as she tied the hat strings under my chin. "You're going to see Santa today." My heart leaped with joy at her words! This day belonged to my mother and me! "
Hôm nay con không phải đến trường đâu." mẹ thông báo khi cài dây mũ vào cằm tôi. "Hôm nay con sẽ đi xem ông già Noel. Tim tôi rộn ràng mừng vui khi nghe mẹ nói! Ngày hôm nay là của tôi và mẹ tôi. We took the morning train to Detroit. I stood at the window of the train, drinking in every sight. Christmas lights, brightly decorated wreaths swaying in the wind and street lamps glittered under the half light of the morning sky. Mother sat beside me, her hand against my back, as the train chugged down the track.
Chúng tôi đi chuyến tàu sáng đến Detroit. Tôi đứng bên cửa sổ toa tàu, háo hức ngắm nhìn cảnh vật. Những mgọn đèn Giáng sinh, những vòng nguyệt quế được trang điểm rực rỡ đang đung đưa trước gió, những ngọn đèn đường lấp lánh trên ánh sáng mờ mờ của bầu trời bình minh. Mẹ ngồi cạnh tôi, tay ôm ngang lưng tôi khi con tàu lăn bánh trên đường sắt. Whenever I hear the expression, "seeing Christmas through the eyes of a child," I remember that day. As mother led me into the J.L. Hudson store, the world transformed to my size; like magic seeds which sprouted and grew a dream into a reality, a place of make-believe suddenly was there before my eyes. I could touch my hand to anything I could see. It was all there, within my reach: every decoration, every toy and every colorful, delicious looking piece of candy.
Hễ lúc nào nghe câu nói "nhìn Giáng sinh qua đôi mắt trẻ thơ" là tôi lại nhớ đến ngày hôm ấy. Khi mẹ dẫn tôi đến cửa hàng đồ chơi J.L Hudson, thế giới như thay đổi theo mong muốn của tôi, hệt như những hạt giống nhiệm màu nẩy mầm vươn lên để biến một giấc mơ thành hiện thực, một chốn ước ao đột nhiên xuất hiện trước mắt tôi. Tôi có thể chạm tay vào bất cứ thứ gì tôi thấy. Tất cả đều ở đó trong tầm tay tôi, từng món đồ trang trí, từng món đồ chơi, từng chiếc kẹo sặc sỡ sắc màu trông ngon ơi là ngon.
Christmas songs filled the air and many of the movable toys seemed to bounce in time with the music. Children rushed past me in all directions. Some ran to the toy trains, some to the Christmas trees from which dangled candy canes, while others rushed to the red playhouse. Outside of that house, sat Santa Claus. "Ho! Ho! Ho!" he called out. With a white gloved hand, he beckoned me. The delightful sound of sleigh bells was in the air, accompanied by Santa's hearty laugh. He called out to his reindeer, proudly lined up and there waiting at his side. With my heart at the bursting point, I turned to look at my mother. She stood outside of the room, looking in. I wanted her to share this experience. I wanted her to get a look at me as I wandered joyfully through this children's wonderland.
Những ca khúc Giáng sinh tràn ngâp không gian và nhứng đồ chơi chuyển động như nhảy múa theo cùng điệu nhạc. Trẻ con chạy qua trước mặt tôi theo đủ mọi hướng. Một số chạy tới chô ù đồ chơi tàu lửa, một số tới cây thông Giáng sinh, lủng lẳng những thanh kẹo, trong khi một số khác chạy đến ngôi nhà chơi màu đỏ. Bên ngoài ngôi nhà đó là ông già Noel." Hô! Hô! Hô!" ông gọi to. Với một tay mang găng rắng, ông ra hiệu cho chúng tôi đến gần. Những âm thanh vui tươi của chuông Giáng Sinh ngân lên không trung, kèm theo là tiếng cười rộn rã cuả ông già Noel. Ông gọi những con tuần lộc của mình đứng xếp hàng chờ đợi bên cạnh ông. Với trái tim ngâp tràn phấn khích tôi quay lại nhìn mẹ. Mẹ đang đứng bên ngoài phòng nhìn vào. Tôi muốn mẹ chia sẻ cùng tôi. Tôi muốn mẹ ngắm nhìn tôi khi tôi đi loanh quanh qua khu vui chơi trẻ em này.
As summer arrived, the school year drew to a close. Books were packed up and desks emptied out. As the silence closed in around the schoolyard, my mother, once again, came to see my teacher. The teacher sat before my mother sobbing; words were difficult, but she tried to explain. "I didn't want to work. I never wanted to teach. I was forced into it. I singled your daughter out and took the frustration out on her."
Mùa hè đến, năm học rồi cũng kết thúc. Sách vở đã gấp lại và bàn học thì trống trải. Khi yên lặng lại ngự trị sân trường, mẹ tôi lần nữa đến chỗ cô giáo. Cô giáo ngồi trước mặt mẹ tôi, khóc thổn thức, không nói nên lời, nhưng cô cũng cố giải thích. "Tôi không muốn làm công việc này. Tôi không thích đi dạy, Tôi bị buôc phải làm nghề này. Tôi đã lấy cháu bé của bà để đổ lên đầu nó tất cả những bất mãn của tôi."
When I grew up, I came to understand that the human heart has its limits when it comes to harsh disappointment. As adults, we don't always respond in the way we might hope. What I took from that year though was not the misfortune of an unsettling beginning, but the gift of a single beautiful day.
Khi tôi trưởng thành, tôi mới hiểu ra rằng trái tim con người có những giới hạn của nó khi gặp phải những điều bực mình. Là người lớn, không phải chúng ta luôn luôn cư xử theo cái cách mà chúng ta mong có thể làm được. Mặc dầu vậy cái mà tôi hiểu được từ năm đó không phải là môt sự bắt đầụ không may mà là món quà của một ngày tươi đẹp duy nhất.
Huế 2005
No comments:
Post a Comment
your comment - ý kiến của bạn