MENU

BILINGUAL BLOG – BLOG SONG NGỮ ANH VIỆT SHARE KNOWLEGE AND IMPROVE LANGUAGE

--------------------------- TÌM KIẾM TRÊN BLOG NÀY BẰNG GOOGLE SEARCH ----------------------------

TXT-TO-SPEECH – PHẦN MỀM ĐỌC VĂN BẢN

Click phải, chọn open link in New tab, chọn ngôn ngữ trên giao diện mới, dán văn bản vào và Click SAY – văn bản sẽ được đọc với các thứ tiếng theo hai giọng nam và nữ (chọn male/female)

- HOME - VỀ TRANG ĐẦU

CONN'S CURENT THERAPY 2016 - ANH-VIỆT

150 ECG - 150 ĐTĐ - HAMPTON - 4th ED.

VISUAL DIAGNOSIS IN THE NEWBORN

Wednesday, February 6, 2013

What Happens When China Goes “Gray”? Điều gì xảy ra khi dân số Trung Quốc già đi?




What Happens When China Goes “Gray”?
Điều gì xảy ra khi dân số Trung Quốc già đi?

By Mark W. Frazier
The Diplomat
January 14, 2013

Mark W. Frazier
The Diplomat
Ngày 14 tháng 1 năm 2013

As China's major trading partners try to control rising public pension and health care costs, they may not realize they also have an important stake in China's ongoing struggle to fashion a safety net for its own rapidly aging population. Many observers assume China has no pensions or healthcare insurance for the 185 million people over the age of 60 (13.7% of population), the highest official retirement age for most workers. They may well believe this explains why Chinese families save so much–more than 30% of household income–and therefore spend less on consumer goods, including imports from trading partners.

Khi các đối tác thương mại lớn của Trung Quốc cố gắng kiểm soát tăng lương hưu công cộng và chi phí chăm sóc sức khỏe, họ có thể không nhận ra họ cũng góp phần quan trọng trong nổ lực liên tục của Trung Quốc nhằm định hình một mạng lưới an toàn cho dân số đang già đi nhanh chóng của mình. Nhiều nhà quan sát cho rằng Trung Quốc không có lương hưu hoặc bảo hiểm chăm sóc sức khỏe cho 185 triệu người trên 60 tuổi (13,7% dân số), tuổi nghỉ hưu chính thức cao nhất đối với phần lớn công nhân. Người ta cũng có thể tin rằng điều này giải thích lý do tại sao gia đình Trung Quốc tiết kiệm nhiều hơn 30% thu nhập của hộ gia đình và do đó chi tiêu ít hơn về hàng hóa tiêu dùng, bao gồm cả nhập khẩu từ các đối tác thương mại.

But this line of reasoning is faulty because China already has large and rapidly growing public pension and health insurance programs in the cities, and is in the process of extending them to rural areas. It's time that China's trading partners, especially the United States, understand what this means for China's economic future and, by extension, their own.

Tuy nhiên, lối lập luận kiểu này đã bị lỗi bởi vì Trung Quốc đã có lương hưu công cọng lớn và phát triển nhanh chóng cùng với các chương trình bảo hiểm y tế ở các thành phố, và đang trong quá trình mở rộng đến các khu vực nông thôn. Đã đến lúc các đối tác thương mại của Trung Quốc, đặc biệt là Hoa Kỳ, hiểu điều này có ý nghĩa gì đối với tương lai kinh tế của Trung Quốc và nói rộng ra, của chính họ.

For all the criticism of outgoing President Hu Jintao for presiding over a “do-nothing” administration, he did manage to oversee a substantial increase spending on China's public support systems. As a result, pensions have now become the most expensive function of the Chinese government—which already spends a lot on infrastructure, housing and defense. In 2011, pension expenditures rose to 1.28 trillion renminbi (RMB, U.S.$205 billion), up from only 489 billion RMB in 2006. These and civil service pensions cover only about half of those over age 60, but at current rates of growth universal coverage—and vastly higher expenditures—are not far off. The number of urban workers (including migrants from rural areas who in theory are in the cities temporarily) contributing to the public pension system now exceeds 290 million, while rural pensions are also growing rapidly. With so many new people paying in, the government's future pension obligations are rising quickly. A recent report issued by the Bank of China and Deutsche Bank estimated that China’s pension system will have a U.S.$2.9 trillion gap between assets and liabilities by the end of 2013. By 2033 the gap is expected to reach U.S.$10.9 trillion, or 38.7% of GDP.


Đối với tất cả những lời chỉ trích vị Chủ tịch sắp mãn nhiệm Hồ Cẩm Đào về việc điều hành một chính phủ "không làm gì", thì ông đã thực sự tìm cách giám sát việc tăng chi tiêu đáng kể để hỗ trợ hệ thống công cộng của Trung Quốc. Kết quả là, lương hưu hiện đã trở thành trách nhiệm tốn kém nhất của Chính phủ Trung Quốc – trong khi phải chi rất nhiều cho nhà ở, cơ sở hạ tầng và quốc phòng. Trong năm 2011, chi phí lương hưu tăng đến 1,28 nghìn tỷ Nhân dân tệ (RMB, 205 tỷ USD), tăng so với chỉ có 489 tỷ nhân dân tệ trong năm 2006. Những chi tiêu này cọng với khoản trả lương hưu dịch vụ dân sự cũng chỉ bao gồm khoảng một nửa số người trên 60 tuổi, nhưng với mức tăng trưởng hiện tại, việc chi lương hưu cho toàn bộ dân số trên 60 - và các chi phí cao hơn nhiều - không còn xa nữa. Số lượng công nhân đô thị (bao gồm cả người di cư từ khu vực nông thôn, những người về lý thuyết là tạm trú ở các thành phố) đóng góp cho hệ thống lương hưu công cộng hiện nay vượt quá 290 triệu USD, trong khi lương hưu nông thôn cũng đang tăng lên nhanh chóng. Với rất nhiều người mới tham gia quỹ hưu, nghĩa vụ của chính phủ trợ cấp trong tương lai đang tăng lên một cách nhanh chóng. Một báo cáo gần đây do Ngân hàng Trung Quốc và Ngân hàng Deutsche Bank đưa ra đã ước tính rằng hệ thống lương hưu của Trung Quốc sẽ có một khoảng cách chênh lệch 2,9 nghìn tỷ USD giữa tài sản có và nợ phải trả vào cuối năm 2013. By 2033 khoảng cách dự kiến ​​sẽ đạt tới 10,9 nghìn tỷ đồng, tăng 38,7% GDP.

What happened in the past decade or so to cause China, with an annual per capita income of around $5,000 (adjusted for purchasing power), to begin to acquire pension burdens found in richer and heavily indebted industrial states? What will this mean for trading partners who keep urging the Chinese government to rebalance its economy toward greater consumption (and imports) and away from relying so heavily on exports?


Điều xảy ra trong khoảng một thập kỷ qua khiến Trung Quốc, với thu nhập bình quân đầu người hàng năm mỗi khoảng $ 5000 (điều chỉnh theo sức mua), bắt đầu hứng chịu gánh nặng lương hưu như đã thấy thấy nhiều quốc gia công nghiệp giàu có hơn và nợ nần nhiều hơn? Điều này sẽ có ý nghĩa đối với các đối tác làm ăn đang tiếp tục kêu gọi chính phủ Trung Quốc tái cân bằng nền kinh tế của nó hướng tới tiêu thụ (và nhập khẩu) nhiều hơn và tránh dựa dẫm quá nhiều vào xuất khẩu?


Essentially what happened is that Beijing designed a pension system in the late 1990s that will leave households with much less to spend than many observers assume. Urged by World Bank economists and foreign pension experts, the Chinese government put in place a hybrid pension arrangement that relies on both traditional pay-as-you-go collections from employers and mandatory individual accounts, from which workers were to finance anywhere from one half to two-thirds of their retirement needs. (They also were expected to buy pension and annuity products from commercial providers). But that pension design has resulted in a double whammy: households consume less in order to save for retirement needs, while the government's long term pension debt is escalating rapidly because local governments raided the individual accounts to pay benefits to current retirees.


Về cơ bản, chuyện đã xảy ra là Bắc Kinh đã thiết kế một hệ thống lương hưu cuối những năm 1990 mà sẽ để lại cho các hộ gia đình rất ít tiền để chi tiêu so với nhiều nhà quan sát giả định. Được thúc đẩy bởi các nhà kinh tế của Ngân hàng Thế giới và các chuyên gia lương hưu nước ngoài, chính phủ Trung Quốc đã đưa ra một thỏa thuận lương hưu kiểu lai dựa trên cả hai kiểu đóng góp theo truyền thống - pay-as-you-go* từ người sử dụng lao động và và đóng góp từ các tài khoản cá nhân bắt buộc, mà từ đó người lao động được để trợ cấp tào chính khoảng từ một nửa đến hai phần ba nhu cầu lương hưu. (Họ cũng được dự kiến ​​sẽ mua các sản phẩm lương hưu và tiền trợ cấp hàng năm từ các nhà cung cấp dịch vụ thương mại). Nhưng thiết kế lương hưu này cũng đã dẫn đến một kiểu thiệt đôi thiệt kép: các hộ gia đình sẽ tiêu thụ ít lại để tiết kiệm cho các nhu cầu nghỉ hưu, trong khi nợ lương hưu dài hạn của chính phủ đang leo thang nhanh chóng bởi vì các chính quyền địa phương đã khai thác triệt để các tài khoản cá nhân để chi trả quyền lợi cho người về hưu hiện tại.



*"pay as you go defined benefit" (PAYG - DB) có nghĩa là tiền lương hưu chi trả cho những người đã về hưu ở thời điểm hiện tại được lấy từ những đóng góp cho quỹ lương hưu của những người đang lao động. Và mức chi trả được xác định trước theo luật bảo hiểm xã hội.

The central government has tried to prevent local governments from tapping current pension assets, but has done so only by allowing them to accumulate further debt. Moreover, many local administrations bristle under the requirement that pension assets must be invested in low-interest bonds and bank deposits. Don't be surprised if future pension scandals like the one that rocked Shanghai in 2006 are exposed as local administrations seek a higher, though riskier return on their pension assets.


Chính quyền trung ương đã cố gắng để ngăn chặn chính quyền địa phương khai thác quỹ lương hưu hiện tại, nhưng chỉ làm điều đó chỉ bằng cách cho phép họ tích lũy thêm nợ. Hơn nữa, nhiều chính quyền địa phương nổi đóa trước yêu cầu rằng các quỹ lương hưu phải được đầu tư vào trái phiếu và tiền gửi ngân hàng với lãi suất thấp. Chớ có ngạc nhiên nếu các vụ bê bối lương hưu trong tương lai giống như vụ bê bố đã làm rung chuyển Thượng Hải vào năm 2006 được bộc lộ khi các chính quyền địa phương tìm kiếm một khoản lãi cao hơn mặc dù có rủi ro hơn từ quỹ lương hưu của họ.


As China's population ages, scholars and officials are seriously considering proposals to phase out the one-child policy that is beginning to curb the flow of new workers into the economy, as well as raise retirement ages (currently 60 for men, 5 or 10 years earlier for women). But such adjustments are just as politically difficult in China as in in Western democracies because, as it turns out, not wanting to work longer is a widely held preference. Many Chinese also view the relatively early retirement age as a way to make vacancies for the millions of young people who enter the labor market each year. If older workers continue working into their twilight years, young workers may encounter greater difficulty in trying to find employment. This would pose its own issues for the country.


Khi dân số Trung Quốc già đi, các học giả và các quan chức đang nghiêm túc xem xét đề xuất bãi bỏ chính sách một con mà được bắt đầu để kiềm chế các dòng công nhân mới đi vào nền kinh tế, cũng như tăng độ tuổi nghỉ hưu (hiện 60 đối với nam giới, sớm hơn 5 hoặc 10 năm đối với nữ). Tuy nhiên, điều chỉnh như vậy quả là khó khăn về mặt chính trị ở Trung Quốc cũng như ở các nền dân chủ phương Tây bởi vì, hóa ra là, người ta hầu hết không mong muốn làm việc lâu hơn. Nhiều người Trung Quốc cũng xem tuổi nghỉ hưu tương đối sớm như là một cách để tao ra vị trí tuyển dụng cho hàng triệu thanh niên bước vào thị trường lao động mỗi năm. Nếu người lao động lớn tuổi tiếp tục làm việc vào những năm xế chiều, công nhân trẻ có thể gặp phải khó khăn lớn hơn trong nỗ lực tìm kiếm việc làm. Điều này sẽ gây ra các vấn đề khác nữa cho đất nước.


What does all this mean for the Asian, European, and American economies that trade with China? First, they should understand that China's aging problem is a slow-motion fiscal crisis. China is not Greece, but local debt burdens are already enormous, and these calculations do not include the mounting pension obligations that local governments have incurred. Just as in America and Europe, the tendency in China is for local officials running state-level pension funds to ramp up current benefits and let future generations pay for them. China's National Social Security Fund is the largest in the world at $150 billion, but these assets (some of which are permitted to be invested in stocks) still fall well short of the liabilities racked up by provincial and city pension funds.


Toàn bộ điều này có nghĩa gì đối với các nền kinh tế châu Á, châu Âu, và Mỹ mà có quan hệ làm ăn với Trung Quốc? Trước hết, họ nên hiểu rằng vấn đề lão hóa của Trung Quốc là một cuộc khủng hoảng tài chính chuyển động chậm. Trung Quốc không phải là Hy Lạp, nhưng gánh nặng nợ địa phương đã rất lớn, và những tính toán này không bao gồm trách nhiệm trả lương hưu ngày càng cao mà chính quyền địa phương phải gánh chịu. Cũng như ở Mỹ và châu Âu, xu hướng ở Trung Quốc là cho các quan chức địa phương điều hành các quỹ hưu trí cấp nhà nước để tăng lợi ích hiện tại và để các thế hệ tương lai trả tiền cho họ. Quỹ an sinh xã hội quốc gia của Trung Quốc là lớn nhất thế giới với mức 150 tỷ USD, nhưng các tài sản này (một số trong đó được phép đầu tư vào cổ phiếu) vẫn ít hơn các khoản nợ chồng chất của các quỹ hưu trí tỉnh, thành phố.


Second, we should realize that as China moves towards universal pension and medical coverage (a likely prospect under its 2010 Social Insurance Law), the effect on household savings will be limited. True, families may no longer need to save for the high costs of catastrophic illnesses. But it is quite plausible that any reduction in household savings arising from the new safety net will be offset by mandatory payments by both workers and employers into the new welfare programs. In other words, don't count on the new safety net to rebalance China's economy, because it won’t give discretionary income much of a lift. This means that countries that have large bilateral trade deficits with China should not expect a turnaround at some uncertain date when Chinese households suddenly have imagined new spending powers.


Thứ hai, chúng ta nên nhận ra rằng khi Trung Quốc chuyển sang lương hưu và bảo hiểm y tế phổ quát (một triển vọng tiềm năng với Luật Bảo hiểm xã hội 2010 của nước này), tác động đối với tiết kiệm hộ gia đình sẽ bị hạn chế. Đúng là, gia đình có thể không còn cần phải tiết kiệm nhiều cho các chi phí cao về bệnh hiểm nghèo. Nhưng điều khá chính đáng là bất kỳ sự giảm tiết kiệm hộ gia đình nào mà xuất phát từ các mạng lưới an sinh mới cũng sẽ được bù đắp bằng các khoản thanh toán bắt buộc của cả người lao động và người sử dụng lao động cho các chương trình phúc lợi mới. Nói cách khác, không nên dựa dẫm vào mạng lưới an sinh mới để tái cân bằng nền kinh tế của Trung Quốc, bởi vì nó sẽ không làm cho thu nhập tùy nghi nhiều khả năng tăng lên. Điều này có nghĩa là các quốc gia có thâm hụt thương mại song phương với Trung Quốc không nên mong đợi một sự thay đổi vào một ngày không nào đó không rõ khi các hộ gia đình Trung Quốc đột nhiên tưởng tượng ra được sức chi tiêu mới.


Finally, we must consider the larger implications aging has on China and major economies such as the United States, Europe, and Japan. Aging trends don’t make the decline of these economies inevitable, of course, but it is time to calibrate expectations. Aging will curb or even reduce household consumption, which is the primary driver of Chinese exports to industrialized economies and what many hope will fuel future exports to China. All these governments need to find ways to slow the growth of health care and pension costs. In the United States and China, for example, insurance and other financial services providers (state-owned in China) make large profits on fees and other administrative charges for handling the funds that pass through their accounts. Cutting these costs is essential. More broadly, all these societies will be compelled to rethink the outdated notion that work is over and retirement begins at some arbitrary age defined by law.


Cuối cùng, chúng ta phải xem xét những tác động lớn hơn mà lão hóa tác động lên Trung Quốc và các nền kinh tế lớn như Mỹ, Châu Âu, và Nhật Bản. Tất nhiên, xu hướng lão hóa không làm cho sự suy giảm của các nền kinh tế này trở nên không thể tránh khỏi, nhưng đã đến lúc phải hiệu chuẩn các kỳ vọng. Lão hóa sẽ hạn chế hoặc thậm chí giảm chi tiêu hộ gia đình, mà đó chính là động cơ chính của xuất khẩu Trung Quốc tới các nền kinh tế công nghiệp và là cái mà nhiều người hy vọng sẽ tiếp nhiên liệu cho xuất khẩu của Trung Quốc trong tương lai. Tất cả các chính phủ cần phải tìm cách để làm chậm sự tăng trưởng của chi phí chăm sóc sức khỏe và lương hưu. Tại Hoa Kỳ và Trung Quốc, chẳng hạn, các nhà cung cấp dịch vụ bảo hiểm và tài chính khác (thuộc sở hữu nhà nước tại Trung Quốc) tạo được lợi nhuận lớn so với chi trả và các khỏa chi phí hành chính khác để xử lý các ngân khoản đi qua tài khoản của họ. Cắt giảm các chi phí này là cần thiết. Nói rộng hơn, tất cả các xã hội này sẽ buộc phải suy nghĩ lại về khái niệm đã lỗi thời rằng công việc đã kết thúc và hưu trí bắt đầu vào một độ tuổi thiếu căn cứ theo quy định của pháp luật.


Aging and the policies to cope with a graying population are first and foremost domestic issues, but, as is so often the case, the consequences of Beijing’s pension policies will resonate far beyond its borders. Those who manage economic relations with China should focus less on trade deficits and exchange rates and spend more time thinking through the long-term implications of aging, and what it will mean for patterns of trade and investment among the world's largest economies.


Lão hóa và các chính sách để đối phó với dân số già là vấn đề đầu tiên và quan trọng nhất trong nước, nhưng, thông thường thì đúng là những hậu quả của chính sách trợ cấp của Bắc Kinh sẽ cộng hưởng vượt xa biên giới của mình. Những người quản lý các mối quan hệ kinh tế với Trung Quốc nên tập trung ít hơn vào thâm hụt thương mại và tỷ giá hối đoái và dành nhiều thời gian suy nghĩ kỹ về những tác động lâu dài của sự lão hóa, và những gì nó sẽ tác động đối với các mô hình thương mại và đầu tư giữa các nền kinh tế lớn nhất thế giới.


Mark W. Frazier is Professor of Politics and Co-Academic Director of the India-China Institute at the New School and the author of: Socialist Insecurity: Pensions and the Politics of Uneven Development in China (2010).

Mark W. Frazier là Giáo sư Chính trị và Giám đốc đào tạo của Viện Ấn Độ-Trung Quốc tại New School và là tác giả của Bất ổn xã hội: lương hưu và chính trị của sự phát triển không đồng đều ở Trung Quốc (2010).


http://thediplomat.com/2013/01/14/has-china-become-an-entitlement-society-too/?all=true

No comments:

Post a Comment

your comment - ý kiến của bạn