MENU

BILINGUAL BLOG – BLOG SONG NGỮ ANH VIỆT SHARE KNOWLEGE AND IMPROVE LANGUAGE

--------------------------- TÌM KIẾM TRÊN BLOG NÀY BẰNG GOOGLE SEARCH ----------------------------

TXT-TO-SPEECH – PHẦN MỀM ĐỌC VĂN BẢN

Click phải, chọn open link in New tab, chọn ngôn ngữ trên giao diện mới, dán văn bản vào và Click SAY – văn bản sẽ được đọc với các thứ tiếng theo hai giọng nam và nữ (chọn male/female)

- HOME - VỀ TRANG ĐẦU

CONN'S CURENT THERAPY 2016 - ANH-VIỆT

150 ECG - 150 ĐTĐ - HAMPTON - 4th ED.

VISUAL DIAGNOSIS IN THE NEWBORN

Monday, November 28, 2016

PAPA PANOV’S SPECIAL CHRISTMAS GIÁNG SINH ĐẶC BIỆT CỦA GÌA PANOV

PAPA PANOV’S SPECIAL CHRISTMAS

GIÁNG SINH ĐẶC BIỆT CỦA GÌA PANOV
Leo Tolstoy

Lev Tolstoy
Leo Tolstoy, or Count Lev Nikolayevich Tolstoy (September 9 1828 – November 20 1910), was a Russian writer widely regarded as among the greatest of novelists. Tolstoy’s further talents as essayist, dramatist, and educational reformer made him the most influential member of the aristocratic Tolstoy family. Papa Panov’s Special Christmas was originally written in French by Ruben Saillens, and then translated into English by Tolstoy. This is a very thoughtful story, based on the Bible text ‘I was hungry and you gave me food, I was thirsty and you gave me water’ which Jesus used to make us understand how we should serve him by serving each other. The story of Papa Panov is an excellent way to introduce young children to the principles of kindness.

Leo Tolstoy, hay Bá tước Lev Nikolayevich Tolstoy (sinh ngày 09 tháng 9 1828 – mất ngày 20 tháng 11 1910), là một nhà văn người Nga coi là một trong những tiểu thuyết gia vỹ đại nhất. Tolstoy còn có các tài năng khác như viết tiểu luận, kịch, và cải cách giáo dục khiến ông trở thành thành viên có ảnh hưởng nhất trong giòng họ Tolstoy quý tộc. Giáng sinh Đặc biệt của Già Panov ban đầu được Ruben Saillens viết bằng tiếng Pháp, sau đó được Tolstoy dịch sang tiếng Anh. Đây là một câu chuyện sâu sắc, dựa trên câu văn trong Kinh Thánh 'Ta đói, các ngươi đã cho ăn; Ta khát, các ngươi đã cho ta uống' mà Chúa Giêsu đã sử dụng để làm dạy chúng ta hiểu rằng cách chúng ta sẽ phụng vụ Người chính làh phục vụ lẫn nhau. Câu chuyện của Già Panov là một câu chuyện tuyệt vời để giới thiệu cho trẻ em các nguyên tắc của lòng tử tế.


It was Christmas Eve and although it was still afternoon, lights had begun to appear in the shops and houses of the little Russian village, for the short winter day was nearly over. Excited children scurried indoors and now only muffled sounds of chatter and laughter escaped from closed shutters.

Hôm ấy là buổi chiều Giáng Sinh, và mặc dù còn rất sớm, những dây đèn sáng đã được thắp lên ở các cửa tiệm và những ngôi nhà trong khu làng nhỏ. Đám trẻ con đã rút hết vào trong nhà, giờ đây chỉ còn những âm thanh trò chuyện như trong mơ và tiếng cười văng vẳng lọt ra bên ngoài qua những rèm cửa đóng kín.

Old Papa Panov, the village shoemaker, stepped outside his shop to take one last look around. The sounds of happiness, the bright lights and the faint but delicious smells of Christmas cooking reminded him of past Christmas times when his wife had still been alive and his own children little. Now they had gone.

Già Panov, người thợ đóng giày của làng, bước ra ngoài cửa tiệm nhìn quanh. Những âm thanh náo nức, ánh đèn rực rỡ và mùi thơm dịu của những món ăn ngày lễ Noel nhắc ông nhớ tới những mùa Giáng Sinh đã qua khi vợ ông còn sống và các con ông còn nhỏ. Giờ đây tất cả đã lìa xa.

His usually cheerful face, with the little laughter wrinkles behind the round steel spectacles, looked sad now. But he went back indoors with a firm step, put up the shutters and set a pot of coffee to heat on the charcoal stove. Then, with a sigh, he settled in his big armchair.

Khuôn mặt ông vốn vui tươi rạng rỡ, với những nét cười đằng sau cặp kính tròn gọng thép giờ đây đã nhuốm vẻ u sầu. Ông trở lui vào nhà. Với bước chân quả quyết, kéo cao rèm cửa và đặt bình cà phê lên bếp than đun nóng. Đoạn, nén tiếng thở dài, ông ngồi nghỉ ngơi trên ghế dựa.

Papa Panov did not often read, but tonight he pulled down the big old family Bible and, slowly tracing the lines with one forefinger, he read again the Christmas story. He read how Mary and Joseph, tired by their journey to Bethlehem, found no room for them at the inn, so that Mary's little baby was born in the cowshed.

Già Panov thường ít đọc sách, nhưng đêm nay ông lấy cuốn Thánh Kinh của gia đình từ trên kệ xuống, mở sách ra và dùng ngón tay lần theo những dòng chữ, đọc lại câu chuyện về Chúa giáng sinh thời xa xưa. Ông được biết bà Maria và ông Joseph đã mệt mỏi như thế nào trên chuyến hành trình về Bethlehem, vì không tìm ra phòng trọ ở lữ quán, do đó mà hài nhi của bà Maria phải sinh ra ở chuồng bò.

"Oh, dear, oh, dear!" exclaimed Papa Panov, "if only they had come here! I would have given them my bed and I could have covered the baby with my patchwork quilt to keep him warm."

“Trời ơi! Trời!” già Panov kêu lên, “Giá mà họ tới đây nhỉ, mình sẽ nhường giường ngủ cho họ và lấy tấm chăn bông phủ lên người hài nhi để giữ hơi ấm.”

He read on about the wise men who had come to see the baby Jesus, bringing him splendid gifts.
Papa Panov's face fell. "I have no gift that I could give him," he thought sadly.

Rồi ông đọc tới chỗ các đạo sĩ Phương Đông tìm đến chiêm ngưỡng Chúa Hài Đồng, đem theo bao nhiêu là quà tặng rực rỡ. Tới đây, khuôn mặt Già Panov chợt ảm đạm. “Ta đâu có quà gì để tặng cho em bé.” Và lòng ông buồn vô hạn.

Then his face brightened. He put down the Bible, got up and stretched his long arms t the shelf high up in his little room. He took down a small, dusty box and opened it. Inside was a perfect pair of tiny leather shoes.
Papa Panov smiled with satisfaction. Yes, they were as good as he had remembered- the best shoes he had ever made. "I should give him those," he decided, as he gently put them away and sat down again.

Nhưng rồi khuôn mặt ông chợt bừng sáng. Ông đặt cuốn Thánh Kinh xuống và đứng lên, đưa tay với lên nóc tủ trong căn phòng nhỏ bé của ông, lấy xuống một cái hộp dính bụi và mở ra. Bên trong là một đôi giày da bé xíu.
Già Panov nhoẻn miệng cười, vẻ hài lòng. Được đây, đôi giày vẫn còn tốt nguyên như hồi xưa, đôi giày đẹp nhất do chính tay ông đóng. “Ta sẽ tặng đôi giày này cho hài nhi,” ông quyết định khi đem đôi giày cất đi và ngồi xuống lại chỗ cũ.
He was feeling tired now, and the further he read the sleeper he became. The print began to dance before his eyes so that he closed them, just for a minute. In no time at all Papa Panov was fast asleep.

Tới đây, ông cảm thấy mệt, và càng đọc ông càng thấy mình buồn ngủ. Ông tạm gấp sách lại giây lát. Rồi ông chìm vào giấc ngủ say.

And as he slept he dreamed. He dreamed that someone was in his room and he know at once, as one does in dreams, who the person was. It was Jesus.

Trong lúc ngủ ông nằm mơ, mơ thấy có người hiện diện trong phòng ông và ông nhận ra tức khắc người đó là ai.

"You have been wishing that you could see me, Papa Panov." he said kindly, "then look for me tomorrow. It will be Christmas Day and I will visit you. But look carefully, for I shall not tell you who I am."

“Này, Già Panov ơi. Ông đã từng mơ gặp được ta, phải vậy không?” Người đó nói với vẻ hiền hậu. “Vậy ngày mai ông hãy tìm ta. Đó là Ngày Giáng Sinh và ta sẽ đến thăm ông. Nhưng hãy cẩn thận nhé, ta sẽ không nói cho ông biết ta là ai.”

When at last Papa Panov awoke, the bells were ringing out and a thin light was filtering through the shutters. "Bless my soul!" said Papa Panov. "It's Christmas Day!"

Khi Già Panov thức dậy thì chuông đang ngân vang và một làn ánh sáng mỏng xuyên qua mành cửa. “Ôi, Ngày Giáng Sinh đã tới!” Ông reo lên.

He stood up and stretched himself for he was rather stiff. Then his face filled with happiness as he remembered his dream. This would be a very special Christmas after all, for Jesus was coming to visit him. How would he look? Would he be a little baby, as at that first Christmas? Would he be a grown man, a carpenter- or the great King that he is, God's Son? He must watch carefully the whole day through so that he recognized him however he came.

Già Panov đứng lên, vươn mình cho bớt mỏi. Rồi khuôn mặt ông ánh ngời hạnh phúc khi nhớ lại giấc mơ vừa qua. Đây sẽ là một Giáng Sinh thật đặc biệt vì Chúa sẽ đến thăm ông. Chúa sẽ hiện ra như thế nào nhỉ, vẫn là một hài nhi như Giáng Sinh đầu tiên? Hay sẽ là một người đã trưởng thành, một người thợ mộc, một đấng Quân Vương? Suốt ngày hôm nay ông phải quan sát cho thật kỹ mới được, để nhận ngay ra khi người đến.

Papa Panov put on a special pot of coffee for his Christmas breakfast, took down the shutters and looked out of the window. The street was deserted, no one was stirring yet. No one except the road sweeper. He looked as miserable and dirty as ever, and well he might! Whoever wanted to work on Christmas Day - and in the raw cold and bitter freezing mist of such a morning?

Ông đặt lên bếp một bình cà phê mới cho bữa điểm tâm Ngày Giáng Sinh. Đoạn hạ rèm cửa xuống nhìn ra ngoài. Đường sá vắng tanh, không một bóng người. Ngoại trừ người phu quét đường. Ông ta trông vẫn rách rưới, dơ bẩn như thường lệ. Có ai muốn làm việc vào hôm Giáng Sinh đâu – trong một buổi sáng lạnh giá như thế này?

Papa Panov opened the shop door, letting in a thin stream of cold air. "Come in!" he shouted across the street cheerily. "Come in and have some hot coffee to keep out the cold!"

Già Panov mở cửa tiệm, một làn khí lạnh tràn vào. “Bước vào đi, ông bạn!” Ông vui vẻ la lên. “Vào đi, dùng chút cà phê cho đỡ lạnh.”

The sweeper looked up, scarcely able to believe his ears. He was only too glad to put down his broom and come into the warm room. His old clothes steamed gently in the heat of the stove and he clasped both red hands round the comforting warm mug as he drank.

Người phu quét đường ngước nhìn lên, không tin ở tai mình, nhưng vẫn đặt chổi xuống và bước vào căn phòng ấm áp. Quần áo ông ta bốc hơi nhè nhẹ trước bếp lửa và ông ta bưng tách cà phê ấm bằng cả hai tay.
Papa Panov watched him with satisfaction, but every now and them his eyes strayed to the window. It would never do to miss his special visitor.

Già Panov đứng nhìn với vẻ hài lòng nhưng thỉnh thoảng mắt vẫn hướng ra cửa sổ. Thế nào đi nữa cũng phải nhận cho ra người khách đặc biệt.

"Expecting someone?" the sweeper asked at last. So Papa Panov told him about his dream. "Well, I hope he comes," the sweeper said, "you've given me a bit of Christmas cheer I never expected to have. I'd say you deserve to have your dream come true." And he actually smiled.


“Ông mong đợi người nào, phải không?” người phu quét đường chợt hỏi. Và thế là Già Panov kể cho y nghe giấc mơ của mình. “Ồ, tôi hy vọng người sẽ đến.” Người phu quét đường nói. “Ông đã cho tôi một niềm vui Giáng Sinh mà tôi không bao giờ dám nghĩ đến. Tôi nghĩ ông xứng đáng có giấc mơ trở thành sự thực.”

When he had gone, Papa Panov put on cabbage soup for his dinner, then went to the door again, scanning the street. He saw no one. But he was mistaken. Someone was coming.

Khi người phu quét đường rời đi, Già Panov đặt nồi xúp bắp cải lên bếp lửa, rồi bước ra cửa lần nữa. Không có ai trên đường cả. Nhưng ông đã nhầm rồi. Có người đang đến đấy.

The girl walked so slowly and quietly, hugging the walls of shops and houses, that it was a while before he noticed her. She looked very tired and she was carrying something. As she drew nearer he could see that it was a baby, wrapped in a thin shawl. There was such sadness in her face and in the pinched little face of the baby, that Papa Panov's heart went out to them.

Đó là một cô gái đang bước đi chầm chậm và lặng lẽ qua các bức tường. Cô trông mệt mỏi và dường như có mang theo cái gói gì. Khi cô gái đến gần hơn, ông nhận ra một hài nhi được ủ trong đống khăn. Trên nét mặt cô gái thoảng vẻ buồn, cả trên khuôn mặt nhỏ bé của hài nhi cũng thế, khiến Già Panov nhìn mà xót thương.
"Won't you come in," he called, stepping outside to meet them. "You both need a warm by the fire and a rest."

“Xin bước vào bên trong này,” ông cất tiếng nói với hai mẹ con. “Cả hai cần sưởi ấm và nghỉ ngơi đôi chút.”

The young mother let him shepherd her indoors and to the comfort of the armchair. She gave a big sigh of relief.

Người mẹ trẻ để ông đưa vào nhà và đến ngồi nghỉ trên chiếc ghế êm ấm. Cô thở ra, cảm thấy dễ chịu.

"I'll warm some milk for the baby," Papa Panov said, "I've had children of my own- I can feed her for you." He took the milk from the stove and carefully fed the baby from a spoon, warming her tiny feet by the stove at the same time.

“Tôi sẽ hâm cho bé bình sữa.” Già Panov nói, “Tôi đã từng có con nhỏ, tôi sẽ cho bé uống sữa giùm cô.” Ông lấy bình sữa ra khỏi bếp, dùng muỗng cho bé uống đồng thời sưởi đôi bàn chân của bé trước bếp lửa.

"She needs shoes," the cobbler said.
But the girl replied, "I can't afford shoes, I've got no husband to bring home money. I'm on my way to the next village to get work."

“Đứa bé cần có đôi giày.” Người thợ đóng giày chợt thốt lên. Nhưng cô gái đáp lại, “Tôi không có tiền mua giày. Chồng tôi không kiếm ra tiền. Tôi đang trên đường tới một làng xa tìm việc làm.”

Sudden thought flashed through Papa Panov's mind. He remembered the little shoes he had looked at last night. But he had been keeping those for Jesus. He looked again at the cold little feet and made up his mind.

Chợt một ý tưởng lóe sáng trong đầu Già Panov. Ông nghĩ tới đôi giày đã tìm ra được tối qua. Nhưng ông tính dành đôi giày đó cho Chúa Giê Su mà. Ông nhìn đôi chân nhỏ xíu của em bé lần nữa và rồi quyết định.


Translated by Starlike-Như Sao


No comments:

Post a Comment

your comment - ý kiến của bạn