MENU

BILINGUAL BLOG – BLOG SONG NGỮ ANH VIỆT SHARE KNOWLEGE AND IMPROVE LANGUAGE

--------------------------- TÌM KIẾM TRÊN BLOG NÀY BẰNG GOOGLE SEARCH ----------------------------

TXT-TO-SPEECH – PHẦN MỀM ĐỌC VĂN BẢN

Click phải, chọn open link in New tab, chọn ngôn ngữ trên giao diện mới, dán văn bản vào và Click SAY – văn bản sẽ được đọc với các thứ tiếng theo hai giọng nam và nữ (chọn male/female)

- HOME - VỀ TRANG ĐẦU

CONN'S CURENT THERAPY 2016 - ANH-VIỆT

150 ECG - 150 ĐTĐ - HAMPTON - 4th ED.

VISUAL DIAGNOSIS IN THE NEWBORN

Thursday, June 30, 2016

WHY IS SCHOOL COMPULSORY? Tại sao phải bắt buộc đến trường?



WHY IS SCHOOL COMPULSORY?

Tại sao phải bắt buộc đến trường?

Kevin Currie-Knight

Wednesday, June 29, 2016

Kevin Currie-Knight

Thứ 4 ngày 29 Tháng 6, 2016

School has nothing to do with freedom. First, there are state laws mandating that you have either attended school or have learned the very specific kinds of things you’d learn in school. That form of education is not a choice: it is legally compulsory.

Trường học chẳng có gì liên quan tới sự tự do. Trước hết, đó là pháp luật nhà nước bắt buộc bạn hoặc phải tới trường hoặc phải học những cái rất cụ thể được dạy ở trường. Hình thức giáo dục này không phải là một lựa chọn: nó cưỡng bức về mặt pháp lý.

But schooling is culturally compulsory as well. That’s what Austrian philosopher and Roman Catholic priest Ivan Illich said.

Nhưng trường học cũng cưỡng bức về mặt văn hóa nữa. Đó là điều mà nhà triết học và linh mục Công giáo La Mã người Áo Ivan Illich đã nói.
Illich was a critic of state education systems who, in 1970, wrote a now celebrated book called Deschooling Society, in which he boldly argued that, like the separation of church and state, we need a corresponding right protecting people from state establishment of education. He suggested that the article should read, “The State shall make no law with respect to the establishment of education.

Illich là một nhà phê bình các hệ thống giáo dục quốc gia, vào năm 1970, ông đã viết một cuốn sách bây giờ nổi tiếng có tênXã hội không đến trường, trong đó ông mạnh dạn cho rằng, giống như sự tách biệt giữa nhà thờ và nhà nước, chúng ta cần một quyền tương ứng bảo vệ con người khỏi thiết chế giáo dục của nhà nước. Ông đề nghị có nên điều này trong luật, "Nhà nước sẽ không ban hành luật liên quan đến việc thiết lập giáo dục."


School became culturally mandatory. But his point didn’t end there. Illich recognized that preventing the state from making school compulsory might not be enough. We live in a society where even if schooling weren’t legally compulsory, we’ve grown to think of it as the only legitimate path to adulthood. In other words, schooling (or something like it) is not only legally mandatory, but it is culturally mandatory.
Đến trường đã trở thành cưỡng bức về mặt văn hóa. Nhưng quan điểm của ông không kết thúc ở đó. Illich công nhận rằng, ngăn nhà nước không cưỡng bức đến trường có thể là chưa đủ. Chúng ta sống trong một xã hội mà ngay cả khi đến trường không bắt buộc về mặt pháp lý đi nữa thì chúng ta cũng đã phải đi đến chỗ suy nghĩ về nó như là con đường hợp pháp duy nhất để trưởng thành. Nói cách khác, việc đến trường (hoặc một cái gì đó giống như thế) không chỉ bắt buộc về mặt pháp lý, nhưng nó là bắt buộc cả về mặt văn hóa.

After Illich proposed this separating-school-from-state amendment, he suggested that it might have to be accompanied by a “law forbidding discrimination in hiring, voting, or admission to centers of learning based on previous attendance at some curriculum.”
Sau Illich đề xuất điều tu chính tách nhà trường ra khỏi nhà nước, ông cho rằng nó có thể phải được kèm theo một "luật cấm phân biệt đối xử trong tuyển dụng, bỏ phiếu, hoặc nhập học vào các trung tâm học tập dựa trên việc tham dự học tập trước đó tại một số chương trình đào tạo."

Unfree Minds
Think of it this way: even if schooling were not legally compulsory, if you live in a society where employers and others expect to see a school transcript as a condition of employment or of membership, or where the common question posed to children is “What did you learn in school today?” then most people will see school as the path to becoming an adult.

Trí tuệ không tự do
Hãy nghĩ về nó theo cách này: ngay cả khi đến trường học không bắt buộc về mặt pháp lý, nếu bạn sống trong một xã hội mà người sử dụng lao động và những người khác mong muốn được xem một bảng điểm của trường học như là một điều kiện tuyển dụng hoặc tuyển thành viên, hoặc khi mà câu hỏi thường đặt ra cho trẻ em là " Hôm nay ở trường con đã học gì nào?", thì hầu hết mọi người sẽ thấy trường học chính là con đường để trở trưởng thành.

Despite the title of Illich’s book, his end goal wasn’t the abolition of schools. At several points, he makes it clear that school is fine as an option for people who want it. His concern was that the legal establishment of schooling leads to the idea that the only way to learn the necessary skills for adulthood is through schools. Twelve-plus years of math and English, of grades and grade point averages. That schooling.
Bất chấp tên sách của Illich, mục tiêu cuối cùng của ông không phải bãi bỏ các trường học. Tại một số điểm, ông làm nêu rõ rằng trường học là tốt với tư cách là một lựa chọn cho những người muốn nó. mối quan ngại của ông là thiết chế pháp của việc đến trường học dẫn đến ý tưởng cho rằng cách duy nhất để học các kỹ năng cần thiết để làm người trưởng thành là thông qua các trường học. Mười hai năm có thừa với các môn toán và tiếng Anh, các cấp học và điểm trung bình. Đó là trường học.

Mandatory becomes universal, and universal becomes inevitable. How have we succumbed to such a narrow understanding of education? Simply put, when anything is legally mandatory, it becomes universal, and when anything is universal for long enough, the culture forgets that there were ever any alternatives. 

Cưỡng bức đến trường trở thành phổ quát, và phổ quát trở nên không thể tránh được. Làm thế nào chúng ta lại cam chịu một sự hiểu biết hẹp hòi như thế về giáo dục? Đơn giản , khi mọi thứ trở thành cưỡng chế hợp pháp, nó sẽ trở thành phổ quát, và khi bất cứ điều gì là phổ quát đủ lâu, thì nền văn hóa sẽ quên rằng đã thời người ta các lựa chọn thay thế khác.

Step 1: Pass Laws
Public school advocates in the early 19th century like Horace Mann and Henry Barnard sought to create tax-funded public school systems in the states that, because they wouldn't charge tuition, would outcompete private schools. Eventually, reformers pushed for laws making school attendance mandatory in all states (Massachusetts was first in 1851, and Alabama was the last in 1918).
Bước 1: Thông qua Luật
Những người ủng hộ trường công vào đầu thế kỷ 19 như Horace Mann và Henry Barnard tìm cách để tạo ra hệ thống trường công lập được tài trợ từ thuế ở các tiểu bang, bởi vì không tính học phí, nên đã vượt trội trường tư thục. Cuối cùng, các nhà cải cách thúc đẩy làm luật biến việc đi học thành bắt buộc trong tất cả các tiểu bang (Massachusetts làm đầu tiên vào năm 1851, và Alabama là cuối cùng vào năm 1918).

In the early 1900’s reformers also succeeded in mandating all teachers (at least in public schools) must pass through state-approved teacher education programs. As historian Diane Ravitch describes, “Teacher certification eventually came to be identified with the completion of teacher education programs rather than with the receipt of local certificates or the passing of subject-matter examinations.”

Những người cải cách đầu những năm 1900 cũng thành công trong việc quy định tất cả các giáo viên (ít nhất là trong các trường công lập) phải trải qua các chương trình đào tạo giáo viên được tiểu bang công nhận. Khi sử gia Diane Ravitch mô tả, "Chứng chỉ giáo viên cuối cùng đã được xác định với việc hoàn thành chương trình đào tạo giáo viên hơn là với việc nhận giấy chứng nhận của địa phương hoặc đã qua các kỳ thi chuyên đề."
The result was that, by the early 20th century, each state had laws mandating that the proper path to adulthood was to go through a set amount of schooling, and while one could go to a state-approved private school if one could pay tuition, the obvious choice for most was the local (“free”) public school — which only hired teachers who passed state licensing requirements.

Kết quả là, vào đầu thế kỷ 20, mỗi tiểu bang có luật quy định rằng con đường đúng đắn để trưởng thành đã đi qua một thời gian học ở trường học, và trong khi người ta có thể đi đến một trường tư được tiểu bang công nhận nếu người ta có thể đóng học phí, thì sự lựa chọn hiển nhiên đối với hầu hết mọi người là trường công ("miễn phí") địa phương - mà chỉ tuyển những giáo viên đã đạt các yêu cầu cấp phép của tiểu bang.

Step 2: The Culture Conforms
Those legal requirements have cultural effects. Colleges and jobs that don’t require college degrees grow to expect or require high school transcripts as part of the application process. And culturally, we come to see schooling as a normal part of childhood — any parent out with their child during a school day can expect to hear, “Shouldn’t she be in school?”

Bước 2: Văn hóa theo đuôi
Những yêu cầu pháp lý có ảnh hưởng về văn hóa. Các trường đại học và việc làm vốn không đòi hỏi trình độ đại học trở nên mong muốn hoặc yêu cầu bảng điểm trung học như là một phần của quá trình nộp đơn. Và về mặt văn hóa, chúng ta phải thấy việc đến trường học là một phần bình thường của tuổi thơ - "Không nên cô được đến trường" bất kỳ cha mẹ nào dẫn con họ đi chơi vào ngày học đều có thể chờ nghe câu hỏi này, “Hôm nay chóng không phải tới trường à?”

The question "How old are you?" has been all but replaced with "What grade are you in?" Suzy isn’t 11 or 12; she’s a sixth grader.
Câu hỏi "Cháu bao nhiêu tuổi rồi?" hầu như đã được thay thế bằng " Cháu học lớp mấy rồi?" Suzy không phải 11 hoặc 12 tuổi; là một học sinh lớp sáu.
Homeschooling and unschooling are on the rise, but even then, many states (like Louisiana, Maine, and New York) set strict guidelines on how homeschooling may or may not be done, including what subjects must be taught and annual testing of students that resembles testing done in public schools.

Giáo dục tại nhà học không cần đến trường đang gia tăng, nhưng thậm chí khi đó, nhiều bang (như Louisiana, Maine và New York) lại thiết lập các hướng dẫn nghiêm ngặt về làm thế nào mà giáo dục tại nhà có thể tiến hành hoặc không thể được phép, bao gồm cả những môn học phải được dạy và kiểm tra học sinh hàng năm tương tự như kiểm tra thực hiện trong các trường công.

Culturally, the current model of K–12 schooling is so entrenched that homeschooling and unschooling are often criticized for not properly "socializing" children, the assumption being that the proper socialization is the kind found in schools.

Về mặt văn hóa, mô hình đến trường 12 năm học như hiện tại là quá hẹp hòi tới mứcgiáo dục tại nhà học không cần đến trường thường bị chỉ trích vì không "xã hội hóa" trẻ em thích đáng, với giả định rằng xã hội hóa thích đáng kiểu được tìm thấy trong các trường học.

Deschooling Culture
When Illich called the first chapter of his book “Why We Must Disestablish Schools," he meant disestablish in two senses. Legally, he argued that there should be no compulsory schooling laws or state licensing laws for teachers that, as he said “constitutes a form of market manipulation and is plausible only to a schooled mind.”
Văn hóa không đến trường
Khi Illich gọi chương đầu tiên của cuốn sách "Tại sao chúng ta phải giải thể trường học", ông nói giải thể có hai ý nghĩa. Về mặt pháp lý, ông lập luận rằng không nên có luật cưỡng bức đến trường hoặc luật về giáo viên của tiểu bang mà, như ông nói "tạo nên một kiểu lũng đoạn thị trường và chỉ thấy hợp lý với những ai có đầu óc giảng đường."

But he also wanted to see a world in which companies no longer require school transcripts for hiring, a world without the cultural expectation that the only or best path to adulthood is through formal schools. School should be one educational option among many: apprenticeships, individual or group tutoring, and any other educational structure human minds can create. But schooling should not be the culturally privileged default option.
Nhưng ông cũng muốn nhìn thấy một thế giới trong đó các công ty không còn yêu cầu bảng điểm khi tuyển dụng, một thế giới không có sự kỳ vọng văn hóa rằng con đường duy nhất hoặc tốt nhất để trưởng thành là thông qua các trường học chính quy. Trường học chỉ nên một trong những lựa chọn giáo dục như: học nghề, học cá nhân hoặc nhóm, và bất kỳ cấu trúc giáo dục nào khác trí tuệ con người có thể tạo ra. Nhưng đến trường học không nên là lựa chọn mặc định đặc quyền về mặt văn hóa.





Kevin Currie-Knight teaches in East Carolina University’s Department of Special Education, Foundations, and Research. His website is KevinCK.net. He is a member of the FEE Faculty Network.

Kevin Currie-Knight giảng dạy tại Khoa Giáo dục Đặc biệt của Đại học East Carolina. Trang web của ông là KevinCK.net. Ông là thành viên của Mạng lưới giảng viên FEE.






No comments:

Post a Comment

your comment - ý kiến của bạn