MENU

BILINGUAL BLOG – BLOG SONG NGỮ ANH VIỆT SHARE KNOWLEGE AND IMPROVE LANGUAGE

--------------------------- TÌM KIẾM TRÊN BLOG NÀY BẰNG GOOGLE SEARCH ----------------------------

TXT-TO-SPEECH – PHẦN MỀM ĐỌC VĂN BẢN

Click phải, chọn open link in New tab, chọn ngôn ngữ trên giao diện mới, dán văn bản vào và Click SAY – văn bản sẽ được đọc với các thứ tiếng theo hai giọng nam và nữ (chọn male/female)

- HOME - VỀ TRANG ĐẦU

CONN'S CURENT THERAPY 2016 - ANH-VIỆT

150 ECG - 150 ĐTĐ - HAMPTON - 4th ED.

VISUAL DIAGNOSIS IN THE NEWBORN

Wednesday, May 16, 2012

The Myth of Chinese Meritocracy HUYỀN THOẠI VỀ CHẾ ĐỘ SỬ DỤNG HIỀN TÀI Ở TRUNG HOA




The Myth of Chinese Meritocracy

HUYỀN THOẠI VỀ CHẾ ĐỘ SỬ DỤNG HIỀN TÀI Ở TRUNG HOA
Minxin Pei

Bùi Mẫn Hân
CLAREMONT, CALIFORNIA – Political scandals sometimes perform a valuable function in cleansing governments. They destroy the political careers of individuals of dubious character. More importantly, they can debunk political myths central to the legitimacy of some regimes.

CLAREMONT, CALIFORNIA – Những vụ bê bối chính trị đôi khi thực hiện một chức năng có giá trị làm trong sạch chính phủ. Chúng phá hủy sự nghiệp chính trị của những cá nhân có nhân cách không đáng tin cậy. Quan trọng hơn, là những vụ bê bối ấy có thể vạch trần từ những huyền thoại chính trị trung ương  cho đến tính hợp pháp của một số chế độ.

That appears to be the case with the Bo Xilai affair in China. One enduring political myth that went down with Bo, the former Communist Party boss of Chongqing municipality, is the notion that the Party’s rule is based on meritocracy.


Điều đó xảy ra đối với trường hợp Bạc Hy Lai ở Trung Hoa. Một trong những huyền thoại chính trị vĩnh viễn sụp đổ với họ Bạc, một cựu đảng trưởng Đảng Cộng sản của thành phố Trùng Khánh, mà có quan điểm cho rằng sự cai trị của Đảng được dựa trên chế độ sử dụng hiền tài.

In many ways, Bo personified the Chinese concept of “meritocracy” – well-educated, intelligent, sophisticated, and charming (mainly to Western executives). But, after his fall, a very different picture emerged. Aside from his alleged involvement in assorted crimes, Bo was said to be a ruthless apparatchik, endowed with an outsize ego but no real talent. His record as a local administrator was mediocre.


Về nhiều phương diện, Bạc là hiện thân của khái niệm “chế độ sử dụng hiền tài” của Trung Hoa – học thức, thông minh, tinh tế, và có sức lôi cuốn (chủ yếu là đối với những giám đốc điều hành của phương Tây). Tuy nhiên, sau khi ông ta sụp đổ, một hình ảnh rất khác biệt đã xuất hiện. Bên cạnh những gì ông bị cáo buộc liên quan trong các loại tội phạm. Họ Bạc được mô tả là một thành viên trong ban lãnh đạo đảng cộng sản tàn nhẫn, có cái tôi quá lớn nhưng không có tài năng thực sự. Thành tích quản trị địa phương của ông bị coi thường.

Bo’s rise to power owed much to his pedigree (his father was a vice premier), his political patrons, and his manipulation of the rules of the game. For example, visitors to Chongqing marvel at the soaring skyscrapers and modern infrastructure built during Bo’s tenure there. But do they know that Bo’s administration borrowed the equivalent of more than 50% of local GDP to finance the construction binge, and that a large portion of the debt will go unpaid?

Sự vươn lên giành quyền lực của Bạc phần nhiều nhờ vào gốc gác của mình (cha ông là một phó thủ tướng), người bảo trợ chính trị của ông, và mánh khóe kéo đám đông bằng những quy tắc của trò chơi chính trị. Ví dụ, du khách Trùng Khánh ngạc nhiên tại các tòa nhà chọc trời cao vút và cơ sở hạ tầng hiện đại được xây dựng trong nhiệm kỳ của họ Bạc. Nhưng họ không biết rằng chính quyền Bạc đã vay tương đương hơn 50% GDP của địa phương để tài trợ cho xây dựng, và một phần lớn sẽ là nợ không khả năng thanh toán được?

Unfortunately, Bo’s case is not the exception in China, but the rule. Contrary to the prevailing perception in the West (especially among business leaders), the current Chinese government is riddled with clever apparatchiks like Bo who have acquired their positions through cheating, corruption, patronage, and manipulation.

Thật không may, trường hợp của họ Bạc không phải là ngoại lệ ở Trung Hoa, mà là nguyên tắc chung. Trái ngược với nhận thức phổ biến ở phương Tây (đặc biệt là các nhà lãnh đạo kinh doanh), chính phủ Trung Hoa hiện nay là không chạm được đến những thành viên trong ban lãnh đạo đảng cộng sản thông minh như họ Bạc, những người mà đã có được vị trí của họ nhờ vào tham nhũng, gian lận, sự bảo trợ của chế độ lý lịch, và lôi kéo đám đông.

CommentsOne of the most obvious signs of systemic cheating is that many Chinese officials use fake or dubiously acquired academic credentials to burnish their resumes. Because educational attainment is considered a measure of merit, officials scramble to obtain advanced degrees in order to gain an advantage in the competition for power.

Một trong những dấu hiệu rõ ràng nhất của hệ thống gian lận mà nhiều quan chức Trung Hoa sử dụng là mua lại các bằng cấp giả hoặc không đáng tin cậy để đánh bóng sơ yếu lý lịch của họ. Bởi vì ở Trung Hoa trình độ học vấn được coi là thước đo công đức, các quan chức tranh giành để có được bằng cấp cao hòng đạt được một lợi thế trong cuộc cạnh tranh quyền lực.

The overwhelming majority of these officials end up receiving doctorates (a master’s degree won’t do anymore in this political arms race) granted through part-time programs or in the Communist Party’s training schools. Of the 250 members of provincial Communist Party standing committees, an elite group including party chiefs and governors, 60 claim to have earned PhDs.

Đại đa số các quan chức này sẽ nhận được học vị tiến sĩ (bằng thạc sỹ không còn là vũ khí trong cuộc chạy đua vào vũ đài chính trị). Những học vị tiến sĩ được cấp thông qua các chương trình tại chức hoặc trong các trường đào tạo của Đảng Cộng sản. Trong số 250 thành viên của ủy ban chấp hành đang có địa vị của đảng cộng sản ở các tỉnh, một nhóm ưu tú bao gồm cả bí thư và chủ tịch tỉnh, đã có đến 60 vị có bằng tiến sĩ.

Tellingly, only ten of them completed their doctoral studies before becoming government officials. The rest received their doctorates (mostly in economics, management, law, and industrial engineering) through part-time programs while performing their duties as busy government officials. One managed to complete his degree in a mere 21 months, an improbable feat, given that course work alone, without the dissertation, normally requires at least two years in most countries’ doctoral programs. If so many senior Chinese officials openly flaunt fraudulent or dubious academic degrees without consequences, one can imagine how widespread other forms of corruption must be.

Đáng chú ý là, chỉ có 10 trong số họ đã hoàn thành nghiên cứu tiến sĩ của họ trước khi trở thành quan chức chính phủ. Phần còn lại đã nhận được học vị tiến sĩ của họ (chủ yếu là kinh tế, quản lý, pháp luật, và kỹ thuật công nghiệp) thông qua các chương trình bán thời gian trong khi đượng nhiệm chức vụ của mình như là một quan chức chính phủ bận rộn. Họ đã xoay sở để hoàn thành bằng cấp của mình chỉ trong 21 tháng, một thành tích không tin nổi, thời gian cho quá trình học thôi mà chưa tính thời gia làm luận án thông thường đã cần ít nhất hai năm trong chương trình lý thuyết cho tiến sĩ của hầu hết các nước. Nếu rất nhiều quan chức cấp cao Trung Hoa công khai khoe bằng cấp gian lận hoặc không đáng tin cậy mà không bị hậu quả gì, thì người ta có thể hiểu được là vì sao mà tham nhũng lan tràn đến thế.

Another common measure used to judge a Chinese official’s “merit” is his ability to deliver economic growth. On the surface, this may appear to be an objective yardstick. In reality, GDP growth is as malleable as an official’s academic credentials.

Một thước đo khác phổ biến được sử dụng để đánh giá "công đức" của một quan chức Trung Hoa là khả năng làm ra tốc độ tăng trưởng kinh tế của ông ta. Về bề nổi của vấn đề, điều này có thể như là một thước đo khách quan. Trong thực tế, tăng trưởng GDP cũng dễ dàng nhào nặn như các thông tin về học vấn của một quan chức.

Inflating local growth numbers is so endemic that reported provincial GDP growth data, when added up, are always higher than the national growth data, a mathematical impossibility. And, even when they do not doctor the numbers, local officials can game the system in another way.

Những con số tăng trưởng ở địa phương đang lạm phát là tình hình bệnh dịch cố hữu được báo cáo trong dữ liệu tăng trưởng GDP của các tỉnh, khi được cộng lại, nó luôn cao hơn so với các dữ liệu tăng trưởng quốc gia, một con số phi toán học. Và, ngay cả khi họ không làm biến hóa những con số thì, các quan chức địa phương có trò chơi hệ thống theo cách khác.

Because of their relatively short tenure in one position before promotion (less than three years, on average, for local mayors), Chinese officials are under enormous pressure to demonstrate their ability to produce economic results quickly. One sure way of doing so is to use financial leverage, typically by selling land or using land as collateral to borrow large sums of money from often-obliging state-owned banks, to finance massive infrastructure projects, as Bo did in Chongqing.

Bởi vì nhiệm kỳ tương đối ngắn khi nắm giữ một vị trí để chờ thăng chức (trung bình, ít hơn ba năm, đối với một thị trưởng địa phương), các quan chức Trung Hoa đang chịu áp lực rất lớn để chứng minh khả năng của họ trong việc tạo ra hiệu quả kinh tế một cách nhanh chóng. Một cách chắc chắn để làm được như vậy là phải sử dụng đòn bẩy tài chính, thông thường bằng cách bán đất hoặc sử dụng đất làm tài sản thế chấp để vay một số tiền lớn từ ngân hàng nhà nước theo kiểu cưỡng bức ban ơn, để tài trợ cho các dự án cơ sở hạ tầng lớn, như họ Bạc đã làm ở Trùng Khánh.


The result is promotion for such officials, because they have delivered quick GDP growth. But the economic and social costs are very high. Local governments are saddled with a mountain of debt and wasted investments, banks accumulate risky loans, and farmers lose their land.

Kết quả là có sự thăng chức đối với những cán bộ đó, bởi vì họ đã nhanh chóng tạo ra tăng trưởng GDP. Tuy nhiên, những chi phí kinh tế và xã hội lại rất cao. Những chính quyền địa phương đang gánh một núi nợ và các khoản đầu tư lãng phí, các ngân hàng tích lũy các khoản vay rủi ro, và nông dân bị mất đất.

Worse, as competition for promotion within the Chinese bureaucracy has escalated, even fake academic credentials and GDP growth records have become insufficient to advance one’s career. What increasingly determines an official’s prospects for promotion is his guanxi, or connections.

Tệ hơn nữa, vì cạnh tranh cho thăng quan trong bộ máy quan liêu Trung Hoa đã leo thang, thậm chí giả mạo các bằng cấp và hồ sơ tăng trưởng GDP đã trở nên không đủ cho việc thúc đẩy sự nghiệp của một con người. Cái mà ngày càng xác định triển vọng của một quan chức cho việc tiến thân là guanxi*, hoặc bè phái của họ.


(một cách chơi chữ tiếng Hoa sang tiếng Anh của tác giả: guanxi: 关系 có nghĩa là quan hệ hoặc thân thế)

Based on surveys of local officials, patronage, not merit, has become the most critical factor in the appointment process. For those without guanxi, the only recourse is to purchase appointments and promotions through bribes. In the Chinese parlance, the practice is called maiguan, literally “buying office.” The official Chinese press is full of corruption scandals of this type.

Dựa trên các cuộc điều tra sự bảo trợ của các quan chức địa phương, thân thế, không phải công đức, đã trở thành yếu tố quan trọng nhất trong quá trình bổ nhiệm. Đối với những người không có thân thế, cách duy nhất là để mua những sự bổ nhiệm và những sự tiến thân thông qua hối lộ. Trong cách nói của Trung Hoa, việc này được gọi là mại quan*, nghĩa là "mua quan bán chức". Báo chí chính thức của Trung Hoa có đầy đủ các vụ bê bối tham nhũng của các loại này.


*(một cách chơi chữ khác phiên âm tiếng Hoa ra thành chữ La tinh là: maiguan: 卖官: mua quan bán chức)

Given such systemic debasement of merit, few Chinese citizens believe that they are governed by the best and the brightest. But astonishingly, the myth of a Chinese meritocracy remains very much alive among Westerners who have encountered impressively credentialed officials like Bo. The time has come to bury it.

Do sự làm mất phẩm cách công đức của cán bộ một cách có hệ thống như vậy, nên công dân Trung Hoa bị lừa để tin rằng họ được quản lý  bởi những thành phần tốt nhất và sáng giá nhất. Nhưng đáng ngạc nhiên là, huyền thoại của một chế độ sử dụng hiền tài của Trung Hoa vẫn còn sống động trong tâm trí của những người phương Tây đã gặp các quan chức ấn tượng như họ Bạc. Thời điểm chôn vùi nó đã đến.



Minxin Pei là Giáo sư về Chính phủ học tại Đại học Claremont McKenna College.


Translated by BSHH


http://www.project-syndicate.org/commentary/the-myth-of-chinese-meritocracy

No comments:

Post a Comment

your comment - ý kiến của bạn