MENU

BILINGUAL BLOG – BLOG SONG NGỮ ANH VIỆT SHARE KNOWLEGE AND IMPROVE LANGUAGE

--------------------------- TÌM KIẾM TRÊN BLOG NÀY BẰNG GOOGLE SEARCH ----------------------------

TXT-TO-SPEECH – PHẦN MỀM ĐỌC VĂN BẢN

Click phải, chọn open link in New tab, chọn ngôn ngữ trên giao diện mới, dán văn bản vào và Click SAY – văn bản sẽ được đọc với các thứ tiếng theo hai giọng nam và nữ (chọn male/female)

- HOME - VỀ TRANG ĐẦU

CONN'S CURENT THERAPY 2016 - ANH-VIỆT

150 ECG - 150 ĐTĐ - HAMPTON - 4th ED.

VISUAL DIAGNOSIS IN THE NEWBORN

Friday, August 23, 2013

Major Country Diplomacy with Chinese Characteristics NỀN NGOẠI GIAO NƯỚC LỚN MANG ĐẶC ĐIỂM TRUNG HOA



Minister of Foreign Affairs Wang Yi

Bộ trưởng Ngoại giao Vương Nghị
Major Country Diplomacy with Chinese Characteristics

NỀN NGOẠI GIAO NƯỚC LỚN  MANG ĐẶC ĐIỂM TRUNG HOA



By: Bonnie S. Glaser, Alison Szalwinski

Bonnie S. Glaser, Alison Szalwinski

Jamestown Foundation
Jamestown Foundation
August 9, 2013
9/8/2013


On June 27, China’s Foreign Minister Wang Yi gave a speech at the World Peace Forum on the new foreign policy concept called “Major Country Diplomacy with Chinese Characteristics” (Ministry of Foreign Affairs, June 27) [1]. Delivered at Tsinghua University in Beijing, the speech was presented to a domestic audience, but also was intended to communicate to the outside world the evolving contours of Chinese foreign policy under Xi Jinping. Comprehensive statements on Chinese foreign policy are rare; the last major exposition of Chinese policy was penned by former State Councilor Dai Bingguo in 2010 (Xinhua, December 6, 2010). Wang Yi’s speech reiterated several long-standing positions that suggest elements of continuity; included key concepts that were raised toward the end of the Hu administration; and introduced new themes that suggest potential changes in Chinese foreign policy priorities and style. Notably, Wang emphasized that Chinese diplomacy needs to be “proactive,” which, if not mere rhetoric, would mark a departure from Deng Xiaoping’s policy guideline “keeping a low profile” (tao guang yang hui).

Ngày 27/6 Bộ trưởng Ngoại giao Trung Quốc Vương Nghị đọc bài phát biểu tại Diễn đàn Hòa bình Thế giới về khái niệm chính sách đối ngoại mới của Trung Quốc với tên gọi là “Nền Ngoại giao nước lớn mang đặc điểm Trung Quốc”. Bài phát biểu của ông Vương Nghị được trình bày trước các học giả Trung Quốc tại Đại học Thanh Hoa ở Bắc Kinh trước, nhưng cũng có ý định thông báo với thế giới về sự thay đổi trong chính sách đối ngoại của Bắc Kinh dưới chính quyền của Chủ tịch Tập Cận Bình. Bài phát biểu của ông Vương Nghị nhắc lại một số quan điểm cũ, kể cả những khái niệm cơ bản được đưa ra trong giai đoạn cuối của Chính quyền Hồ Cẩm Đào và giới thiệu các chủ đề mới thể hiện những thay đổi mạnh mẽ về phong cách và các ưu tiên chính sách đối ngoại của Trung Quốc. Điều đáng chú ý là ông Vương Nghị khẳng định chính sách đối ngoại của Trung Quốc cần “chủ động” và điều đó cho thấy Bắc Kinh bắt đầu từ bỏ chủ trương chính sách đối ngoại “kiềm chế” của ông Đặng Tiểu Bình (“thấu quang dưỡng hối”).


The concept of major country diplomacy with Chinese characteristics was first mentioned in Chinese media early this year just days after the closing of the National People’s Congress. A Global Times editorial on March 19 asserted China should have a diplomatic strategy that “fits China’s national conditions and national goals. It cannot replicate the experience of any other big countries. It should be major country diplomacy with Chinese characteristics” (Global Times, March 19). Two weeks later, the more authoritative People’s Daily reported Wang Yi’s comments that Xi Jinping’s choice of Russia for his first trip abroad as president demonstrated the successful practice of “major country diplomacy with Chinese characteristics” (People’s Daily, March 31). That same month, Wang Yi told reporters at the Boao Forum that the meeting was a good testing ground for the “major country diplomacy with Chinese characteristics”—he did not, however, provide details (Hainan Daily, April 9). The June speech is the first major explication of the new concept and, thus, deserves in-depth analysis. “Major country diplomacy” is the official Chinese translation (“daguo waijiao”), but the same characters can also be translated as “great power diplomacy,” which perhaps more accurately describes Beijing’s aspirations. In fact, in other instances, the first two characters daguo are translated in Chinese media as “great power,” such as Xi Jinping’s call for a new kind of “great power relationship” (daguo guanxi) with nations such as the United States and Russia.


Khái niệm nền ngoại giao nước lớn mang đặc điểm Trung Quốc lần đầu tiên xuất hiện trên các phương tiện truyền thông Trung Quốc đầu năm 2013, sau khi Đại hội Đại biểu Nhân dân Toàn quốc kết thúc. Một bài xã luận trên tờ “Thời báo Hoàn cầu” ngày 19/3 của Trung Quốc khẳng định Bấc Kinh cần có một chiến lược ngoại giao phù hợp các điều kiện và mục tiêu quốc gia của Trung Quốc. Nền ngoại giao đó không thể sao chép kinh nghiệm của các nước lớn khác. Nền ngoại giao đó phải là nền ngoại giao nước lớn mang đặc điểm Trung Quốc. Sau đó hai tuần, tờ “Nhân dân Nhật báo” đãng phát biểu của ông Vương Nghị cho rằng việc Chủ tịch Tập Cận Bình chọn Nga cho chuyến thăm nước ngoài đầu tiên trên cương vị Chủ tịch nước thể hiện sự thành công của “nền ngoại giao nước lớn mang đặc điểm Trung Quốc”. Cũng trong tháng đó. Bộ trưởng Ngoại giao Vương Nghị tuyên bố với các phóng viên tại Diễn đàn Bác Ngao rằng diễn đàn này là một cuộc thử nghiệm tốt của “nền ngoại giao nước lớn mang đặc điểm Trung Quốc” nhưng không cho biết nội dung chi tiết của chính sách mới. Rõ ràng, bài phát biểu tháng 6/2013 của ông Vương Nghị là lời giải thích quan trọng đầu tiên khái niệm mới về bản chất, “nền ngoại giao nước lớn” cũng có thể được hiểu là “nền ngoại giao cường quốc”, trong đó mô tả chính xác và rõ hơn những tham vọng của Bắc Kinh. Thực tế, hai từ đầu tiên đã được đề cập trên các phương tiện truyền thông Trang Quốc là “cường quốc”, chẳng hạn ông Tập Cận Bình gọi kiểu “quan hệ cường quốc” mới với các nước như Mỹ và Nga.
Some of the features of “major country diplomacy with Chinese characteristics” outlined by Wang Yi are familiar, long-standing tenets of Chinese diplomacy. These include practicing the “independent foreign policy of peace,” adhering to the Five Principles of Peaceful Coexistence, opposing hegemony, respecting sovereignty and refraining from interfering in another country’s internal affairs. Also included are building a “harmonious world” and achieving “win-win progress,” concepts introduced by Xi’s predecessor Hu Jintao. These references make clear that core elements of Chinese foreign policy are not being jettisoned by the new administration, even as new concepts and/or rhetoric are adopted.

Một số đặc trưng của “nền ngoại giao nước lớn mang đặc điểm Trung Quốc” do ông Vương Nghị đưa ra là những nguyên lý quen thuộc và tồn tại từ lâu trong nền ngoại giao Trung Quốc. Chúng bao gồm thực hiện “chính sách đối ngoại độc lập, hòa bình” gắn với 5 Nguyên tắc Cùng chung sống Hòa bình, phản đối bá quyền, tôn trọng chủ quyền và không can thiệp công việc nội bộ của nước khác. Ngoài ra còn bao gồm xây dựng một "thế giới hài hòa" và đạt được "tiến bộ cùng thắng," là những khái niệm được giới thiệu bởi người tiền nhiệm Hồ Cẩm Đào. Những tài liệu tham khảo cho thấy rõ rằng yếu tố cốt lõi của chính sách đối ngoại của Trung Quốc không bị chính quyền mới vứt bỏ, thậm chí được coi như là các khái niệm và / hoặc những lời lẽ hùng biện mới.

Wang put special emphasis on the role the developing world plays in China’s global interests and goals. Beijing consistently has touted its status as a friend and partner of the developing world, stressing that, as China grows, developing nations in particular will benefit. Responding to doubts expressed by both Western scholars and leaders in the developing world that China’s involvement in developing countries is benevolent, Wang attempted to reassure these nations that China will continue to aid and support them.
           
Bộ trưởng Ngoại giao Vương Nghị đặc biệt nhấn mạnh vai trò của các nước đang phát triển trong các mục tiêu và lợi ích toàn cầu của Trung Quốc. Bắc Kinh liên tục khuếch trương vị thế của Trung Quốc như một người bạn và đối tác của các nước đang phát triển và khẳng định khi Trung Quốc phát triển, các nước đang phát triển sẽ được hưởng lợi. Phản ứng trước những nghi ngờ của các học giả phương Tây và các nhà lãnh đạo thế giới đang phát triển về việc can dự của Trung Quốc ở các nước đang phát triển là nhân đạo, ông Vương Nghị cố gắng khẳng định Trung Quốc sẽ tiếp tục hỗ trợ và ủng hộ các nước đó.

When referring to the maritime disputes China has with several Southeast Asian nations and with Japan, Wang reiterated the proposal that “parties could shelve differences and engage in joint development.” This policy, first put forward by Deng Xiaoping in 1979 and developed throughout the 1980s, signals that intractable disputes should be set aside to avoid undermining good relations between China and its neighbors (Ministry of Foreign Affairs, November 17, 2000). As maritime issues have heated up in recent years, domestic pressure on Chinese leaders has increased to abandon this policy. Many netizens and Chinese scholars would prefer a stronger stance on territorial issues, viewing the policy as too conciliatory and contrary to China’s interests. Wang’s reiteration of Deng’s stance—along with his commitment to pursue a peaceful solution to the South China Sea disputes and launch discussions for a Code of Conduct, which he conveyed on his May tour of four ASEAN nations—is evidence of a concerted effort to smooth tensions with China’s neighbors.

Khi đề cập các tranh chấp trên biển của Trung Quốc với một số nước Đông Nam Á và Nhật Bản, ông Vương Nghị nhắc lại đề nghị: “Các bên có thể gác lại bất đồng và cùng nhau khai thác”. Chủ trương này-lần đầu tiên do ông Đặng Tiểu Bình đưa ra năm 1979 và phát triển trong những năm 1980- cho thấy các tranh chấp khó giải quyết sẽ được Bắc Kinh gác sang một bên để tránh ảnh hưởng đến các mối quan hệ tốt đẹp giữa Trung Quốc và các nước láng giềng. Do các vấn đề trên biển nóng lên trong những năm gần đây, sức ép trong nước đòi hỏi các nhà lãnh đạo Trung Quốc từ bỏ chính sách này. Nhiều cư dân mạng và học giả Trung Quốc muốn Bắc Kinh có quan điểm mạnh mẽ về vấn đề lãnh thổ và cho rằng chính sách hiện nay của Bắc Kinh quá mềm mỏng và đi ngược lại lợi ích của người Trung Quốc. Việc ông Vương Nghị lặp lại lập trường của ông Đặng Tiểu Bình, cùng với việc ông ta cam kết theo đuổi một giải pháp hòa bình nhằm giải quyết các tranh chấp Biển Đông cũng như bắt đầu các cuộc thảo luận về Bộ Quy tắc ứng xử của các bên trên Biển Đông mà ông Vương Nghị đã truyền đạt trong chuyến công du 4 nước ASEAN hồi tháng 5/2013, là bằng chứng cho thấy các nỗ lực của Bắc Kinh nhằm giảm bớt căng thẳng với các nước, láng giềng của Trung Quốc.

Wang’s speech also stressed the importance of some issues in Chinese diplomacy that have surfaced in recent years. With the growth of China’s involvement and presence abroad, protecting Chinese nationals overseas has emerged as an urgent priority. The 18th Party Congress Report stated “we have staunchly protected China’s interests and the legitimate rights and interests of Chinese nationals and legal persons overseas.” Wang went even further when discussing the growth of Chinese nationals traveling overseas for tourism, education and work. Wang stated the Chinese government “should give them reliable and strong backing” so that those traveling abroad also can achieve their own “Chinese Dream.” By referencing Xi Jinping’s call for the realization of the “Chinese Dream” of national renewal, Wang integrates the Chinese dream concept into foreign policy goals, encouraging Chinese citizens to strive to achieve their dreams both at home and abroad.

Bài phát biểu của Vương Nghị cũng nhấn mạnh tầm quan trọng của một số vấn đề trong chính sách đối ngoại của Trung Quốc nổi lên trong những năm gần đây. Do chính sách can dự và hiện diện ngày càng tăng ở nước ngoài của Trung Quốc, vấn đề bảo vệ các công dân Trung Quốc ở nước ngoài nối lên như một ưu tiên cấp bách. Ông Vương Nghị còn đi xa hơn khi phát biểu về sự gia tăng của các công dân Trung Quốc đi du lịch, học tập và làm việc ở nước ngoài. Ông cho biết Chính phủ Trung Quốc “sẽ ủng hộ các công dân Trung Quốc ở nước ngoài một cách mạnh mẽ và tin cậy” để những người Trung Quốc đi du lịch ở nước ngoài cũng có thể thực hiện “Giấc mơ Trung Hoa” của họ. Đề cập lời kêu gọi thực hiện “Giấc mơ Trung Hoa” của Chủ tịch Tập Cận Bình, Bộ trưởng Ngoại giao Vương Nghị đưa khái niệm “Giấc mơ Trung Hoa” vào các mục tiêu chính sách đối ngoại, khích lệ công dân Trung Quốc nỗ lực thực hiện ước mơ của họ ở trong và ngoài nước.

Wang also reiterated Xi Jinping’s call for a “New Type of Great Power Relations” (xinxing daguo guanxi)—now officially translated as a “New Type of Relationship among Major Powers”—highlighting both the United States and Russia as countries with which China seeks to establish such ties. He explained the new type of major power relationship between these states will contain elements of “mutual respect, win-win cooperation, no conflict and no confrontation,” applying core tenets of the Hu administration to Xi’s new concept. On the multilateral organizations front, Wang’s speech echoes the 18th Party Congress in identifying the UN, the G20, the Shanghai Cooperation Organization, Asia-Pacific Economic Cooperation (APEC) and BRICS as the organizations China will pay greater attention to in the future, leaving others, such as the East Asia Summit, conspicuously absent.

Ông Vương Nghị cũng nhắc lại lời kêu gọi xây dựng “Quan hệ Cường quốc kiểu Mới” của Chủ tịch Tập Cận Bình- hiện chính thức được coi là “Kiểu Quan hệ giữa Các nước lớn”, trong đó nhấn mạnh Mỹ và Nga là hai nước hiện Trung Quốc đang tìm cách thiết lập các mối quan hệ như vậy. Ông giải thích mô hình quan hệ này sẽ bao gồm các yếu tố: “tôn trọng lẫn nhau, hợp tác cùng có lợi, không xung đột và không đối đầu” và áp dụng các nguyên lý cốt lõi của Chính quyền Hồ Cẩm Đào vào khái niệm mới của Chủ tịch Tập Cận Bình, về các tổ chức đa phương, bài phát biểu của ông Vương Nghị trước Đại hội Đảng Cộng sản Trung Quốc lần thứ 18 xác định Liên hợp quốc, G-20, Tổ chức Hợp tác Thượng Hải (SCO), Diễn đàn hợp tác kinh tế châu Á-Thái Bình Dương (APEC) là những tổ chức được Trung Quốc quan tâm nhiều hơn trong tương lai, nhưng không coi trọng các diễn đàn khác như Hội nghị Thượng đỉnh Đông Á.

A few portions of Wang’s speech provided hints of new directions in Chinese foreign policy and are therefore important concepts to watch. As Wang admits in the opening sentences of his speech, China’s rapid growth and change that has prompted “thinking and exploring” about “what kind of foreign policy it will follow and what impacts will it have on the world.” While his speech does not offer a definitive answer, there is no doubt that a crucial component of China’s new foreign policy will be a more proactive approach to diplomacy. In the official translation of his speech, the phrase “active” or “actively” is used no less than 13 times. China is in a period in which it has dual identities, being both a “developing” nation and a major country or great power. Wang’s emphasis on engaging in proactive diplomacy signals a growing desire to move away from China’s reactive policies of the past.

Một số nội dung trong bài phát biểu của ông Vương Nghị cho thấy những xu hướng mới và nhiều khái niệm quan trọng trong chính sách đối ngoại của Trung Quốc cần được theo dõi. Chẳng hạn, ông Vương Nghị thừa nhận trong những câu mở đầu của bài phát biểu rằng tốc độ tăng trưởng kinh tế nhanh và những thay đổi của Trung Quốc đã thúc đẩy “tư tưởng và hành động” của Trung Quốc trong việc theo đuổi mô hình chính sách đối ngoại mới và tác động của chính sách đó đối với thế giới. Mặc dù bài phát biểu của ông Vương Nghị không đưa ra câu trả lời dứt khoát, nhưng rõ ràng một trong những thành phần quan trọng trong chính sách đối ngoại mới của Bắc Kinh sẽ là cách tiếp cận chủ động hơn trong ngoại giao. Trong bài phát biểu, ông Vương Nghị nhắc đến cụm từ “chủ động” không dưới 13 lần. Hiện nay Trung Quốc đang ở một giai đoạn đặc biệt: Trung Quốc vừa là nước đang phát triển vừa là một nước lớn hoặc cường quốc. Việc nhấn mạnh tiến hành nền ngoại giao chủ động của ông Vương Nghị báo hiệu Trung Quốc đang có ý đồ nhanh chóng thoát khỏi chính sách đối ngoại phản úng thụ động của các chính quyền trước đây.

One important development linked with this more proactive Chinese diplomacy is an official acknowledgement of rising global expectations for China to assume greater responsibility for addressing regional and global problems. In the past few years, Chinese scholars have called for China to make more contributions to global governance. In 2010, Shanghai Institutes for International Studies Fellow, now President, Chen Dongxiao argued there is a “significant gap between the strategic demand for China to share international responsibility and provide international public goods and our current strategic plans and implementation” [2]. Government officials continued to shy away from acknowledging these calls, however. In his 2010 article detailing China’s “Path of Peaceful Development,” State Councilor Dai Bingguo focused on reassuring the world that China would be a peaceful, cooperative growing power that would “never seek leadership, never compete for supremacy” (Xinhua, December 6, 2010). The 2011 white paper, China’s Peaceful Development, allowed that “as its comprehensive strength increases, China will shoulder corresponding international responsibilities and obligations,” but did not indicate that it was yet time to do so [3].

Một sự thay đổi quan trọng liên quan đến nền ngoại giao chủ động hơn của Trung Quốc là Bắc Kinh chính thức thừa nhận triển vọng toàn cầu ngày càng tăng của Trung Quốc trong việc gánh vác trách nhiệm lớn hơn để giải quyết các vấn đề khu vực và thế giới. Mấy năm qua, các học giả Trung Quốc kêu gọi Bắc Kinh đóng góp nhiều hơn vào công tác quản lý toàn cầu. Năm 2010, ông Chen Dongxiao, Viện trưởng Viện nghiên cứu Các Vấn đề Quốc tế tại Thượng Hải, cho rằng giữa nhu cầu chiến lược nhằm chia sẻ trách nhiệm, cung cấp sản phẩm công cộng quốc tế với các kế hoạch và việc thực hiện chiến lược hiện nay của Trung Quốc đang có khoảng cách lớn. Nhưng các quan chức chính phủ Trung Quốc tiếp tục không thừa nhận các yêu cầu đó. Trong bài viết mô tả chi tiết “Con đường Phát triển Hòa bình” được công bố năm 2010, ủy viên Quốc vụ Viện Đới Bỉnh Quốc tái khẳng định với thế giới rằng Trung Quốc sẽ là một cường quốc ngày càng hợp tác và hòa bình và sẽ không bao giờ tìm kiếm sự lãnh đạo và cạnh tranh với các cường quốc khác. Sách Trắng năm 2011 với chủ đề Phát triển Hòa bình của Trung Quốc cho rằng: “Khi sức mạnh tổng hợp của đất nước gia tăng, Trung Quốc sẽ gánh vác nghĩa vụ và trách nhiệm quốc tế tương ứng với sức mạnh đó” nhưng không cho biết khi nào Bắc Kinh sẽ hành động như vậy.

Wang’s speech signaled that China recognizes it must adopt a more active, rather than simply a prudent and self-focused, foreign diplomacy. He claims “China is ready to respond to the international community’s expectations” that it “undertake its due responsibilities and make greater contribution to world peace and common development.” Wang states that China is ready and eager to apply Chinese experiences and knowledge to international relations, taking a leadership role by providing public goods and participating further in global governance. These carefully crafted statements indicate global governance and greater leadership in the international community will be a key part of the policy of major country diplomacy with Chinese characteristics.


Nhưng bài phát biểu của ông Vương Nghị cho biết Trung Quốc nhận thấy phải theo đuổi một nền ngoại giao chủ động hơn chứ không chỉ đơn thuần theo đuổi một nền ngoại giao thận trọng và kiềm chế. Ông tuyên bố: “Trung Quốc sẵn sàng đáp ứng sự mong đợi của cộng đồng quốc tế” và Trung Quốc “thực hiện trách nhiệm của mình cũng như đóng góp lớn hơn cho nền hòa bình và phát triển chung trên thế giới”. Ông cũng cho rằng Trung Quốc sẵn sàng và mong muốn sử dụng những kinh nghiệm và kiến thức của mình về quan hệ quốc tế để đóng vai trò lãnh đạo bằng cách cung cấp các sản phẩm công cộng và tham gia nhiều hơn vào công tác quản lý toàn cầu. Những tuyên bố đó cho thấy công tác quản lý cũng như mức độ lãnh đạo toàn cầu lớn hơn trong cộng đồng quốc tế sẽ là một phần quan trọng trong chính sách ngoại giao nước lớn mang đặc điểm Trung Quốc.

A concrete example of greater Chinese contribution to the international community is the first-time deployment of combat troops to a UN peacekeeping mission. While China has been hesitant in the past to make commitments to sending combat troops for fear of being accused of interfering in internal affairs, the arrival of several hundred Chinese peacekeeping troops in Mali this month is a sign of shifting policy. In addition to confirming this decision, Wang noted the larger role Beijing is beginning to play in the Middle East peace process. By championing Xi Jinping’s new four-point proposal for the settlement of the Palestinian question, Wang makes it clear that engaging in diplomacy in the Middle East is firmly on China’s agenda (Xinhua, May 6).


Một ví dụ cụ thể về sự đóng góp lớn hơn cho cộng đồng quốc tế của Trung Quốc là: lần đầu tiên Trung Quốc đóng góp quân cho lực lượng gìn giữ hòa bình của Liên hợp quốc. Mặc dù trước đây Trung Quốc do dự đưa ra cam kết này vì lo sợ bị tố cáo can thiệp công việc nội bộ nước khác, nhưng sự xuất hiện của hàng trăm binh sĩ gìn giữ hòa bình người Trung Quốc ở Mali trong tháng 8/2013 là dấu hiệu của chính sách đã thay đổi. Ngoài việc xác nhận quyết định này, ông Vương Nghị cũng cho biết Bắc Kinh sẽ bắt đầu đóng vai trò lớn hơn trong tiến trình hòa bình Trung Đông. Bằng cách nhấn mạnh đề nghị 4điểm mới của Chủ tịch Tập Cận Bình nhằm giải quyết vấn đề Palextin, ông Vương Nghị tuyên bố việc can dự về ngoại giao ở Trung Đông là kế hoạch rõ ràng của Trung Quốc.
These expressions of China’s interest in participating and shaping the international community are coupled with an explicitly stated belief that the international system is in need of “reform and improvement.” Perhaps in response to fears that Beijing will seek to overturn the prevailing global structure and decision making system, Wang pledged China will “continue to maintain the present international order” from which it has benefited enormously. He added, however, that the global community “is going through a deep crisis of thinking and culture in modern civilization” and, therefore, needs to rethink and revise some aspects of the international system. Wang is silent on exactly what changes China seeks and how aggressively Beijing will push for them.

Những tuyên bố thể hiện sự quan tâm của Trung Quốc trong việc tham gia xây dựng cộng đồng quốc tế cho thấy hệ thống quốc tế cần “cải cách và phát triển”. Có lẽ, để giải tỏa những nỗi lo ngại cho rằng Bắc Kinh sẽ tìm cách xóa bỏ cơ cấu và hệ thống ra quyết định hiện nay trên thế giới, Bộ trưởng Vương Nghị cam kết Trung Quốc sẽ “tiếp tục duy trì trật tự quốc tế đang tồn tại” mà nhờ đó Bắc Kinh được hưởng lợi rất lớn. Nhưng ông cho biết thêm, cộng đồng quốc tế “đang trải qua một cuộc khủng hoảng sâu sắc về tư duy và văn hóa trong nền văn minh hiện đại”, do đó cần xem xét lại và sửa đổi một số lĩnh vực của hệ thống quốc tế. Nhưng ông Vương Nghị không cho biết Bắc Kinh sẽ tìm cách thay đổi những gì và thúc đẩy những thay đổi đó ra sao trong thời gian tới.



Notes:

Wang Yi, “Exploring the Path of Major Country Diplomacy with Chinese Characteristics,” Remarks at the Second World Peace Forum, June 27, 2013, Available online .
Chen Dongxiao, “New Development in Global Politics and Rethinking on China’s Multilateral Diplomacy,” Shanghai Institutes for International Studies, Undated, Available online .
The September 2011 white paper, China’s Peaceful Development, is available at the web portal for the Central Government of the People’s Republic of China .


No comments:

Post a Comment

your comment - ý kiến của bạn