| 
Can China’s leaders
  harness support for change? | 
Lãnh đạo Trung Quốc
  có nắm được sự ủng hộ cho sự thay đổi? | 
|  | |
| 
A delegate
  representing an ethnic minority arrives inside the Great Hall of the People
  during the National People's Congress in Beijing on 8 March 2012. (Photo:
  AAP) | 
Một đại biểu đại
  diện một sắc dân thiểu số đến bên trong Đại sảnh đường Nhân dân trong kì họp
  Quốc hội Trung Quốc tại Bắc Kinh vào ngày 8 tháng ba năm 2012. (Ảnh: AAP) | 
| 
Susan Shirk, University of California, San Diego East-Asia
  forum  
October 23rd, 2013 | 
Susan Shirk, Đại học California, San Diego  
Diễn đàn Đông Á  
23/10/2013 | 
| 
All eyes are on Premier Li Keqiang and the economic team
  that is drafting the proposals for a new set of economic reforms to be rolled
  out at the Third Plenum of the 18th Chinese Communist Party (CCP) Central
  Committee, convening in October 2013. | 
Mọi cặp mắt đang hướng vào Thủ tướng Lý Khắc Cường và nhóm
  kinh tế đang soạn các dự thảo cho một đợt cải cách kinh tế mới sẽ được tung
  ra tại Hội nghị lần thứ ba của BCH Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc thứ 18
  (ĐCSTQ), triệu tập trong tháng 10 năm 2013. | 
| 
The individuals designing the reform package are
  well-respected market-oriented economic experts, and the central authorities
  are sending signals of resolve. Hopes are stirring that the reforms will be
  serious and substantive. | 
Các cá nhân thiết kế gói cải cách đều là những chuyên gia
  kinh tế định hướng thị trường có uy tín cao, và chính quyền trung ương đang
  phát ra những tín hiệu quyết tâm. Hy vọng đang dấy lên rằng những cải cách sẽ
  là hệ trọng và cốt lỏi. | 
| 
Yet scepticism remains about whether China’s political
  leaders have what it takes to actually implement the reforms. Analysts argue
  that today’s leaders lack the authority that Deng Xiaoping had in the 1980s
  when he was the moving force behind the first wave of China’s market reforms.
  This is certainly true. But to attribute the success of those reforms to Deng
  alone is to misunderstand the Chinese system of that time. Deng was not a
  dictator. He and his reformist lieutenants had to formulate a strategy to get
  different powerful groups on board | 
Tuy nhiên, vẫn còn hoài nghi về việc liệu các nhà lãnh đạo
  chính trị Trung Quốc có những gì cần có để thực sự thực hiện các cải cách này
  hay không. Các nhà phân tích cho rằng các nhà lãnh đạo ngày nay thiếu cái
  quyền lực như Đặng Tiểu Bình có trong thập niên 1980 khi ông còn là lực đẩy
  đằng sau những đợt sóng đầu tiên của cải cách thị trường Trung Quốc. Điều này
  chắc chắn là đúng. Nhưng, quy sự thành công của những cải cách này cho một
  mình Đặng Tiểu Bình là hiểu chưa đúng hệ thống của Trung Quốc lúc đó. Đặng
  Tiểu Bình không phải là một nhà độc tài. Ông và các phụ tá cải cách của ông
  đã xây dựng một chiến lược để đưa các nhóm có thế lực khác nhau vào cuộc. | 
| 
Many people also predict that the vested interests in the
  current state-dominated economic system will thwart a new round of market
  reforms. But are the vested interests of today — state owned enterprises,
  corrupt officials and their families — any more entrenched than the vested
  interests in the command economy that existed in China in 1979 — central
  planners, government bureaucrats, heavy industry? | 
Nhiều người còn dự đoán rằng các nhóm lợi ích trong hệ
  thống kinh tế nhà nước chiếm ưu thế hiện tại sẽ ngăn chặn một đợt cải cách
  thị trường mới. Nhưng các nhóm lợi ích hiện nay – các doanh nghiệp nhà nước,
  các quan chức tham nhũng và gia đình của họ – có cố thủ nhiều hơn so với các
  nhóm lợi ích trong nền kinh tế chỉ huy có ở Trung Quốc vào năm 1979 – các nhà
  hoạch định trung ương, các quan chức chính phủ, ngành công nghiệp nặng – hay
  không? | 
| 
The greatest challenge to economic reform is always the
  political one:  How to overcome the
  resistance of powerful groups favoured under the current system and build
  constituencies for reform? | 
Thách thức lớn nhất đối với cải cách kinh tế luôn luôn là
  thách thức chính trị: Làm thế nào để vượt qua sự phản kháng của các nhóm có
  thế lực đang hưởng lợi trong hệ thống hiện tại và xây dựng lên nhóm những
  người ủng hộ cho cải cách? | 
| 
What kind of strategy will Xi Jinping and Li Keqiang adopt
  to create a reform coalition?  Who are
  the groups that might potentially support the reforms? | 
Loại chiến lược nào Tập Cận Bình và Lý Khắc Cường sẽ áp
  dụng để tạo ra một liên minh cải cách? Các nhóm có tiềm năng có thể ủng hộ
  các cải cách là các nhóm nào? | 
| 
The logical first place to look is the private business
  sector.  Private business is frustrated
  by the systemic bias toward state owned companies in obtaining bank loans and
  other preferential treatment. In the absence of a functioning domestic
  capital market and legal system, private businesspeople have to invest much
  of their effort in cultivating relationships with government officials.  They also reduce their risk by sending
  their wives and children, and their fortunes, overseas.  But private business has no voice in the
  Chinese Communist Party or the central government and therefore can’t serve
  as a political counterweight to the powerful state sector. | 
Nơi đầu tiên hợp lý để nhìn vào là khu vực kinh doanh tư
  nhân. Doanh nghiệp tư nhân đang thất vọng bởi sự thiên vị có hệ thống đối với
  các công ty nhà nước trong vay vốn ngân hàng và các ưu đãi khác. Trong điều
  kiện thiếu vắng một thị trường vốn vận hành trong nước và hệ thống pháp luật,
  các doanh nhân tư nhân phải đầu tư phần lớn nỗ lực của mình trong việc vun
  quén mối quan hệ với các quan chức chính phủ. Họ cũng tìm cách giảm bớt rủi ro
  bằng cách chuyển vợ con, và tài sản ra nước ngoài. Nhưng doanh nghiệp tư nhân
  không có tiếng nói trong Đảng Cộng sản hay chính quyền trung ương Trung Quốc
  và do đó không thể làm thành đối trọng chính trị đối với khu vực nhà nước
  nhiều thế lực. | 
| 
What about provincial and local officials? The officials
  who run China’s 33 provinces are a very important potential constituency in
  China — they constitute the largest bloc in the CCP Central Committee. Where
  do provincial and local officials stand today? Are they a vested interest in
  the status quo or a potential constituency for a new reform drive? | 
Còn các quan chức tỉnh thành và địa phương thì thế nào?
  Các quan chức đang điều hành 33 tỉnh của Trung Quốc là một nhóm ủng hộ tiềm
  năng rất quan trọng ở Trung Quốc – họ tạo thành khối lớn nhất trong Ủy ban
  Trung ương ĐCSTQ. Các quan chức tỉnh thành và địa phương đang đứng ở đâu hiện
  nay? Họ là một nhóm lợi ích trong hiện trạng hay là một nhóm ủng hộ tiềm năng
  cho một cuộc cải cách mới? | 
| 
The 1980s reforms succeeded because Deng Xiaoping and his
  lieutenants counterbalanced the political weight of the central bureaucracy
  by the power of provincial leaders within the Central Committee – a strategy
  that at that time, I called ’playing to the provinces’.  They won the support of provincial
  officials by making the decentralisation of economic decision-making and
  fiscal revenue a key component of the reform package. Decentralisation
  created incentives for provincial and local governments to promote growth
  through the market. | 
Những cải cách trong thập niện 1980 đã thành công vì Đặng
  Tiểu Bình và các phụ tá của ông cân đối được sức nặng chính trị của bộ máy
  hành chính trung ương bằng sức mạnh của các lãnh đạo tỉnh thành trong BCH
  Trung ương – một chiến lược mà vào thời đó, tôi gọi là ‘chơi con bài các
  tỉnh’. Họ được sự ủng hộ của các quan chức tỉnh thành bằng cách làm cho việc
  phân cấp quyết định kinh tế và doanh thu tài chính trở thành một thành tố cốt
  lỏi của gói cải cách. Phân cấp tạo ra động lực cho chính quyền tỉnh thành và địa
  phương đẩy mạnh tăng trưởng thông qua thị trường. | 
| 
Some provincial and local officials also were rewarded
  with special economic zones and other targeted preferential policies, which
  greatly benefited them and their regions. Special zones and opportunities to
  access the market were allocated selectively only to some particular regions,
  not to everywhere across the country. Once local officials started envying
  those regions that had been granted special treatment, they clamoured to get
  some of these lucrative market opportunities for themselves. Over time this
  strategy of playing to the provinces built a bandwagon of support from
  provincial and local officials for the market reforms, which subsequently
  overwhelmed the vested interests in the command economy that were once so
  strong in the central planning bureaucracy and the heavy industrial
  ministries. | 
Một số quan chức tỉnh thành và địa phương cũng đã được
  thưởng phần với các đặc khu kinh tế và các chính sách ưu đãi có mục tiêu
  khác, mà họ và khu vực của họ hưởng lợi rất lớn từ những điều này. Các đặc
  khu và các cơ hội tiếp cận thị trường chỉ được phân một cách chọn lọc cho một
  số vùng cụ thể, không phải cho mọi nơi trên cả nước. Khi mà các quan chức địa
  phương bắt đầu ghen tị với những vùng đã được đối xử đặc biệt, họ ầm ỉ kêu
  nài để cũng được một số cơ hội thị trường sinh lợi như thế cho chính họ. Theo
  thời gian chiến lược chơi con bài các tỉnh này đã hình thành một nhóm theo
  đuôi từ các quan chức tỉnh thành và địa phương ủng hộ cải cách thị trường, nhóm
  này dần dần lấn áp nhóm lợi ích trong nền kinh tế chỉ huy vốn đã từng rất
  mạnh mẽ trong bô máy kế hoạch trung ương và các bộ ngành công nghiệp nặng. | 
| 
Of course fiscal decentralisation had a serious downside.
  The central government became very poor because most of the revenues were
  left at the local level. Beijing lacked the funds to build the
  infrastructure, social safety nets and modern national defence that China
  needed. To increase the central government’s share of total government
  revenue, fiscal reforms were introduced in 1994, whereby value-added tax was
  shared between the central and local governments. While these reforms were an
  important and necessary readjustment for increasing central revenues, they
  left local governments without an adequate revenue base as the tax-sharing
  scheme was enormously skewed in favour of the central government. | 
Tất nhiên phân cấp tài chính có một nhược điểm nghiêm
  trọng. Chính quyền trung ương đã trở nên rất túng thiếu bởi vì hầu hết các
  khoản thu nhập đều để lại ở cấp địa phương. Bắc Kinh thiếu kinh phí để xây
  dựng cơ sở hạ tầng, mạng lưới an sinh xã hội và quốc phòng hiện đại mà Trung
  Quốc đang cần. Để tăng tỉ lệ phần của chính phủ Trung ương trong tổng doanh
  thu của chính phủ, cải cách tài chính đã được đưa ra vào năm 1994, theo đó
  chính quyền trung ương và địa phương đã chia sẻ nhau thuế giá trị gia tăng.
  Trong khi những cải cách này là một điều chỉnh quan trọng và cần thiết để
  tăng thu nhập trung ương, chúng đã để cho chính quyền địa phương không có một
  cơ sở thu nhập thích đáng vì đề án chia sẻ thuế này nghiêng mạnh theo hướng
  có lợi cho chính quyền trung ương. | 
| 
How will this imbalance be addressed in the 2013
  reforms?  Local governments face a
  severe mismatch between revenue and expenditure. They are responsible for
  providing pensions, education and health care, and addressing environmental
  concerns, but do not have the adequate fiscal revenue to pay for them. They
  adapted as best they could by depending on earnings from land development —
  many local officials are making good money privately and for their localities
  from land development. But this dependence on land development is unhealthy
  and distortionary. | 
Sự mất cân bằng này sẽ được giải quyết như thế nào trong
  các cải cách năm 2013? Chính quyền địa phương phải đối mặt với sự bất cân
  xứng nghiêm trọng trong thu chi. Họ chịu trách nhiệm chi trả lương hưu, giáo
  dục và chăm sóc sức khỏe và lo toan các vấn đề môi trường, nhưng không có thu
  nhập đủ để trả cho những thứ này. Họ cố thích ứng hết sức mình bằng cách dựa
  vào các nguồn thu từ việc phát triển đất đai- nhiều quan chức địa phương đang
  kiếm được nhiều tiền cho cá nhân và cho địa phương của họ từ việc phát triển
  đất đai. Nhưng sự phụ thuộc vào việc phát triển đất đai này là không lành
  mạnh và méo mó. | 
| 
After the 2008 global financial crisis, Beijing stimulated
  the economy by ordering the banks to open the spigots of credit for local
  projects; as a result, local governments started relying once again, as they
  had under the pre-1994 system, on a blank cheque from local banks. | 
Sau cuộc khủng hoảng tài chính toàn cầu năm 2008, Bắc Kinh
  đã kích thích nền kinh tế bằng cách ra lệnh cho các ngân hàng để mở các
  chương trình tín dụng cho các dự án địa phương, kết quả là, chính quyền địa
  phương bắt đầu dựa một lần nữa (như họ đã từng theo hệ thống trước năm 1994)
  vào một chi phiếu trống từ các ngân hàng địa phương. | 
| 
A new wave of fiscal reform could introduce new local
  revenue sources such as property taxes, a value added tax on services, and a
  higher share of the total value added taxes. 
  Another approach would be to relieve the financial burden on local
  governments by increasing transfer payments from the central treasury and
  shifting responsibility for education, health, and pension spending to
  Beijing.  Another crucial issue is
  whether local officials will be left holding the bag for repaying these past
  bank loans. | 
Một làn sóng cải cách tài chính mới có thể đề ra các nguồn
  thu mới cho địa phương như thuế bất động, thuế giá trị gia tăng đối với các
  dịch vụ, và một tỉ lệ chia phần cao hơn trong tổng số thuế giá trị gia tăng.
  Một cách tiếp cận khác để làm giảm bớt gánh nặng tài chính chính quyền địa
  phương bằng cách tăng các khoản thanh toán chuyển từ ngân sách trung ương và
  chuyển trách nhiệm chi trả về giáo dục, y tế, và lương hưu cho Bắc Kinh. Một
  vấn đề cốt tử khác là liệu các quan chức địa phương có phải lo trả nợ các
  khoản vay ngân hàng trong quá khứ hay không. | 
| 
As they design the reform package, Xi Jinping and Li
  Keqiang have to be thinking about what would constitute an effective
  political strategy of reform. What kind of fiscal changes would turn
  provincial and local officials into a powerful constituency for the overall
  market reform? 
Where will provincial and local governments stand on the
  new reform proposals? Will they find the plans a better solution than the
  status quo in which they rely on land development and cozy relations with
  local bankers? Or will they worry that the reforms will leave them in a
  tighter, more financially constrained situation than the situation they are
  living with today? | 
Khi thiết kế gói cải cách, Tập Cận Bình và Lý Khắc Cường
  phải suy nghĩ về những gì sẽ tạo nên một chiến lược chính trị có hiệu quả cho
  cải cách. Loại thay đổi tài chính nào sẽ làm xoay chuyển các quan chức tỉnh
  thành và địa phương thành một nhóm ủng hộ mạnh mẽ cho việc cải cách thị
  trường tổng thể? 
Chính quyền tỉnh thành và địa phương sẽ đứng ở đâu trong
  các đề xuất cải cách mới? Họ sẽ thấy các kế hoạch này là một giải pháp tốt
  hơn so với hiện trạng trong đó họ dựa vào phát triển đất đai và quan hệ nồng
  ấm với các ngân hàng địa phương không? Hoặc họ sẽ lo lắng rằng những cải cách
  này sẽ đặt họ trong tình trạng ràng buộc về mặt tài chính chặt chẽ hơn so với
  tình trạng họ đang đối mặt hiện nay? | 
| 
Given the limited options of other groups who could help
  build a reform bandwagon to overwhelm the vested interests in the status quo,
  won’t China’s central leaders decide to once again ‘play to the provinces’? | 
Trong điều kiện có không nhiều các nhóm lợi ích khác có thể
  giúp hình thành một nhóm theo đuôi ủng hộ cải cách để lấn áp các nhóm lợi ích
  trong hiện trạng, các lãnh đạo trung ương Trung Quốc sẽ không quyết định
  ‘chơi con bài các tỉnh’ lần nữa chăng? | 
| 
Susan Shirk is Chair
  of the 21st Century China Program and Professor of China and Pacific
  Relations at the School of International and Pacific Relations, University of
  California, San Diego. She is the author of The Political Logic of Economic
  Reform in China. | 
Susan Shirk là Chủ
  tịch Chương trình TQ thế kỷ 21 và là Giáo sư về Quan hệ Trung Quốc và Thái
  Bình Dương Trường Quan hệ quốc tế và Thái Bình Dương, Đại học UC San Diego
  (UCSD). Bà là tác giả của The Political Logic of Economic Reform in China
  (Logic chính trị của cải cách kinh tế ở Trung Quốc). | 
| 
Translated by Huỳnh Phan | |
MENU
BILINGUAL BLOG – BLOG SONG NGỮ ANH VIỆT –  SHARE KNOWLEGE AND IMPROVE LANGUAGE
--------------------------- TÌM KIẾM TRÊN BLOG NÀY BẰNG GOOGLE SEARCH ----------------------------
TXT-TO-SPEECH – PHẦN MỀM ĐỌC VĂN BẢN
Click phải, chọn open link in New tab, chọn ngôn ngữ trên giao diện mới, dán văn bản vào và Click SAY – văn bản sẽ được đọc với các thứ tiếng theo hai giọng nam và nữ (chọn male/female)
CONN'S CURENT THERAPY 2016 - ANH-VIỆT
Saturday, November 16, 2013
Can China’s leaders harness support for change? Lãnh đạo Trung Quốc có nắm được sự ủng hộ cho sự thay đổi?
Labels:
CHINA2-TRUNG QUỐC
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
 
 
 
No comments:
Post a Comment
your comment - ý kiến của bạn