MENU

BILINGUAL BLOG – BLOG SONG NGỮ ANH VIỆT SHARE KNOWLEGE AND IMPROVE LANGUAGE

--------------------------- TÌM KIẾM TRÊN BLOG NÀY BẰNG GOOGLE SEARCH ----------------------------

TXT-TO-SPEECH – PHẦN MỀM ĐỌC VĂN BẢN

Click phải, chọn open link in New tab, chọn ngôn ngữ trên giao diện mới, dán văn bản vào và Click SAY – văn bản sẽ được đọc với các thứ tiếng theo hai giọng nam và nữ (chọn male/female)

- HOME - VỀ TRANG ĐẦU

CONN'S CURENT THERAPY 2016 - ANH-VIỆT

150 ECG - 150 ĐTĐ - HAMPTON - 4th ED.

VISUAL DIAGNOSIS IN THE NEWBORN

Wednesday, May 16, 2012

China's censorship can never defeat the internet Kiểm duyệt Trung Quốc không thể đánh bại Internet




China's censorship can never defeat the internet

Kiểm duyệt Trung Quốc không thể đánh bại Internet

Ai Weiwei
Ngải Vị Vị

It is interesting to pick one's way through the obstacles of censorship, but freedom can't be stopped in the internet age

Thật thú vị khi phải luồn lách qua những trở ngại của kiểm duyệt, nhưng tự do không thể bị ngăn chặn trong thời đại internet
Chairman Mao used to say: "As communists we gain control with the power of the gun and maintain control with the power of the pen." You can see propaganda and the control of ideology as an authoritarian society's most important task. Before the internet, all people could do was watch TV or read the People's Daily. They would carefully read between the lines to see what had happened. Now it is very different. The papers try to talk about things, but even before they appear, everyone has talked about it on the internet.


Mao Chủ tịch thường nói: "Những người cộng sản chúng ta nắm được chính quyền nhờ sức mạnh của súng và duy trì chính quyền nhờ sức mạnh của ngòi bút". Từ đấy ta có thể thấy tuyên truyền và kiểm soát tư tưởng chính trị là nhiệm vụ quan trọng nhất của xã hội chuyên chế. Trước khi internet ra đời, mọi người đều chỉ biết xem truyền hình hay đọc báo Nhân dân. Họ thường đọc giữa các dòng chữ để cố suy đoán chính xác sự tình. Còn bây giờ thì khác. Báo chí vẫn cố gắng đề cập đến thời sự, nhưng ngay cả trước khi tin tức xuất hiện trên mặt báo, mọi người đã bàn tán về nó trên mạng.


I still think Gorbachev's revolution in Russia – glasnost – was more important. Openness and transparency are the only way to limit these dark powers. Chinese citizens have never had the right to really express their opinions; in the constitution it says you can, but in the real world it is more dangerous. In the west people think it's a right they're born with. Here it's a right given by the government, and one that's not really practised.


Tôi vẫn nghĩ cuộc cách mạng của Gorbachev tại Nga - Glasnot- quan trọng hơn. Cởi mở và minh bạch là cách duy nhất để hạn chế những thế lực đen tối này. Công dân Trung Quốc từ trước đến nay không bao giờ có quyền thể hiện trung thực quan điểm của mình; trong hiến pháp khẳng định ta có thể, nhưng trong đời thực lại nguy hiểm hơn nhiều. Ở Phương Tây người ta coi đấy là quyền họ tự nhiên được hưởng khi chào đời. Còn ở đây quyền ấy do chính phủ ban phát, nhưng lại là quyền người dân thực sự không được dùng đến.


Even though we had reform and opening, "opening" didn't mean "openness"; it meant opening the door to the west. It was more practical than ideological. At the very beginning, nobody – even in the west – could predict the internet would have so much to do with freedom of speech and that social media would develop in the way it has. They just understood it was a more efficient, fast and powerful means of communication.


Mặc dù chúng tôi đã thực hiện cải cách và mở cửa, nhưng "mở cửa" không có nghĩa là "cởi mở"; mở cửa nghĩa là mở cửa ra với Phương Tây. Biện pháp này xuất phát từ thực tế hơn là từ tư tưởng chính trị. Ngay từ đầu, không ai- ngay cả tại Phương Tây- có thể tiên đoán được internet sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tự do ngôn luận và các mạng xã hội sẽ phát triễn như hiện nay. Họ chỉ hiểu internet là phương tiện giao tiếp hiệu quả hơn, nhanh chóng hơn và tốt hơn rất nhiều.


But since we got the net and could write blogs – and now microblogs – people have started to share ideas, and a new sense of freedom has arisen. Of course, it varies from silly posts about what you've had for breakfast to serious discussions of the news but, either way, people are learning how to exercise their own rights. It is a unique, treasured moment. People have started to feel the breeze. The internet is a wild land with its own games, languages and gestures through which we are starting to share common feelings.


Nhưng kể từ khi chúng tôi có mạng và có thể viết blog- và bây giờ microblog- người ta bắt đầu chia xẻ ý tưởng, và ý thức mới về tự do nảy sinh. Tất nhiên, tự do mới này thật đa dạng từ những bài viết ngu ngơ như buổi sáng ta ăn gì đến những cuộc bàn luận tin tức nghiêm túc, nhưng dù viết gì chăng nữa, người ta vẫn đang học cách thực thi quyền của mình. Đây là thời điểm độc đáo, rất quý giá. Người ta bắt đầu cảm nhận làn gió mới. Internet là miền đất hoang dã, nơi có luật chơi, ngôn ngữ, phong cách riêng biệt, qua đó chúng tôi bắt đầu chia xẻ tâm tư chung.


But the government cannot give up control. It blocks major internet platforms – such as Twitter and Facebook – because it is afraid of free discussion. And it deletes information. The government computer has one button: delete.

Nhưng chính quyền không thể nào từ bỏ sự kiểm soát. Chính quyền ngăn chặn các diễn đàn internet chính như Twitter và Facebook vì sợ tự do thảo luận. Cho nên chính quyền xóa thông tin. Máy tính của chính quyền chỉ có một nút: xóa.

But censorship by itself doesn't work. It is, as Mao said, about the pen and the gun. At midnight they can come into your room and take you away. They can put a black hood on you, take you to a secret place and interrogate you, trying to stop what you're doing. They threaten people, your family, saying: "Your children won't find jobs."

Nhưng tự thân kiểm duyệt không có kết quả. Như Mao nói phải cần có cả ngòi bút và súng. Thế là nửa đêm họ có thể xông vào phòng ta bắt ta đi. Họ có thể trùm đầu ta kín mít, giải ta đi đến nơi bí mật để tra hỏi, hòng mong chặn đứng điều ta đang làm. Họ còn đe dọa, người thân, gia đình ta khi nói: "Con cái các người sẽ không tìm được việc làm."

Yet, at the same time the government talks about how to make national culture strong and creative. Of course, if a person has never had the right to choose their information, freely associate with any kind of ideology, and develop an individual character with some passion and imagination – how can they become creative? It is against human nature. If you are against every essential value of individualism and independent thinking, and the willingness to take risks and bear consequences, and have a sense of responsibility – what kind of creativity do you expect?

Tuy nhiên, đồng thời chính quyền lại bàn về cách thức làm cho nền văn hóa dân tộc mạnh và sáng tạo. Dĩ nhiên, nếu con người không bao giờ có quyền chọn lựa thông tin cho mình, không bao giờ được tự do tán đồng bất kỳ tư tưởng chính trị nào, và không được tự do phát triễn tính cách cá nhân bằng niềm đam mê và trí tưởng tượng riêng - thì làm sao họ có thể trở nên sáng tạo? Điều này không phù hợp với bản chất con người. Nếu ta chống lại mọi giá trị cơ bản của chủ nghĩa cá nhân và tư duy độc lập, và sự sẵn sàng chấp nhận rủi ro và gánh chịu hậu quả, và có ý thức trách nhiệm- sự sáng tạo gì ta mong đợi ở đây?


It's putting this nation far behind in the world's competition in the coming decades. You can't create generations just to labour at Foxconn. Everyone wants an iPhone, but it would be impossible to design an iPhone in China because it's not a product; it's an understanding of human nature.

Thực tế sẽ khiến quốc gia này tụt hậu xa trong cuộc cạnh tranh toàn cầu vào những thập niên tới. Ta không thể tạo ra những thế hệ chỉ biết lao động ở Foxconn. Mọi người đều muốn có iPhone, nhưng không thể nào chế tạo iPhone ở Trung Quốc vì nó không phải là một sản phẩm; nó là sự am hiểu về bản chất con người.


But without censorship, I think it would be much less interesting. Trying to find possibilities through the difficulties can make life more interesting. I often see my cats put their toys in an area littered with obstacles, and their play becomes interesting and dramatic.

Nhưng nếu không có kiểm duyệt, tôi nghĩ cuộc đời sẽ mất đi nhiều thú vị. Cuộc đời thêm thú vị hơn khi ta cố gắng tìm mọi cách để vượt qua bao khó khăn. Tôi thường thấy lũ mèo của tôi đặt đồ chơi của chúng ở nơi đầy những vật cản, nhờ thế cuộc chơi của chúng trở nên thú vị và hấp dẫn.


Censorship is saying: "I'm the one who says the last sentence. Whatever you say, the conclusion is mine." But the internet is like a tree that is growing. The people will always have the last word – even if someone has a very weak, quiet voice. Such power will collapse because of a whisper.


Kiểm duyệt tuyên bố: "Ta là người nói câu cuối cùng. Ngươi nói gì thì mặc ngươi, kết luận là của ta." Nhưng internet giống như cây đang lớn. Mọi người sẽ luôn luôn có tiếng nói sau cùng - dù tiếng nói của họ rất yếu, rất nhỏ. Quyền lực kiểm duyệt sẽ sụp đổ vì một lời nói thầm.


When I was young I became rebellious. My hair got longer and, right before I was about to cut it, my parents said: "Cut your hair: it's too long". So then I thought I would keep it for a while, and it became very long. A whole generation of young people are like that now – different from the values of their parents, who just wanted to survive and make money.


Khi tôi còn trẻ tính tình tôi ương ngạnh. Khi tóc tôi mọc dài, và ngay lúc tôi định cắt tóc thì cha mẹ tôi bảo "Cắt tóc đi con; tóc dài quá rồi." Nghe trách thế tôi nghĩ tôi sẽ càng để tóc dài thêm, cuối cùng tóc mọc quá dài. Toàn bộ thế hệ trẻ hiện nay đều giống như thế- khác với các giá trị của cha mẹ họ, những người chỉ muốn tồn tại để kiếm tiền.


China may seem quite successful in its controls, but it has only raised the water level. It's like building a dam: it thinks there is more water so it will build it higher. But every drop of water is still in there. It doesn't understand how to let the pressure out. It builds up a way to maintain control and push the problem to the next generation.


Trung Quốc tưởng chừng như có thể thành công trong nỗ lực kiểm soát ngôn luận, nhưng thật ra chỉ tăng mực nước lên. Giống như việc xây đập: cứ tưởng có nhiều nước hơn nên xây đập càng cao. Nhưng mỗi giọt nước trong đập vẫn còn đó. Họ không biết cách xả áp lực. Nên áp lực cứ tăng dần lên theo cách họ duy trì sự kiểm soát rồi họ cuối cùng đùn đẩy vấn đề cho thế hệ kế tiếp.


It still hasn't come to the moment that it will collapse. That makes a lot of other states admire its technology and methods. But in the long run, its leaders must understand it's not possible for them to control the internet unless they shut it off – and they can't live with the consequences of that. The internet is uncontrollable. And if the internet is uncontrollable, freedom will win. It's as simple as that.

Thời điểm chế độ sụp đổ vẫn chưa đến. Cho nên nhiều nước khác vẫn còn khâm phục kỹ thuật cùng phương pháp kiểm soát của họ. Nhưng về lâu dài, những nhà lãnh đạo của chế độ phải hiểu họ không thể nào kiểm soát internet chỉ trừ phi họ dẹp hẳn nó- nhưng họ không thể sống với hậu quả của quyết định như thế. Internet nằm ngoài mọi sự kiểm soát. Cho nên nếu internet không thể nào kiểm soát được thì tự do nhất định thắng. Đơn giản là như thế.


Trần Quốc Việt


http://www.guardian.co.uk/commentisfree/libertycentral/2012/apr/16/china-censorship-internet-freedom

No comments:

Post a Comment

your comment - ý kiến của bạn