MENU

BILINGUAL BLOG – BLOG SONG NGỮ ANH VIỆT SHARE KNOWLEGE AND IMPROVE LANGUAGE

--------------------------- TÌM KIẾM TRÊN BLOG NÀY BẰNG GOOGLE SEARCH ----------------------------

TXT-TO-SPEECH – PHẦN MỀM ĐỌC VĂN BẢN

Click phải, chọn open link in New tab, chọn ngôn ngữ trên giao diện mới, dán văn bản vào và Click SAY – văn bản sẽ được đọc với các thứ tiếng theo hai giọng nam và nữ (chọn male/female)

- HOME - VỀ TRANG ĐẦU

CONN'S CURENT THERAPY 2016 - ANH-VIỆT

150 ECG - 150 ĐTĐ - HAMPTON - 4th ED.

VISUAL DIAGNOSIS IN THE NEWBORN

Wednesday, July 21, 2010

Những người suy tư Truyện ngắn của Amir Saleem



ALL THINKING MEN

Những người suy tư

by Amir Saleem

Truyện ngắn của Amir Saleem

"I am a common man. Once, somewhere in this life, I thought I had found something special that would make my life special. But I forgot the rule - a common man lives a common life."

"Tôi là một người bình thường. Một lần nào đó trong đời tôi, tôi chợt nghĩ rằng tôi đã tìm ra một thứ đặc biệt khiến cuộc sống của tôi trở nên đặc biệt. Nhưng tôi đã quên mất một quy luật - một người bình thường chỉ nên sống một cuộc sống bình thường."

That was a brand new watch and it looked striking on his white wrist. I looked at my wrist and there was no watch there. I never knew how it felt to have a watch on the wrist.

Đó là một cái đồng hồ mới tinh nổi bật trên cổ tay trắng trẻo của Ali. Tôi nhìn cổ tay tôi, tôi không có đồìng hồ. Tôi chưa hề có cái cảm giác đeo một cái đồng hồ trên tay sẽ như thế nào.


I never had a watch, may be because my wrists were not as white as his or may be because his father is rich and my father is poor. Isn't it out of the ordinary that you don't have to have the wish to get a watch on your wrist but a rich father. I had the wish to buy a watch, I had the wish to buy a storybook, I had the wish to buy a new school bag, but wishes buy you nothing you know, wishes buy you nothing.

Tôi không đeo đồng hồ có lẽ vì cổ tay tôi không trắng như cổ tay nó hoặc cũng có thể là vì bố nó giàu còn bố tôi thì nghèo. Tất nhiên là bạn cũng có thể có một cái đồng hồ đeo tay mà không cần phải có một ông bố giàu. Tôi ao ước mua được một chiếc đồng hồ đeo tay, tôi ao ước mua được một cuốn sách truyện, tôi ao ước mua được một cặp sách mới, nhưng như bạn biết đấy, mơ ước không mua được gì cả, mơ ước chỉ mua được ước mơ mà thôi.

Although nobody wants to know who I am, not even you, but I want to tell you something about myself. They say I am a man but I have never seen an eight-year-old man, have you?

Mặc dù không ai muốn biết tôi là ai, ngay cả bạn đọc, nhưng tôi muốn kể cho bạn nghe đôi điều về tôi.Người ta bảo tôi là đàn ông nhưng tôi chưa hề thấy một người đàn ông tám tuổi nào cả.

I am a boy. It's other thing that I am a common boy. I don't know what it means to be a common boy but my father told me so.

Tôi là một cậu bé. Có điều khác là tôi chỉ là cậu bé con nhà bình dân. Tôi không hiểu một cậu bé con nhà bình dân là thế nào nhưng bố tôi bảo tôi như thế.

One day when my father came back from work I asked him to buy me a car.

Một hôm, bố tôi đi làm về và tôi xin ông mua cho tôi một chiếc xe hơi.
"What! A car?", he cried with surprise. "Are you in your mind?", he asked.

"Cái gì? Xe hơi ư?", bố tôi la lên, ngạc nhiên. "Con có bình thường không đấy?', bố tôi hỏi.
"Yes I am in my mind that's why I want to buy a car, just like the one Ali's father has."

"Vâng, con vẫn bình thường, cho nên con muốn có một chiếc xe hơi giống hệt xe của bố thằng Ali."

"Ali's father! Are you crazy? Don't you see the difference? He is rich that's why he has a car.", he tried to explain.

Bố thằng Ali ư! Con điên mất rồi? Con không thấy nhà ấy khác nhà ta sao? Ông ta giàu nên mới có xe hơi." Bố tôi cố gắng giải thích.


"But why is he rich? I don't see him work as much as you do. He wanders here and there in his car all day while you work from morning to evening then how come he is so rich and we are not?", I was still confused.

"Thế tại sao ông ta lại giàu? Con thấy ông ta không làm việc nhiều như bố. Ông ta lái xe hơi đi loanh quanh hết chỗ này đến chỗ khác trong khi bố làm việc quần quật từ sáng tới tối, mà sao ông ta lại giàu đến thế, còn nhà mình thì vẫn ngheò?" tôi vẫn còn thắc mắc.

"Its because they are special, that's why they have a car." he said something difficult.

"Vì họ là ông to nên họ có xe hơi." bố nói điều đó thật khó hiểu.
"But why are they so special?" I couldn't understand it.

"Nhưng tại sao họ lại là ông to thế?" Tôi vẫn chưa hiểu ra.
"Because they are born special." he was still talking difficult.

"Bởi họ sinh ra đã là ông to rồi." bố tôi nói còn khó hiểu hơn.
"Aren't we born special?" I asked.

"Thế nhà mình sinh ra không là ông to à? tôi gặng hỏi.
"No." he said as if he was dead sure of it.

"Không." Bố tôi nói có vẻ rất chắc chắn.
"Then I want to be born again." I could see no other option.

"Thế thì con muốn được sinh ra lần nữa." Tôi không biết nói gì khác hơn.
Father started laughing. I don't know why was he laughing and then he said,
" Come here and show me you head, I think you have lost your brain somewhere."

Bố tôi cười phá lên. Tôi không hiểu sao bố cười, sau đó bố lại nói, "Lại đây cho bố xem cái đầu của con, bố nghĩ là con đã làm rơi mất trí não đâu đó rồi."
I became angry. I didn't like him laughing while I couldn't understand things. He stopped laughing and was serious now. He took me in his arms and politely said, "Look my son, God gives you life just once and then you have to live through it. You are what you are. You can't run away from life. Its just a question of who spends his life and who lives it."

Tôi ấm ức. Tôi không thích bố cười nhạo tôi lúc tôi không hiểu vấn đề. Bố ngừng cưòi và trở lại nghiêm túc. Bố đưa tay ôm tôi và nói một cách ân cần, "Con xem, Thượng đế chỉ cho con một cuộc sống và con phải sống hết cuộc sống đó. Con phải là con vốn thế. Con không thể chối bỏ cuộc sống của con. Vấn đề là ở chỗ ai đem cuộc sống tiêu xài và ai sống cuộc sống đó."

All these words flew way above my head. "If we are not special then who are we?" I asked.

Những lời này với tôi chỉ như nước đổ đầu vịt. "Nếu chúng ta không phải là những ông to, thì chúng ta là ai?" tôi hỏi.

"We are common. I am a common man and you are a common boy." He told me. I was glad to know that we were not nobodies, at least we were some bodies, although common. "But we can also be special if..."

"Chúng ta là người bình dân. Bố là người đàn ông bình dân và con là thằng bé bình dân." bố bảo tôi. Tôi vui mừng vì biết rằng chúng tôi không phải là kẻ vô danh, ít ra thì chúng tôi cũng là những người nào đó, cho dù là bình dân. "Nhưng chúng ta cũng có thể làm ông to nếu ..."

"If we buy a car." I cut his speech. He laughed and said, "Yes, but to buy a car you have to work hard."

"Nếu chúng ta mua được một chiếc xe hơi." Tôi ngắt lời bố. Bố cười nói, "nhưng để mua được xe hơi con phải làm việc cật lực.

"I'll work hard." I promised him. He seemed so happy with me.

"Con sẽ làm việc cật lực." Tôi hứa với bố tôi. Bố dường như hài lòng khi nghe tôi nói thế.
That's how I came to know that I was a common boy. I wanted to be special and was ready to work hard for it but the problem was I didn't know what hard work was and how it was done.

Tôi đã biết được mình là một thằng bé bình dân như thế đấy. Tôi muốn trở thành ông to và sẵn sàng làm việc cực nhọc để đạt được điều đó. Nhưng vấn đềì là ở chỗ làm việc cật lực là thế nào và thực hiện nó ra làm sao.

I wanted to buy a car but one day there came a change in my plan. Now it was a bicycle. Ali's father had bought him a new bicycle and I stopped thinking of buying a car and started dreaming of that bicycle.

Tôi đã mong ước mua một chiếc xe hơi, nhưng rồi một hôm tôi đã thay đổi kế hoạch. Mong ước của tôi bây giờ là một chiếc xe đạp. Bố của Ali vừa mua cho nó một chiếc xe đạp mới, tôi ngừng nghĩ đến xe hơi và bắt đầu mơ tới chiếc xe đạp ấy.

I couldn't drive the car anyway so I decided that I'd buy it when I'll grow up. That bicycle was a car for me now, just that it had two wheels, otherwise it was a car.

Dẩu sao thì tôi cũng chưa biết lái xe hơi nên tôi quyết định chừng nào lớn sẽ mua. Chiếc xe đạp với tôi bây giờ là xe hơi, có điều nó chỉ có hai bánh thôi, nếu không thì nó đã là một chiếc xe hơi thực thụ rồi.

I told my father about the change in my plan but he said nothing. I think he was tired of listening to my dim-witted chatter. I don't know why people, get tired of people so soon. Once my father told me, "If you really wanna get something, you better walk away from it."

Tôi cho bố tôi biết sự thay đổi trong kế hoạch của tôi, nhưng bố không nói gì. Tôi nghĩ bố đã chán nghe những lời ba hoa của tôi. Tôi không hiểu sao người ta lại mau chán nhau đến thế. Một lần bố bảo tôi, "Nếu con thực sự muốn có cái gì đó, tốt nhất là con nên lánh xa nó."

I couldn't understand it then but that day it made some sense to me. I never get tired of people but they try to get rid of me. That day I decided that I wont run after that bicycle hoping that it will come to me. But it didn't. it just stood there in the drive way of Ali's house.

Lúc ấy tôi chẳng hiểu bố nói gì, nhưng điều đó có ý nghĩa đối với tôi. Kể từ hôm đó tôi quyết định rằng tôi chẳng thèm đuổi theo chiếc xe đạp ấy nữa với hy vọng rằng nó sẽ tự đến với tôi. Nhưng điều đó không xảy ra. Nó vẫn chỉ đứng yên nơi lối vào ga-ra nhà Ali.

Quite often I saw Ali riding his bike. He looked handsome riding that bike. The bike looked striking too. My house was at quite a distance from where Ali lived but every evening I would go there and watch Ali riding his bike.

Tôi thường thấy Ali cưỡi xe đạp của nó. Trông nó phóng xe đi mới oách làm sao. Xe của nó trông rất oai. Nhà tôi ở rất xa nhà Ali nhưng chiều nào tôi cũng đi đến đó để xem Ali đạp xe.

Today was a holiday so I went there early and that's where it started wrong. I didn't do anything wrong but you don't have to do anything wrong to make things go wrong. When they are to go wide of the mark, they just go wide of the mark, you can't just stop them.

Hôm nay là ngày nghỉ nên tôi đến đó sớm, và sai lầm của tôi bắt đầu từ đó. Tôi đã không làm điều gì sai. Nhưng ngưòi ta không cần làm bất kì một điều sai trái nào mà mọi việc vẫn cứ bị sai trái theo. Chỉ cần sự việc đi chệch ra ngoài một chút, lệch ra ngoài một chút thôi là bạn đã không thể kìm nó lại được nữa.

Today, late in the morning, when I approached Ali's house, I didn't see Ali but -I did see the bike. The gate was open and just at a few yards distance I could see my wish, ready to get me a bike. I stood near the gate and looked at the bike. A few more yards away the car was parked but the bike attracted me more. It was beautiful. I stood there for a while and I didn't know what to do. Then I remembered what my father told me once - "If you really wanna get something you better walk away from it." I wanted to get that bike so I took a step back but the bike didn't move. I thought one step wasn't enough. I took many steps backwards but the bicycle didn't even look at me.
Hôm nay, lúc gần trưa khi tôi đến nhà Ali, tôi không trông thấy nó đâu, nhưng tôi thấy chiếc xe của nó. Cổng nhà thì mở và chỉ cách có mấy bước tôi đã có thể nhìn thấy mơ uớc của tôi. Tôi đứng gần cổng, ngắm nghía nó. Cách đó chỉ vàì bước nữa là chiếc xe hơi đang đỗ, nhưng chiếc xe đạp vẫn hấp dẫn tôi hơn. Nó thật đẹp. Tôi đứng đó một lúc lâu mà không biết phải làm gì. Lúc ấy tôi chợt nhớ điều mà bố có lần dặn tôi - "Nếu con thực sự muốn có cái gì đó thì tốt nhất là lánh xa nó." Tôi muốn có chiếc xe đạp ấy nên tôi đã bước lùi lại nhưng chiếc xe không hề nhúc nhích. Tôi nghĩ chắc một bước thì chưa đủ. Tôi lùi lại nhiều bước nữa nhưng chiếc xe thậm chí chẳng thèm nhìn tôi nữa.

I was shocked. My father told me wrong. But how could he do this to my wish? He never told me anything wrong. May be I didn't exactly know how to walk away. I was disappointed though. I will never be able to get that bike.

Tôi bị sốc. Bố tôi đã bảo tôi điều sai trái ư? Nhưng tại sao bố lại làm điều đó với mơ ước của tôi?. Bố chưa bao giờ nói với tôi điều gì sai cả. Có lẽ là tôi chưa biết cách lánh xa nó. Thế nhưng, tôi vẫn bực mình vì sẽ không bao giờ có được chiếc xe đạp đó nữa.

"Oh' come on. You can't quit like this. If the bike doesn't come to you, there is no problem with you going to it." I told myself.

"Nào, cố lên. Mày không thể bỏ cuộc nhanh như thế. Nếu xe không chịu đến với mày, thì chẳng có vấn đề gì mà mày không đến với nó." tôi tự nhủ.

I liked this second option so I took steps forward and reached the gate. I stood at the gate. "Should I go in there? Isn't it immoral to sneak into one's house like this?" I asked myself.

Tôi thích thú với ý đồ này nên bước tới, về phía cổng nhà. Tôi đúng lại ở cổng. "Liệu tôi có nên vào hay không? Liệu có sai trái gì khi lẻn vào nhà người khác như thế này? Tôi tự hỏi.

"But you are not going to steal anything. All you are going to do is to take a close look at the bike, touch your wish and then walk on." I answered.

"Nhưng mày có ăn cắp gì đâu. Mày chỉ muốn đến gần hơn để xem và sờ vào nó, rồi đi thôi mà." Tôi lại tự trả lời.
That was true. I was not going to steal anything. I just wanted to see how an aspiration looks in real and that's all. So with trembling legs and disturbed heartbeat, I stepped in. I looked around; there was no one in the lawn or in the porch. I looked at the bike. It was just a couple of yards away standing beside the wall. It had such a grace that I couldn't resist myself. I started walking towards the bike and after a few steps I was there. I could just raise my hand forward and touch it.

Đúng thế. Tôi không định ăn trộm gì cả. Tôi chỉ muốn biết cái cảm giác được ngắm nghía cái mình thích nó ra làm sao. Thế thôi. Thế rồi vói hai chân run rẩy, và trống ngực thình thịch, tôi bước vào. Không có ai trên bãi cỏ hay hiên nhà. Tôi nhìn chiếc xe đạp. Nó ở cạnh tường nhà cách tôi vài bước. Nó đẹp tới mức tôi không thể kìm nén được mình. Tôi bắt đầu bước về phía nó và chỉ sau vài bước chân là tôi đã có thể đưa tay chạm vào nó.
"Should I touch it?" once again couldn't decide. "Yes, you must. You wont get this chance again." I tried to inject some logic into my action. I just wanted to know how it feels to touch a dream.
I put my hand forward and reluctantly, with trembling hands - I touched it. I couldn't believe I touched it. My hands were trembling no more and my heart was as silent as a winter night. It felt like I had been living my life just to experience this touch. The world seemed perfect but then I had to leave my dreams alone.

"Tôi có nên sờ vào nó không?" Một lần nũa tôi không thể quyết định. "Mày cứ sờ vào, mày không có cơ hội thứ hai nữa đâu. Tôi cố dựa vào điều gì đó hợp lý để giải thích cho hành động của tôi. Tôi chỉ muốn biết cái cảm giác được sờ vào vật mà mình hằng mơ ước là như thế nào. Tôi đưa tay ra và với những ngón tay run run tôi rụt rè chạm vào chiếc xe đạp. Tôi không thể tin được là tôi đã sờ vào nó. Tay tôi không run rẩy nữa và tim tôi yên tĩnh như một đêm mùa đông. Tôi cảm thấy như tôi sống chỉ để trải nghiệm cái cảm giác tiếp xúc này. Thế giới dường như thật hoàn hảo, nhưng tôi đành phải rời bỏ giấc mơ của mình.


Ali appeared, shouting, "Hey you, how dare you sneak into my house like this and God damn it you are stealing my bike, you thief."
I stood there senseless. It seemed like the whole world was empty and there was just Ali and I and nothing else - not even the bike.

Ali đột ngột xuất hiện, la to, "Ê mày dám lẻn vào nhà tao thế này a, quỷ tha ma bắt mày đi, mày định trộm xe tao đấy ư, thằng kẻ cắp." Tôi đứng đó không có cảm giác gì. Dường như cả thế giới này chỉ còn mình tôi và Ali. Không còn gì khác nữa, ngay cả chiếc xe đạp cũng không.

He was calling his father. My heart slipped down to his stomach and I couldn't even think of moving. His father came out and after knowing about the situation, he yelled, "Ali! Go call the police. No crime should go unpunished."

Ali gọi bố nó. Tim tôi thót lên như muốn rụng xuốïng, thậm chí tôi không nghĩ đến việc bỏ chạy. Bố nó chạy ra và sau khi tìm hiểu sự tình, ông ta hét to, "Ali, đi gọi cảnh sát đi. Tội phạm không thể không trừng trị."

Then he came to me with furious anger in his eyes. "You little scoundrel, you thief, you steal bicycles."
"No sir, I was not stealing it sir. I just touched it that's all." I tried to explain.
"This is not your father's bike..."

Sau đó ông ta tiến về phía tôi với ánh mắt tức tối. "Thằng nhãi vô lại, thằng kẻ cắp, mày vẫn thường ăn cắp xe đạp chứ gì. "Không, thưa ông, cháu không hề ăn cắp, chàu chỉ sờ vào nó, thế thôi." Tôi cố giải thích. "Đây có phải là xe của bố mày đâu."
He kept on talking like this but I couldn't listen to any of it. I was just thinking of my father. He will be mad at me, more than Ali's father was.
After a while, the police arrived. They were four policemen. My God, four policemen, for me! I felt special. But I was scared to death. I never liked policemen, they are dangerous people.
"He was riding my bike," Ali told the police, "and he was about to steal it away when I caught him."
Ông ta tiếp tục nói đại loại như thế, nhưng tôi không thể nghe gì nữa. Tôi chỉ nghĩ đến bố tôi. Bố chắc sẽ tức điên lên với tôi, còn nhiều hơn cả bố thằng Ali. Một lúc sau, cảnh sát đến. Có đến bốn người cảnh sát. Lạy Chúa, chỉ một mình tôi mà cần đến bốn cảnh sát. Tôi cảm thấy mình thật đặc biệt. Nhưng tôi đang sợ đến chết. Tôi chưa bao giờ thích cảnh sát cả, họ là những người nguy hiểm. "Nó đi xe đạp của cháu,' Ali nói với cảïnh sát, "và nó định nẩng đi thì cháu bắït được."

One of the policemen clutched my arm.
"I was not riding his bike sir. I don't even know how to ride a bike. I was not stealing it sirm, I swear." I tried to make them trust me.
"He looks a thief by his face all right. He'll confess all his crimes all right," said one of the policemen to Ali's father. "You don't worry sir, the justice will be done."
Một trong những người cảnh sát túm lấy tay tôi. Thưa ông, cháu không hề đạp xe của bạn ấy. Thậm chí cháu còn chưa biết đi xe đạp. Cháu không ăn trộm đâu, thưa các ông, cháu xin thề." Tôi cố nói để họ tin tôi. "Nhìn mặt nó đủ thấy ăm trộm rồi. Rồi nó sẽ nhận tội thôi." một cảïnh sát nói với bố Ali. "Ông chớ có lo. Công lý sẽ được thực hiện."

Justice! O' yes. I could see justice everywhere - but not for me. They say justice is blind to the matters of race, creed, color, religion and sexual orientation. Well, include age as well, because I am only eight and I am a criminal for them. Now I know where all these criminals come form. They are the product of this justice.

"Công lý! Vâng, tôi có thể nhìn thấy công lý khắp nơi chỉ trừ với tôi. Người ta bảo công lý vô tư trước những vấn đề chủng tộc, nòi giống, màu da, tôn giáo và xu hướng giới tính. À, còn cả tuổi tác nữa chứ, bởi vì tôi chỉ là một thằng bé lên tám mà với họ đã là tội phạm rồi. Bây giờ tôi mới hiểu tội phạm từ đâu mà có. Chúng là sản phẩm của thứ công lý này.

"All right boy, lets go to the police station."
"But why?" I hardly utter.
"For intruding into a gentleman's house, for using the property without the owner's consent and for planning to steal the property. You broke the laws Mr."

"Thôi được rồi, thằng nhóc, hãy đến đồn cảnh sát." "Nhưng vì sao?" tôi gần như không nói nên lời.' "Vì đã đột nhập vào nhà riêng của một quý ông, vì đã sử dụng tài sản mà không được sự đồng ý của chủ nhân, vì có dự định đánh cắp tài sản. Mày đã vi phạm luật pháp.
My God, I didn't know I had committed all these crimes. I think he was mistaken. I broke just one law, that I tried to make my life special being a common man. And I think I should be arrested for that.

Lạy Chúa, tôi không biết rằng mình đã phạm các tội danh đó. Tôi nghĩ rằng tôi đã có lỗi. Tôi đã vi phạm môt điều luật duy nhất là tôi đã cố gắng làm cho cuộc sống của mình trở nên đặc biệt trong khi tôi chỉ là môt kẻ bình dân. Và tôi nghĩ người ta nên bắt tôi vì tội danh đó.

They take me to the police van. I turn around and look at Ali's wrist. He is still wearing that watch and it still looks brand new. I look at my wrist. My wrist is empty no more.
There are handcuffs on my wrist.

Người ta dẫn tôi đến chỗ xe cảnh sát. Tôi quay lại và nhìn thấy cổ tay Ali. Nó vẫn đeo cái đồng hồ đó. Trông nó vẫn còn mới tinh. Tôi nhìn xuống cổ tay tôi. Nó không còn trống trải nữa.
Nó đã được đeo một cái còng tay.



Huế 5/5/2005


No comments:

Post a Comment

your comment - ý kiến của bạn