MENU

BILINGUAL BLOG – BLOG SONG NGỮ ANH VIỆT SHARE KNOWLEGE AND IMPROVE LANGUAGE

--------------------------- TÌM KIẾM TRÊN BLOG NÀY BẰNG GOOGLE SEARCH ----------------------------

TXT-TO-SPEECH – PHẦN MỀM ĐỌC VĂN BẢN

Click phải, chọn open link in New tab, chọn ngôn ngữ trên giao diện mới, dán văn bản vào và Click SAY – văn bản sẽ được đọc với các thứ tiếng theo hai giọng nam và nữ (chọn male/female)

- HOME - VỀ TRANG ĐẦU

CONN'S CURENT THERAPY 2016 - ANH-VIỆT

150 ECG - 150 ĐTĐ - HAMPTON - 4th ED.

VISUAL DIAGNOSIS IN THE NEWBORN

Wednesday, September 18, 2013

Seeking Peace in the South China Sea Tìm kiếm hòa bình trên Biển Đông



Seeking Peace in the South China Sea
Tìm kiếm hòa bình trên Biển Đông

by Khanh Vu Duc
Asia Sentinel      
THURSDAY, 29 AUGUST 2013
Vũ Đức Khanh,
Asia Sentinel      
29-8-2013

Any conflict in the region would involve the US. Would the US take part?

Bất kỳ cuộc xung đột nào trong khu vực này đều có liên quan đến Mỹ. Liệu Mỹ sẽ tham gia?

With evidence of chemical weapons being used by President Bashar Assad's regime in Syria piling up, it is quite clear that US President Barack Obama's "red line" has long since been crossed.

Bằng chứng về vũ khí hóa học được sử dụng bởi chế độ Tổng thống Bashar Assad ở Syria đang chồng chất, khá rõ ràng rằng "giới hạn đỏ" mà Tổng thống Mỹ Barack Obama định ra đã từ lâu bị vượt qua.


Yet, near the other side of the world in Southeast Asia, another conflict continues to brew and demand American attention. The long-running maritime and territorial disputes in the South China Sea, if allowed to degenerate into a conflict, would necessarily require US intervention, if not only to contain the conflict then most certainly to respect its commitments to regional allies. However, as the Syrian civil war has demonstrated, an American war-weary public may not be so eager to find itself embroiled in another foreign dispute.

Tuy nhiên, gần nửa bên kia của thế giới, ở Đông Nam Á, một cuộc xung đột khác vẫn tiếp tục diễn ra âm ỉ và đòi hỏi sự chú ý của Hoa Kỳ. Những tranh chấp biển đảo kéo dài trên Biển Đông, nếu được phép biến thành một cuộc xung đột, sẽ nhất thiết đòi hỏi sự can thiệp của Hoa Kỳ, nếu không chỉ để ngăn chặn cuộc xung đột thì chắc chắn nhất cũng nhằm tôn trọng cam kết của họ với các đồng minh ở khu vực. Tuy nhiên, như cuộc nội chiến ở Syria đã cho thấy, một công chúng mệt mỏi với chiến tranh ở Mỹ có thể sẽ không háo hức đến vậy để thấy mình bị cuốn vào một cuộc xung đột khác ở nước ngoài.


First and foremost, would the US intervene militarily should war break out in the South China Sea? The White House, whether under the administration of President Obama or someone else, would be unlikely to commit resources to a conflict without public and political support. Afghanistan and Iraq have long since sapped America's appetite for foreign intervention, and will continue to influence successive administrations with regards to sending troops into battle, as shown by America's response to Libya and Syria.

Đầu tiên và quan trong nhất, liệu Hoa Kỳ có muốn can thiệp quân sự một khi chiến tranh nổ ra trên Biển Đông hay không? Tòa Bạch Ốc, bất kể là dưới chính quyền của Tổng thống Obama hay một ai khác, cũng sẽ không thể cam kết các nguồn lực cho một cuộc xung đột nếu thiếu sự ủng hộ của công chúng cũng như sự hậu thuẫn chính trị của Quốc hội. Afghanistan và Iraq từ lâu đã khiến người Mỹ mất đi cảm giác thèm muốn can thiệp ở nước ngoài, và sẽ tiếp tục ảnh hưởng đến chính phủ của các tổng thống kế tiếp trong việc gửi quân tham chiến, như đã chỉ ra qua phản ứng của Hoa Kỳ trước những diễn biến ở Libya và Syria.

Nevertheless, could the US intervene in the South China Sea if required? Given the nearby US military base in Okinawa, Japan, as well as its regional partnerships with Australia and the Philippines, the US would be well-positioned to deploy its forces to the Spratly or Paracel islands if ordered.

Tuy nhiên, liệu Hoa Kỳ có thể can thiệp vào tình hình ở Biển Đông nếu được yêu cầu hay không? Với căn cứ quân sự Mỹ ở Okinawa (Nhật Bản) kế bên, cũng như mối quan hệ đối tác của họ với Australia và Philippines, Hoa Kỳ sẽ ở vào vị trí thuận lợi để triển khai lực lượng tới Trường Sa hay Hoàng Sa nếu được lệnh.

Lastly, should the US intervene in the event of a war? If the US hopes to play in sort of role in the region, then the answer is a decisive yes. With commitments to preserve, the US can't expect to sit out from any conflict involving its allies. Unlike Syria, in which the rebels fighting against the Assad regime are unknown in their allegiance, the primary participants in any potential South China Sea conflict are already known.

Cuối cùng, liệu Hoa Kỳ có nên can thiệp khi chiến sự nổ ra? Nếu Hoa Kỳ hy vọng đóng một vai trò nào đó trong khu vực thì câu trả lời ở đây là một từ “có” quyết đoán. Với những cam kết phải thực hiện, Hoa Kỳ không thể kỳ vọng là đứng ngoài bất kỳ cuộc xung đột nào liên quan đến đồng minh của mình. Không giống như Syria, nơi mà những kẻ nổi loạn chiến đấu chống lại chế độ Al-Assad là vô danh trong mối quan hệ trung thành với Hoa Kỳ, những thành viên hàng đầu trong bất kỳ cuộc xung đột Biển Đông tiềm tàng nào cũng đều đã được điểm mặt chỉ tên.

Any conflict in the region would surely pit China against those countries in opposition to Beijing's claim to South China Sea and the disputed territories. Among those who may stand against China include a long-standing American ally, the Philippines, with whom the US shares a Mutual Defense Treaty; in addition to partner states such as Indonesia and Malaysia. Even Vietnam, whose dispute with China extends beyond the Spratlys to include the Paracel Islands, will also want an American intervention.

Bất kỳ cuộc xung đột nào trong khu vực chắc chắn cũng đặt Trung Quốc vào thế đối đầu với những nước vẫn phản đối yêu sách của họ đối với Biển Đông và các lãnh thổ tranh chấp. Trong số những nước có thể chống lại Trung Quốc có một đồng minh lâu đời của Hoa Kỳ – Philippines – quốc gia mà Hoa Kỳ chia sẻ Hiệp ước Quốc phòng Song phương, chưa kể những nước đối tác như Indonesia và Malaysia. Ngay cả Việt Nam, một nước có tranh chấp với Trung Quốc không chỉ ở quần đảo Trường Sa mà cả ở quần đảo Hoàng Sa, cũng sẽ muốn Hoa Kỳ can thiệp.


For the US, failure to intervene would cause irreparable damage to American credibility in the region and elsewhere. The American pivot to Asia-Pacific will have proven to be an empty gesture. If not to prevent the conflict from spreading out across East Asia, which could draw in Japan and South Korea and their disputes with one another and China, the US must intervene if it wishes to remain relevant in the Asia-Pacific. However, politics and public sentiment would ultimately determine whether the US would commit any military force to a South China Sea conflict.


Đối với Hoa Kỳ, thất bại trong việc can thiệp vào một cuộc xung đột trên Biển Đông sẽ gây ra những tổn hại không thể khắc phục về mức độ tin cậy trong khu vực cũng như ở những nơi khác. Chính sách xoay trục của Mỹ sang Châu Á – Thái Bình Dương sẽ cho thấy là một cử chỉ rỗng tuếch. Nếu không ngăn chặn để cuộc xung đột khỏi lan sang khắp Đông Á, một nguy cơ có thể kéo Nhật Bản và Hàn Quốc cùng những tranh chấp giữa hai nước này với nhau và giữa họ với Trung Quốc vào cuộc, Hoa Kỳ phải can thiệp nếu muốn tiếp tục đóng một vai trò nào đó ở Châu Á – Thái Bình Dương. Tuy nhiên, chính trị và cảm tính của công chúng rốt cuộc sẽ định đoạt việc Hoa Kỳ liệu có điều bất cứ lực lượng quân sự nào tham gia vào cuộc xung đột trên Biển Đông hay không.


Taking preventative measures
Given that war is undesirable for all parties involved, including China, the question then is what can be done to prevent such outcome. What preventative measures can the United States hope for in resolving the disputes?


Thực hiện các biện pháp ngăn ngừa
Chiến tranh là điều không đáng mong đợi đối với tất cả các bên liên quan, kể cả Trung Quốc, vì thế vấn đề ở đây là có thể làm những gì để ngăn ngừa một kết cục như vậy. Những biện pháp ngăn ngừa nào mà Hoa Kỳ có thể hy vọng trong việc giải quyết những tranh chấp này?

At the heart of the South China Sea dispute is the question of sovereignty over the sea and the islands within it. Perfectly representative of the complex nature of the conflict are the Spratly Islands, which are claimed by Brunei, China, Malaysia, the Philippines, Taiwan, and Vietnam. Each has laid claim to some or all of the islands, overlapping one another. Although the US has so far refused to intervene directly in the disputes, it has lent its support towards a multilateral resolution, much to the annoyance of China.

Tâm điểm của cuộc tranh chấp trên Biển Đông là vấn đề chủ quyền đối với vùng biển và các quần đảo trong vùng biển đó. Tiêu biểu cho bản chất phức tạp của cuộc xung đột là quần đảo Trường Sa, quần đảo mà cả Brunei, Trung Quốc, Malaysia, Philippines, Đài Loan và Việt Nam đều đòi chủ quyền. Mỗi quốc gia đưa ra yêu sách đối với một số hoặc toàn bộ quần đảo, chồng lấn lên nhau. Mặc dù Hoa Kỳ đến nay vẫn từ chối can thiệp trực tiếp vào các cuộc tranh chấp, song họ lại ủng hộ một giải pháp đa phương, trước thái độ khó chịu của Trung Quốc.


Outside the Spratlys, other disputes include the previously mentioned Paracel Islands between Vietnam and China; and the Scarborough Shoal dispute between the Philippines and China, which saw the former withdraw from the area last year following a standoff between the two countries.

Ngoài Trường Sa, trong số những vụ tranh chấp giữa các bên có tranh chấp giữa Việt Nam và Trung Quốc về chủ quyền quần đảo Hoàng Sa, và tranh chấp Bãi cạn Scarborough giữa Philippines và Trung Quốc, mà sau vụ bế tắc ngoại giao năm ngoái giữa hai nước, Philippines đã rút khỏi khu vực.

Due to the sensitivity over the question of sovereignty, the South China Sea disputes can't be resolved without first addressing this salient point. On the other hand, focusing too hard on it, as is the current case, could accelerate the path to conflict. China may not desire war, but it should not be assumed that Beijing wouldn't exercise a degree of force to achieve its goals. This being said, China understands full well that any use of force, even if limited, would serve to invite a much larger American presence in the South China Sea, which Beijing has sought to avoid. A compromise is thus required.

Do tính chất nhạy cảm về vấn đề chủ quyền, những tranh chấp trên Biển Đông không thể giải quyết được nếu người ta không xử lý điểm nổi cộm này đầu tiên. Ngược lại, việc chú trọng quá mức vào điểm này, như thực tế hiện nay, có thể lại thúc đẩy xung đột. Trung Quốc có thể không mong muốn chiến tranh, song không nên cho rằng Bắc Kinh sẽ không tiến hành một cuộc chiến ở một quy mô nhất định nào đó để đạt được mục đích. Trung Quốc hiểu rất rõ rằng bất kỳ việc sử dụng vũ lực nào, dù là hạn chế, cũng sẽ mở đường cho sự hiện diện lớn hơn rất nhiều của Mỹ trên Biển Đông, điều mà Trung Quốc vẫn tìm cách né tránh. Một sự thoả hiệp ở đây vì thế là điều cần thiết.

As an interim measure, the question of sovereignty should be set aside in acceptance of a modus vivendi, or agreement to disagree, particularly with regards to the Spratly Islands dispute given its multinational dimension. The nature of this particularly dispute will require all claimant states to work together towards finding an acceptable solution.

Như một biện pháp tạm thời, vấn đề tranh chấp lãnh thổ, lãnh hải nên được đặt sang một bên để chấp nhận một giải pháp tạm thời (modus vivendi), tức là một thỏa thuận “nhất trí về sự không nhất trí”, nhất là liên quan đến quần đảo Trường Sa, nếu xét đến chiều kích đa phương của nó. Bản chất của cuộc tranh chấp đặc thù này sẽ đòi hỏi tất cả các bên đưa ra yêu sách phải hợp tác với nhau để đi đến một giải pháp khả dĩ chấp nhận được.

Joint development of resources might not be accepted by all those states involved. However, it would be a solid step forward to reducing tension in the region. Efforts to resolve this dispute through international arbitration, as is being conducted by the Philippines against China, will do little in the long run due to the difficulties inherent with international law and justice. China is far too big to be restrained by the International Tribunal for the Law of the Sea.

Hợp tác cùng khai thác tài nguyên có thể là hình thức không nhận được sự chấp nhận của tất cả các quốc gia liên quan; tuy nhiên, đây lại là một bước đi chắc chắn để tiến tới giảm căng thẳng trong khu vực. Nỗ lực giải quyết tranh chấp thông qua tài phán quốc tế, như Philippines đang tiến hành để chống lại Trung Quốc, sẽ ít hữu dụng trong dài hạn vì những khó khăn cố hữu trong luật pháp quốc tế. Trung Quốc thì quá lớn để cho Toà án Quốc tế về Luật Biển đủ sức kiềm tỏa.

The US can't tell China what to do, but it can convince its partners involved in the disputes to consider an internationally-supervised joint development program. International law cannot be trusted to secure peace, even if in the short-term; whereas a multilateral solution in the form of a joint development and exploration of resources, although difficult to implement, is a probable and potentially workable solution. For those concerned states unwilling to participate, the US should make clear to them that this is not a permanent solution but a stopgap measure to prevent, or at least reduce, the possibility of hostile confrontation.


Hoa Kỳ không thể bảo Trung Quốc phải làm gì, song họ lại có thể thuyết phục các bên liên quan trong cuộc tranh chấp cân nhắc một chương trình phát triển chung dưới sự giám sát của cộng đồng quốc tế. Không thể trông cậy luật pháp quốc tế để đảm bảo cho hoà bình, ngay cả trong ngắn hạn; trong khi đó một giải pháp đa phương dưới hình thức một dự án phát triển và khai thác tài nguyên, cho dù khó thực hiện, lại là một giải pháp khả dĩ. Đối với những nước không sẵn sàng tham gia, Hoa Kỳ cần nêu rõ với họ rằng đây không phải là một giải pháp vĩnh viễn, mà chỉ là một biện pháp tạm thời để ngăn ngừa, hay chí ít là giảm bớt, khả năng của sự đối đầu thù địch.

Although a modus vivendi would table the question of sovereignty, the question remains an obstacle to long-lasting peace in Asia-Pacific. Eventually, if not this generation then the next, China and the claimant states must reach a settlement on the sovereignty of those disputed territories in the South China Sea. Such an agreement to disagree, however, would at least give peace a chance and buy time to find a more permanent solution.

Mặc dù một giải pháp tạm thời sẽ tạm gác vấn đề chủ quyền, vấn đề này vẫn tiếp tục là một trở ngại đối với nền hoà bình lâu dài ở Châu Á – Thái Bình Dương. Rốt cuộc, nếu không phải thế hệ này thì thế hệ kế tiếp, Trung Quốc và các nước tranh chấp phải đạt được một giải pháp về chủ quyền đối với các lãnh thổ tranh chấp trên Biển Đông. Dù vậy, một sự nhất trí về sự không nhất trí như thế chí ít cũng đem lại cho hoà bình một cơ hội và để có thêm thời gian cho một giải pháp lâu bền hơn.

(Khanh Vu Duc is a lawyer and part-time professor at the University of Ottawa's Civil Law Section; and researches on Vietnamese politics, international relations and international law. He is a frequent contributor to Asia Sentinel)
(Khanh Vũ Đức là một luật sư và giáo sư thỉnh giảng tại Phần ban Luật dân sự Đại học Ottawa, và nghiên cứu về chính trị Việt Nam, quan hệ quốc tế và luật pháp quốc tế. Ông là cộng tác viên thường xuyên cho Asia Sentinel..)





Translated by Nguyễn Việt Nam


No comments:

Post a Comment

your comment - ý kiến của bạn