| 
American Power in
  the Age of R2P | 
SỨC MẠNH MỸ TRONG
  THỜI ĐẠI TRÁCH NHIỆM BẢO VỆ 
 | 
  | 
 | 
  | 
CIC 
September 25, 2013 
 | 
CIC 
25/9/2013 | 
  | 
Earlier this month, Dr. Bruce Jentleson, Professor at the
  Sanford School of Public Policy at Duke University, delivered the 2013 Woods
  Lecture at the Munk School of Global Affairs. Titled The Obama Administration
  and R2P: Progress, Problems, and Prospects, it would have been difficult to
  choose a more timely topic. Two recent developments in the Middle East –
  President Obama’s decision to pursue the transfer of chemical weapons out of
  Syria instead of launching a military strike against the country and Iranian
  President Rouhani’s decision to intensify the conciliatory signals he has
  been sending to the United States and the West – now confront the United
  States. OpenCanada spoke to Dr. Jentleson about the implications of the
  chemical weapons attack in Syria and the international response, and the
  evolving state of U.S.-Iran relations.  
 | 
Trong dịp Giáo sư Bruce Jentleson của Trường chính sách
  công Stanford thuộc Đại học Duke (Mỹ) đi giảng bài hàng năm tại Trường các
  vấn đề toàn cầu Munk (Canada) với chủ đề “Chính quyền Obama và Trách nhiệm
  Bảo vệ (R2P): Tiến độ, vấn đề và triển vọng”, Hội đồng quốc tế Canada (CIC)
  mới đây đã phỏng vấn ông về tác động của cuộc tấn công vũ khí hóa học ở Syria
  và phản ứng của quốc tế cũng như tình hình phát triển của quan hệ Mỹ-Iran. Cụ
  thể, cuộc phỏng vấn xoay quanh hai diễn biến gần đây ở Trung Đông mà Mỹ đang
  giải quyết, đó là quyết định của Tổng thống Obama theo đuổi việc đưa vũ khí
  hóa học ra khỏi Syria thay vì tiến hành một cuộc tấn công quân sự và quyết
  định của Tổng thống Iran Rouhani tăng cường tín hiệu hòa giải, đã được gửi
  đến Mỹ và phương Tây. 
 
 | 
  | 
Q: Just a few weeks
  ago, the United States was clearly considering a military strike on Syria.
  You commented then that President Obama was right to be moving toward taking
  military action against the Assad regime. Now the military option has been
  shelved, at least for the time being. Do you think Obama is wrong to have
  chosen a diplomatic alternative?  
 | 
Hỏi: Chỉ vài tuần
  trước đây, Mỹ còn ráo riết xem xét một cuộc tấn công quân sự vào Syria. Lúc
  đó ông (giáo sư Bruce Jentleson) cho rằng hướng đi của Tổng thống Obama dẫn
  tới hành động quân sự chống lại chế độ Assad là đúng. Giờ đây, lựa chọn quân
  sự đã bị hoãn lại, ít nhất ở thời điểm hiện tại. Vậy có phải Tổng thống Obama
  đã sai lầm khi chọn giải pháp ngoại giao? 
 
 | 
  | 
A: My position on a possible military intervention
  reflected my belief at the time that a limited military strike against the
  Assad regime for using chemical weapons was the right thing to do. But once
  the decision to intervene got dragged out, the negatives started to outweigh
  the positives, as far as the practicalities were concerned. 
 | 
Trả lời: Quan điểm ủng hộ can thiệp quân sự phản ánh niềm
  tin của tôi vào thời điểm đó rằng một cuộc tấn công quân sự hạn chế chống lại
  chế độ Assad đã sử dụng vũ khí hóa học là điều phải làm. Nhưng khi quyết định
  can thiệp kéo dài ra, mặt tiêu cực trở nên nhiều hơn so với mặt tích cực theo
  đúng như những quan ngại trong thực tế.  
 | 
  | 
Once the immediate window for a military strike began to
  close, which happened as soon as the president chose to delay and take the
  decision to Congress, the possibility of taking limited military action that
  had a solid chance of avoiding civilian casualties narrowed considerably. The
  delay gave Assad plenty of time to put innocent women and children at sites
  likely to be targeted by the United States. 
 | 
Một khi cánh cửa tấn công quân sự đóng lại – xảy ra khi
  tổng thống trì hoãn đưa ra quyết định và đẩy phần việc cho Quốc hội, việc
  không can thiệp quân sự hạn chế chắc chắn đã tránh thương vong dân sự đáng
  kể. Bởi sự chậm trễ đã cho Tổng thống Assad đủ thời gian để đưa những phụ nữ
  và trẻ em vô tội đến các địa điểm có thể là mục tiêu tấn công của Mỹ.  
 | 
  | 
The situation that faced the Obama administration
  immediately following the revelations of the chemical weapons attacks in
  Syria is difficult to compare to the one only two weeks later, when the
  weapons transfer proposal was put on the table. The military option was no
  longer a good option but more importantly, a diplomatic alternative was
  visible, finally, because Russia, after two and a half years of refusing to cooperate,
  decided it was at least somewhat willing to engage with Obama on Syria.  
 | 
Tình thế mà Chính quyền Obama phải đối mặt ngay sau những
  tiết lộ về các cuộc tấn công vũ khí hóa học ở Syria khó có thể so sánh với
  tình hình thực tế hai tuần sau đó, khi đề xuất chuyển giao vũ khí được đặt
  trên bàn thương thảo. Các biện pháp quân sự không còn là lựa chọn tốt nhưng
  quan trọng hơn, cuối cùng thay vào đó là biện pháp ngoại giao, bởi vì sau hai
  năm rưỡi từ chối hợp tác, Nga ít nhất đã quyết định phần nào sẵn sàng tham
  gia với Mỹ trong vấn đề Syria. | 
  | 
Q: Are you concerned
  that in pursuing this diplomatic alternative, Obama has weakened the
  Responsibility to Protect norm? 
 | 
Hỏi: Ông có cho rằng
  việc Tổng thống Obama theo đuổi biện pháp ngoại giao thay thế sẽ làm suy yếu
  quy tắc R2P không? 
 | 
  | 
A: I think that the situation in Syria justifies R2P, but
  that the reality is that it just won’t fly for a single country like the
  United States to invoke R2P on its own. I think what has weakened R2P is the
  failure of the international community to come together and act in a way that
  is consistent with R2P, to really try to protect the Syrian people. 
 | 
Trả lời: Tôi nghĩ rằng tình hình ở Syria cần đến R2P,
  nhưng thực hiện điều này không thể xem là trách nhiệm của Mỹ hay của riêng
  một quốc gia nào. Những gì đã làm suy yếu quy tắc R2P là sự thất bại của cộng
  đồng quốc tế trong việc đến với nhau và hành động phù hợp với R2P cũng như
  thực sự cố gắng bảo vệ người dân Syria. 
 
 | 
  | 
The essence of R2P is its requirement that the international
  community fulfill its responsibility to protect people within states from
  mass atrocities at the hands of their own governments. The international
  community has managed civilian protection pretty well in relation to
  inter-state conflicts but not so well for intra-state ones; this has to do
  mostly with the challenge that collectively invoking R2P poses to the
  international community. 
 | 
Bản chất của R2P đòi hỏi cộng đồng quốc tế thực hiện đầy
  đủ trách nhiệm để bảo vệ người dân tại các nước xảy ra khủng hoảng khỏi hàng
  loạt tội ác dưới bàn tay của chính phủ sở tại. Cộng đồng quốc tế đã thực hiện
  bảo vệ dân sự khá tốt trong các cuộc xung đột giữa các quốc gia nhưng không
  làm được như vậy đối với những cuộc xung đột trong nội bộ một nhà nước, điều
  này là thách thức mà R2P đặt ra cho cộng đồng quốc tế. 
 | 
  | 
Q: What do you think
  the rhetoric used to “sell intervention” by the Obama administration revealed
  about its opinion on intervention? 
 | 
Hỏi: Ông nghĩ như
  thế nào về những “kêu gọi can thiệp” quân sự vào Syria của Chính quyền Obama? 
 
 | 
  | 
A: It showed that the United States supports protection of
  civilians from mass atrocities. But I think the administration is also
  cautious of over-embracing R2P, which is good, because doing so is
  counter-productive; it feeds into views around the world which, whether I
  agree with them or not, are somewhat understandable – basically that the
  United States has the power to do what it wants, when it wants. R2P
  supporters need to be careful that they don’t totally smother the norm with
  their own hug, so to speak. 
 | 
Trả lời: Nó cho thấy rằng Mỹ ủng hộ việc bảo vệ thường dân
  khỏi tội ác hàng loạt. Nhưng tôi nghĩ rằng Chính phủ Mỹ cũng thận trọng hơn
  trong việc sử dụng R2P và đó là điều tốt. Đôi khi tiến hành can dự lại phản
  tác dụng, vì nó nuôi dưỡng quan điểm cho rằng Mỹ có sức mạnh để làm những gì
  Mỹ muốn bất cứ lúc nào. Những nước ủng hộ R2P cần phải đảm bảo rằng họ không
  hoàn toàn vượt qua quy tắc khi tham gia can dự. 
 
 | 
  | 
Q: What about the
  reactions of the American people to Obama’s humanitarian argument and
  references to R2P – were they largely sympathetic? Where did the American
  public come down on military intervention? 
 | 
Hỏi: Phản ứng của
  người dân Mỹ đối với lập luận nhân đạo và để ngỏ phương án R2P của Tổng thống
  Obama như thế nào, phần lớn họ có thông cảm hay không? Công chúng Mỹ đã phản
  đối ở mức độ nào đối với việc can thiệp quân sự? 
 | 
  | 
A: In terms of American public opinion on intervention
  generally, you have to distinguish between political support and political
  acceptance, because it’s more about the latter than the former. You’re never
  going to see 60 percent of any public say “yes, let’s go to war to defend
  people in some other part of the world.” It just doesn’t work that way,
  particularly in the United States following more than a decade of involvement
  in overseas wars.  
 
 | 
Trả lời: về ý kiến công chúng Mỹ đối với sự can thiệp, cần
  phân biệt giữa ủng hộ chính trị và chấp nhận chính trị, bởi thực tế chấp nhận
  thường nhiều hơn ủng hộ. Không bao giờ có được tỉ lệ 60% công chúng nói “đồng
  ý, hãy tiến hành chiến tranh để bảo vệ người dân nước khác”, điều càng khó
  thấy ở Mỹ sau hơn một thập kỷ tham chiến ở nước ngoài.  
 
 | 
  | 
On Syria specifically, we did see polls in the aftermath
  of the use of chemical weapons that showed over 40 percent of people were
  prepared to support a limited military strike, as an imposition of costs for
  that action. That’s fairly significant, especially as that was before the
  president had even said he wanted to intervene, which normally triggers a “rally-around-the-flag”
  type effect in the polls. 
 | 
Với trường hợp Syria, các cuộc thăm dò cho thấy 40% công
  chúng Mỹ ủng hộ tấn công quân sự hạn chế như một sự trả giá cho hành động của
  Chính phủ Syria đã sử dụng vũ khí hóa học. Kết quả này khá quan trọng vì nó
  được thực hiện trước khi Tổng thống Obama tuyên bố ý định can thiệp quân sự,
  điều thường gây ra hiệu ứng “hành động theo người phất cờ” trong các cuộc
  thăm dò.  
 | 
  | 
In a lot of the research I’ve done over the years, I’ve
  found the American public to be more willing to support the use of force to
  restrain aggression than for regime change. With Syria, we didn’t see support
  for getting militarily involved in a civil war, but initially we did see some
  support for a possible action intended to restrain aggression. It was only
  once it became clear to the American public that the president really wasn’t
  sure he wanted to launch a strike that support dropped off. 
 | 
Trong rất nhiều nghiên cứu đã được thực hiện những năm
  qua, tôi nhận thấy công chúng Mỹ sẵn sàng ủng hộ việc sử dụng vũ lực nhằm
  kiềm chế sự xâm lược hơn là nhằm thay đổi chế độ. Với Syria, công chúng Mỹ
  không ủng hộ tham gia quân sự vào cuộc nội chiến, tuy ban đầu có một số người
  ủng hộ khả năng hành động nhằm kiềm chế sự hung hăng – đó là lúc công chúng
  biết Tổng thống Obama không chắc chắn về việc phát động một cuộc tấn công mà
  không có sự ủng hộ. | 
  | 
Q: The other norm at
  issue in the Syria situation is obviously that prohibiting the use of
  chemical weapons. Do you think the ‘chemical weapons taboo’ has been
  undermined by Obama’s decision to switch over to a diplomatic track? 
 | 
Hỏi: Syria rõ ràng
  đã vi phạm quy tắc cấm sử dụng vũ khí hóa học. Ông có cho rằng “điều cấm kỵ
  về vũ khí hóa học” đã bị xói mòn do quyết định chuyển sang biện pháp ngoại
  giao của Tổng thống Obama? 
 
 | 
  | 
A: If this diplomatic strategy succeeds, that is, if Syria
  gives up its chemical weapons and signs the Chemical Weapons Convention,
  which it has refused to do for decades, I think Obama’s decision not to go
  ahead with a military strike will ultimately strengthen the chemical weapons
  regime. Moreover, if the military strike had gone ahead and complicated the
  situation further, the chemical weapons regime would not be any better off. The
  goal now should be to show that the international community is serious about
  responding to the use of chemical weapons in Syria. Now that Obama has
  decided to back the transfer of Syria’s chemical weapons to Russia, it is
  very important that the effort to do so succeeds. 
 
 | 
Trả lời: Nếu chiến lược ngoại giao này thành công – đó là
  Syria từ bỏ vũ khí hóa học và ký Công ước vũ khí hóa học mà nước này đã từ
  chối trong nhiều thập kỷ qua, quyết định không đi trước với một cuộc tấn công
  quân sự của Tổng thống Obama cuối cùng sẽ làm cho chế độ có vũ khí hóa học
  được yên ổn. Tuy nhiên, nếu trước đó có một cuộc tấn công quân sự và làm tình
  hình phức tạp hơn, chế độ có vũ khí hóa học cũng không có gì tốt hơn. Mục
  tiêu lúc này là nên để cho Syria thấy rằng cộng đồng quốc tế nghiêm túc trong
  phản ứng với việc sử dụng vũ khí hóa học ở Syria. Chính Tổng thống Obama đã
  quyết định trở lại việc chuyển giao vũ khí hóa học của Syria sang Nga, những
  nỗ lực để việc này thành công là rất quan trọng. 
 | 
  | 
Q: What would
  indicate to you, in these early days, that the effort is likely to succeed? 
 | 
Hỏi: Điều gì cho ông
  thấy nỗ lực này có khả năng thành công? 
 | 
  | 
Success to me would look like the Syrian government
  credibly accounting for the weapons in its possession. The Assad regime needs
  to provide information that “passes the laugh test” so to speak, and to
  facilitate the process of inspection and removal. It will take a long, long
  time to get this done and there are probably going to be lots of bumps along
  the way. I’m not sure that we will be able to guarantee that everything is
  removed – maybe not ever, and surely not very quickly. So we won’t really
  know the full effect on the chemical weapons norm until the strategy gets
  underway. The fact that they were used is of course a problem in and of
  itself, but if the diplomatic strategy succeeds, I think the chemical weapons
  regime will end up somewhat strengthened. 
 
 | 
Trả lời: Điều đó phụ thuộc vào độ tin cậy về trách nhiệm
  của Chính phủ Syria đối với các loại vũ khí mà nước này sở hữu. Chế độ Assad
  cần phải cung cấp thông tin về các kho vũ khí cũng như tạo thuận lợi cho quá trình
  kiểm tra và loại bỏ chúng. Sẽ mất một thời gian dài và nhiều va chạm trong
  quá trình thực hiện. Ngoài ra, không thể đảm bảo tất cả vũ khí hóa học sẽ
  được đưa ra khỏi Syria. Tôi thực sự không biết được yêu cầu về giải giáp vũ
  khí hóa học được đáp ứng đến đâu cho tới khi kế hoạch được thực hiện. Thực tế
  việc vũ khí hóa học đã bị sử dụng là vấn đề lớn, nhưng nếu chiến lược ngoại
  giao thành công, chế độ vũ có khí hóa học sẽ chấm dứt phần nào việc củng cố
  loại vũ khí này. 
 
 | 
  | 
Q: Iran’s leadership
  has no doubt been paying close attention to the situation in Syria. What kind
  of lessons do you think Iran may be drawing from Obama’s decision to switch
  onto a diplomatic track? | 
Hỏi: Các nhà lãnh
  đạo Iran rõ ràng đã chú ý tới tình hình ở Syria. Iran có thể rút ra bài học
  gì từ quyết định chuyển sang đường hướng ngoại giao của Tổng thống Obama? 
 | 
  | 
A: Firstly I should say that unlike some, I don’t see the
  recent opening of opportunities in both Syria and Iran as tightly connected.
  Iran is on its own trajectory; what’s happening in Iran would in all
  likelihood be happening even if the Syria situation hadn’t changed. What
  we’re seeing in Iran, in my opinion, is the effect of the multilateral
  sanctions that have been imposed, particularly over the last three to four
  years. 
 | 
Trả lời: Trước hết, phải nói rằng các cơ hội lối thoát gần
  đây của cả Syria và Iran không kết nối chặt chẽ với nhau. Iran đang đi trên
  quỹ đạo riêng, những gì xảy ra ở Iran đều sẽ xảy ra ngay cả khi tình hình
  Syria không thay đổi. Những gì chúng ta đang chứng kiến ở Iran hiện nay là do
  tác dụng của các biện pháp trừng phạt đa phương, đặc biệt là trong thời gian
  3-4 năm qua. | 
  | 
Sanctions – and not only on oil but the financial sanctions
  – have been quite effective. The clerics are realizing that to sustain the
  Islamic Republic, Iran needs to be brought back into the international
  economy. Moreover, there is a growing sense among the leadership of Iran that
  internal support for their rule is weakening, and that the legitimacy and
  viability of their regime is at stake. I think generational change has also
  weakened the degree of ideological buy-in, and the utility of the American
  great Satan is less than it was. There are a lot of factors indicating to
  Iran’s leadership that the continuation of their rule will depend upon a
  degree of reform, which makes this a critical moment for America’s Iran
  strategy. 
 | 
Các biện pháp trừng phạt – không chỉ nhằm vào dầu mỏ mà
  còn nhằm vào tài chính – đã khá có hiệu quả. Các giáo sĩ đang nhận ra rằng để
  duy trì nền Cộng hòa Hồi giáo, Iran cần phải được đưa trở lại vào nền kinh tế
  quốc tế. Hơn nữa, tâm lý ngày càng tăng trong các nhà lãnh đạo Iran là sự ủng
  hộ nội bộ cho quyền lực đang yếu đi của họ, tính hợp pháp cũng như khả năng
  tồn tại của chế độ đang bị đe dọa. Tôi nghĩ rằng thay đổi thế hệ cũng đã làm
  suy yếu ý thức hệ truyền thống của lãnh đạo Iran. Có rất nhiều yếu tố cho
  phép các nhà lãnh đạo Iran thấy rằng việc tiếp tục cai trị phụ thuộc vào mức
  độ cải cách và đây là thời điểm quan trọng cho chiến lược Iran của Mỹ.  
 | 
  | 
When it comes to U.S. policy on Iran, a lot of people
  argue that America should err on the side of caution – that it shouldn’t give
  too much because Iran could be bluffing, attempting to ease the burden of
  sanctions without slowing its nuclear program. This could prove to be true,
  but we also have to think about the opportunities that exist in this moment.
  Rouhani has sent quite a few conciliatory signals and I think it would be
  wrong for the United States, Israel, and the West generally to keep saying “I
  need more before I can take you seriously.” 
 | 
Khi nói đến chính sách của Mỹ đối với Iran, rất nhiều
  người cho rằng Mỹ có lẽ đã sai lầm về mặt cảnh cáo – rằng Mỹ không nên cho
  quá nhiều bởi Iran có thể lừa gạt, cố gắng giảm bớt gánh nặng do các lệnh
  trừng phạt gây ra trong khi không làm chậm tiến độ chương trình hạt nhân.
  Điều này có thể đúng, nhưng chúng tôi cũng phải suy nghĩ về những cơ hội tồn
  tại trong thời điểm này. Rouhani đã gửi đi một số tín hiệu hòa giải và sẽ là
  sai lầm đối với Mỹ, Israel và phương Tây nói chung nếu tiếp tục nói: ‘Tôi cần
  nhiều hơn trước khi có thể xem thái độ của anh là nghiêm túc”. 
 | 
  | 
Q: So what would you
  like to see now, strategy-wise? 
 | 
Hỏi: Vậy ông muốn Mỹ
  và phương Tây ứng xử với Iran như thế nào vào lúc này? 
 | 
  | 
A: The strategy now has to involve not giving too much for
  too little, but also not giving too little for too much. And we don’t have to
  deal in extremes. Take sanctions, for example. We have the option of
  implementing a phased process where in return for some agreements from the
  Iranians, certain international sanctions are suspended; if and when the
  Iranians take the next step, sanctions can be lifted instead of just
  suspended. I think we need to take what the Iranians are doing very seriously
  right now – I don’t think they’re simply on a charm offensive. I think that
  there is an opportunity here to start moving towards a very different
  relationship with Iran. 
 | 
Trả lời: Chiến lược khôn ngoan là không cho quá nhiều khi
  nhận được quá ít và ngược lại. Ví dụ, liên quan đến các biện pháp trừng phạt,
  chúng tôi có quyền lựa chọn thực hiện một quá trình theo từng giai đoạn để
  đối lấy một số thỏa thuận từ người Iran, theo đó một số lệnh trừng phạt quốc
  tế sẽ được đình chỉ; một khi người Iran cố tình thực hiện bước tiếp theo,
  biện pháp trừng phạt có thể được nâng lên thay vì chi bị đình chỉ. Cần phải
  bám sát những gì Iran thực sự đang làm ngay từ lúc này, đây là cơ hội hướng
  tới một mối quan hệ rất khác với Iran. 
 | 
  | 
Q: Obama seems to be
  making headway on not one but two problems, both of which seemed intractable
  just a few weeks ago. How much of the progress on Iran and Syria has been
  accidental versus calculated? 
 | 
Hỏi: Tổng thống
  Obama dường như thúc đẩy được không chỉ một mà hai vấn đề còn hóc búa trong
  vài tuần trước, vấn đề Iran và Syria đã bất ngờ tiến triển so với dự tính như
  thế nào? 
 | 
  | 
A: I think in Syria it’s been more accidental. You can see
  that in how all that’s really happened is we have gotten out of one
  particular, specific crisis within the larger constellation of the whole
  Syrian civil war. Opposition elements are not happy about the transfer and
  they say we have to deal with Assad. The chemical weapons inspectors may face
  possible attacks from the opposition. So I think while we may have gotten out
  of a tight situation, the outcome isn’t ideal, and the bigger problem of the
  civil war remains. 
 | 
Trả lời: Tôi nghĩ rằng trường hợp Syria có nhiều yếu tố
  bất ngờ hơn, khi Mỹ đã thoát ra một cuộc khủng hoảng đặc biệt trong phạm vi
  lớn hơn của toàn bộ cuộc nội chiến Syria. Các phần tử đối lập không hài lòng
  về việc chuyển giao, cho rằng Mỹ phải có hành động đối phó với Tổng thống
  Assad. Các thanh sát viên vũ khí hóa học có thể phải đối mặt với các cuộc tấn
  công có thể xảy ra từ phe đối lập. Vì vậy, tôi nghĩ rằng tuy Mỹ đã thoát khỏi
  tình huống khó khăn, nhưng kết quả là không lý tưởng và các vấn đề lớn hơn của
  cuộc nội chiến vẫn tồn tại.  
 | 
  | 
On Iran, I wouldn’t say that the strategy was perfectly
  calibrated to bring us to this point, but the basic decision that the Obama
  administration made when it came to office in 2009 to work closely and
  multilaterally on the Iran nuclear issue, including trying to leverage UN
  Security Council resolutions and exert economic pressure on Iran, has
  generated momentum. Sanctions and generational change to me are the two key
  factors that have led the Iranians to where they are. And so I think you can
  say that on Iran, U.S. strategy, at least the overall thrust, has been on the
  right track. On Syria, I think we’ve got much more wrong than we’ve gotten
  right. 
 | 
Về vấn đề Iran, tôi cho rằng quyết định cơ bản mà Chính
  quyền Obama đã thực hiện khi lên cầm quyền năm 2009 nhằm làm việc chặt chẽ và
  đa phương về vấn đề hạt nhân của Iran, bao gồm cả cố gắng tận dụng các nghị
  quyết của Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc và gây áp lực kinh tế đối với Iran,
  đã tạo ra động lực. Biện pháp trừng phạt và sự thay đổi thế hệ là hai yếu tố
  quan trọng đã khiến người Iran có quan điểm như hiện nay. Vì vậy, có thể nói
  rằng về vấn đề Iran, chiến lược của Mỹ, ít nhất là lực đẩy tổng thể, đã đi
  đúng hướng; về vấn đề Syria, tôi nghĩ chúng tôi đã có nhiều sai lầm hơn là
  đúng đắn. 
 | 
  | 
Q: We’ve been talking about what America has and hasn’t
  done in the Middle East, implying that it can actually still do a fair bit.
  Do you think there is a general tendency within the United States to
  overestimate or underestimate America’s power to shape events there? 
 | 
Hỏi: Chúng ta đã nói
  về những gì nước Mỹ đã làm và không làm ở Trung Đông. Ông có cho rằng ở Mỹ
  đang tồn tại 2 xu hướng đối ngược, đánh giá quá cao hoặc quá thấp về sức mạnh
  của Mỹ trong việc định hình các sự kiện hay không? 
 | 
  | 
A: I think there is more overestimation than
  underestimation at the moment. Take the Iranian sanctions, for example. They
  have taken a lot of work with partners – the Russian, the Chinese, the
  Europeans, as well as India and Turkey. The United States wouldn’t get too
  far by trying to assert its power over Iran; we don’t have much trade with
  them, and whatever we did, if the Russians, Chinese, India, or others with
  large energy reserves around the world didn’t like it, then it wouldn’t work. 
There are very few, if any, issues anymore that the United
  States has what one might call the 51 percent of the power necessary to make
  things happen on its own. There were a lot more of those during the Cold War.
  Now in most cases we have – if we want to keep thinking about it in terms of
  numbers – 37 percent, maybe 41 percent, which means we have to build
  partnerships. 
 | 
Trả lời: Tại thời điểm này, thường đánh giá quá cao hơn là
  đánh giá quá thấp. Ví dụ, trong việc thực hiện các biện pháp trừng phạt Iran,
  Mỹ đã phối hợp rất nhiều với các đối tác như Nga, Trung Quốc, châu Âu, Ấn Độ
  và Thổ Nhĩ Kỳ. Mỹ sẽ không thể đi xa bằng cách cố gắng khẳng định quyền lực
  đối với Iran vì quan hệ giao thường không nhiều. Bất cứ điều gì chúng tôi đã
  làm, nếu Nga, Trung Quốc, Ấn Độ, hay các nước có trữ lượng năng lượng lớn
  khác trên thế giới không ủng hộ thì các lệnh trừng phạt sẽ không mang lại kết
  quả. Mỹ có chăng chỉ chiếm 51% sức mạnh cần thiết để làm cho mọi việc diễn ra
  theo chủ ý. Trong thời kỳ Chiến tranh Lạnh, tỉ lệ sức mạnh này của Mỹ lớn hơn
  nhiều. Hiện nay, trong nhiều trường hợp Mỹ chỉ có từ 37% – 41% sức mạnh cần thiết
  để giải quyết vấn đề theo ý muốn, nghĩa là chúng ta phải xây dựng quan hệ đối
  tác.  
 | 
  | 
And those partnerships really need to be genuine
  partnerships. Countries around the world are not interested in ‘partnerships’
  that end up translating as “you lead and I follow”. America’s partners want
  to be recognized as such – they want their own politics and national
  interests to be taken into account. 
 | 
Những quan hệ đối tác thực sự cần tính chân thực. Hiện các
  quốc gia trên thế giới không quan tâm đến quan hệ đối tác cuối cùng được hiểu
  là “anh dẫn dắt và tôi làm theo”. Các đối tác của Mỹ muốn được công nhận thực
  sự và lợi ích chính trị và quốc gia của họ được tính đến. | 
  | 
We need to recognize that power dynamics in the 21st
  century have changed, but that it is still the case that when United States
  does not take the lead in pushing for action, whether on Syria or Iran or any
  other issue, then action is much less likely to happen. | 
Chúng ta cần phải nhận ra rằng động lực sức mạnh trong thế
  kỷ 21 đã thay đổi, tuy nhiên khi Mỹ không đi đầu trong việc thúc đẩy hành
  động, cho dù đối với Syria, Iran hay bất kỳ vấn đề nào khác, khả năng hành
  động ít khả năng xảy ra. | 
  | 
 | 
 | 
  | 
 | 
 | 
  |  | 
 
No comments:
Post a Comment
your comment - ý kiến của bạn