|
SONNET BY SHAKESPEARE
|
THƠ SONNET CỦA SHAKESPEARE
|
SONNET 2
by SHAKESPEARE
When
forty winters shall beseige thy brow,
And dig
deep trenches in thy beauty's field,
Thy
youth's proud livery, so gazed on now,
Will be a
tatter'd weed, of small worth held:
Then
being ask'd where all thy beauty lies,
Where all
the treasure of thy lusty days;
To say,
within thine own deep-sunken eyes,
Were an
all-eating shame and thriftless praise.
How much
more praise deserved thy beauty's use,
If thou
couldst answer 'This fair child of mine
Shall sum
my count and make my old excuse,'
Proving
his beauty by succession thine!
This were to be new made when thou
art old,
And see thy blood warm when thou feel'st it cold.
|
SONNET 2
CỦA SHAKESPEARE
Khi cái
tuổi bốn mươi, già, đau yếu
Làm trán
anh nham nhở những đường cày,
Ai lúc đó
nhìn anh và đoán hiểu
Rằng anh
từng xinh đẹp giống hôm nay?
Nếu bị
hỏi: "Ở đâu rồi cái đẹp,
Bao hào
hoa một thời trẻ đâu rồi?
"Anh
biết trả lời sao, hay lễ phép
Chỉ ầm ừ
cam xấu hổ mà thôi?
Danh giá
nhất là khi anh sẽ nói:
"Con
tôi đây, xin các vị cứ nhìn.
Nó thừa
kế tuổi xuân tôi sôi nổi,
Tôi đã
nhường cả sắc đẹp, niềm tin!"
Vâng,
phải thế, khi anh già, con cái
Phải làm
máu trong người anh nóng lại.
THÁI BÁ
TÂN
|
SONNET 5 by SHAKESPEARE
Those
hours, that with gentle work did frame
The
lovely gaze where every eye doth dwell,
Will play
the tyrants to the very same
And that
unfair which fairly doth excel;
For
never-resting time leads summer on
To
hideous winter, and confounds him there;
Sap
checked with frost, and lusty leaves quite gone,
Beauty
o'er-snowed and bareness every where:
Then were
not summer's distillation left,
A liquid
prisoner pent in walls of glass,
Beauty's
effect with beauty were bereft,
Nor it,
nor no remembrance what it was:
But flowers distilled, though they
with winter meet,
Leese but their show; their
substance still lives sweet.
|
SONNET 5 CỦA SHAKESPEARE
Ôi, thời
gian, với bàn tay tinh xảo,
Từng làm
nên bao cảnh đẹp huy hoàng,
Nhưng
thời gian với cái mình sáng tạo
Lại biến
dần thành đổ nát, tan hoang.
Như thác
nước, thời gian cuồn cuộn chảy,
Đưa mùa
hè vào bóng tối mùa đông,
Nơi lá
úa, cành cây trơ run rẩy,
Đất thành
băng, tuyết phủ trắng khắp đồng.
Duy chỉ
có hương hoa hồng tháng hạ
Bị cầm
giam trong lọ nhỏ trên tay
Còn nhắc
lại giữa mùa đông băng giá
Rằng từng
qua rất ấm áp bao ngày.
Gặp mùa
đông, hoa không còn tươi mãi,
Nhưng mùi
thơm bông hoa còn giữ lại.
THÁI BÁ
TÂN
|
SONNET 7 by SHAKESPEARE
Lo! in
the orient when the gracious light
Lifts up
his burning head, each under eye
Doth
homage to his new-appearing sight,
Serving
with looks his sacred majesty;
And
having climbed the steep-up heavenly hill,
Resembling
strong youth in his middle age,
Yet
mortal looks adore his beauty still,
Attending
on his golden pilgrimage:
But when
from highmost pitch, with weary car,
Like
feeble age, he reeleth from the day,
The eyes,
'fore duteous, now converted are
From his
low tract, and look another way:
So thou, thyself outgoing in thy noon
Unlooked on diest unless thou get a son.
|
SONNET 7 CỦA SHAKESPEARE
Khi
Phương Đông được bình minh kéo dậy.
Mặt trời
lên, rực rỡ một khối hồng,
Cả trái
đất rất hân hoan lúc ấy,
Tắm trong
bầu ánh sáng, ngước lên trông.
Lúc mặt
trời đến giữa trưa, sáng nhất,
Đứng trên
cao như một cỗ xe vàng,
Cũng là
lúc hàng trăm nghìn cặp mắt
Chiêm
ngưỡng nhìn rực rỡ ánh hào quang.
Nhưng sau
đó, cỗ xe kia mệt mỏi
Bắt đầu
lăn thấp xuống mãi, và rồi
Đã bớt
đẹp, đã không còn sáng chói,
Chẳng ai
nhìn như trước đấy, than ôi.
Anh cũng
vậy, bị đời quên rất dễ,
Nếu không
có con trai anh thừa kế.
THÁI BÁ
TÂN
|
SONNET 9by SHAKESPEARE
Is it for fear to wet a widow's eye,
That thou consum'st thy self in single life?
Ah! if thou issueless shalt hap to die,
The world will wail thee like a makeless wife;
The world will be thy widow and still weep
That thou no form of thee hast left behind,
When every private widow well may keep
By children's eyes, her husband's shape in mind:
Look what an unthrift in the world doth spend
Shifts but his place, for still the world enjoys it;
But beauty's waste hath in the world an end,
And kept unused the user so destroys it.
No love
toward others in that bosom sits
That on
himself such murd'rous shame commits.
|
SONNET 9 CỦA SHAKESPEARE
Chắc muốn
tránh cảnh góa buồn đau khổ
Mà xưa
nay anh thích sống một mình.
Nhưng nếu
nhỡ anh chết đi, lúc đó
Cả đời
này thương xót để tang anh.
Và sẽ
khóc rằng anh không để lại
Cho đời
sau bất cứ một cái gì.
Người vợ
góa sẽ nhìn con nhớ mãi
Ảnh người
chồng thần chết đã mang đi.
Tiền bạc
mất, suy cho cùng không mất,
Mà chuyển
sang người nọ hoặc người này,
Nhưng sắc
đẹp đánh rơi không thể nhặt,
Ai đã già
không trẻ lại xưa nay.
Đời này
ai với chính mình phụ bạc,
Người ấy
chẳng bao giờ yêu ai khác!
THÁI BÁ
TÂN
|
SONNET 12
by SHAKESPEARE
When I do count the clock that tells the time,
And see the brave day sunk in hideous night;
When I behold the violet past prime,
And sable curls, all silvered o'er with white;
When lofty trees I see barren of leaves,
Which erst from heat did canopy the herd,
And summer's green all girded up in sheaves,
Borne on the bier with white and bristly beard,
Then of thy beauty do I question make,
That thou among the wastes of time must go,
Since sweets and beauties do themselves forsake
And die as fast as they see others grow;
And
nothing 'gainst Time's scythe can make defence
Save
breed, to brave him when he takes thee hence.
|
SONNET 12 CỦA SHAKESPEARE
Khi tôi
thấy thời gian trôi lẳng lặng,
Để màn
đêm chầm chậm tấn công ngày,
Khi tôi
thấy mái tóc đen điểm trắng,
Hoa hồng
tàn héo rụng, gió lắt lay;
Khi tôi
thấy cả khu rừng trụi lá,
Nơi mùa
xuân anh chăn thú từng ngồi
Và đâu đó
bên tấm bia tàn tạ
Những bó
mì phơi bạc trắng, than ôi,
Tôi lại
nghĩ rằng bề ngoài đẹp đẽ
Mà nay
anh đang có sẽ mất dần,
Như bông
hoa đang héo tàn - tuy thế,
Bông hoa
còn sống lại với mùa xuân.
Anh cũng
vậy, chỉ con anh để lại
Thắng
thần chết và giúp anh sống mãi.
THÁI BÁ
TÂN
|
SONNET 14 by SHAKESPEARE
Not from the stars do I my judgement pluck;
And yet methinks I have Astronomy,
But not to tell of good or evil luck,
Of plagues, of dearths, or seasons' quality;
Nor can I fortune to brief minutes tell,
Pointing to each his thunder, rain and wind,
Or say with princes if it shall go well
By oft predict that I in heaven find:
But from thine eyes my knowledge I derive,
And, constant stars, in them I read such art
As truth and beauty shall together thrive,
If from thyself, to store thou wouldst convert;
Or else of
thee this I prognosticate:
Thy end is truth's and beauty's doom and
date.
|
SONNET 14 CỦA SHAKESPEARE
Tôi nhìn
sao, không đoán đời đen đỏ.
Mà thiên
văn cũng không chỉ sao nào
Ứng với
điềm chiến tranh hay đói khổ,
Hay mất
mùa, may rủi sẽ ra sao.
Tôi chẳng
đoán trời mưa hay nắng hạn,
Qua lịch
thời gian theo dõi chu trình.
Tôi cũng
chẳng nhìn lên trời để đoán
Ông vua
nào cho đất nước phồn vinh.
Nhưng tôi
biết nhìn anh qua đôi mắt
Như ngôi
sao đang nhấp nháy trên đầu,
Rằng cái
đẹp, cùng tình yêu , sự thật
Nếu được
truyền cho con cháu mai sau
Sẽ sống
mãi, còn nếu không , tất cả
Sẽ theo
anh xuống mồ sâu dưới đá.
THÁI BÁ
TÂN
|
SONNET 19 by SHAKESPEARE
Devouring Time, blunt thou the lion's paws,
And make the earth devour her own sweet brood;
Pluck the keen teeth from the fierce tiger's jaws,
And burn the long-lived phoenix in her blood;
Make glad and sorry seasons as thou fleet'st,
And do whate'er thou wilt, swift-footed Time,
To the wide world and all her fading sweets;
But I forbid thee one most heinous crime:
O! carve not with thy hours my love's fair brow,
Nor draw no lines there with thine antique pen;
Him in thy course untainted do allow
For beauty's pattern to succeeding men.
Yet, do thy
worst old Time: despite thy wrong,
My love
shall in my verse ever live young.
|
SONNET 19 CỦA SHAKESPEARE
Hỡi thời
gian, răng hổ già hãy bẻ,
Hãy dập
vùi xuống đất chúa sơn lâm,
Hãy thiêu
cháy phượng hoàng trong trứng mẹ.
Hãy dùng
cưa cưa vuốt báo đang gầm.
Và thời
tiết giá băng hay nóng nực,
Thế giới
này ngươi thay đổi, vần xoay.
Cuộc đời
ta ngươi làm gì mặc sức,
Ta cấm
ngươi duy chỉ một điều này:
Trán bạn
ta, bằng chiếc cày già cỗi,
Chớ cày
tung; không rắc phấn lên đầu,
Để tay
ngươi không làm chàng thay đổi,
Cho hình
chàng là mẫu đẹp về sau.
Nếu một
mực thời gian không thích thế,
Thì thơ
ta sẽ làm chàng mãi trẻ.
THÁI BÁ
TÂN
|
SONNET 21 by SHAKESPEARE
So is it not with me as with that Muse,
Stirred by a painted beauty to his verse,
Who heaven itself for ornament doth use
And every fair with his fair doth rehearse,
Making a couplement of proud compare
With sun and moon, with earth and sea's rich gems,
With April's first-born flowers, and all things
rare,
That heaven's air in this huge rondure hems.
O! let me, true in love, but truly write,
And then believe me, my love is as fair
As any mother's child, though not so bright
As those gold candles fixed in heaven's air:
Let them
say more that like of hearsay well;
I will not
praise that purpose not to sell.
|
SONNET 21 CỦA SHAKESPEARE
Tôi không
giống như những nhà thơ nọ,
Người
dùng bao sáo ngữ đẹp, mỹ miều,
Người đem
dâng cả bầu trời, mây gió-
Gặp cái
gì ví với người yêu.
Và làm
thơ, khi nói về tình cảm,
Họ phải
cần cả vũ trụ bao la,
Cả núi
sông, cả biển xanh, trời thắm-
Bao điều
hay cái lạ gần xa...
Trong
sáng tác tôi tôn thờ sự thật,
Tôi khen
em xinh đẹp chẳng ai bằng,
Nhưng
người thật và sống trên trái đất,
Không
thánh thần, càng không phải sao trăng.
Mặc người
khác ngợi ca tìm đủ cách.
Không bán
em, tôi không cần câu khách.
THÁI BÁ
TÂN
|
SONNET 23 by SHAKESPEARE
As an unperfect actor on the stage,
Who with his fear is put beside his part,
Or some fierce thing replete with too much rage,
Whose strength's abundance weakens his own heart;
So I, for fear of trust, forget to say
The perfect ceremony of love's rite,
And in mine own love's strength seem to decay,
O'ercharged with burthen of mine own love's might.
O! let my looks be then the eloquence
And dumb presagers of my speaking breast,
Who plead for love, and look for recompense,
More than that tongue that more hath more express'd.
O! learn to
read what silent love hath writ:
To hear
with eyes belongs to love's fine wit.
|
SONNET 23 CỦA SHAKESPEARE
Như anh
hề trước đám đông khán giả
Lo quên
vai đang sắm, bỗng rụt rè;
Như thằng
điên trong cơn cuồng giận quá
Sức có
thừa mà lý trí không nghe-
Anh bất
lực, chẳng nói gì, im lặng,
Dù môi
anh đang muốn nói rất nhiều
Lên tim
anh bao buồn vui, lo lắng
Đã chất
đầy gánh nặng của tình yêu.
Vâng thơ
anh, để thơ anh nói hết
Biết bao
điều anh muốn nói mà im,
Để thơ
anh tỏ tình anh em biết,
Để tình
em thơ hỏi lại, thơ tìm.
Em có
nghe tiếng lòng anh bằng mắt?
Em có đọc
bài thơ câm chân thật?
THÁI BÁ
TÂN
|
SONNET 25 by SHAKESPEARE
Let those who are in favour with their stars
Of public honour and proud titles boast,
Whilst I, whom fortune of such triumph bars
Unlook'd for joy in that I honour most.
Great princes' favourites their fair leaves spread
But as the marigold at the sun's eye,
And in themselves their pride lies buried,
For at a frown they in their glory die.
The painful warrior famoused for fight,
After a thousand victories once foiled,
Is from the book of honour razed quite,
And all the rest forgot for which he toiled:
Then happy
I, that love and am beloved,
Where I
may not remove nor be removed.
|
SONNET 25 CỦA SHAKESPEARE
Mặc người
khác có sao thần chiếu mệnh
Khoe tước
danh, khoe của lắm tiền nhiều:
Sao đời
tôi không huy hoàng lấp lánh
Nhưng tôi
tìm hạnh phúc ở tình yêu.
Trong
ngày lễ, tán lọng, cờ đẹp nhất.
Được vua
quan luôn phô diễn, khoe tài,
Nhưng
hướng dương khi mặt trời đã tắt,
Đẹp, ánh
vàng phút chốc cũng mờ phai,
Như vị
tướng lẫy lừng nơi sống chết,
Sau trăm
lần thắng trận, một lần thua
Là tất cả
tước, danh, quyền mất hết,
Lãng quên
dần oanh liệt chiến công xưa.
Nhưng tôi
yêu, và được người yêu lại.
Hạnh phúc
tôi sẽ lâu bền mãi mãi.
THÁI BÁ
TÂN
|
SONNET 26 by SHAKESPEARE
Lord of my love, to whom in vassalage
Thy merit hath my duty strongly knit,
To thee I send this written embassage,
To witness duty, not to show my wit:
Duty so great, which wit so poor as mine
May make seem bare, in wanting words to show it,
But that I hope some good conceit of thine
In thy soul's thought, all naked, will bestow it:
Till whatsoever star that guides my moving,
Points on me graciously with fair aspect,
And puts apparel on my tottered loving,
To show me worthy of thy sweet respect:
Then may I
dare to boast how I do love thee;
Till then,
not show my head where thou mayst prove me.
|
SONNET 26 CỦA SHAKESPEARE
Anh gửi
em bài thơ này mộc mạc,
Như tôi
gửi cho vua cả tấm lòng thành,
Không
phải để khoe thơ như người khác,
Mà phần
nào nói hộ mối tình anh.
Thơ anh
viết đang trần truồng, nhợt nhạt,
Chưa đủ
khen, nhưng anh nghĩ bây giờ
Nếu em
biết quí những gì chân chất,
Em hiểu
dần, và mặc áo cho thơ.
Và ai
biết, một ngôi sao nào đó
Một ngày
kia rất có thể vô tình
Bỗng
chiếu xuống cuộc đời anh đau khổ,
Cho nếm
mùi sung sướng lẫn quang vinh.
Chỉ lúc
ấy, em yêu, anh dám nói
Rằng từ
lâu anh yêu mòn mỏi.
THÁI BÁ
TÂN
|
SONNET 27 by SHAKESPEARE
Weary with toil, I haste me to my bed,
The dear repose for limbs with travel tired;
But then begins a journey in my head
To work my mind, when body's work's expired:
For then my thoughts--from far where I abide--
Intend a zealous pilgrimage to thee,
And keep my drooping eyelids open wide,
Looking on darkness which the blind do see:
Save that my soul's imaginary sight
Presents thy shadow to my sightless view,
Which, like a jewel hung in ghastly night,
Makes black night beauteous, and her old face new.
Lo! thus,
by day my limbs, by night my mind,
For thee,
and for myself, no quiet find.
|
SONNET 27 CỦA SHAKESPEARE
Đi suốt
ngày, đêm muốn lên giường ngủ
Cho đôi
chân mệt mỏi được nằm im,
Nhưng nằm
xuống, lại lên đường như cũ-
Ý nghĩ đưa anh đến cái anh tìm.
Đã bao
lần anh ước mơ hy vọng,
Đén cùng
em như một kẻ hành hương;
Mi trĩu
nặng mà mắt anh mở rộng
Nhìn đăm
đăm vào bóng tối quanh giường.
Óc tưởng tượng và trái tim sôi nổi
Giúp anh
nhìn mong thấy rõ hình em,
Như viên
ngọc, em đi vào bóng tối
Làm chói
loà, rực rỡ hết trong đêm.
Anh vất
vả vì tình em thế đấy,
Ngày và
đêm luôn trên đường như vậy.
THÁI BÁ
TÂN
|
SONNET 28 by SHAKESPEARE
How can I then return in happy plight,
That am debarred the benefit of rest?
When day's oppression is not eas'd by night,
But day by night and night by day oppressed,
And each, though enemies to either's reign,
Do in consent shake hands to torture me,
The one by toil, the other to complain
How far I toil, still farther off from thee.
I tell the day, to please him thou art bright,
And dost him grace when clouds do blot the heaven:
So flatter I the swart-complexion'd night,
When sparkling stars twire not thou gild'st the
even.
But day
doth daily draw my sorrows longer,
And night
doth nightly make grief's length seem stronger.
|
SONNET 28 CỦA SHAKESPEARE
Khi khắp
nơi anh chịu nhiều cay đắng
Và than
mình sao số phận không yêu,
Anh lại
hướng về chúa trời im lặng
Mà kêu
ca, mong ước đủ bao điều.
Anh những
muốn thành người giàu hy vọng,
Giàu
tương lai, lắm bè bạn thân tình,
Và gặp
may trong thơ, trong cuộc sống,
Cái chẳng
bao giờ đến với đời anh...
Nhưng
bỗng chốc nghĩ về em lúc ấy,
Anh giật
mình khinh phút yếu vừa qua.
Như con
chim khi mặt trời mới dậy.
Tâm hồn
anh bay trong nắng chói loà.
Vì tình
em mỗi lần anh lại nhớ,
Hơn cả
vua, anh thấy đời rực rỡ.
THÁI BÁ
TÂN
|
SONNET 30 by SHAKESPEARE
When to the sessions of sweet silent thought
I summon up remembrance of things past,
I sigh the lack of many a thing I sought,
And with old woes new wail my dear time's waste:
Then can I drown an eye, unused to flow,
For precious friends hid in death's dateless night,
And weep afresh love's long since cancelled woe,
And moan the expense of many a vanished sight:
Then can I grieve at grievances foregone,
And heavily from woe to woe tell o'er
The sad account of fore-bemoaned moan,
Which I new pay as if not paid before.
But if the
while I think on thee, dear friend,
All losses
are restor'd and sorrows end.
|
SONNET 30 CỦA SHAKESPEARE
Khi yên
tĩnh một mình ngồi suy nghĩ,
Điểm lại
bao nhiêu mất mát trong đầu,
Và luyến
tiếc nhớ những gì yêu quý,
Vết
thương lành lần nữa bắt anh đau.
Anh đã
khóc, dù không quen làm vậy,
Khóc
người thân dưới đất ẩm đang nằm,
Và nước
mắt mối tình xưa lại chảy,
Và nỗi
buồn thất vọng bấy nhiêu năm...
Khi điểm
lại những gì anh để mất,
Anh bàng
hoàng và đau xót như xưa,
Vì cái
giá bây giờ anh trả đắt
Như thể
anh chưa trả trước bao giờ.
Nhưng chỉ
cần nhớ về em lúc ấy,
Anh lại
thấy đời như tươi hơn vậy.
THÁI BÁ
TÂN
|
SONNET 31 by SHAKESPEARE
Thy bosom is endeared with all hearts,
Which I by lacking have supposed dead;
And there reigns Love, and all Love's loving parts,
And all those friends which I thought buried.
How many a holy and obsequious tear
Hath dear religious love stol'n from mine eye,
As interest of the dead, which now appear
But things removed that hidden in thee lie!
Thou art the grave where buried love doth live,
Hung with the trophies of my lovers gone,
Who all their parts of me to thee did give,
That due of many now is thine alone:
Their
images I loved, I view in thee,
And thou
(all they) hast all the all of me.
|
SONNET 31 CỦA SHAKESPEARE
Trong
ngực anh, tôi còn nghe tiếng đập
Những
trái tim tôi tưởng chết lâu rồi.
Trên mặt
anh tôi thoáng nhìn bắt gặp
Những
bóng hình các bạn cũ đời tôi.
Tôi đã khóc
những người kia yêu quí
Bằng tình
yêu và cảm xúc chân thành.
Thần chết
bắt chúng tôi xa cũng chỉ
Để cuối
cùng cho gặp lại trong anh.
Cũng
trong anh, các bạn tôi đã sống,
Những
khuôn mặt rất thân quen từ đầu,
Và qua
họ, cả tình yêu, hy vọng
Tôi
chuyển giùm anh cất giữ từ lâu.
Các bạn
tôi, trong anh tôi thấy lại.
Tôi yêu
họ là yêu anh mãi mãi.
THÁI BÁ
TÂN
|
SONNET 33 by SHAKESPEARE
Full many a glorious morning have I seen
Flatter the mountain tops with sovereign eye,
Kissing with golden face the meadows green,
Gilding pale streams with heavenly alchemy;
Anon permit the basest clouds to ride
With ugly rack on his celestial face,
And from the forlorn world his visage hide,
Stealing unseen to west with this disgrace:
Even so my sun one early morn did shine,
With all triumphant splendour on my brow;
But out, alack, he was but one hour mine,
The region cloud hath mask'd him from me now.
Yet him for
this my love no whit disdaineth;
Suns of the
world may stain when heaven's sun staineth.
|
SONNET 33 CỦA SHAKESPEARE
Tôi nhiều
lần ngắm vầng dương mới dậy
Hôn núi
cao giữa buổi sáng trong lành
Và nhuốm
đỏ dòng sông đang cuộn chảy,
Khẽ vỗ
về, âu yếm cánh động xanh.
Nhưng mây
đen bỗng từ đâu kéo lại
Xua bình
minh bay hết khỏi bầu trời,
Và tất cả
chìm trong đêm sợ hãi,
Ánh huy
hoàng thôi rức rỡ khắp nơi.
Vâng,
cũng thế, mặt trời tôi đã mọc,
Từng cho
tôi bao buổi sáng huy hoàng
Và cũng
thế bị mây mù bao bọc,
Trái tim
buồn, đời đen tối màu tang.
Tôi không
khóc, tuy đời cay đắng thật-
Như trên
trời, có cả mây dưới đất!
THÁI BÁ
TÂN
|
No comments:
Post a Comment
your comment - ý kiến của bạn