MENU

BILINGUAL BLOG – BLOG SONG NGỮ ANH VIỆT SHARE KNOWLEGE AND IMPROVE LANGUAGE

--------------------------- TÌM KIẾM TRÊN BLOG NÀY BẰNG GOOGLE SEARCH ----------------------------

TXT-TO-SPEECH – PHẦN MỀM ĐỌC VĂN BẢN

Click phải, chọn open link in New tab, chọn ngôn ngữ trên giao diện mới, dán văn bản vào và Click SAY – văn bản sẽ được đọc với các thứ tiếng theo hai giọng nam và nữ (chọn male/female)

- HOME - VỀ TRANG ĐẦU

CONN'S CURENT THERAPY 2016 - ANH-VIỆT

150 ECG - 150 ĐTĐ - HAMPTON - 4th ED.

VISUAL DIAGNOSIS IN THE NEWBORN

Monday, January 27, 2014

China loses control of its foreign policy Trung Quốc mất kiểm soát chính sách đối ngoại


China loses control of its foreign policy

Trung Quốc mất kiểm soát chính sách đối ngoại

By Terry McCulley
Ásia Times

Terry McCulley
Ásia Times

To some people, President Xi Jinping's efforts to consolidate his control over China's military and government are a welcome development, especially given China's haphazard approach to crisis management. Xi's actions might even be interpreted as a sign that China is transitioning towards a more "advanced" political system in which the military and foreign policy are controlled by a strong civilian chief executive.

Đối với một số người , những nỗ lực tịch Tập Cận Bình để củng cố kiểm soát của mình đối với quân đội và chính phủ Trung Quốc là một phát triển đáng chào đón, đặc biệt là do cung cách tiếp cận nguy hiểm của Trung Quốc về quản lý khủng hoảng. Hành động của ông Tập thậm chí có thể được hiểu là một dấu hiệu cho thấy Trung Quốc đang chuyển sang một hệ thống chính trị "tiên tiến" hơn, trong đó chính sách quân sự và đối ngoại được điều khiển bởi một nhà lãnh đạo dân sự mạnh mẽ .



In reality, Xi's attempt to tighten his control over China's vast and unwieldy bureaucracy reinforces global fears that China is starting to lose control of its foreign policy. This disturbing truth goes a long way towards explaining why the international community was so alarmed by China's announcement of a new "Air Defense Identification Zone" (ADIZ) in the East China Sea, followed shortly thereafter by a "no-fishing zone" in the South China Sea.

Trong thực tế, nỗ lực thắt chặt sựu kiểm soát của Tập đối với bộ máy quan liêu rộng lớn và khó điều khiển của Trung Quốc củng cố nỗi sợ hãi toàn cầu rằng Trung Quốc đang bắt đầu mất kiểm soát đối với chính sách đối ngoại của nó. Sự thật đáng lo ngại này con mất nhiều thời gian mới tới đi chỗ giải thích được lý do tại sao cộng đồng quốc tế lại rất lo lắng bởi thông báo của Trung Quốc về một "Khu nhận dạng phòng không" mới ( ADIZ ) ở Biển Hoa Đông Trung Quốc, tiếp ngay sau đó lài một "vùng cấm đánh bắt cá " trên Biển Đông.


Even if these new zones were carefully planned years in advance, they also represent part of a larger pattern of aggression - propelled by China's hostile and uncompromising form of nationalism - that is beyond the ability of China's leaders to control.


Ngay cả khi các khu vực này đã được lên kế hoạch cẩn thận năm trước, chúng cũng đại diện cho một phần của một mô hình xâm lược lớn hơn – được thúc đẩy dưới hình thức chủ nghĩa dân tộc đầy thù địch và không thỏa hiệp của Trung Quốc - nó vượt quá khả năng kiểm soát của các nhà lãnh đạo Trung Quốc.


That is what really underlies the collective anxiety of the United States, Japan, and Southeast Asian countries every time China makes aggressive moves overseas. Ironically, China's new zones of control only serve to underscore deep concerns among a global community that is starting to realize that China is incapable of controlling the nationalist sentiment which has hijacked China's foreign policy.


Đó thực sự là nguyên nhân gây sự lo lắng chung cho Hoa Kỳ, Nhật Bản, và các nước Đông Nam Á mỗi khi Trung Quốc chuyển các động thái gây hấn ra nước ngoài. Trớ trêu thay, khu vực kiểm soát mới của Trung Quốc chỉ để làm tăng thêm quan ngại sâu sắc trong cộng đồng toàn cầu đang bắt đầu nhận ra rằng Trung Quốc không có khả năng kiểm soát tình cảm dân tộc mà vốn đã bắt chính sách đối ngoại của Trung Quốc làm con tin.

Interestingly enough, some commentators have suggested that China doesn't even have a foreign policy - or at least nothing that's remotely coherent. This lack of long-term vision makes Chinese foreign policy even more susceptible to being steered in a dangerous direction by those who stand to benefit from aggressive nationalist posturing.

Điều thú vị là một số nhà bình luận đã cho rằng Trung Quốc thậm chí không có một chính sách đối ngoại - hoặc ít nhất là không có chính sách cố kết chặt chẽ từ xa. Sự thiếu tầm nhìn dài hạn làm cho chính sách đối ngoại của Trung Quốc thậm chí còn nhạy cảm hơn với việc được lèo lái theo hướng nguy hiểm bởi những người được hưởng lợi từ giọng điệu dân tộc chủ nghĩa mạnh mẽ .


For instance, in a New York Times op-ed, China scholar David Shambaugh asks, "Does China Have a Foreign Policy?" and then proceeds to answer the question in the negative. This absence of strategic planning makes China's foreign policy vulnerable to the whims of zealous nationalists and hawkish PLA officers seeking to instigate conflict in order to acquire more power and resources.

Ví dụ, trong một bài xã luận trên New York Times, học giả về Trung Quốc David Shambaugh hỏi: "Liệu Trung Quốc có một chính sách đối ngoại không?" và sau đó đã trả lời câu hỏi theo hướng phủ nhận. Sự thiếu vắng hoạch định chiến lược làm cho chính sách đối ngoại của Trung Quốc dễ bị tổn thương trước những ý tưởng bất chợt của những người dân tộc chủ nghĩa nhiệt thành và các sĩ quan hiếu chiến của PLA đang tìm cách kích động xung đột để có được nhiều quyền lực và nguồn lực hơn.


Indeed, China security analyst Andrew Scobell suggests that China's military has engaged in "roguish" behavior motivated by a desire to acquire a greater slice of the government's budget. According to Scobell, examples of such "roguish" behavior include missile tests near Taiwan in 1995-96; the collision between Chinese and US military aircrafts in 2001; an incident involving a Chinese submarine and a US aircraft carrier in 2006; and the unannounced anti-satellite missile test in 2007. Scobell says that such "roguish" actions could indicate that "PLA leaders are going their own way to pursue power and resources with little regard for civilian leaders or consideration for the larger implications of their activities."

Thật vậy, Andrew Scobell, nhà phân tích an ninh Trung Quốc cho rằng quân đội Trung Quốc đã thực hiện hành xử "xảo quyệt" do mong muốn có được phần ngân sách lớn  hơn từ chính phủ. Theo Scobell, ví dụ về hành vi "xảo quyệt" như vậy bao gồm vụ thử tên lửa gần Đài Loan thời kỳ 1995-1996; các vụ va chạm giữa máy bay quân sự của Trung Quốc và Mỹ năm 2001; một sự cố liên quan đến tàu ngầm của Trung Quốc và một tàu sân bay Mỹ vào năm 2006, và tinh thử nghiệm tên lửa chống vệ tinh không báo trước trong năm 2007. Scobell nói rằng hành động "xảo quyệt" đó có thể co thấy rằng "các nhà lãnh đạo quân đội Trung Quốc đang đi theo cách riêng của mình để theo đuổi quyền lực và nguồn lực, và ít đếm xỉa đến các quan tâm của các nhà lãnh đạo dân sự đối với những tác động lớn hơn do các hoạt động của họ gây ra."


Another scholar, Professor Huang Jing of the National University of Singapore, has likened China's young military officers to the hawkish young Japanese officers of the 1930's who were partly responsible for Japan's invasion of China. In an article published by The Telegraph, Professor Huang is quoted as saying that young PLA officers are leading China on a collision course with America by "taking control of strategy and ... thinking [about] what they can do, not what they should do ... This is very dangerous."


Một học giả khác, giáo sư Huang Jing của Đại học Quốc gia Singapore, đã so sánh sĩ quan quân đội trẻ của Trung Quốc với các sĩ quan Nhật Bản trẻ hiếu chiến của những năm 1930, những người chịu trách nhiệm một phần về cuộc xâm lược Trung Quốc của Nhật Bản. Trong một bài báo được xuất bản bởi tờ Telegraph, Giáo sư Huang được trích lời nói rằng các sĩ quan trẻ quân đội Trung Quốc đang dẫn đầu Trung Quốc về một cuộc xung đột với Mỹ bằng cách "kiểm soát chiến lược và... tư duy [ về ] những gì họ có thể làm được, chứ không phải những gì họ nên làm... Điều này rất nguy hiểm."


In other words, after devoting so much time and resources towards modernization today's PLA has a bunch of new toys to play with. The PLA also has greater capacity to project power overseas now, so it's only natural that some military officers are itching for an opportunity to test out their new capabilities and equipment. In fact, Scobell indicates that PLA officers are eager for exposure to real-world combat because China hasn't had a major war since 1979, when China attacked Vietnam in a brief but bloody conflict.


Nói cách khác, sau khi dành rất nhiều thời gian và nguồn lực nhằm hiện đại hóa, quân đội Trung Quốc ngày nay có một loạt các đồ chơi mới để diễn trò. PLA cũng có năng lực lớn hơn để thể hiện sức mạnh ra nước ngoài, vì vậy, rất tự nhiên là một số sĩ quan quân đội đang ngứa ngáy muốn có một cơ hội để kiểm tra năng lực và thiết bị mới của họ. Trong thực tế, Scobell chỉ ra rằng các sĩ quan PLA đang háo hức tiếp xúc với chiến đấu thực tế bởi vì Trung Quốc đã không có một cuộc chiến tranh lớn nào từ năm 1979, khi Trung Quốc tấn công Việt Nam trong một cuộc xung đột ngắn ngủi nhưng đẫm máu .


This desire to accumulate combat experience and test out new equipment - coupled with the PLA's bureaucratic interest in obtaining more power and resources by instigating or exaggerating foreign conflicts - means that Xi needs to keep a close eye on the PLA in order to prevent a dangerous miscalculation. Sure enough, last month's close encounter between Chinese and US naval vessels in the South China Sea provided a frightening glimpse of how adventurous PLA maneuvering can lead to real confrontation.


Mong muốn được tích lũy kinh nghiệm chiến đấu và kiểm tra thiết bị mới - kết hợp với lợi ích quan liêu của PLA trong việc có được nhiều quyền lực hơn và nguồn lực hơn đã kích động hoặc phóng đại các xung đột với nước ngoài – điều này có nghĩa là ông Tập cần phải giữ một mắt canh chừng PLA để ngăn chặn một tính toán sai lầm nguy hiểm. Chắc chắn, cuộc đối đầu cách đây gần một tháng giữa tàu hải quân Trung Quốc và Hoa Kỳ trên biển Đông đã cung cấp một cái nhìn đáng sợ về việc các động thái mạo hiểm của PLA có thể dẫn đến cuộc đối đầu thực sự như thế nào.


Of course, it's quite possible that last month's close encounter wasn't adventurism but rather a carefully planned maneuver. China is eager to determine how the US military responds to various scenarios, and China is particularly interested in gauging America's response to provocations at sea because this helps China plan for a possible clash with the US military over Taiwan.


Tất nhiên, rất có thể là cuộc đối đầu gần tháng trước không phải là phiêu lưu mà là một động thái được lên kế hoạch cẩn thận. Trung Quốc nóng lòng muốn xác định cách thức quân đội Mỹ phản ứng với các kịch bản khác nhau, và Trung Quốc đặc biệt quan tâm đo lường phản ứng của Mỹ đối với hành động khiêu khích trên biển bởi vì điều này giúp Trung Quốc lập kế hoạch cho một cuộc đụng độ có thể có với quân đội Mỹ về vấn đề Đài Loan .


In such a scenario, the United States would have the initial advantage due to its superior naval power, so China's current strategy is to quickly knock-out American naval vessels with conventional weapons - especially its new "aircraft carrier killer" DF-21D missiles.

Trong một kịch bản như vậy, Hoa Kỳ sẽ có lợi thế ban đầu do sức mạnh hải quân vượt trội của mình, do đó chiến lược hiện nay của Trung Quốc là nhanh chóng hạ gục các tàu hải quân Mỹ với vũ khí thông thường - đặc biệt là "sát thủ tàu sân bay" tên lửa DF-21D mới.


Yet even if the recent close encounter in the South China Sea was part of a carefully planned strategy, Professor Huang still doubts that Beijing's civilian leaders can rein in young PLA officers, saying that nowadays Beijing "can no longer control much of anything". This is exactly what concerns the international community, as China's complex web of competing bureaucratic interests - infused with aggressive nationalism - has spawned a Chinese foreign policy that is hawkish, unpredictable, and uncontrollable.


Tuy nhiên, ngay cả khi cuộc đối đầu gần đây trong khu vực Biển Đông là một phần của một chiến lược được lên kế hoạch cẩn thận, Giáo sư Huang vẫn nghi ngờ không biết các nhà lãnh đạo dân sự của Bắc Kinh có thể kiềm chế được các sĩ quan trẻ quân đội Trung Quốc hay không, khi ông nói rằng ngày nay Bắc Kinh "không còn có thể kiểm soát nhiều thứ như trước đây nữa". Đây là chính xác là điều khiến cộng đồng quốc tế quan ngại, khi mạng lưới phức tạp những đến lợi ích quan liêu cạnh tranh nhau ở Trung Quốc kết hợp với chủ nghĩa dân tộc mạnh mẽ - đã sản sinh ra một chính sách đối ngoại của Trung Quốc: hiếu chiến, không lường trước được, và không kiểm soát được.


Xi Jinping is well aware of this problem and has attempted to bring a semblance of discipline to China's foreign policy by creating a "State Security Committee" headed by Xi himself. This "State Security Committee" is modeled on the US National Security Council, except that China's version is responsible for coordinating both domestic and foreign policy. Not surprisingly, China scholars such as John Lee have noted that the PLA was initially opposed to the creation of a "State Security Committee", as it stands to reduce the PLA's influence over China's national security policy.


Tập Cận Bình cũng nhận thức được vấn đề này và đã cố gắng nhằm mang lại một vẻ ngoài kỷ luật đối với chính sách đối ngoại của Trung Quốc bằng cách tạo ra một "Ủy ban An ninh Nhà nước " do Tập đứng đầu.  Cái "Ủy ban An ninh Nhà nước" này được mô hình hóa theo Hội đồng An ninh Quốc gia Hoa Kỳ, với ngoại lệ của phiên bản Trung Quốc là hội đồng có trách nhiệm phối hợp chính sách đối nội và đối ngoại. Không có gì ngạc nhiên khi các học giả Trung Quốc như John Lee lưu ý rằng quân đội Trung Quốc ban đầu đã phản đối việc tạo ra một "Ủy ban An ninh Nhà nước", vì nó nhằm làm giảm ảnh hưởng của PLA trong chính sách an ninh quốc gia của Trung Quốc.


Nevertheless, merely setting up a new committee won't drastically alter the fervent nationalism and adventurous spirit within the PLA and greater Chinese society. The alarming truth is that regardless of how much President Xi consolidates his power, there is only so much he can do to reduce the enormous influence that individual Chinese citizens and soldiers - emboldened by China's aggressive form of nationalism - have on China's foreign policy.


Tuy nhiên, chỉ đơn thuần thiết lập một ủy ban mới sẽ không làm thay đổi đáng kể chủ nghĩa dân tộc nhiệt thành và tinh thần phiêu lưu mạo hiểm trong PLA và lớn hơn là xã hội Trung Quốc. Sự thật đáng báo động là bất kể Chủ tịch Tập củng cố quyền lực của mình bao nhiêu đi nữa, ông cũng còn rất nhiều việc phải làm để giảm thiểu ảnh hưởng to lớn mà công dân và binh lính Trung Quốc – bị bốc đồng bởi hình thức chủ nghĩa dân tộc mạnh mẽ của Trung Quốc – tác động lên chính sách ngoại giao của Trung Quốc.


Protecting Chinese citizens overseas

One perverse consequence of China's extremely nationalistic culture is that Chinese citizens are increasingly willing to push the limits overseas, all the while feeling safe knowing that nationalism will compel Chinese leaders to protect them if something goes wrong - or indeed, if they wind up breaking foreign laws or encroaching on foreign territory.


Bảo vệ công dân Trung Quốc ở nước ngoài

Một hệ quả tồi tệ của nền văn hóa dân tộc chủ nghĩa cực đoan của Trung Quốc là công dân Trung Quốc đang ngày càng sẵn sàng đẩy lùi các giới hạn ở nước ngoài, tất cả kiều dân trong khi đó cảm thấy an toàn khi biết cái chủ nghĩa dân tộc đó sẽ buộc các nhà lãnh đạo Trung Quốc bảo vệ họ nếu có điều gì sai xảy ra - hoặc thực sự, nếu họ nổi hứng vi phạm pháp luật ở nước ngoài hoặc xâm phạm vào lãnh thổ nước ngoài .


This holds true regardless of whether the Chinese citizens involved are fishermen veering into foreign waters; traders encroaching on foreign markets; or adventurous military officers. Instead of admonishing citizens who break foreign laws, Beijing typically rushes to their support and orders Chinese media outlets to portray Beijing's leaders as doing everything in their power to protect Chinese citizens abroad.


Điều này đúng với bất kể công dân Trung Quốc nào tham gia làm ngư dân chuyển hướng sang đánh cá ở vùng biển nước ngoài, các thương nhân xâm lấn vào thị trường nước ngoài, hoặc các sĩ quan quân đội mạo hiểm. Thay vì trách cứ công dân vi phạm pháp luật nước ngoài, Bắc Kinh thường chạy đến hỗ trợ và ra lệnh phương tiện truyền thông Trung Quốc miêu tả nhà lãnh đạo của Bắc Kinh đang làm tất cả mọi thứ trong quyền lực của mình để bảo vệ công dân Trung Quốc ở nước ngoài.


The Communist Party has little choice but to passionately defend its citizens overseas - even if they are breaking the law - as otherwise the Party's monopoly on power will be gravely threatened by nationalist forces.

Đảng Cộng sản có rất ít sự lựa chọn ngoại việc nhiệt tình bảo vệ công dân của mình ở nước ngoài - ngay cả khi họ vi phạm pháp luật - vì nếu không làm thế thì độc quyền của Đảng về quyền lực sẽ bị đe dọa nghiêm trọng bởi các lực lượng dân tộc chủ nghĩa .


For example, international newspapers last year reported that upwards of 50,000 Chinese citizens were engaged in illegal gold-mining in Ghana, causing massive environmental destruction in the process. In response, Ghana launched a crackdown on illegal gold-mining which specifically targeted Chinese citizens (even though a small number of other foreigners were also involved).


Ví dụ, báo chí quốc tế năm ngoái thông báo rằng có  tới 50.000 công dân Trung Quốc đã tham gia vào khai thác vàng trái phép ở Ghana, gây tàn phá môi trường lớn trong quá trình này. Đáp lại, Ghana đã phát động một chiến dịch truy quét khai thác vàng bất hợp pháp mà cụ thể nhắm mục tiêu là người  Trung Quốc (mặc dù một số ít người nước ngoài khác cũng đã tham gia ) .

According to Chinese media reports, Beijing immediately lodged a strong diplomatic protest and rushed to protect its citizens by dispatching a team of central government officials to conduct an investigation in Ghana. Xinhua also reported that Shanglin County - the place in China where many of the goldminers came from - sent its own team of officials to help Chinese citizens return home from Ghana, even offering to pay their airfare.


Theo tường thuật của các phương tiện truyền thông Trung Quốc, Bắc Kinh ngay lập tức kháng nghị ngoại giao mạnh mẽ và vội vã bảo vệ công dân của mình bằng cách cử một nhóm các quan chức chính quyền trung ương đến tiến hành một cuộc điều tra ở Ghana. Tân Hoa Xã cũng cho biết huyện Shanglin – địa phương ở Trung Quốc, là quê hương của rất nhiều người đãi vàng – cũng gửi nhóm các quan chức riêng của mình để giúp các công dân Trung Quốc trở về nhà từ Ghana, thậm chí còn trả cả tiền vé máy bay cho họ.

As the story unfolded, Beijing took pains to show that bold action was being taken - even going so far as imposing retaliatory measures against Ghana. According to the Guardian, China tightened its visa policies for Ghanaian citizens and even delayed the disbursement of China's development assistance to the country. Faced with such harsh retaliatory measures, Ghana eventually acquiesced by releasing all 169 Chinese citizens detained for illegal gold-mining.


Theo báo chí tường thuật, Bắc Kinh đã muối mặt khi chỉ ra rằng hành động táo bạo đã được thực hiện - thậm chí còn đi xa hơn khi áp đặt các biện pháp trả đũa chống lại Ghana. Theo tờ Guardian, Trung Quốc thắt chặt chính sách thị thực đối với công dân Ghana và thậm chí trì hoãn việc giải ngân vốn hỗ trợ phát triển của Trung Quốc cho đất nước này. Phải đối mặt với các biện pháp trả đũa khắc nghiệt như vậy, Ghana cuối cùng chấp thuận bằng cách thả hết tất cả 169 công dân Trung Quốc bị giam giữ do khai thác vàng bất hợp pháp.


Even though China's outlandish retaliation risked damaging its long-term relations with Ghana, Beijing was obliged to take swift action - particularly after coming under pressure from cyber-nationalists who had seen images of Chinese citizens injured during the crackdown.


Mặc dù trả đũa kỳ quái của Trung Quốc có nguy cơ làm tổn hại quan hệ lâu dài với Ghana, Bắc Kinh buộc phải hành động nhanh chóng - đặc biệt là sau khi chịu áp lực từ những người dân tộc chủ nghĩa trên không gian mạng khi họ nhìn thấy hình ảnh của công dân Trung Quốc bị thương trong cuộc đàn áp.


These days, Internet forums are the primary vehicle for expressing nationalist rage in China, and Chinese leaders simply can't build a great firewall high enough to stop the spread of graphic images and pent-up anger online. Much of this pent-up rage is actually rooted in China's own internal problems, but Chinese citizens can only safely direct their anger toward outsiders because any serious criticism of the Communist Party is quickly snuffed out.


Ngày nay, các diễn đàn Internet là phương tiện chính để bày tỏ cơn thịnh nộ dân tộc ở Trung Quốc, và các nhà lãnh đạo Trung Quốc chỉ đơn giản là không thể xây dựng một bức Đại Hỏa Trường Thành đủ cao để ngăn chặn sự lây lan của các hình ảnh đồ họa và sự tức giận dồn nén trên mạng. Nhiều cơn thịnh nộ dồn nén này thực sự bắt nguồn từ vấn đề nội bộ của Trung Quốc, nhưng công dân Trung Quốc chỉ có thể an toàn hướng cơn tức giận của họ ra bên ngoài bởi vì bất kỳ sự chỉ trích Đảng Cộng sản nghiêm trọng nào cũng đều được nhanh chóng dập tắt.


In this case, Beijing responded to cyber-outrage by making a public spectacle of its iron-clad will to tackle the problem in Ghana. For instance, a spokesperson for China's embassy in Ghana was quoted by the South China Morning Post as saying that China's government attaches "great importance to Chinese citizens mining gold in Ghana" and that "a joint investigation team comprising officials from the ministries of foreign affairs, commerce, and public security [was sent] to the West African country to protect their safety and lawful rights".

Trong trường hợp này, Bắc Kinh phản ứng với phẫn nộ của không gian mạng bằng cách làm cho công chúng được chứng kiến cảnh tượng mà ý chí cứng cỏi của nó đã giải quyết được vấn đề ở Ghana. Ví dụ, một phát ngôn viên của đại sứ quán Trung Quốc ở Ghana đã được trích dẫn bởi South China Morning Post nói rằng chính phủ Trung Quốc đề cao " tầm quan trọng đối với công dân Trung Quốc khai thác vàng ở Ghana" và rằng "một nhóm điều tra chung bao gồm các quan chức từ Bộ Ngoại giao, thương mại và an ninh công cộng [được gửi] đến đất nước Tây Phi này để bảo vệ an toàn và quyền lợi hợp pháp của họ".


The South China Morning Post further reported that Beijing not only asked Ghana to prevent robbery against Chinese citizens, but also asked Ghana to stop detaining Chinese citizens. In other words, nationalist pressure forced Beijing to effectively demand that Ghana stop enforcing its own laws against illegal mining. Ghana enacted these laws to prevent environmental destruction and ensure that all mining activities were subject to taxation, but apparently nationalist pressure compelled Beijing to insist that Chinese citizens shouldn't be subject to Ghana's duly-enacted laws.


Tờ Bưu Điện Hoa Nam Buổi sáng còn tiếp tục tường thuật rằng Bắc Kinh không chỉ yêu cầu Ghana ngăn chặn cướp bóc chống lại công dân Trung Quốc, mà còn yêu cầu Ghana ngưng bắt giữ công dân Trung Quốc. Nói cách khác, áp lực của chủ nghĩa dân tộc buộc Bắc Kinh phải đòi hỏi một cách có hiệu quả việc Ghana dừng thực thi pháp luật của mình chống lại khai thác mỏ bất hợp pháp. Ghana đã ban hành các luật này để ngăn chặn sự phá hủy môi trường và đảm bảo rằng tất cả các hoạt động khai thác khoáng sản là đối tượng chịu thuế, nhưng rõ ràng áp lực dân tộc chủ nghĩa buộc Bắc Kinh phải nhấn mạnh rằng người dân Trung Quốc không phải tuân thủ pháp luật do Ghana ban hành.

Despite the crackdown, Ghana's illegal gold-mining problem won't improve any time soon because certain local actors benefit from Chinese extraction activities. Ghana's government receives billions of dollars from China to build infrastructure projects, and it's well-known that local officials worldwide pocket bribes from their dealings with China. In addition, the international press reported that some Ghanaian entrepreneurs have established joint ventures with Chinese citizens engaged in illegal gold-mining activities.


Bất chấp cuộc trấn áp đó, vấn đề khai thác vàng bất hợp pháp ở Ghana vẫn không cải thiện chút nào bởi vì các chức sắc địa phương nhất định được hưởng lợi từ hoạt động khai thác của Trung Quốc. Chính phủ của Ghana nhận được hàng tỷ đô la từ Trung Quốc để xây dựng các dự án cơ sở hạ tầng, và ai cũng biết rõ rằng trên toàn thế giới quan chức địa phương hối lộ bỏ túi từ các giao dịch của họ với Trung Quốc. Ngoài ra, báo chí quốc tế báo cáo rằng một số doanh nhân Ghana đã thành lập liên doanh với các công dân Trung Quốc tham gia vào các hoạt động khai thác vàng bất hợp pháp.


The China-funded infrastructure projects in Ghana and other countries are usually designed to facilitate resource extraction; gain diplomatic influence; and alleviate China's unemployment problem, as thousands of Chinese laborers are sent to work on these projects overseas. In many countries, the displacement of local labor in favor of imported Chinese workers provokes intense anger among locals who are denied job opportunities and the chance to learn new technological skills.

Các dự án cơ sở hạ tầng Trung Quốc tài trợ ở Ghana và các quốc gia khác thường được thiết kế để tạo điều kiện khai thác tài nguyên; giành ảnh hưởng ngoại giao và làm giảm bớt vấn đề thất nghiệp của Trung Quốc, khi hàng ngàn lao động Trung Quốc làm việc trên các dự án ở nước ngoài. Ở nhiều nước, sự thay thế lao động địa phương có lợi cho công nhân Trung Quốc đã khiêu khích sự tức giận dữ dội trong số những người dân địa phương bị từ chối cơ hội việc làm và cơ hội để học các kỹ năng công nghệ mới .


In addition, local resentment towards Chinese immigrants is magnified by the perception that Chinese traders have the unfair advantage of being connected to a colossal China-dominated global supply network. These types of grievances have caused rising tension between locals and Chinese immigrants, even leading to violence against Chinese communities in such far-flung places as Tonga, Papua New Guinea, and several African countries.

Ngoài ra, sự oán giận của dân địa phương đối với người nhập cư Trung Quốc được phóng đại bởi sự nhận thức rằng thương nhân Trung Quốc có lợi thế không công bằng nhờ việc kết nối với một mạng lưới cung ứng khổng lồ thống trị toàn cầu của Trung Quốc. Các loại khiếu nại đã gây ra căng thẳng gia tăng giữa người dân địa phương và những người nhập cư Trung Quốc, thậm chí dẫn đến bạo lực đối với các cộng đồng Trung Quốc ở những nơi xa xôi như Tonga, Papua New Guinea, và một số nước châu Phi.

Many local communities are also furious that Chinese companies are causing environmental damage as well as human rights violations. In both Ghana and Myanmar, for example, locals have expressed outrage that Chinese companies are importing Chinese-made equipment and using it to plunder local resources, destroying the environment and abusing human rights in the process.

Nhiều cộng đồng địa phương cũng tức giận rằng các công ty Trung Quốc đang gây thiệt hại về môi trường cũng như vi phạm nhân quyền. Tại Ghana và Myanmar,  chẳng hạn, người dân địa phương đã bày tỏ sự phẫn nộ vì các công ty Trung Quốc đang nhập khẩu thiết bị Trung Quốc sản xuất và sử dụng nó để cướp bóc tài nguyên địa phương, hủy hoại môi trường và lạm dụng quyền con người trong quá trình này .


The fact that Ghana's crackdown targeted Chinese immigrants - as opposed to illegal miners from other countries - underscores the intensity of local anger towards the destructive methods of Chinese companies in Ghana.

Thực tế là cuộc trấn áp của Ghana nhắm mục tiêu người nhập cư Trung Quốc – không như với thợ mỏ bất hợp pháp từ các nước khác - nhấn mạnh cường độ tức giận của dân địa phương đối với các phương pháp phá hoại của các công ty Trung Quốc ở Ghana.


Local animosity towards Chinese immigrants in Ghana and other African countries has certainly damaged China's foreign policy, but China's biggest diplomatic setback in recent years occurred right in its own backyard - Myanmar, where the conduct of individual Chinese traders and large Chinese companies has aroused such revulsion towards China that it's unclear if Beijing can ever recover its once-dominant influence in the country.

Tình trạng thù địch của địa phương đối với người nhập cư Trung Quốc ở Ghana và các quốc gia châu Phi khác chắc chắn đã làm phương hại chính sách đối ngoại của Trung Quốc, nhưng thất bại ngoại giao lớn nhất của Trung Quốc trong những năm gần đây xảy ra ngay trong sân sau của mình - Myanmar, nơi phẩm hạnh của các thương lái cá nhân Trung Quốc và các công ty lớn của Trung Quốc đã làm dấy lên sự ghê tởm đối với Trung Quốc mà không biết đến bao giờ Bắc Kinh mới có thể phục hồi ảnh hưởng của mình mà đã một thời từng thống trị ở đất nước này.


Myanmar's change of heart

Myanmar's decision to "open up" in 2011 wasn't simply a matter of offsetting Beijing's political influence in the country. It was also fueled by a backlash against the growing dominance of Chinese traders over Myanmar's economy. Many of these Chinese traders entered Myanmar illegally through semi-autonomous regions along Myanmar's border with China - particularly Wa territory, which serves as a proxy for Chinese power projection in Myanmar and a vehicle for illegal Chinese immigration into the country.

Thay đổi trái tim của Myanmar

Quyết định "mở cửa" của Myanmar trong năm 2011 không chỉ đơn giản là vấn đề bù đắp ảnh hưởng chính trị của Bắc Kinh trong cả nước. Nó cũng được thúc đẩy bởi một phản ứng dữ dội chống lại sự thống trị ngày càng tăng của thương nhân Trung Quốc với nền kinh tế của Myanmar. Nhiều người trong số các thương nhân Trung Quốc vào Myanmar bất hợp pháp thông qua các khu vực bán tự trị dọc theo biên giới Myanmar với Trung Quốc - đặc biệt là lãnh thổ Wa, đóng vai trò như là một người ủy nhiệm để triển khai sức mạnh của Trung Quốc ở Myanmar và làm đầu mối cho người nhập cư bất hợp pháp của Trung Quốc vào nước này.


Myanmar's so-called "Kokang" region was another semi-autonomous area that served as a gateway for illegal Chinese immigration into Myanmar before it was attacked by the Burmese military in 2009, sending a flood of ethnic Chinese refugees across the border into China.


Cái gọi là khu vực "Kokang" của Myanmar là một khu vực bán tự trị mà đóng vai trò như là một cửa ngõ để người Trung Quốc nhập cư trái phép vào Myanmar trước khi bị tấn công bởi quân đội Miến Điện vào năm 2009, tạo thành một dòng người thiểu số Trung Quốc tị nạn qua biên giới vào lãnh thổ Trung Quốc .
The "Kokang" ethnic group is actually a mixed bag of ethnic Chinese who settled in Burma many years ago along with more recent illegal Chinese immigrants, many of whom obtained false identity documents by paying off local officials. Indeed, one of the reasons why the Burmese military decided to attack the Kokang in 2009 was to stem the tide of illegal Chinese immigrants and their dominance over Myanmar's economy.

Các nhóm dân tộc "Kokang" thực sự là một sự pha tạp của các dân tộc Trung Quốc đã định cư tại Miến Điện nhiều năm trước đây cùng với nhiều người từ Trung Quốc nhập cư bất hợp pháp thời gian gần đây, nhiều người trong số họ có được các giấy tợ nhân thân giả bằng cách mú chuộc các quan chức địa phương. Thật vậy, một trong những lý do tại sao quân đội Miến Điện quyết định tấn công Kokang trong năm 2009 là để ngăn chặn làn sóng người nhập cư bất hợp pháp của Trung Quốc và sự thống trị của họ đối với nền kinh tế của Myanmar.


The predominance of Chinese traders in Myanmar - both legal and illegal - and the perception that Chinese immigrants are cheating the system by skirting local laws has precipitated widespread animosity towards China (and Chinese immigrants) in Myanmar.

Ưu thế của thương nhân Trung Quốc tại Myanmar - cả hợp pháp và bất hợp pháp - và quan niệm cho rằng những người nhập cư Trung Quốc là lừa đảo  hệ thống chính quyền bằng cách qua mặt luật pháp địa phương đã kết nên sự thù địch trên diện rộng đối với Trung Quốc (và những người nhập cư từ Trung Quốc) ở Myanmar.

This intense hostility is still prevalent in Myanmar today, as evidenced by last month's arrest of several Chinese individuals who were illegally conducting business in Myanmar while there on tourist visas.


Sự thù địch mạnh mẽ này vẫn còn phổ biến ở Myanmar hôm nay, bằng chứng là vụ bắt giữ hồi tháng trước một vài cá nhân người Trung Quốc  kinh doanh trái phép tại Myanmar trong khi đó trên thị thực là khách du lịch.


Although it's not uncommon for people to conduct business while on tourist visas, the nature of this case demonstrates the extreme sensitivity surrounding Chinese business activities in Myanmar. The group was arrested while exploring for natural resources in Kachin state, and their arrest shows the eagerness of Myanmar's government to assuage public anger towards China for exploiting Myanmar's resources and destroying the environment.

Mặc dù người dân kinh doanh trong khi thị thực du lịch không phải là không phổ biến, bản chất của trường hợp này thể hiện sự cực đoan nhạy cảm xung quanh hoạt động kinh doanh của Trung Quốc tại Myanmar. Nhóm này đã bị bắt trong khi đi tìm kiếm tài nguyên thiên nhiên ở  bang Kachin, và việc bắt giữ họ cho thấy sự háo hức của chính phủ Myanmar nhằm làm dịu sự tức giận công chúng đối với việc Trung Quốc khai thác nguồn tài nguyên của Myanmar và hủy hoại môi trường .


It was precisely these grievances which sparked the Kachin conflict in 2011, as Kachin people had become outraged by the destruction of their ancestral homeland by Chinese companies that were extracting resources in collaboration with Burma's military. Certain Kachin leaders were also profiting from these extraction activities, and during the 2000s older Kachin leaders were actually pushed aside by younger Kachins who wanted to take a harder line towards the Burmese military.

Đó chính xác là những bất bình mà gây ra cuộc xung đột Kachin năm 2011, khi người dân Kachin trở nên giận dữ bởi sự tàn phá quê hương của tổ tiên họ do các công ty Trung Quốc khai thác tài nguyên hợp tác với quân nhân Miến Điện gây ra. Một số nhà lãnh đạo Kachin cũng đã thu lợi từ các hoạt động khai thác, và trong những năm 2000 các nhà lãnh đạo lớn tuổi Kachin đã thực sự bị đẩy sang ra ngoài bởi những người Kachin trẻ, muốn có một thái độ cứng rắn hơn đối với quân đội Miến Điện .


Some younger Kachins were even hoping that armed conflict would break out, thereby enabling Kachins to win back ancestral homelands that Burma's military had steadily encroached upon and plundered over time. Rising anger among Kachin people towards the Burmese military eventually came to a head over the Myitsone dam, which became a rallying cry for citizens across the nation who were infuriated that Burma's military was collaborating with Chinese companies to plunder Myanmar's resources and destroy its natural beauty.

Một số người Kachin trẻ thậm chí còn hy vọng rằng xung đột vũ trang sẽ nổ ra, do đó cho phép Kachins để giành lại quê hương của tổ tiên mà quân nhân Miến Điện đã dần dà lấn chiếm và cướp bóc theo thời gian. Sự tức giận gia tăng của người dân Kachin đối với quân đội Miến Điện cuối cùng lên đến đỉnh điểm trong vụ đập Myitsone, mà đã trở thành một lời kêu gọi đối với công dân trên toàn quốc; người ta đã phẫn nộ trước việc quân nhân Miến Điện hợp tác với các công ty Trung Quốc để cướp bóc tài nguyên của Myanmar và phá hủy vẻ đẹp tự nhiên của nó.


By the late 2000s, a consensus had crystallized between Burma's military and average Burmese citizens that something had to be done to prevent China from taking over Myanmar's economy. This is what triggered the attack against the Kokang in 2009 and the military's decision to "reform" in 2011. Together, these landmark events were designed to curb the influence of Chinese officials, Chinese state-owned enterprises, and individual Chinese traders in Myanmar - particularly in northern Myanmar, where Chinese business interests had become so prevalent that Mandalay had earned the nickname "The 2nd Beijing".

Vào cuối những năm 2000, một sự đồng thuận đã kết thành giữa quân đội Miến Điện và người dân Miến Điện bình thường rằng một cái gì đó phải được thực hiện để ngăn chặn Trung Quốc tiếp quản nền kinh tế của Myanmar. Đây là lý do gây ra các cuộc tấn công chống lại Kokang trong năm 2009 và quyết định "cải cách" của quân đội vào năm 2011. Đồng thời, những sự kiện mang tính bước ngoặt được thực hiện nhằm hạn chế ảnh hưởng của quan chức Trung Quốc, doanh nghiệp nhà nước Trung Quốc , và thương lài cá nhân Trung Quốc tại Myanmar - đặc biệt là ở miền bắc Myanmar, nơi mà lợi ích kinh doanh của Trung Quốc đã trở nên phổ biến tới mức mà Mandalay đã được phong danh hiệu "Bắc Kinh 2" .


Northern Myanmar's disproportionately large Chinese population was recently confirmed by the Irrawaddy, which cited a population survey conducted by Australia National University showing that 20% of Mandalay and a whopping 50% of Lashio is now Chinese. The Burmese government is attempting to address this issue by checking the authenticity of identification documents held by Mandalay residents - particularly individuals who can't speak Burmese, which according to the Irrawaddy suggests the authorities will be targeting Mandalay's large population of illegal immigrants from China's Yunnan Province.


Dân số gốc Trung Quốc quá lớn ở phía bắc của Myanmar gần đây đã được xác nhận bởi Irrawaddy, khi trích dẫn một cuộc khảo sát dân số được tiến hành bởi Đại học Quốc gia Úc cho thấy rằng 20% dân Mandalay và một con số khổng lồ 50% dân Lashio là gốc Trung Quốc. Chính phủ Miến Điện đang cố gắng để giải quyết vấn đề này bằng cách kiểm tra tính xác thực của giấy tờ tùy thân với sự giúp sức của cư dân Mandalay - đặc biệt là những người không thể nói tiếng Miến Điện, mà theo Irrawaddy cho biết các nhà chức trách sẽ  nhắm mục tiêu vào bộ phận lớn dân Mandalay là những người nhập cư bất hợp pháp từ tỉnh Vân Nam, Trung Quốc.

As a result of this tension, Myanmar's troubled relationship with China now alternates between outright hostility and neighborly friendliness. Even Aung San Suu Kyi has said that it's crucial for Myanmar to maintain good relations with its neighbors - especially China, which Myanmar still depends on for technical expertise, military equipment, and infusions of cash from projects such as the oil-gas pipelines. As such, the Burmese government still bends over backwards to appease China, and recently even arrested an activist for burning a Chinese flag during a protest against the Letpadaung copper mine.

Do căng thẳng này, mối quan hệ khó khăn của Myanmar với Trung Quốc hiện nay lại luân phiên giữa thù địch hoàn toàn và thân thiện với láng giềng. Ngay cả bà Aung San Suu Kyi cũng đã nói rằng đối với Myanmar duy trì quan hệ tốt với các nước láng giềng là rất quan trọng - đặc biệt là Trung Quốc, nước mà Myanmar vẫn còn phụ thuộc để có chuyên môn kỹ thuật, trang thiết bị quân sự, và luồng tiền mặt từ các dự án như đường ống dẫn dầu khí. Như vậy, chính phủ Miến Điện vẫn còn giật lùi để xoa dịu Trung Quốc, và gần đây thậm chí còn bắt giữ một nhà hoạt động cho đốt một lá cờ Trung Quốc trong một cuộc biểu tình chống lại các mỏ đồng Letpadaung .

Nevertheless, Myanmar's fateful decision to offset Chinese influence in Myanmar by "opening up" in 2011 was a major blow to Beijing's political and economic interests. Chinese investment in Myanmar has fallen dramatically ever since, and Myanmar stands out as a prime example of how Beijing's inability to control the behavior of Chinese citizens limits China's ability to control its own foreign policy.

Tuy nhiên, quyết định định mệnh của Myanmar để bù đắp ảnh hưởng của Trung Quốc tại Miến Điện bằng cách "mở cửa" trong năm 2011 là một cú sốc lớn đối với lợi ích chính trị và kinh tế của Bắc Kinh. Đầu tư của Trung Quốc tại Myanmar đã giảm đáng kể từ đó, và Myanmar nổi bật như là một ví dụ điển hình về việc Bắc Kinh thiếu khả năng kiểm soát hành vi của công dân Trung Quốc làm hạn chế khả năng Trung Quốc kiểm soát chính sách đối ngoại của mình.


Nationalism on the high seas

Individual Chinese citizens have also entangled China in numerous conflicts with its neighbors on the high seas, including the incident which led to China's seizure of Scarborough Shoal, a coral reef in the South China Sea that was previously controlled by the Philippines. China seized the reef in 2012 on the pretext of protecting Chinese fishermen who were accosted at Scarborough Shoal by the Philippines.

Chủ nghĩa dân tộc trên biển

Cá nhân công dân của Trung Quốc cũng đã khiến Trung Quốc bị vướng  vào nhiều cuộc xung đột với các nước láng giềng trên biển, trong đó có sự cố dẫn đến chiếm giữ Scarborough Shoal, một rạn san hô ở Biển Đông đã được Philippines kiểm soát trước đây. Trung Quốc chiếm giữ bãi san hô vào năm 2012 với lý do bảo vệ ngư dân Trung Quốc đã bắt nạt tại bãi cạn Scarborough của Philippines .


Relations between China and the Philippines have been on the rocks (or perhaps on the reef) ever since, and once again China has resorted to imposing retaliatory measures such as subjecting Filipino banana imports to lengthy customs inspections. Unfortunately, it's become common practice for China - under nationalist pressure - to blackball other countries using various kinds of retaliatory measures. Such arrogant and audacious tactics have provoked outrage in many countries, who accuse China of using access to its huge market as a weapon while insisting that other countries open their doors to a flood of Chinese imports.

Từ đó đến nay mối quan hệ giữa Trung Quốc và Philippines đã được đặt trên các mõm đá (hoặc đúng ra là các rạn san hô ), và một lần nữa Trung Quốc đã viện đến việc áp đặt các biện pháp trả đũa như bắt nhập khẩu chuối Philippines phải qua kiểm tra hải quan lâu dài. Thật không may, nó trở thành thực tế phổ biến đối với Trung Quốc - dưới áp lực của chủ nghĩa dân tộc –  gây hại các quốc gia khác bằng việc sử dụng các loại biện pháp trả đũa. Chiến thuật ngạo ngược và táo tợn như vậy đã gây ra sự phẫn nộ ở nhiều nước, tố cáo Trung Quốc sử dụng việc tiếp cận thị trường khổng lồ của nó như một vũ khí trong khi nhấn mạnh rằng các nước khác phải mở cửa cho cơn lũ hàng nhập khẩu Trung Quốc .


The most disturbing example of China's defiant approach to international affairs occurred in 2010, when China decided to halt exports of rare earth metals to Japan after a Chinese fisherman was arrested by Japan near the Senkaku/Diaoyu islands. Shipments of rare earth metals to other countries were also impacted by China's export restrictions, and it was this incident more than anything which convinced global leaders that it was time to start cooperating in order to convince China that it can't unilaterally thumb its nose at well-established global norms.


Ví dụ đáng lo ngại nhất của phương pháp tiếp cận thách thức của Trung Quốc đối với vấn đề quốc tế xảy ra trong năm 2010, khi Trung Quốc quyết định ngừng xuất khẩu kim loại đất hiếm sang Nhật Bản sau khi một ngư dân Trung Quốc đã bị Nhật Bản bắt gần quần đảo Senkaku / Điếu Ngư. Các lô hàng kim loại đất hiếm sang các nước khác cũng bị ảnh hưởng bởi hạn chế xuất khẩu của Trung Quốc, và hơn bất cứ điều gì khác, sự cố này đã thuyết phục các nhà lãnh đạo toàn cầu rằng đã đến lúc phải bắt đầu hợp tác cùng nhau để thuyết phục Trung Quốc rằng nó có thể không được đơn phương coi khinh các tiêu chuẩn toàn cầu đã được thiết lập tự lâu đời.

Even China's erstwhile ally Russia has begun to distance itself from China by cooperating with some of China's neighbors in order to discourage reckless behavior by China. In particular, Russia has explored various forms of cooperation with China's historic arch-rivals Vietnam and Japan, both of whom have bitter outstanding territorial disputes with China.


Ngay cả đồng minh xa xưa của Trung Quốc, nước Nga, cũng đã bắt đầu xa lánh Trung Quốc bằng cách hợp tác với một số nước láng giềng của Trung Quốc để phản đối hành vi thiếu thận trọng của Trung Quốc. Đặc biệt, Nga đã sáng tạo các hình thức hợp tác với các nước từng đối đầu Trung Quốc trong lịch sử là Việt Nam và Nhật Bản, cả hai đều có tranh chấp lãnh thổ với Trung Quốc nổi bật và dai dẳng.


Russia's budding ties with Japan are especially significant given their long history of icy relations dating back to Russia's humiliating defeat in the Russo-Japanese War (1904-05); Russia's occupation of the Southern Kurils (or what Japan refers to as its "Northern Territories") in the closing days of World War II; and their ongoing rivalry during the Cold War.


Mối quan hệ vừa chớm nở của Nga với Nhật Bản đặc biệt quan trọng đối với lịch sử lâu dài của hai nước về mối quan hệ băng giá kể từ thất bại nhục nhã của Nga trong cuộc chiến tranh Nga-Nhật (1904-1905); Nga chiếm đóng quần đảo Nam Kuril (hoặc nói theo người Nhật Bản là "lãnh thổ phía Bắc") trong những ngày cuối của Thế chiến II, và sự cạnh tranh liên tục của hai nước trong Chiến tranh Lạnh .


Although the Southern Kurils dispute lingers on, the historic rapprochement between Russia and Japan certainly puts China on notice that the global community is in a stronger position to collectively ward off any future delinquent behavior by China.


Mặc dù tranh chấp quần đảo Nam Kuril còn tồn đọng, việc tái lập quan hệ lịch sử giữa Nga và Nhật Bản chắc chắn sẽ khiến Trung Quốc phải lưu tâm rằng cộng đồng quốc tế đang ở một vị trí mạnh mẽ hơn để phòng về tạp thể trước bất kỳ hành vi phạm pháp nào của Trung Quốc trong tương lai.

As for the Chinese fishermen who were accosted by Japan and the Philippines, it's hard to say whether they just made an honest mistake or were part of Beijing's grandiose plan to assert authority over contested territory. In a sense, it doesn't really matter because either way Chinese leaders would have been compelled to quickly dispatch their cavalry to protect the fishermen - lest China's leaders be accused of failing to defend Chinese citizens or capitulating to "pawns" of the United States. As both these incidents demonstrate, the impact of individual citizens on China's foreign policy is so great that even fishermen can inadvertently embroil China in foreign military conflicts.

Về phần các ngư dân Trung Quốc bị gạ gẫm bởi để đối phó với Nhật Bản và Philippines, thật khó để nói liệu họ chỉ thực hiện một sai lầm ngây thơ hay là một phần của kế hoạch lớn của Bắc Kinh nhằm khẳng định chủ quyền đối với lãnh thổ tranh chấp. Trong một ý nghĩa nào đó, nó không thực sự quan trọng bởi vì dằng nào rồi lãnh đạo Trung Quốc cũng có thể  buộc phải nhanh chóng gửi lính tráng đến để bảo vệ ngư dân –các nhà lãnh đạo Trung Quốc sự bị cáo buộc không bảo vệ người dân Trung Quốc hoặc thí "tốt" cho Hoa Kỳ. Bởi vì cả hai sự cố này chứng minh, tác động của cá nhân công dân đối vố chính sách đối ngoại của Trung Quốc lớn tới mức mà ngay cả ngư dân có thể vô tình lôi kéo Trung Quốc vào các cuộc xung đột quân sự với nước ngoài .


The 'Chinese Dream': Escape

To prevent further incidents abroad, the Chinese government can't very well ask its compatriots to stop doing business overseas. On the contrary, Beijing has been actively encouraging outbound investment to offset China's flagging economic growth and reduce unemployment - both of which pose a threat to the Communist Party. China's "go out" campaign actually began in the 1990's under Jiang Zemin, but more recently it's received a huge boost under Hu Jintao and Xi Jinping in the form of generous government support - particularly to state-owned enterprises.


"Giấc mơ Trung Quốc: Thoát ra ngoài

Để ngăn ngừa các sự cố khác nữa ở nước ngoài, chính phủ Trung Quốc không thể chỉ biết yêu cầu đồng bào của mình ngừng việc kinh doanh ở nước ngoài. Ngược lại, Bắc Kinh đã tích cực khuyến khích đầu tư ra nước ngoài để bù đắp tăng trưởng kinh tế suy giảm của Trung Quốc và giảm thất nghiệp - cả hai đều đặt ra một mối đe dọa cho Đảng Cộng sản. Chiến dịch của Trung Quốc "đi ra ngoài " thực sự bắt đầu vào những năm 1990 dưới thời Giang Trạch Dân, nhưng gần đây nó đã gia tăng mạnh mẽ dưới thời Hồ Cẩm Đào và Tập Cận Bình dưới hình thức hỗ trợ hào hiệp của chính phủ - đặc biệt là dành cho các doanh nghiệp nhà nước.


Many people were actually hoping that Xi Jinping would reduce government support to state-owned enterprises, but apparently this vested interest group is just too powerful - even for China's strong and charismatic new president. However, Xi Jinping has managed to implement some financial reforms, and his ability to enact reforms will only increase as Xi continues to strengthen his grip on power.

Nhiều người đã thực sự hy vọng rằng Tập Cận Bình sẽ giảm hỗ trợ của chính phủ cho các doanh nghiệp nhà nước, nhưng dường như nhóm lợi ích này đơn giản là quá hùng mạnh - ngay cả đối với vị chủ tịch mới đầy mạnh mẽ và lôi cuốn của Trung Quốc. Tuy nhiên, Tập Cận Bình đã tìm cách thực hiện một số cải cách tài chính, và khả năng ban hành những cải cách chỉ tăng thêm khi Tập tiếp tục nắm thêm quyền lực của mình .


Moreover, Communist Party leaders have bolstered Xi's ability to push reform proposals through China's most powerful body - the Central Politburo Standing Committee - by stacking the Central Committee with allies from Xi's so-called "elitist" faction. The hope of Party leaders who helped engineer Xi Jinping's rise to power is that Xi will be well-positioned to spearhead critical reforms needed to prevent the collapse of the Party (not to mention China itself).


Hơn nữa, các nhà lãnh đạo Đảng Cộng sản đã ủng hộ khả năng Tập đề xuất cải cách thông qua cơ quan quyền lực mạnh mẽ nhất của Trung Quốc - Ủy ban Thường vụ Bộ Chính trị Trung ương - bằng cách đưa vào Trung ương các đồng minh từ cái gọi là phái "tinh hoa" của Tập. Hy vọng của các nhà lãnh đạo Đảng, những người đã giúp đưa nhà kiến trúc Tập Cận Bình lên cầm quyền là Tập cũng sẽ đứng vững ở vị trí mũi nhọn của các cải cách quan trọng cần thiết để ngăn chặn sự sụp đổ của Đảng (không nói đến bản thân Trung Quốc).


This represents a marked contrast to former President Hu Jintao's tenure, which many have criticized as a "lost decade" in which crucial reforms were forestalled due to Hu's relative weakness and a divided Central Committee that was split between the "elitist" and "populist" factions.


Điều này thể hiện một sự tương phản rõ rệt với nhiệm kỳ của cựu Chủ tịch Hồ Cẩm Đào, mà nhiều người đã chỉ trích là một "thập kỷ mất mát", trong đó các cải cách quan trọng đã bị chặn đầu do sự suy yếu tương đối của Hồ Cẩm Đào và một Ủy ban Trung ương chia rẽ giữa phái "tinh hoa" và phái "dân túy."


Despite Xi Jinping's rising status it's doubtful whether he can really address China's caustic mix of rising inequality, pervasive corruption, and the myriad health and environmental problems which have fueled protests across the country. Indeed, social unrest has become so widespread that China now devotes an enormous chunk of its budget towards internal security, and domestic security will certainly figure prominently on the agenda of Xi's newly-created "State Security Committee".


Bất chấp vị thê gia tăng của Tập Cận Bình, người ta vẫn nghi ngờ liệu ông thực sự có thể thực sự giải quyết các vấn đề thâm căn của Trung Quốc như bất bình đẳng gia tăng, tham nhũng tràn lan, và vô số các vấn đề sức khỏe và môi trường mà đã châm ngòi cho các cuộc biểu tình trên khắp đất nước. Trên thực tế, bất ổn xã hội đã trở nên phổ biến rộng rãi tới mức Trung Quốc bây giờ phải dành một phần rất lớn ngân sách của nó cho an ninh nội địa, và an ninh trong nước chắc chắn sẽ có vị trí nổi bật trong chương trình nghị sự của "Ủy ban An ninh Nhà nước”  của Tập mới được thành lập


Official statements describing the State Security Committee - Xi's pet project which former Chinese Presidents pursued but weren't powerful enough to create - have declared that it will strengthen China's response to "anyone who would disrupt or sabotage China's national security".


Tuyên bố chính thức mô tả Uỷ ban An ninh Nhà nước - dự án yêu thích của Tập mà các chủ tịch Trung Quốc trước đều theo đuổi nhưng không đủ mạnh để tạo dựng - cho rằng nó sẽ tăng cường phản ứng của Trung Quốc đối với "bất cứ ai xâm phạm hoặc phá hoại an ninh quốc gia của Trung Quốc" .


In other words, Xi's leadership of the State Security Committee is designed to impress upon everyone that Xi Jinping is the ultimate defender of China's interests, security, and sovereignty.


Nói cách khác, sự lãnh đạo Ủy ban An ninh Nhà nước của Tập được thiết kế để gây ấn tượng với tất cả mọi người rằng Tập Cận Bình là người bảo vệ tối hậu lợi ích, an ninh, chủ quyền của Trung Quốc.

From his powerful and lofty perch, Xi has attempted to steer Chinese nationalism in a "healthy" direction through his "China dream" slogan and by resurrecting several Mao-era campaigns. These carefully-planned PR stunts along with Xi's powerful status are all designed to show Chinese citizens that Xi is "redder than red" - the supreme patriarch of Chinese socialism and the ultimate defender of China's interests. In this respect, Xi is styling himself as some kind of latter-day Chairman Mao - only this time China's supreme leader has a slightly more profound understanding of public finance.

Từ vị thế mạnh mẽ và cao cấp của mình, Tập đã cố gắng để chỉ đạo chủ nghĩa dân tộc Trung Quốc đi theo một hướng "lành mạnh" thông qua khẩu hiệu "Giấc mơ Trung Quốc" của ông và làm sống lại nhiều chiến dịch thời kỳ Mao. Những pha PR được lên hoạch định thận trọng cùng với vị thế hùng mạnh của Tập đều được thiết kế để cho các công dân Trung Quốc thấy Tập còn "đỏ hơn cả đỏ" – kẻ tối cao của chủ nghĩa xã hội Trung Quốc và người bảo vệ tối thượng lợi ích của Trung Quốc. Về mặt này, Tập được tự tạo cho mình hình ảnh hậu thân của Mao Chủ tịch – có điều bây giờ lãnh đạo tối cao của Trung Quốc đã có một sự hiểu biết sâu sắc hơn một chút về tài chính công .


However, Xi's attempt to co-opt nationalist fervor by proclaiming he's the flag-bearer of Chinese patriotism and primary defender of Chinese sovereignty will only increase adventurism by Chinese citizens. After all, Xi's new "China dream" slogan not only strives to build a large middle class, but also envisions a "strong China" and a "strong military."


Tuy nhiên, nỗ lực của Tập nhằm tập hợp nhiệt tình dân tộc bằng cách tuyên bố ông là người mang ngọn cờ của chủ nghĩa yêu nước Trung Quốc và đi đầu bảo vệ chủ quyền của Trung Quốc sẽ chỉ làm gia tăng chủ nghĩa phiêu lưu của công dân Trung Quốc. Rốt cuộc, khẩu hiệu mới "Giấc mơ Trung Quốc" của Tập không chỉ phấn đấu để xây dựng một tầng lớp trung lưu lớn, mà còn tạo ra một "Trung Quốc mạnh" và "quân sự mạnh."

With such explicit backing from China's top leader, it's certain that adventurous PLA officers, fishermen, and traders will take Xi's slogan as a green-light to continue their aggressive actions overseas. History has proven that once Chinese nationalist forces are unleashed they're impossible to control, and Xi's sloganeering will only fan the flames of Chinese adventurism abroad.

Với sự ủng hộ rõ ràng như vậy từ lãnh đạo cao nhất của Trung Quốc, chắc chắn, các sĩ quan PLA mạo hiểm, ngư dân và các thương nhân sẽ coi khẩu hiệu của Tập như là một sự bật đèn xanh cho việc tiếp tục các hành động hiếu chiến của họ ở nước ngoài. Lịch sử đã chứng minh rằng một khi các lực lượng dân tộc chủ nghĩa Trung Quốc đang bung ra thì không thể kiểm soát được, và khẩu hiệu của Tập sẽ chỉ thổi bùng ngọn lửa của chủ nghĩa phiêu lưu của Trung Quốc ở nước ngoài.

Xi's agenda also includes a supposedly wide-ranging crackdown on corruption within the Party, but everyone knows this campaign just isn't capable of solving China's deep-rooted culture of corruption. Rather, Xi's anti-corruption drive is merely another publicity stunt aimed at placating widespread antipathy towards the Party, and many analysts have noted that it's also being used to attack Xi's political enemies.

Chương trình nghị sự của Tập cũng bao gồm một cuộc thqanh trừng được cho là sâu rộng đối với tham nhũng trong nội bộ Đảng, nhưng mọi người đều biết chiến dịch này đơn giản không có khả năng giải quyết gốc rễ văn hóa sâu xa của Trung Quốc về tham nhũng. Thay vào đó, đông lực chống tham nhũng của Tập chỉ đơn thuần là màn đóng thế ngọa mục công khai nhằm mục đích xoa dịu ác cảm phổ biến đối với Đảng, và nhiều nhà phân tích đã lưu ý rằng nó cũng đang được sử dụng để tấn công kẻ thù chính trị của Xi.


Besides, even if Xi sincerely wanted to tackle corruption, China's vested interests are so powerful and have so much at stake that President Xi - despite his enhanced power - simply doesn't have the political strength to make anything more than cosmetic changes to a system that is rotten to the core.


Bên cạnh đó, ngay cả khi Tập chân thành muốn chống tham nhũng, các lợi ích được ban phát của Trung Quốc lớn đến mức và nhiều rủi ro đến mức mà Chủ tịch Tập – bất chấp quyền lực được tăng cường của mình - chỉ đơn giản là không có sức mạnh chính trị để làm bất cứ điều gì hơn những thay đổi có tính chất trang trí với một hệ thống đã thối nát đến cốt lõi .


As China's socio-political system decays, Chinese citizens are becoming more and more desperate to find a way out. And the impetus to escape China's miserably over-crowded and polluted cities has become even greater in recent years, with toxic haze paralyzing China's major cities on a regular basis. This has spurred countless numbers of Chinese to seek greener pastures and bluer skies overseas, with Chinese immigrants fanning out to all corners of the globe. Indeed, for many Chinese citizens their "China dream" is to get the heck out of China as soon as possible. And once they leave there isn't much Beijing can do to control their behavior.

Khi hệ thống chính trị - xã hội của Trung Quốc thối nát, các công dân Trung Quốc đang ngày càng trở nên tuyệt vọng hơn và muốn tìm một lối thoát. Và động lực mà đã trở nên lớn hơn trong những năm gần đây là thoát khỏi thành phố thảm hại quá đông đúc và ô nhiễm của Trung Quốc, với sương mù độc hại làm tê liệt các thành phố lớn của Trung Quốc một cách thường xuyên. Điều này đã thúc đẩy vô số người Trung Quốc đi tìm kiếm đồng cỏ xanh và bầu trời xanh hơn ở nước ngoài, với những người nhập cư Trung Quốc đang bành trướng ra tất cả các nơi trên thế giới. Thật vậy, đối với nhiều người dân Trung Quốc "Giấc mơ Trung Quốc" của họ là tìm cách chuồn ra khỏi Trung Quốc càng sớm càng tốt. Và một khi họ đã ra đi Bắc Kinh không thể làm gì nhiều để kiểm soát hành vi của họ .


Thus, even if Xi is somehow able to reduce adventurism in the PLA there's little he can do to regulate the conduct of fishermen, traders, and other Chinese immigrants overseas - many of whom are so desperate to escape China and earn a living they're willing to do anything, including breaking foreign laws. After all, finding loopholes is one of China's great national pastimes, so it's not surprising that some Chinese citizens are tempted to flout social and legal norms overseas

Vì vậy, ngay cả nếu ông Tập bằng cách nào đó có thể giảm thiểu chủ nghĩa phiêu lưu trong quân đội Trung Quốc thì ông chỉ có thể làm rất ít để điều chỉnh hành vi của ngư dân, nhà đầu tư và người di cư Trung Quốc khác đến nước ngoài - nhiều người trong số họ đang rất tuyệt vọng muốn thoát khỏi Trung Quốc và kiếm sống họ sẵn sàng làm bất cứ điều gì, kể cả vi phạm pháp luật nước ngoài. Rốt cục, tìm kiếm sơ hở là một trong những thú tiêu khiển của quốc gia Trung Quốc rộng lớn, vì vậy không ngạc nhiên khi một số công dân Trung Quốc đang bị cám dỗ tới chỗ coi thường chuẩn mực xã hội và pháp lý ở nước ngoài.


As the Ghana and Myanmar cases demonstrate, Chinese citizens will continue push the limits, evade the rules, and test the patience of governments and peoples overseas. Invariably, unlawful behavior by some Chinese immigrants will ignite more backlashes against Chinese communities overseas (even if only a few are actually breaking the law). Beijing will then be compelled to rush out and support all its citizens - including the lawbreakers - by engaging in trade retaliation and other kinds of aggressive tactics. This will then prompt countries across the globe to further strengthen their cooperation to discourage reckless behavior by China.


Như các trường hợp Ghana và Myanmar chứng minh, công dân Trung Quốc sẽ tiếp tục đẩy lùi các giới hạn, trốn tránh các quy tắc, và thách thức sự kiên nhẫn của chính phủ và nhân dân nước ngoài. Lúc nào cũng vậy, hành vi trái pháp luật của một số người nhập cư Trung Quốc sẽ khơi mào nhiều phản kháng chống lại cộng đồng Trung Quốc ở nước ngoài (thậm chí dù chỉ một số ít thực sự vi phạm pháp luật) . Bắc Kinh sau đó sẽ bị buộc phải vội vàng ra tay hỗ trợ tất cả các công dân của mình - bao gồm cả kẻ phạm luật - bằng cách tham gia trả đũa thương mại và các loại chiến thuật tấn công. Điều này sau đó sẽ nhắc nhở các quốc gia trên toàn cầu tăng cường hơn nữa sự hợp tác của họ để đẩy lùi hành vi liều lĩnh của Trung Quốc .


Xi's new "China dream" slogan is pretty cute, but if Xi thinks he can tame China's aggressive nationalism or the behavior of Chinese citizens overseas, he must be dreaming. As time goes by, Xi Jinping and other Chinese leaders will continue to lose their grip on China's foreign policy, and our world will become an ever more dangerous place to live.


"Giấc mơ Trung Quốc" khẩu hiệu mới của Tập là khá dễ thương, nhưng nếu Tập nghĩ rằng ông có thể chế ngự chủ nghĩa dân tộc hung hăng của Trung Quốc hoặc hành vi của công dân Trung Quốc ở nước ngoài, là ông đang mơ mộng. Thời gian trôi qua, rồi Tập Cận Bình và các nhà lãnh đạo khác của Trung Quốc sẽ tiếp tục mất kiểm soát đối với chính sách đối ngoại của Trung Quốc, và thế giới của chúng ta sẽ trở thành một nơi nguy hiểm hơn bao giờ hết để sống.

Terry McCulley is a freelance writer who focuses on East Asia . You can send Terry comments and questions to his e-mail address, which is his first name followed by 63178@gmail.com
Terry McCulley là một cây bút tự do chuyên về khu vực Đông Á. Bạn có thể gửi ý kiến và câu hỏi đến​​Terry theo địa chỉ e-mail, gồm tên ông (Terry) theo sau là 63178@gmail.com
http://www.atimes.com/atimes/China/CHIN-03-240114.html

No comments:

Post a Comment

your comment - ý kiến của bạn