ШУТОЧКА
Антон Чехов
|
Một chuyện đùa nho
nhỏ
Anton Chekhov
|
A Little Joke
By Anton Chekhov
|
Ясный, зимний полдень... Мороз крепок, трещит, и у
Наденьки, которая держит меня под руку, покрываются серебристым инеем кудри
на висках и пушок над верхней губой. Мы стоим на высокой горе. От наших ног
до самой земли тянется покатая плоскость, в которую солнце глядится, как в
зеркало. Возле нас маленькие санки, обитые ярко-красным сукном.
|
Một buổi trưa mùa đông trong sáng… Trời giá lạnh, rét
cóng. Nađia khoác tay tôi. Những hạt bụi tuyết nhỏ trắng xóa bám lên mấy món
tóc xoắn vòng rủ hai bên thái dương nàng, lên hàng lông tơ mịn phía bên trên
môi. Nàng và tôi đứng trên một ngọn đồi cao. Từ chỗ chúng tôi đứng, sườn đồi
đổ dài thoai thoải xuống lấp loáng dưới ánh nắng, như một tấm gương. Bên cạnh
chúng tôi là một chiếc xe trượt tuyết nhỏ bọc một lớp dạ màu đỏ tươi.
|
IT was noon of a bright winter's day. The air was crisp
with frost, and Nadia, who was walking beside me, found her curls and the
delicate down on her upper lip silvered with her own breath. We stood at the
summit of a high hill. The ground fell away at our feet in a steep incline
which reflected the sun s rays like a mirror. Near us lay a little sled
brightly upholstered with red.
|