MENU

BILINGUAL BLOG – BLOG SONG NGỮ ANH VIỆT SHARE KNOWLEGE AND IMPROVE LANGUAGE

--------------------------- TÌM KIẾM TRÊN BLOG NÀY BẰNG GOOGLE SEARCH ----------------------------

TXT-TO-SPEECH – PHẦN MỀM ĐỌC VĂN BẢN

Click phải, chọn open link in New tab, chọn ngôn ngữ trên giao diện mới, dán văn bản vào và Click SAY – văn bản sẽ được đọc với các thứ tiếng theo hai giọng nam và nữ (chọn male/female)

- HOME - VỀ TRANG ĐẦU

CONN'S CURENT THERAPY 2016 - ANH-VIỆT

150 ECG - 150 ĐTĐ - HAMPTON - 4th ED.

VISUAL DIAGNOSIS IN THE NEWBORN

Monday, February 4, 2013

Why the South China Sea is not a “Sudetenland Moment” Tại sao Biển Đông không phải là "Thời điểm Sudetenland"





Why the South China Sea is not a “Sudetenland Moment”

Tại sao Biển Đông không phải là  "Thời điểm Sudetenland"
By Douglas H. Paal
August 18, 2012
By Douglas H. Paal
Ngày 18 tháng 8 năm 2012

The United States must not take direct sides - and instead encourage peaceful negotiation - lest it make matters worse.

Hoa Kỳ không đứng về một bên trực tiếp nào - và thay vào đó, chỉ khuyến khích đàm phán hòa bình - vì sợ rằng nó làm cho vấn đề trở nên tồi tệ hơn.

The rhetoric is growing hotter among China, most of its Southeast Asian neighbors, and the United States. Recently, the U.S. State Department took the unusual step of issuing a press statement that singled out Chinese behavior for criticism in creating a new administrative district covering most of the disputed islets in the South China Sea. Beijing’s media outlets have been responding with invective that is stoking already high emotions in the Chinese public. The issue of managing tensions and territorial claims that are inherently difficult to resolve has become more difficult, not less.

Tranh biện đang phát triển nóng hơn giữa Trung Quốc, hầu hết các nước láng giềng Đông Nam Á, và Hoa Kỳ. Gần đây, Bộ Ngoại giao Mỹ đã có bước đi bất thường khi phát hành một thông cáo báo chí phủ định hành vi của Trung Quốc và chỉ trích nước này về việc tạo ra một khu hành chính mới bao gồm hầu hết các đảo tranh chấp ở biển biển Đông. Các phương tiện truyền thông của Bắc Kinh đã phản ứng với lời công kích đó, cho rằng nó chỉ việc tăng thêm cảm xúc đang dâng cao trong công chúng Trung Quốc mà thôi. Vấn đề quản lý các căng thẳng và tuyên bố chủ quyền lãnh thổ vốn đã khó giải quyết nay trở thành khó khăn hơn, không giảm đi chút nào.


It was not apparently intended in Washington for the situation to deteriorate in this fashion. In 2010, Secretary of State Hillary Clinton spoke out against unilateral actions in the South China Sea and for the development of an effective code of conduct to govern rivals’ activities in the area. This was widely understood to be a needed shove in China’s direction to quit stalling on agreeing to the code of conduct and to restrain the aggressive actions of its fishermen and oil drillers. It was accompanied by American professions of disinterest in the specific territorial disputes, but insistence on freedom of navigation in the heavily trafficked waters and peaceful resolution of the disputes under international law.

Không phải Washington có dự định để cho tình hình xấu theo cách này. Trong năm 2010, Ngoại trưởng Mỹ Hillary Clinton đã lên tiếng chống lại các hành động đơn phương ở Biển Đông và ủng hộ phát triển một quy tắc ững xử có hiệu quả để quản lý các hoạt động của các bên yêu sacgs chủ quyền trong khu vực. Điều này được mọi người hiểu là một cú hích cần thiết về phía Trung Quốc để họ từ bỏ việc trì hoãn nhất trí về các quy tắc ứng xử và kiềm chế các hành động gây hấn của ngư dân và người khai thác dầu Trung Quốc. Nó được đi kèm với thái độ của Mỹ không thiên vị bên nào trong các tranh chấp lãnh thổ cụ thể, nhưng nhấn có giao thương tấp nập và giải quyết hòa bình các tranh chấp theo quy định của pháp luật quốc tế.

China did not like the American push then, at a time when Chinese diplomacy was scoring costly “own goals” in the East China Sea and on the Korean Peninsula. But by the end of 2010, China was trying harder to get along with its neighbors and Clinton’s warning seemed to have done well. More recently, National Security Advisor Thomas Donilon made a trip to Beijing (and Tokyo) that was well received by Beijing’s highest leaders and seemed to put discussion of thorny issues on a high-policy plane. Coming right after his visit, the State Department statement must have arrived as a shock in Beijing.

Trung Quốc không muốn có cú đẩy của Mỹ tại một thời điểm khi ngoại giao Trung Quốc đã đạt được các "mục đích riêng" đầy tốn kém ở Biển Hoa Đông và bán đảo Triều Tiên. Tuy nhiên, vào cuối năm 2010, Trung Quốc đã cố gắng hơn để có được hòa thuận cùng với các nước láng giềng và cảnh báo của bà Clinton dường như đã phát huy rất tốt. Gần đây hơn, Cố vấn An ninh Quốc gia Thomas Donilon đã thực hiện một chuyến đi đến Bắc Kinh (và Tokyo) mà được đón nhận bởi các nhà lãnh đạo cao nhất của Bắc Kinh và dường như để thảo luận các vấn đề gai góc trên bình diện chính sách cấp cao. Xuất hiện ngay sau chuyến thăm của ông, báo cáo Bộ Ngoại giao phải đã thể hiện một Bắc Kinh với chính sách gây sốc.

The South China Sea presents complicated issues of evolving international law, historic but ill-defined claims, a rush to grab declining fish stocks, and competition to tap oil and gas reserves. Beijing’s much discussed “nine-dashed line,” that purports to give China a claim on about 80 percent of the South China Sea and its territories, used to be an eleven-dashed line. Two dashes separating Chinese and Vietnamese claims were resolved through bilateral negotiations years ago. This suggests that the remaining nine dashes are equally negotiable. But China rigidly refuses to clarify the basis for its claims, whether they are based on the accepted international law of the United Nations Convention on the Law of the Sea (UNCLOS) or the less widely accepted historical assertions. Beijing’s refusal to choose suggests it wants to maximize its legal and political leverage, even as the growth of its military and maritime assets gains physical leverage over its weaker neighbors.


Biển Đông phơi bày các vấn đề phức tạp của phát triển luật pháp quốc tế: yêu sách chủ quyền có tính lịch sử nhưng được xác định một cách yếu kém, vội vàng giành giật khai thác trữ lượng cá vốn đang suy giảm, và cạnh tranh để khai thác dầu và khí đốt. "Đường chín đoạn" của Bắc Kinh được nhiều người thảo luận, mà mục đích là để cung cấp cho Trung Quốc một yêu sách chủ quyền khoảng 80% Biển Đông và các lãnh thổ của nó, vốn trước đây là đường đứt khúc mười một đoạn. Hai đoạn tách Trung Quốc và Việt Nam được giải quyết thông qua đàm phán song phương mấy năm trước đây. Điều này cho thấy rằng chín đoạn còn lại đều có giá trị thương lượng như thế. Nhưng Trung Quốc kiên quyết từ chối làm rõ cơ sở của yêu sách của mình, dù các yêu sách đó dựa trên luật pháp quốc tế được các nước chấp nhận là Công ước Liên Hiệp Quốc về Luật Biển (UNCLOS) hoặc là các khẳng định lịch sử ít được chấp nhận rộng rãi hơn. Việc Bắc Kinh từ chối lựa chọn cho thấy họ muốn tối đa hóa đòn bẩy pháp lý và chính trị của mình, ngay cả khi tốc độ tăng trưởng tiềm năng quân sự và hàng hải tạo được đòn bẩy vật lý mạnh hơn các nước láng giềng yếu kém.

Beijing is not alone. Hanoi has leased oil exploration blocks in contested waters, and Manila is trying the same. Their colonial occupations left a discontinuous record of historic claims, inclining them to rely more on UNCLOS to manage disputed resources. They eagerly encourage American weight thrown onto their side of the competition with China for free.


Bắc Kinh không phải chỉ có một mình. Hà Nội đã cho thuê các lô thăm dò dầu ở vùng biển tranh chấp, và Manila đang cố gắng làm điều tương tự. Việc chiếm đóng cư trú của họ đã để lại một thành tích không liên tục về yêu sách lịch sử, khiến họ nghiêng nhiều hơn về UNCLOS để quản lý các nguồn tài nguyên tranh chấp. Họ háo hức khuyến khích sức nặng Mỹ chuyển sang bên họ trong cạnh tranh với đối thủ Trung Quốc mà không phải chịu phí tổn gì.

This is where the United States needs to move with caution and only after thinking many steps ahead. The overriding strategic objective of the United States in Asia is to manage China’s rise—which appears inevitable—in ways that do not diminish vital American interests in the region. Navigating the transition period peacefully requires strength and consistency as well as the recognition of changing realities. Severe tests of the Sino-American relationship are to be expected as the United States works to persuade China to accept the existing international rules and principles that have brought prolonged peace, stability, and prosperity to the participants, especially China.


Đây là nơi mà Hoa Kỳ cần phải bước đi một cách thận trọng và chỉ sau khi suy nghĩ kỹ về các bước tiếp theo. Mục tiêu chiến lược quan trọng nhất của Hoa Kỳ ở châu Á là để quản lý sự trổi dậy của Trung Quốc – mà dường như là điều không thể tránh được – theo các cách nào đó mà không làm giảm lợi ích sống còn của Mỹ trong khu vực này. Chỉnh hướng giai đoạn chuyển tiếp một cách hòa bình đòi hỏi sức mạnh và sự nhất quán cũng như công nhận những thực tế đang thay đổi. Thue thách nghiêm trọng quan hệ Trung-Mỹ được dự kiến sẽ xảy ra khi Hoa Kỳ hành động để thuyết phục Trung Quốc chấp nhận các quy chế và nguyên tắc quốc tế hiện hành mà vốn đã mang lại hòa bình lâu bền, ổn định và thịnh vượng cho các bên tham gia, đặc biệt là Trung Quốc.

China’s immediate neighbors are by definition weaker than the much larger People’s Republic. Beijing’s temptations to exploit that differential in power needs to be resisted with policies that reward positive behavior and raise the cost of negative behavior.


Các nước láng giềng trực tiếp của Trung Quốc được xác định nghĩa là yếu hơn so với nước Cộng hoà nhân dân to lớn hơn nhiều này. Dã tâm của Bắc Kinh muốn khai thác sự chênh lệc về sức mạnh đó cần phải được chống lại bằng các chính sách thưởng cho hành vi tích cực và nâng cao cái giá phải trả của hành vi tiêu cực.

It was likely such a calculus that led to last week’s State Department warning to Beijing. Many in Washington resented China’s strong-arm tactics at the recent ASEAN Regional Forum meeting that prevented the issuance of a communiqué from the annual gathering for the first time in forty-five years, explicitly due to disputes about the South China Sea. Moreover, China has increased its naval deployments and added to its various civilian fleets operating in the sea. China’s announcement of the creation of Sansha municipality and its sister military garrison in the disputed area seemed to push Washington’s patience past its limits. One can imagine U.S. officials arguing that aggressive People’s Liberation Army officers and other Chinese nationalists need to be taught that their policies are counterproductive.

Có khả năng một phép tính như vậy đã dẫn đến lời cảnh báo tuần trước của Bộ ngoại giao đối với Bắc Kinh. Nhiều người ở Washington bực bội với chiến thuật mạnh tay của Trung Quốc tại cuộc họp của Diễn đàn Khu vực ASEAN gần đây đã ngăn cản việc phát hành một thông cáo từ cuộc họp thường niên lần đầu tiên trong 45 năm qua, rõ ràng là do các tranh chấp về Biển Đông. Hơn nữa, Trung Quốc đã gia tăng triển khai hải quân và bổ sung cho các đội tàu dân sự khác nhau của nó hoạt động trên biển. Công bố việc thành phố thành phố Tam Sa và đồn trú quân sự tại khu vực tranh chấp của Trung Quốc dường như để đẩy sự kiên nhẫn của Washington đi qua giới hạn của nó. Người ta có thể tưởng tượng các quan chức Mỹ lập luận rằng các sĩ quan Giải phóng quân hung hăng và những người dân tộc chủ nghĩa khác của Trung Quốc cần phải được dạy rằng các chính sách của họ là phản tác dụng.

The test for such an initiative by the United States is whether it is effective in reaching its main strategic goal. Judging from the outrage coming from China at being singled out, after Vietnam and the Philippines had taken steps without being criticized to secure resources in the contested sea before China’s own actions, the U.S. statement seems to be backfiring.*

Thử thách với sáng kiến ​​của Hoa Kỳ là liệu nó có hiệu quả trong việc đạt được mục tiêu chính của chiến lược hay không. Phê phán những sự hằn học đang bị phủ nhận đến từ Trung Quốc, sau khi Việt Nam và Phi-líp-pin đã tiến hành các bước đi mà không bị chỉ trích để bảo vệ các nguồn tài nguyên ở vùng biển tranh chấp trước khi Trung Quốc có các hành động riêng của mình, tuyên bố Mỹ dường như đang chặn được đám cháy.*


* backfiring là đốt lửa trước để ngăn chặn một đám cháy kéo đến.

Just weeks before the recent upswing in tensions, the Obama administration had successfully hosted a visit by Philippines President Benigno S. Aquino III that Manila had hoped would bring Washington more closely in line behind Philippine claims. Obama gently let Aquino know that Washington’s support for the alliance is strong and growing, but that South China Sea claims are for Manila to handle alone or together with the other claimants. The United States will provide support for principled negotiations and a peaceful resolution, but not specific outcomes.


Chỉ vài tuần trước khi xu hướng đi tăng căng thẳng, gần đây, chính quyền Obama đã tiếp đón thành công chuyến thăm của Tổng thống Philippines Benigno S. Aquino III mà Ma-ni-la hy vọng sẽ khiến cho Washington xích lại gần hơn trong việc hậu thuẫn tuyên bố chủ quyền của Philippines. Obama nhẹ nhàng cho Aquino biết rằng hỗ trợ của Washington cho các đồng minh là mạnh mẽ và đang phát triển, nhưng yêu sách chủ quyền Biển Đông thì Manila phải xử lý một mình hoặc cùng với các bên tranh chấp khác. Hoa Kỳ sẽ cung cấp hỗ trợ cho các cuộc đàm phán nguyên tắc và giải pháp ôn hòa, nhưng không nêu kết quả cụ thể.


Now, by singling Beijing out for criticism, but not the others, Chinese observers believe the United States has taken sides against China. This has undermined the U.S. assertions of a principled approach based on international law by appearing not to be impartial.


Bây giờ, bằng đưa Bắc Kinh ra để chỉ trích, chứ không phải những nước khác, các nhà quan sát Trung Quốc tin rằng Hoa Kỳ đã ra mặt chống lại Trung Quốc. Điều này đã làm xói mòn các khẳng định về phương thức tiếp cận có nguyên tắc dựa trên luật pháp quốc tế bằng cách tỏ ra không vô tư.


U.S. direct interests in the South China Sea are not unlimited. The United States has no territorial claims on the minuscule land features there. American firms and citizens are not now at risk. Freedom of navigation is paramount, and China has a minority view under UNCLOS of what constitutes legitimate activity by naval vessels in its exclusive economic zones, which it claims for most of the South China Sea. There is a constant risk of American intelligence collection activity crashing into China’s insistence on the right to deny such activity. So far, this potential source of friction is being managed through political leadership by both sides, in the interest of preventing serious incidents and a deterioration of the overall U.S.-China relationship.


Lợi ích của Mỹ trực tiếp ở Biển Đông không phải là không giới hạn. Hoa Kỳ không có tuyên bố chủ quyền lãnh thổ trên các hình thái đất nhỏ bé ở đó. Các công ty Mỹ và công dân hiện tại không gặp phải nguy cơ gì. Tự do hàng hải là tối quan trọng, và Trung Quốc có một cái nhìn thiểu số theo quan điểm của UNCLOS về những gì cấu thành hoạt động hợp pháp của các tàu hải quân trong vùng đặc quyền kinh tế, mà Trung quốc đã yêu sách chủ quyền đối với hầu hết Biển Đông. Có một nguy cơ liên tục về hoạt động thu thập thông tin tình báo của Mỹ xung đột với khẳng định của Trung Quốc về quyền từ chối các hoạt động đó. Cho đến nay, nguồn tiềm năng của va chạm này đang được quản lý thông qua lãnh đạo chính trị của cả hai bên, đang quan tâm ngăn ngừa các sự cố nghiêm trọng và suy thoái toàn bộ mối quan hệ Mỹ-Trung.


In view of the potential disruptive effects brought about by China’s rise and its neighbors’ responses, the United States has a further interest in a peaceful settlement. Moreover, reinforcement of the rule of international law is in America’s interest in reducing the cost of maintaining stability and managing change going forward.


Nhìn nhận tác động hủy hoại tiềm tang do sự trỗi dậy của Trung Quốc mang lại và phản ứng của các nước láng giềng, Hoa Kỳ quan tâm hơn nữa việc giải quyết bằng hòa bình. Hơn nữa, việc củng cố các quy tắc của luật pháp quốc tế nằm trong mối quan tâm của Mỹ về việc giảm chi phí để duy trì sự ổn định và quản lý thay đổi tiến về phía trước.


Today, the South China Sea is not at the “Sudetenland” moment of the twenty-first century, which calls for standing up to aggression and the rejection of appeasement. China has not militarized its foreign policy and does not appear equipped to do so for a long time. Its neighbors are not supine, and they show on occasion, when needed, that they are able to coalesce against Chinese actions that they judge as going too far. At the same time, China and those neighbors have more going constructively in trade, investment, and other relations with each other than is at risk in this dispute.


Hôm nay, Biển Đông không phải là thời điểm "Sudetenland" của thế kỷ 21, kêu gọi đứng lên chống xâm lược và từ chối nhân nhượng. Trung Quốc chưa quân sự hóa chính sách đối ngoại của họ và có vẻ không trang bị để làm điều đó trong một thời gian dài nữa. Láng giềng của họ không phải xuôi tay, và họ cho thấy, có dịp, khi cần thiết, họ có thể chống lại những hành động của Trung Quốc mà họ đánh giá là đã đi quá xa. Đồng thời, Trung Quốc và những người hàng xóm đã có đường hướng mang tính xây dựng trong thương mại, đầu tư, và quan hệ khác với nhau nhiều hơn so với nguy cơ tranh chấp này.


This suggests the makings of a manageable situation, even if it remains impossible to resolve for years to come. Different Asian societies are quite accustomed to living with unresolved disputes, often for centuries.


Điều này gời ý tạo dựng một tình huống có thể quản lý được, thậm chí nếu nó vẫn còn không thể giải quyết được trong nhiều năm tới. Các xã hội châu Á khác nhau đã khá quen với việc sống chung với các tranh chấp chưa được giải quyết, thường xuyên trong nhiều thế kỷ.


In light of this reality, the United States would do well to adhere to principled positions it has already articulated, and stand for a process that is fair to all disputants and those who will be affected at the margins. To do that, Washington will need to protect its position of impartiality and avoid repetition of the misconceived State Department press statement.


Trong ánh sáng của thực tế này, Hoa Kỳ sẽ làm tốt để tuân thủ các lập trường có tính nguyên tắc mà Hoa Kỳ đã tuyên bố, và ủng hộ quá trình công bằng cho tất cả các bên tranh chấp và những bên sẽ bị ảnh hưởng ở bên lề. Để làm điều đó, Washington sẽ cần phải bảo vệ lập trường không thiên vị của mình và tránh lặp lại tuyên bố bó chí bị hiểu sai của Bộ ngoại giao.


Douglas H. Paal is vice president for studies at the Carnegie Endowment for International Peace where this article was originally published.
Douglas H. Paal là phó chủ tịch nghiên cứu tại Quỹ Carnegie vì Hòa bình quốc tế nơi mà bài viết này được xuất bản lần đầu.




http://thediplomat.com/2012/08/18/why-the-south-china-sea-is-not-a-sudetenland-moment/?all=true

No comments:

Post a Comment

your comment - ý kiến của bạn