MENU

BILINGUAL BLOG – BLOG SONG NGỮ ANH VIỆT SHARE KNOWLEGE AND IMPROVE LANGUAGE

--------------------------- TÌM KIẾM TRÊN BLOG NÀY BẰNG GOOGLE SEARCH ----------------------------

TXT-TO-SPEECH – PHẦN MỀM ĐỌC VĂN BẢN

Click phải, chọn open link in New tab, chọn ngôn ngữ trên giao diện mới, dán văn bản vào và Click SAY – văn bản sẽ được đọc với các thứ tiếng theo hai giọng nam và nữ (chọn male/female)

- HOME - VỀ TRANG ĐẦU

CONN'S CURENT THERAPY 2016 - ANH-VIỆT

150 ECG - 150 ĐTĐ - HAMPTON - 4th ED.

VISUAL DIAGNOSIS IN THE NEWBORN

Monday, January 31, 2011

Ali Cogia and the Thousand Pieces of Gold -Ali Cogia và ngàn đồng vàng

Ali Cogia and the Thousand Pieces of Gold -Ali Cogia và ngàn đồng vàng




Long ago, in the City of Bagdad, in the land of Persia, there lived a merchant called Ali Cogia. Over the years, Ali Cogia had saved one thousand pieces of gold. He put this gold into a big jar of clay. On top he put some olives. He sealed the jar and took it to a merchant friend who had a fine, big shop and a warehouse behind it.

Ngày xửa ngày xưa, tại thành phố Bagdad, trên đất Ba Tư, có một thương gia tên là Ali Cogia. Trong nhiều năm, Ali Cogia đã để dành được một ngàn đồng vàng. Ông bỏ vàng này vào một chiếc bình gốm lớn. Trên cùng rải một ít ô liu. Ông gắn kín bình và đưa nó tới một người bạn thương gia có một cửa hang lớn, xinh đẹp và một nhà kho nằm đằng sau nó.

"I am going to join a camel caravan and see the world," Ali Cogia said to his friend. "But before I go, I should like to ask you for a favour. Will you be good enough to keep this jar of olives safe for me until I return?"

"Tôi sẽ tham gia một đoàn lữ hành lạc đà và tham quan thế giới", Ali Cogia nói với bạn mình. "Nhưng trước khi tôi đi, tôi muốn nhờ bạn giúp tôi một việc, bạn vui lòng giữ bình của ô liu an toàn cho tôi cho đến khi tôi trở lại?"

"Take the keys to my warehouse," said his friend. "Put your jar anywhere you like. Upon my honor, when you come back, you will find it just as you left it."

"Hãy mang chìa khóa tới nhà kho của tôi," người bạn nói. "Đặt bình của bạn bất cứ nơi nào bạn thích Thề danh dự, khi bạn trở lại, bạn sẽ tìm thấy nó giống như khi bạn để nó lại đây."

So Ali Cogia put his jar in a corner of the warehouse and went off to see the world.

Seven years passed. The rich merchant never thought of the jar his friend Ali Cogia had left in his care. But then one evening at supper, his wife said, "Dear husband, I would have killed some olives with our meat tonight. But there are none in the house."

Thế là, Ali Cogia đặt bình của mình trong một góc nhà kho và ra đi để xem trên thế giới.

Bảy năm trôi qua. Người thương gia giàu có chưa bao giờ nghĩ đến cái bình người bạn Ali Cogia đã để lại cho mình trông coi. Nhưng sau đó một buổi tối luca ăn khuya, vợ của ông bảo, "Chồng yêu quý ơi, lẽ ra em đã phải xơi một ít ô liu để tiêu món thịt tối nay. Nhưng trong nhà chẳng còn quả nào..."

"That reminds me!" said the merchant. "Before Ali Cogia went away, he left a jar of olives in my warehouse. Let's open that jar, and we'll have some olives tonight!"

"Oh no!" said his wife. "You promised to keep that jar safe. Just think how ashamed you will be when Ali Cogia comes back and sees that the seal of the jar is broken!"

"Điều đó nhắc tôi nhớ chuyện này!" người thương gia nói. "Trước khi Ali Cogia đi xa, anh có để lại một bình ô liu trong kho nhà ta. Hãy mở bình, và chúng ta sẽ có một ít ô liu tối nay!"

"Ồ không!" người vợ nói. "Anh đã hứa sẽ giữ cái bình an toàn. Chỉ cần nghĩ đến cũng đã xấu hổ cho anh khi Ali Cogia trở lại và thấy rằng các con dấu xi gắn bình đã bị phá!"

But the merchant took an oil lamp and a plate and went to the warehouse. He broke the seal and opened Ali Cogia's jar. The olives were no longer fit to eat. They were rotten and moldy. He tilted the jar and poured out the moldy olives, and a piece of gold fell into the plate.

Nhưng người thương gia vẫn cầm một ngọn đèn dầu và một cái đĩa và đi đến nhà kho. Ông phá dấu niêm và mở bình của Ali Cogia. Ô liu không còn ăn được nữa. Chúng đã bị thối và mốc. Ông nghiêng bình và đổ ra những trái ô liu mốc, và một đồng vàng rơi ra đĩa.

The merchant emptied the jar and stole all the gold. In the morning he bought some fresh olives. He filled Ali Cogia's jar, sealed it, and put it back in its place.

Người thương gia đổ hết bình ra và đánh cắp tất cả số vàng. Sáng hôm sau, ông đã mua một số ô liu tươi. Ông bỏ đầy bình của Ali Cogia, niêm phong nó, và đặt nó trở lại chỗ cũ.

A month later Ali Cogia came home. He did not bring back any riches - but he had seen quite a bit of the world. He went straight to his merchant friend to get the jar. But when he opened it, he saw that the gold was gone.

Một tháng sau, Ali Cogia trở về nhà. Ông đã không đem về bất kỳ sựu giàu có nào - nhưng ông đã nhìn thấy thế giới khá nhiều. Ông đi thẳng tới nhà người bạn thương gia của mình để lấy lại cái bình. Nhưng khi ông mở nó ra, ông thấy vàng đã biến mất.

Ali Cogia rushed back to his friend and said, "Before I left, I put a thousand pieces of gold under the olives in that jar. Now they are gone! Has anyone been near the jar? If you needed the gold, that's all right - as long as I know I'll get it back."

Ali Cogia vội chạy tới chỗ người bạn của ông và nói: "Trước khi tôi đi, tôi đặt một ngàn đồng vàng dưới lớp ô liu trong bình này mà bây giờ thì không còn nữa! Có ai đến gần cái bình không? Nếu bạn đã cần dùng số vàng, thì cũng không sao - miễn là tôi biết tôi sẽ có nó lại.”

"My dear friend Ali Cogia," the merchant said, "you found your jar just where you left it. You told me there were olives in it. You said nothing about gold!"

Ali Cogia listened to his friend’s face - and Ali Cogia was very troubled. "My friend has been false to me," he said to himself. "I must go to the judge and ask for justice. The judge will see that I speak the truth. He will tell my false friend to give me back my thousand pieces of gold."

"Anh bạn thân yêu Ali Cogia của tôi ơi," người thương gia nói, "bạn đã tìm thấy cái bình của bạn đúng nơi bạn gởi lại rồi mà. Bạn nói với tôi có ô liu trong đó Bạn nói. Bạn có có gì về vàng đâu chứ!"

Ali Cogia nghe bạn mình nói thẳng vào mặt như thế - và cảm thấy bực bội. "Bạn ta đã xử tệ với ta," ông tự nhủ. "Tôi phải đến quan tòa và đòi công lý. Quan tòa sẽ thấy rằng tôi nói sự thật. Ông sẽ bảo người bạn giả dối của tôi trả lại ngàn đồng vàng miếng cho tôi."

So Ali Cogia and the merchant went before the judge. The judge listened to both of them. He looked at Ali Cogia, who had traveled for seven years in faraway lands and still was poor. He looked at the rich merchant, who had stayed home in Bagdad, talking care of his shop and his family.

Thế là, Ali Cogia và người thương gia đã ra trước tòa. Quan tòa đã nghe cả hai. Ông nhìn Ali Cogia, người đã đi du lịch trong bảy năm ở những vùng đất xa xôi mà vẫn còn nghèo. Ông nhìn người thương gia giàu có, người ở lại nhà tại Bagdad, chăm sóc của cửa hàng và gia đình mình.

"It is clear to me," said the judge to Ali Cogia, "that you are falsely accusing this honorable merchant." And the judge sent them away.

"There is only one thing to do," Ali Cogia thought. "I must write a letter to the Caliph, our great prince who rules wisely over all of Persia. He will hear my case and give me justice."

"Một điều rõ ràng với tôi," quan tòa nói với Ali Cogia, "rằng ông đã vu cáo người thương gia trọng danh dự này." Và quan tòa bảo họ ra về.

"Chỉ có một điều để làm," Ali Cogia nghĩ. "Ta phải viết một lá thư cho Caliph, hoàng tử vỹ đại của chúng tôi đã cai trị một cách khôn ngoan toàn bộ xứ Ba Tư. Người sẽ xử vụ kiện của tôi và ban cho tôi công lý."

When the Caliph rode into the city, Ali Cogia threw himself on the ground before him. And he offered the Caliph the letter. The Caliph read the letter at once and said, "I will hear your case. See that you and his merchant are in the great hall of the palace tomorrow morning."

Khi Caliph đi ngựa vào thành phố, Ali Cogia sấp mình trên mặt đất trước mặt Người. Và ông dâng Caliph một bức thư. Caliph đọc bức thư ngay lập tức và nói, "Ta sẽ xử vụ kiện của ngươi. Gặp ông và và người bạn thương gia của ông đang tại đại sảnh của cung điện sáng ngày mai."

This Caliph often disguised himself and went about the city at night. And that very night, the Caliph and his minister went out to see what was happening in Bagdad.

In a square near the marketplace, some children were playing in the moonlight.

Caliph này thường cải trang và đi vi hành quanh thành phố vào ban đêm. Đúng đêm đó, Caliph và cận thần của ông đã ra ngoài để xem dân tình sự thể ở Bagdad.

Trong một quảng trường gần chợ, một số trẻ em đang chơi dưới ánh trăng.

"Let's play the case of Ali Cogia," said the oldest boy. "I will be the judge."

"You'll be Ali Cogia,:" he said to one of his playmates, and to another, "You'll be the merchant who was to keep the jar safe."

"You two," he said, turning to two other children, "will play olive merchants."

"Hãy chơi xử vụ kiện Ali Cogia," thằng bé lớn nhất nói. "Tao sẽ làm quan tòa."

"Mày sẽ là Ali Cogia," nó nói với một trong những bạn cùng chơi của mình, và một đứa khác, "Mày sẽ là thương gia được ủy thác giữ cái bình an toàn."

" Cả hai," nó nói, lúc quay sang hai đứa trẻ khác ", sẽ đóng vai những thương gia mua bán ô liu."

"Why, this is the very case I will hear tomorrow morning," the Caliph said to his minister.

"Let's listen to what the children say about it! We can hide in this gateway and watch."

The boy judge then turned to the boy who played the rich merchant. "What is your answer?" he asked. And the make-believe merchant said, "Upon my honor, I swear, I did not touch that jar."

"Thật ngạc nhiên, đây là vụ kiện ta sẽ xử vào sáng ngày mai," các Caliph nói với cận thần.

"Hãy lắng nghe những gì các em nói. Chúng ta có thể núp trong cổng và xem.!"

Cậu bé quan tòa sau đó quay sang cậu bé đóng vai thương gia giàu có. "Ông có câu trả lời gì?" nó hỏi. Và gã thương gia gian dối nói, "Với danh dự của tôi, tôi xin thề, tôi không hề chạm vào cái bình."

"Ali Cogia, bring me your jar," ordered the boy judge. He pretended to open the jar and to eat some olives. "How fresh and tasty they are," he said.

"Come forward and taste these olives," he then said to the boys who were playing the olive merchants.

Now these olive merchants tasted the make-believe olives from the make-believe jar of Ali Cogia.

"Ali Cogia, hãy mang cho ta cái bình của ông", Cậu bé quan tòa ra lệnh. Nó giả vờ mở bình và ăn một vài quả ô-liu. "Chúng tươi và ngon làm sao," nó nói.

"Hãy tiến lên phía trước và nếm những quả các ô-liu này," nó nói với các cậu bé đang đóng vai thương gia ô liu.

Bây giờ các nhà buôn ô liu đã nếm những quả ô-liu bị đánh tráo từ cái bình đã bị đánh tráo của Ali Cogia.

"Your honor," they said, "these olives are fresh. They are this year's olives. If they had been put into the jar seven years ago, they would be rotten and moldy now."

The boy judge turned to the boy who was playing the rich merchant. "You know you have lied," he said to him. "You know you have sworn falsely before me. And you know you have stolen your friend Ali Cogia's thousand pieces of gold. Go this instant, bring them here, and return them to Ali Cogia!"

"Thề danh dự," họ nói, "những quả ô liu này còn tươi. Chúng mới được hái năm nay. Nếu chúng đã được đưa vào bình bảy năm trước đây, thì bây giờ chúng đã bị thối và mốc rồi."

Cậu bé quan tòa quay sang cậu bé đóng vai thương gia giàu có. "Anh biết là anh đã nói dối," ông nói với anh ta. "Anh biết bạn đã thề dối trước mặt ta. Và anh biết anh đã đánh cắp nghìn đồng vàng của bạn anh, Ali Cogia. Đi ngay lập tức, mang chúng lại đây, và trả lại cho Ali Cogia!"

"How very, very interesting!" said the Caliph to his minister. "These children have judges more wisely than the real judge. Follow the boy who played the judge. See that he comes to the great hall in the morning. Bring two of the city's olive merchants with you. Bring the judge who tried this case before. And tell Ali Cogia to bring his jar of olives."

The next morning, the Caliph said to the boy, "I watched you play judge last night. This morning you shall judge the case of the real Ali Cogia!"

"Thật thú vị, thú vị thật!" Caliph nói với cận thần của mình. "Những trẻ em này có các quan tòa khôn ngoan hơn so với các quan tòa thực. Hãy theo dõi cậu bé đóng vai quan tòa. Xem nó có đến đại sảnh vào sáng mai. Mang theo hai của thương nhân ô liu của thành phố. Mang theo vị quan tòa đã xử vụ này trước đây. Và bảo Ali Cogia mang lại bình ô-liu của ông ấy đến."

Sáng hôm sau, Caliph nói với cậu bé, "Ta đã xem ngươi đóng vai quan tòa tối qua. Sáng nay ngươi sẽ phán xét vụ kiện thực sự của Ali Cogia.!"

The boy judge looked around the great hall at all the people.

"Don't be shy," said the Caliph to him. "I'm right here by your side. Go ahead!"

And so the boy judge began. Ali Cogia stated his case. Then he said, "Great Caliph, your highness! And your honor, my judge! I hope for justice!"

The rich merchant stated his case too.

The boy judge asked him if he had ever opened Ali Cogia's jar. And the merchant started to swear that he had never done so.

Cậu bé quan tòa nhìntất cả mọi người quanh sảnh đưởng.

"Đừng ngại," Caliph nói với nó. “Ta đang ở ngay đây bên ngươi. Bắt đầu đi.”

Và thế là, Cậu bé quan tòa bắt đầu xử. Ali Cogia nêu vụ kiện của ông. Sau đó, ông nói, "Tâu Caliph vỹ đại, cao cả, và thưa quan tòa đáng kính, tôi hy vọng vào công lý!"

Gã thương gia giàu có cũng nêu vụ việc của y.
Cậu bé quan tòa hỏi y rắng y đã từng mở bình của Ali Cogia hay không. Gã thương gia thề thốt rằng ông đã không bao giờ làm như vậy.

"Don't swear unless I order you to," said the boy judge. And he called for Ali Cogia's jar of olives.

The boy judge invited the Caliph and the olive merchants to taste the olives. The olives were fresh! "We are quite sure," said the olive merchants, "they are this year's olives."

Now it was clear to everyone in the great hall that the rich merchant had lied and that he had stolen Ali Cogia's thousand pieces of gold. The merchant confessed.

"Đừng thề trừ phi ta ra lệnh," cậu bé quan tòa. Và truyền cho mang bình ô liu của Ali Cogia tới.

Cậu bé quan tòa mời Caliph và các thương gia ô liu nếm thử ô liu. Những trái ô liu còn tươi! "Chúng tôi hoàn toàn chắc chắn," các thương gia ô liu nói, "đây là ô liu hái năm nay."

Bây giờ mọi người trong đại sảnh đều thấy rõ ràng là gã thương gia giàu có đã nói dối và rằng y đã đánh cắp của Ali Cogia nghìn đồng vàng. Gã thương gia thú nhận.

The boy judge stood up before the Caliph.

"Your highness," he said. "I cannot truly judge this case. I am a young boy. It is up to you to give justice."

The Caliph sentenced the merchant to jail and ordered him to give the thousand pieces of gold back to Ali Cogia.

The Caliph gave the boy fine presents and a hundred pieces of gold.

Then the Caliph turned to the judge who had first tried the case. "Never again judge in haste," he said to him. "Learn from this boy how to find out the truth and to judge with care."

Cậu bé quan tòa đứng lên trước mặt Caliph.
"Tâu bệ hạ," nó nói. "Thần không thể thực sự xét xử vụ kiện. Thần chỉ là một cậu bé. Xin tùy bệ hạ phán xử vì công lý."

Caliph kết án gã thương gia ngồi tù và ra lệnh cho y trả lại ngìn đồng vàng cho Ali Cogia.

Caliph đã bảo Ali tặng cậu bé một trăm đồng vàng.

Sau đó, Caliph quay sang quan tòa đã xử vụ kiện đầu tiên. "Đừng bao giờ phán xét một vội vàng nữa nhé," ông nói. "Hãy học hỏi từ những cậu bé này cách tìm ra sự thật và thận trọng phán xử."

No comments:

Post a Comment

your comment - ý kiến của bạn