MENU

BILINGUAL BLOG – BLOG SONG NGỮ ANH VIỆT SHARE KNOWLEGE AND IMPROVE LANGUAGE

--------------------------- TÌM KIẾM TRÊN BLOG NÀY BẰNG GOOGLE SEARCH ----------------------------

TXT-TO-SPEECH – PHẦN MỀM ĐỌC VĂN BẢN

Click phải, chọn open link in New tab, chọn ngôn ngữ trên giao diện mới, dán văn bản vào và Click SAY – văn bản sẽ được đọc với các thứ tiếng theo hai giọng nam và nữ (chọn male/female)

- HOME - VỀ TRANG ĐẦU

CONN'S CURENT THERAPY 2016 - ANH-VIỆT

150 ECG - 150 ĐTĐ - HAMPTON - 4th ED.

VISUAL DIAGNOSIS IN THE NEWBORN

Sunday, September 1, 2013

Syria and the Kosovo Precedent Syria và tiền lệ Kosovo



Syria and the Kosovo Precedent

Syria và tiền lệ Kosovo
Ted Galen Carpenter

Ted Galen Carpenter
National interest
August 28, 2013
National interest
28/8/2013


Those who have long thirsted for a U.S.-led military intervention in Syria now have a new justification. The apparent use of chemical weapons in that country’s civil war has produced shrill calls for launching immediate air strikes on the regime of Bashar al-Assad. Even the inconvenient detail that the source of the chemical attack has not yet been conclusively determined has not deterred advocates of U.S. involvement in yet another Middle East War.


Những ai từ lâu mong muốn Mỹ đứng đầu một chiến dịch quân sự can thiệp vào Syria nay có một lý do mới để biện minh. Chuyện chính phủ Syria dường như đã sử dụng vũ khí hóa học trong cuộc nội chiến ở nước này đã khiến thiên hạ kêu gào đòi không kích ngay lập tức tấn công vào chế độ của Bashar al-Assad. Ngay cả chi tiết bất tiện là nguồn gốc của đợt sử dụng hơi độc vẫn chưa được xác định dứt khoát cũng không làm chùn bước phe cổ xúy Mỹ một lần nữa can dự vào một cuộc chiến ở Trung Đông.


War hawks face a problem, though. Congress shows little enthusiasm for intervening in Syria, and public opinion surveys over the past year confirm that the public is opposed to such a move. The predictable propaganda offensive that will now take place about the horrors of a chemical attack on innocent civilians is not likely to produce a massive surge of prowar sentiment.

Song, phe diều hâu hiếu chiến gặp một trở ngại. Quốc hội [Mỹ] chẳng mặn mà về chuyện can thiệp vào Syria, còn các cuộc thăm dò dư luận trong năm qua khẳng định rằng dân chúng phản đối nước cờ đó. Giờ đây có thể tiên đoán là sẽ có chiến dịch tuyên truyền về những cảnh tượng ghê rợn của một vụ tấn công bằng vũ khí hóa học nhắm vào thường dân vô tội, nhưng chiến dịch tuyên truyền đó chưa chắc khiến thiên hạ bừng bừng tâm lý ủng hộ chiến tranh.

Consequently, advocates of military action against Assad’s government desperately seek a way to have the U.S. intervene despite the wishes of Congress and the American people. Some proponents have latched onto the 1999 NATO war in Kosovo as an ideal precedent.


Bởi vậy phe cổ xúy cho hành động quân sự đánh chính phủ Assad vô vọng tìm kiếm cách để buộc Mỹ can thiệp bất chấp ý nguyện của Quốc hội và nhân dân Mỹ. Một số người chủ chiến đã xem cuộc chiến của NATO năm 1999 ở Kosovo là một tiền lệ lý tưởng.

Kosovo is a precedent all right—an object lesson for why going to war in Syria would be constitutionally defective, morally dubious and strategically unwise.

Kosovo quả là một tiền lệ quá phù hợp – một bài học thực tế cho thấy tại sao tham chiến ở Syria sẽ là hành động sai về hiến pháp, đáng ngờ về luân lý và dại dột về chiến lược.

The first reason—and one that ought to be compelling—why President Obama should not implement reported plans to launch cruise missile attacks is that under the Constitution, it is not his decision to make. That document gives Congress, not the president, the authority to take the republic into war. The president’s lawful, unilateral war making authority is limited to responding to sudden attacks on American targets. No one seriously argues that Syria has taken such action, or even that the country poses a credible security threat to the United States. Granted, the congressional war power has atrophied over the past six and a half decades, thanks to a combination of presidential usurpation and congressional abdication. But the last thing we as a free people should tolerate is adding yet another gratuitous presidential war to that sorry record.

Lý do thứ nhất – và là lý do đầy thuyết phục – cho thấy tại sao Tổng thống Obama không nên thực hiện các kế hoạch theo báo chí tường thuật sẽ tấn công bằng tên lửa hành trình là: theo Hiến pháp [Mỹ], tổng thống không có quyền ra quyết định đó. Hiến pháp trao cho Quốc hội, chứ không phải tổng thống, quyền đưa nước Mỹ tham chiến. Quyền gây chiến đơn phương, hợp pháp của tổng thống chỉ giới hạn ở việc đánh trả những đợt tấn công bất ngờ vào các mục tiêu của Mỹ. Chẳng ai nghiêm túc lập luận rằng Syria đã có hành động như vậy, hay thậm chí lập luận rằng Syria là một mối đe dọa an ninh khả dĩ đối với Mỹ. Đành rằng quyền gây chiến của Quốc hội đã giảm dần trong sáu thập niên rưỡi qua, vừa do sự lấn lướt của các tổng thống vừa do quốc hội từ bỏ dần quyền lực của mình. Song, là một dân tộc tự do, chúng ta không thể nào chấp nhận ghi vào cái lịch sử đáng tiếc đó thêm một lần nữa tổng thống tự ý vô cớ gây chiến.

Kosovo is an alarming example of how far interventionists are willing to go to bypass the requirement for a congressional declaration of war. Not only did the Clinton administration bypass Congress in initiating that conflict, it did so in the teeth of a Congressional refusal to endorse an attack on Serbia. Clinton and his supporters insisted that adequate international support was sufficient authorization for U.S. action, even absent congressional approval. International support typically meant a UN Security Council resolution—an argument that George H.W. Bush made before belatedly deciding, under public pressure, to seek congressional authorization (although not a formal declaration of war) for the Persian Gulf War.


Kosovo là một ví dụ đáng ngại cho thấy giới chủ trương can thiệp sẵn sàng đi xa đến đâu để phớt lờ yêu cầu bắt buộc chỉ có quốc hội mới được tuyên chiến. Chính quyền Clinton không chỉ qua mặt Quốc hội khi khởi xướng cuộc xung đột đó, mà còn bất chấp cả việc Quốc hội đã không tán thành cuộc tấn công vào Serbia. Clinton và những người ủng hộ ông nhất mực cho rằng có đủ sự ủng hộ của quốc tế là đủ ủy quyền cho hành động của Mỹ, dù không được quốc hội phê chuẩn. Sự ủng hộ của quốc tế thường có nghĩa là một nghị quyết của Hội đồng Bảo an Liên Hiệp Quốc – một lập luận do tổng thống George H.W. Bush đưa ra trước khi quyết định muộn màng, do dư luận gây sức ép, xin quốc hội phê chuẩn (dù không phải là lời tuyên chiến chính thức) cho Cuộc chiến vùng Vịnh Ba Tư.


The Kosovo conflict, though, presented pro-war internationalist types with a problem. Both Russia and China vehemently opposed intervention against Serbia, and there was, therefore, no chance of passing a Security Council Resolution. Clinton administration officials overcame that impediment by simply bypassing the Council just as they had bypassed Congress. “Sufficient international support” now meant support from the U.S.-dominated NATO alliance.

Tuy nhiên, cuộc xung đột Kosovo có một trở ngại cho giới chủ trương can thiệp chủ chiến. Cả Nga và Trung Quốc kịch liệt phản đối hành động can thiệp đánh vào Serbia, do đó không thể có chuyện thông qua một nghị quyết của Hội đồng Bảo an Liên Hiệp Quốc. Các quan chức chính quyền Clinton khắc phục rào cản đó chỉ bằng cách phớt lờ Hội đồng Bảo an cũng như họ đã phớt lờ Quốc hội. Bấy giờ “đủ sự ủng hộ của quốc tế” nghĩa là sự ủng hộ của liên minh NATO do Mỹ thống lĩnh.


That move infuriated Moscow and Beijing. The Bush administration’s later decision to bypass the Security Council and wage the Iraq War with a “coalition of the willing” further undermined bilateral relations with those two countries. It is especially troubling that the Obama administration seems to be flirting with going down a similar path.


Nước cờ đó đã khiến Moscow và Bắc Kinh nổi giận. Quyết định sau này của chính quyền Bush phớt lờ Hội đồng Bảo an và tiến hành Cuộc chiến Iraq với một “khối liên hiệp của những nước có ý nguyện” (“coalition of the willing”) lại càng gây tổn hại đến các mối quan hệ song phương với hai quốc gia đó. Điều hết sức đáng lo là chính quyền Obama dường như đang bỡn cợt với khả năng đi theo con đường tương tự.


Russia and China are not without options to respond to such policy snubs. The Russian government cited the Kosovo precedent for its own moves against the Republic of Georgia in 2008, helping to detach that country’s two restless regions, Abkhazia and South Ossetia, despite Washington’s strenuous objections and the lack of UN Security Council approval. Adding a Syria intervention to the Kosovo and Iraq episodes will convince Beijing and Moscow, if any doubt lingers, that the United States treats their Security Council role with contempt and will use the Council when, and only when, it is convenient for Washington’s policy objectives. Given the number of economic and security issues requiring cooperation with Russia and China, the Obama’s flirtation with that course is dangerously myopic.

Nga và Trung Quốc không phải không có cách phản ứng lại những trường hợp bẽ bàng về chính sách như vậy. Chính phủ Nga đã vin vào tiền lệ Kosovo cho những hành động của Nga chống lại Cộng hòa Georgia vào năm 2008, góp phần chia cắt hai vùng đầy biến động của Georgia là Abkhazia và Nam Ossetia, dù Washington phản đối quyết liệt và Hội đồng Bảo an Liên Hiệp Quốc không phê chuẩn. Đưa thêm Syria vào lịch sử can thiệp vốn đã có các trường hợp Kosovo và Iraq càng thuyết phục Bắc Kinh và Moscow, nếu như còn chút ngờ vực, rằng Mỹ rẻ rúng vai trò Hội đồng Bảo an của họ và sẽ dùng Hội đồng Bảo an khi, và chỉ khi, thuận tiện cho các mục tiêu chính sách của Washington. Trong bối cảnh có nhiều vấn đề kinh tế và an ninh cần hợp tác với Nga và Trung Quốc, việc Obama có vẻ muốn đi theo đường lối đó là thiển cận đến mức nguy hiểm.


Finally, the Kosovo intervention should be a cautionary tale about launching humanitarian crusades in the midst of ugly civil wars. Interventionists portrayed the Serbian government of Slobodan Milosevic as the epitome of evil and the Kosovo insurgents, led by the Kosovo Liberation Army, as plucky, noble democrats. One gets similar portrayals of the Syria conflict as a Manichean struggle between good and evil.

Cuối cùng, vụ can thiệp vào Kosovo nên là một ví dụ cảnh báo về việc thực hiện các chiến dịch nhân đạo ngay giữa lúc đang diễn ra các cuộc nội chiến khốc liệt. Giới chủ trương can thiệp mô tả chính phủ Serbia của Slobodan Milosevic là ví dụ đặc trưng cho cái ác, và phe phiến loạn Kosovo, do Quân đội Giải phóng Kosovo (KLA) đứng đầu, là những người dân chủ can trường và cao quý. Ta có thể thấy cách khắc họa tương tự mô tả cuộc xung đột Syria chỉ đơn giản là cuộc đấu tranh giữa hai thái cực rạch ròi thiện và ác.

But the reality is quite different. The KLA was a murky coalition of genuine democrats, intolerant Albanian nationalists, Islamic radicals, and outright sociopaths. Credible evidence emerged that those forces were guilty of numerous atrocities, including murdering Serb civilians and prisoners of war and selling their organs on the international black market. The KLA did not warrant either the moral blessing or the material support the U.S. provided.

Nhưng thực tế lại khác hẳn. KLA là một liên minh mờ ám giữa những nhà dân chủ thực thụ, phe dân tộc chủ nghĩa Albania cố chấp, phe Hồi giáo cực đoan, và các phần tử hoàn toàn phản xã hội. Có nhiều bằng chứng đáng tin cho thấy các lực lượng đó phạm nhiều tội ác tàn bạo, trong đó có sát hại thường dân và tù binh Serbia và bán nội tạng của họ trên chợ đen quốc tế. KLA không xứng đáng với ủng hộ cả về mặt luân lý lẫn vật chất mà Mỹ dành cho họ.

Similarly, while the Assad regime is assuredly odious, the insurgent coalition contains more than its share of unsavory elements that, among other things, have engaged in terrorist acts. Most worrisome, many of the most effective rebel fighters are members of factions affiliated with al Qaeda. U.S.-led attacks on Assad’s forces could well bring a radical, vehemently anti-Western regime to power.

Tương tự, tuy chế độ Assad quả nhiên là đáng ghê tởm, liên hiệp phiến quân cũng lắm phần tử bất hảo mà ngoài nhiều việc khác còn thực hiện những hành động khủng bố. Đáng lo ngại hơn nữa là nhiều người trong số những phiến quân hữu hiệu nhất là thành viên của các phe phái có liên hệ với al Qaeda. Những cuộc tấn công do Mỹ đứng đầu đánh vào các lực lượng của Assad rất có thể sẽ đưa một chế độ cực đoan, kịch liệt chống Phương Tây lên nắm quyền.


To be blunt, despite allegations of chemical attacks and other atrocities, the United States does not have a dog in this fight. A Syria intervention would be unwise in terms of legitimate American interests in the Middle East, in terms of the potential damage to far more important relations with Russia and China, and in terms of further damage to our own Constitution. The Obama administration should ignore the calls of promiscuous interventionists—those people who seemingly have never met a war that they didn’t like.


Nói trắng ra, bất chấp những cáo buộc về các vụ tấn công bằng vũ khí hóa học và các hành động tàn bạo khác, Mỹ chẳng lợi lộc gì trong cuộc cờ này. Can thiệp vào Syria là hành động dại dột xét về các lợi ích của Mỹ ở Trung Đông, về tổn thất có thể có đối những mối quan hệ với Nga và Trung Quốc quan trọng hơn nhiều, và về tác hại hơn nữa đối với Hiến pháp Mỹ. Chính quyền Obama nên phớt lờ những lời kêu gọi của giới chủ trương can thiệp bừa bãi – những người dường như chưa bao giờ gặp một cuộc chiến mà họ không thích.


Ted Galen Carpenter, a senior fellow at the Cato Institute and a contributing editor to The National Interest, is the author of nine books and more than 500 articles and policy studies on international affairs.
Ted Galen Carpenter, nghiên cứu viên cao cấp ở Viện Cato và cộng tác viên của The National Interest, là tác giả của chín cuốn sách và hơn 500 bài báo và nghiên cứu về các vấn đề quốc tế.



Translated by Phạm Vũ Lửa Hạ



No comments:

Post a Comment

your comment - ý kiến của bạn