MENU

BILINGUAL BLOG – BLOG SONG NGỮ ANH VIỆT SHARE KNOWLEGE AND IMPROVE LANGUAGE

--------------------------- TÌM KIẾM TRÊN BLOG NÀY BẰNG GOOGLE SEARCH ----------------------------

TXT-TO-SPEECH – PHẦN MỀM ĐỌC VĂN BẢN

Click phải, chọn open link in New tab, chọn ngôn ngữ trên giao diện mới, dán văn bản vào và Click SAY – văn bản sẽ được đọc với các thứ tiếng theo hai giọng nam và nữ (chọn male/female)

- HOME - VỀ TRANG ĐẦU

CONN'S CURENT THERAPY 2016 - ANH-VIỆT

150 ECG - 150 ĐTĐ - HAMPTON - 4th ED.

VISUAL DIAGNOSIS IN THE NEWBORN

Sunday, November 20, 2016

A CHILD CALLED 'IT' (2) KHÔNG NƠI NƯƠNG TỰA


A CHILD CALLED 'IT' (2)

KHÔNG NƠI NƯƠNG TỰA (2)

Dave Pelzer

Dave Pelzer


Biên dịch:
THANH HOA - VI THẢO NGUYÊN

CONTENTS
Introduction
Acknowledgement
Author’s notes
1-THE RESCUE
2- GOOD TIMES
3- BAD BOY
4- THE FIGHT FOR FOOD
5- THE ACCIDENT
6- WHILE FATHER IS AWAY
7- THE LORD’S PRAYER
EPILOGUE
AFTERWORD

MC LC
Lời giới thiệu.
Lời cảm ơn.
Lời tác giả.
1- GIẢI THOÁT
2- THỜI TƯƠI ĐẸP
3- ĐỨA TRẺ HƯ HỎNG
4- CUỘC CHIẾN VÌ MIẾNG ĂN
5 -TAI NẠN
6- KHI CHA VẮNG NHÀ
7- LỜI CẦU CHÚA
LỜI KẾT
LỜI BẠT



She smiled, and I could tell by her slumped shoulders that the booze had her in a deepsix. In a strange way, I knew she wasn’t going to beat me. My thoughts became cloudy, but my trance broke when Mother got up and strolled over to the kitchen sink.
She knelt down, opened the sink cabinet and removed a bottle of ammonia. I didn’t understand. She got a tablespoon and poured some ammonia into it. My brain was too rattled to think. As much as I wanted to, I could not get my numbed brain into gear.

Bà mỉm cười, còn tôi khi nhìn thấy bộ dạng rũ rượi của bà thì hiểu ra rằng men rượu đã khiến bà trở nên như vậy. Trông bà lúc ấy như một cái xác chết trôi. Ngay lúc đó, chẳng hiểu sao tôi lại nghĩ rằng mẹ sẽ không đánh tôi như mọi khi. Đầu óc tôi trở nên mụ mẫm, nhưng tôi cũng kịp định thần trở lại khi mẹ đứng dậy và chệnh choạng bước đến bồn rửa chén.
Bà quỳ xuống nền nhà, mở cái thùng bên dưới bồn rửa chén và lấy ra một cái chai đựng dung dịch amoniac. Tôi không hiểu gì hết. Rồi bà với tay lấy một cái muỗng và rót dung dịch ấy ra. Tôi hoảng sợ và hoang mang đến độ không thể nghĩ được gì cả. Càng muốn định thần suy nghĩ, đầu óc tôi lại càng trở nên tê cứng.

With the spoon in her hand, Mother began to creep towards me. As some of the ammonia sloshed from the spoon, spilling onto the floor, I backed away from Mother until my head struck the counter top by the stove. I almost laughed inside. “That’s all? That’s it? All she’s going to do is have me swallow some of this?” I said to myself.
I wasn’t afraid. I was too tired. All I could think was, “Come on, let’s go. Let’s get it over with.” As Mother bent down, she again told me that only speed would save me. I tried to understand her puzzle, but my mind was too cloudy.

Với muỗng dung dịch amoniac trong tay, mẹ tiến về phía tôi. Khi vài giọt dung dịch sóng ra khỏi muỗng và rơi vãi xuống sàn nhà, tôi cứ lùi dần cho đến khi đầu tôi đụng vào thành bàn gần chỗ để cái bếp lò. Tôi cười thầm trong bụng. “Tất cả chỉ có vậy thôi sao? Vậy thôi sao? Tất cả những gì mẹ muốn làm với mình là bắt mình phải nuốt hết cái thứ này thôi sao?” – Tôi tự nhủ.
Tôi không hề cảm thấy sợ hãi. Tôi đã quá mệt mỏi. “Hãy đến đây, tiến lên nào. Làm cho xong rồi chấm dứt đi.” – Ngay lúc ấy tôi chỉ có thể nghĩ được như thế. Khi mẹ cúi xuống, bà lại nói với tôi rằng chỉ có tốc độ mới giúp được tôi thôi. Tôi cố hiểu sự đánh đố của mẹ, nhưng đầu óc tôi lúc đó đã hoàn toàn mụ mẫm.

Without hesitation I opened my mouth, and Mother rammed the cold spoon deep into my throat. Again I told myself this was all too easy, but a moment later I couldn’t breathe. My throat seized. I stood wobbling in front of Mother, feeling as if my eyes were going to pop out of my skull. I fell on the floor, on my hands and knees. “Bubble!” my brain screamed. I pounded the kitchen floor with all my strength, trying to swallow, and trying to concentrate on the bubble of air stuck in my esophagus.
Instantly I became terrified. Tears of panic streamed down my cheeks. After a few seconds, I could feel the force of my pounding fists weaken. My fingernails scraped the floor. My eyes became fixed on the floor. The colors seemed to run together. I began to feel myself drift away. I knew I was going to die.

Không một chút do dự, tôi há to miệng ra, mẹ thọc sâu cái muỗng lạnh buốt ấy vào cổ họng tôi. Tôi lại tự trấn an mình rằng điều này chẳng có gì là ghê gớm cả, nhưng chỉ liền sau đó, tôi không thể thở. Cổ họng tôi như bị tắt nghẹn. Tôi loạng choạng trước mặt mẹ, mặt tôi căng cứng và nóng bừng, cảm giác như thể hai mắt tôi sắp sửa vọt ra ngoài. Rồi tôi ngã quỵ xuống sàn. “Bọt xà phòng!” – Tâm trí tôi gào thét trong oán hận. Tôi dùng tất cả sức lực đấm mạnh xuống sàn nhà, cố gắng làm sao để nuốt trôi cái thứ ấy.
Ngay lúc đó tôi cảm thấy hoảng sợ tột độ. Những giọt nước mắt sợ hãi ào ạt chảy xuống hai gò má của tôi. Ít giây sau đó, tôi cảm nhận được những cú đấm của tôi xuống sàn nhà đã yếu dần. Tôi bắt đầu dùng mấy đầu ngón tay cào xuống sàn nhà. Mắt tôi cũng dán xuống đó. Mọi màu sắc như nhòe nhoẹt trước mắt tôi. Tôi thấy mình giống như đang trôi dạt đi. Tôi biết mình sắp chết.

I came to my senses, and felt Mother slapping me on the back. The force of her blows made me burp, and I was able to breathe again. As I forced huge gulps of air back into my lungs, Mother returned to her glass of booze. She took a long drink, gazed down at me and blew a mist of air in my direction. “Now, that wasn’t so hard, was it?” Mother said, finishing her glass before dismissing me downstairs to my cot.
The next evening was a repeat performance, but this time in front of Father. She boasted to him, “This will teach The Boy to quit stealing food!”

Rồi tôi nhận ra mẹ đang đập mạnh vào lưng tôi. Sức mạnh của những cú đập đó khiến tôi ợ lên, và thế là tôi có thể thở được trở lại. Trong lúc tôi cố gắng hít sâu thở mạnh để nhịp thở trở lại bình thường thì mẹ lại ung dung quay về với ly rượu của bà ấy. Bà nốc liền một hơi dài, nhìn chằm chằm xuống tôi và phun phèo phèo vào mặt tôi.
- Giờ thì mày thấy rồi đấy, đâu có quá khó phải không? – Mẹ vừa nói vừa uống cạn ly rượu và đuổi tôi xuống nhà dưới, để tôi trở về với cái giường nhỏ bé cũ kỹ của mình.
Buổi tối ngày hôm sau, màn kịch cũ lại tái diễn, nhưng lần này là trước sự chứng kiến của cha. Bà huênh hoang:
-Phải thế này thì thằng nhãi mới chừa cái tội ăn cắp thức ăn được!

I knew she was only doing it for her sick, perverted pleasure. Father stood lifeless as Mother fed me another dose of ammonia. But this time, I fought back. She had to pry my mouth open, and by thrashing my head from side to side, I was able to make her spill most of the cleaner onto the floor. But not enough. Again I clenched my fingers together, beating the floor. I looked up at Father, trying to call out to him. My thoughts were clear, but no sound escaped from my mouth.

Tôi thừa biết bà ấy hành hạ tôi như thế chỉ để thỏa mãn thú vui bệnh hoạn của mình mà thôi. Khi mẹ ép tôi uống dung dịch amoniac, cha tôi vẫn đứng đó bất động. Nhưng lần này tôi đã kháng cự lại. Mẹ đã phải cạy miệng tôi ra, còn tôi, trong lúc quẫy mạnh đầu và vung mạnh tay cũng đã khiến bà phải làm đổ một lượng lớn chất tẩy rửa ấy xuống sàn nhà. Nhưng như thế vẫn không thể thay đổi tình thế. Lần này tôi cũng phải nắm chặt tay mình lại, đấm mạnh xuống sàn nhà khi cái chất ấy lọt vào cổ họng. Tôi ngước nhìn về phía cha, ánh mắt van nài và cầu cứu ông ấy. Tôi muốn kêu ông cứu tôi, nhưng sao tôi lại chẳng thể nói được lời nào.

He simply stood above me, showing no emotion, as I pounded my hands by my feet. As if she were kneeling to pet one of her dogs, Mother again slapped me on the back a few times before I blacked out.
The next morning while cleaning the bathroom, I looked in the mirror to inspect my burning tongue. Layers of flesh were scraped away, while remaining parts were red and raw. I stood, staring into the sink, feeling how lucky I was to be alive.

Ông ấy chỉ đứng đó, vô cảm, cả khi tay tôi nện thình thịch xuống sàn nhà ngay dưới chân ông ấy. Mẹ quỳ xuống bên tôi như thể bà đang vỗ về mấy con chó con của bà, rồi bà lại vỗ mạnh vào lưng tôi vài lần nữa, trước khi tôi ngất lịm đi.
Sáng hôm sau, trong lúc lau chùi nhà tắm, tôi soi gương để xem cái lưỡi bị bỏng rát của mình thế nào. Nhiều thớ thịt bị tưa ra, phần lưỡi còn lại thì đỏ lên và tứa máu. Tôi đứng trân trân nhìn vào cái bồn rửa chén, thấy mình vẫn còn may mắn vì đã sống sót.

Although Mother never made me swallow ammonia again, she did make me drink spoonfuls of Clorox a few times. But Mother’s favorite game seemed to be dishwashing soap. From the bottle she would squeeze the cheap, pink liquid down my throat and command that I stand in the garage. My mouth became so dry, I sneaked away to the garage faucet and filled my stomach full of water. Soon I discovered my dreadful mistake, and diarrhea took hold.

Mặc dù mẹ không còn bắt tôi nuốt dung dịch amoniac nữa, nhưng thỉnh thoãng bà lại bắt tôi uống vài muỗng đầy thuốc tẩy Clorox [9]. Nhưng dường như trò yêu thích của mẹ vẫn là xà phòng rửa chén. Bà ấy thường dốc thứ chấtlỏng màu hồng rẻ tiền ấy vào cổ họng tôi rồi bắt tôi đứng yên trong ga-ra.
Những lúc ấy, miệng lưỡi tôi trở nên khô khốc, thế là tôi phải lén mẹ đến bên cái vòi nước của ga-ra mà uống đầy một bụng nước. Nhưng rồi tôi sớm nhận ra sai lầm chết người của mình. Tôi bị tiêu chảy, nhưng vẫn phải cố nín nhịn.

I cried out to Mother upstairs, begging her to let me use the toilet upstairs. She refused. I stood downstairs, afraid to move, as clumps of the watery matter fell through my underwear and down my pant legs, onto the floor.
I felt so degraded; I cried like a baby. I had no selfrespect of any kind. I needed to go to the bathroom again, but I was too afraid to move. Finally, as my insides twisted and turned, I gathered the last of my dignity. I waddled to the garage sink, grabbed a fivegallon bucket and squatted to relieve myself. I closed my eyes trying to think of a way to clean myself and my clothes when suddenly, the garage door opened behind me. I turned my head to see Father, looking on dispassionately, as his son “mooned” him and as the brown seepage spilled into the bucket. I felt lower than a dog.

Tôi khóc la gọi mẹ, van nài bà ấy cho tôi lên nhà trên dùng toa-lét. Bà ta thẳng thừng từ chối. Tôi chỉ còn biết đứng bất động ở đó, khi một đám chất lỏng ồ ạt chảy qua quần lót rồi chảy xuống cả hai chân tôi, lênh láng khắp sàn nhà.
Tôi cảm thấy nhục nhã vô cùng; tôi òa khóc như một đứa trẻ. Trong tôi giờ đây chẳng còn một chút nào gọi là lòng tự trọng. Tôi cần vào nhà tắm lần nữa, nhưng tôi sợ đến nỗi không dám cử động. Cuối cùng, khi bụng tôi đau quặn lên, thì tôi đàng phải ráng thu hết chút danh dự còn sót lại của mình rồi bước chệnh choạng về phía bồn rửa trong ga-ra. Tôi chộp lấy một cái can hai mươi lít và ngồi lên đấy như một cách tự giải cứu mình. Trong lúc tôi đang nhắm mắt cố nghĩ ra cách làm sạch người, làm sạch quần áo thì cánh cửa ga-ra phía sau lưng tôi bất ngờ bật mở. Tôi quay đầu nhìn về phía cha. Ông vẫn thản nhiên đứng nhìn tôi trong lúc tôi vừa thẫn thờ nhìn ông vừa để cho đám phân lỏng màu nâu sậm đang chảy ồ ạt vào cái can. Tôi cảm thấy mình còn thua một con chó.

Mother didn’t always win. Once, during a week when I was not allowed to attend school, she squeezed the soap into my mouth and told me to clean the kitchen. She didn’t know it, but I refused to swallow the soap. As the minutes passed, my mouth became filled with a combination of soap and saliva. I would not allow myself to swallow. When I finished the kitchen chores, I raced downstairs to empty the trash. I smiled from ear to ear, as I closed the door behind me and spit out the mouthful of pink soap. At the trash cans by the garage door, I reached into one of the cans and plucked out a used paper towel, and wiped out the inside of my mouth ensuring that I removed every drop of soap.

Mẹ không phải lúc nào cũng thắng. Một lần nọ, trong suốt một tuần tôi không được đi học, ở nhà bà ấy đã liên tục đổ xà phòng vào miệng tôi rồi bắt tôi phải lau chùi nhà bếp. Bà ấy không biết rằng tôi đã không nuốt chỗ xà phòng đó. Tôi chỉ ngậm hỗn hợp vừa xà phòng vừa nước bọt trong miệng. Tôi không cho phép mình nuốt cái chất ấy xuống cổ họng nữa. Lau chùi nhà bếp
xong, tôi chạy như bay xuống nhà dưới để nhổ bỏ cái thứ bẩn thỉu kia. Sau khi đóng chặt cánh cửa lại, tôi khạc nhổ hết ra ngoài cái đống xà phòng màu hồng ấy rồi ngoác miệng cười đắc chí. Tôi với tay giật lấy cái khăn cạnh mấy cái thùng rác gần cửa ga-ra rồi cho vào miệng lau thật kỹ đến từng giọt xà phòng cuối cùng.
After I finished, I felt as though I had won the Olympic Marathon. I was so proud for beating Mother at her own game. Even though Mother caught me in most of my attempts to feed myself, she couldn’t catch me all the time. After months of being confined for hours at a time in the garage, my courage took over and I stole bits of frozen food from the garage freezer. I was fully aware that I could pay for my crime at any time, so I ate every morsel as if it were my last meal.
In the darkness of the garage I closed my eyes, dreaming I was a king dressed in the finest robes, eating the best food mankind had to offer. As I held a piece of frozen pumpkin pie crust or a bit of a taco shell, I was the king, and like a king on his throne, I gazed down on my food and smiled.

Tôi cảm thấy như mình vừa giành chiến thắng trong cuộc đua ma-ra-tông ở thế vận hội vậy. Tôi cảm thấy tự hào vì đã đánh bại mẹ trong trò chơi do chính bà ấy bày ra. Mặc dù mẹ vẫn thường xuyên bắt quả tang tôi căn cắp thức ăn đẻ giải tỏa cơn đói, nhưng bà cũng không thể bắt được tôi trong tất cả những lần như thế.
Sau nhiều tháng liền bị giam cầm trong ga-ra hàng nhiều giờ liền mỗi lần, sự can đảm trong tôi cũng gia tăng đáng kể và tôi đã dám ăn trộm vài mẩu thức ăn đông lạnh để trong tủ lạnh dưới ga-ra. Tôi hoàn toàn ý thức được rằng tôi có thể trả giá cho tội lỗi của mình vào bất kỳ lúc nào, thế nên tôi đã ăn từng miếng, từng miếng thức ăn ấy như thể chúng là bữa ăn cuối cùng của tôi vậy.
Trong bóng tôi tràn ngập ga-ra, tôi nhắm mắt lại, hình dung cảnh mình là một ông hoàng mặc trên người bộ áo choàng lộng lẫy nhất, ăn thức ăn ngon nhất do thần dân của mình dâng lên. Mỗi khi tôi cầm được trên tay một mẩu bánh bí đông lạnh hay một miếng bánh sò chiên giòn, tôi là một ông hoàng. Và cũng như bất kỳ ông hoàng nào đang ngồi trên ngai vàng, tôi cũng liếc nhìn phần thức ăn bên dưới và mỉm cười.

CHAPTER 5 - THE ACCIDENT

The summer of 1971 set the tone for the remainder of the time that I lived with Mother.
I had not yet reached my nth birthday, but for the most part, I knew what forms of punishment to expect. To exceed one of Mother’s time limits on any of my multiple chores, meant no food. If I looked at her or one of her sons without her permission, I received a slap in the face. If I was caught stealing food, I knew Mother would either repeat an old form of punishment or dream up something new and hideous. Most of the time Mother seemed to know exactly what she was doing, and I could anticipate what she might do next. However, I always kept my guard up and tensed my entire body if I thought she might come my way.

CHƯƠNG 5 - TAI NẠN

Mùa hè năm 1971 là một cột mốc quan trọng trong khoảng thời gian còn lại tôi sống bên cạnh mẹ.
Tuy chưa bước sang tuổi mười một, nhưng tôi đã phải nếm hầu hết các loại hình phạt do mẹ nghĩ ra và còn thuộc luôn từng loại hình phạt dành cho mỗi tội. Nếu tôi làm bất cứ công việc nào đó quá thời gian mà mẹ quy định, thì điều đó cũng đồng nghĩa với việc tôi sẽ bị bỏ đói. Nếu tôi nhìn bà ấy hoặc nhìn một trong hai anh em trai của tôi khi bà ấy chưa cho phép thì tôi sẽ lãnh trọng một cái tát vào mặt. Nếu bị bắt quả tang đang ăn cắp thức ăn thì tôi sẽ bị trừng trị bằng một hình phạt cũ nào đó, hoặc bà sẽ nghĩ ra một trò mới tàn nhẫn hơn dành cho tôi. Dường như mẹ luôn ý thức rõ những gì bà đang làm đối với tôi, còn tôi cũng có thể đoán được bà sẽ làm gì. Tuy vậy, tôi vẫn phải thật dè chừng và luôn gồng cứng người mỗi khi biết bà ấy đang tiến lại gần mình.

As June turned to early July, my morale dwindled. Food was little more than a fantasy. I rarely received even leftover breakfast, no matter how hard I worked, and I was never fed lunch. As for dinner, I averaged about one evening meal every three days.
One particular July day began like any other mundane day, in my now slavelike existence. I had not eaten in three days.
Because school was out for the summer, my options for finding food vanished. As always during dinner, I sat at the bottom of the stairs with my buttocks on top of my hands, listening to the sounds of “the family” eating. Mother now demanded that I sit on my hands with my head thrust backward, in a “prisoner of war” position. I let my head fall forward, half dreaming that I was one of them - a member of “the family”. I must have fallen asleep because I was suddenly awakened by Mother’s snarling voice, “Get up here! Move your ass!” she yelled.

Vào khoảng đầu tháng Bảy, tinh thần tôi thật sự suy sụp. Đối với tôi, thức ăn giờ đây chỉ còn là một giấc mơ xa vời. Thậm chí những mảnh vụn dư thừa của bữa sáng tôi cũng hiếm khi nhận được, và tôi không bao giờ được cho ăn trưa cho dù tôi có cố gắng làm việc chăm chỉ thế nào đi nữa. Còn đối với bữa tối, cứ trung bình ba ngày thì tôi được cho ăn một bữa.
Một ngày tháng Bảy nọ, hôm ấy cũng bắt đầu như bất kỳ một ngày bình thường nào khác trong kiếp sống như nô lệ của tôi. Đã ba ngày liền tôi chẳng có gì vào bụng. Vì đang nghỉ hè nên tôi không thể thó được miếng thức ăn nào ở trường cả. Cũng như mọi bữa tối khác, tôi ngồi dưới chân cầu thang, hai bàn tay lót dưới mông làm đệm, lóng tai nghe âm thanh của chén đĩa lanh canh vọng xuống trong lúc “gia đình” mình ăn tối. Mẹ bắt tôi phải ngồi trên hai bàn tay, đầu ngửa hẳn ra sau trong tư thế của một “tù binh chiến tranh”. Tôi cứ để mặc cho đầu của mình gục về phía trước, mơ màng tưởng tượng mình là một trong số họ - một thành viên trong “gia đình”. Hẳn là tôi đã ngủ gật vì sau đó bất thình lình tôi bị mẹ đánh thức bằng một giọng gầm gừ:- Dậy đi. Nhấc cái mông của mày lên đi thằng nhãi ranh!

At the first syllable of her order I snapped my head level, stood up and sprinted up the stairs. I prayed that tonight I would
get something, anything, to soothe my hunger.
I had begun clearing the dishes from the dining room table at a feverish pace, when Mother called me into the kitchen. I bowed my head as she began to babble her time limits to me.
“You have 20 minutes! One minute, one second more, and you go hungry again! Is that understood?”
“Yes, ma’am.”

Vừa nghe thấy tiếng mẹ, tôi đã đứng phắt dậy như một cái máy và chạy hết tốc lực lên nhà trên. Tôi thầm cầu xin sao cho tối nay mình sẽ kiếm được cái gì đó, bất cứ thứ gì, để làm dịu bớt cơn đói.
Trong khi tôi đang lui cui dọn dẹp chén dĩa trên bàn ăn thì mẹ gọi tôi vào bếp. Tôi cúi đầu ngoan ngoãn trong lúc bà lầm bầm ra thời hạn cho tôi làm việc.
- Mày có hai mươi phút. Quá một phút, một giây thôi là mày sẽ bị bỏ đói nữa đấy! Hiểu chưa?
- Vâng, thưa mẹ.

“Look at me when I’m talking to you!” she snapped.
Obeying her command, I slowly raised my head. As my head came up, I saw Russell rocking back and forth on Mother’s left leg. The harsh tone of Mother’s voice didn’t seem to bother him.
He simply stared at me through a set of cold eyes. Even though Russell was only four or five years old at the time, he had become Mother’s “Little Nazi”, watching my every move, making sure I didn’t steal any food. Sometime he would make up tales for Mother so he could watch me receive punishment. It really wasn’t Russell’s fault. I knew Mother had brainwashed him, but I had begun to turn cold towards him and hate him just the same.

- Nhìn tao khi tao nói chuyện với mày! – Mẹ gầm lên.
Tuân theo mệnh lệnh của bà, tôi từ từ ngẩng đầu lên. Tôi thấy nhóc Russell em tôi đang lúc lắc người dưới chân của mẹ. Giọng điệu chói tai của mẹ dường như chẳng làm nó bận tâm. Nó chỉ liếc nhìn tôi bằng một ánh mắt lạnh lùng. Cho dù lúc ấy Russell chỉ mới bốn hay năm tuổi gì đó, nhưng nó đã trở thành “đảng viên đảng quốc xã bé nhỏ” của mẹ, nó trông chừng nhất của nhất động của tôi để đảm bảo rằng tôi không thể lấy cắp được chút thức ăn nào. Có khi nó còn dựng chuyện với mẹ để được nhìn thấy mẹ phạt tôi nữa. Tôi biết chính mẹ là người đã tẩy não cho nó, nhưng tôi cũng bắt đầu lạnh nhạt với nó và ghét nó như nó ghét tôi vậy.

“Do you hear me?” Mother yelled. “Look at me when I’m talking to you!” As I looked at her, Mother snatched a carving knife from the counter top and screamed, “if you don’t finish on time, I’m going to kill you!”
Her words had no effect on me. She had said the same thing over and over again for almost a week now. Even Russell wasn’t fazed by her threat. He kept rocking on Mother’s leg as if he were riding a stick pony. She apparently wasn’t pleased with her renewed tactic because she continued to badger on and on as the clock ticked away, eating up my time limit. I wished she would just shut up and let me work. I was desperate to meet her time limits. I wanted so much to have something to eat. I dreaded going to sleep another night. Something looked wrong. Very wrong! I strained to focus my eyes on Mother.
- Mày có nghe tao nói không đấy? – Mẹ thét lên. – Nhìn tao khi tao đang nói chuyện với mày đây này!
Khi tôi nhìn bà, bà liền chộp lấy con dao cắt thịt để trên bàn ăn và rít lên:
- Nếu mày không làm xong việc đúng thời hạn, tao sẽ giết chết mày!
Những lời lẽ ấy của mẹ chẳng mảy may tác động gì đến tôi cả. Mẹ đã lặp đi lặp lại điệp khúc ấy cả tuần lễ nay rồi. Ngay cả Russell cũng chẳng để ý gì đến lời đe dọa đó của mẹ. Nó vẫn cứ đong đưa người quanh chân mẹ như thểchẳng có gì xảy ra. Có vẻ như mẹ không mấy hài lòng với kế hoạch vừa được làm mới lại của mình, bởi tôi thấy bà cứ đi lòng vòng và liên tục quấy rầy tôi trong khi kim đồng hồ vẫn cứ quay đều. Tôi ước gì bà ấy hãy im miệng lại và để yên cho tôi làm việc. Tôi cảm thấy tuyệt vọng khi nghĩ đến việc phải hoàn thành mớ công việc này trong khoảng thời gian đang hẹp lại dần. Tôi chỉ mong có được cái gì đó để ăn. Cứ nghĩ đến chuyện buổi tối không được đi ngủ là tôi lại thấy sợ. Có điều gì đó không ổn. Rất không ổn! Tôi cố tập trung nhìn vào mắt mẹ.

She had begun to wave the knife in her right hand. Again, I was not overly frightened. She had done this before too. “Eyes,” I told myself. “Look at her eyes.” I did, and they seemed normal for her- halfglazed over. But my instincts told me there was something wrong. I didn’t think she was going to hit me, but my body began to tense anyway. As I became more tense, I saw what was wrong. Partly because of Russell’s rocking motion, and partly because of the motion of her arm and hand with the knife, Mother’s whole body began to weave back and forth. For a moment I thought she was going to fall.

Tay phải bà đã cầm con dao lên. Tôi lại tự nhủ chẳng có gì phải sợ cả. Trước đây bà ấy cũng đã từng làm như vậy rồi mà. “Đôi mắt”, tôi nhủ thầm. “Phải nhìn vào đôi mắt bà ấy”. Tôi đã nhìn thẳng vào mắt bà, chẳng có gì khác thường cả - vẫn nửa tỉnh nửa đờ đẫn như mọi khi đấy thôi. Nhưng bản năng trong tôi mách bảo rằng có điều gì đó không ổn. Tôi không nghĩ rằng bà ấy sắp đánh tôi, nhưng cả người tôi vẫn cứ căng lên chờ đợi. Khi sự căng thẳng trong tôi đã lên đến tột cùng, tôi mới nhận ra được điều gì là không ổn. Một phần vì Russell vẫn đang lúc lắc dưới chân, một phần vì cử động của cánh tay lẫn bàn tay của mẹ khi huơ huơ con dao, nên cả người bầ ấy cứ ngúc ngắc từ trước ra sau. Ngay lập tức, tôi nghĩ bà ấy sắp ngã.

She tried to regain her balance, snapping at Russell to let go of her leg, while she continued to scream at me. By then, her upper body looked like a rocking chair that was out of control.
Forgetting about her useless threats, I imagined that the old drunk was going to fall flat on her face. I focused all of my attention on Mother’s face. Out of the corner of my eye I saw a blurred object fly from her hand. A sharp pain erupted from just above my stomach. I tried to remain standing, but my legs gave out, and my world turned black.
As I gained consciousness, I felt a warm sensation flowing from my chest. It took me a few seconds to realize where I was.
I sat propped up on the toilet. I turned towards Russell who began chanting, “David’s going to die. The Boy’s going to die.”

Mẹ cố gắng lấy lại thăng bằng. Bà vừa quát Russell để thằng bé thả chân bà ra vừa không ngừng mắng chửi tôi. Lúc đó, phần thân trên của bà giống như một cái ghế bập bênh không còn khả năng điều khiển. Không để ý đến những lời đe dọa của mẹ, tôi chỉ tượng tượng đến cảnh người đàn bà say khướt trước mặt mình sẽ ngã đập mặt xuống sàn nhà. Thế là tôi tập trung mọi sự chú ý của mình lên khuôn mặt của mẹ. Rồi chỉ trong một cái nháy mắt, tôi nhìn thấy một vật gì đó lờ mờ bay vụt ra từ tay mẹ. Rồi chỉ trong một cái nháy mắt, tôi nhìn thấy một vật gì đó lờ mờ bay vụt ra từ tay mẹ. Một cảm giác đau đớn xé toạc bụng tôi. Tôi cố gắng đứng vững, nhưng hai chân tôi đã khuỵu xuống, và trời đất quanh tôi bỗng tối đen.
Khi tỉnh dậy, tôi cảm giác có cái gì đó nóng ấm đang di chuyển trên ngực mình. Phải mất vài giây định thần tôi mới nhận ra mình đang ở đâu. Tôi đang ngồi dựa vào thành toa lét. Tôi quay về phía Russell, thằng bé réo lên:
- David sắp chết rồi. Thằng oắt con sắp chết rồi.

I moved my eyes towards my stomach. On her knees, Mother was hastily applying a thick wad of gauze to a place on my stomach where dark red blood pumped out. I tried to say something. I knew it was an accident. I wanted Mother to know that I forgave her, but I felt too faint to speak. My head slumped forward again and again, as I tried to hold it up. I lost track of time as I returned to darkness.
When I woke up, Mother was still on her knees wrapping a cloth around my lower chest. She knew exactly what she was doing. Many times when we were younger, Mother told Ron, Stan and I how she had intended to become a nurse, until she met Father. Whenever she was confronted with an accident around the home, she was in complete control. I never doubted her nursing abilities for a second. I simply waited for her to load me in the car and take me to the hospital. I felt sure that she would. It was just a matter of time. I felt a curious sense of relief. I knew in my heart it was over. This whole charade of living like a slave had come to an end. Even Mother could not lie about this one. I felt the accident had set me free.

Tôi đưa mắt nhìn xuống bụng. Tôi thấy mẹ đang quỳ gối, vội vội vàng vàng chặm một miếng gạc dày cộm lên vùng bụng của tôi, nơi có dòng máu đỏ bầm đang chảy ra. Tôi cố gắng nói gì đó. Tôi biết đó chỉ là một tai nạn. Tôi muốn mẹ hiểu rằng tôi đã tha thứ cho bà, nhưng người tôi yếu đến nổi chẳng thể thốt nên lời. Trong khi tôi cố gắng giữ đầu thẳng để tỉnh táo thì nó cứ luôn gục gặc về phía trước. Tôi không còn khái niệm về thời gian nữa khi lại chìm vào cơn mê.
Khi tôi tỉnh dậy, mẹ vẫn còn quỳ ở đó. Bà đang băng bó vết thương dưới ngực của tôi bằng một tấm vải. Bà làm việc ấy một cách thành thạo. Từ khi chúng tôi còn bé, đã nhiều lần mẹ nói với Ron, Stan và tôi rằng trước khi gặp cha, bà ấy từng mong muốn được trở thành một y tá. Bất kỳ lúc nào có tai nạn nào đó xảy ra trong gia đình, bà ấy luôn là người làm chủ tình hình. Tôi chưa bao giờ mảy may nghi ngờ khả năng này của mẹ. Chỉ là tôi đang đợi mẹ cho tôi lên xe và đưa tôi đến bệnh viện. Tôi tin chắc bà ấy sẽ làm như vậy. Vấn đề chỉ là thời gian mà thôi. Tôi có một niềm tin đến kỳ lạ rằng mọi chuyện sẽ kết thúc. Toàn bộ trò chơi mà trong đó tôi đã phải sống như một tên nô lệ sẽ chấm dứt. Tôi có cảm tưởng rằng chính tai nạn kia đã trả tự do lại cho tôi.

It took Mother nearly half an hour to dress my wound. There was no remorse in her eyes. I thought that, at the very least, she would try to comfort me with her soothing voice. Looking at me with no emotion, Mother stood up, washed her hands and told me I now had 30 minutes to finish the dishes. I shook my head, trying to understand what she had said. After a few seconds, Mother’s message sunk in. Just as in the arm incident a few years ago, Mother was not going to acknowledge what had happened.
Phải mất gần nửa giờ đồng hồ mẹ mới băng bó xong vết thương cho tôi. Chẳng có chút đau xót thương hại nào trong ánh mắt của bà ấy. Tôi cứ nghĩ rằng, ít ra bà ấy cũng dỗ dành tôi bằng một giọng nói dịu dàng chứ. Sau khi đưa mắt nhìn tôi vô cảm, mẹ đứng dậy, rửa tay và nói với tôi rằng giờ thì tôi có ba mươi phút để rửa cho xong đống chén đĩa. Tôi trố mắt ngỡ ngàng, cố hiểu xem bà ấy vừa nói gì. Nhưng chỉ vài giây sau đó, tôi hiểu ngay thông điệp của mẹ. Tương tự như vụ tai nạn tôi bị gãy tay vài năm trước, mẹ chẳng màng quan tâm đến những gì đã xảy ra.

I had no time for selfpity. The clock was running. I stood up, wobbled for a few seconds, then made my way to the kitchen. With every step, pain ripped through my ribs and blood seeped through my ragged Tshirt. By the time I reached the kitchen sink, I leaned over and panted like an old dog.
From the kitchen I could hear Father in the living room, flipping through his newspaper. I took a painfully deep breath, hoping that I could shove off and make my way to Dad. But I breathed too hard, and fell to the floor. After that I realized I had to take short, choppy breaths. I made my way into the living room. Sitting on the far end of the couch was my hero. I knew he would take care of Mother and drive me to the hospital. I stood before Father, waiting for him to turn his page and see me.
When he did, I stuttered, “Father … Mo … Mo … M other stabbed me.”

Tôi không có thời gian để tự xót thương mình hay than vãn. Đồng hồ vẫn gõ từng nhịp, từng nhịp. Tôi đứng lên, lảo đảo một lúc, rồi cứ nhắm hướng nhà bếp mà đi. Cứ mỗi bước chân, vết thương của tôi lại nhói đau đến tận xương cốt. Máu chảy thấm ướt cả cái áo tách tươm tôi đang mặc. Ngay khi lết được bên bồn rửa chén, tôi tựa cả người vào đó và thở hổn hển như một con chó già tội nghiệp.
Đứng trong nhà bếp, tôi nghe thấy tiếng cha đang lật sột soạt mấy tờ báo trong phòng khách. Nhịp thở của tôi trở nên gấp gáp và khó nhọc vì đau đớn. Tôi chỉ hy vọng mình có thể đến được ch cha đang ngồi. Nhưng tôi thấy mình bắt đầu khó thở, và chừng như đã quá đuối sức, tôi ngã luôn ra sần. Sau đó tôi hiểu mình chỉ nên hít vào và thở ra những hơi thật ngắn mà thôi. Tôi lại cố hết sức lết vào phòng khách. Vị anh hùng của tôi đang ngồi trên chiếc ghế trường kỷ. Tôi biết cha sẽ để mắt đến mẹ và đưa tôi đến bệnh viện. Tôi đứng xiêu vẹo trước mặt cha, chờ ông ấy lật sang trang báo mới và nhìn thấy tôi. Khi ông ấy vừa ngẩng lên nhìn tôi, tôi lắp bắp:
- Cha ơi!... Mẹ… Mẹ… Mẹ đâm con…

He didn’t even raise an eyebrow. “Why?” he asked.
“She told me if I didn’t do the dishes on time … she’d kill me.”
Time stood still. From behind the paper I could hear Father’s labored breathing. He cleared his throat before saying, “Well …
you ah … you better go back in there and do the dishes.” My head leaned forward as if to catch his words. I couldn’t believe what I had just heard. Father must have sensed my confusion when I saw him snap his paper and heard him raise his voice saying, “Jesus H. Christ! Does Mother know that you’re here talking to me? You better go back in there, and do the dishes.

Tôi hơi sững sờ vì ông ấy thậm chí còn không có cả một cái nhíu mày.
- Sao vậy? – Ông lên tiếng.
- Mẹ nói rằng nếu con không rửa chén xong đúng giờ, me… mẹ sẽ giết con.
Thời gian như ngừng trôi. Tôi có thể nghe thấy tiếng cha thở dài nặng nhọc. Ông đằng hắng lấy giọng rồi nói:
- À… con… ừ… con nên trở lại đó và rửa cho xong chén đĩa đi.
Đầu tôi đổ về phía trước như thể để hứng lấy từng lời cha nói. Tôi không thể tin vào tai mình những gì cha vừa nói. Ắt hẳn là cha cũng cảm nhận được nỗi hoảng sợ trong tôi. Ông gập tờ báo lại và lên giọng:
- Lạy chúa! Mẹ có biết con đang ở đây nói chuyện với cha không? Tốt hơn con nên quay trở lại đó và rửa cho xong chén đĩa đi.

Damn it boy, we don’t need to do anything that might make her more upset! I don’t need to go through that tonight …” Father stopped for a second, took a deep breath and lowered his voice, whispering, “I tell you what; you go back in there and do the dishes. I won’t even tell her that you told, okay? This will be our little secret. Just go back in the kitchen and do the dishes. Go on now, before she catches the both of us. Go!”

Khốn kiếp thật! Chúng ta không nên gây thêm bất cứ chuyện gì khiến mẹ con phiền lòng nữa!
Cha không muốn chịu đựng điều đó đêm nay đâu…
Cha im lặng một lúc, thở một hơi thật sâu rồi lại xuống giọng:
- Có nghe cha nói gì không? Con quay trở vô bếp và rửa cho xong chén đĩa đi. Cha sẽ không nói với mẹ còn là con đã nói gì đâu, được chứ? Đây sẽ là một bí mật nho nhỏ giữa cha con ta. Giờ thì quay về nhà bếp, rửa chén đĩa ngay đi. Đi ngay bây giờ đi, trước khi bà ấy bắt gặp cả hai chúng ta. Đi!

I stood before Father in total shock. He didn’t even look at me. Somehow I felt if he could at least turn a corner flap of the paper and search into my eyes, he would know; he would feel my pain, how desperate I was for his help. But, as always, I knew that Mother controlled him like she controlled everything that happened in her house. I think Father and I both knew the code of “the family”- if we don’t acknowledge a problem, it simply does not exist. As I stood before Father, not knowing what to do next, I looked down and saw droplets of blood staining the family’s carpet. I had felt in my heart that he would scoop me up in his arms and take me away. I even imagined him ripping off his shirt to expose his true identity, before flying through the air like Superman.

Tôi đứng trước mặt cha, sững sờ chẳng thốt thêm được điêu gì. Cha thậm chí còn không nhìn tôi. Chỉ cần cha dịch mép báo sang một bên và nhìn vào mắt tôi, ông ấy sẽ biết; ông ấy sẽ cảm nhận được nỗi đau đớn trong tôi và rằng tôi cần sự giúp đỡ của ấy biết nhường nào. Nhưng, vẫn như mọi khi, tôi biết rằng mẹ đã kiểm soát ông ấy như bà đã kiểm soát mọi thứ trong căn nhà này. Tôi nghĩ cả cha và tôi đều thấu hiểu luật lệ của “gia đình” – nếu chúng tôi không biết gì về một vấn đề nào đó, có nghĩa là nó không tồn tại. Chẳng biết phải làm gì tiếp theo, tôi đứng đấy, cúi đầu nhìn những giọt máu nhuộm đỏ cả một khoảng thảm lót sàn. Từ sâu thẳm trong lòng mình, tôi đã nghĩ rằng cha sẽ nhấc bổng tôi lên trong vòng tay của ông và đưa tôi đi thật xa. Thậm chí tôi còn tưởng tượng ra rằng cha sẽ xé toạc cái áo sơ mi ông đang mặc trên người, để lộ chân tướng mình là một Siêu nhân rồi bế tôi bay vút lên không trung.

I turned away. All my respect for Father was gone. The savior I had imagined for so long was a phony. I felt more angry at him than I did at Mother. I wished that somehow I could fly away, but the throbbing pain brought me back to reality.
I washed the dishes as fast as my body would let me. I quickly learned that moving my forearm resulted in a sharp pain above my stomach. If I sidestepped from the wash basin to the rise basin, another pain raced through my body. I could feel what little strength I had, draining away. As Mother’s time limit passed, so did my chances of getting fed.

Tôi quay phắt đi. Tất cả lòng kính trọng của tôi dành cho cha giờ đây đã không còn nữa. Vị cứu tinh trong trí tưởng tượng của tôi bấy lâu nay thật ra chỉ là một kẻ giả tạo. Tôi cảm thấy oán giận ông ấy còn hơn cả với mẹ. Tôi ước gì có cách nào đó để tôi có thể bay đi thật xa, nhưng cơn đau nhói nơi bụng đã đưa tôi trở về với thực tại.
Tôi dùng hết sức lực còn xót lại của mình để rửa đống chén đĩa. Tôi nhanh chóng nhạn ra rằng nếu cứ cử động cẳng tay thì vết thương dưới bụng tôi càng thêm đau nhói. Mỗi lần tôi bước qua bước lại từ bồn rửa chén sang bồng tráng chén thì một cơn đau khác lại kéo đến. Tôi hoàng toàn kiệt sức. Khi khoảng thời gian 30 phút trôi qua, cũng là lúc cơ hội có được cái ăn của tôi biến mất.

I wanted to just lie down and quit, but the promise I made years ago kept me going. I wanted to show The Bitch that she could beat me only if I died, and I was determined not to give in, even to death. As I washed the dishes, I learned that by standing on my toes and leaning my upper body towards the counter top, I could relieve some of the pressure on my lower chest. Instead of sidestepping every few seconds, I washed a few dishes at a time, then moved over and rinsed them all together. After drying the dishes, I dreaded the task of putting them away. The cupboards were above my head, and I knew reaching for them would cause great pain. Holding a small plate, I stretched my legs as far as I could and tried to raise my arms above my head to put the dish away. I almost made it, but the pain was too great. I crumbled to the floor.

Tôi chỉ muốn ngã lăn ra đó và từ bỏ tất cả, nhưng lời hứa của tôi với chính mình từ bao năm qua đã giúp tôi đứng vững. Tôi muốn cho con mụ độc ác ấy biết rằng mụ không bao giờ có thể đánh bại được tôi trừ khi tôi chết đi, và rằng tôi đã quyết không bao giờ nhượng bộ, ngay cả khi đứng trước cái chết. Trong khi đứng rửa chén, tôi đã nghiệm ra rằng bằng cách đứng trên những đầu ngón chân của mình và dựa hẳn phần người phía trên vào cạnh bàn thì cơn đau ở phần dưới ngực sẽ dịu lại phần nào. Và thay vì cứ đi qua đi lại giữa hai cái bồn, tôi rửa một lúc mấy cái rồi chuyển chúng sang bồn bên kia để tráng một lần. Sau khi lau khô hết chén đĩa, tôi lại rùng mình khi nghĩ đến việc phải úp chúng lên. Tủ để chén đĩa ở ngay bên trên đầu tôi, và tôi biết rõ rằng nếu với lên tới đó, tôi sẽ phải chịu đựng một cơn đau còn khủng khiếp hơn nữa. Thế là tôi úp từng cái một. Tôi cố hết sức nhón chân lên và ra sức giơ cao cánh tay qua khỏi đầu để đưa từng cái chén đĩa lên cao. Khi làm gần xong, vết thương của tôi lại nhói lên dữ dội. Tôi ngã lăn ra sàn.


By now, my shirt was saturated with blood. As I tried to regain my footing, I felt Father’s strong hands helping me. I brushed him away. “Give me the dishes,” he said. “I’ll put them away. You better go downstairs and change that shirt.” I didn’t say a word as I turned away. I looked at the clock. It had taken me nearly an hour and a half to complete my chore. My right hand clamped tightly onto the railing, as I slowly made my way downstairs. I could actually see the blood seep from my Tshirt with every step I took.
Mother met me at the bottom of the stairs. As she tore the shirt from my body, I could see Mother was doing it as gently as she could, however, she gave me no other comfort. I could see it was just a matter of business to her. In the past, I had seen her treat animals with more compassion than she did me.

Lúc bấy giờ, áo tôi đã ướt đẫm máu. Khi đang cố gắng đứng dậy, tôi cảm nhận đôi tay rắn chắc của cha đang đỡ lấy tôi. Tôi gạt ông ấy ra.
- Để đống chén đĩa ấy cho cha – Ông nói. – Cha sẽ giúp con úp lên. Con nên xuông dưới thay cái áo khác đi.
Tôi quay lưng bước đi mà không nói một lời nào. Tôi nhìn lên đồng hồ. Mất hơn một tiếng rưỡi để tôi hoàn tất phần việc của mình. Tay phải của tôi miết chặt vào thành cầu thang trong lúc tôi chậm chạp lần đường đi xuống. Cứ mỗi bước đi của tôi, máu lại càng thấm ra nhiều hơn.
Mẹ bắt gặp tôi ở dưới chân cầu thang. Khi mẹ cởi phăng chiếc áo đẫm mãu ra khỏi người tôi, tôi thấy mẹ làm nhẹ nhàng như không vậy. Tuy thế, tôi chẳng cảm nhận được một chút thoải mái nào cả. Chẳng qua đó chỉ là một việc bình thường đối với bà ấy. Trước đây, tôi đã thấy bà ấy chăm sóc đám vật nuôi trong nhà bằng sự thương yêu ân cần còn hơn cả những gì bà ấy đối với tôi bây giờ.

I was so weak that I accidentally fell against her as she dressed me in an old, oversized Tshirt. I expected Mother to hit me, but she allowed me to rest against her for a few seconds.
Then Mother set me at the bottom of the stairs and left. A few minutes later, Mother returned with a glass of water. I gulped it down as fast as I could swallow. When I finished, Mother told me that she couldn’t feed me right away. She said she would feed me in a few hours when I felt better. Again, her voice was monotone - completely without emotion.

Tôi kiệt sức đến nỗi bất ngờ ngã vào người mẹ trong lúc bà ấy đang mặc cho tôi một cái áo thun quá cỡ đã cũ kỹ. Tôi nghĩ rằng mẹ sẽ thụi cho tôi một cái, nhưng không, bà đã để cho tôi được dựa vào người bà một lát. Rồi mẹ bỏ đi, để lại tôi ngồi dưới chân cầu thang. Một lát sau, mẹ trở lại và đưa cho tôi một ly nước. Tôi đón lấy cái ly và nốc cạn. Mẹ nói rằng bà không thể cho tôi ăn ngay lúc đó. Bà còn bảo sẽ cho tôi ăn sau khi tôi cảm thấy khỏe hơn. Giọng nói của bà vẫn đều đều – hoàn toàn không một chút cảm xúc.

Stealing a glance, I could see the California twilight being overtaken by darkness. Mother told me I could play outside with the boys, on the driveway in front of the garage door. My head was not clear. It took me a few seconds to understand what she had said. “Go on, David. Go,” she persisted. With Mother’s help, I limped out of the garage to the driveway. My brothers casually looked me over, but they were much more interested in lighting their Fourthof-July sparklers. As the minutes passed, Mother became more compassionate towards me. She held me by the shoulders as we watched my brothers make figure eights with their sparklers. “Would you like one?” Mother asked.
Trộm nhìn ra bên ngoài, tôi trông thấy trời chiều California đang ngả dần vào màn đem u tịch. Mẹ nói rằng tôi có thể ra chỗ lối đi dẫn vào ga-ra mà chơi với các anh em của mình. Đầu óc tôi trở nên mụ mị. Phải mất vài giây sau tôi mới hiểu được mẹ vừa nói gì.
- Đi đi, David. Đi đi. – Mẹ giục.
Với sự giúp đỡ của mẹ, tôi khập khiễng bước ra ngoài. Mấy người anh em chỉ liếc nhìn sơ qua tôi rồi lại tiếp tục tập trung vào việc đốt những cây pháo hoa mừng ngày Quốc khánh 4 tháng 7.Vài phút trôi qua, mẹ đối xử với tôi ân cần hơn trước. Bà đứng phía sau
vịn vai tôi, chúng tôi cùng đứng xem các anh em của tôi lấy pháo hoa vẽ những vòng xoắn số tám vào không trung.
- Mày có thích một cây như vậy không? – Mẹ hỏi.

I nodded yes. She held my hand as she knelt down to light the sparkler. For a moment, I imagined the scent of the perfume Mother wore years ago. But she had not used perfume or made up her face for a long time.
As I played with my brothers, I couldn’t help but think about Mother and the change in the way she was treating me. “Is she trying to make up with me?” I wondered. “Are my days living in the basement finally over? Am I back in the family fold?” For a few minutes I didn’t care. My brothers seemed to accept my presence, and I felt a feeling of friendship and warmth with them that I thought had been buried forever.

Tôi gật đầu. Bà nắm lấy tay tôi rồi quỳ xuống giúp tôi đốt pháo. Trong thoáng chốc, tôi mường tượng lại mùi nước hoa mà mẹ đã dùng vào mấy năm trước. Cũng lâu lắm rồi mẹ không còn xức nước hoa hay trang điểm nữa.
Trong lúc chơi đùa với các anh em của mình, tôi không thể không nghĩ tới mẹ và sự thay đổi trong cách cứ xử của bà ấy đối với tôi. “Bà ấy đang giả vờ với mình chăng?” – Tôi tự hỏi. – “Những ngày tháng sống trong căn hầm ẩm tháp cuối cùng cũng qua ư? Mình được trở về với mọi người trong gia đình mình rồi sao?”. Bất giác tôi không thèm quan tâm tới những điều ấy nữa. Các anh em của tôi dường như cũng đón nhận sự có mặt của tôi. Tôi đã có một cảm giác thật thân thiện, ấm áp khi ở bên cạnh họ, một cảm giác mà tôi cứ ngỡ mình sẽ mãi mãi không thể có lại được nữa.

Within a few seconds my sparkler fizzled out. I turned towards the retreating sun. It had been forever since I had watched a sunset. I closed my eyes, trying to soak up as much heat as I could. For a few fleeting moments my pain, my hunger and my miserable way of life disappeared. I felt so warm, so alive. I opened my eyes, hoping to capture the moment for the rest of eternity.
Before she went to bed, Mother gave me more water and fed me some small bites of food. I felt like a disabled animal being nursed back to health, but I didn’t care.

Được một lúc, cây pháo hoa của tôi cũng cháy hết. Tôi ngoái nhìn về phía vầng thái dương đang dần khuất vào nền trời đen cao vút. Cũng đã lâu lắm rồi tôi không được ngắm hoàng hôn như thế này. Tôi nhắm mắt lại, cố hít thật sâu hơi ấm tôi cảm nhận được từ xung quanh. Bỗng chốc, cơn đau, cái đói và cuộc sống khốn khổ của tôi chừng như tan biến. Tôi thấy ấm áp, và cảm thấy cuộc sống như được hồi sinh. Tôi lại mở mắt ra, mong sao mình có thể lưu giữ lại phút giây ấy mãi mãi.
Trước khi đi ngủ, mẹ còn cho tôi uống thêm nước và cho tôi ăn một chút thức ăn. Tôi thấy mình giống như một con vật què quặt đang được chăm sóc chờ ngày hồi phục. Nhưng rồi tôi cũng không để tâm đến điều đó lắm.

Downstairs in the garage I laid on my old army cot. I tried not to think of the pain, but it was impossible to ignore as it crept throughout my body. Finally exhaustion took over and I drifted off to sleep. During the night I had several nightmares.
I startled myself, waking up in a cold sweat. Behind me I heard a sound that scared me. It was Mother. She bent down and applied a cold wash cloth to my forehead. She told me that I had been running a fever during the night. I was too tired and weak to respond. All I could think about was the pain. Later, Mother returned to my brothers’ downstairs bedroom, which was closer to the garage. I felt safe knowing she was nearby to watch over me.

Tối đó, tôi vẫn ngủ trên chiếc cũi cũ kỹ nhỏ bé của mình dưới nhà để xe. Tôi cố không nghĩ đến vết thương, nhưng tôi không tài nào lờ nó đi được bởi từng cơn đau cứ liên tục nhói lên và lan khắp cơ thể tôi. Sau cùng, tôi đã thiếp đi do quá kiệt sức. Suốt đêm đó, tôi đã mơ thấy toàn những cơn ác mộng.
Rồi tôi giật mình tỉnh giấc, người lạnh ngắt và đẫm ướt mồ hôi. Tôi cảm thấy sợ hãi khi nghe có tiếng động lục đục phía sau lưng. Thì ra là mẹ. Mẹ cúi xuống chườm lên trán tôi một cái khăn lạnh. Mẹ nói rằng tôi đã bị sốt suốt đêm. Tôi mệt đến lã người nên không thể nói được lời nào. Đầu óc tôi chỉ miên mannghĩ đến cơn đau đang hành hạ từng thớ thịt của mình. Sau đó, mẹ trở về phòng của mấy người anh em trai của tôi, cũng gần nhà để xe. Tôi cảm thấy an tâm hơn khi biết mẹ vẫn đang ở gần đó trông chừng tôi.

Soon I drifted back into darkness, and with the fitful sleep came a dreadful dream of sheets of red, hot rain. In the dream I seemed to drench in it. I tried wiping the blood off my body only to find it quickly covered again. When I awoke the next morning, I stared at my hands which were crusted with dried blood. The shirt covering my chest was entirely red. I could feel the dried blood on parts of my face. I heard the bedroom door behind me open, and I turned to see Mother walking towards me. I expected more sympathy like she had given me the night before, but it was an empty hope. She gave me nothing. In a cold voice, Mother told me to clean myself up and begin my chores. As I heard her march up the stairs, I knew nothing had changed. I was still the bastard of the family.

Tôi lại lim người đi rồi chìm vào cơn mê. Cứ mỗi lần chập chờn như vậy tôi lại mơ thấy một giấc mơ kinh khủng với những màn mưa đỏ lè và nóng hổi.
Trong giấc mơ, tôi thấy mình ướt sũng trong những cơn mưa đáng sợ ấy. Tôi càng cố lau sạch máu khỏi người thì máu lại càng lấm lem khắp người tôi. Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, tôi nhìn xuống tay mình thì thấy máu đã đóng khô đầy trên đấy. Phía trước ngực áo tôi đang mặc cũng đỏ một màu máu. Máu khô còn dính cả trên mặt tôi. Rồi tôi nghe tiếng cửa mở phía sau lưng. Khi quay lại, tôi thấy mẹ đang tiến về phía tôi. Tôi trông chờ mẹ sẽ ban cho tôi đặc ân như bà đã đối với tôi tối qua, nhưng hy vọng của tôi chỉ là một con số không. Bà ấy chẳng ban cho tôi điều gì tốt lành như thế cả. Bằng giọng lạnh lùng, mẹ bảo tôi hãy tự lau rửa đi để còn làm việc nhà. Khi nghe tiếng chân mẹ hút dần về phía cầu thang, tôi biết rằng chẳng có bất kỳ một sự thay đổi nào cả. Tôi sẽ vẫn là một đứa khốn khổ trong gia đình của mình mà thôi.

About three days after the “accident”, I continued to feel feverish. I didn’t dare ask Mother for even an aspirin, especially since Father was away at work. I knew she was back to her normal self. I thought the fever was due to my injury. The slit in my stomach had opened up more than once since that night. Quietly, so Mother wouldn’t hear me, I crept to the garage sink.
I picked up the cleanest rag I could find in my heap of rags. I cracked the water faucet open just enough to let a few drops of water spill onto the rag. Then I sat down and rolled up my red, soggy shirt. I touched my wound, flinching from the pain. I took a deep breath and as gently as possible, pinched the slit. The pain was so bad I threw my head back against the cold concrete floor, almost knocking myself out. When I looked at my stomach again, I saw a yellowish white substance begin to ooze from the red, angry slash.

Khoảng ba ngày sau khi “tai nạn” xảy ra, tôi tiếp tục bị nóng sốt. Nhưng tôi cũng không dám hỏi xin mẹ dù chỉ là một viên thuốc aspirin, đặc biệt là khi ấy cha cũng không có nhà. Tôi biết mẹ đã trở về với đúng bản chất thật của bà ấy. Tôi nghĩ mình bị nóng sốt là do vết thương. Miệng vết thương trên bụng của tôi đã hở ra gấp nhiều lần kể từ cái đêm hôm đó. Tôi rón rén bò lê đến bên bồn rửa trong ga-ra.
Tôi chọn một miếng giẻ sạch sẽ nhất trong đống giẻ rách của mình rồi vặn nước ra để thấm ướt nó. Tôi ngồi xuống, vén lớp áo đã ướt đẫm máu của mình lên. Tôi dùng miếng giẻ chậm nhẹ vào vết thương, hết sức cẩn trọng vì hãy còn đau quá. Đoạn tôi thu hết can đảm, hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng ấn vào miệng vết thương. Tôi đau đớn đến nỗi các cơ co rút lại, cả người oằn xuống, đầu va mạnh vào nền xi-măng lạnh ngắt. Tôi gần như chết ngất đi. Khi cố gượng nhìn vào bụng mình lần nữa, tôi trông thấy một chất gì đó màu vàng vàng trắng trắng bắt đầu rỉ ra từ vết thương đang sùi lên đỏ au.

I didn’t know much about such things, but I knew it was infected. I started to get up to go upstairs and ask Mother to clean me up. When I was halfstanding, I stopped.
“No!” I told myself. “I don’t need that bitch’s help.” I knew enough about basic firstaid training to clean a wound, so I felt confident that I could do it alone. I wanted to be in charge of myself. I didn’t want to rely on Mother or give her any more control over me than she already had.
I wet the rag again and brought it down towards my wound. I hesitated before I touched it. My hands were shaking with fear, as tears streamed down my face. I felt like a baby and hated it.
Finally I told myself, “You cry, you die. Now, take care of the wound.” I realized that my injury probably wasn’t lifethreatening; I brainwashed myself to block out the pain.

Tôi không rành lắm về những thứ như vậy, nhưng tôi hiểu rằng vết thương của mình đã bị nhiễm trùng. Tôi lồm cồm ngồi dậy, định đi lên cầu thang để nhờ mẹ lau rửa vết thương cho mình. Nhưng ngay khi vừa nhổm dậy, tôi đã khựng lại. “Không!” – Tôi tự nhủ. – “Mình không cần sự giúp đỡ của con mụ ấy”. Tôi cũng có biết sơ qua một số thao tác cơ bản trong sơ cấp cứu, nên tôi cảm thấy đủ tự tin để tự rửa vết thương của mình. Tôi muốn tự chịu trách nhiệm với chính bản thân mình. Tôi không muốn phụ thuộc vào mẹ, càng không muốn để bà ấy nắm thêm quyền kiểm soát tôi.Tôi xả lại cái giẻ rồi chậm lên vết thương. Tôi hơi chần chừ khi lại chạm vào chỗ đau của mình. Hai tay tôi run lên vì sợ, còn nước mắt thì cứ rơi lã chã trên khuôn mặt. Tôi thấy mình sao giống một đứa bé quá, và tôi ghét cái cảm giác đó. Sau cùng, tôi tự nhủ: “Mày khóc, thì mày chết. Giờ thì hãy tự lo chăm sóc vết thương đi”. Tôi nhận ra rằng cái tổn thương về thể xác kia không đến nỗi đe dọa đến tính mạng của mình. Tôi đã thanh lọc tâm hồn để bằng mọi cách phải thoát khỏi nỗi đau đớn đó.

I moved quickly before my motivation slipped away. I snatched another rag, rolled it up and stuffed it into my mouth. I focused all my attention on the thumb and first finger of my left hand, as I pinched the skin around my slit. With my other hand I wiped away the pus.
I repeated the process until blood seeped through, and I was wiping away only blood. Most of the white stuff was gone. The pain from the pinching and wiping was more than I could stand. With my teeth clamped tightly on the rag, my screaming was muffled. I felt as though I was hanging from a cliff. By the time I finished, a river of tears soaked the neck of my shirt.

Nghĩ rồi tôi di chuyển thật nhanh để nhuệ khí kia không bị mất đi. Tôi giật lấy một mảnh giẻ rách khác, cuộn nó lại và nhét vào miệng. Tôi tập trung cao độ khi dùng ngón cái và ngón trỏ bên bàn tay trái ấn vào vùng da xung quanh vết thương. Rồi tôi dùng tay còn lại để lau sạch mủ trong vết thương.
Tôi cứ lặp đi lặp lại những động tác đó cho đến khi có máu chảy ra, và tôi lại lau sạch máu. Chất màu trắng trong vết thương hầu như không còn nữa. Vết thương sau khi được lau chùi lại càng trở nên đau đớn quá sức chịu đựng của tôi. Tôi cắn thật chặt miếng giẻ nhét trong miệng, mọi tiếng kêu la của tôi đều đã bị bóp nghẹt trong đó. Tôi cảm tưởng như mình đang bị treo lơ lửng trên một vách đá. Sau khi tôi lau rửa vết thương xong, cổ áo của tôi cũng ướt đẫm vì không biết bao nhiêu là nước mắt của tôi đã rơi ra.

Fearing Mother would catch me not sitting at the bottom of the stairs, I cleaned up my mess then halfwalked, halfcrawled to my assigned place at the foot of the staircase. Before I sat on my hands, I checked my shirt; only small drops of blood escaped from the wound to the rag bandage. I willed the wound to heal.
Somehow I knew it would. I felt proud of myself. I imagined myself like a character in a comic book, who overcame great odds and survived. Soon my head slumped forward and I fell asleep. In my dream, I flew through the air in vivid colors. I wore a cape of red … I was Superman.

Vì sợ mẹ bắt gặp tôi không ngồi đúng nơi quy định nên tôi bèn dọn dẹp hết đống bầy hầy của mình rồi vừa đi, vừa bò để đến dưới chân cầu thang. Trước khi kê tay xuống dưới mông làm đệm, tôi coi lại vết thương một lần nữa. Chỉ có vài giọt máu thấm qua lớp băng bằng giẻ rách mà thôi. Tôi buộc cho vết thương của mình phải lành. Chẳng hiểu sao tôi lại tin rằng chắc chắn nó sẽ lành. Tôi thấy tự hào về chính mình. Tôi ngồi đấy, tưởng tượng mình chính là nhân vật trong một câu chuyện cổ tích, người đã vượt qua những thử thách vô cùng kỳ quặc để sống sót. Bỗng đầu tôi lại đổ gục về phía trước, tôi cảm thấy buồn ngủ. Trong giấc mơ, tôi thấy mình đã bay vút lên không trung giữa một quầng sáng rực rỡ. Tôi còn thấy mình mặc một cái áo choàng màu đỏ… Tôi là siêu nhân.

CHAPTER 6 - WHILE FATHER IS AWAY

After the knife incident, Father spent less and less time at home and more at work. He made excuses to the family, but I didn’t believe him. I often shivered with fear as I sat in the garage, hoping for some reason he might not leave. In spite of all that had happened, I still felt Father was my protector. When he was home, Mother only did about half the things to me that she did when he was gone.
When Father was home, it became his habit to help me with the evening dishes. Father washed and I dried. While we worked, we talked softly so neither Mother nor the other boys could hear us. Sometimes, several minutes would pass without us talking. We wanted to make sure the coast was clear. Father always broke the ice. “How ya doin’, Tiger?” he would say.
Hearing the old name that Father used when I was a little boy, always brought a smile to my face. “I’m OK,” I would answer.
“Did you have anything to eat today?” he often asked. I usually shook my head in a negative gesture.
“Don’t worry,” he’d say. “Some day you and I will both get out of this madhouse.”

CHƯƠNG 6 - KHI CHA VẮNG NHÀ

Sau tai nạn với con dao ấy, cha ngày càng ít ở nhà hơn. Ông luôn việc ra nhiều lý do để nói với cả nhà về sự vắng mặt của mình, nhưng riêng tôi thì tôi không bao giờ tin vào những lý do ấy. Những lần như thế, tôi thường ngồi run rẩy trong ga-ra, chỉ ước sao cha đừng bỏ tôi mà đi. Mặc cho những gì đã xảy ra, tôi vẫn luôn nghĩ cha là người có thể bảo vệ được cho tôi. Những lúc có ông ở nhà, hình phạt mà mẹ dành cho tôi chỉ bằng một nửa so với lúc cha đi vắng.
Mỗi khi ở nhà, cha thường giúp tôi rửa chén đĩa sau bữa cơm tối. Cha sẽ rửa còn tôi có nhiệm vụ lau khô. Trong lúc làm việc, hai cha con cố nói chuyện thật khẽ sao cho cả mẹ và mấy anh em trai của tôi không thể nghe thấy được. Cũng có lúc cả hai cha con chỉ im lặng, chẳng nói gì cả. Nhưng rồi cha luôn là người phá tan bầu không khí im lặng căng thẳng đó.
- Con thế nào rồi, Cọp con? – Cha thường hỏi tôi như thế.
Được nghe lại cái tên mà cha đã dùng để gọi tôi từ hồi tôi còn bé tí đã khiến khuôn mặt u buồn của tôi cũng phải bật cười.
- Con ổn cha ạ. – Tôi trả lời cha.
- Hôm nay con có gì để ăn không vậy?
Đáp lại câu hỏi của cha thường là cái lắc đầu kèm theo vẻ mặt buồn bã của tôi.
- Đừng lo. Một ngày nào đó cha con mình sẽ cùng thoát khỏi căn nhà điên khùng này. – Cha thường trấn an tôi như vậy.

I knew father hated living at home, and I felt that it was all my fault. I told him that I would be good and that I wouldn’t steal food anymore. I told Father I would try harder and do a better job on my chores. When I said these things, he always smiled and assured me that it wasn’t my fault.
Sometimes as I dried the dishes, I felt a new ray of hope. I knew Father probably wouldn’t do anything against Mother, but when I stood beside him I felt safe.
Like all good things that happened to me, Mother put an end to Father helping me with the dishes. She insisted that The Boy needed no help. She said that Father paid too much attention to me and not enough to others in the family. Without a fight, Father gave up. Mother now had complete control over everybody in the household.

Tôi biết cha ghét ở nhà, và tôi có cảm giác như tất cả những điều đó là do lỗi của tôi. Tôi nói với cha rằng tôi sẽ ngoan ngoãn và sẽ không ăn cắp thức ăn nữa. Tôi còn nói với cha là tôi sẽ cố gắng nhiều hơn nữa, sẽ làm việc nhà giỏi hơn nữa. Khi nghe tôi nói những lời
đó, lúc nào cha cũng mỉm cười rồi xoa đầu tôi mà trấn an rằng tôi không có lỗi gì cả.
Đôi khi trong lúc đang lau chén đĩa, chẳng hiểu sao trong tôi lại ánh lên một tia hy vọng mỏng manh. Tôi biết rằng có lẽ cha sẽ chẳng làm gì để chống lại mẹ, nhưng mỗi khi đứng bên cạnh ông, tôi lại có cảm giác an toàn.
Nhưng rồi mẹ đã tạo áp lực khiến cha không thể giúp tôi rửa chén nữa. Việc này cũng dễ hiểu bởi bà từng đặt dấu chấm hết cho tất cả những gì tốt đẹp mà tôi đã có trong quá khứ. Bà ấy nhấn mạnh rằng thằng nhãi ranh không cần bất cứ một sự giúp đỡ nào cả. Bà còn nói rằng cha đã quá ưu ái tôi mà không dành đủ sự quan tâm cho những thành viên khác trong gia đình. Thế là cũng như những lần trước, cha đầu hàng mà không hề có một chút phản kháng. Giờ thì mẹ đã hoàn toàn kiểm soát được cả gia đình này rồi.

After awhile, Father didn’t even stay home on his days off. He would come in for only a few minutes. After seeing my brothers, he would find me wherever I was doing my chores and say a few sentences, then leave. It took Father no more than 10 minutes to get in and out of the house, and be on his way back to his solitude, which he usually found in a bar. When Father talked to me, he’d tell me that he was making plans for the two of us to leave. This always made me smile, but deep inside I knew it was a fantasy.

Một thời gian không lâu sau đó, cha bắt đầu vng nhà kể cả vào những ngày nghỉ của ông. Thỉnh thoảng cha chỉ tạt ngang nhà rồi lại đi ngay. Sau khi gặp những người anh em trai của tôi, cha sẽ đi tìm tôi để nói một vài câu, rồi lại đi. Những lúc ấy, thường thì tôi đang rửa chén đĩa hoặc đang lui cui làm việc nhà ở một xó xỉnh nào đó. Những lần cha tạt về nhà như thế không bao giờ quá mười phút, để rồi sau đó cha lại trở về với nỗi cô độc của mình. Nhiều người vẫn thường bắt gặp cha ngồi một mình trong quán rượu. Khi trò chuyện với tôi, cha vẫn hay nói rằng cha đang lập kế hoạch để cả hai cha con cùng trốn khỏi nhà. Điều cha nói luôn khiến tôi mỉm cười hạnh phúc, nhưng sâu thẳm trong lòng mình, tôi hiểu rằng đó chỉ là suy nghĩ hoang đường mà thôi.

One day, he knelt down to tell me how sorry he was. I looked into his face. The change in Father frightened me. He had dark black circles around his eyes, and his face and neck were beet red. Father’s once rigid shoulders were now slumped over. Gray had begun to take over his jetblack hair. Before he left that day, I threw my arms around his waist. I didn’t know when I would see him again.

Một ngày nọ, cha quỳ xuống bên cạnh tôi và nói rằng ông rất xin lỗi tôi. Tôi nhìn vào mắt ông. Sự thay đổi ở dáng vẻ bề ngoài của cha khiến tôi cảm thấy hoảng sợ. Đôi mắt ông lờ đờ mệt mỏi với những vết thâm quầng, cổ và khuôn mặt của cha đỏ bừng như gà chọi. Đôi vai một thời vô cùng rắn chắc của ông giờ đây chừng như chỉ chực đổ sụp xuống mà thôi. Mái tóc đen nhánh của ông ngày xưa giờ đã ngã màu muối tiêu. Hôm ấy, trước khi cha bỏ đi, tôi đã ôm chặt lấy cha bởi tôi thật sự chẳng biết khi nào mới được gặp lại ông.

After finishing my chores that day, I rushed downstairs. I had been ordered to wash my ragged clothes and another heap of smelly rags. But that day, Father’s leaving had left me so sad that I buried myself in the pile of rags and cried. I cried for him to come back and take me away. After a few minutes of selfcomfort, I settled down and began scrubbing my “Swiss cheese” clothes. I scrubbed until my knuckles bled. I no longer cared about my existence. Mother’s house had become unbearable. I wished I could somehow manage to escape the place I now called the “Madhouse”.
During one period of time when Father was away, Mother starved me for about ten consecutive days. No matter how hard I tried to meet her time limits, I couldn’t make it. And the consequence was no food. Mother was completely thorough in making sure I was unable to steal any food. She cleared the dinner table herself, putting the food down the garbage disposal.

Ngày hôm đó, sau khi làm xong việc nhà, tôi lại xuống nhà dưới. Mẹ đã lệnh cho tôi phải giặt hết chỗ quần áo rách nát của tôi cùng với một đống giẻ hôi hám khác. Nhưng sự ra đi của cha đã khiến tôi quá đau buồn, và tôi chỉ còn biết vùi mình trong đống giẻ rách hôi hám ấy mà than khóc. Tôi đã kêu khóc mong cha quay trở về và mang tôi đi thật xa. Nhưng chỉ được một lúc, tôi đình thần và trở về với thực tại. Tôi bắt tay vào việc giặt giũ đống quần áo với những lỗ thủng như “phó mát Thụy Sỹ” của mình. Tôi đã không còn quan tâm đến sự tồn tại của mình nữa rồi. Căn nhà của mẹ đã trở nên quá sức chịu đựng đối với tôi. Tôi ước sao mình có thể thoát ra khỏi cái nơi mà giờ đây tôi chỉ có thể gọi là “Căn nhà điên rồ”.
Trong khoảng thời gian cha bỏ đi, có lần mẹ đã bỏ đói tôi suốt mười ngày liền. Dù tôi có cố gắng thế nào đi nữa, tôi cũng không thể hoàn tất việc nhà trong khoảng thời gian mẹ đặt ra. Và kết quả tôi thường xuyên bị bỏ đói. Mẹ còn rất cẩn thận để tôi không thể lấy cắp được bất kỳ miếng thức ăn nào. Bà ấy tự tay dọn bàn ăn tối rồi quẳng hết thức ăn thừa vào máy nghiền rác.

She rummaged through the garbage can every day before I emptied it downstairs. She locked the freezer in the garage with her key and kept it. I was used to going without food for periods up to three days, but this extended time was unbearable. Water was my only means of survival. When I filled the metal ice cube tray from the refrigerator, I would tip the corner of the tray to my mouth. Downstairs I would creep to the wash basin and crack the faucet tap open. Praying that the pipe would not vibrate and alert Mother, I would carefully suck on the cold metal until my stomach was so full I thought it would burst.

Mỗi ngày, trước khi tôi đem thùng rác đi đổ, bà đều lục tung nó lên để kiểm tra. Bà ấy khóa cửa tủ lạnh và cất kỹ chìa khóa. Tôi cũng từng quen với việc đi học với cái bụng đói, có khi đói đến ba ngày liền, nhưng khi mẹ bỏ đói tôi đến cả mười ngày thì tôi không thể chịu đựng nổi. Nước là thứ duy nhất giúp tôi sống sót. Nhân lúc cho nước vào mấy cái khuôn làm đá bằng kim loại, tôi toàn kê miệng vào góc khuôn để hứng nước uống. Còn khi ở nhà dưới, mỗi lần muốn uống nước, tôi đều rón rén đến bên bồn rửa và mở van vòi nước rồi ngậm cái vòi kim loại lạnh băng ấy uống một bụng căng đầy mới thôi. Những lúc ấy, tôi chỉ cầu mong sao cho ống nước không rung lên để mẹ không phát hiện, nếu không, chắc bà ấy sẽ giết tôi mất.

By the sixth day I was so weak when I woke up on my army cot, I could hardly get up. I worked on my chores at a snail’s pace. I felt so numb. My thought responses became unclear. It seemed to take minutes for me to understand each sentence Mother yelled to me. As I slowly strained my head up to look at Mother, I could tell that to her it was a game- a game which she thoroughly enjoyed.
“Oh, poor little baby,” Mother sarcastically cooed.

Mẹ bỏ đói tôi đến ngày thứ sáu thì sức lực trong tôi gần như kiệt quệ hoàn toàn. Sáng hôm ấy tôi thức dậy, chỉ có thể tựa mình vào thành giường chứ không tài nào gượng dậy nổi. Cả ngày hôm ấy, tôi làm việc nhà chậm chạp như một con sên. Tôi thấy cả người mình như bị tê liệt. Mọi cảm nhận trong tôi cũng không còn rõ ràng. Phải mất đến vài phút tôi mới hiểu được mỗi câu mẹ hét vào mặt tôi. Khi tôi từ từ ngước đầu lên, căng mắt ra để nhìn mẹ, thì tôi nhận ra rằng đối với bà ấy, tất cả chỉ như một trò chơi – một trò chơi mà bà ấy vô cùng thích thú.
- Chao ôi, tội nghiệp cưng quá. – Mẹ nói bằng giọng điệu chế nhạo.

Then she asked me how I felt, and laughed when I begged for food. At the end of the sixth day, and those that followed, I hoped with all my heart that Mother would feed me something, anything. I was at a point that I didn’t care what it was.
One evening, towards the end of her “game”, after I had finished my chores, Mother slammed a plate of food in front of me. The cold leftovers were a feast to my eyes. But I was wary; it seemed too good to be true. “Two minutes!” Mother barked.
“You have two minutes to eat. That’s all.” Like lightening I picked up the fork, but the moment before the food touched my mouth, Mother snatched the plate away from me and emptied the food down the garbage disposal. “Too late!” she sneered.

Rồi bà nhếch mép cười, hỏi rằng tôi cảm thấy thế nào. Mẹ cười thỏa mãn khi tôi cầu khẩn bà hãy cho tôi ăn. Cuối ngày hôm đó, sau tất cả những gì đã xảy ra, tận đáy lòng mình tôi cứ hy vọng mẹ sẽ cho tôi ăn một chút gì đó, bất cứ thứ gì cũng được. Đến giờ phút này thì tôi cũng chẳng quan tâm đến việc tôi sẽ tọng thứ gì vào miệng.
Một buổi tối nọ, sau khi tôi đã làm xong việc nhà, mẹ ném trước mặt tôi một đĩa thức ăn. Đối với tôi, đĩa thức ăn thừa nguội lạnh ấy đúng là một bữa tối thịnh soạn. Nhưng tôi chợt thấy mình cần phải đề phòng, bỗng nhiên mẹ tốt đến nỗi không thể tin được.
- Hai phút! – Mẹ quát lên. – Mày có hai phút để ăn. Tất cả chỉ có thế.
Nhanh như chớp tôi thộp lấy cái nĩa. Nhưng ngay khi tôi còn chưa kịp ghim lấy thức ăn thì mẹ giật phăng cái đĩa khỏi tay tôi và trút hết tất cả vào máy nghiền rác.
- Muộn rồi. – Mẹ cười khinh bỉ.

I stood before her dumbstruck. I didn’t know what to do or say. All I could think of was “Why?” I couldn’t understand why she treated me the way she did. I was so close that I could smell every morsel. I knew she wanted me to cave in, but I stood fast and held back the tears.
Alone in the garage, I felt I was losing control of everything. I craved food. I wanted my father. But more than anything, I wanted just an ounce of respect; one little bit of dignity. Sitting there on my hands, I could hear my brothers opening the refrigerator to get their desserts, and I hated it. I looked at myself. My skin had a yellowish tint, and my muscles were thin and stringy. Whenever I heard one of my brothers laugh at a television show, I cursed their names. “Lucky bastards! Why doesn’t she take turns and beat up on one of them for a change?” I cried to myself as I vented my feelings of hatred.

Tôi đứng chết lặng trước mặt mẹ. Tôi không biết phải nói gì, cũng chẳng biết phải làm gì cả. Tôi chỉ có thể tự hỏi “Tại sao?”. Tôi không hiểu tại sao mẹ lại đối xử với tôi như vậy. Đĩa thức ăn đã gần tôi như vậy mà, tôi còn ngửi được mùi vị của nó nữa. Tôi biết mẹ muốn tôi phải khuất phục, nhưng tôi đã đứng phắt dậy và nuốt ngược nước mắt vào trong.
Ngồi một mình trong ga-ra, tôi cảm thấy như mình đang mất dần khả năng kiểm soát mọi thứ. Tôi them được ăn. Tôi muốn được gặp cha. Nhưng trên tất cả, tôi muốn mình được tôn trọng, dù chỉ là một chút thôi cũng được.
Kê hai tay dưới mông, tôi ngồi đó bất động. Tôi có thể nghe thấy tiếng mấy anh em trai của tôi mở cửa tủ lạnh để lấy đồ ăn tráng miệng. Tôi ghét phải nghe âm thanh đó. Tôi nhìn lại mình. Da dẻ thì vàng vọt, các cơ trên người tôi thì chảy ra, mỏng mảnh. Mỗi khi nghe thấy tiếng bọn họ cười trong lúc xem ti-vi, tôi lại kêu tên chúng mà nguyền rủa. “Những đứa con hoang may mắn! Tại sao bà ấy không thay phiên đánh đập bọn chúng để thay đổi không khí nhỉ?”. Tôi vừa trút mọi cảm xúc căm thù vừa òa khóc nức nở.


For nearly ten days I had gone without food. I had just finished the dinner dishes when Mother repeated her “you have two minutes to eat” game. There were only a few bits of food on the plate. I felt she would snatch the plate away again, so I moved with a purpose. I didn’t give Mother a chance to snatch it away like she had the past three evenings. So I grabbed the plate and quickly swallowed the food without chewing it. Within seconds, I finished eating all that was on the plate and licked it clean. “You eat like a pig!” Mother snarled.

Gần mười ngày tôi sống mà không có thứ gì vào bụng. Cứ đợi tôi rửa xong dống chén đĩa của bữa tối là mẹ lại bày ra trò chơi “mày có hai phút để ăn”. Trên đĩa bao giờ cũng chỉ có một vài mẩu thức ăn thừa nguội lạnh. Tôi biết bà sẽ lại giật lấy đĩa thức ăn khỏi tay tôi lần nữa, vì thế lần này tôi hành động nhanh hơn và có tính toán hơn. Tôi không cho mẹ cơ hội để giành lấy đĩa thức ăn rồi quẳng hết tất cả vào máy nghiền rác như thế, tôi đã chộp lấy cái đĩa và nhanh chóng nuốt tất cả vào bụng mà không kịp nhai. Chỉ trong vài giấy, tôi đã ngốn hết tất cả những gì có trên đĩa và còn liếm nó sạch bong.
- Mày ăn như một con heo vậy. – Mẹ hầm hè.

I bowed my head, acting as though I cared. But inside I laughed at her, saying to myself, “Fuck you! Say what you want! I got the food!” Mother had another favorite game for me while Father was away. She sent me to clean the bathroom with her usual time limits. But this time, she put a bucket, filled with a mixture of ammonia and Clorox, in the room with me and closed the door.

Tôi cúi gằm mặt như thể tôi rất quan tâm đến những gì bà ấy đang nói. Nhưng trong bụng tôi lại cười vào mặt bà ấy. Tôi nhủ thầm: “Đồ khốn nạn! Bà muốn nói gì cũng được! Miễn là tôi có cái để ăn!” Mẹ còn có một trò yêu thích khác nữa dành cho tôi mỗi khi cha vắng nhà. Mẹ bảo tôi đi lau rửa nhà tắm trong khoảng thời gian quy định như thường lệ. Nhưng lần này, bà ấy lấy một cái xô, đổ vào đấy hỗn hợp amoniac và thuốc tẩy Clorox, rồi bà đặt cái xô trong phòng tắm và đóng cửa lại.

The first time she did this, Mother informed me she had read about it in a newspaper and wanted to try it. Even though I acted as if I were frightened, I really wasn’t. I was ignorant about what was going to happen. Only when Mother closed the door and ordered me not to open it, did I begin to worry.
With the room sealed, the air began to quickly change.  In the corner of the bathroom I dropped to my hands and knees and stared at the bucket. A fine gray mist swirled towards the ceiling. As I breathed in the fumes, I collapsed and began spitting up. My throat felt like it was on fire. Within minutes it was raw. The gas from the reaction of the ammonia and Clorox mixture made my eyes water. I was frantic about not being able to meet Mother’s time limits for cleaning the bathroom.

Lần đầu làm như vậy, mẹ nói rằng bà ấy đã đọc một bài báo và muốn thử xem sao. Tôi làm ra vẻ như mình sợ hãi lắm vậy, nhưng thực tế, tôi lại chẳng mảy may quan tâm. Tôi đã rất dửng dưng với những gì sắp xảy đên với mình. Chỉ khi mẹ đóng cánh cửa lại và cắm không cho tôi mở ra, tôi mới bắt đầu cảm thấy lo lắng thực sự.
Trong căn phòng khóa kín, không khí thay đổi một cách nhanh chóng. Từ góc phòng tắm, tôi bò lên đến nhìn vào cái xô. Một làn khói mỏng màu xám bốc lên trần nhà. Khi ngửi thấy thứ mùi ấy, tôi đã quỵ xuống và bắt đầu khạc nhổ dữ dội. Cổ họng của tôi giống như đạng bị đốt cháy. Chỉ trong vòng vài phút, cổ họng tôi khô khốc và đau buốt. Thứ khí sinh ra từ phản ứng giữa amoniac và thuốc tấy Clorox làm nước mắt tôi chảy giàn giụa. Trong tình cảnh ấy, tôi càng phát cuồng vì nghĩ đến việc có thể mình sẽ không hoàn thành việc lau rửa nhà tắm đúng thời hạn mẹ giao.

After a few more minutes, I thought I would cough up my insides. I knew that Mother wasn’t going to give in and open the door. To survive her new game, I had to use my head. Laying on the tiled floor I stretched my body, and using my foot, I slide the bucket to the door. I did this for two reasons: I wanted the bucket as far away from me as possible, and in case Mother opened the door, I wanted her to get a snoot full of her own medicine. I curled up in the opposite corner of the bathroom, with my cleaning rag over my mouth, nose and eyes. Before covering my face, I wet the rag in the toilet. I didn’t dare turn on the water in the sink for fear of Mother hearing it. Breathing through the cloth, I watched the mist inch its way closer and closer to the floor. I felt as if I were locked in a gas chamber.

Sau vài phút, tôi cảm giác như mình có thể khạc nhổ hết lục phủ ngũ tạng của mình ra ngoài. Tôi biết mẹ sẽ chẳng bao giờ thương tình mà mở cửa ra. Để sống sót trong trò chơi mới của bà ấy, tôi phải dùng đến cái đầu của mình.
Nằm lăn lộn dưới sàn nhà tắm lát gạch vuông, tôi căng người ra, cố hết sức dùng chân đấy nhẹ cái xô về phía cánh cửa. Tôi làm như vậy vì hai lý do: Tôimuốn đẩy cái xô càng xa tôi càng tốt, và lý do thứ hai là trong trường hợp mẹ mở cửa, tôi muốn bà ấy phải lãnh trọng cái thứ do chính bà ấy đã tạo ra. Tôi cuộn người trong góc nhà tắm, dùng chính cái giẻ lau để che chắn cho khuôn mặt khỏi hít phải cái thứ chất độc chết người ấy. Trước khi đắp miếng giẻ lên mặt, tôi đã nhúng ướt nó bằng nước trong bồn cầu. Tôi không dám mở vòi nước trên bồn rửa vì sợ mẹ nghe thấy tiếng nước chảy. Qua lớp vải mỏng, tôi vẫn cảm nhận rõ làn khí kia đã bao phủ khắp phòng tắm. Tôi thấy như mình đang mắc kẹt trong một căn phòng chứa đầy hơi ngạt.

Then I thought about the small heating vent on the floor by my feet. I knew it turned on and off every few minutes. I put my face next to the vent and sucked in all the air my lungs would hold. In about half an hour, Mother opened the door and told me to empty the bucket into the drain in the garage before I smelled up her house. Downstairs I coughed up blood for over an hour. Of all Mother’s punishments, I hated the gas chamber game the most.

Bỗng tôi nhớ đến cái lỗ thông hơi nhỏ trên sàn nhà gần chân tôi. Tôi biết rằng cứ mỗi vài phút là nó sẽ tự mở ra rồi đóng lại. Thế là tôi liền kê mặt vào sát cái lỗ thông hơi đó, cố hít vào phổi càng nhiều không khí càng tốt. Khoảng nửa tiếng sau, mẹ mở cửa ra và ra lệnh cho tôi đi đổ xô nước xuống cái cống dưới ga-ra trước khi tôi làm cho cả căn nhà của bà ấy sặc mùi hôi thối. Lúc ở nhà dưới, suốt cả giờ đồng hồ tôi toàn ho ra máu. Trong tất cả các trò chơi điên rồ của mẹ, tôi căm ghét trò phòng hơi ngạt này nhất.
Towards the end of the summer Mother must have become bored with finding ways to torture me around the house. One day after I had completed all my morning chores, she sent me out to mow lawns. This wasn’t an altogether new routine. During the Easter vacation from school the spring before, Mother had sent me out to mow. She had set a quota on my earnings and ordered me return the money to her. The quota was impossible for me to meet, so, in desperation, I once stole nine dollars from the piggy bank of a small girl who lived in our neighborhood. Within hours, the girl’s father was knocking on the front door. Of course, Mother returned the money and blamed me. After the man left, she beat me until I was black and blue. I only stole the money to try to meet her quota.

Kỳ nghỉ hè trôi qua, tôi chắc hẳn mẹ đã cảm thấy nhàm chán lắm khi cứ phải tìm ra cách mới để hành hạ tôi. Một ngày nọ, khi tôi vừa hoàn tất phần việc nhà buổi sáng, bà bảo tôi ra ngoài để nhận việc cắt cỏ. Việc này cũng chẳng phải mới mẻ gì đối với tôi. Bởi suốt kỳ nghỉ lễ Phục sinh vào mùa xuân trước đó, mẹ cũng đã bắt tôi đi cắt cỏ. Bà ấy giao khoán cho tôi một khoản thu nhất định và lệnh cho tôi phải mang đúng số tiền ấy về cho bà. Số tiền bắt buộc ấy luôn vượt quá khả năng của tôi. Do bị dồn vào đường cùng, một lần tôi đã ăn cắp chin đô-la trong con heo đất của một cô bé nhà hàng xóm. Chỉ vài giờ sau đó, cha của cô bé sang gõ cửa nhà tôi. Dĩ nhiên, mẹ tôi trả lại tiền và mắng tôi. Sau khi người đàn ông ấy ra về, bà đã đánh tôi một trận đến khi cả người tôi bầm tím hết mới thôi. Sao bà ấy không hiểu rằng tôi ăn cắp chỉ để có đủ tiền cống nộp cho bà ấy mà thôi?

The summer mowing plan turned out no better for me than the one during Easter vacation. Going from door to door, I asked people if they cared to have their lawns mowed. No one did. My ragged clothes and my thin arms must have made me a pathetic sight. Out of sympathy, one lady gave me a lunch in a brown bag and set me on my way. Half a block down the street a couple agreed to have me mow their lawn. When I finished, I started running back to Mother’s house, carrying the brown bag with me. I intended to hide it before I turned onto her block. I didn’t make it. Mother was out cruising in her car, and she pulled over and caught me with the bag.
Before Mother screeched the station wagon to a stop, I threw my hands into the air, as if I were a criminal. I remember wishing that lady luck would be with me just one time.

Công việc cắt cỏ trong mùa hè này của tôi cũng diễn ra không mấy suôn sẻ so với kỳ nghỉ lễ Phục sinh lần trước. Tôi đến từng nhà, hỏi từng người xem họ có cần cắt cỏ không. Chẳng ai có nhu cầu. Bộ quần áo rách nát hai cánh tay khẳng khiu chắc khiến cho bộ dạng của tôi trông thảm hại lắm. Một phụ nữ có vẻ rất thông cảm cho hoàn cảnh của tôi đã gói cho tôi bữa trưa đựng trong một cái túi màu nâu rồi dẫn tôi ra đường. Sau khi đi thêm hơn nữa dãy nhà nữa, có một cặp vợ chồng đồng ý thuê tôi cắt cỏ cho nhà của họ. Xong việc, tôi nhanh chóng chạy về nhà, trên tay vẫn khư khư cái túi đựng thức ăn màu nâu. Tôi đã định giấu nó đi trước khi vào nhà, nhưng không kịp. Ngay lúc tôi về gần đến nhà, mẹ cũng vừa lái xe ra ngoài. Trông thấy tôi, bà thắng gấp tấp xe vào lề.
Vừa thấy mẹ, tôi vội giơ hai tay mình lên trời như một tên tội phạm. Tôi nhớ lúc đó tôi chỉ ước sao cho mình có thể giữ được gói thức ăn, chỉ một lần thôi cũng là quá tốt với tôi rồi.

Mother leaped out of the car, snatched the brown bag in one hand and punched me with the other. She then threw me into the car, and drove to the house where the lady had made the lunch for me. The woman wasn’t home. Mother was convinced that I had sneaked into the lady’s house and prepared my own lunch. I knew that to be in the possession of food was the ultimate crime. Silently, I yelled at myself for not ditching the food earlier.
Mẹ lao ra khỏi xe, một tay giằng lấy cái túi màu nâu, tay kia thoi vào người tôi túi bụi. Rồi bà ném tôi vào xe, lái thẳng nhà của người phụ nữ đã cho tôi gói thức ăn. Người phụ nữ không có nhà. Mẹ đinh ninh rằng tôi đã lẻn vào nhà người ta và tự làm bữa ăn đó cho mình. Tôi biết việc tôi có được thức ăn không phải do mẹ bố thí chính là một tội lỗi khủng khiếp nhất. Tôi chỉ biết im lặng, nhưng trong thâm tâm tôi đã tự xỉ vả mình sao không giấu gói thức ăn đó sớm hơn.

Once home, the usual “tenrounder” left me sprawled on the floor. Mother then told me to sit outside in the backyard while she took “her sons” to the zoo. The section where Mother ordered me to sit was covered with rocks about an inch in diameter. I lost circulation in much of my body, as I sat on my hands in my “prisoner of war” position. I began to give up on God. I felt that He must have hated me. What other reason could there be for a life like mine? All my efforts for mere survival seemed futile. My attempts to stay one step ahead of Mother were useless. A black shadow was always over me.

Về đến nhà, trò “bò mười vòng quanh nhà” khiến tôi ngã song soài xuống sàn. Rồi mẹ bảo tôi ra sân sau ngồi để bà đưa “các con của bà” đi sở thú chơi. Chỗ mẹ bắt tôi ngồi đầy những hòn đá to có đường kính cỡ ba phân. Khi tôi kê hai tay dưới mông và ngồi trong tư thế của một “tù binh chiến tranh”, tôi cảm giác máu trong người mình như ngừng chảy. Tôi bắt đầu mất đi niềm tin vào Chúa. Tôi nghĩ Ông ta chắc hẳn phải ghét tôi lắm. Một cuộc sống như thì còn sống để làm gì? Mọi nỗ lực cho sự tồn tại dù chỉ là mỏng manh nhất của tôi đều trở nên vô ích. Mọi cố gắng của tôi để chiến thắng được mẹ cũng là vô ích. Lúc nào cũng có một cái bóng đen to lớn bao phủ lấy tôi.
Even the sun seemed to avoid me, as it hid in a thick cloud cover that drifted overhead. I slumped my shoulders, retreating into the solitude of my dreams, I don’t know how much time had passed, but later I could hear the distinctive sound of Mother’s station wagon returning into the garage. My time sitting on the rocks was over. I wondered what Mother had planned for me next. I prayed it was not another gas chamber session. She yelled from the garage for me to follow her upstairs. She led me to the bathroom. My heart sank. I felt doomed. I began taking huge breaths of fresh air, knowing that soon I would need it.

Ngay cả mặt trời dường như cũng muốn lẩn tránh tôi, nó ẩn mình sau một đám mây lớn trôi lờ lững phía trên kia. Tôi thu mình ngồi ủ rũ cùng những giấc mơ cô độc của mình. Chẳng biết tôi đã ngồi đó được bao lâu, nhưng rồi tôi giật mình khi nghe tiếng xe của mẹ chạy vào ga-ra. Thời gian ngồi trên đá của tôi kết thúc. Không biết mẹ sẽ dành cho tôi trò gì nữa đây. Tôi cầu nguyện sao cho đó sẽ không phải là trò phòng hơi ngạt. Từ trong nhà xe, bà hét vọng ra bảo tôi lên nhà trên. Rồi bà dẫn tôi vào nhà tắm. Tim tôi như ngừng đập. Tôi thấy mình sao bi đát quá. Tôi bắt đầu ra sức hít thở thật nhiều không khí vì biết rằng lát nữa đây tôi sẽ rất cần nó.

To my surprise there wasn’t any bucket or bottles in the bathroom. “Am I off the hook?” I asked myself. This looked too easy. I timidly watched Mother as she turned the cold water tap in the bathtub fully open. I thought it was odd that she forgot to turn on the hot water as well. As the tub began to fill with cold water, Mother tore off my clothes and ordered me to get into the tub. I got into the tub and laid down. A cold fear raced throughout my body.

Nhưng tôi hơi ngạc nhiên khi chẳng thấy có cái xô hay chai lọ nào trong nhà tắm cả. “Mình thoát chết rồi sao?” – Tôi tự hỏi. Chuyện này có vẻ như quá dễ dàng. Tôi nép người rụt rè quan sát mẹ vặn vòi nước lạnh cho nước chảy vào bồn tắm. Quái lạ thật, sao mẹ không mở luôn vòi nước nóng kia chứ. Khi nước lạnh đã chảy đầy vào bồn tắm, mẹ lột hết quần áo của tôi và bắt tôi bước vào. Tôi run rẩy bước vào trong bồn tắm và nằm xuống. Một cái lạnh thấu tim gan chạy khắp cơ thể tôi.

“Lower!” Mother yelled. “Put your face in the water like this!” She then bent over, grabbed my neck with both hands and shoved my head under the water. Instinctively, I thrashed and kicked, trying desperately to force my head above the water so I could breathe. Her grip was too strong. Under the water I opened my eyes. I could see bubbles escape from my mouth and float to the surface as I tried to shout. I tried to thrust my head from side to side as I saw the bubbles becoming smaller and smaller. I began to feel weak. In a frantic effort I reached up and grabbed her shoulders. My fingers must have dug into her because Mother let go. She looked down on me, trying to get her breath. “Now keep your head below the water, or next time it will be longer!”

- Thấp người xuống! – Mẹ thét lên. – Cho cái mặt của mày xuống dưới nước như thế này này.
Nói rồi bà khom người, hai tay chộp lấy cổ tôi, nhận đầu tôi xuống nước. Theo bản năng, tôi vùng vẫy, quẫy đạp, cố gắng một cách vô vọng ngoi đầu lên khỏi mặt nước để thở. Nhưng bàn tay gọng kìm của bà quá mạnh. Bị nhấn đầu xuống nước, nhưng tôi vẫn cố mở to mắt để còn hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trong lúc vùng vẫy la hét, tôi thấy những quả bóng nước đua nhau thoát ra từ miệng tôi rồi nổi lên mặt nước. Càng cố vùng vẫy, cảm giác ngộp thở càng nhanh chóng cuốn lấy tôi. Những quả bóng nước nhỏ dần, nhỏ dần rồi thưa hẳn. Tôi biết mình đang đuối dần đi. Nhưng bản năng sinh tồn khiến tôi lại cố sức chống chọi điên cuồng. Tôi trồi người lên và túm lấy vai bà ấy. Trong lúc hoảng loạn, hẳn là các ngón tay của tôi đã bấu vào bà ấy rất mạnh nên bà mới buông tôi ra. Bà ấy nhìn tôi mà thở không ra hơi :
- Giờ thì mày phải tự ngụp đầu xuống nước như vậy đi, nếu không thì lần sau mày sẽ phải chịu như thế lâu hơn nữa đấy!

I submerged my head, keeping my nostrils barely above the surface of the water. I felt like an alligator in a swamp. When Mother left the bathroom, her plan became more clear to me. As I laid stretched out in the tub, the water became unbearably cold.
It was as though I was in a refrigerator. I was too frightened of Mother to move, so I kept my head under the surface as ordered.
Hours passed and my skin began to wrinkle. I didn’t dare touch any part of my body to try to warm it. I did raise my head out of the water, far enough to hear better. Whenever I heard somebody walk down the hall outside the bathroom, I quietly slid my head back into the coldness.
Usually the footsteps I heard were one of my brothers going to their bedroom. Sometimes one of them came into the bathroom to use the toilet. They just glared at me, shook their heads and turned away. I tried to imagine I was in some other place, but I could not relax enough to daydream.

Tôi hít một hơi dài rồi từ từ dìm đầu mình xuống nước. Tôi cố tình chừa lại đúng cái mũi bên trên mặt nước mà thôi. Tôi thấy mình không khác gì một con cá sấu nằm dưới đầm lầy. Khi mẹ quay lưng rời khỏi nhà tắm, tôi đã hiểu bà ấy muốn gì ở tôi. Nằm duỗi thẳng tay chân trong bồn tắm, tôi cảm nhận rõ cái lạnh thấu xương đang ăn dần ăn mòn da thịt mình. Cảm giác tê buốt ấy chẳng khác nào tôi đang bị nhốt trong một cái tủ lạnh. Tôi sợ mẹ đến nổi không dám cử động, chỉ cố giữ cho đầu mình luôn ở bên dưới mặt nước theo lệnh của bà ấy.
Nhiều giờ trôi qua, da tôi bắt đầu nhăn nhúm lại. Tôi không dám động vào bất cứ phần nào trên than thể của mình để làm ấm nó. Thỉnh thoảng tôi nhổm cao đầu lên khỏi mặt nước để tai có thể nghe thấy mọi động tĩnh xung quanh. Mỗi khi nghe thấy có tiếng ai đó gần nhà tắm, tôi lại lẳng lặng dìm đầu xuống dưới mặt nước lạnh băng.Tiếng bước chân tôi nghe thường là do mấy người an hem trai của tôi đi về phòng ngủ hoặc vào nhà tắm để sử dụng toa-lét. Thấy tôi nằm đó trong bộ dạng như vậy, họ chỉ liếc nhìn tôi lắc đầu rồi bỏ đi. Tôi nhắm mắt cố tưởng tượng mình đang ở một nơi nào khác, nhưng tôi thật sự không còn tâm trí và sức lực đâu mà mơ mộng nữa.

Before the family sat down for dinner, Mother came into the bathroom and yelled at me, telling me to get out of the bathtub and put on my clothes. I responded immediately, grabbing a towel to dry myself. “Oh, no!” she screamed. “Put your clothes on the way you are!” Without hesitating, I obeyed her command. My clothes were soaked as I ran downstairs to sit in the backyard as instructed. The sun had begun to set, but half the yard was still in direct sunlight. I tried to sit in a sunny area, but Mother ordered me into the shade. In the corner of the backyard, while sitting in my POW position, I shivered.

Trước khi vào bàn ăn tối, mẹ bước vào nhà tắm và hét vào mặt tôi, bảo tôi hãy ra khỏi bồn tắm mà mặc quần áo vào. Tôi lập tức làm theo, chộp lấy một cái khăn tắm toan lau khô người.
- Ồ, không! – Bà ta lại hét lên. – Mày cứ thế mặc quần áo vào cho tao!
Không chút do dự, tôi ngoan ngoãn làm theo lệnh của bà. Rồi cũng theo yêu cầu của bà, tôi chạy ra sân sau và lại ngồi trên mấy cục đá trong bộ quần áo ướt sũng. Mặt trời đang dần khuất bóng, nhưng nửa phần sân ngoài cùng vẫn còn sáng lắm. Tôi men đến ngồi ở nơi có ánh nắng, nhưng mẹ bắt tôi phải ngồi vào chỗ nào có bóng râm. Ngồi trong góc sân với tư thế của một tù nhân chiến tranh, tôi bắt đầu run cầm cập, hai hàm răng đánh vào nhau kêu lạch cạch.

I wanted only a few seconds of heat, but with every passing minute my chances of drying off were becoming less and less. From the upstairs window I could heard the sound of “the family” passing dishes full of food to each other. Once in a while, a burst of laughter would escape through the window. Since Father was home, I knew that whatever Mother had cooked was good. I wanted to turn my head and look up to see them eating, but I didn’t dare. I lived in a different world. I didn’t even deserve a glance at the good life.
Tôi chỉ muốn được sưởi ấm dù chỉ vài giây ít ỏi thôi, nhưng cứ mõi phút trôi qua, ánh mặt trời lại nhạt dần và cơ hội cho tôi hong khô quần áo hầu như chỉ là ảo tưởng. Qua ô cửa sổ ở nhà trên, tôi có thể nghe thấy những âm thanh lanh canh của chén đĩa trong lúc “gia đình” mình chuyền cho nhau những đĩa thức ăn đầy ắp. Thi thoảng tôi còn nghe thấy những tràng cười ngả ngớn vọng xuống. Từ lúc cha còn ở nhà, tôi đã biết mẹ nấu món gì cũng ngon. Tôi muốn mon men đến gần để xem họ ăn uống, nhưng tôi không dám. Tôi thuốc về một thế giới hoàn toàn khác. Thậm chí tôi còn không được phép liếc nhìn những người hạnh phúc hơn tôi.

The bathtub and the backyard treatment soon became routine. At times when I laid in the tub, my brothers brought their friends to the bathroom to look at their naked brother. Their friends often scoffed at me. “What did he do this time?” they’d ask.
Most of the time my brothers just shook their heads, saying, “I don’t know.”
With the start of school in the fall, came the hope of a temporary escape from my dreary life. Our fourthgrade homeroom class had a substitute teacher for the first two weeks.

Dìm đầu trong bồn tắm và ngồi trên đá ở sân sau đã sớm trở thành hình phạt thường xuyên và quen thuộc.
Thỉnh thoảng khi tôi đang bị bắt nằm trong bồn tắm, các an hem của tôi còn dẫn bạn bè của chúng đến để nhìn cảnh tôi trần truồng. Mỗi khi thấy tôi như thế, bọn chúng vẫn thường hỏi một cách dè bỉu:
- Lần này cậu ấy phạm lỗi gì vậy?Và lần nào cũng vậy, bao giờ các anh em của tôi cũng chỉ nhún vai và trả lời gọn lỏn:
- Tớ không biết.
Mùa thu đến, bọn trẻ chúng tôi lại bước vào mùa tựu trường. Đối với tôi, được đi học trở lại là niềm vui khôn xiết bởi tôi sẽ phần nào thoát khỏi cuộc sống ảm đạm, u tối khi ở nhà. Nhà trường thông báo giáo viên dạy lớp bốn của chúng tôi đang bị bệnh, vì thế chúng tôi có cô giáo dạy thế trong hai tuần đầu tiên.

They told us that our regular teacher was ill. The substitute teacher was younger than most of the other staff, and she seemed more lenient. At the end of the first week, she passed out ice cream to those students whose behavior had been good. I didn’t get any the first week, but I tried harder and received my reward at the end of the second week. The new teacher played “pop hits” on 45rpm records, and sang to the class. We really liked her. When Friday afternoon came, I didn’t want to leave.
After all the other students had gone, she bent close to me and told me I would have to go home. She knew I was a problem child. I told her that I wanted to stay with her. She held me for a moment, then got up and played the song I liked best. After that I left. Since I was late, I ran to the house as fast as I could and raced through my chores. When I was finished, Mother sent me to the backyard to sit on the cold cement deck.

Cô giáo dạy thế ấy trẻ hơn nhiều so với hầu hết các giáo viên khác, và trông cô cũng rất phúc hậu nữa. Vào cuối tuần lễ thứ nhất, cô đã tặng những que kem mát lạnh cho những học sinh có hạnh kiểm tốt. Tôi không nằm trong số đó ở tuần đầu tiên, nhưng tôi đã cố gắng rất nhiều và nhận được phần thưởng của cô vào cuối tuần lễ thứ hai. Cô còn mở cho chúng tôi nghe đĩa nhạc gồm những bài hát nổi tiếng. Chúng tôi thật sự rất quý mến cô. Buổi chiều thứ Sáu hôm ấy, tôi không chịu ra về. Sau khi các bạn học khác của tôi về hết, cô cúi xuống sát bên tôi và nói rằng tôi phải về nhà thôi. Cô còn nói rằng cô biết tôi là một học sinh cá biệt. Tôi nói với cô tôi muốn được ở bên cạnh cô. Cô ôm lấy tôi một lát rồi đứng dậy và mở bài hát mà tôi thích nhất. Sau cùng tôi cũng phải ra về. Vì về trễ, nên tôi cố hết sức chạy về nhà càng nhanh càng tốt và tiếp tục chạy đua với núi công việc của mình. Xong việc, mẹ lại bắt tôi ra ngoài sân, ngồi lên trên cái bục xi măng lạnh cóng.


That Friday, I looked up at the thick blanket of fog covering the sun, and cried inside. The substitute teacher had been so nice to me. She treated me like a real person, not like some piece of filth lying in the gutter. As I sat outside feeling sorry for myself, I wondered where she was and what she was doing. I didn’t understand it at the time, but I had a crush on her. I knew that I wasn’t going to be fed that night, or the next.

Hôm thứ sáu khi nhìn lên bầu trời u ám dày đặc một màn sương mờ, trong tôi như bật khóc. Cô giáo ấy đã đối xử rất tốt với tôi. Cô ấy đối xử với tôi như với một con người thực sự, chứ không phải như với một thứ rác rưởi nằm sâu dưới cống rãnh. Tôi ngồi đó, cảm thấy thương cảm cho chính mình. Rồi tôi tự hỏi không biết giờ này cô giáo đang ở đâu và cô đang làm gì. Tôi đã không hiểu được cảm giác đó là thế nào, nhưng hình ảnh cô giáo gần như đã chiếm trọng trái tim tôi. Tôi biết chắc rằng đêm hôm đó và cả hôm sau nữa, tôi sẽ bị bỏ đói.

Since Father wasn’t home, I would have a bad weekend. Sitting in the cool air in the backyard, on the steps, I could hear the sounds of Mother feeding my brothers. I didn’t care. Closing my eyes, I could see the smiling face of my new teacher. That night as I sat outside shivering, her beauty and kindness kept me warm.

Kể từ khi cha không còn ở nhà, những ngày cuối tuần đối với tôi quả là những ngày tồi tệ. Ngồi trên bậc thềm dưới màn đêm giá lạnh ngoài sân, tôi nghe rõ tiếng mẹ đang cho các an hem của tôi ăn. Nhưng tôi không quan tâm. Tôi nhắm mắt lại, gương mặt dịu dàng đang mỉm cười của cô giáo lại hiện rõ trong tôi. Đêmhôm ấy, tôi ngồi run rẩy giữa trời đêm giá lạnh, nhưng vẻ đẹp và sự tử tế của cô giáo đã khiến lòng tôi ấm lại.

By October, my morbid life was in full swing. Food was scarce at school. I was easy prey for school bullies, who beat me up at will. After school I had to run to the house and spill the contents of my stomach for Mother’s inspection. Sometimes she would have me start my chores right away. Sometimes she would fill the bathtub with water. If she was really in a good mood, she fixed up the gas mixture for me in the bathroom. If she got tired of having me around her house, she sent me out to find some mowing jobs, but not before beating me. A few times she whipped me with the dog’s chain. It was very painful, but I just gritted my teeth and took it. The worst pain was a blow to the backs of my legs with the broom handle. Sometimes blows from the broom handle would leave me on the floor, barely able to move. More than once I hobbled down the street, pushing that old wooden lawn mower, trying to earn her some money.

Vào tháng mười, cuộc sống khốn khổ của tôi chuyển sang giai đoạn cao trào. Thức ăn ở trường tôi trở nên khan hiếm. Ngoài ra, tôi còn trở thành nạn nhân của bọn học sinh côn đồ, chúng có thể đánh tôi bất cứ khi nào chúng muốn. Sau giờ học, tôi đều chạy về nhà và nôn hết những gì có trong bụng ra cho mẹ kiểm tra. Có hôm mẹ để cho tôi bắt đầu làm việc nhà ngay, nhưng cũng có hôm bà lại muốn chơi trò đổ đầy nước lạnh vào bồn tắm rồi bắt tôi dìm đầu vào. Nếu hôm nào thực sự khỏe, bà ấy sẽ pha cho tôi hỗn hợp hơi ngạt trong nhà tắm. Còn hôm nào bà ấy chán ngán vì cứ phải lặp đi lặp lại các hình phạt với tôi xung quanh nhà, bà lại đẩy tôi ra đường để đi làm công việc cắt cỏ; tất nhiên là chỉ sau khi đánh đập tôi chán chê mà thôi. Có vài lần bà ấy còn dùng dây xích chó để quất vào người tôi. Rất đau, nhưng tôi đã cố cắn răng chịu đựng. Nhưng đau đớn nhất đối với tôi là bị mẹ dùng cán chổi đánh từ phía sau vào hai chân. Có khi những cú đánh thẳng tay đó khiến tôi ngã sống soài trên nền nhà, đau đớn đến nỗi không thể gượng dậy. Có lần sau khi bị đánh xong, tôi cũng phải cố lồm cồm bò dậy rồi tập tễnh xuống đường, tay đẩy cái máy cắt cỏ cũ kỹ, có lê lết từ nhà này sang nhà khác để xin cắt cỏ và kiếm tiền mang về cho bà ấy.

There finally came a time when it didn’t do me any good for Father to be home because Mother had forbidden him to see me. My hope deteriorated and I began to believe that my life would never change. I thought I would be Mother’s slave for as long as I lived. With every passing day, my willpower became weaker. I no longer dreamed of Superman or some imaginary hero who would come and rescue me. I knew that Father’s promise to take me away was a hoax. I gave up praying and thought only of living my life one day at a time.

Thế rồi cũng có một ngày cha tạt ngang về nhà, nhưng rồi mọi thứ chẳng khác gì so với lúc không có cha, bởi mẹ đã cấm không cho cha gặp tôi. Những tia hy vọng còn sót lại trong tôi bỗng trở nên mong manh hơn bao giờ hết, và tôi bắt đầu tin rằng cuộc đời của tôi sẽ mãi mãi không bao giờ thay đổi. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ làm nô lệ cho mẹ đến khi nào tôi chết đi mới thôi. Từng ngày trôi qua, ý chí và nghị lực sống trong tôi trở nên cạn kiệt. Tôi không còn hơi sức đâu mà mơ mộng về siêu nhân hay bất kỳ một vị anh hùng nào nữa. Tôi cũng lờ mờ nhận ra lời hứa ngày trước của cha chỉ là một trò lừa bịp. Tôi thôi không còn cầu nguyện gì nữa và chỉ tập trung vào việc làm sao để sống cho qua ngày mà thôi.

One morning at school, I was told to report to the school nurse. She questioned me about my clothes and the various bruises that spanned the length of both my arms. At first I told her what Mother had instructed me to tell her. But as my trust in her began to grow, I told her more and more about Mother. She took notes and told me I should come to see her anytime I wanted to talk to somebody. I learned later that the nurse became interested in me because of some reports she had received from the substitute teacher, earlier in the school year.

Một buổi sáng nọ khi tôi đang ở trong lớp học, cô ý tá của trường yêu cầu tôi ra gặp cô. Cô cứ gặng hỏi tôi về quần áo cũng như về những vết bầm tím khắp hai cánh tay của tôi. Lúc đầu, tôi chỉ nói với cô ấy những gì mẹ đã dặn tôi. Nhưng chẳng hiểu sao sau đó tôi lại cảm thấy tin tưởng cô, và thế là tôi đã nói với cô nhiều, nhiều điều hơn về mẹ. Cô ghi chú lại tất cả và nói rằng bất cứ khi nào tôi muốn chia sẻ điều gì, hãy đến tim gặp cô. Một thời gian sau đó, tôi mớibiết rằng cô ý tá ấy đặc biệt quan tâm đến tôi là do cô giáo dạy thế hồi đầu năm học đã nhờ cô lưu ý đến tôi.

During the last week in October, it was tradition at Mother’s house for the boys to carve designs on pumpkins. I had been denied this privilege since I was seven or eight years old. When the night came to carve the pumpkins, Mother filled the tub just as soon as I had finished my chores. Again she warned me about keeping my head under the water. As a reminder, she grabbed my neck and pushed my head under the water. Then she stormed out of the bathroom, turning the light out as she went. Looking to my left, I could see through the small bathroom window that night was beginning to fall. I passed the time by counting to myself. I started at one and stopped at one thousand. Then I started over. As the hours passed, I could feel the water slowly draining away. As the water drained, my body became colder and colder. I cupped my hands between my legs and laid the length of my body against the right side of the bathtub.

Trong suốt tuần lễ cuối cùng của tháng Mười, gia đình tôi có một truyền thống là các cậu con trai sẽ được khắc nhiều hình thù lên những quả bí đỏ. Tôi không còn đặc quyền này kể từ khi tôi mới lên bảy hay tám tuổi gì đó. Tối hôm đó, ngay khi tôi vừa hoàn tất việc nhà, mẹ đã cho nước chảy đầy vào bồn tắm.
Bà lại cảnh cáo rằng tôi phải để đầu ngập dưới mặt nước, nếu không sẽ biết tay bà. Như để lời cảnh cáo thêm phần hiệu lực, bà ấy thộp lấy cổ tôi, dìm thẳng đầu tôi xuống nước. Rồi bà lao ra khỏi nhà tắm, không quên với tay tắt đèn. Tôi nhìn qua ô cửa sổ nhỏ trong nhà tắm, màn đêm đang dần buông xuống một cách nặng nề. Tôi giết thời gian bằng trò đếm nhẩm. Tôi bắt đầu đếm từ một đến một nghìn. Rồi lặp lại nhiều lần như vậy. Nhiều giờ trôi qua, tôi cảm giác nước trong bồn đang dần vơi đi. Nước càng rút bớt thì cả người tôi càng tê cóng. Tôi kẹp hai tay vào giữa hai chần và thu người co ro vào cạnh bồn tắm.

I could hear the sounds of Stan’s Halloween record that Mother had bought for him several years before. Ghosts and ghouls howled, and doors creaked open. After the boys had carved their pumpkins, I could hear Mother in her soothing voice telling them a scary story. The more I heard, the more I hated each and every one of them. It was bad enough waiting like a dog out in the backyard on the rocks while they enjoyed dinner, but having to lay in the cold bathtub, shivering to keep warm while they ate popcorn and listened to Mother’s tales made me want to scream.

Tôi có thể nghe văng vẳng bài hát phát ra từ đĩa nhạc Halloween mà mẹ đã mua cho Stan nhiều năm trước đó. Tiếng yêu quỷ, ma cà rồng rít hú liên hồi, và cả tiếng những cánh cửa mở kêu ken két nữa. Sau khi mấy người anh em trai của tôi khắc xong hình lên những quả bí, tôi lại nghe tiếng mẹ kể cho họ nghe chuyện kinh dị bằng một giọng êm dịu mà chắc chắn là không bao giờ bà dành cho tôi. Càng nghe, tôi càng thấy căm ghét tất cả bọn họ. Đối với tôi, việc phải ngồi trên đá phơi mình như một con chó ngoài sân trong lúc họ ăn tối đã là quá đủ. Đằng này, trong khi họ vừa được ăn bỏng ngô vừa được quây quần nghe mẹ kể chuyện thì tôi lại thu lu trong cái bồn nước lạnh giá, điều này đã quá sức chịu đựng của tôi và tôi chỉ muốn gào thét lên thật to mới vơi bớt những uất ức và hờn tủi trong lòng.

Mother’s tone of voice that night reminded me of the kind of Mommy I had loved so many years ago. Now, even the boys refused to acknowledge my presence in the house. I meant less to them than the spirits that howled from Stan’s record. After the boys went to bed, Mother came into the bathroom. She appeared startled to see me still laying in the bathtub. “Are you cold?” she sneered. I shivered and shook my head indicating that I was very cold. “Well, why doesn’t my precious little boy get his ass out of the bathtub and warm his hide in his father’s bed?”

Giọng nói dịu dàng của mẹ đêm hôm đó làm tôi nhớ về một người mẹ mà tôi đã rất mực quý yêu nhiều năm về trước. Còn bây giờ, ngay cả các anh em trai của tôi cũng lờ tôi đi như thể tôi không hề tồn tại trong căn nhà ấy vậy. Đối với họ, tôi còn không bằng những hồn ma kêu gào trong đĩa hát của Stan nữa.
Sau khi các cậu con trai đi ngủ, mẹ mới đi vào nhà tắm. Bà giả vờ giật mình khi nhìn thấy tôi vẫn nằm trần truồng ở đấy.
- Con có lạnh không nào? - Bà mỉa mai. Tôi run rẩy gật đầu để bà ấy thầy là tôi đang rất rất lạnh. Bà lại buông lời giễu cợt: - Chà, tại sao thằng con yêu quý bé bỏng của ta không vác xác ra khỏi bồn tắm mà vào giường cha nó ngủ cho ấm nhỉ?

I stumbled out of the tub, put on my underwear and crawled into Father’s bed, soaking the sheets with my wet body. For reasons I didn’t understand Mother had decided to have me sleep in the master bedroom, whether Father was home or not.
She slept in the upstairs bedroom with my brothers. I didn’t really care as long as I didn’t have to sleep on the army cot in the cold garage. That night Father came home, but before I could say anything to him, I fell asleep.

Tôi đứng bật dậy, suýt ngã khỏi bồn tắm, vội vàng mặc quần áo lót vào người rồi bò ngay vào giường của cha. Tôi làm ướt hết ra trải giường vì cả thân người tôi ướt sũng. Chẳng hiểu sao mẹ lại để cho tôi được ngủ trên giường lớn, còn bà ấy ngủ cùng phòng với các con của bà ở nhà trên. Tôi chẳng mấy quan tâm, miễn là tôi không phải ngủ trên cái giường cũ kỹ trong ga-ra lạnh lẽo là được rồi. Đêm hôm ấy, cha về. Nhưng tôi chưa kịp nói với ông lời nào thì đã ngủ thiếp đi vì quá kiệt sức.

By Christmas, my spirit was drained. I detested being home during the twoweek vacation and impatiently awaited my return to school. On Christmas Day I received a pair of roller skates. I was surprised to get anything at all, but as it turned out, the skates were not a gift given in the spirit of Christmas. The skates proved to be just another tool for Mother to get me out of the house and make me suffer. On weekends Mother made me skate outside when the other children were inside because of the chilly weather. I skated up and down the block, without even a jacket to keep me warm. I was the only child outside in the neighborhood. More than once, Tony, one of our neighbors, stepped outside to get his afternoon newspaper and saw me skating. He’d give me a cheerful smile before scurrying back inside to get away from the cold. In an effort to keep warm, I skated as fast as I could. I could see smoke rising from the chimneys of houses that had fireplaces. I wished that I could be inside, sitting by a fire. Mother had me skate for hours at a time. She called me in, only when she wanted me to complete some chores for her.

Khi Giáng sinh đến cũng là lúc tinh thần tôi sa sút nghiêm trọng. Tôi ghét cay ghét đắng khi phải ở nhà trong suốt kỳ nghỉ kéo dài hai tuần liền. Tôi cứ mang tâm trạng thấp thỏm và nôn nóng đợi đến ngày được đi học trở lại. Vào ngày lễ Giáng sinh, tôi nhận được món quà là một đôi giày trượt pa-tanh. Tôi rất ngạc nhiên chẳng hiểu sao mình lại được nhận quà. Nhưng khi mở ra, tôi hiểu ngay đôi giày trượt pa-tanh ấy không phải một món quà được ban cho tôi theo tinh thần của ngày lễ Giáng sinh. Chắc hẳn đôi giày chỉ là một công cụ mới mà mẹ dùng để bắt tôi ra khỏi nhà và khiến tôi phải chịu đựng một đau đớn nào đấy. Mọi chuyện diễn ra đúng như tôi đoán. Vào những ngày cuối tuần, trong khi các anh em của tôi được ở trong nhà để tránh cái rét mướt của thời tiết thì mẹ lại bắt tôi phải ra ngoài trượt pa-tanh với đôi giày ấy. Tôi cứ thế trượt lên trượt xuống các dãy nhà, trên người thậm chí cũng không có lấy một cái áo khoác để giữ ấm. Lúc đó, tôi là đứa trẻ duy nhất lang thang ở ngoài đường. Có lần, khi người hàng xóm của tôi là Tony ra ngoài sân để lấy báo đã bắt gặp tôi đang trượt pa-tanh giữa trời giá rét. Ông chỉ kịp nhìn tôi cười thật tươi rồi vội vã quay trở vào nhà để tránh cái lạnh buốt thịt buốt da. Để giữ ấm cho cơ thể, tôi cố sức trượt càng nhanh càng tốt. Tôi thấy khói bốc lên từ ống khói của những ngôi nhà có bếp lửa. Tôi ước sao mình cũng được ở đó, ngồi sưởi ấm bên bếp lửa hồng. Mỗi lần tống tôi ra ngoài, mẹ bắt tôi phải trượt trong nhiều giờ liền. Bà chỉ gọi tôi vào nhà khi muốn tôi làm cho bà việc nào đó mà thôi.

At the end of March that year, Mother went into labor while we were home from school on Easter vacation. As Father drove her to a hospital in San Francisco, I prayed that it was the real thing and not false labor. I wanted Mother out of the house so badly. I knew that with her gone, Father would feed me. I was also happy to be free from the beatings.
While Mother was in the hospital, Father let me play with my brothers. I was immediately accepted back into the fold. We played “Star Trek”, and Ron gave me the honor of playing the role of Captain Kirk. The first day Father served sandwiches for lunch and let me have seconds. When Father went to the hospital to see Mother, the four of us played across the street at the home of a neighbor named Shirley. Shirley was kind to us and treated us as though we were her own children. She kept us entertained with games like pingpong, or just let us run wild outside. In some ways Shirley reminded me of Mom, in the early days before she started beating me.

Cuối tháng Ba năm ấy, mẹ tôi đau đẻ trong lúc chúng tôi đang được nghỉ học nhân dịp lễ Phục sinh. Khi cha lái xe đưa bà đến bệnh viện ở San Francisco, tôi đã cầu mong cho đó là sự thật. Tôi muốn mẹ ra khỏi nhà vô cùng. Tôi biết rằng nếu không có bà ở nhà, cha sẽ cho tôi ăn. Và tôi cũng rất hạnh phúc vì sẽ thoát khỏi đòn roi của mẹ.Trong thời gian mẹ nằm viện, cha để cho tôi chơi với các anh em của mình. Tôi lập tức được đón nhận trở lại. Chúng tôi chơi trò “Star Trek”[10], và Ron trao cho tôi vinh dự được làm Thuyền trưởng Kirk. Ngày đầu tiên không có mẹ ở nhà, buổi trưa cha cho chúng tôi ăn bánh sandwich và tôi được ăn những hai cái. Khi cha đến bệnh viện để thăm mẹ, cả bốn anh em chúng tôi chạy sang nhà hàng xóm là cô Shirley để chơi. Cô Shirley rất tốt với chúng tôi. Cô ấy đối xử với chúng tôi như với con ruột của mình vậy. Cô ấy cho chúng tôi được chơi đùa thoải mái với nhiều trò chơi thú vị như đánh bóng bàn, trốn tìm... Cũng có khi cô để cho chúng tôi tự do chạy nhảy trong sân nhà cô ấy, muốn làm gì thì làm. Chẳng hiểu sao ở cô Shirley có một vài điểm gợi tôi nhớ đến mẹ - vào những ngày xa xưa khi mà bà chưa hành hạ đánh đập tôi.

In a few days, Mother came home. She presented the family with a new baby brother named Kevin. After a few weeks had passed, things returned to normal. Father stayed away most of the time, and I continued to be the scapegoat upon which Mother vented her frustrations.
Mother rarely spent much time with neighbors, so it was not natural for her when she and Shirley became close friends. They visited each other daily. In Shirley’s presence Mother played the role of the loving, caring parent  just as she had when she was a Cub Scout den mother. After several months, Shirley asked Mother why David was not allowed to play with the other children. She was also curious why David was punished so often. Mother had a variety of excuses. David either had a cold or he was working on a school project. Eventually, she told Shirley that David was a bad boy and deserved being grounded for a long, long time.

Vài ngày sau đó, mẹ trở về nhà. Cùng xuất hiện với mẹ là em bé bà mới sinh, tên Kevin. Chỉ sau vài tuần, mọi chuyện lại trở về như cũ. Cha lại đi biền biệt. Tôi lại tiếp tục làm vật cho bà trút những cơn thịnh nộ.
Mẹ tôi rất hiếm khi giao du với hàng xóm, vì vậy thật khó hiểu khi bà và cô Shirley lại chơi rất thân với nhau. Họ thăm hỏi nhau hàng ngày. Mỗi lần cô Shirley sang chơi, mẹ lại đóng vai một bà mẹ dịu dàng yêu thương con cái. Vài tháng sau đó, cô Shirley có hỏi mẹ tôi rằng tại sao David không được chơi chung với những đứa trẻ khác. Cô ấy cũng rất tò mò không hiểu tại sao David lại hay bị phạt như vậy. Mẹ có rất nhiều lời giải thích khác nhau. Lúc thì David bị cảm hay David đang làm việc cho một chương trình nào đó ở trường học.
Sau cùng thì bà ấy cũng nói với cô Shirley rằng David là một đứa hư hỏng và đáng bị cho ở dưới tầng hầm mãi mãi.

In time, the relationship between Shirley and Mother became strained. One day, for no apparent reason, Mother broke all ties with Shirley. Shirley’s son was not allowed to play with the boys, and Mother ran around the house calling her a bitch. Even though I wasn’t allowed to play with the others, I felt a little-safer when Shirley and Mother were friends.

Rồi thì mối quan hệ giữa cô Shirley và mẹ cũng trở nên căng thẳng. Đến một ngày nọ, chẳng vì lý do gì, mẹ đã chắm dứt mọi quan hệ với cô Shirley. Con trai của cô ấy không được chơi với anh em nhà chúng tôi nữa, còn mẹ thì cứ đi vòng quanh nhà mình và gọi cô ấy là con chó cái. Cho dù tôi không được chơi chung với đám trẻ, nhưng khi cô Shirley còn qua lại với mẹ, tôi cũng cảm thấy mình được an toàn hơn.

One Sunday during the last month of summer, Mother came into the master bedroom where I had been ordered to sit on my hands in my POW position. She asked me to get up and sit on the corner of the bed. She then told me that she was tired of the life we were living. She told me she was sorry and that she wanted to make up for all the lost time. I smiled from ear to ear, as I jumped into her arms and held her tightly. As she ran her hand through my hair, I began to cry. Mother cried too, and I began to feel that my bad times were finished. I let go of our hug and looked into Mother’s eyes. I had to know for sure. I had to hear her say it again. “Is it really over?” I asked timidly.

Vào một ngày Chủ nhật trong tháng hè cuối cùng, mẹ đi thẳng vào giường ngủ lớn, nơi tôi đang bị bắt phải ngồi trong tư thế của tù nhân chiến tranh. Bà gọi tôi và ngồi vào một góc giường. Bà nói với tôi rằng bà đã quá chán ngán với cảnh sống này rồi. Bà nói rằng bà xin lỗi tôi và rằng bà muốn bù đắp cho tôi vì những thiệt thòi tôi đã chịu đựng trong thời gian vừa qua. Tôi cười toe toét, lao vào vòng tay của mẹ và ôm bà thật chặt. Khi mẹ đưa tay vuốt tóc tôi, tôi đã khóc. Mẹ cũng khóc. Tôi bắt đầu cảm thấy khoảng thời gian tồi tệ của mình đã kết thúc. tôi buông mẹ ra rồi nhìn sâu vào mắt bà. Tôi muốn thật chắc chắn về điều này. Tôi phải nghe bà ấy lặp lại một lần nữa. Tôi rụt rè hỏi mẹ:

“It’s over, sweetheart. After this moment, I want you to forget any of it happened at all. You will try to be a good boy, won’t you?”
I shook my head.
“Then, I’ll try to be a good mother.”
After making up, Mom let me take a warm bath and put on the new clothes I had received last Christmas. I had not been allowed to wear them before. Mom then took my brothers and I bowling while Father stayed home with Kevin. On the way home from the bowling alley, Mom stopped at a grocery store and bought each of us a toy top. When we got home, Mom said I could play outside with the other boys, but I took the top to the corner of the master bedroom and played by myself. For the first time in years, with the exception of holidays when we had guests in the house, I ate with my family at the dinner table.

- Tất cả đã chấm dứt thật rồi hả mẹ?
- Đã chấm dứt rồi, con yêu ạ. Kể từ giây phút này, mẹ muốn con hãy quên đi tất cả những gì đã xảy ra. Con sẽ cố gắng trở thành một đứa con ngoan của mẹ, đúng không nào?
Tôi gật đầu. Rồi bà nói tiếp:
- Rồi mẹ cũng sẽ cố gắng là một người mẹ tốt.
Sau khi nói chuyện xong, mẹ cho tôi tắm nước ấm và mặc quần áo mới cho tôi. Bộ quần áo mới đó là món quà tôi nhận được vào Giáng sinh năm ngoái nhưng mẹ chưa bao giờ cho tôi chạm vào nó. Rồi mẹ đưa anh em chúng tôi đi chơi bowling, còn cha ở nhà trông Kevin. Trên đường đi chơi bowling về, mẹ ghé qua cửa hàng tạp hóa mua cho mỗi chúng tôi một món đồ chơi đắt tiền. Về tới nhà, mẹ nói tôi có thể chơi cùng với các anh em của mình. Nhưng vì quá vui mừng với món đồ chơi mới, tôi đã mang nó về phòng để chơi một mình. Ngoại trừ những dịp lễ khi có khách đến chơi nhà, lần đầu tiên trong nhiều năm qua, tôi lại được ngồi ăn bữa tối cùng bàn với mọi người trong gia đình.

Things were happening too fast, and I felt that somehow it was too good to be true. As happy as I was, I felt as though I were walking on eggshells. I thought for sure Mother would wake up and change back to her old self. But she didn’t. I ate all I wanted for dinner, and she let me watch television with my brothers before we went to bed. I thought it was strange that she wanted me to continue to sleep with Father, but she said she wanted to be near the baby.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh và tôi có cảm tưởng như chúng tốt đẹp đến mức khó tin. Tôi cảm nhận niềm hạnh phúc ấy mong manh như thể tôi đang đi trên vỏ trứng vậy. Tôi nghĩ thế nào rồi mẹ cũng sẽ tỉnh ra và quay trở về với bản chất của bà. Nhưng mẹ đã không như tôi nghĩ. Tôi được ăn bất cứ thứ gì tôi thích trong bữa tối. Bà còn để cho tôi được xem ti-vi với các anh em mình trước khi đi ngủ. Tôi thất thật kỳ lạ khi mẹ vẫn muốn tôi tiếp tục ngủ với cha, nhưng bà chỉ nói rằng bà muốn được ở gần em bé mới sinh mà thôi.

The next day, while Father was at work, a lady from social services came to our house in the afternoon. Mom shooed me outside to play with my brothers, while she talked to the lady.
They talked for more than an hour. Before the lady left, Mom called me into our house. The lady wanted to talk to me for a few minutes. She wanted to know if I was happy. I told her I was. She wanted to know if I got along all right with my mom. I told her I did. Finally, she asked me if Mom ever beat me.

Buổi chiều hôm sau, trong lúc cha đi làm, một phụ nữ ở tổ chức dịch vụ xã hội đã đến nhà chúng tôi. Mẹ xua tôi ra ngoài chơi với các anh em để bà nói chuyện với khách. Họ đã nói chuyện với nhau hơn một giờ đồng hồ. Trước khi người phụ nữ ra về, mẹ gọi tôi vào nhà. Người phụ nữ ấy muốn nói chuyện với tôi một lát. Bà ấy muốn biết xem tôi sống có thoải mái không. Tôi trả lời bà rằng tôi đang rất vui. Bà ấy lại hỏi tôi có hòa thuận với mẹ không. Tôi trả lời là có. Cuối cùng, bà hỏi rằng mẹ có bao giờ đánh đập tôi không.
Before answering, I looked up at Mother, who smiled politely. I felt as though a bomb had exploded deep in the pit of my stomach. I thought I would throw up. It had suddenly occurred to me why Mother had changed the day before; why she had been so nice to me. I felt like a fool because I had fallen for it. I was so hungry for love that I had swallowed the whole charade.
Mother’s hand on my shoulder brought me back to reality.
“Well, tell her, sweetheart,” Mother said, smiling again. “Tell her that I starve you and beat you like a dog,” Mother snickered, trying to get the lady to laugh too.

Trước khi trả lời câu hỏi ấy, tôi ngước lên nhìn mẹ. Mẹ đang mỉm cười đầy ẩn ý. Đột nhiên tôi cảm thấy như vừa có một quả bom đã nổ thành một cái hố thật sâu trong lòng mình. Giờ thì tôi đã hiểu tại sao mẹ lại thay đổi như vậy và tại sao mẹ lại tốt với tôi vậy. Tôi thấy mình như một thằng khờ vì đã tin vào tất cả những điều đó. Tôi đã quá khao khát được yêu thương đến nỗi đã lãnh trọn cả một vố thật đau.
Mẹ đặt tay lên vai tôi khiến tôi giật mình trở về với thực tại.
- Nào, trả lời cô ấy đi con yêu. - Mẹ lại nói và mỉm cười. - Nói rằng mẹ đã bỏ đói con và đánh đập con như đánh một con cún vậy.
Mẹ lại khúc khích cười, cố pha trò cho người phụ nữ kia cũng cười theo.

I looked at the lady. My face felt flushed, and I could feel the beads of sweat forming on my forehead. I didn’t have the guts to tell the lady the truth. “No, it’s not like that at all,” I said. “Mom treats me pretty good.”
“And she never beats you?” the lady asked.
“No… uh… I mean, only when I get punished… when I’m a bad boy,” I said, trying to cover up the truth. I could tell by the look Mother gave me that I had said the wrong thing. She had brainwashed me for years, and I had said it badly. I could also tell that the lady had picked up on the communication between Mother and I.
“All right,” the lady said. “I just wanted to stop in and say hello.” After saying goodbye, Mother walked her visitor to the door.

Tôi nhìn người phụ nữ. Khuôn mặt tôi biểu lộ vẻ xúc động, và tôi cảm nhận rõ mồ hôi đang rịn ra trên trán mình. Tôi không đủ can đảm để nói cho người phụ nữ ấy biết sự thật.
- Không, không phải như thế đâu cô ạ. Mẹ cháu đối xử với cháu cũng tốt lắm.
- Vậy là mẹ chưa hề đánh cháu? - Người phụ nữ hỏi lại lần nữa.
- Không... à... ý cháu là, cháu chỉ bị phạt... khi nào cháu hư thôi.
Tôi cố lấp liếm để che giấu sự thật. Nhìn ánh mắt mẹ, tôi biết mình phải nói dối. Mẹ đã tẩy não cho tôi trong nhiều năm qua, và giờ đây tôi buộc phải nói đúng những điều xảo trá đó một cách bài bản. Qua cuộc trao đổi giữa mẹ và tôi, tôi nghĩ chắc người phụ nữ ấy cũng đã tin hoàn toàn những điều tôi vừa nói.
- Thôi được rồi. Tôi chỉ muốn ghé thăm và chào gia đình một tiếng thôi. - Người phụ nữ nói.
Sau khi chào tạm biệt nhau, mẹ tiễn người phụ nữ ra cửa.

When the lady was clearly gone, Mother closed the door in a rage. “You little shit!” she screamed. I instinctively covered my face as she began swinging. She hit me several times, then banished me to the garage. After she had fed her boys, she called me up to do my evening chores. As I washed the dishes, I didn’t feel all that bad. Deep in my heart I had known Mother was being nice to me for some reason other than wanting to love me. I should have known she didn’t mean it, because she acted the same way when somebody like Grandma came over for the holidays. At least I had enjoyed two good days. I hadn’t had two good days for a long time, so in an odd way it was worth it. I settled back into my routine and relied on my solitude to keep me going. At least I didn’t have to walk on eggshells anymore, wondering when the roof was going to cave in on me. Things were back to normal, and I was the servant for the family again.

Khi người phụ nữ ấy vừa đi khỏi hẳn, mẹ đóng sầm cửa lại trong một cơn cuồng nộ thấy rõ.
- Mày đúng là thằng ngu. - Bà thét lên.
Theo bản năng, tôi đưa hai tay che mặt lại để tránh những cú đấm bắt đầu trút xuống liên tục của bà. Đánh tôi một trận nhừ tử xong, bà lại tống tôi xuống ga-ra. Sau khi cho các con ăn, bà gọi tôi lên để làm những công việc thường lệ của buổi tối. Lạ thay, trong lúc đứng rửa chén, tôi cảm thấy mọi chuyện cũng bình thường. Ngay khi bà vừa thay đổi thái độ với tôi mấy hôm trước, từ tận sâu trong tâm khảm, tôi cũng đã nghĩ mẹ đối xử tốt với tôi chẳng qua là vì lý do nào đó, chứ chẳng phải vì bà thực sự yêu thương tôi. Tôi đã biết rằng mẹ không đời nào lại có ý tốt như thế, vì bà ấy đã hành động y như những lần nhà tôi có khách đến chơi. Nhưng ít ra thì tôi cũng đã có được hai ngày vui vẻ. Cũng đã rất lâu rồi tôi không có được những ngày vui và thoải mái như thế, vậy nên xem xét cho cùng thì điều đó cũng đáng lắm chứ. Tôi lại trở về với cuộc sống bình thường như những ngày trước đó. Tôi lại nương nhờ vào chính sự cô độc của mình để tiếp tục tồn tại từng ngày một. Ít ra thì tôi cũng không phải sống trong thấp thỏm, không phải tự hỏi chẳng biết lúc nào thì ống trời sập xuống để chôn vùi tôi trong tận cùng hố sâu. Mọi thứ lại trở về bình thường, tôi lại trở về làm tên đầy t của gia đình.

Even though I had begun to accept my fate, I never felt as alone, as I did on the mornings that Father went to work.
He got out of bed about 5:00 A.M. on work days. He didn’t know it, but I was always awake too. I’d listen to him shaving in the bathroom, and I would hear him walking to the kitchen to get something to eat. I knew that when he put on his shoes, he was about ready to leave the house. Sometimes I turned over just in time to see him pick up his dark blue, Pan Am overnight bag. He’d kiss me on the forehead and say, “Try to make her happy and stay out of her way.”

Mặc dù đã dần chấp nhận số phận của mình, nhưng cứ vào mỗi buổi sáng khi cha từ biệt cả nhà đi làm, tôi lại cảm thấy lạc lõng hơn bao giờ hết. Vào những ngày làm việc, cha luôn thức dậy lúc năm giờ sáng. Cha không biết rằng tôi cũng luôn thức dậy theo ông. Tôi nghe thấy tiếng ông cạo râu trong nhà tắm, rồi tôi nghe thấy tiếng chân ông đi vào nhà bếp tìm thứ gì đó để ăn. Tôi còn biết lúc cha lúi húi mang giày vào cũng là lúc ông sắp ra khỏi nhà. Nếu thấy tôi thập thò đâu đó, ông sẽ gọi toi lại và hôn lên trán tôi rồi căn dặn:
- Cố mà làm vui lòng mẹ con, và tránh xa bà ấy ra con nhé.

I tried not to cry, but I always did. I didn’t want him to leave. I never told him, but I am sure he knew. After he closed the front door, I counted the steps that it took him to get to the driveway. I heard him walking on the pathway from the house.
In my mind, I could see him turning left down the block to catch the bus to San Francisco. Sometimes, when I felt brave, I hopped out of bed and ran to the window so I could catch a glimpse of Father. I usually stayed in bed and rolled over to the warm place where he had slept. I imagined that I could hear him long after he was gone. And when I accepted the fact that he was truly gone, I had a cold, hollow feeling deep in my soul. I loved my Father so much. I wanted to be with him forever, and I cried inside because I never knew when I was going to see Father again.

Những khi nghe cha nói như vậy, tôi luôn cố để không bật khóc, nhưng lần nào cũng vậy, mắt tôi lại nhòe nhoẹt nước. Tôi không muốn rời xa cha. Tôi chưa bao giờ nói ra điều đó, nhưng tôi biết chắc rằng cha hiểu. Sau khi đóng cửa trước lại, tôi bắt đầu đếm số bước chân cha, hình dung thấy ông ra đến đường lớn. Tôi còn cố dõng tai để nghe thấy tiếng chân cha bước đi trên đường. Tôi còn tiếp tục hình dung thấy cha rẽ trái đi xuống con đường chính trong khu phố và đón chuyến xe buýt đến San Francisco. Đôi khi, tôi đánh liều chạy đến bên cửa sổ để được nhìn thoáng qua bóng cha một lần nữa. Sau khi biết chắc là cha đã đi, tôi nằm lăn qua lăn lại bên phần giường vẫn còn vương lại hơi ấm của cha. Nhưng cũng chính vào lúc tôi biết là cha đã đi khỏi, tận sâu trong hồn mình tôi lại cảm thấy một cảm giác thật trống rỗng và lẻ loi. Tôi yêu cha nhiều lắm. Tôi muốn được ở bên cạnh ông ấy mãi mãi. Nước mắt lại chảy trong lòng tôi, bởi tôi không bao giờ biết được rằng khi nào tôi mới lại được
nhìn thấy cha.

CHAPTER 7 - THE LORD’S PRAYER

About a month before I entered the fifth grade, I came to believe that for me, there was no God.
As I sat alone in the garage, or read to myself in the near darkness of my parents’ bedroom, I came to realize that I would live like this for the remainder of my life. No just God would leave me like this. I believed that I was alone in my struggle and that my battle was one of survival.

CHƯƠNG 7 - LỜI CẦU CHÚA

Khoảng một tháng trước khi bước vào năm học lớp năm, tôi bắt đầu tin rằng Chúa không hề tồn tại.
Mỗi khi ngồi một mình trong ga-ra lạnh lẽo hoặc ngồi lẩm bẩm trong bóng đêm ngay bên cạnh phòng ngủ của cha mẹ, tôi nhận ra rằng mình sẽ phải sống như thế này trong suốt phần đời còn lại. Không Chúa anh minh nào lại để cho tôi phải sống như thế cả. Tôi biết mình chỉ là một chiến binh đơn độc trong trận chiến sinh tồn này mà thôi.

By the time I had decided that there was no God, I had totally disconnected myself from all physical pain. Whenever Mother struck me, it was as if she were taking her aggressions out on a rag doll. Inside, my emotions swirled back and forth between fear and intense anger. But outside, I was a robot, rarely revealing my emotions; only when I thought it would please The Bitch and work to my advantage. I held in my tears, refusing to cry because I didn’t want to give her the satisfaction of my defeat.

Chính trong giây phút tôi không còn tin vào sự tồn tại của Chúa nữa, tôi như được giải thoát khỏi mọi đau đớn về thể xác. Giờ đây những trận đòn thẳng tay và tàn nhẫn của mẹ trút lên tôi cũng giống như trút lên một con búp bê rách nát mà thôi. Cảm xúc trong tôi giờ đây hoàn toàn bị xáo trộn và giằng xé giữa sợ hãi và oán hận tột độ. Nhưng tôi hiếm khi bộc lộ cảm xúc của mình. Tôi chỉ làm điều đó khi nào tôi thấy cần phải khiến cho con mụ đó hài lòng và khi nào điều đó thật sự có ích cho tôi. Tôi luôn cố nuốt nước mắt vào trong, cắn răng để không bật khóc bởi tôi không muốn bà ấy thảo mãn vì khuất phục được tôi.


At night I no longer dreamed, nor did I let my imagination work during the day. The once vibrant escapes of watching myself fly through the clouds in bright blue costumes, were now a thing of the past. When I fell asleep, my soul became consumed in a black void. I no longer awoke in the mornings refreshed; I was tired and told myself that I had one day less to live in this world. I shuffled through my chores, dreading every moment of every day. With no dreams, I found that words like hope and faith were only letters, randomly put together into something meaningless- words only for fairy tales.

Đêm đến, tôi đã thôi không còn mơ mộng nữa. Ban ngày, tôi cũng không để cho đầu óc nghĩ ngợi điều gì vẫn vơ. Những phút giây bay bổng đắm chìm trong cơn mộng tưởng được vút lên trời cao trong bộ áo choàng màu xanh tươi sáng giờ cũng đã chìm vào quên lãng. Khi tôi ngủ, tâm hồn như rơi vào một khoảng không tối đen vô tận. Mỗi sáng thức giấc, tôi mỏi mệt tự nhủ rằng chỉ còn một ngày nữa để sống trên cõi đời này mà thôi. Tôi vật vờ trong núi công việc nhà, thấp thỏm và khiếp sợ từng giây phút trôi qua trong cuộc sống của mình. Sống không mơ ước, không niềm tin, không hy vọng, tôi khám phá ra rằng những từ như “hy vọng” hay “đức tin” với tôi chỉ là những ngôn từsáo rỗng, được đặt cạnh nhau một cách tình cờ chẳng ý nghĩa gì và chúng chỉ có trong những câu chuyện cổ tích mà thôi.

When I was given the luxury of food, I ate like a homeless dog; grunting like an animal at Mother’s commands. I no longer cared when she made fun of me, as I hurried to devour even the smallest morsel. Nothing was below me. One Saturday while I was washing the morning dishes, Mother scraped some halfeaten pancakes from a plate, into the dogs’ dish. Her wellfed pets picked at the food until they wanted no more, then walked away to find a place to sleep. Later, as I put away some pots and pans in a lower cabinet, I crawled on my hands and knees to the dogs’ dish and ate what was left of the pancakes. As I ate, I could smell traces of the dogs, but I ate anyway. It hardly bothered me. I fully realized that if The Bitch caught me eating what rightfully belonged to the dogs, I would pay dearly; but getting food any way I could was my only means of existing.

Khi được ban cho một bữa ăn, tôi ăn như một con chó hoang, chụp vồ và ngấu nghiến như một con vật theo lệnh của mẹ. Từ lâu rồi tôi không còn quan tâm đến sự khoái trá và thỏa mãn đến tàn nhẫn của mẹ trong lúc nhìn tôi vội vã tọng thật nhanh từng mẫu thức ăn bé xíu vào họng. Tôi đã ở tận cùng đáy sâu của cuộc sống. Một sáng thứ Bảy nọ, trong lúc đang rửa chén đĩa, tôi thấy mẹ gạt hết phần bánh kếp ăn dở xuống cái đĩa đựng thức ăn dành cho chó. Những con chó cưng béo tốt cứ thế nhấm nháp đãi bánh cho tới lúc chán chê rồi bỏ đi tìm chỗ ngủ. Lát sau, khi đem nồi niêu, xoong chảo cất vào chạn bếp bên dưới, tôi lợi dụng bò tới gần đĩa thức ăn của bầy chó và ăn sạch những miếng bánh kếp còn sót lại. Mùi nước dãi của chúng vẫn còn vương lại trên những mẩu bánh, nhưng tôi cứ ăn. Điều đó hầu như chẳng khiến tôi có chút bận tâm. Tồi thừa biết rằng, nếu con mụ đó bắt gặp tôi đang ăn thứ mà bà đã dành riêng cho mấy con chó, tôi sẽ phải trả giá đắt; nhưng để tồn tại, tôi phải kiếm lấy cái ăn bằng mọi giá.

Inside, my soul became so cold I hated everything. I even despised the sun, for I knew I would never be able to play in its warm presence. I cringed with hate whenever I heard other children laughing, as they played outside. My stomach coiled whenever I smelled food that was about to be served to somebody else, knowing it was not for me. I wanted so much to strike out at something every time I was called upstairs to play the role of the family slave, by picking up after those slobs.

Tâm hồn tôi trở nên u uất đến nỗi tôi đâm ra ghét bỏ tất cả mọi thứ. Tôi thậm chí còn ác cảm với cà Mặt trời, vì tôi biết rằng mình sẽ chẳng bao giờ được chơi đùa dưới ánh nắng ấm áp của nó. Tuy bề ngoài tôi tỏ ra khép nép, nhưng trong lòng tôi lại tràn đầy thù hận khi nghe thấy tiếng cười vui của đám trẻ con đang chơi đùa đâu đó ngoài sân. Mỗi khi ngửi thấy mùi thức ăn, dạ dày tôi lại co thắt liên hồi, dẫu biết rằng những món ăn đó không bao giờ dành cho mình. Những khi đóng vai là một tên nô lệ phải đi nhặt nhạnh và dọn dẹp đống đồ thừa thãi của những con người lười biếng kia, tôi luôn muốn hét lên rồi đấm đá bất cứ thứ gì mà tôi nhìn thấy.

I hated Mother most and wished that she were dead. But before she died, I wanted her to feel the magnitude of my pain and my loneliness for all these years. During all the years when I had prayed to God, He answered me only once. One day, when I was five or six years old, Mother had thrashed me from one end of the house to the other. That night before getting into bed, I got down on my knees and prayed to God. I asked Him to make Mother sick so she couldn’t hit me any more. I prayed long and hard, concentrating so much that I went to bed with a headache. The next morning, much to my surprise, Mother was sick. She lay on the couch all day, barely moving. Since Father was at work, my brothers and I took care of her as though she were a patient of ours.


Tôi ghét mẹ đến mức chỉ ước sao bà ấy mau chết đi. Nhưng trước khi bà ấy chết, tôi muốn bà ấy phải cảm nhận được nỗi đau đớn và sự cô đơn đến tận cùng mà tôi đã nếm trải trong ngần ấy năm qua. Trong suốt những năm tháng ấy, tôi đã nhiều lần cầu nguyện Chúa, và Ngài chỉ đáp lại lời nguyện cầu của tôi đúng một lần. Lần đó tôi chỉ mới năm hay sáng tuổi gì đấy, tôi nhớ hôm ấy mẹ đã đánh tôi một trận tơi bời. Buổi tối hôm áy, trước khi trèo lên giường ngủ, tôi đã quỳ xuống và cầu nguyện với Chúa. Tôi cầu xin Ngài hãy khiến cho mẹ tôi bị bệnh để bà ấy không còn đánh đập tôi được nữa. Tôi quỳ ở đó, cầu nguyện rất lâu và rất thành tâm, tôi tập trung đến nỗi đầu tôi đã nhức bưng lên rồi tôi ngủ thiếp đi lúc nào chẳng biết. Sáng hôm sau, tôi ngạc nhiên vô cùng khi đột nhiên mẹ lại ngã bệnh. Suốt ngày hôm đó, bà chỉ nằm yên trên ghế
trường kỷ mà chẳng buồn đi lại hay nói năng điều gì. Vì cha đi làm nên mấy anh em tôi phải thay phiên nhau chăm sóc mẹ.

As the years passed and the beatings became more intense, I thought about Mother’s age and tried to calculate when she might die. I longed for the day when her soul would be taken into the depths of hell; only then would I be free of her.
I also hated Father. He was fully aware of the hell I lived in, but he lacked the courage to rescue me as he had promised so many times in the past. But as I examined my relationship with Father, I realized that he considered me part of the problem. I believe he thought of me as a traitor. Many times when The Bitch and Father had heated arguments, Mother involved me.

Năm tháng trôi qua, đòn roi của mẹ ngày càng trở nên cay nghiệt. Tôi bắt đầu để ý đến tuổi tác của mẹ và nhẩm tính xem khi nào thì bà ấy chết. Tôi trông đợi cái ngày mà linh hồn của bà ấy sẽ bị đưa xuống tầng sâu của địa ngục; chỉ khi đó tôi mới được giải thoát khỏi bà ấy mà thôi.
Tôi cũng ghét cha. Ông ấy hoàn toàn biết được tôi đang sống trong địa ngục, nhưng ông lại không đủ can đảm để cứu tôi thoát khỏi cảnh ấy như lời ông ấy đã từng hứa rất nhiều lần. Nhưng khi xem xét lại mối quan hệ giữa tôi với cha, tôi nhận ra rằng ông ấy đã coi tôi như tác nhân của mọi vấn đề. Tôi tin rằng ông ấy đã nghĩ tôi là một kẻ phản bội. Rất nhiều lần khi cha mẹ cãi vã, mẹ đã không ngần ngại mà lôi cả tôi vào cuộc.

She would yank me from wherever I was and demand that I repeat every vile word Father might have used in their past arguments. I fully realized what her game was, but having to choose between them was not difficult. Mother’s wrath was much worse for me. I always shook my head, timidly saying what she wanted to hear. She would then scream for me to repeat the words to her in Dad’s presence. Much of the time she insisted that I make up the words if I couldn’t remember. This bothered me a great deal because I knew that in an effort to avoid a beating, I was biting the hand that often fed me. In the beginning, I tried to explain to Father why I had lied and turned against him. At first he told me that he understood, but eventually I knew he had lost faith in me. Instead of feeling sorry for him, I only hated him more. The boys who lived upstairs were no longer my brothers.

Bất kể là tôi đang ở đâu, bà ấy cũng cứ thế kéo lê tôi đến chỗ hai người và bắt tôi lặp lại từng lời lẽ xúc phạm mà có lẽ cha đã thốt ra trong những lần cãi vã của họ trước đó. Tôi hiểu quá rõ trò chơi của mẹ, thế nên việc chọn lựa hoặc phải vâng lời cha hoặc phải vâng lời mẹ đối với tôi thật sự chẳng mấy khó khăn. Nếu tôi không làm theo lời mẹ, cơn lôi đình của bà sẽ càng tồi tệ hơn với tôi mà thôi. Những lúc đó, tôi luôn luôn gật đầu và nói những gì mẹ muốn nghe một cách rụt rè, sợ hãi. Rồi bà sẽ gào lên bắt tôi lặp lại những từ ngữ đó trước sự chứng kiến của cha. Lần nào cũng vậy, nếu tôi không nhớ được thì bà sẽ bắt tôi bịa ra những từ ngữ thô tục nào đó. Điều này thật sự làm tôi rất lúng túng bởi tôi biết rằng khi cố sức để tránh roi đòn của mẹ, thì tôi lại làm cho cha cảm thấy tổn thương bời cha luôn là người đứng về phía tôi. Lúc đầu, tôi còn cố giai thích với cha tại sao tôi lại nói dối và chống lại ông ấy. Mỗi lần như vậy, cha đều nói với tôi rằng ông ấy hiểu, nhưng rồi cuối cùng tôi biết ông ấy đã mất lòng tin nơi tôi. Thay vì có cảm giác có lỗi với cha, tôi lại càng đâm ra căm ghét ông ấy nhiều hơn. Những đứa con trai sống ở nhà trên đã không còn là những người anh em của tôi nữa. Lúc trước, họ cũng có vài lần động viên tôi đôi chút.

Sometimes in years past, they had managed to encourage me a little. But in the summer of 1972 they took turns hitting me and appeared to enjoy throwing their weight around. It was obvious that they felt superior to the family slave. When they approached me, my heart became hard as stone, and I am sure they saw the hate etched in my face. In a rare and empty victory, I’d sneer the word “asshole” under my breath as one of them strutted by me. I made sure they didn’t hear me. I came to despise the neighbors, my relatives and anybody else who had ever known me and the conditions under which I lived. Hate was all I had left.


Nhưng kể từ mùa hè năm 1972, tôi còn nhớ như in là họ đã thay phiên nhau đánh đập tôi và tỏ ra rất thích thú khi đối xửa với tôi bằng vẻ kiêu căng và hợm hĩnh của những kẻ bề trên. Lẽ dĩ nhiên, đối với một tên đầy tớ như tôi thì bọn họ có quyền tỏ ra trịch thượng và hợm hĩnh như thế. Mỗi khi bọn họ đến gần, tim tôi trơ ra như đá, và tôi chắc rằng bọn họ cũng nhìn thấy thù hận hằn sâu trong mắt tôi. Mỗi lần tôi túm được cổ bọn họ, tôi coi đó là một chiến thắnghiếm hoi nhưng vô nghĩa. Những lúc ấy, tôi cười khinh bỉ và chỉ muốn phun vào mặt họ hai chữ “đồ khốn”, nhưng tôi cũng không muốn để cho bọn họ nghe thấy những điều như thế. Tôi đâm ra chán ghét cả những người hàng xóm, những người bà con và bất kỳ người nào từng biết về tôi và hoàn cảnh mà tôi đang sống. Căm ghét là tất cả những cảm giác trong tôi.

At the core of my soul, I hated myself more than anybody or anything. I came to believe that everything that happened to me or around me was my own fault because I had let it go on for so long. I wanted what others had, but saw no way to get it, so I hated them for having it. I wanted to be strong, but inside I knew I was a wimp. I never had the courage to stand up to The Bitch, so I knew I deserved whatever happened to me. For years, Mother had brainwashed me by having me shout aloud, “I hate myself. I hate myself.” Her efforts paid off. A few weeks before I started the fifth grade, I hated myself so much that I wished I were dead.

Tận sâu trong lòng, tôi căm ghét chính bản thân mình hơn bất kỳ ai khác, hơn bất cứ thứ gì khác. Tôi dần tin rằng tất cả những gì xảy đến với tôi hay những gì tồn tại xung quanh tôi chính là do lỗi lầm nơi tôi bởi tôi đã để cho mọi chuyện kéo dài quá lâu. Tôi thèm muốn những gì mà người khác có, nhưng không thể nào có được những thứ ấy, thế nên tôi đâm ra căm ghét người khác vì những gì họ có. Tôi muốn mình mạnh mẽ lên, nhưng từ sâu thẳm trong lòng, tôi biết mình chỉ là một kẻ yếu đuối. Tôi không bao giờ có được dũng khí để chống lại con mụ ấy, nên tôi nghĩ mình đáng nhận lấy tất cả những gì đã xảy đến. Nhiều năm qua, mẹ đã tẩy não tôi bằng cách buộc tôi phải hét lên với chính mình: “Tao ghét mày! Tao ghét mày!”. Âm mưu thâm độc của bà ấy đã thành công. Vài tuần trước khi bước vào năm học lớp năm là khoảng thời gian tôi thấy chán ghét bản thân mình đến nỗi đã ước sao cho mình chết đi.

School no longer held the exciting appeal that it had years ago. I struggled to concentrate on my work while in class, but my bottledup anger often flashed at the wrong times. One Friday afternoon in the winter of 1973, for no apparent reason, I stormed out of the classroom, screaming at everyone as I fled. I slammed the door so hard I thought the glass above the door would shatter. I ran to the bathroom, and with my tiny red fist I pounded the tiles until my strength drained away. Afterwards, I collapsed on the floor praying for a miracle. It never came.

Trường học không còn là nơi mang lại cho tôi niềm vui thú như trước nữa. Tôi gồng mình tập trung vào bài vở ở lớp, nhưng cơn giận được kìm nén trong tôi thỉnh thoảng vẫn bộc phát một cách vô thức. Một buổi chiều
thứ Sáu mùa đông năm 1973, không hề có một lý do nào rõ ràng, nhưng tôi đã lao ra khỏi lớp và gào thét vào mặt bất kỳ ai tôi gặp. Tôi đóng cửa lớp mạnh đến nỗi kiếng trên khung cửa chỉ chực vỡ tan ra thành từng mảnh. Tôi chạy vào nhà vệ sinh, nắm chặt hai bàn tay nhỏ xíu đỏ gay của mình lại và cứ thế đấm thật mạnh xuống nền gạch cho đến khi mệt lả người đi. Sau đó, tôi ngã quỵ xuống sàn, kêu gào cầu nguyện sao cho phép mầu sẽ xảy ra. Nhưng những lời nguyện cầu của tôi không bao giờ hiển linh.

Time spent outside the classroom was only better than Mother’s “hell house”. Because I was an outcast of the entire school, my classmates at times took over where Mother left off. One of them was Clifford, a schoolyard bully who would periodically catch me when I ran to Mother’s house after school. Beating me up was Clifford’s way of showing off to his friends. All I could do was fall to the ground and cover my head, while Clifford and his gang took turns kicking me.

Nhưng dẫu sao thì thời gian tôi đi học ít ra vẫn dễ chịu hơn khi phải ở trong “căn nhà địa ngục” của mẹ. Vì tôi là một kẻ bị cả trường bài xích, ghét bỏ, nên cứ đến lớp là tôi bị bạn bè bắt nạt thay cho mẹ ở nhà. Một trong số những đứa hay bắt nạt tôi là Clifford, một tên đầu gấu trong trường. Tên này thường chặn đánh tôi sau giờ học. Clifford đánh tôi để phô trương sức mạnh
của hắn với những đứa khác. Bị hắn chặn đánh ngã lăn xuống đường, tôi không thể kháng cự mà chỉ có thể ôm lấy đầu để tránh những cú đạp thẳng vô mặt. Trong lúc đó thì Clifford và đồng bọn hả hê thay phiên nhau đấm đá túi bụi vào người tôi.
.

Aggie was a tormentor of a different sort. She never failed to come up with new and different ways of telling me how much she wished I would simply “drop dead”. Her style was absolute snobbery. Aggie made sure she was always the one in charge of a small band of girls. In addition to tormenting me, showing off their fancy clothes seemed to be the main purpose in life for Aggie and her clique. I had always known Aggie didn’t like me, but I really didn’t learn how much until the last day of school our fourthgrade year. Aggie’s mother taught my fourthgrade homeroom, and on the last day of school Aggie came into our room acting as though she were throwing up and said, “David Pelzer-Smellzer is going to be in my homeroom next year.”

Còn Aggie lại hành hạ tôi theo một kiểu khác. Con bé liên tục tìm cách kiếm chuyện với tôi để tôi biết rằng nó mong muốn tôi “chết quách đi cho rồi” đến nhường nào. Cách hành hạ của con bé xem ra rất màu mè. Aggie là đầu đảng của một nhóm con gái trong lớp. Ngoài chuyện hành hạ tôi, việc khoe khoang những bộ cánh diêm dúa dường như mới chính là mục đích sống của con bé và đám bạn bè của nó. Tôi luôn biết rằng Aggie không thích tôi, nhưng mãi đến ngày cuối cùng của năm học lớp bốn, tôi mới biết con bé ghét tôi đến cỡ nào. Mẹ của Aggie là cô giáo dạy lớp bốn của chúng tôi, và vào ngày kết thúc năm học ấy, Aggie bước vào lớp, nó làm ra vẻ sắp nôn ọe và nói oang oang:
- Thằng hôi hám Devid Pelzer sẽ tiếp tục học với chúng ta vào năm tới đấy nhé.

Her day was not complete until she fired off a rude remark about me to her friends. I didn’t take Aggie very seriously; not until a fifthgrade field trip to one of San Francisco’s Clipper Ships. As I stood alone on the bow of the ship, looking at the water, Aggie approached me with a vicious smile and said in a low voice, “Jump!”
She startled me, and I looked into her face, trying to understand what she meant. Again she spoke, quietly and calmly, “I said you should go ahead and jump. I know all about you Pelzer, and jumping is your only way out.”
Another voice came from behind her, “She’s right, you know.”
The voice belonged to John, another classmate, one of Aggie’s macho buddies. Looking back over the railing, I stared at the cold green water lapping against the wooden side of the ship. For a moment, I could visualize myself plunging into the water, knowing I would drown. It was a comforting thought that promised an escape from Aggie, her friends and all that I hated in the world. But my better senses returned, and I looked up and fixed my eyes directly on John’s eyes and tried to hold my stare. After a few moments, he must have felt my anger because he turned away taking Aggie with him.

Nói rồi nó trịch thượng quay lưng bỏ đi, cứ như thể nó không thể sống hết ngày hôm ấy nếu không ném lời nhận xét đầy vẻ miệt thị và cục cằn ấy về phía tôi vậy.
Tôi cũng không mấy bận tâm đến Aggie mãi cho đến chuyến đi tham quan thực tế một trong những con tàu cao tốc ở San Francisco hồi lớp năm.
Lúc tôi đang đứng một mình trước mũi tàu và nhìn xuống nước, Aggie tiến lại gần tôi với một nụ cười khinh miệt đầy ác ý. Nó gằn giọng:
- Nhảy xuống đi!
Con bé làm tôi giật mình. Tôi xoay người lại và nhìn vào mặt nó, cố hiểu xem nó đang muốn gì ở tôi. Con bé lặp lại một lần nữa, giọng bình thản và lạnh lùng:
- Tao nói mày nên bước ra trước mà nhảy xuống đi. Tao biết tất cả về mày, Pelzer ạ, và nhảy xuống dưới đó là cách duy nhất để mày được giải thoát.
Tôi lại nghe thấy một giọng nói khác từ sau lưng con bé:
- Aggie nói đúng đấy, mày biết mà.
Đó là giọng của John, một trong những thằng bạn thân của Aggie. Tôi quay lại nhìn làn nước xanh lạnh lẽo đang dập dềnh vỗ vào mạn tàu rồi rùng mình hình dung ra cảnh mình phải lao xuống đó; chắc chắn tôi sẽ bị chết đuối mất thôi. Cái cảnh tượng ấy hứa hẹn sẽ là một cuộc trốn thoát ngoạn mục của tôi khỏi Aggie, những đứa bạn của nó và tất cả những ai tôi căm ghét trên thế giới này. Nhưng đột nhiên tôi định thần trở lại. Tôi ngước lên và nhìn chòng chọc vào mắt John. Hẳn là nó cũng ít nhiều cảm nhận được cơn giận dữ đang trào dâng trong tôi nên nó lôi Aggie bỏ đi.

At the beginning of my fifthgrade year, Mr Ziegler, my homeroom teacher, had no idea why I was such a problem child. Later, after the school nurse had informed him why I had stolen food and why I dressed the way I did, Mr Ziegler made a special effort to treat me as if I were a normal kid. One of his jobs as sponsor of the school newspaper was to form a committee of kids to find a name for the paper. I came up with a catchy phrase, and a week later my entry was among others in a schoolwide election to select the best name for the newspaper.
My title won by a landslide. Later that day the voting took place, and Mr Ziegler took me aside and told me how proud he was that my title had won. I soaked it up like a sponge. I hadn’t been told anything positive for so long that I nearly cried. At the end of the day, after assuring me that I wasn’t in trouble, Mr Ziegler gave me a letter to take to Mother.

Năm tôi vừa vào học lớp năm, thầy chủ nhiệm Ziegler cũng không hiểu tại sao tôi lại trở thành một học sinh cá biệt. Sau đó, khi cô y tá của trường cho thầy biết tại sao tôi ăn cắp thức ăn và tại sao tôi lại ăn mặc như thế, thầy Ziegler đã nỗ lực hết mình để đối xử với tôi như với bao đứa trẻ bình thường khác. Một trong những việc làm của thầy trong vai trò người bảo trợ cho tờ báo của trường là thành lập một nhóm các học sinh làm nhiệm vụ đặt tên cho tờ báo. Tôi nghĩ ra được một cái tên khá hay và dễ nhớ, thế là một tuần sau cái tên đó nằm trong danh sách đề cử cùng với nhiều cái tên khác nữa trong cuộc bình chọn toàn trường. Buổi chiều ngày hôm ấy, sau khi cuộc bình chọn diễn ra, thầy Ziegler đã gọi tôi lại và nói rằng thầy rất tự hào vì cái tựa báo của tôi đã được chọn. Tôi đón nhận tin đó như mảnh ruộng khô cằn chào đón một cơn mưa tưới mát. Đã lâu lắm rồi không ai nói với tôi đièu gì vui như thế, tôi gần như bật khóc. Cuối ngày hôm đó, sau khi đã động viên và trấn an tôi rằng mọi chuyện sẽ ổn, thầy Ziegler trao cho tôi một bức thư để tôi mang về cho mẹ.



Elated, I ran to Mother’s house faster than ever before. As I should have expected, my happiness was shortlived. The Bitch tore the letter open, read it quickly and scoffed, “Well, Mr Ziegler says I should be so proud of you for naming the school newspaper. He also claims that you are one of the top pupils in his class. Well, aren’t you special?” Suddenly, her voice turned ice cold and she jabbed her finger at my face and hissed, “Get one thing straight, you little son of a bitch! There is nothing you can do to impress me! Do you understand me? You are a nobody! An It! You are nonexistent! You are a bastard child! I hate you and I wish you were dead! Dead! Do you hear me?
Dead!”

Tôi chạy như bay về nhà, lòng vô cùng phấn chấn. Nhưng như tôi đã đoán trước, niềm hạnh phúc ấy của tôi chỉ tồn tại trong thoáng chốc mà thôi.
Con mụ ấy xé bao thư đọc lướt qua rồi giở giọng giễu cợt:
- À, thầy Ziegler có nói rằng tao nên tự hào về mày vì mày đã đặt tên cho tờ báo của trường cơ đấy. Ông ta cũng cho biết luôn rằng mày nằm trong nhóm mười đứa học sinh giỏi nhất lớp của ông ấy. Chà, mày đặc biết thế cơ à? - Rồi đột nhiên, bà ta chỉ tay vào mặt tôi mà rít lên: - Để tao nói toẹt hết cho mày nghe nhé, thằng chó kia! Mày đừng hòng làm gì để gây ấn tượng với tao! Cóhiểu tao đang nói gì không? Mày chả là cái thá gì cả! Đồ súc vật! Mày không hề tồn tại! Mày là một thứ rác rưởi! Tao căm ghét mày và tao muốn mày chết đi! Chết đi! Mày có nghe tao nói không? Chết đi!


After tearing the letter into tiny pieces, Mother turned away from me and returned to her television show. I stood motionless, gazing at the letter which lay like snowflakes at my feet. Even though I had heard the same words over and over again, this time the word “It” stunned me like never before. She had stripped me of my very existence. I gave all that I could to accomplish anything positive for her recognition. But again, I failed. My heart sank lower than ever before. Mother’s words were no longer coming from the booze; they were coming from her heart. I would have been relieved if she had returned with a knife and ended it all.

Sau khi xé nát bức thư ném vào mặt tôi, mẹ quay lưng bỏ đi để tiếp tục theo dõi chương trình truyền hình. Tôi đứng đó bất động nhìn lá thư bị xé nát thành từng mảnh rơi lả tả xuống chân. Dù đã nghe không biết bao nhiêu lần những từ đại loại như vậy, nhưng lần này cái từ “đồ súc vật” đã thự sự làm tôi sững sờ hơn bao giờ hết. Bà ấy đã phủ nhận sự tồn tại của tôi. Tôi đã làm tất cả những gì có thể chỉ mong nhận được sự thừa nhận của bà ấy. Nhưng lần này tôi lại thất bại. Tim tôi thắt lại đớn đau hơn bao giờ hết. Những lời lẽ đó mẹ dành cho tôi giờ đây không phải là những lời bà thốt ra trong cơn say nữa, mà chúng xuất phát từ tận đáy lòng bà. Ngay lúc đó tôi nghĩ giá mà bà ấy quay lại với một con dao để kết thúc tất cả thì có lẽ tôi còn cảm thấy thanh thản hơn nhiều.

I knelt down, trying to put the many pieces of the letter back together again. It was impossible. I dumped the pieces of the letter in the trash, wishing my life would end. I truly believed, at that moment, that death would be better than my prospects for any kind of happiness. I was nothing but an “It”.
My morale had become so low that in some selfdestructive way I hoped she would kill me, and I felt that eventually she would. In my mind it was just a matter of when she would do it. So I began to purposefully irritate her, hoping I could provoke her enough that she would end my misery. I began doing my chores in a careless manner. I made sure that I forgot to wipe the bathroom floor, hoping that Mother or one of her royal subjects might slip and fall, hurting themselves on the hard tile floor. When I washed the evening dishes, I left bits of food on the plates. I wanted The Bitch to know I didn’t care anymore.

Tôi quỳ xuống, cố gắng nhặt nhạnh tất c những mảnh vụn của bức thư để xếp chúng lại với nhau. Nhưng vô ích. Tôi vứt tất cả vào thùng rác. Tôi đứng đó bần thần, mong sao cuộc sống của mình cũng sẽ kết thúc. Ngay chính giây phút đó, tôi thật sự tin rằng cái chết sẽ còn tốt đẹp hơn là tiếp tục sống với những ảo vọng về hạnh phúc. Bởi tôi không là gì cả, chỉ là “súc vật” mà thôi.
Tinh thần của tôi sa sút nghiêm trọng đến nỗi tôi cứ mong sao mẹ hãy giết tôi. Tôi còn cảm thấy sớm muộn gì bà ấy cũng sẽ làm điều đó. Trong đầu tôi lúc nào cũng nghĩ đến việc khi nào thì bà ấy mới chịu kết liễu tôi. Vì thế, tôi bắt đầu cố tình chọc tức bà, những mong bà ấy sẽ nổi điên lên để nhanh chóng kết thúc cuộc sống thống khổ này của tôi. Tôi bắt đầu làm việc nhà một cách cẩu thả. Tôi luôn cố tình không quét dọn sàn nhà tắm, để cho bà ấy hay những đứa con quý tử của bà bị trượt té thật đau trên sàn gạch. Còn khi rửa chén, tôi để cho thức ăn dính lại trên chén đĩa. Tôi muốn con mụ ấy biết rằng giờ thì tôi chẳng thiết gì nữa cả.

As my attitude began to change, I became more and more rebellious. A crisis erupted one day at the grocery store. Usually I stayed in the car, but for some reason Mother decided to take me inside. She ordered me to keep one hand clamped onto the cart and bend my head towards the floor. I deliberately disobeyed her every command. I knew she didn’t want to make a scene in public, so I walked in front of the cart, making sure I was at least an arm’s length away from her. If my brothers made any comments to me, I fired back at them. I simply told myself that I wasn’t going to take anybody’s crap anymore.

Tôi bắt đầu thay đổi thái độ và trở nên ngày càng bất trị. Đỉnh điểm của sự bất trị ấy bùng phát vào một ngày nọ tại một tiệm tạp hóa. Thường thì tôi ngồi yên trong xe, nhưng hôm ấy chẳng hiểu sao mẹ lại bảo tôi cùng vào trong tiệm. Bà ấy bắt tôi phải đặt tay lên xe đẩy và cúi mặt xuống đất. Tôi cứ nhẩn nha chẳng thèm làm theo một lời nào của mẹ. Tôi biết bà ấy không muốn giở trò với tôi trước mặt nhiều người, vì vậy tôi đã chạy ra phía trước xe đẩy và chỉ đứng cách bà ấy khoảng một sải tay. Bọn nhóc kia mà có càm ràm tôi điều gì là tôi quắc mắt với chúng ngay. Lúc đó tôi chỉ đơn giản nghĩ rằng tôi sẽ không chịu đựng thêm bất cứ sự hành hạ nào nữa hết.

Mother knew that other shoppers were watching us and could hear us, so several times she gently took my arm and told me in a pleasant voice to settle down. I felt so alive knowing I had the upper hand in the store, but I also knew that once we were outside, I would pay the price. Just as I thought, Mother gave me a sound thrashing before we reached the station wagon. As soon as we were in the car, she ordered me to lie on the floor of the back seat, where her boys took turns stomping me with their feet for “mouthing off” to them and Mother. Immediately after we entered the house, Mother made a special batch of ammonia and Clorox. She must have guessed I had been using the rag as a mask because she tossed the rag into the bucket. As soon as she slammed the bathroom door, I hurried to the heating vent. It didn’t come on. No fresh air came through the vent. I must have been in the bathroom for over an hour because the gray fumes filled the small room all the way to the floor. My eyes filled with tears, which seemed to activate the poison even more. I spat mucus and heaved until I thought I would faint. When Mother finally opened the door, I bolted for the hallway, but her hand seized me by the neck. She tried to push my face into the bucket, but I fought back and she failed.

Mẹ biết rằng những người mua hàng khác sẽ quan sát và nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi, vì vậy bà ấy chỉ nhẹ nhàng nắm tay tôi và nhắc tôi hãy giữ yên lặng bằng một giọng rất dịu ngọt. Tôi khoái trá khi biết mình đang thắng thế so với mẹ, nhưng tôi cũng biết rằng lát nữa đây khi đã ra ngoài, tôi sẽ phải trả giá đắt. Đúng như tiên liệu của tôi, mẹ tát cho tôi một cái rõ đau khi chúng tôi còn chưa kịp bước vào xe. Đến khi vào trong xe, bà ấy ra lệnh cho tôi nằm xuống sàn dưới băng ghế phía sau để các quý tử của bà thay phiên nhau dẫm chân lên miệng tôi để bắt tôi “câm miệng lại”. Sau đó khi vừa về đến nhà, mẹ bắt tay vào pha chế ngay một xô đặc biệt dung dịch amoniac và thuốc tấy Clorox. Mẹ còn quăng miếng giẻ lau vào trong cái xô, vì hẳn là bà đã đoán ra được tôi đã sử dụng nó làm mặt nạ. Ngay khi bà ấy vừa đóng cửa nhà tắm lại, tôi vội vã bò đến bên cái lỗ thông hơi. Nhưng chẳng ích gì. Chẳng có một chút không khí sạch nào luồng qua cái lỗ bé tí ấy cả. Tôi ở trong n tắm như thế chắc cũng phải hơn một giờ đồng hồ, bởi làn khói xám đã phủ dày đặt khắp căn phòng nhỏ. Nước mắt tôi chảy giàn giụa. Dường như nước mắt còn giúp cho thứ chất độc kia phát tác hơn nữa. Tôi cứ thế khạc nhổ và nôn ọe cho đến khi gần ngất đi. Sau cùng mẹ cũng mở cửa phòng tắm ra, tôi gắng gượng vùng dậy chạy bổ ra ngoài hành lang, nhưng mẹ đã đưa tay túm cổ tôi lại. Bà ấy cố sức nhấn đầu tôi vào cái, nhưng tôi đã chống cự quyết liệt. Bà đành chịu thua.

My plan for rebellion also failed. After the longer “gas chamber” incident, I returned to my wimpy self, but deep inside I could still feel the pressure building like a volcano, waiting to erupt from deep inside my soul.
The only thing that kept me sane was my baby brother Kevin. He was a beautiful baby and I loved him. About three and a half months before he was born, Mother allowed me to watch a Christmas cartoon special. After the program, for reasons unclear to me, she ordered me to sit in my brothers room. Minutes later she stormed into the room, wrapped her hands around my neck and began choking me. I twisted my head from side to side, trying to squirm away from her grip. As I began to feel faint, I instinctively kicked her legs, forcing her away from me. I soon regretted the incident.

Nhưng kế hoạch nổi loạn của tôi cũng theo đó mà tan biến. Sau hình phạt “phòng hơi ngạt” dài hơi hơn những lần bình thường, tôi lại trở về là một đứa trẻ nhút nhát, nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi vẫn cảm nhận được trong tôi có một sự dồn nén ghê gớm đang hình thành như một ngọn núi lửa có thể phun trào bất cứ lúc nào.
Điều duy nhất giúp tôi tỉnh táo chính là đứa em trai bé nhỏ Kevin của tôi. Nó là một đứa bé rất xinh xắn và tôi yêu quý nó vô cùng. Ba tháng rưỡi trước khi nó được sinh ra, mẹ cho phép tôi xem một bộ phim hoạt hình đặc biết về lễ Giáng sinh. Sau đó, chẳng hiểu vì sao mẹ đã bảo tôi ngồi lại trong phòng của mấy anh em trai của tôi. Nhưng chỉ vài phút sau đó, khi không còn ai trong phòng, bà ta đã lao vào túm lấy cổ tôi và siết chặt cho đến khi tôi ngạt thở. Tôi oằn người, cố giãy giụa để thoát khỏi bàn tay gọng kìm của bà ấy. Ngay khi tôi thấy như mình không thể chịu đựng hơn nữa và sắp ngất đi thì theo bản năng, tôi đá mạnh vào chân bà ấy để buộc bà ấy phải buông tôi ra. Nhưng chính việc làm đó khiến tôi vô cùng hối tiếc.

About a month after Mother’s attempt to choke me, she told me that I had kicked her so hard in the stomach that the baby would have a permanent birth defect. I felt like a murderer.
Mother didn’t stop with just telling me. She had several different versions of the incident for anybody who would listen. She said she had tried to hug me, and I had repeatedly either kicked or punched her in the stomach. She claimed that I had kicked her because I was jealous of the new baby. She said I was afraid the new baby would get more of her attention. I really loved Kevin, but since I was not allowed to even look at him or my brothers, I did not have a chance to show how I felt.

Khoảng một tháng sau lần mẹ cố bóp cổ tôi, bà ấy nói với tôi rằng tôi đã đá quá mạnh vào bụng của bà khiến em bé khi sinh ra sẽ bị dị tật. Nghe xong, tôi thấy như mình là một kẻ sát nhân.
Mẹ không chỉ nói điều đó với mỗi tôi. Bà ấy còn bịa đặt ra nhiều cách nói khác nhau về chuyện xảy ra hôm ấy với nhiều người khác nữa. Bà nói rằng bà chỉ muốn ôm hôn tôi nhưng tôi đã liên tục đá đấm vào bụng của bà. Bà kết tội tôi rằng tôi đá bà chỉ vì tôi ghen tị với đứa em còn đang nằm trong bụng mẹ. Bà còn nói rằng tôi lo sợ đứa bé sẽ chiếm hết tình thương của bà dành cho tôi. Tôi thật sự rất yêu Kevin, nhưng từ khi tôi không được phép nhìn nó cũng như những người anh em khác, tôi đã không có cơ hội nào để bày tỏ tình cảm của mình.

I do remember one Saturday, when Mother took the other boys to a baseball game in Oakland, leaving Father to babysit with Kevin while I performed my chores. After I finished my work, Father let Kevin out of his crib. I enjoyed watching him crawl around in his cute outfit. I thought he was beautiful. When Kevin lifted his head and smiled at me, my heart melted. He made me forget my suffering for awhile. His innocence was hypnotic as I followed him around the house; I wiped the drool from his mouth and stayed one step behind him so he wouldn’t get hurt. Before Mother returned, I played a game of pattycake with him. The sound of Kevin’s laughter filled my heart with warmth, and later, whenever I felt depressed I thought of him. I smiled inside when I heard Kevin cry out in joy.


Tôi còn nhớ rất rõ một ngày thứ Bảy nọ, mẹ dẫn các cậu quý tử đi xem đấu bóng chày ở Oakland, để cha ở nhà trông Kevin còn tôi thì vẫn loay hoay với đống công việc của mình. Khi tôi đã ngơi tay, cha bế Kevin ra khỏi chiếc giường cũi nhỏ bé của nó. Tôi say sưa ngắm nó bò loanh quanh trong bộ quần áo bé xíu rất đáng yêu. Thằng bé mới xinh xắn làm sao. Khi Kevin ngẩng đầu lên cười với tôi, tim tôi đập rộn ràng. Nụ cười của nó đã xua tan mọi đau đớn trong tôi. Vẻ thánh thiện của thằng bé như thôi miên tôi, và thế là tôi cứ bò theo nó khắp nhà. Thỉnh thoảng tôi còn lau sạch nước dãi trên miệng nó và tôi luôn đứng cách nó chỉ khoảng một bước chân để trông chừng không cho nó ngã. Trước khi mẹ về, tôi còn kịp bày ra vái trò chơi để chọc nó cười. Tiếng cười khanh khách giòn tan của Kevin khiến lòng tôi ấm lại. Kể từ đó, mỗi khi cảm thấy chán nản hay mệt mỏi thì tôi lại nghĩ đến Kevin. Lòng tôi cũng vui lên rộn ràng những khi nghe thấy tiếng thằng bé hò reo trong lúc chơi đùa.

My brief encounter with Kevin quickly faded away and my hatred surfaced again. I fought to bury my feelings, but I couldn’t. I knew I was never meant to be loved. I knew I would never live a life like my brothers. Worst of all, I knew that it was only a matter of time until Kevin would hate me, just like the others did.
Later that fall, Mother began directing her frustrations in more directions. She despised me as much as ever, but she began to alienate her friends, husband, brother and even her own mother.
Even as a small child, I knew that Mother didn’t get along very well with her family. She felt that everybody was trying to tell her what to do. She never felt at ease, especially with her own mother who was also a strongwilled person. Grandmother usually offered to buy Mother a new dress or take her to the beauty parlor. Not only did Mother refuse the offers, but she also yelled and screamed until Grandmother left her house.

Những phút giây vô lo ngắn ngủi của tôi bên Kevin rồi cũng qua đi, và đớn đau, hận thù cũng quay trở lại. Tôi cố đầu tranh để chôn vùi mọi cảm xúc của mình, nhưng không thể. Tôi biết tôi chưa bao giờ sinh ra để được yêu thương. Tôi biết mình sẽ chẳng bao giờ có được một cuộc sống bình thường như các anh em của mình. Tồi tệ nhất, tôi biết rằng, rồi đây Kevin cũng sẽ ghét bỏ tôi; vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.
Cuối thu năm ấy, mẹ bắt đầu trút những cơn giận của mình lên nhiều người khác nữa. Bà ấy tỏ ra khinh miệt tôi hơn bao giờ hết, nhưng bà cũng bắt đầu xa lánh bạn bè, chồng, anh trai và cả mẹ đẻ của bà nữa.
Tuy còn rất nhỏ, nhưng tôi biết mẹ sống không hòa thuận lắm với gia đình của mình. Bà nghĩ mọi người ai cũng bắt bà phải làm cái này đừng làm cái kia. Bao giờ bà ấy cũng cảm thấy khó chịu, đặc biết là đối với mẹ đẻ của mình, cũng là một phụ nữ rất cứng rắn. Bà ngoại thường nhắc mẹ nên mua lấy một cái áo mới để mặc hoặc nhắc mẹ nên để ý đến bề ngoài sao cho gọn gàng hơn. Mẹ không những không hề để tâm đến những gì bà ngoại nói mà còn kêu la, mắng chửi không ngừng cho đến khi bà ngoại bỏ về mới thôi.

Sometimes Grandmother tried to help me, but that only made things worse. Mother insisted that her appearance and the way she raised her family were “nobody else’s damn business.” After a few of these confrontations, Grandmother rarely visited Mother’s house.
As the holiday season approached, Mother argued more and more with Grandmother on the telephone. She called her own mother every vicious name Mother could imagine. The trouble between Mother and Grandmother was bad for me because after their battle, I often became the object of Mother’s anger. Once, from the basement, I heard Mother call my brothers into the kitchen and tell them that they no longer had a Grandmother or an Uncle Dan.

Thỉnh thoảng bà ngoại rất muốn giúp tôi, nhưng ý tốt của bà chỉ khiến mọi việc thêm tồi tệ mà thôi. Mẹ nhấn mạnh rằng bề ngoài của trông ra sao cũng như bà ấy cai quản gia đình mình thế nào là “việc không ai được phép xen vào”. Sau vài lần xung đột với mẹ, bà ngoại càng lúc càng ít đến nhà tôi chơi hơn.
Khi kỳ nghỉ lễ đến gần, mẹ gây gổ với bà ngoại ngày một nhiều hơn qua điện thoại. Mẹ gọi mẹ đẻ của mình bằng bất kỳ cái tên xấu xa nào mà bà có thể nghĩ ra. Mối quan hệ căng thẳng giữa mẹ và bà ngoại càng trở nên tồi tệ thì tôi càng bất lợi bởi sau mỗi trẫn cãi vã, tôi luôn trở thành vật cho mẹ trút giận.
Một lần nọ, khi đứng dưới tầng hầm, tôi nghe thấy tiếng mẹ gọi mấy người anh em của tôi vào nhà bếp và nói với họ rằng từ giờ trở đi coi như họ không hề có bà ngoại hay cậu Dan gì nữa.

Mother was equally ruthless in her relationship with Father. When he did come home, either to visit or stay for a day, she started screaming at him the moment he walked through the door. As a result, he often came home drunk. In an effort to stay out of Mother’s path, Father often spent his time doing odd jobs outside the house. He even caught her wrath at work. She often telephoned Father at the station and called him names. “Worthless” and “drunken loser” were two of her favorite names for him. After a few calls, the fireman who answered the phone would lay it down and not page Father. This made Mother furious, and again I became the object of her fury.

Trong mối quan hệ với cha, mẹ cũng đối xử nhẫn tâm như thế. Mỗi lần cha về nhà, bà bắt đầu gọi tên cha mà chửi mắng ngay từ lúc ông vừa bước chân qua khỏi cửa. Cha cũng chán ngán những cảnh đó, thế là ông thường về nhà trong trạng thái say mèm. Để tránh sự đay nghiến của mẹ, cha thường dành thời gian làm những việc vặt vãnh quanh nhà. Cha đi làm, mẹ cũng không tha cho ông. Mẹ thường gọi điện đến trạm cứu hỏa của cha và gọi ông ấy bằng đủ thứ tên. “Đồ vô dụng” và “kẻ bất tài nghiện ngập” là hai trong số những cái tên mà bà hay dùng để gọi cha. Chỉ sau vài lần như vậy, người lính cứu hỏa trực điện thoại cứ thế thả ông nghe xuống mà không buồn nhắn lại với cha tôi. Điều đó càng khiến mẹ điên cuồng hơn, và lần nào cũng vậy, tôi lại trở thành nơi trút giận của bà.

For awhile Mother banned Father from the house, and the only time we saw him was when we drove to San Francisco to pick up his paycheck. One time, on our way to get the check, we drove through Golden Gate Park. Even though my anger was ever present, I flashed back to the good times when the park meant so much to the whole family. My brothers were also silent that day as we drove through the park. Everybody seemed to sense that somehow the park had lost its glamour, and that things would never be the same again. I think that perhaps my brothers felt the good times were over for them too.

Có một dạo mẹ cấm cha về nhà. Chúng tôi chỉ được nhìn thấy cha khi đến San Francisco lấy tiền lương của ông để chi trả cho các khoản chi phí trong nhà mà thôi. Một lần nọ trên đường đến gặp cha, chúng tôi đi ngang qua Công viên Golden Gate. Dù lúc ấy lòng không vui, nhưng tôi vẫn thấy nhớ về một thời tươi đẹp bởi cái công viên ấy là một điều gì đó rất có ý nghĩa với cả gia đình chúng tôi. Hôm ấy, mấy anh em tôi đều im lặng không nói lời nào. Tất cả dường như đều cảm nhận rằng mọi thứ mãi mãi sẽ không bao giờ trở lại nhưtrước được nữa. Có lẽ không riêng gì tôi, mà những người anh em tôi cũng cảm thấy rằng thời gian tươi đẹp ấy đã kết thúc.

For a short time Mother’s attitude towards Father changed. One Sunday, Mother piled everybody into the car, and shopped from store to store for a record of German songs. She wanted to create a special mood for Father when he came home. She spent most of that afternoon preparing a feast, with the same enthusiasm that had driven her years before. It took her hours to fix her hair and apply her makeup just right. Mother even put on a dress that brought back memories of the person she once was.
I thought for sure that God had answered my prayers. As she paced around the house, straightening anything she thought was out of place, all I could think about was the food. I knew she would find it in her heart to let me eat with the family. It was an empty hope.

Rồi có một thời gian, mẹ bỗng thay đổi thái độ với cha. Một ngày Chủ nhật nọ, mẹ đẩy hết tất cả chúng tôi vào xe, rồi bà lái xe đến từng cửa hiệu để tìm mua cho được đĩa nhạc tiếng Đức. Bà muốn tạo nên một không khí thật đặc biệt khi cha về đến nhà. Bà dành trọn buổi chiều hôm ấy để chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn, cũng với một vẻ hăng hái nhiệt tình từng thấy ở bà nhiều năm trước. Rồi bà bỏ ra hàng giờ liền để chăm chút đầu tóc và trang điểm sao cho ưng ý nhất. Chẳng những thế, mẹ còn mặc một bộ váy áo gợi nhớ về hình ảnh của bà trước đây. Lúc ấy, tôi tin rằng Chúa đã nghe thấu được những lời nguyện cầu của tôi. Trong lúc mẹ đi quanh nhà để chỉnh sửa lại những đồ vật nằm sai vị trí, đầu óc tôi chỉ toàn nghĩ đến thức ăn. Tôi tin mẹ sẽ hồi tâm chuyển ý mà cho phép tôi được ngồi ăn cùng với gia đình. Nhưng đó là một hy vọng không bao giờ thành hiện thực.

Time dragged on into the late afternoon. Father was expected to be home by about 1:00 P.M., and every time Mother heard an approaching car she dashed to the front door, waiting to greet him with open arms. Sometime after 4:00 P.M., Father came staggering in with a friend from work. The festive mood and setting were a surprise to him. From the bedroom I could hear Mother’s strained voice as she tried to be extra patient with Father. A few minutes later, Father stumbled into the bedroom. I looked up in wonder. I had never seen him so drunk. He didn’t need to speak for me to smell the liquor on him. His eyes were beyond the bloodshot stage, and it appeared to be more of a problem than he could manage to stand upright and keep his eyes open. Even before he opened the closet door, I knew what he was going to do. I knew why he had come home. As he stuffed his blue overnight bag, I began to cry inside. I wanted to become small enough to jump into his bag and go with him.

Thời gian chậm chạp trôi. Ai cũng mong cha sẽ về nhà vào khoảng một giờ trưa để dùng bữa với cả nhà, và mỗi khi mẹ nghe có tiếng chiếc xe nào trờ tới, bà lại lao ra cửa, vòng tay rộng mở chuẩn bị chào đón cha. Quá bốn giờ chiều, cha lảo đảo bước vào nhà cùng với một đồng nghiệp của mình. Sự trang hoàng và không khí như hội ở nhà đã khiến cha rất ngạc nhiên. Từ trong phòng ngủ, tôi có thể nghe thấy giọng nói không được tự nhiên lắm của mẹ khi bà cố tỏ ra thật dịu dàng với cha. Chỉ vài phút sau đó, cha loạng choạng đi vào phòng ngủ. Tôi kinh ngạc nhìn ông. Chưa khi nào tôi thấy cha say xỉn đến vậy. Chẳng cần cha phải nói ra điều đó vì tôi đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người ông. Hai mắt ông đỏ ngầu. Ông không thể đứng vững và thậm chí còn không mở mắt ra nổi. Trước khi cha bước vào phòng, tôi dường như đoán ra được ông sắp làm gì. Tôi hiểu tại sao cha trở về nhà. Nhưng đến khi nhìn thấy cha nhét đồ đạc vào cái túi xách màu xanh, thì tôi chỉ muốn vỡ òa. Tôi chỉ ước sao mình có thể nhỏ lại để chui vào cái túi của cha và ra đi cùng ông mà thôi.

When he finished packing, Father knelt down and mumbled something to me. The longer I looked at him, the weaker my legs felt. My mind was numb with questions. Where’s my Hero?
What happened to him? As he opened the door to leave the bedroom, the drunk friend crashed into Father, nearly knocking him down. Father shook his head and said in a sad voice, “I can’t take it anymore. The whole thing. Your mother, this house, you. I just can’t take it anymore.” Before he closed the bedroom door I could barely hear him mutter, “I … I’m … I’m sorry.”

Khi đã đóng gói đồ đạc xong, cha quỳ xuống và lẩm bẩm điều gì đó với tôi. Càng nhìn cha, cả người tôi càng trở nên bủn rủn. Đầu óc tôi đờ đẫn.
Đâu rồi vị Anh hùng của tôi? Điều gì đã xảy ra với ông ấy? Khi cha mở cửa toan bước ra ngoài, người bạn say rượu của cha từ đâu đâm sầm vào người ông, khiến ông gần như ngã bổ xuống sàn nhà. Cha lắc đầu rồi thốt lên buồn bã:
- Cha không chịu đựng được nữa rồi. Tất cả mọi thứ. Mẹ con, cái nhà này, cả con nữa. Cha không chịu đựng thêm được nữa rồi.
Trước khi cha đóng cửa phòng lại, tôi còn nghe thấy ông thều thào:
- Cha... Ch... a... Cha xin lỗi con.

That year Thanksgiving dinner was a flop. In some kind of gesture of good faith, Mother allowed me to eat at the table with the family. I sat deep in my chair, quietly concentrating so I wouldn’t say or do anything that might set Mother off. I could feel the tension between my parents. They hardly spoke at all, and my brothers chewed their food in silence. Dinner was hardly over when harsh words erupted. After the fight ended, Father left. Mother reached into one of the cabinets for her bottled prize and seated herself at the end of the sofa. She sat alone, pouring glass after glass of alcohol. As I cleared the table and washed the dishes, I could see that this time I wasn’t the only one affected by Mother’s behavior. My brothers seemed to be experiencing the same fear I had for so many years.

Thế là kế hoạch cho bữa tối của lễ Tạ ơn năm ấy hoàn toàn thấy bại. Như một hành động tốt đẹp để tỏ lòng thành với đấng bề trên, mẹ cho phép tôi được cùng ngồi ăn với gia đình. Tôi ngồi lọt thỏm trong ghế, tuyệt đối im lặng và tập trung cao độ để không nói hoặc không làm gì khiến mẹ phải chú ý. Tôi có thể cảm nhận được sự căng thẳng giữa cha và mẹ. Họ hầu như không nói gì cả. Các anh em của tôi cũng chỉ ăn uống thật e dè. Thế rồi bữa ăn kết thúc bằng những ngôn từ chua chát của hai người. Sau khi cuộc chiến kết thúc, cha bỏ đi, mẹ mở tủ lấy chai rượu ưa thích rồi ngồi vào một góc ghế sô pha. Bà ngồi đấy một mình, uống hết ly này đến ly khác. Trong lúc dọn dẹp bàn ghế và rửa chén, tôi có thể thấy rằng lần này thì tôi không phải là người duy nhất bị ảnh hưởng bởi cách cư xử của mẹ. Dường như họ cũng đã nếm được cảm giác sợ hãi mà tôi đã phải chịu đựng trong suốt mấy năm qua.

For a short time, Mother and Father tried to be civil to one another. But by Christmas Day, they had both become tired of their charade. The strain of trying to be so nice to each other was more than either could bear. As I sat at the top of the stairs, while my brothers finished opening their gifts, I could hear angry words being exchanged between them. I prayed that they could somehow make up, if only for that special day. While sitting on the basement stairs that Christmas morning, I knew that if God had wanted Mother and Father to be happy, then I would have to be dead.

Rồi có một dạo, cha mẹ lại ra sức chỉ trích lỗi lầm của nhau. Nhưng đến ngày lễ Giáng sinh thì dường như cả hai đã quá mệt mỏi với trò đó. Nhưng việc phải gượng gạo đối xử tốt với nhau lại càng khiến họ thêm ức chế. Giáng sinh năm đó, trong khi các anh em của tôi đang lui cui mở quà thì tôi ngồi ở đầu cầu thang và nghe thấy tiếng cha mẹ lời qua tiếng lại với nhau bằng những từ khó nghe nhất. Tôi thầm cầu nguyện sao cho họ có thể giả vờ đối xử tốt với nhau chỉ trong một ngày đặc biệt như thế này thôi cũng được. Và cũng hôm ấy, khi ngồi dưới chân cầu thang dưới tầng hầm, tôi hiểu ra một điều rằng, để cho cha mẹ của tôi được hạnh phúc, có lẽ Chúa muốn tôi phải chết.

A few days later, Mother packed Father’s clothes in boxes, and drove with my brothers and I to a place a few blocks from the fire station. There, in front of a dingy motel, Father waited. His face seemed to express relief. My heart sank. After years of my useless prayers, I knew it had finally happened - my parents were separating. I closed my fists so tightly I thought my fingers would tear into the palms of my hands. While Mother and the boys went into Father’s motel room, I sat in the car, cursing his name over and over. I hated him so much for running out on his family. But perhaps even more, I was jealous of him, for he had escaped and I had not. I still had to live with Mother. Before Mother drove the car away, Father leaned down to the open window where I was sitting, and handed me a package. It was some information he had said he would get me, for a book report that I was doing at school. I knew he was relieved to get away from Mother, but I could also see sadness in his eyes as we pulled away into the downtown traffic.

Một vài ngày sau đó, mẹ đóng gói hết quần áo của cha vào mấy chiếc thùng các-tông, rồi bà lái xe đưa chúng tôi cùng những chiếc thùng ấy đến một nơi cách đồn cứu hỏa cha đang làm việc vài dãy nhà. Lúc chúng tôi đến, cha đang đứng đợi trước một cái nhà nghỉ nhỏ bé tồi tàn. Gương mặt cha lúc bấy giờ đã có nét gì đó thanh thản hơn. Tim tôi nhói đau. Cuối cùng thì điều đó cũng đã xảy ra - cha mẹ tôi ly thân. Tôi nắm chặt hai bàn tay lại, chặt đến nỗi tưởng chừng như các ngón tay có thể bị ứ máu mà bể nát ra. Trong lúc mẹ vàcác anh em của tôi vào nơi cha ở, tôi ngồi trong xe, gọi tên ông ấy mà nguyền rủa không ngừng. Tôi ghét ông ấy vì ông ấy đã trốn chạy mà bỏ rơi tôi. Nhưng có lẽ tôi ganh tị với ông ấy thì đúng hơn. Tôi ganh tị vì ông ấy đã trốn chạy được, còn tôi thì không. Tôi vẫn phải sống với mẹ trong căn nhà quỷ quái đó. Trước khi mẹ lái xe đi, cha cúi xuống bênh cánh cửa chỗ tôi đang ngồi và đặt vào tay tôi một gói nhỏ. Đó là tài liệu mà cha đã hứa cho tôi để làm bài thuyết trình về sách ở lớp. Tôi biết cha rất thanh thản khi từ nay không còn phải sống cùng mẹ, nhưng tôi cũng thấy cả nét buồn bã ẩn trong mắt ông khi xe bắt đầu lăn bánh đưa chúng tôi khuất vào dòng xe đông đúc.

The drive back to Daly City was solemn. When my brothers spoke, they did so in soft tones that wouldn’t upset Mother. When we reached the city limits, Mother tried to humor her boys by treating them to McDonald’s. As usual, I sat in the car while they went inside. I looked out the open car window at the sky. A dull gray blanket covered everything, and I could feel the cold droplets of fog on my face. As I stared into the fog, I became terrified. I knew nothing could stop Mother now. What little hope I had was gone. I no longer had the will to carry on. I felt as if I were a man on death row, not knowing when my time would come.

Chuyến xe quay trở về thành phố Daly rơi vào một bầu không khí vô cùng ngột ngạt. Nếu có trò chuyện, mấy người anh em của tôi cũng phải nói rất khẽ để không làm phiền đến mẹ. Xe về đến gần thành phố, mẹ cố tạo bầu không khí vui vẻ cho mấy đứa con của bà bằng cách đưa chúng vào tiệm thức ăn nhanh MacDonald’s. Cũng như mọi khi, tôi ngồi lại trong xe, còn mấy mẹ con họ kéo nhau vào trong tiệm. Mở cửa xe, tôi ngước nhìn lên bầu trời cao lộng. Một đám mây xám u ám che phủ hết mọi thứ, vài giọt sương lạnh lẽo còn rơi cả lên mặt tôi. Nhìn màn sương giăng mờ khắp lối, tôi bỗng rùng mình sợ hãi. Tôi biết giờ thì không còn gì có thể ngăn cản được mẹ nữa rồi. Hy vọng mỏng manh nhất của tôi cũng đã tan biến. Tôi đã không còn ý chí để đi tiếp con đường của mình nữa. Tôi như một tử tù đang chờ ngày hành quyết, và càng
khổ sở hơn khi không thể biết được bao giờ mới đến cái ngày ấy.

I wanted to bolt from the car, but I was too scared to even move an inch. For this weakness, I hated myself. Rather than running, I clutched the package Father had given me and smelled it, trying to pick up a scent of Father’s cologne. When I failed to pick up any odor at all, I let out a sobbing cry. At that instant, I hated God more than anything else in this or any other world. God had known of my struggles for years, but He had stood by watching as things went from bad to worse. He wouldn’t even grant me a trace of Father’s Old Spice After Shave.

Tôi muốn vùng chạy ra khỏi xe, nhưng nỗi sợ hãi trong tôi khiến tôi không thể nhúc nhích gì được. Tôi căm ghét bản thân mình vì sự yếu đuối đó. Thay vì chạy trốn, tôi giữ chặt lấy cái gói cha đã đưa và vùi đầu vào đó, cố tìm mùi nước hoa co-lô-nhơ mà ông thường dùng để có cảm giác ông vẫn đang ở bên cạnh. Nhưng chẳng có bất kỳ mùi hương quen thuộc nào cả. Tôi bắt đầu nấc lên nghẹn ngào. Ngay trong giây phút ấy, tôi căm ghét Chúa kinh khủng, ghét hơn bất cứ điều gì đáng ghét trên đời này. Chúa biết rõ tôi đã chống chọi thế nào trong những năm qua, thế nhưng Ông ấy chỉ biết đứng nhìn mọi thứ ngày càng trở nên tồi tệ hơn mà thôi. Ông ấy cũng chẳng buồn giúp tôi đến cả việc ưu lại mùi nước hoa quen thuộc mà cha thường dùng sau khi cạo râu.

God had completely taken away my greatest hope. Inside I cursed His name, wishing I had never been born. Outside, I could hear the sounds of Mother and the boys approaching the car. I quickly wiped my tears and returned to the inner safety of my hardened shell. As Mother drove out of the McDonald’s parking lot, she glanced back at me and sneered, “You are all mine now. Too bad your father’s not here to protect you.” I knew all my defenses were useless. I wasn’t going to survive. I knew she was going to kill me, if not today, tomorrow. That day I wished Mother would have mercy and kill me quickly.

Chúa đã hoàn toàn lấy đi niềm hy vọng lớn lao nhất của tôi. Tôi thầm nguyền rủa Ông ấy, và tôi ước giá như mình chưa từng được sinh ra trên cõi đời này. Nghe thấy tiếng mẹ cùng các anh em của mình đang đến gần, tôi nhanh chóng lau khô nước mắt và quay về cố thủ bằng lớp vỏ bọc cứng rắn của mình. Khi mẹ lái xe ra khỏi bãi đậu xe của tiệm MacDonald’s, bà ấy liếc nhìn tôi và nhếch mép:
- Bây giờ mày đã hoàn toàn thuộc về tao rồi. Thật là tồi tệ vì thằng cha mày không còn lởn vởn ở đây để bảo vệ mày nữa.
Tôi biết mọi sự kháng cự của tôi là vô ích. Tôi sẽ không thể sống sót.
Tôi biết rằng bà ấy sẽ giết tôi, không hôm nay thì cũng là ngày mai. Hôm đó, tôi những mong mẹ sẽ nhân từ mà giết chết tôi ngay đi.

As my brothers wolfed down their hamburgers, without them knowing I clasped my hands together, bent my head down, closed my eyes and prayed with all my heart. When the station wagon turned onto the driveway, I felt that my time had come.
Before I opened the car door, I bowed my head and with peace in my heart, I whispered, “… and deliver me from evil.”
“Amen.”

Khi các anh em của tôi còn đang ngồm ngoàm món ham-bơ-gơ ngon lành, tôi đã lén chúng đan siết hai tay vào nhau, cúi thấp đầu, nhắm mắt lại và hết lòng cầu nguyện. Khi mẹ rẽ xe vào hướng nhà để xe, tôi biết thời khắc của mình đã đến. Trước khi mở cửa xe, tôi gục đầu xuống; với sự thanh thản tuyệt đối trong tâm hồn, tôi thì thầm:
- ...Và hãy giải thoát con khỏi quỷ dữ. Amen.

EPILOGUE
Sonoma County, California
I’m so alive.
As I stand facing the beauty of the neverending Pacific Ocean, a late afternoon breeze blows down from the hills behind. As always, it is a beautiful day. The sun is making its final descent. The magic is about to begin. The skies are ready to burn with brilliance, as it turns from a soft blue to a bright orange.

LỜI KẾT
Hạt Sonama, California
Vậy là tôi vẫn còn sống.
Tôi đứng lặng người ngắm vẻ đẹp bất tử của Thái Bình Dương. Một cơn gió nhẹ thổi xuống từ những ngọn đồi ở phía sau lưng, làm mát cả trời chiều. Như mọi khi, hôm nay là một ngày thật đẹp. Hoàng hôn dần tắt, nhường chỗ cho màn đêm huyền bí đang buông xuống. Cả bầu trời như sắp bị đốt cháy bởi những quầng sáng rực rỡ khi nó chuyển từ sắc xanh nhẹ nhàng sang một màu cam vàng rực.
Looking towards the West, I stare in awe at the hypnotic power of the waves. A giant curl begins to take form, then breaks with a thundering clap as it crashes on the shore. An invisible mist hits my face, moments before the white foamy water nearly drowns my feet. The bubbling foam quickly recedes to the power of the surf. Suddenly, a piece of driftwood washes onto the shore. It has an odd, twisted shape. The wood is pitted, yet smoothed and bleached from its time in the sun. I bend down to pick it up. As my fingers begin to reach out, the water catches hold dragging the wood back out to sea. For a moment, it looks as if the wood is struggling to stay ashore. It leaves a trail behind before reaching the waters, where it bobs violently before giving in to the ocean.

Tôi nhìn về phía tây, dẫu khiếp sợ nhưng vẫn dán mắt như bị thôi miên vào những cơn sóng đang vỗ dập mạnh mẽ liên hồi. Một ngọn sóng khổng lồ từ khơi xa lướt vào đất liền, vỗ mạnh vào bờ tạo nên những âm thanh ầm ầm như sấm sét, rồi vỡ tan ra thành muôn ngàn đợt sóng nhỏ. Bọt nước trắng xóa chưa kịp quấn lấy chân tôi thì hơi nước đã hắt vào mặt tôi mặn chát.
Rồi những bọt nước bé xíu ấy nhanh chóng bị một đợt sóng khác cuốn ra xa. Đột nhiên, một mảnh gỗ trôi dạt bị hất lên bờ. Miếng gỗ không rõ hình thù, thủng lỗ chỗ nhưng phẳng phiu và trơn láng sau một thời gian trôi dạt, thấm nước và chịu nắng trên biển. Tôi cúi xuống định nhặt miếng gỗ lên. Nhưng khi tôi vừa đưa tay ra thì sóng biển đã dội vào cuốn nó đi xa tít. Tôi khựng người nhìn theo. Dường như miếng gỗ đang cố chống chọi lại cơn sóng dữ để được ở lại với bến bờ. Nó để lại một vệt dài trên cát biển trước khi trôi vào làn nước và trồi thụt dữ dội rồi mới ngoan ngoãn đi theo con sóng về với đại dương bao la.

I marvel at the wood, thinking how it reminds me of my former life. My beginning was extremely turbulent, being pushed and pulled in every direction. The more grisly my situation became, the more I felt as if some immense power were sucking me into some giant undertow. I fought as hard as I could, but the cycle never seemed to end. Until suddenly, without warning, I broke free.

Tôi kinh ngạc chứng kiến cảnh tượng diễn ra với mảnh gỗ. Nó gợi cho tôi nhớ về cuộc sống trước đây của mình. Giai đoạn đầu đời của tôi cực kỳ hỗn tạp, cuộc sống của tôi khi ấy hoàn toàn vô định. Hoàn cảnh sống càng tệ hại, thì tôi càng cảm thấy như có một sức mạnh vô biên vào đấy cuốn tôi vào sâu trong những vòng luẩn quẩn khổng lồ. Tôi đã chống chọi hết sức, nhưng vòng trònluẩn quẩn ấy dường như không bao giờ kết thúc. Cho đến một ngày, đột nhiên, không báo trước, tôi được tự do.

I’m so lucky. My dark past is behind me now. As bad as it was, I knew even back then, in the final analysis, my way of life would be up to me. I made a promise to myself that if I came out of my situation alive, I had to make something of myself. I would be the best person that I could be. Today I am. I made sure I let go of my past, accepting the fact that that part of my life was only a small fraction of my life. I knew the black hole was out there, waiting to suck me in and forever control my destiny – but only if I let it. I took positive control over my life.

Tôi thật may mắn. Quá khứ đen tối của tôi đã lùi lại phía sau. Cho dù mọi chuyện tồi tệ thế nào đi nữa, thì tôi cũng vẫn hiều rằng cuộc sống của tôi phụ thuộc vào chính tôi. Tôi từng tự hứa rằng nếu tôi thoát ra được cảnh sống ngục tù đó mà vẫn còn sống sót, thì tôi sẽ làm một điều gì đó cho bản thân mình. Tôi sẽ cố gắng để làm một người tốt. Hôm nay, tôi đã làm được điều đó. Tôi khẳng định rằng tôi đã để quá khứ ngủ yên, tôi xem phần đời đó là một mảnh nhỏ trong tất cả những trải nghiệm mà tôi sẽ kinh qua trong cuộc sống vẫn đang đợi tôi phía trước. Tôi biết cái lỗ đen vũ trụ sâu thẳm vẫn ở đâu đó ngoài kia, chờ đợi để nuốt chửng tôi và kiểm soát mãi mãi số phận của tôi – nhưng điều đó chỉ xảy ra khi nào nó được tôi cho phép. Giờ đây, tôi đã hoàn toàn nắm được quyền kiểm soát cuộc sống của mình.

I’m so blessed. The challenges of my past have made me immensely strong inside. I adapted quickly, learning how to survive from a bad situation. I learned the secret of internal motivation. My experience gave me a different outlook on life, that others may never know. I have a vast appreciation for things that others may take for granted. Along the way I made a few mistakes, but I was fortunate enough to bounce back. Instead of dwelling on the past, I maintained the same focus that I had taught myself years ago in the garage, knowing the good Lord was always over my shoulder, giving me quiet encouragement and strength when I needed it most.

Tôi thật hạnh phúc. Những nghiệt ngã trong quá khứ đã giúp tôi có được một ý chí mạnh mẽ. Tôi có khả năng thích nghi nhanh chóng đồng thời luôn học cách sống sót trong mỗi một hoàn cảnh éo le. Tôi hiểu được vai trò quan trọng của việc tự động viên mình trong những lúc khó khăn. Những trải nghiệm của tôi đã cho tôi một cách nhìn khác về cuộc sống, cách nhìn mà nhiều người khác có thể chưa từng trải qua. Tôi có khả năng nhìn nhận một cách sâu sắc các vấn đề mà những người khác có thể hờ hững cho qua. Trong suốt những năm tháng đó, tôi cũng đã phạm phải nhiều lỗi lầm, nhưng tôi đã may mắn biết dừng lại đúng lúc. Thay vì hoài tưởng về quá khứ, tôi chỉ giữ lại cho mình đức tin mà chính trong cái ga-ra nhiều năm về trước, tôi đã tâm niệm với chính mình, đó là Chúa nhân từ luôn ở đâu đó che chở cho tôi, vô hình nâng đỡ tôi và ban cho tôi sức mạnh những khi tôi cần nhất.

My blessings also mean having the opportunity to meet so many people who had a positive impact on my life. The endless sea of faces, prodding me, teaching me to make the right choices, and helping me in my quest for success. They encouraged my hunger to prevail. Branching out on a different level, I enlisted in the United States Air Force, discovering historical values and an instilled sense of pride and belonging that until then, I had never known. After years of struggle, my purpose became clear, for above all, I came to realize that America was truly the land where one could come from less than humble beginnings, to become a winner from within.

Hạnh phúc của tôi còn là cơ hội mà ở đó tôi được gặp gỡ biết bao nhiêu con người đã có những ảnh hưởng tích cực đối với cuộc đời của tôi. Biển người vô tận ấy đã khuyến khích tôi. Biển người vô tận ấy đã khuyến khích tôi, chỉ cho tôi cách hướng đến những quyết định đúng đắn và giúp đỡ tôi trên con đường tìm đến thành công cho bản thân mình. Họ là những người đã khích lệ khát khao chiến thắng trong tôi. Rồi tôi rẽ sang một hướng đi mới, tôi gia nhập Lực lượng Không quân Hoa Kỳ, nơi giúp tôi khám phá những giá trị lịch sử và lòng tự hào dân tộc đã thấm nhuần trong máu mà bấy lâu tôi chưa từng nhận ra. Sau nhiều năm tháng gian truân vất vả, tôi bắt đầu nhận ra rằng, nước Mỹ chính là vùng đất mà một người đi lên từ khởi đầu thấp hèn vẫn có thể gặt hái được thành công ngay từ khả năng nội tại.

An explosive pounding of the surf brings me back to reality. The piece of wood I’ve been watching, disappears into the swirling waters. Without further hesitation, I quickly turn away and head back towards my truck. Moments later, I race my Toyota through the snakelike turns driving to my secret Utopia.

Một con sóng lớn đánh ầm vào bờ đưa tôi trở về với thực tại. Mảnh gỗ mà tự nãy giờ tôi vẫn quan sát đã biến mất vào hàng ngàn con sóng cuốn xoáy. Không chút chần chừ, tôi nhanh chóng rời khỏi nơi ấy, quay trở lại phía chiếc xe. Vài phút sau, tôi lái chiếc Toyota của mình băng qua những khúc cua ngoằn ngoèo để đi đến một nơi mà tôi gọi là thiên đường bí mật của riêng tôi.

Years ago when I lived in the dark, I used to dream about my secret place. Now, whenever I can get away, I always return to the river. After stopping to pick up my precious cargo at the Rio Villa in nearby Monte Rio, I’m back on the singlelane black top.
For me, it is a race against time, for the sun is about to set and one of my lifetime dreams is about to come true.
As I enter the.serene city of Guerneville, the 4-Runner truck goes from a Machlike speed to that of a snail. I tap on the brakes before turning right, onto Riverside drive. With the windows rolled down, I fill my lungs full of sweet, purified air from the towering redwoods that gently sway back and forth.
I bring the white Toyota to a stop, in front of the same home where a lifetime ago my family and I stayed during our summer vacations. 17426 Riverside Drive. Like many things, the house too has changed. Years ago, two tiny bedrooms were added behind the fireplace. A vague attempt of expanding the tiny kitchen was made before the flood of 1986. Even the mighty tree stump, where years ago my brothers and I spent endless hours climbing on, is now in decay. Only the cabin’s darkened cedar ceiling and the riverstone fireplace have been left unchanged.

Nhiều năm trước đây, khi tôi còn sống trong cảnh tăm tối, tôi vẫn thường mơ về một nơi là bí mật của riêng mình. Ngày hôm nay, bất cứ khi nào tôi có thể đi xa, tôi luôn trở về dòng sông ấy. Sau khi ghé lấy gói đồ quý giá của mình ở khu nhà nghỉ Rio gần Monte Rio, tôi quay trở ra xe rồi hòa vào dòng người đông đúc. Với tôi, giờ là lúc phải chạy đua với thời gian, vì mặt trời đang dần khuất bóng và một trong những ước mơ lớn nhất đời tôi sắp thành hiện thực.
Vào trong thành phố Guerneville thanh bình, tôi cho xe giảm dần tốc độ. Tôi đạp thắng rồi cho xe rẽ phải, sang phần đường cạnh bờ sông. Cửa xe được kéo xuống, tôi hít thật sâu lớp không khí trong lành, ngọt ngào tỏa ra từ những cây tùng bách gỗ đỏ cao vun vút đang lả lơi đung đưa trước gió.
Tôi dừng xe trước căn nhà mà cách đây rất lâu, cả gia đình tôi đã ở vào những kỳ nghỉ hè. Số 17426, đường Bờ sông. Cũng như nhiều thứ khác xung quanh nó, căn nhà đã thay đổi quá nhiều. Ngày trước, hai chiếc giường nhỏ xíu được đặt đằng sau lò sưởi. Tôi nhớ không lầm thì trước trận hồng thủy năm 1986, có lần cái bếp bé xíu đã được cha tôi nới cho rộng ra. Ngay cả gốc cây cổ thụ to lớn mà năm xưa mấy anh em chúng tôi thường hay leo trèo hàng giờ không biết mệt, bây giờ cũng đã mục nát cả rồi. Chỉ có cái trần nhà làm bằng gỗ tuyết tùng tối màu và cái lò sưởi được làm từ đá lấy ở bến sông là còn giữ được nguyên hiện trạng.

I feel a little sad as I turn away, strolling across the small gravel road. Then, making sure not to disturb anyone, I lead my son, Stephen, through a tiny passage beside the same house that my parents led my brothers and I through, years ago. I know the owner and I am sure he wouldn’t mind. Without saying a word, my son and I gaze westward. The Russian River is the same as it always was, dark green and as smooth as glass, as it flows ever so gently to the mighty Pacific. Bluejays call to each other as they glide through the air, before disappearing into the redwoods. The sky above is now bathed with streaks of orange and blue. I take another deep breath and close my eyes, savoring the moment like I did years ago.
As I open my eyes, a single tear rolls down the side of my cheek. I kneel down wrapping my arms around Stephen’s shoulders. Without hesitation, he leans his head back and gives me a kiss. “Love you, Dad.”
“Love you too,” I reply.

Lùi bước ra cửa, tôi cảm thấy hơi buồn một chút. Rồi tôi tản bộ dọc theo con đường nhỏ rải đầy sỏi mịn. Sau đó, tôi dắt con trai Stephen băng qua một lối đi nhỏ bên cạnh căn nhà giống hệt căn nhà của gia đình tôi. Năm xưa, cha mẹ cũng đã từng dắt anh em tôi băng ngang qua đó để đi ra bến sông. Tôi và con trai cùng nhìn về hướng tây, cả hai cha con đều lặng im. Dòng sông Nga bao đời nay vẫn thế, nước vẫn một màu xanh đen và phẳng lặng như gương, sông cứ thế chảy hiền hòa ra biển Thái Bình bao la rộng lớn. Nhưng con chim giẻ cùi màu xanh réo gọi nhau khi chúng cất cánh lao vút vào không trung rồi mất hút sau những tàng cây tùng bách. Nền trời trên cao giờ đây đang được dệt bởi những sọc sáng màu cam, xanh lẫn lộn. Tôi lại hít thở một hơi thật sâu và nhắm nghiền mắt, tận hưởng từng phút giây trôi qua như tôi vẫn thường làm nhiều năm về trước.
Khi tôi mở mắt ra, một giọt nước mắt đã lăn dài trên má. Tôi quỳ xuống, vòng tay ôm lấy đôi vai của Stephen. Thằng bé tựa đầu vào tôi và quay sang hôn lên má tôi.
- Cha ơi, con yêu cha.
- Cha cũng yêu con, con trai ạ. - Tôi đáp lời đứa con trai bé bỏng.

My son gazes up at the darkening sky. His eyes grow wide as he strains to capture the disappearing sun. “This is my favorite place in the whole world!” Stephen announces.
My throat becomes tight. A small stream of tears begins to fall. “Mine too,” I reply. “Mine too.”
Stephen is at that magical age of innocence, but yet is wise beyond his years. Even now, as salty tears run down my face,
Stephen smiles, letting me maintain my dignity. But he knows why I’m crying. Stephen knows my tears are tears of joy.
“Love you Dad.”
“Love you too, son.”
I’m free.

Thằng bé ngước lên nhìn bầu trời đang tối dần. Mắt mở to, nó rướn người lên như muốn bắt lấy hình ảnh cuối cùng của mặt trời đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
- Đây là nơi con thích nhất trên thế giới này! - Thằng bé thốt lên.
Cổ họng tôi như nghẹn lại. Một dòng nước mắt nóng lại chảy xuống.
- Đây cũng là nơi yêu thích nhất của cha... là nơi yêu thích nhất của cha, con yêu ạ. - Tôi đáp lời con.
Stephen đang ở độ tuổi ngây thơ trong sáng nhất của nó, nhưng thằng bé lại cực kỳ nhạy cảm. Như lúc này đây, khi nhìn thấy những giọt nước mắt
nóng mặn đang chảy dài trên gò má tôi, thằng bé vẫn mỉm cười, để yên cho cha nó đắm mình trong cơn xúc động. Stephen hiểu tại sao tôi lại khóc. Stephen biết tôi đang khóc bằng những giọt nước mắt hạnh phúc.
- Cha ơi, con yêu cha.
- Cha cũng yêu con, con trai ạ.
Tôi được giải thoát.

AFTERWORD

Dave Pelzer
Survivor
As a child living in a dark world, I feared for my life and thought I was alone. As an adult I know now that I was not alone. There were thousands of other abused children.

LỜI BẠT

Dave Pelzer
Người sống sót
một đứa trẻ từng sống trong một thế giới đen tối, tôi lo sợ cho cuộc sống của mình và nghĩ rằng chỉ một mình tôi phải thế. Bây giờ khi đã trưởng thành tôi  mới biết rằng tôi không đơn độc. Có hàng ngàn trẻ em khác nữa cũng bị ngược đãi.

Sources of information vary, but it is estimated that one in five children are physically, emotionally or sexually abused in the United States. Unfortunately, there are those among the uninformed public who believe that most abuse is nothing more than parents exerting their “right” to discipline their children and letting it get a little out of hand. These same people may believe that overdiscipline is not likely to follow the child into adulthood. They are tragically misinformed.

Có các nguồn thông tin khác nhau, nhưng người ta ước tính rằng cứ năm người con thì có một bị lạm dụng về thể chất, tinh thần hoặc tình dục tại Hoa Kỳ. Thật không may, có những người trong công chúng không hiểu vấn đề lại tin rằng hầu hết lạm dụng chẳng qua chỉ là cha mẹ sử dụng "quyền" của họ nhằm kỷ luật con cái và lỡ để việc đó vượt khỏi kiểm soát một chút thôi. Cũng những người này có thể tin rằng kỷ luật quá mức không có khả năng áp dụng khi các con đến tuổi trưởng thành. Họ đang bị thông tin sai lạc hết sức.

On any given day, some adult who is the victim of a dark past of child abuse may vent his or her pentup frustrations on society or on those he or she may love. The public is well informed about the most uncommon cases. Unusual incidents attract the media and boost ratings. We heard about the lawyer father who struck out with his fist and left the child unconscious on the floor before retiring to bed. We heard about the father who dunked the small child in the toilet. Both children died. In a more bizarre case both a mother and a father each killed a child and hid their bodies for a period of four years. There are other high profile stories, like the abused child who grew into the man who went on a killing spree at a McDonald’s, gunning down helpless victims until the police took his life.

Ngày nào cũng vậy, một số người lớn là nạn nhân của quá khứ đen tối bị lạm dụng lúc còn trẻ con có thể trút nỗi thất vọng bị dồn nén của mình lên xã hội hoặc trên những người họ có thể yêu thương. Công chúng cũng được thông báo về các trường hợp ít phổ biến nhất. Các tai nạn bất thường thu hút các phương tiện truyền thông và gia tăng trên các bảng xếp hạng. Chúng ta nghe nói về người cha luật sư đánh con bằng nắm đấm khiến con bất tỉnh trên sàn nhà trước khi đi ngủ. Chúng tôi nghe nói về người cha nhốt con nhỏ trong nhà vệ sinh. Cả hai đứa trẻ đã tử vong. Trong một trường hợp kỳ lạ hơn cả người mẹ và người cha mỗi người giết chết một đứa con và đã giấu xác chúng trong suốt bốn năm. Có những câu chuyện chấn động  khác, như đứa trẻ bị lạm dụng sau khi lớn lên đã trở thành kẻ giết người bừa bãi tại một nhà hàng McDonald, y đã bắn chết các nạn nhân vô vọng cho đến khi cảnh sát lấy đi mạng sống của y.

More common are the unknowns who disappear, like the homeless boy who sleeps under a freeway bridge and calls a cardboard box his home. Each year thousands of abused girls run away from home and sell their bodies in order to survive.
Others strike out by joining gangs who are totally committed to violence and destruction.

Phổ biến hơn là những người biến mất không ai hay biết, giống như cậu bé vô gia cư ngủ dưới gầm cầu đường cao tốc và gọi một hộp các tông nhà của mình. Mỗi năm hàng ngàn cô gái bị lạm dụng chạy trốn khỏi nhà và bán thân của họ để tồn tại. Những người khác bị tấn công bởi các băng nhóm hoàn toàn đi theo bạo lực và phá hoại.


Many child abuse victims hide their past deep inside, so deep that the possibility of becoming an abuser themselves is unthinkable. They live normal lives, becoming husbands and wives, raising families and building careers. But the ordinary problems of everyday life often force the former abuse victim to behave as they were taught as children. Spouses and children then become the object of their frustration, and they unknowingly come the full circle, completing the neverending cycle of rage.

Nhiều nạn nhân lạm dụng trẻ em dấu kín trong lòng quá khứ sâu thẳm của họ, sâu tới mức mà khả năng bản thân họ trở thành một kẻ ngược đãi là điều không thể tưởng tượng được. Họ sống cuộc sống bình thường, trở thành vợ chồng, gầy dựng gia đình và xây dựng sự nghiệp. Nhưng những vấn đề bình thường của cuộc sống hằng ngày thường buộc các nạn nhân bị lạm dụng trước đây cư xử như họ đã được dạy khi còn là trẻ em. Vợ, chồng và con cái sau đó trở thành đối tượng cho sự thất vọng của họ, và họ vô tình đi lại cái vòng tròn lẩn quẩn, hoàn thành cái chu kỳ thịnh nộ không bao giờ chấm dứt.

Some child abuse victims stay quietly locked in their shells.
They look the other way, believing that by not acknowledging their past it will go away. They seem to believe that above all Pandora’s Box must stay closed.
Each year, millions of dollars are poured into child protection agencies in the United States and around the world. These dollars go to local facilities, like foster homes and juvenile halls.

Một số nạn nhân bị lạm dụng hồi còn trẻ con giữ im lặng trong chiếc vỏ bọc của mình.
Họ nhìn nhận theo cách khác, họ tin rằng bằng cách không thừa nhận quá khứ, thì quá khứ của họ nó sẽ qua đi. Họ dường như tin rằng trước hết chiếc hộp Pandora phải được đóng lại.
Mỗi năm, hàng triệu đô la được đổ vào các cơ quan bảo vệ trẻ em tại Hoa Kỳ và trên toàn thế giới. Những đô la đi đến các cơ sở địa phương, như nhà nuôi dưỡng và nhà thanh thiếu niên.
There are dollar grants to thousands of private organizations whose mission includes basic child abuse prevention, the counseling of abusive parents and the victims. Every year the number grows larger.
Why? What causes the tragedy of child abuse? Is it really as bad as they say? Can it be stopped? And perhaps the most important of all questions, what is abuse like through the eyes of the child?

các tài trợ bằng đô la cho hàng ngàn các tổ chức nhân nhiệm vụ bao gồm phòng ngừa cơ bản lạm dụng trẻ em, vấn cho phụ huynh lạm dụng và các nạn nhân bị lạm dụng. Mỗi năm con ại tăng lên thêm.
Tại sao? Nguyên nhân gây của bi kịch lạm dụng trẻ em là gi? Nó có thực sự tồi tệ như người ta hay nói không? Có thể chặn đứng nó không? Và có lẽ câu hỏi quan trọng nhất lạm dụng qua con mắt của trẻ con là gì?

What you have just read is a story of an ordinary family that was devastated by their hidden secret. The story has two objectives: the first is to inform the reader how a loving, caring parent can change to a cold, abusive monster venting frustrations on a helpless child; the second is the eventual survival and triumph of the human spirit over seemingly insurmountable odds.

Những gì bạn vừa đọc là một câu chuyện của một gia đình bình dân đã bị tàn phá bởi bí mật ẩn giấu của họ. Câu chuyện có hai mục tiêu: đầu tiên là để thông báo cho người đọc làm thế nào mà một người cha người mẹ chỉ biết yêu thương, chăm sóc gia đình lại có thể thay đổi để trở thành quái vật lạm dụng lạnh lùng trút nỗi hết thất vọng vào một đứa trẻ yếu đuối; thứ hai là sự sống sót và chiến thắng cuối cùng của tinh thần con người mạnh hơn những ngang trái dường như không thể vượt qua.

Some readers will find the story unreal and disturbing, but child abuse is a disturbing phenomenon that is a reality in our society. Child abuse has a domino effect that spreads to all who touch the family. It takes its greatest toll on the child and spreads into the immediate family to the spouse, who is often torn between the child and their mate. From there it goes to other children in the family who do not understand and also feel threatened. Also involved are neighbors who hear the screams but do not react, teachers who see the bruises and must deal with a child too distracted to learn, and relatives who want to intervene but do not want to risk relationships.

Một số độc giả sẽ thấy câu chuyện có vẻ không thật và gây lo ngại, nhưng lạm dụng trẻ em là một hiện tượng đáng lo ngại đó là một thực tế trong xã hội chúng ta. lạm dụng trẻ em có một hiệu ứng domino lây lan đến tất cả những ai gia đình. Nó gây tổn hại lớn nhất lên trẻ em và len vào cuộc sống gia đình của người chồng, người vợ, vốn thường bị giằng xé giữa con cái và bạn đời. Từ đó, nó cũng lan đến những trẻ khác trong gia đình vốn không hiểu chuyện và cũng cảm thấy bị đe dọa. Cũng liên quan là những người hàng xóm nghe thấy tiếng la hét nhưng không phản ứng, các giáo viên khi thấy những vết thâm tím thì phải giải quyết với một đứa trẻ xao nhãng học tập, và những người thân muốn can thiệp nhưng không muốn làm xấu đi mối quan hệ thân thuộc.

This is more than a story of survival. It is a story of victory and celebration. Even in its darkest passages, the heart is unconquerable. It is important that the body survives, but it is more meaningful that the human spirit prevails.
This is my story and mine alone. For years I was confined to the darkness of my own mind and heart, being alone and a pitiful “loser”. At first I wanted nothing more than to be like others, but that motivation grew. I wanted to become a “winner”. For over 13 years I served my country in the military.

Đây không chỉ là một câu chuyện về sự sống còn. Đó là một câu chuyện của chiến thắng và hân hoan. Ngay cả trong giai đoạn đen tối nhất của nó, trái tim là không thể bị đánh bại. Điều quan trọng là thân thể được sống sót, nhưng điều có ý nghĩa nhiều hơn là tinh thần của con người chiếm lĩnh ưu thế.
Đây là câu chuyện của tôi và chỉ mình tôi. Trong nhiều năm tôi đã giấu kín trong bóng tối của tâm trí và trái tim tôi, "kẻ thua cuộc" cô đơn đáng thương. Lúc đầu, tôi không muốn gì hơn là được như những người khác, nhưng động lực trong tôi đã lớn lên. Tôi muốn trở thành một "người chiến thắng". Trong hơn 13 năm tôi đã phục vụ đất nước trong quân đội.

I now serve my country giving seminars and workshops to others in need, helping them to break their chains. From one who has been there, I bring a message to abused children and those who work with them. I bring a perspective born in the brutal reality of child abuse and nurtured in hope for a better tomorrow. Most importantly, I broke the cycle and became a father whose only guilt is that of spoiling his son with love and encouragement.

Bây giờ tôi phục vụ đất nước bằng cách tổ chức các cuộc thảo luạn và hội thảo cho những người cần giúp đỡ, để giúp họ phá vỡ xiềng xích. một người đã từng lâm vào hoàn cảnh đó, tôi mang đến một thông điệp cho trẻ em bị lạm dụng và những người làm việc với họ. Tôi là một mẫu hình sinh ra trong thực tế tàn bạo của lạm dụng trẻ em và được nuôi dưỡng trong niềm hy vọng vào một ngày mai tốt đẹp hơn. Điều quan trọng nhất, tôi đã phá vỡ cái vòng lẩn quẩn để trở thành một người cha mà tội lỗi duy nhất là của làm hư con trai mình bằng tình yêu và động viên.

Today there are millions around the world in desperate need of help. It is my mission to assist those in need of a helping hand. I believe it is important for people to know that no matter what lies in their past, they can overcome the dark side and press on to a brighter world. It is perhaps a paradox that without the abuse of my past, I might not be what I am today. Because of the darkness in my childhood, I have a deep appreciation for life. I was fortunate enough to turn tragedy into triumph. This is my story.

Ngày nay có hàng triệu người trên thế giới đang tuyệt vọng cần trợ giúp. Nhiệm vụ của tôi là hỗ trợ những người đang cần ai đó đưa bàn tay trợ giúp. Tôi tin rằng điều quan trọng là mọi người phải biết rằng quá khứ của họ có thế nào đi nữa, họ có thể khắc phục những mặt tối và khởi động một thế giới tươi sáng hơn. lẽ là một nghịch lý rằng nếu không có quá khứ bị lạm dụng, tôi có thể không phải tôi của ngày hôm nay. Do sống trong bóng tối của thời thơ ấu tôi có một sự trân quý sâu sắc đối với cuộc sống. Tôi đã đủ may mắn để biến bi kịch thành bài ca khải hoàn. Đó là câu chuyện của tôi.

Perhaps at no time in history has the family been under more stress. Economic and social changes have pushed the family to its limit and made child abuse more likely. If society is to come to grips with the problem, it must be exposed. Once exposed, the causes of child abuse can be understood and support can truly begin. Childhood should be carefree, playing in the sun; not living a nightmare in the darkness of the soul.

Có lẽ chưa bao giờ trong lịch sử gia đình lại chịu áp lực căng thẳng như bây giờ. Các thay đổi kinh tế và xã hội đã đẩy gia đình đến giới hạn của nó và khiến trẻ em dễ bị lạm dụng nhiều hơn. Nếu xã hội muốn đi đến chỗ hiểu thấu đáo vấn đề, vấn đề này phải được phơi bày. Một khi đã được phơi bày, có thể hiểu được nguyên nhân lạm dụng trẻ em và hỗ trợ thực sự có thể bắt đầu. Thời thơ ấu trẻ nên được sống vô tư, chơi ngoài nắng; không phải sống với cơn ác mộng trong bóng tối của tâm hồn.

Steven E. Ziegler
Teacher

September, 1992, began as a typical back-to-school month for me. In my 22nd year of teaching, I found the usual hectic, nonstop confusion. There were close to 200 new students who had names for me to learn and several new faculty members to welcome aboard. It was goodbye to summer vacation and hello to additional responsibilities, and the annual doom and gloom from Sacramento regarding money for schools. Nothing had seemingly changed about the beginning of school, until a telephone message arrived on the 21st that rather painfully jolted me back 20 years: “A David Pelzer would like you to contact his agent, regarding some child abuse reports you were associated with 20 years ago.” The past came back all too quickly.

Steven E. Ziegler
Giáo viên

Tháng Chín năm 1992 bắt đầu như một tháng tựu trường thường lệ đối với tôi. Trong năm giảng dạy thứ 22 nầy, tôi thấy công việc bận rộn, rối rắm liên tục như lệ thường. Có gần 200 học sinh mới đã có tên để tôi tìm hiểu và một số giáo viên mới được chào đón về trường. Đó là lời tạm biệt với kỳ nghỉ hè và lời chào đón nhận thêm trách nhiệm, và sự khốn khó và u ám thường niên từ Sacramento về tiền bạc dành cho các trường học. Dường như không hề có gì thay đổi về sự bắt đầu của năm học, cho đến khi tin nhắn điện thoại đến vào ngày 21 đã kéo tôi trở về, một cách khá đau đớn, 20 năm trước đây: "David Pelzer muốn ông liên hệ với đại diện của mình, liên quan đến một số báo cáo lạm dụng trẻ em mà ông đã được có biết đến 20 năm trước đây." Toàn bộ quá khứ nhanh chóng quay trở lại.

Oh, yes, how well I remember David Pelzer. I was a recent college graduate, a new teacher; and as I look back, I knew little about the real world of my chosen career. And the thing I knew least about was child abuse. In the early 1970s I didn’t know if child abuse actually existed. If it did, it remained very much in the “closet” as did so many unmentionable lifestyles and behaviors back then. We have learned so much; yet we have so far to go.

Đúng thế, tôi nhớ David Pelzer rõ làm sao. Tôi chỉ vừa tốt nghiệp đại học, một giáo viên mới; và khi nhìn lại, tôi biết rất ít về thế giới thực của cái nghề nghiệp tôi lựa chọn. Và cái tôi biết ít nhất là lạm dụng trẻ em. Trong những năm đầu 1970 tôi không biết liệu lạm dụng trẻ em thực sự tồn tại hay không. Nếu có, nó vẫn còn rất nhiều trong "tủ kín" như rất nhiều lối sống và hành vi không thể tưởng tượng nỗi hồi đó. Chúng tôi đã hiểu được nhiều điều; nhưng chúng tôi còn phải hiểu thêm nhiều điều nữa.

My mind returned to the Thomas Edison School in Daly City, California, September, 1972. Enter little David Pelzer as one of my fifthgrade students. I was naive back then, but I was blessed with a sensitivity that told me there was something terribly wrong in David’s life. Food missing from other students’ lunches was traced to this thin, sad boy. Questionable bruises appeared on exposed parts of his body. Everything began to point to one thing: this kid was being beaten and punished in ways far beyond normal parental practice. It was several years later when I learned that what I was witnessing in my classroom was the thirdworse case of child abuse on record in the entire state of California.

Tâm trí tôi quay trở lại trường học Edison Thomas ở thành phố Daly, California, tháng Chín, 1972. C David Pelzer là một trong những học sinh lớp năm của tôi nhập học. Hồi đó tôi thật ngây thơ, nhưng tôi đã may mắn có một sự nhạy cảm mach bảo tôi rằng có một cái gì đó sai sót nghiêm trọng trong cuộc sống của David. Thực phẩm bị mất cắp từ bữa ăn trưa của các học sinh khác đã được truy ra là do cậu bé gầy còm, buồn này. Vết bầm tím đáng ngờ xuất hiện trên các bộ phận để trần của cơ thể. Mọi thứ bắt đầu để chỉ ra một điều: đứa trẻ này đang bị đánh đập và bị trừng phạt với các cách thức khác xa cách cha mẹ bình thường áp dụng. Phải một vài năm sau tôi mới biết những gì tôi đã chứng kiến ​​trong lớp học của tôi là trường hợp lạm dụng trẻ em với mức tồi tệ đứng thứ ba được ghi nhận trong toàn tiểu bang California.

It is not for me to tell again all the graphic details my colleagues and I witnessed and reported to the authorities so many years ago. That account remains David’s privilege and opportunity in this book. But what a wonderful opportunity it is for this young man to come forward and tell his story so that other children may not suffer. I deeply admire his courage in doing so.
My very best to you, David. There is absolutely no doubt in my mind how far you have truly come.
Tôi không nhắc lại tất cả các chi tiết rõ rang mà các đồng nghiệp của tôi và tôi đã chứng kiến ​​và báo cáo với chính quyền nhiều năm trước đây. Những chuyện đó vẫn là đặc quyền và cơ hội của David trong cuốn sách này. Nhưng đây là một cơ hội tuyệt vời dành cho người đàn ông trẻ tuổi này tiến phía trước và kể lại câu chuyện của mình để cho những đứa trẻ khác có thể không phải đau khổ như anh. Tôi rất khâm phục sự dũng cảm của anh khi làm việc này.
Chúc anh mọi sự tốt lành, David. Trong tâm trí tôi, cho đến nay hoàn toàn không có nghi ngờ về việc anh đã thực sự tiến xa đến như thế.




[1] Tên một vở hài kịch tình huống nổi tiếng trên các kênh truyền hình Mỹ, nội dung nói về một đại gia đình nhiều thế hệ.
[2] Dòng sông Nga (Russian River): Tên một con sông ở Bắc California, Mỹ. Đầu thế kỷ 19, một số người Nga trong lúc đi săn đã phát hiện ra con sông này và đặt tên nó là Russian River. Ngoài ra, con sông còn có tên gọi khác là Misallaako, Rio Ruso, Shabaikai, Slavianka và Slavyanka.
[3] Một loại bánh nướng xốp ngọt được làm từ bột mì, có nhân kem, màu vàng tươi, là món ăn phổ biến ở các nước Bắc Mỹ.
[4] Cưỡi xe cỏ (hayride): Là trò chơi trên một chiếc xe tải nhỏ, xe bò, xe ngựa hoặc xe trượt tuyết và trên đó được trang trí cỏ khô cùng những vật dụng làm nông. Ngày nay, hayride được tổ chức vào những dịp hội họp và mang tính thương mại hóa ở Mỹ.
[5] Là một chương trình hòa nhạc với sự góp mặt của nhiều nghệ sĩ rock alternative được tổ chức hàng năm tại Los Angeles, California, Mỹ.
[6] Hoàng tử và Người hành khất (The Prince and the Pauper) là tiểu thuyết nổi tiếng của nhà văn Mark Twain, đây chính là tác phẩm đầu tay trong sự nghiệp của ông. Cuốn tiểu thuyết kể về cuộc đời của hai cậu bé có bề ngoài giống hệt nhau: một người là kẻ hành khất tên Tom Canty và một người là Hoàng tử Edward - con trai của vua Henry VIII ở Anh Quốc.
[7] Là một loại bánh quy do Mục sư Reverend Sylvester Graham làm lần đầu tiên vào năm 1822 ở New Jersey.
[8] Là món bánh chiên giòn được làm từ bột khoai tây. Miếng bánh nhỏ, dài, là món ăn phổ biến trong các căng-tin ở trường học, được bày bán rộng rãi tại các quầy thực phẩm đông lạnh
[9] Clorox là tên một loại thuốc tẩy, là thương hiệu nổi tiếng của công ty Clorox - công ty chuyên sản xuất các sản phẩm hóa chất ở Oakland, California.
[10] Star Trek là một sê-ri phim truyền hình khoa học giả tưởng của đạo diễn Gene Roddenberry được phát sóng trong suốt 3 năm, từ 08/09/1966 đến 02/09/1969. Bộ phim nói về những chuyến thám hiểm của phi hành đoàn do Thuyền trưởng James T. Kirk dẫn đầu trên phi thuyền mang tên Enterprise trong bối cảnh của thế kỷ 23. Phiên bản gốc của Star Trek đã được Sách Kỷ lục Guinness ghi nhận là chương trình truyền hình sản sinh ra nhiều sản phẩm phụ nhất trong lịch sử truyền hình ở Mỹ.





No comments:

Post a Comment

your comment - ý kiến của bạn