MENU

BILINGUAL BLOG – BLOG SONG NGỮ ANH VIỆT SHARE KNOWLEGE AND IMPROVE LANGUAGE

--------------------------- TÌM KIẾM TRÊN BLOG NÀY BẰNG GOOGLE SEARCH ----------------------------

TXT-TO-SPEECH – PHẦN MỀM ĐỌC VĂN BẢN

Click phải, chọn open link in New tab, chọn ngôn ngữ trên giao diện mới, dán văn bản vào và Click SAY – văn bản sẽ được đọc với các thứ tiếng theo hai giọng nam và nữ (chọn male/female)

- HOME - VỀ TRANG ĐẦU

CONN'S CURENT THERAPY 2016 - ANH-VIỆT

150 ECG - 150 ĐTĐ - HAMPTON - 4th ED.

VISUAL DIAGNOSIS IN THE NEWBORN

Tuesday, May 1, 2012

The Power Shift in China Sự thay đổi quyền lực ở Trung Quốc



The Power Shift in China

Sự thay đổi quyền lực ở Trung Quốc

Cheng Li,
Director of Research, John L. Thornton China Center, Brookings Institute, Washington.
Cheng Li
Giám đốc nghiên cứu, Trung tâm Trung Quốc mang tên John L.Thornton Viện Brookings, Washington.

April 16, 2012

16/4/ 2012
Editor's Note: The recent firing of Chongqing party secretary Bo Xilai and the investigation of his wife for murder has put a renewed spotlight on China’s political succession process. In part one of a three-part YaleGlobal series that analyzes China’s internal divisions and the impact they’ve had on the country’s power structures and foreign policy, Cheng Li examines the latest trends in Chinese leadership.

Lời biên tập viên: Sự loại bỏ bí thư đảng ủy Trùng Khánh, Bạc Hy Lai, gần đây và việc điều tra vợ ông về tội giết người đã gây chú ý mới về quá trình kế thừa chính trị của Trung Quốc. Trong phần một của loạt bài ba phần trên YaleGlobal phân tích việc chia rẽ nội bộ của Trung Quốc và ảnh hưởng của nó lên cơ cấu quyền lực của đất nước và chính sách đối ngoại, Cheng Li xem xét các xu hướng mới nhất trong giới lãnh đạo Trung Quốc.


Soldiers of the Chinese People's Liberation Army (PLA) march in front of the Great Hall of the People.

Những người lính của Quân đội Giải phóng Nhân dân Trung Quốc (PLA) diễu hành trước Đại lễ đường nhân dân.

The spectacular fall of Bo Xilai, a charismatic but notoriously ambitious Politburo member, is only the latest episode in the Middle Kingdom’s long history of power politics. Still, the prevailing views of overseas China analysts have changed dramatically in response. Prior to the Bo crisis, many believed that Chinese political institutionalization was sufficiently developed to make the upcoming leadership succession as smooth and orderly as the previous one in 2002. Now, as the crisis unfolds, many regard Bo’s dismissal as just another political purge, a restoration of the normal pattern of vicious power struggle.

Sự thất sủng ngoạn mục của Bạc Hy Lai – một ủy viên Bộ chính trị đầy tham vọng và lừng danh nhưng có sức thu hút quần chúng chỉ là hồi kết trên sân khấu quyền lực và chính trị trong lịch sử lâu đời của Vương quốc ở trung tâm thiên hạ. Mặc dù vậy, quan điểm phổ biến của các nhà phân tích về Trung Quốc ở nước ngoài đã thay đổi đáng kể theo sự kiện này. Trước khi xảy ra cuộc khủng hoảng Bạc Hy Lai nhiều người tin rằng nền chính trị Trung Quốc đã được thể chế hóa một cách cần thiết để thực hiện việc chuyển tiếp thế hệ lãnh đạo sắp tới một cách êm thắm và trật tự như đã từng diễn ra hồi năm 2002. Còn giờ đây, khi mà cuộc khủng hoảng đã phát lộ thì nhiều người lại nhận định rằng việc bãi nhiệm họ Bạc chỉ là một cuộc thanh trừng chính trị và khôi phục lại hình mẫu thường gặp của những cuộc đấu đá hằn học vì quyền lực.

Both views can be highly misleading, as neither adequately links its analysis of leadership politics to broader shifts of power in present-day China. The challenge for analysts is to provide a balanced, deep-rooted assessment of the trends underlying this recent drama. Three parallel trends in shifting power deserve special attention.

Cả hai cách nhìn nhận trên đều có thể đã rất nhầm lẫn vì lẽ chúng không liên kết một cách đúng đắn những phân tích của mình về chính sách của ban lãnh đạo với sự thay đổi quyền lực ở tầm mức bao quát hơn ở Trung Quốc ngày nay. Thách thức đối với các nhà phân tích chính là phải đưa ra được sự đánh giá có cân nhắc và lập luận sâu sắc về những xu hướng ở phía sau tấn kịch gần đây. Có ba xu hướng của sự thay đổi quyền lực ở Trung Quốc đang song song phát triển và đáng được quan tâm đặc biệt.


The first shift can be expressed as “weak leaders, strong factions.” Over the past two decades China has gradually left behind rule by an all-powerful leader such as Mao Zedong or Deng Xiaoping and embraced a collective form of leadership. Both Jiang Zemin and Hu Jintao were no more than “first among equals” in their respective third and fourth generations of PRC leadership. Their diluted power was partly due to their lack of revolutionary credentials, but mostly a result of changing public opinion and growing institutional constraints.

Sự thay đổi thứ nhất có thể được diễn tả bằng câu “lãnh tụ yếu, phe phái mạnh”. Hơn hai thập kỷ qua Trung Quốc đã dần dần xa rời cách quản trị bởi một vị lãnh tụ có toàn quyền kiểu như Mao Trạch Đông hay Đặng Tiểu Bình và tiếp thu hình thức lãnh đạo tập thể. Cả Giang Trạch Dân và Hồ Cẩm Đào chỉ là “những nhân vật đứng đầu trong số các đồng đẳng cùng trang lứa” không hơn không kém nếu so sánh với các thế hệ thứ ba và thứ tư của lãnh đạo nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa. Quyền lực bị phân tán của họ một phần có nguyên nhân do sự thiếu bề dày thành tích cách mạng, tuy nhiên chủ yếu vẫn vì sự thay đổi trong dư luận xã hội và những ràng buộc ngày càng tăng mang tính thể chế.

For example, Chinese bloggers have criticized Hu, fairly or not, for “inaction.” Some prominent Chinese intellectuals even describe his two five-year terms as “a lost decade.” Premier Wen Jiabao is also often considered “weak” and “ineffective.” These criticisms may, not necessarily represent the general public, but they nevertheless undermine the authority of the Hu-Wen administration. Incoming leaders Xi Jinping and Li Keqiang, owing to their lack of achievements and increasing competition from peers, are likely to be even weaker than their predecessors and forced to rely more on collective leadership.

Chẳng hạn như các blogger Trung Quốc đã phê phán Hồ Cẩm Đào, chưa biết là công bằng hay không, rằng ông này là người “thiếu hành động”. Một số trí thức Trung Quốc nổi tiếng còn mô tả hai nhiệm kỳ của họ Hồ như là “một thập kỷ đã mất”. Thủ tướng Ôn Gia Bảo cũng thường bị cho là một nhân vật “yếu” và “không hiệu quả”. Những lời chỉ trích này có thể không phản ánh đúng ý kiến của đại chúng nhưng dù sao chăng nữa chúng cũng làm xói mòn uy tín của chính quyền do hai họ Hồ - Ôn đứng đầu. Các lãnh tụ sắp kế nhiệm là Tập Cận Bình và Lý Khắc Cường do thiếu thành tích và sự cạnh tranh gia tăng với những người đồng lứa, có lẽ sẽ còn yếu hơn những người tiền nhiệm và do vậy sẽ buộc phải dựa nhiều hơn vào sự lãnh đạo tập thể.

Collective leadership naturally makes factional politics more dynamic. The Chinese Communist Party leadership is now structured around what can be called “one party, two coalitions” in which the two balance each other’s power. The two factions can be labeled the “populist coalition,” led by Hu, and the “elitist coalition,” which emerged in the Jiang era and is currently led by Wu Bangguo, chairman of the national legislature.

Sự lãnh đạo tập thể tất nhiên sẽ làm cho các phe phái chính trị năng động hơn. Lãnh đạo đảng cộng sản Trung Quốc hiện nay được xây dựng theo cách thức “một đảng, hai liên minh”, trong đó các liên minh lại tìm cách cân bằng quyền lực lẫn nhau. Có thể đặt tên cho liên minh do Hồ Cẩm Đào đứng đầu là “dân túy” , còn liên minh “giới tinh hoa, ưu tú” xuất hiện từ thời Giang Trạch Dân hiện nay do Ngô Bang Quốc, Chủ tịch Quốc Vụ Viện đứng đầu.

The elitist coalition consists of princelings – leaders who come from high-ranking official family backgrounds – and the so-called Shanghai gang, while the populist coalition consists of former Chinese Communist Youth League officials, known as tuanpai, who comprise Hu’s power base. These two coalitions have contrasting policy priorities. The elitist coalition tends to emphasize economic efficiency and GDP growth, while the populist coalition stands for social justice and social cohesion. In general, the elitist group dominates the economic sectors, representing the coastal region’s interests, while the populist group prevails in party organizations, claiming to voice concerns of the inland region.

Liên minh của giới tinh hoa, ưu tú gồm các nhà lãnh đạo - thái tử, xuất thân từ các gia đình cán bộ cao cấp hay còn gọi là nhóm Thượng Hải, trong khi đó liên minh dân túy bao gồm những cán bộ từng giữ trọng trách ở đoàn thanh niên cộng sản Trung Quốc làm hậu thuẫn cho cơ sở quyền lực của họ Hồ. Hai liên minh chính trị này có những ưu tiên chính trị rất tương phản nhau. Liên minh của giới tinh hoa, ưu tú có xu hướng chú trọng vào hiệu quả kinh tế và sự tăng trưởng GDP, trong khi đó liên minh dân túy lại kiên định với công bằng và đoàn kết xã hội. Nói chung, các nhóm của giới tinh hoa, ưu tú thống lãnh những ngành kinh tế và thể hiện quyền lợi của các vùng duyên hải, trong khi đó nhóm dân túy lại chiếm ưu thế trong các tổ chức đảng và là tiếng nói của những vùng nội địa.

Factional politics, by no means new in the PRC, is no longer a winner-take-all zero-sum game. These two political camps are almost equal in power. They have divided up the seats in the top leadership organizations to reach a near-perfect balance. They also complement each other in terms of expertise. The meteoric falls of two rising stars in the Politburo in recent years – Shanghai Party Chief Chen Lianyu in 2006 and Chongqing Party Chief Bo Xilai in 2012 – are testimonials to the phenomenon of “weak leaders, strong factions.” Factional leaders with scandals can easily be dismissed, but factions are too strong to be dismantled. The leaders replacing Chen and Bo come from the same camps as their predecessors.

Các phe nhóm chính trị không phải là điều gì mới mẻ ở nước Cộng hoà nhân dân Trung Hoa, và cũng không còn là cuộc chơi có tổng bằng không, tức là có người thắng cả và có kẻ thua hết. Hai phe phái chính trị đó gần như là cân bằng về quyền lực. Chúng đã chia ghế trong các cơ quan lãnh đạo tối cao nhằm đạt tới một sự gần như là cân bằng hoàn hảo. Hai phe nhóm này còn hỗ trợ nhau về phương diện kinh nghiệm. Việc hai ngôi sao băng rớt khỏi Bộ Chính trị trong những năm gần đây – đó là Bí thư ĐCS Thượng Hải Trần Lương Vũ vào năm 2006 và người đứng đầu ĐCS ở Trùng Khánh Bạc Hy Lai năm 2012 chỉ là minh chứng cho hiện tượng “lãnh tụ yếu, phe nhóm mạnh”. Các lãnh đạo của các phe nhóm hễ bị liên đới tới scandal thì dễ có nguy cơ bị thay thế, nhưng phe nhóm thì lại quá mạnh để khó có thể bị triệt phá. Các nhà lãnh đạo lên thay thế họ Trần và họ Bạc là những người lên từ cùng phe nhóm của người tiền nhiệm.

The second power shift can be described as “weak government, strong interest groups.” The PRC has tremendous financial and political resources, and yet the government faces daunting problems such as economic disparity, inflation, growing local debts, rampant corruption, environmental degradation, resource scarcity, public health insecurity, and ethnic tensions in Xinjiang and Tibet.

Sự thay đổi quyền lực thứ hai có thể được miêu tả bằng câu “chính phủ yếu, các nhóm lợi ích mạnh”. Nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa hiện có những nguồn lực khổng lồ về tài chính và chính trị, tuy nhiên chính phủ lại đang phải đối mặt với những vấn đề như bất bình đẳng về kinh tế, lạm phát, nợ ở cấp địa phương tăng nhanh, tham nhũng không thể kiềm chế, môi trường bị hủy hoại, tài nguyên cạn kiệt, y tế công cộng bấp bênh và căng thẳng sắc tộc ở Tân Cương và Tây Tạng.

The State Council has become less effective in controlling provinces and even key state-owned enterprises. A barb recently circulating online, that “the premier cannot control a general manager,” sums up this problem of the central government’s weakness. Tensions between the two coalitions tend to make the decision-making process lengthier and more complicated, and could at some point even result in deadlock.

Quốc Vụ Viện càng ngày càng trở nên kém hiệu quả trong việc quản lý các tỉnh và ngay cả các xí nghiệp trọng yếu thuộc sở hữu nhà nước. Một câu nói sâu cay gần đây trên mạng đã châm biếm rằng “Đến Thủ tướng cũng không quản lý nổi một Tổng giám đốc”. Gộp tất cả những biểu hiện đó lại cho thấy vấn đề về sự yếu kém của chính phủ trung ương. Sự căng thẳng giữa hai phe nhóm có vẻ như làm cho quá trình ra quyết định mất nhiều thời gian và phức tạp hơn, thậm chí theo một góc độ nào đấy đang gây ra sự bế tắc.


More importantly, never in the six-decade history of the PRC have interest groups been as powerful as they are now. For example, various players associated with property development have emerged as one of the most powerful special-interest groups, explaining why it took 13 years for China to pass the anti-monopoly law, why the macroeconomic control policy of the last decade was largely ineffective, and why the widely perceived property bubble was allowed to expand.

Điều quan trọng là chưa bao giờ trong lịch sử 60 năm của nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa các nhóm lợi ích lại hùng mạnh như bây giờ. Ví dụ như một vài nhân vật có liên quan tới phát triển bất động sản đã xuất hiện như một nhóm lợi ích mạnh đặc biệt. Điều này giải thích vì sao phải mất tới 13 năm Trung Quốc mới thông qua được Luật chống độc quyền, vì sao việc quản lý kinh tế vĩ mô trong thập kỷ gần đây lại rất kém hiệu quả và vì sao bong bóng bất động sản xảy ra trên diện rộng lại được phép bành trướng.


Perhaps the most controversial shift in power is the third one, “weak party, strong country.” The CCP is the world’s largest ruling party, consisting of 3.9 million grassroots branches and 80 million members. In the absence of organized opposition, the party seems unchallengeable. But a close reading of the CCP’s official discourse reveals a sense of imminent crisis of legitimacy. The directives adopted at the Fourth Plenary Session of the 17th Central Committee in 2009 explicitly acknowledged that many problems internal to the party are exacerbated by new domestic and international circumstances, “severely weakening the Party’s creativity, unity and effectiveness.” These directives described intra-party democracy as the “lifeblood of the Party.”

Có lẽ sự thay đổi quyền lực thứ ba mới là điều gây tranh cãi nhất, nó được định danh bởi cụm từ “đảng yếu, đất nước mạnh”. Đảng cộng sản Trung Quốc là một đảng cầm quyền lớn nhất thế giới với 3,9 triệu đảng bộ cơ sở và 80 triệu đảng viên. Không tồn tại lực lượng đối lập có tổ chức nên đảng dường như chẳng gặp bất cứ một thách thức nào. Thế nhưng đọc kỹ các diễn văn chính thức của ĐCS lại thấy toát lên cảm giác của một cuộc khủng hoảng về tính chính danh sắp diễn ra. Những chỉ thị được Hội nghị Trung ương 4 khóa 17 của ĐCS năm 2009 đã công khai thừa nhận rằng có nhiều vấn đề nội bộ đảng đã trở nên trầm trọng hơn trong bối cảnh của tình hình trong nước và quốc tế mới có những tác động “làm suy yếu nghiêm trọng sức sáng tạo, sự nhất trí và hiệu lực của đảng”. Các chỉ thị đó đã nêu rõ dân chủ nội bộ của đảng chính là “nhân tố quyết định sự tồn tại của đảng”.

China’s political reforms, including intra-party democracy, have made almost no progress in the past three years. This may be attributed to two factors: First, the 2008 global financial crisis tarnished the Western brand, leading some left-wing Chinese intellectuals to claim credit for superiority of one-party rule in China. Second, the Arab Spring rattled the party leadership, who worry about similar protests at home.


Cải cách chính trị ở Trung Quốc, bao gồm việc mở rộng dân chủ trong đảng hầu như không có tiến bộ gì trong 3 năm gần đây. Điều này có thể vì mấy nguyên nhân sau: thứ nhất, cuộc khủng hoảng kinh tế toàn cầu năm 2008 đã làm ô uế thương hiệu phương Tây dẫn tới việc một số trí thức có xu hướng tả khuynh ở Trung Quốc hô hào tính ưu việt của chế độ một đảng lãnh đạo ở Trung Quốc. Thứ hai là, những cuộc nổi dậy của mùa Xuân Ả rập đã làm lãnh đạo đảng lo sợ rằng điều tương tự sẽ xảy ra ngay tại nhà mình.


That China’s spending on “maintaining social stability” in 2009 was almost identical to the country’s total national defense budget is a sign of weakness. Coupled with the Bo episode, the party’s reputation is damaged. Large-scale outflows of capital, presumably from corrupt officials, in recent years further indicate a lack of confidence among party elites. On top of that, the recent demand for constitutionalism among liberal intellectuals, as well as several military officers’ call for a state army rather than a party army, constitute new challenges to CCP rule.

Bởi vậy các khoản chi cho “ gìn giữ ổn định xã hội” năm 2009 gần như cũng bằng ngân sách quốc phòng đã cho thấy đây lại là dấu hiệu của sự yếu kém. Kết hợp với hồi kịch Bạc Hy Lai thì uy tín của đảng đã bị thương tổn. Dòng tiền có quy mô lớn đổ ra ngoài, mà có lẽ là tiền của các quan tham trong những năm gần đây càng cho thấy sự thiếu vắng lòng tin trong hàng ngũ tầng lớp trên của đảng. Trên tất cả những điều đó là đòi hỏi do các trí thức dân chủ và một số sĩ quan quân đội đưa ra về tính hợp hiến của việc quân đội là của quốc gia chứ không phải quân đội là của đảng, và đây mới chính là một thách thức mới đối với ĐCS Trung Quốc.

Troubles within the CCP leadership do not indicate that China as a whole is weak. Among the profound differences between the Tiananmen incident in 1989 and the Bo crisis is that in the latter case, at least so far, China’s economy and society have been hardly disrupted. This reflects the maturity of Chinese society and the country’s strength.


Những rắc rối trong nội bộ lãnh đạo của ĐCS Trung Quốc không chỉ ra rằng Trung Quốc nhìn chung là yếu. Trong số những khác biệt sâu sắc giữa sự kiện Thiên An Môn năm 1989 và cuộc khủng hoảng Bạc Hy Lai đã cho thấy rằng qua vụ việc gần đây , ít nhất cho tới nay, kinh tế và xã hội Trung Quốc đã trở nên hầu như không thể tách rời. Điều này phản ánh sự trưởng thành của xã hội Trung Quốc và sức mạnh của nó.


Although these shifts in power have caused new tensions in the PRC’s governance and a sense of uncertainty, viewed from a broader perspective they should be considered encouraging developments. Factional checks and balances within the leadership, dynamic interest groups, and the widely-shared perception of China as a rising power could all become factors in a democratic transition. In the near future, the focus of China analysts should not only be on how effectively the CCP leadership uses legal procedures to deal with the Bo case, but also whether the leadership can boldly adopt more electoral mechanisms in its selection of senior leaders and search for new sources of legitimacy.

Mặc dù những thay đổi trong quyền lực đã gây nên những căng thẳng mới trong giới lãnh đạo Cộng hòa nhân dân Trung Hoa và một cảm giác về sự bất định, thế nhưng hướng về một viễn cảnh rộng lớn hơn thì những thay đổi đó được nhìn nhận như những phát triển rất đáng khích lệ. Kiềm chế và cân bằng lực lượng giữa các phe nhóm trong lãnh đạo, các nhóm lợi ích năng động và nhận thức được chia sẻ rộng rãi về Trung Quốc như một thế lực đang lên, tất cả những yếu tố đó sẽ là điều phải tính đến trong quá trình chuyển biến dân chủ. Trước mắt, mối quan tâm của các nhà phân tích về Trung Quốc không nên chỉ tập trung vào việc liệu lãnh đạo ĐCS Trung Quốc sử dụng các thủ tục pháp lý để xử lý vụ Bạc Hy Lai hiệu quả tới đâu mà còn phải xem liệu ban lãnh đạo có thể táo bạo chấp nhận nhiều cơ chế bầu cử khác nữa trong việc chọn ra các lãnh đạo cao cấp và tìm kiếm những nguồn tài nguyên mới cho tính chính danh của mình.


Translated by  Phạm Gia Minh


http://www.brookings.edu/articles/2012/0416_china_xilai_li.aspx