MENU

BILINGUAL BLOG – BLOG SONG NGỮ ANH VIỆT SHARE KNOWLEGE AND IMPROVE LANGUAGE

--------------------------- TÌM KIẾM TRÊN BLOG NÀY BẰNG GOOGLE SEARCH ----------------------------

TXT-TO-SPEECH – PHẦN MỀM ĐỌC VĂN BẢN

Click phải, chọn open link in New tab, chọn ngôn ngữ trên giao diện mới, dán văn bản vào và Click SAY – văn bản sẽ được đọc với các thứ tiếng theo hai giọng nam và nữ (chọn male/female)

- HOME - VỀ TRANG ĐẦU

CONN'S CURENT THERAPY 2016 - ANH-VIỆT

150 ECG - 150 ĐTĐ - HAMPTON - 4th ED.

VISUAL DIAGNOSIS IN THE NEWBORN

Tuesday, February 7, 2017

Is Trump’s Foreign Policy Inept, or Radical? It’s Both CHÍNH SÁCH NGOẠI GIAO CỦA TRUMP LÀ CẨU THẢ HAY CỰC ĐOAN? CẢ HAI.



National Security Adviser Mike Flynn at a press briefing on Wednesday — Credit Nicholas Kamm/Agence France-Presse — Getty Images
Michael Flynn, Cố vấn An ninh Quốc gia tại tại buổi họp báo hôm thứ Tư 1/2. Ảnh: Nicholas Kamm/AFC — Getty Images

Is Trump’s Foreign Policy Inept, or Radical? It’s Both
CHÍNH SÁCH NGOẠI GIAO CỦA TRUMP LÀ CẨU THẢ HAY CỰC ĐOAN? CẢ HAI.

JONATHAN STEVENSON
New York Times
FEB. 3, 2017
JONATHAN STEVENSON
New York Times
3/2/2017


In just two weeks in office, President Trump has embarked on a foreign policy that is literally all over the map: insulting the Australian prime minister, threatening a trade war with Mexico and imposing a ham-handed refugee ban that has drawn global condemnation.

Chỉ mới hai tuần nhậm chức tổng thống, Trump đã khởi động một loạt chính sách ngoại giao gây ồn ào: làm nhục thủ tướng Úc, đe dọa chiến tranh thương mại với Mexico và áp đặt lệnh cấm di trú rất hậu đậu khiến cả thế giới lên án.


Missteps by new administrations are to be expected. But their number and nature this time have left analysts wondering whether they represent a deep incoherence and ineptitude on the part of the administration, or the first steps in the rollout of a radical and dangerous new foreign policy vision. The answer, if the evolution of Mr. Trump’s National Security Council is any indication, may be both.

Những sơ suất của các chính quyền mới là điều có thể lường trước được. Nhưng lần này số lượng và bản chất của chúng khiến các nhà phân tích thắc mắc liệu chúng có phản ánh sự thiếu mạch lạc và cẩu thả của chính quyền này, hay đó là những bước đi đầu tiên, cực đoan và nguy hiểm trong chính sách ngoại giao. Câu trả lời là có thể cả hai, nếu Hội đồng An ninh Quốc gia của Trump có đóng góp gì vào chuyện đó.

In terms of personnel, until last week the most troubling sign of this had been Mr. Trump’s appointment of Michael T. Flynn, a retired Army three-star general, as national security adviser. For the foreign policy establishment, Mr. Flynn had two major strikes against him. First, he was seen as an incapable and overbearing manager; in 2014 he was dismissed as head of the Defense Intelligence Agency because so-called Flynn facts — such as his obsessive notion that Iran was complicit in the 2012 attacks on the American consulate in Benghazi, Libya — did not square with his own agency’s assessments.

Về mặt nhân sự, cho đến cuối tuần qua, dấu hiệu gây lo lắng nhất là việc Trump bổ nhiệm Michael T. Flynn, một tướng Quân đội ba sao về hưu, làm cố vấn an ninh quốc gia. Để có được một sự nghiệp lớn về chính sách ngoại giao, Flynn gặp phải hai “trở ngại” lớn. Một, ông được xem là một nhà chỉ đạo kém năng lực và độc đoán; năm 2014 ông bị bãi chức Giám đốc Cơ quan Tình báo Quốc phòng vì ông bị ám ảnh rằng Iran có dính líu đến các cuộc tấn công vào tòa đại sứ Mỹ ở Benghazi Libya năm 2012– một đánh giá không phù hợp với các đánh giá của cơ quan này.
Second, he holds imprudently extreme views on policy. He believes the United States must engage in a multifront war on terrorism, support hard-line anti-Islamist allies like Egypt, downgrade ties with counterterrorism partners like Saudi Arabia and thwart Islamists who supposedly would impose Shariah in the United States by exploiting American religious freedoms.

Thứ hai, ông rất khinh suất khi bày tỏ quan điểm cực đoan về các chính sách. Ông cho rằng Mỹ phải lao vao cuộc chiến nhiều mặt trận chống khủng bố, hậu thuẫn cho các đồng mình chống Hồi Giáo cứng đầu như Ai Cập, đánh giá thấp các quan hệ với các đối tác chống khủng bố như Saudi Arabia và ngăn chặn các phần tử Hồi giáo được cho là sẽ áp đặt Shariah tại Hoa Kỳ bằng cách khai thác các quyền tự do tôn giáo của Hoa Kỳ.

For a time, it looked as if Mr. Flynn was indeed in charge. Mr. Trump’s pre-inauguration foreign policy moves — especially the apparent rejection of the longstanding “One China” policy and the dubious courtship of Russia as a counterterrorism partner — reflected the national security adviser’s incautious approach to strategic affairs.

Có lúc có vẻ như Flynn đã thực sự vào cuộc. Chính sách ngoại giao trước khi nhậm chức của Trump chuyển động – đặc biệt là sự phản bác rõ ràng chính sách “Một Trung Quốc” và sự ve vãn Nga nhằm lôi kéo Nga trở thành một đối tác chống khủng bố cho thấy cách tiếp cận các vấn đề chiến lược của người cố vấn an ninh quốc gia này rất thiếu cẩn trọng.

Over the last week, things took a turn for the worse. Rumors circulated that Mr. Trump, like Barack Obama before him, had already grown tired of Mr. Flynn’s imperiousness. Perhaps to counter the general, President Trump elevated Stephen K. Bannon, his closest political adviser, to a full seat on the National Security Council’s “principals committee,” its primary policy-making mechanism. Mr. Flynn, at least, had a long career in military and foreign affairs; the foreign-policy credentials of Mr. Bannon, an alt-right ideologue who used to head Breitbart News, amounts to a stint as a junior officer in the Navy that ended in 1983.

Suốt tuần qua, tình hình bắt đầu xấu đi. Nhiều tin đồn rộ lên, rằng Trump, như Obama trước đây, đã mệt mỏi với tính hống hách độc đoán của Flynn. Có lẽ để ngăn chặn ông tướng này, Trump đã cất nhắc Stephen Bannon, cố vấn chính trị thân cận nhất của ông, vào vị trí cao nhất trong cỗ máy ra chính sách của Hội đồng An Ninh Quốc gia. Flynn dù sao cũng đã có một sự nghiệp lâu dài trong quân đội và ngoại giao, trong khi Bannon là một người có đầu óc cực hữu, và chỉ là một sĩ quan Hải quân cho đến cuối năm 1983.

It would be bad enough if Mr. Trump had merely brought in a political guru to check an unruly policy adviser (whatever happened to “You’re fired!”?). But at the same time, he downgraded the customarily permanent seat of the chairman of the Joint Chiefs of Staff — the president’s primary military adviser — to a merely discretionary participant.

Sẽ tệ hại hơn nếu Trump đem đến một quân sư chính trị chỉ để kiểm soát một cố vấn chính sách ương ngạnh (ý nói Flynn). Nhưng đồng thời, ông lại coi thường vị trí truyền thống: chủ tịch Hội đồng Liên quân – cố vấn quân sự chính yếu cho tổng thống. Ông chỉ thỉnh thoảng mời vị này họp.

In other words, Mr. Bannon may now be a de facto co-national security adviser, confirming that Mr. Trump plans to tie the national security decision-making process more closely to political ideology than strategic sense and operational feasibility. Which is why we may be looking at a more radical, and more inept, foreign policy than anyone expected from Mr. Trump, even two weeks ago.

Nói cách khác, Bannon hiện nay trong thực tế có thể là đồng cố vấn an ninh quốc gia, điều đó khẳng định rằng Trump có kế hoạch gắn chặt tiến trình ra quyết định về ANQG (an ninh quoc gia) với ý hệ chính trị hơn là cảm quan chiến lược và tính khả thi trong hoạt động. Đó là lý do tại sao chúng ta có thể nhìn vào một chính sách ngoại giao cấp tiến hơn, và lạc lõng hơn bất cứ ai mong đợi từ Trump, thậm chí cách đây hai tuần.

Scholars from Samuel P. Huntington to Eliot Cohen to H. R. McMaster have argued that American foreign policy depends on a judicious balance between military input and civilian control, with political influence kept to a minimum. Huntington, in “The Soldier and the State,” held that civilian leaders should set strategy but defer to the military on operational matters; General McMaster’s classic study of the Vietnam War, “Dereliction of Duty,” shows what happens when that balance tilts too far away from the military.

Các học giả nổi tiếng từ Samuel P. Huntington, Eliot Cohen cho tới H. R. McMaster đều cho rằng chính sách ngoại giao của Mỹ dựa trên sự cân bằng thận trọng giữa dữ liệu đầu vào quân sự và sự kiểm soát dân sự, đồng thời giữ cho các tác động chính trị ở mức tối thiểu. Huntington, trong “Chiến binh và Nhà nước cho rằng các nhà lãnh đạo dân sự phải hoạch định chiến lược nhưng phải làm theo giới quân sự trong khi hành động. Một nghiên cứu về Việt Nam của Tướng McMaster chỉ cho thấy những hậu quả khi cán cân này bị lệch (quân sự bị xem thường).

The National Security Council doesn’t just advise the president; by coordinating among the State Department, the Pentagon and other agencies, it is supposed to maintain that balance. Doing so requires collegial open-mindedness and the input of a generous range of viewpoints and perspectives. The job of a national security adviser is to set and coordinate the foreign policy agenda in consultation with the president, eliciting the input of key agencies through layered interagency deliberations, and giving those agencies the job of carrying out the policy so formulated. It is highly improbable that either Mr. Bannon or Mr. Flynn will foster that kind of probing outreach.

Hội đồng ANQG không chỉ tư vấn cho tổng thống; bằng cách điều phối với Bộ ngoại giao, Lầu Năm Góc và các cơ quan khác, nó còn có nhiệm vụ duy trì sự cân bằng này. Để làm việc đó đòi hỏi phải có một nhãn quan cởi mở trí thức và dung hòa các quan điểm khác biệt. Nhiệm vụ của cố vấn ANQG là thiết đặt và điều phối lịch trình chính sách ngoại giao để xin ý kiến tổng thống, thu nhận dữ liệu của các cơ quan trọng yếu thông qua các cuộc thảo luận liên ngành nhiều tầng bậc, và giao cho các cơ quan đó thực hiện chính sách đã được hoạch định theo cách đó. Rất ít khả năng hoặc Bannon hoặc Flynn sẽ dung dưỡng loại quá trình tiếp cận thăm dò kiểu như thế này.

Both apprehend the world through the lens of Islamophobia, brook no dissent and have recruited correspondingly obsequious minions as staffers. Their tendency will be to make policy according to jingoistic shibboleths and to turn the council into a kind of ideological echo chamber, issuing decrees and leaving them to be carried out by operational actors — mainly the State Department, service branches and law enforcement agencies — insufficiently consulted about the advisability of a given course of action.

Cả hai đều nhìn thế giới qua lăng kính của hội chứng ám ảnh Hồi giáo, không chấp nhận bất đồng và do đó thu nhận những kẻ bợ đỡ tay sai vào bộ máy của mình. Khuynh hướng của họ sẽ là lập chính sách theo các học thuyết lỗi thời và biến HDANQG thành một thính phòng âm vang ý thức hệ, phát đi những sắc lệnh cho các cơ quan thực hiện chủ yếu là Bộ Ngoại giao và các cơ quan thực thi luật pháp không được tư vấn đầy đủ về tính phù hợp của tiến trình hành động đó.

This bent was in evidence when the executive order barring Muslims, based on a vain and reckless campaign promise, became effective without having been vetted by the State, Defense or Homeland Security Departments.

Bằng chứng rõ ràng là sắc lệnh hành pháp cấm người Hồi Giáo nhập cư, dựa trên những hứa hẹn mơ hồi và bất cẩn trong tranh cử, đã không qua sự tham vấn của Bộ Ngoại Giao, Bộ Quốc phòng và Bộ An Ninh Nội địa.
Other major mistakes that would be harder to reverse could be on the horizon. Mr. Trump has requested Saudi and Emirati assistance in establishing “safe zones” in Syria. But the Pentagon and the Joint Chiefs have long opposed such measures as impractical and unstable — they likely require expensive no-fly zones, which would call for effective acts of war like the destruction of Syrian antiaircraft defenses, necessitate the deployment of 15,000 to 30,000 troops, and involve the exposure of American aircraft to adversaries, including Russia. Would Mr. Bannon and Mr. Flynn include Gen. Joseph F. Dunford Jr., the chairman of the Joint Chiefs, in those plans, knowing he would likely argue against them?

Những sai lầm lớn khác khó khắc phục hơn đang thấp thoáng ở chân trời: Trump yêu cầu Saudi và Emirati trợ lực thiết lập “vùng an toàn” ở Syria. Từ lâu Lầu Năm Góc và Hội đồng Liên quân đã phản đối biện pháp thiếu thực tế và không ổn định này – có lẽ cần thiết lập các khu vực cấm bay đắt tiền, mà sẽ đòi hỏi các hành động chiến tranh hiệu quả như tiêu diệt hệ thống phòng không của Syria, sẽ yêu cầu triển khai 15,000 tới 30,000 quân và kéo theo việc bộ lộ máy bay Mỹ trước đối phương tyrong đó có Nga. Liệu Bannon và Flynn có tham khảo ý kiến của Tướng Liên quân Joseph F. Dunford Jr. về kế hoạch này, khi họ thừa biết ông ấy sẽ lập  luận chống lại họ?

There is still some hope that Secretary of Defense Jim Mattis will act as a counterweight. He has been critical of several ideas embraced by Mr. Trump and his inner circle, having persuaded the president not to reinstate torture and apparently gaining traction in forging a tougher administration stance toward Russia on Ukraine, support for a two-state solution on Israel-Palestine and a measured approach to Iran.

Có chút hy vọng là Bộ trưởng QP Jim Mattis sẽ hành động như một đối trọng. Ông đã phê phán nhiều ý tưởng của Trump và bộ sậu của Trump, thuyết phục Trump không phục hồi biện pháp tra tấn tù nhân, tỏ rõ lập trường cứng rắn với Nga về Ukraine, ủng hộ giải pháp hai-nhà nước về vấn đề Israel-Palestine và cách tiếp cận Iran có cân nhắc.

And while Mr. Bannon and perhaps Mr. Flynn have the president’s ear, Mr. Mattis has offsetting assets. As defense secretary, he is the chief custodian and proximate controller of the nation’s military resources, which affords him considerable clout in the interagency process, and he has strong ties in Congress. As a former four-star Marine Corps general and Central Command commander, his military assessments are apt to be more compatible with those of General Dunford, creating a strong alliance in the administration.

Và trong khi ông Bannon và có lẽ Flynn thuận tai của Tổng thống, thì ông Mattis có vẻ dị biệt. Là bộ trưởng quốc phòng, ông là người giám sát chính người kiểm soát  sát sao của nguồn lực quân sự của quốc gia, khiến ông đủ khả năng ảnh hưởng đáng kể trong quá trình chuyển giao quyền lực, và ông có mối quan hệ mạnh mẽ trong Quốc hội. Vốn là một tướng thủy quân lục chiến bốn sao và tư lệnh Bộ tư lệnh trung ương, các đánh giá quân sự của ông thì dễ tương thích với những người như Dunford, tạo ra một liên minh mạnh mẽ trong chính quyền hành pháp.

Mr. Mattis could well win the looming struggle. In meetings, the national security adviser has to marshal some degree of consensus on security council action items. Mr. Bannon and Mr. Flynn can spout ideology, Flynn facts and fake news; Mr. Mattis can speak authoritatively to capabilities, threat assessments, global and regional trade-offs and operational outcomes.

Trong các cuộc họp, cố vấn ANQG phải sắp đặt thứ tự đồng thuận về các vấn đề hành động của hội đồng. Bannon có thể phun ra ý thức hệ Flynn cung cấp sự kiện và tin vịt; trong khi đó Mattis có thể lên tiếng đầy thẩm quyền về các khả năng, những đánh giá về các mối đe dọa, những thỏa hiệp khu vực và toàn cầu và các hệ quả của chúng.

It may not take long for Congress and other officials to side decisively with Mr. Mattis and against an unhinged Mr. Bannon or an eccentric Mr. Flynn, increasingly resisted and isolated by the Pentagon, the State Department and the intelligence community.

Chắc còn lâu Quốc hội và các chính trị gia khác mới dứt khoát đứng về phía Mattis chống lại Bannon bệnh hoạn hay Flynn lập dị. Hai người ngày càng bị Lầu Năm Góc, Bộ Ngoai Giao và cộng đồng tình báo phản kháng và cô lập.
The question is whether that would be enough. Ordinarily, an unpopular, unreliable national security adviser would be ousted quickly. But Mr. Trump could defiantly double down on one or both loyalists. Having both worked on the National Security Council staff and watched “The Apprentice,” I would guess Mr. Trump will eventually jettison a liability as long as he can save face. Until then, it remains soberingly perverse that any hope for a sound foreign policy may rest on the wider national security bureaucracy’s opposition to its own president and his closest advisers.

Câu hỏi là, như thế đã đủ chưa. Thông thường, một cố vấn ANQG không được ưa thích, không đáng tin cậy sẽ sớm bị đuổi cổ. Nhưng Trump có thể ương bướng đặt cược vào một hoặc cả hai kẻ trung tín này. Có được cả hai làm việc trong HĐANQG, tôi đoán chắc Trump cuối cùng sẽ rũ bỏ trách nhiệm chừng nào ông còn giữ được thể diện. Cho đến lúc đó, tình hình sẽ còn rất u ám. Rất ít hy vọng về một chính sách ngoại giao mạnh có thể dựa trên sự đối lập rộng rãi của cộng đồng quan chức an ninh quốc gia đối với tổng thống và các cố vấn thân cận của ông ta.

Jonathan Stevenson is a senior fellow at the International Institute for Strategic Studies and a Cullman Center Fellow at the New York Public Library. He was director for political-military affairs, Middle East and North Africa, at the National Security Council from 2011 to 2013.
Jonathan Stevenson là một thành viên cao cấp tại Viện Quốc tế Nghiên cứu Chiến lược và là Uỷ viên Trung tâm Cullman tại Thư viện Công cộng New York. Ông là giám đốc về các vấn đề chính trị-quân sự, Trung Đông và Bắc Phi, tại Hội đồng An ninh Quốc gia từ 2011 tới 2013.



Translated by Mai Sơn


https://www.nytimes.com/2017/02/03/opinion/sunday/is-trumps-foreign-policy-inept-or-radical-its-both.html?smid=fb-share


No comments:

Post a Comment

your comment - ý kiến của bạn