| Ехали на тройке с   бубенцами,А вдали мелькали огоньки.
 Мне б мне, соколики, за Вами,
 Душу бы развеять от тоски.
 
 Дорогой длинною, да ночью лунною,
 Да с песней той, что вдаль летит   звеня,
 И с той старинною с той   семиструнною,
 Что по ночам так мучала меня...
 
 Так живя без радости, без муки,
 Помню я ушедшие года,
 И твои серебряные руки
 В тройке, улетевшей навсегда...
 
 Да, выходит, пели мы за даром
 Понапрасну ночь за ночью жгли
 Если б мы покончили со старым
 Так и ночи эти отошли
 
 Дни бегут, печали умножая,
 Мне так трудно прошлое забыть.
 Как-нибудь однажды, дорогая,
 Вы меня свезете хоронить.
 
 В даль родную новыми путями
 Нам отныне ехать суждено
 Ехали на тройке с бубенцами
 Да теперь проехали давно
 | (We) Used to ride   in a three-horse carriage with bells (tinkling)And lights were blinking in the   distance
 I wish I could go with you (again),   falcons
 To clear my soul off all my grief
 
 (Going down) that long road on a   moonlight night with that
 song that is flying away, ringing
 And with that old seven-string one   (guitar)
 That troubled me so much at nights
 
 Living such life without joy and   torture,
 I recollect the years that passed by
 And your silver hands
 in that three-horse carriage which   went away for good...
 
 
 Days are passing   by, multiplying my sorrows,It's so hard for me to forget the   past
 And one day the day will come, my   dear,
 When you are going to bury me...
 
 Out into our native land, and by new paths,
 We have been fated to go now!
 ...You rode on a troika with sleigh bells,
 [But] you've long since passed by!
 | Anh cưỡi xe tam mã với những chiếc chuôngNhững tia sáng lấp lánh trên đường
 Nếu như giờ đây em có thể đi theo anh
 Em sẽ giã biệt nỗi đau đớn trong hồn
 
 Trên con đường vô tận, dưới ánh trăng ngà
 Với bài hát này bay xa, vang vọng
 Cùng cây đàn thất huyền cổ xưa
 Vẫn khiến em đau đớn hàng đêm
 
 Nhưng bài hát của chúng ta vô nghĩa
 Chúng ta đốt cháy những đêm trong vô vọng
 Nếu chúng ta vĩnh biệt những ngày xưa cũ
 Những đêm này hẳn cũng sẽ lìa xa!
 
 Sống không hạnh phúc cũng chẳng quá khổ đau
 Em nhớ mãi những ngày đã mất
 Với bàn tay anh lấp lánh
 Trên chiếc xe tam mã, bay đến vô tận
 
 Tháng năm trôi qua, chồng thêm những nỗi buồn
 Sao em có thể quên những ngày quá khứ
 Có lẽ, anh yêu, tới một ngày nào đó
 Khi anh sẽ chôn em...
 
 Trên mảnh đất quê hương, trên những con đường
 Định mệnh khiến chúng ta cất bước
 Anh cưỡi xe tam mã với những quả chuông
 Nhưng đã lâu rồi từ lúc anh đi qua em.
   | 
 
No comments:
Post a Comment
your comment - ý kiến của bạn