MENU

BILINGUAL BLOG – BLOG SONG NGỮ ANH VIỆT SHARE KNOWLEGE AND IMPROVE LANGUAGE

--------------------------- TÌM KIẾM TRÊN BLOG NÀY BẰNG GOOGLE SEARCH ----------------------------

TXT-TO-SPEECH – PHẦN MỀM ĐỌC VĂN BẢN

Click phải, chọn open link in New tab, chọn ngôn ngữ trên giao diện mới, dán văn bản vào và Click SAY – văn bản sẽ được đọc với các thứ tiếng theo hai giọng nam và nữ (chọn male/female)

- HOME - VỀ TRANG ĐẦU

CONN'S CURENT THERAPY 2016 - ANH-VIỆT

150 ECG - 150 ĐTĐ - HAMPTON - 4th ED.

VISUAL DIAGNOSIS IN THE NEWBORN

Sunday, June 23, 2013

China’s Economic Empire Đế chế kinh tế của Trung Quốc





China’s Economic Empire

Đế chế kinh tế của Trung Quốc

by Heriberto Araújo and Juan Pablo Cardenal
published: June 1, 2013
Heriberto Araújo và Juan Pablo Cardenal
Xuất bản: ngày 01 tháng 6 2013


HONG KONG — THE combination of a strong, rising China and economic stagnation in Europe and America is making the West increasingly uncomfortable. While China is not taking over the world militarily, it seems to be steadily taking it over commercially. In just the past week, Chinese companies and investors have sought to buy two iconic Western companies, Smithfield Foods, the American pork producer, and Club Med, the French resort company.

HỒNG KÔNG - sự kết hợp của một Trung Quốc mạnh mẽ, trổi dậy và tình trạng trì trệ kinh tế ở châu Âu và Mỹ đang làm cho phương Tây ngày càng bất an. Trong khi Trung Quốc chưa thống soái thế giới về mặt quân sự, nó có vẻ đang vững vàng thống trị về thương mại. Chỉ trong tuần qua, các công ty Trung Quốc và các nhà đầu tư đã tìm cách mua hai công ty phương Tây mang tính biểu tượng, Smithfield Foods, nhà sản xuất thịt lợn của Mỹ, và Club Med, công ty nghỉ dưỡng Pháp.


Europeans and Americans tend to fret over Beijing’s assertiveness in the South China Sea, its territorial disputes with Japan, and cyberattacks on Western firms, but all of this is much less important than a phenomenon that is less visible but more disturbing: the aggressive worldwide push of Chinese state capitalism.

Người châu Âu và người Mỹ có xu hướng băn khoăn về sự quyết đoán của Bắc Kinh ở Biển Đông, tranh chấp lãnh thổ với Nhật Bản, và vụ tấn công vào các công ty phương Tây, nhưng tất cả điều này là ít quan trọng hơn so với một hiện tượng mà ít có thể nhìn thấy nhưng đáng lo ngại hơn: sự thúc đẩy mạnh mẽ trên toàn thế giới của chủ nghĩa tư bản nhà nước Trung Quốc.

By buying companies, exploiting natural resources, building infrastructure and giving loans all over the world, China is pursuing a soft but unstoppable form of economic domination. Beijing’s essentially unlimited financial resources allow the country to be a game-changing force in both the developed and developing world, one that threatens to obliterate the competitive edge of Western firms, kill jobs in Europe and America and blunt criticism of human rights abuses in China.
Bằng cách mua các công ty, khai thác tài nguyên thiên nhiên, xây dựng cơ sở hạ tầng và cho vay trên toàn thế giới, Trung Quốc đang theo đuổi một hình thức sự thống trị kinh tế mềm mại nhưng không thể ngăn cản được. Nguồn lực tài chính vô cùng dồi dào của Bắc Kinh cho phép nước này trở thành một lực lượng thay đổi luật chơi ở cả các nước phát triển và các nước đang phát triển, đe dọa tiêu diệt các lợi thế cạnh tranh của các công ty phương Tây, giết chết công ăn việc làm ở châu Âu và Mỹ và làm nhụt chí những ai chỉ trích vi phạm nhân quyền ở Trung Quốc.

Ultimately, thanks to the deposits of over a billion Chinese savers, China Inc. has been able to acquire strategic assets worldwide. This is possible because those deposits are financially repressed — savers receive negative returns because of interest rates below the inflation rate and strict capital controls that prevent savers from investing their money in more profitable investments abroad. Consequently, the Chinese government now controls oil and gas pipelines from Turkmenistan to China and from South Sudan to the Red Sea.

Cuối cùng, nhờ vào tiền gửi của hơn một tỷ người tiết kiệm của Trung Quốc, công ty Trung Quốc Inc. đã có thể có được tài sản chiến lược trên toàn thế giới. Điều này có thể bởi vì những khoản tiền gửi bị áp bức về mặt tài chính – người tiết kiệm nhận được lợi ích âm vì lãi suất thấp hơn tỷ lệ lạm phát và việc kiểm soát vốn nghiêm ngặt ngăn cản những người tiết kiệm không thể đầu tư tiền của họ vào các khoản đầu tư có lợi nhuận nhiều hơn ở nước ngoài. Do đó, chính phủ Trung Quốc hiện kiểm soát đường ống dẫn dầu và khí đốt từ Turkmenistan sang Trung Quốc và từ Nam Sudan đến Biển Đỏ.

Another pipeline, from the Indian Ocean to the Chinese city of Kunming, running through Myanmar, is scheduled to be completed soon, and yet another, from Siberia to northern China, has already been built. China has also invested heavily in building infrastructure, undertaking huge hydroelectric projects like the Merowe Dam on the Nile in Sudan — the biggest Chinese engineering project in Africa — and Ecuador’s $2.3 billion Coca Codo Sinclair Dam. And China is currently involved in the building of more than 200 other dams across the planet, according to International Rivers, a nonprofit environmental organization.

Một đường ống dẫn, từ Ấn Độ Dương đến thành phố Côn Minh của Trung Quốc, đi qua Myanmar, dự kiến ​​sẽ được hoàn thành sớm, nhưng đường ống dẫn khác, từ Siberia đến phía bắc Trung Quốc, đã được xây dựng. Trung Quốc cũng đã đầu tư mạnh vào cơ sở hạ tầng xây dựng, thực hiện các dự án thủy điện lớn như đập Merowe trên sông Nile ở Sudan - dự án kỹ thuật lớn nhất của Trung Quốc ở châu Phi - và đập Coca Codo Sinclair 2,3 tỷ đô-la ở Ecuador. Ngoài ra Trung Quốc hiện đang tham gia xây dựng hơn 200 đập khác trên khắp hành tinh, theo Sông ngòi Quốc tế, một tổ chức môi trường phi lợi nhuận, cho biết

China has become the world’s leading exporter; it also surpassed the United States as the world’s biggest trading nation in 2012. In the span of just a few years, China has become the leading trading partner of countries like Australia, Brazil and Chile as it seeks resources like iron ore, soybeans and copper. Lower tariffs and China’s booming economy explain this exponential growth. By buying mainly natural resources and food, China is ensuring that two of the country’s economic engines — urbanization and the export sector — are securely supplied with the needed resources.

Trung Quốc đã trở thành nước xuất khẩu hàng đầu thế giới; nó còn vượt qua Mỹ với tư cách là quốc gia thương mại lớn nhất thế giới trong năm 2012. Trong khoảng thời gian chỉ một vài năm, Trung Quốc đã trở thành đối tác thương mại hàng đầu của các quốc gia như Úc, Brazil và Chile khi nó tìm nguồn tài nguyên như quặng sắt, đậu nành và đồng. Mức thuế quan thấp hơn và nền kinh tế đang bùng nổ của Trung Quốc giải thích sự tăng trưởng theo cấp số nhân của nó. Bằng cách mua chủ yếu là các nguồn tài nguyên tự nhiên và thực phẩm, Trung Quốc là đảm bảo rằng hai động cơ kinh tế của đất nước - đô thị hóa và các lĩnh vực xuất khẩu - được cung cấp một cách an toàn với các nguồn lực cần thiết.

In Europe and North America, China’s arrival on the scene has been more recent but the figures clearly show a growing trend: annual investment from China to the European Union grew from less than $1 billion annually before 2008 to more than $10 billion in the past two years. And in the United States, investment surged from less than $1 billion in 2008 to a record high of $6.7 billion in 2012, according to the Rhodium Group, an economic research firm. Last year, Europe was the destination for 33 percent of China’s foreign direct investment.

Ở châu Âu và Bắc Mỹ, Trung Quốc xuất hiện trong bối cảnh chỉ mới gần đây nhưng những con số rõ ràng cho thấy một xu hướng phát triển: đầu tư hàng năm từ Trung Quốc sang Liên minh châu Âu đã tăng từ ít hơn $1 tỷ USD mỗi năm trước năm 2008 lên hơn 10 tỷ USD trong hai năm vừa qua. Và tại Hoa Kỳ, đầu tư tăng từ mức dưới 1 tỷ USD trong năm 2008 lên mức cao kỷ lục 6,7 tỷ trong năm 2012, theo Tập đoàn Rhodium, một công ty nghiên cứu kinh tế. Năm ngoái, châu Âu là điểm đến của 33 phần trăm đầu tư trực tiếp nước ngoài của Trung Quốc.
Government support, through hidden subsidies and cheap financing, gives Chinese state-owned firms a major advantage over competitors. Since 2008, the West’s economic downturn has allowed them to gain broad access to Western markets to hunt for technology, know-how and deals that weren’t previously available to them. Western assets that weren’t on sale in the past now are, and Chinese investments have provided desperately needed liquidity.

Hỗ trợ của chính phủ, thông qua trợ cấp âm thầm và tài chính giá rẻ, cung cấp cho các công ty nhà nước Trung Quốc một lợi thế lớn hơn so với đối thủ cạnh tranh. Từ năm 2008, suy thoái kinh tế của phương Tây đã cho phép họ tiếp cận rộng rãi các thị trường phương Tây để săn lùng công nghệ, bí quyết công nghệ và những giao dịch trước đây không có sẵn cho họ. Tài sản phương Tây mà không được rao bán trong quá khứ bây giờ đã bán, và đầu tư Trung Quốc đã cung cấp thanh khoản hết sức cần thiết.
This trend will only increase in the future, as China’s foreign direct investment skyrockets in the coming years. It is projected to reach as much as $1 trillion to $2 trillion by 2020, according to the Rhodium Group. This means that Chinese state-owned companies that enjoy a monopolistic position at home can now pursue ambitious international expansions and compete with global corporate giants. The unfairness of this situation is clearest in the steel and solar- panel industries, where China has gone from a net importer to the world’s largest producer and exporter in only a few years. It has been able to flood the market with products well below market price — and consequently destroy industries and employment in the West and elsewhere.

Xu hướng này sẽ chỉ gia tăng trong tương lai, khi đầu tư trực tiếp nước ngoài của Trung Quốc tăng trong những năm tới. Người ta dự tính nó ​​sẽ đạt tới mức 1 nghìn tỷ tới 2 nghìn tỷ đô-la vào năm 2020, theo Tập đoàn Rhodium cho biết. Điều này có nghĩa là các công ty nhà nước Trung Quốc được hưởng một vị thế độc quyền ở nhà bây giờ có thể theo đuổi mở rộng quốc tế đầy tham vọng và cạnh tranh với các công ty khổng lồ toàn cầu. Những bất công của tình trạng này là rõ ràng nhất trong các ngành công nghiệp thép và năng lượng tấm pin mặt trời, trong đó Trung Quốc đã đi từ một nước nhập khẩu trở thành nước sản xuất và xuất khẩu lớn nhất thế giới trong chỉ một vài năm. Nó đã có thể làm tràn ngập thị trường với các sản phẩm có giá thấp hơn giá thị trường rất nhiều - và do đó đã phá hủy các ngành công nghiệp và việc làm ở phương Tây và các nơi khác.

THIS is the real threat to the United States and other countries. However, most Western governments don’t seem to be addressing China’s state-driven expansionism as an immediate priority.

ĐÂY là mối đe dọa thực sự đối với Hoa Kỳ và các nước khác. Tuy nhiên, các chính phủ phương Tây dường như không chịu đố phó với chủ nghĩa bành trướng được nhà nước theo thúc đẩy của Trung Quốc như là một ưu tiên trước mắt.

On the contrary, European governments dealing with their own economic crises see China as a country that can help, either by buying sovereign debt or going ahead with investments in their countries that will create jobs.

Ngược lại, các chính phủ châu Âu vốn mà đang đối phó với khủng hoảng kinh tế của chính họ nhìn Trung Quốc như là một quốc gia có thể giúp đỡ, hoặc bằng cách mua nợ hoặc tiến hành đầu tư trong nước họ để tạo ra công ăn việc làm.
The Chinese state-owned company Cosco currently manages the main cargo terminal in the biggest Greek port, Piraeus, near Athens — a 35-year concession deal. And China’s sovereign wealth fund, C.I.C., took a 10 percent stake in London’s Heathrow Airport in 2012, as well as a nearly 9 percent stake in the British utility company Thames Water. The state-owned firms Three Gorges Corporation and State Grid are the main foreign investors in Portugal’s power-generation sector, and C.I.C. also bought a 7 percent stake in France’s Eutelsat Communications.

Công ty nhà nước Trung Quốc Cosco hiện đang quản lý nhà ga hàng hóa chính tại cảng lớn nhất Hy Lạp, Piraeus, gần Athens - một hợp đồng nhượng quyền 35 năm. Và quỹ tài sản quốc gia của Trung Quốc, CIC, lấy 10 phần trăm cổ phần của sân bay Heathrow ở London vào năm 2012, cũng như gần 9 phần trăm cổ phần tại các công ty tiện ích Anh Thames Water. Các doanh nghiệp nhà nước Tổng công ty Tam Hiệp và Mạng Lưới Nhà nước là các nhà đầu tư nước ngoài chủ yếu trong lĩnh vực năng lượng thế hệ mới của Bồ Đào Nha, và CIC cũng mua 7 phần trăm cổ phần tại Eutelsat Communications của Pháp.

In the Greek port the Chinese have been able to triple capacity, amid local unions’ criticism of worsening labor conditions. It’s too early to measure China’s impact in the other investments, but the fact that Chinese companies are able to invest in sectors that are closed or restricted for European firms in China says a lot about how minimal Europe’s leverage with China is.

Tại cảng Hy Lạp người Trung Quốc đã có thể nâng công suất lên gấp ba lần, chịu những chỉ trích của công đoàn địa phương về điều kiện lao động tồi tệ hơn. Vẫn còn quá sớm để đánh giá tác động của Trung Quốc trong các khoản đầu tư khác, nhưng sự kiện các công ty Trung Quốc có thể đầu tư vào các lĩnh vực bị đóng cửa hoặc hạn chế đối với các công ty châu Âu tại Trung Quốc cho thấy khá rõ lợi ích quá nhỏ của châu Âu với đối tác Trung Quốc.

Take Germany, which accounts for nearly half of the European Union’s exports to China. It’s highly unlikely that Berlin would make unfair competition the cornerstone of its China policy. Moreover, the lack of leverage and leadership in Brussels means that the union is unable to take firm action to force China into adopting measures that would level the playing field or guarantee reciprocity in its domestic market.

Hãy lấy Đức làm ví dụ, nước này chiếm gần một nửa kim ngạch xuất khẩu của Liên minh châu Âu sang Trung Quốc. Không thể nào Berlin lại làm cho cạnh tranh không lành mạnh trở thành nền tảng của chính sách Trung Quốc của nó. Hơn nữa, việc thiếu các đòn bẩy và lãnh đạo tại Brussels có nghĩa là công đoàn không thể có hành động mạnh mẽ để buộc Trung Quốc áp dụng các biện pháp làm phẳng sân chơi hoặc đảm bảo quan hệ có đi có lại trong thị trường nội địa.

The only exception is the United States, which seems to be addressing the issue by pushing forward the Trans-Pacific Partnership, a regional trade association that is seen by critics in Beijing and elsewhere as an American-led policy to contain China. The club is thought to be restricted to countries that meet high American standards on issues like free competition, labor and environmental standards and intellectual property rights. As China doesn’t meet those standards, it will have to reform or risk regional isolation. Moreover, the United States has made life difficult for the Chinese telecom giant Huawei by refusing to grant it contracts from leading American telecom companies. This is not just about national security concerns but also about sending Beijing a clear message that the United States government is willing to block one of China’s most visible and successful companies.

Ngoại lệ duy nhất là Hoa Kỳ, mà có vẻ đang giải quyết vấn đề bằng cách thúc đẩy sự hợp tác xuyên Thái Bình Dương, một hiệp hội thương mại khu vực được nhà phê bình ở Bắc Kinh và những nơi khác xem như một chính sách do Mỹ đứng đầu để kiềm chế Trung Quốc. Câu lạc bộ này được cho là chỉ dành các nước đáp ứng các tiêu chuẩn cao của Mỹ về các vấn đề như tự do cạnh tranh, tiêu chuẩn lao động và môi trường, và quyền sở hữu trí tuệ. Do Trung Quốc không đáp ứng các tiêu chuẩn trên, nó sẽ phải cải tổ hoặc có nguy cơ bị cô lập trong khu vực. Hơn nữa, Hoa Kỳ đã làm cho sự sống sót trở nên khó khăn đối với công ty viễn thông khổng lồ Hoa Nam Trung Quốc bằng cách từ chối cấp cho nó các hợp đồng từ các công ty viễn thông hàng đầu của Mỹ. Đây không chỉ là về vấn đề an ninh quốc gia mà còn là việc gửi Bắc Kinh một thông điệp rõ ràng rằng chính phủ Hoa Kỳ sẵn sàng ngăn chặn một trong những công ty hứa hẹn thấy và thành công nhất của Trung Quốc.

While Western companies complain about barriers to public procurement and bidding and struggles to compete in restricted sectors in China, Chinese companies enjoy red carpet treatment in Europe, buying up strategic assets and major companies like Volvo and the German equipment manufacturer Putzmeister.

Trong khi các công ty phương Tây phàn nàn về rào cản đối với việc mua sắm và đấu thầu công và đấu tranh để cạnh tranh trong các lĩnh vực bị hạn chế ở Trung Quốc, các công ty Trung Quốc được hưởng đối xử thảm đỏ ở châu Âu, mua lại các tài sản chiến lược và các công ty lớn như Volvo và các nhà sản xuất thiết bị Đức Putzmeister.

The perception is that China is now unavoidable and, consequently, the only option is to be accommodating — offering everything from a generous investment environment to essentially dropping human rights from the agenda. “We don’t have any stick. We can just offer carrots and hope for the best,” a senior European official told us.
Nhận thức là Trung Quốc hiện nay không thể tránh được, và do đó, lựa chọn duy nhất là phải dung chứa - cung cấp cho nó tất cả mọi thứ từ một môi trường đầu tư hào phóng tới giảm tiêu chí nhân quyền từ chương trình nghị sự. "Chúng ta không có bất kỳ thanh gậy nào. Chúng ta chỉ có thể cung cấp cà rốt và hy vọng cho những người tốt nhất", một quan chức cấp cao châu Âu nói với chúng tôi.

Greenland, a massive resource-rich territory largely controlled by Denmark, is a case in point. Last year, it passed legislation to allow foreign workers into the country who earned salaries below the local legal minimum wage (the minimum wage there is one of the highest in the world). Chinese representatives had made it clear that Chinese state-owned banks and companies would invest in the high-risk, costly exploitation of Greenland’s vast mining resources only if the modification of local regulations would allow the arrival of thousands of low-wage Chinese workers.

Greenland, một vùng lãnh thổ lớn giàu tài nguyên chủ yếu do Đan Mạch kiểm soát, là một ví dụ. Năm ngoái, thông qua luật cho phép nhập lao động nước ngoài vào đất nước, những người này có tiền lương dưới mức lương tối thiểu theo pháp lý của địa phương (mức lương tối thiểu ở đây là một trong những mức lương cao nhất thế giới). Đại diện Trung Quốc đã nêu rõ rằng các ngân hàng nhà nước và các công ty Trung Quốc sẽ đầu tư vào các ngành nguy cơ cao, đầu tư tốn kém nhằm khai thác tài nguyên mênh mông của Greenland chỉ khi việc sửa đổi các quy định địa phương cho phép sự xuất hiện của hàng ngàn công nhân có mức lương thấp của Trung Quốc.

The Arctic territory didn’t have too many alternatives. No other country is in a position to become Greenland’s strategic partner for its future development, given the business risks involved in the Arctic region and the scale of the investment needed in a territory bigger than Mexico but without a single highway. An American oil company couldn’t have handled the task alone. The Chinese state capitalist system, by contrast, allows multiple state-owned companies to work together, making it possible for the China National Petroleum Corporation, for instance, to extract oil while China Railway builds basic infrastructure.

Lãnh thổ Bắc Cực này không có quá nhiều lựa chọn thay thế. Không một quốc gia nào khác có lập trường trở thành đối tác chiến lược của Greenland để phát triển tương lai của nó, do rủi ro kinh doanh liên quan đến vùng Bắc cực và quy mô của khoản đầu tư cần thiết trong một lãnh thổ lớn hơn cả Mexico, nhưng mà không có ngay cả một đường bộ cao tốc. Một công ty dầu lửa Mỹ không có thể xử lý công việc một mình. Hệ thống tư bản nhà nước Trung Quốc, ngược lại, cho phép nhiều công ty nhà nước làm việc cùng nhau, làm cho nó khả thi đối với Tập đoàn Dầu khí Quốc gia Trung Quốc, chẳng hạn, công ty này hút dầu trong khi công ty đường sắt Trung Quốc xây dựng cơ sở hạ tầng cơ bản.

Greenland’s leaders accepted China’s terms because they likely believed these costly projects might never go ahead if the Chinese didn’t get involved; only China has the money, the demand, the experience and the political will to proceed. Moreover, there are not enough skilled workers in Greenland for such projects, so the Greenlandic government made an exception to the law, allowing Chinese laborers to earn less than minimum wage figuring that local residents would benefit from new infrastructure and royalties.

Các nhà lãnh đạo của Greenland chấp nhận điều kiện của Trung Quốc bởi vì họ có thể tin rằng những dự án tốn kém không bao giờ có thể chuyển động nếu Trung Quốc không tham gia, chỉ có Trung Quốc mới có tiền, nhu cầu, kinh nghiệm và ý chí chính trị để tiến hành. Hơn nữa, không có công nhân có đủ kỹ năng ở Greenland để phục vụ các dự án như vậy, vì vậy chính phủ Greenland đã thực hiện một ngoại lệ đối với luật pháp, cho phép người lao động Trung Quốc vào làm việc dưới mức lương tối thiểu khiến người dân địa phương được hưởng lợi từ cơ sở hạ tầng mới và chủ quyền tài nguyên.

China’s deep pockets, as well as its extensive labor force and unlimited demand for natural resources, made all the difference, and accordingly Greenland was prepared to pass tailor-made legislation to meet Chinese needs. Even Denmark, which holds authority in Greenland in areas like migration and foreign policy, decided not to interfere.

Túi tiền của Trung Quốc sâu, cũng như lực lượng lao động to lớn và nhu cầu không giới hạn đối với tài nguyên thiên nhiên, đã tạo ra diều hoàn toàn khác biệt, mà theo đó Greenland đã sẵn sang thông qua luật pháp được tỉa gọt thích hợp nhằm đáp ứng các nhu cầu của Trung Quốc. Thậm chí Đan Mạch, nắm giữ quyền lực tại Greenland về các lĩnh vực như di cư và chính sách đối ngoại, đã quyết định không can thiệp.

IT is even happening in progressive bastions like Canada. President Obama’s refusal thus far to approve the Keystone pipeline project has made Prime Minister Stephen Harper’s conservative government turn to China to secure an export market for Canadian crude oil reserves. The Calgary-based oil industry has lobbied Mr. Harper to adopt a new diversification strategy that includes the construction of a controversial pipeline to western British Columbia, despite strong opposition from environmental groups, the First Nations aboriginal communities and the public. In the meantime, Canada also signed a Foreign Investment Promotion and Protection Agreement with China, which gives remarkably generous investment protection to the Chinese.

ĐIỀU ĐÓ thậm chí còn xảy ra trong các tiền đồn của tiến bộ như Canada. Việc Tổng thống Obama cho đến nay vẫn từ chối phê duyệt dự án đường ống Keystone đã khiến chính phủ bảo thủ của Thủ tướng Stephen Harper của chuyển sang Trung Quốc để tạo lập một thị trường xuất khẩu cho dự trữ dầu thô của Canada. Ngành công nghiệp dầu tại Calgary đã vận động ông Harper áp dụng một chiến lược đa dạng hóa mới bao gồm việc xây dựng một đường ống dẫn gây tranh cãi đấn Tây British Columbia, bất chấp phản đối mạnh mẽ từ các nhóm môi trường, các cộng đồng thổ dân bản địa và công chúng. Trong khi đó, Canada cũng đã ký một Hiệp định bảo hộ và khuyến khích đầu tư nước ngoài với Trung Quốc, cho phép bảo hộ đầu tư khá hào phóng cho người Trung Quốc.

With China in the center of debates over FIPA and the west coast pipeline, Canada’s government then approved the takeover of the Canadian energy giant Nexen by the Chinese state-owned oil firm Cnooc. The $15.1 billion transaction was China’s largest foreign takeover.

Với Trung Quốc nằm ở trung tâm của cuộc tranh luận về FIPA và đường ống bờ biển phía tây, chính phủ của Canada sau đó đã được phê duyệt việc tiếp quản công ty năng lượng khổng lồ Nexen của Canada bởi công ty dầu nhà nước CNOOC của Trung Quốc. Giao dịch 15 tỷ đô-la này là việc mua lại công ty nước ngoài lớn nhất của Trung Quốc.

Closer economic ties have had political side effects; the Harper administration now seems much more cautious in criticizing China’s human rights record. Given that Canada was until very recently one of the fiercest voices on China’s handling of dissidents, this is not only a remarkable 180-degree turn, but also a clear indication of how China’s economic influence can push the political agenda to the sidelines, even in the West.

Quan hệ kinh tế chặt chẽ hơn đã có tác dụng phụ về chính trị, chính quyền Harper bây giờ có vẻ cẩn trọng nhiều hơn khi chỉ trích hồ sơ nhân quyền của Trung Quốc. Với việc mãi đến gần đây Canada còn là một trong những tiếng nói mạnh mẽ nhất chỉ trích xử lý bất đồng chính kiến ​​của Trung Quốc, điều này không chỉ là một quay ngược 180 độ đáng chú ý, mà còn dấu hiệu rõ ràng vè cách thức ảnh hưởng kinh tế của Trung Quốc có thể đẩy chương trình nghị sự chính trị sang một bên, thậm chí ngay tại phương Tây.

In Australia, Chinese accumulated investment inflows at the end of 2012 surpassed $50 billion. The trend is striking: Chinese direct investment in Australia in 2012 increased 21 percent from 2011 levels to reach $11.4 billion, making it an important player in Australia’s mining industry. Australia’s trade portfolio remains highly diversified, but the Chinese share is growing rapidly.

Tại Úc, Trung Quốc thu hút đầu tư tích lũy vào cuối năm 2012 vượt 50 tỷ USD. Các xu hướng nổi bật là: đầu tư trực tiếp của Trung Quốc tại Úc trong năm 2012 tăng 21 phần trăm từ năm 2011, đạt mức 11,4 tỉ USD, làm cho nó trở thành một đối tác quan trọng trong ngành công nghiệp khai thác mỏ của Úc. Danh mục đầu tư thương mại của Úc vẫn rất đa dạng, nhưng các cổ phiếu Trung Quốc đang phát triển nhanh chóng.

China has also become the biggest investor in Germany (in terms of the number of deals), surpassing the United States. Chinese companies are looking for companies that, like Putzmeister, have a technological edge and have become world leaders in niche markets. Those takeovers also allow them to absorb Western know-how on branding, marketing, distribution and customer relations. Others are more opportunistic. Faced with recession, struggling European firms like Volvo quickly welcomed Chinese partners who were ready to inject capital and take full control.

Trung Quốc cũng đã trở thành nhà đầu tư lớn nhất nước Đức (về số lượng giao dịch), vượt qua Hoa Kỳ. Công ty Trung Quốc đang tìm kiếm cho các công ty, như Putzmeister, có công nghệ xuất sắc và đã đứng đầu thế giới trong các thị trường chuyên biệt. Những công ty tiếp quản còn cho phép họ hấp thụ bí quyết của phương Tây về xây dựng thương hiệu, tiếp thị, phân phối và quan hệ khách hàng. Những công ty khác mang tính cơ hội hơn. Phải đối mặt với suy thoái kinh tế, các công ty châu Âu đang vật lộn vất vả như Volvo nhanh chóng hoan nghênh các đối tác người Trung Quốc sẵn sàng để bơm vốn và nắm toàn quyền điều khiển.

The loans that Beijing is giving worldwide are even more significant, in dollar terms, than direct foreign investment. These loans include $40 billion to Venezuela and more than $8 billion to Turkmenistan in recent years. China’s policy banks (China Development Bank and Export-Import Bank of China) are the key institutions supporting China’s “Go global” strategy, as they provide billions of dollars in loans to foreign countries to acquire Chinese goods; finance Chinese-built infrastructure; and start projects in the extractive and other industries.

Các khoản vay mà Bắc Kinh đưa ra trên toàn thế giới thậm chí còn quan trọng hơn, tính theo đồng đô la, so với đầu tư trực tiếp nước ngoài. Các khoản vay này bao gồm 40 tỷ USD cho Venezuela và hơn 8 tỷ đô la cho Turkmenistan trong những năm gần đây. Ngân hàng chính sách của Trung Quốc (Ngân hàng Phát triển Trung Quốc và Ngân hàng Xuất nhập khẩu của Trung Quốc) là những cơ quan chủ chốt hỗ trợ chiến lược "đi toàn cầu" của Trung Quốc, khi họ cung cấp hàng tỷ USD trong các khoản vay nước ngoài để mua hàng hóa Trung Quốc; tài trọ các cơ sở hạ tầng do Trung Quốc xây dựng và bắt đầu các dự án trong các ngành công nghiệp khai khoáng và dự án khác.

This is clearest in countries where the West claims to link its aid to human rights and good business practices. Chinese loans have been crucial in countries like Angola that have faced threats of a cutoff in financing from Western creditors, the World Bank and the International Monetary Fund. Ecuador, Venezuela, Turkmenistan, Sudan and Iran have all faced such difficulties, and China has stepped in without political or ethical strings attached. Chinese statistics reveal little about these loans, but a study by The Financial Times showed that, between 2009 and 2010, China was the world’s largest lender, doling out $110 billion, more than the World Bank.

Điều này là rõ ràng nhất ở những nước mà phương Tây tuyên bố liên kết viện trợ với nhân quyền và hoạt động kinh doanh tốt. Các khoản cho vay của Trung Quốc là rất quan trọng ở các nước như Angola vốn phải đối mặt với mối đe dọa cắt giảm tài chính từ các chủ nợ phương Tây, Ngân hàng Thế giới và Quỹ Tiền tệ Quốc tế. Ecuador, Venezuela, Turkmenistan, Sudan và Iran, tất cả đều phải đối mặt với những khó khăn như thế, và Trung Quốc đã bước vào mà không cần những sợi dây ràng buộc về chính trị, đạo đức nào cả. Các thống kê của Trung Quốc tiết lộ rất ít về các khoản vay này, nhưng một nghiên cứu của The Financial Times cho thấy, từ năm 2009 đến năm 2010, Trung Quốc là người cho vay lớn nhất thế giới, với 110 tỷ đô-la, hơn cả Ngân hàng Thế giới.

It is important to remember what is really behind China’s global economic expansion: the state. China may be moving in the right direction on a number of issues, but when Chinese state-owned companies go abroad and seek to play by rules that emanate from an authoritarian regime, there is grave danger that Western countries will, out of economic need, end up playing by Beijing’s rules.

Điều quan trọng là phải nhớ cái gì thực sự đứng đằng sau việc mở rộng kinh tế toàn cầu của Trung Quốc: nhà nước. Trung Quốc có thể di chuyển đúng hướng trong một số vấn đề, nhưng khi công ty nhà nước Trung Quốc đi ra nước ngoài và tìm cách chơi theo các quy tắc bắt nguồn từ một chế độ độc đoán, thì đã có mối hiểm nguy nghiêm trọng là các nước phương Tây rồi sẽ, vượt ra ngoài nhu cầu kinh tế, rốt cuộc đi theo luật chơi của Bắc Kinh.

As China becomes a global player and a fierce competitor in American and European markets, its political system and state capitalist ideology pose a threat. It is therefore essential that Western governments stick to what has been the core of Western prosperity: the rule of law, political freedom and fair competition.

Khi Trung Quốc trở thành một đối thủ toàn cầu và là một đối thủ cạnh tranh khốc liệt tại thị trường Mỹ và châu Âu, hệ thống chính trị và hệ tư tưởng tư bản nhà nước đặt ra một mối đe dọa. Do đó điều quan trọng là các chính phủ phương Tây phải bám vào những gì là cốt lõi của sự thịnh vượng phương Tây: các pháp quyền, tự do chính trị và cạnh tranh lành mạnh.

They must not think shortsightedly. Giving up on our commitment to human rights, or being compliant in the face of rapacious state capitalism, will hurt Western countries in the long term. It is China that needs to adapt to the world, not the other way around.

Các chính phủ không được suy nghĩ thiển cận. Từ bỏ các cam kết của chúng ta về nhân quyền, hoặc tuân thủ khi phải đối mặt với chủ nghĩa tư bản nhà nước tham lam, sẽ làm tổn thương các nước phương Tây trong thời gian dài. Chính Trung Quốc cần phải thích ứng với thế giới, chứ không phải ngược lại.

Heriberto Araújo and Juan Pablo Cardenal are the authors of “China’s Silent Army: The Pioneers, Traders, Fixers and Workers Who Are Remaking The World in Beijing’s Image.”
Heriberto Araújo và Juan Pablo Cardenal là tác giả của "Độ quân thầm lặng của Trung Quốc: Những người tiên phong, con buôn, thợ máy và công nhân đang xây dựng lại thế giới theo hình ảnh của Bắc Kinh."



http://www.nytimes.com/2013/06/02/opinion/sunday/chinas-economic-empire.html?pagewanted=all

No comments:

Post a Comment

your comment - ý kiến của bạn