MENU

BILINGUAL BLOG – BLOG SONG NGỮ ANH VIỆT SHARE KNOWLEGE AND IMPROVE LANGUAGE

--------------------------- TÌM KIẾM TRÊN BLOG NÀY BẰNG GOOGLE SEARCH ----------------------------

TXT-TO-SPEECH – PHẦN MỀM ĐỌC VĂN BẢN

Click phải, chọn open link in New tab, chọn ngôn ngữ trên giao diện mới, dán văn bản vào và Click SAY – văn bản sẽ được đọc với các thứ tiếng theo hai giọng nam và nữ (chọn male/female)

- HOME - VỀ TRANG ĐẦU

CONN'S CURENT THERAPY 2016 - ANH-VIỆT

150 ECG - 150 ĐTĐ - HAMPTON - 4th ED.

VISUAL DIAGNOSIS IN THE NEWBORN

Saturday, August 27, 2011

Why China’s leaders respond to nimbyism Vì sao lãnh đạo Trung Quốc phải đáp ứng chủ nghĩa lợi ích cục bộ



Protesters held signs including “Say no to PX, give me back Dalian” in Dalian, China, on Sunday. “PX” refers to paraxylene.
Why China’s leaders respond to nimbyism
Vì sao lãnh đạo Trung Quốc phải đáp ứng chủ nghĩa lợi ích cục bộ
By Jamil Anderlini in Beijing
17-08-2011
Jamil Anderlini
17-08-2011


The sight of tens of thousands of ordinary Chinese citizens peacefully marching through the coastal city of Dalian on Sunday must have sent shivers up the spines of China’s leaders.
Cảnh tượng hàng chục ngàn dân thường Trung Quốc diễu hành một cách ôn hòa xuyên qua thành phố ven biển Ðại Liên vào ngày Chủ Nhật chắc đã khiến giới lãnh đạo Trung Quốc rùng mình, lạnh cột sống.
The protesters were demanding the government remove a toxic chemical plant from reclaimed land on the waterfront just 20km from downtown Dalian.
Within hours officials had pledged to close the Rmb9.5bn ($1.5bn) project and shift it elsewhere.
Những ngưỡi biểu tình đòi chính quyền phải dời khu nhà máy hóa chất độc hại ra khỏi vùng đất hoang ngoài khu cảng, chỉ cách trung tâm thành phố Ðại Liên 20 km. Trong vòng mấy tiếng đồng hồ các quan chức phải cam kết đóng dự án trị giá 1.5 tỷ đô la và chuyển nó đi chỗ khác.


It was the epitome of nimbyism – the “not in my back yard” mentality of middle classes everywhere – and most protesters dispersed when they heard the toxic factory would be shifted to someone else’s back yard instead.
Ðó là bản tóm lược của cái gọi là “chủ nghĩa lợi ích cục bộ”, nimbyism, một thuật ngữ mới viết tắt của “không được ở trong sân sau nhà tôi” (NIMBY: Not In My Back Yard) tâm lý trong tầng lớp trung lưu ở khắp mọi nơi. Hầu như đa số những người biểu tình đã giải tán khi họ nghe rằng cái nhà máy độc hại đó sẽ bị chuyển tới ‘sân sau‘ của ai đó.


This was also not the first demonstration of its kind in China.
Ðây không phải là lần biểu tình đầu tiên kiểu này xảy ra ở Trung Quốc.
Plans to build a factory making the same chemical – paraxylene, which is used in paints and plastics and is fatal to humans exposed to it for extended periods – were abandoned in the southern city of Xiamen a few years ago after similar protests there.
In Shanghai, plans to extend a high-speed magnetic levitation train through the city centre were cancelled after large crowds gathered for similar loosely organized protests in 2007.
Các kế hoạch xây dựng nhà máy chế tạo cùng loại hoá chất – paraxyelene là hóa chất dùng trong sản phẩm sơn và nhựa, gây nguy hiểm đến tính mạng cho những ai tiếp xúc với nó trong một khoảng thời gian kéo dài – cũng đã bị hủy bỏ ở thành phố miền nam Hạ Môn vài năm trước đây sau những cuộc biểu tình tương tự ở đó. 
Ở Thượng Hải, kế hoạch mở rộng đường tàu cao tốc trên cao, xuyên qua trung tâm thành phố cũng đã bị hủy bỏ, sau khi nhiều đám đông lớn tập hợp thành các cuộc biểu tình có tổ chức lỏng lẻo, tương tự như năm 2007.


But the fact the government capitulated so quickly and so fully in Dalian shows a growing concern that such localised protests over specific issues could morph into something more challenging to the political status quo.
Tuy vậy, sự kiện chính quyền khuất phục một cách nhanh chóng và hoàn toàn như vậy ở Ðại Liên cho thấy, một sự gia tăng lo ngại [trong giới lãnh đạo của Trung Quốc], rằng các cuộc biểu tình phản đối những vấn đề cụ thể ở các địa phương như thế, có thể kích động thành điều gì đó thách thức hơn đối với nguyên trạng chính trị hiện nay.


What must be especially worrying for Chinese policymakers is the credibility such protests lend to the theory that authoritarian societies inevitably start to democratise when they achieve per capita gross domestic product of $5,000-$6,000.
Ðiều đã khiến các nhà hoạch định chính sách Trung Quốc đặc biệt lo sợ các cuộc biểu tình như thế sẽ nâng cao uy tín cho lý thuyết: các xã hội toàn trị không thể nào tránh khỏi quá trình dân chủ hóa, một khi các xã hội đó đạt đến mức thu nhập trung bình trên mỗi đầu người khoảng 5.000 – 6.000 đô la.


In 2010, China’s per capita GDP was about $4,660 at current exchange rates, but in purchasing power terms China has already passed the point where democratisation becomes likely.
Trong năm 2010, thu nhập trung bình của mỗi người Trung Quốc khoảng 4.660 đô theo tỷ giá trao đổi, nhưng nếu theo sức mua sắm thì Trung Quốc đã vượt khỏi điểm để dân chủ hóa trở nên dễ xảy ra.


The Communist party has long rejected this theory on the grounds of Chinese exceptionalism, and many of the idea’s chief opponents abroad have debunked it and held up China and its lack of democracy as their main exhibit.
Ðảng Cộng sản đã bác bỏ lý thuyết này từ lâu, dựa trên các cơ sở đặc thù ở Trung Quốc. Nhiều ý kiến chủ yếu chống lại ý tưởng đó ở nước ngoài cũng đã phản bác lý thuyết đó, viện dẫn trường hợp Trung Quốc và sự thiếu dân chủ của nó như là bằng chứng cho lập luận của họ.


But another theory, put forward by Paul Collier, an Oxford university economist and author of Wars, Guns and Votes, suggests that a more challenging future may be in store.
Nhưng một lý thuyết khác được đưa ra bởi ông Paul Collier, một nhà kinh tế học của Ðại học Oxford và là tác giả của tác phẩm “Chiến tranh, Súng đạn và Phiếu bầu“, cho rằng, một tương lai thách thức hơn có thể đã xuất hiện.


After examining data from almost every country since 1960, Prof Collier found that, above a certain income threshold, democratic countries became less prone to political unrest as they get richer.
Sau khi nghiên cứu các số liệu hầu như của tất cả các nước từ năm 1960, Giáo sư Collier đã phát hiện ra rằng trên một mức ngưỡng thu nhập [trung bình đầu người] nào đó, các nước dân chủ sẽ trở nên kém thiên về tình trạng bất ổn chính trị khi các nước đó trở nên càng giàu có hơn.


No real surprise there.
But what Prof Collier’s research also found is that autocracies actually suffered more political unrest as they got richer.
He put the threshold at about $2,700 per capita GDP.
Chẳng có gì đáng ngạc nhiên ở đây cả.
Tuy vậy điều mà giáo sư Collier cũng phát hiện ra là trên thực tế các chế độ chuyên chế chịu nhiều bất ổn chính trị hơn một khi các nước trở đó nên giàu có hơn.
Ông ấy đưa ra cái ngưỡng đó là 2.700 đô la thu nhập trung bình đầu người.


If he is correct, China’s continued rapid growth makes it increasingly prone to political unrest.
Unofficial statistics published by a respected Chinese academic this year show that “mass incidents” – riots, protests, strikes and the like – roughly doubled in the past five years, to about 180,000 incidents last year, even as the economy boomed.
Nếu ông ấy đúng, sự tăng trưởng nhanh chóng của Trung Quốc sẽ càng làm cho nó trở nên bất ổn chính trị hơn nữa.
Các thống kê không chính thức được một học giả đáng kính của Trung Quốc công bố trong năm nay, cho thấy rằng “các vụ bạo động của quần chúng” – các cuộc nổi loạn, biểu tình, bãi công và tương tự – đã tăng gần gấp đôi trong vòng 5 năm qua, khoảng 180.000 vụ trong năm ngoái, ngay cả khi kinh tế tăng mạnh.


Much of the legitimacy of the Communist party today derives from its ability to deliver rapid economic growth.
But, if Prof Collier is right, this short-term fixation on GDP could be sowing the seeds of future trouble.
Step back and think about the Dalian chemical plant for a moment.
Phần lớn, tính chính đáng của Đảng Cộng sản ngày nay bắt nguồn từ khả năng đem lại sự tăng trưởng kinh tế nhanh chóng.
Thế nhưng, nếu Giáo sư Collier đúng, thì sự tập trung ngắn hạn vào tăng trưởng GDP cũng có thể đã gieo mầm cho những phiền toái tương lai.
Hãy quay lại và suy nghĩ một chút đến khu nhà máy hóa chất ở Ðại Liên.


When the city’s residents were poorer and their main concern was ensuring they had enough to eat, they undoubtedly welcomed the economic boost and jobs that a new chemical plant brought to their city.
Khi các cư dân của thành phố còn nghèo hơn và mối bận tâm chính của họ là bảo đảm cho họ đủ ăn, không nghi ngờ gì nữa [lúc bấy giờ] họ đã hoan hô đón chào sự thúc đẩy kinh tế và công ăn việc làm mà nhà máy hóa chất có thể đem lại cho thành phố.


But now that most of Dalian’s citizens have enough to eat, they can afford to worry about their children being poisoned if a freak accident were to cause a leak – as almost happened last week when a tropical storm threatened to wash the plant away.
This trend is borne out across China: greater wealth has empowered people to take a stronger stand for their rights.
Nhưng giờ đây, đa số cư dân Ðại Liên đã đủ ăn, họ có thể đủ khả năng để lo cho con em của họ có thể bị ngộ độc nếu một tai nạn quái quỉ nào đó có thể gây ra rò rỉ, là việc hồi tuần trước, hầu như suýt nữa đã xảy ra, khi một cơn bão nhiệt đới đe dọa cuốn phăng nhà máy. Xu hướng này đã nảy sinh trên toàn cõi Trung Hoa: sự giàu có hơn cho phép dân chúng đóng vai trò mạnh mẽ hơn đối với việc bảo đảm các quyền lợi của họ.


“It’s a Catch 22 situation for the government because it recognizes in the short term that growth is the only way to keep the lid on things. But, each year, that growth means the problem gets harder,” Prof Collier says. “This was also the message of Tunisia. The Arab uprising broke out in the most economically successful model autocracy in Africa.”
And that comparison is why China’s rulers will be worried by what they saw in Dalian on Sunday
“Ðó là tình huống gay go khó xử của chính quyền, bởi vì chính quyền nhận ra rằng trong giai đoạn ngắn hạn, tăng trưởng là cách duy nhất để duy trì sự kiểm soát về mọi mặt. Tuy nhiên, mỗi năm trôi qua, sự tăng trưởng đó cũng có là nghĩa là, vấn đề càng trở nên khó [giải quyết] hơn“. Giáo sư Collier nói: “Ðó cũng là thông điệp của Tunisia. Phong trào nổi dậy Ả Rập đã bùng nổ ở ngay chính mô hình chuyên chế thành công nhất về mặt kinh tế ở Châu Phi”.


Và sự so sánh đó là điều khiến các nhà cầm quyền Trung Quốc sẽ phải lo sợ, bởi những cảnh tượng mà họ đã nhìn thấy ở Ðại Liên hôm Chủ Nhật vừa qua.
Nimbyism: (not-in-my-backyard) the practice of objecting to something that will affect one or take place in one's locality.
Translated by Nguyen Trung Duong




More than 12,000 people demonstrated in the city of Dalian in Liaoning Province on Sunday, demanding the relocation of a petrochemical plant following a toxic chemical spill scare last Monday. Chinese authorities clamped down right away and ordered the chemical plant to stop operation immediately. Here's more.
Hơn 12.000 người đã biểu tình tại thành phố Đại Liên ở tỉnh Liêu Ninh vào ngày Chủ nhật, yêu cầu di chuyển của một nhà máy hóa dầu sau khi lo sợ một vụ tràn hóa chất độc hại thứ hai tuần trước. Các nhà chức trách Trung Quốc ngay lập tức ra lệnh cho nhà máy hóa chất ngừng hoạt động ngay lập tức. Sau đây là tin chi tiết.
About 12,000 residents in northeast China's coastal city of Dalian took to the streets on Sunday, protesting against a petrochemical plant that had a toxic chemical spill one week ago.
Khoảng 12.000 cư dân trong thành phố ven biển phía đông bắc của Trung Quốc Đại Liên đã xuống đường vào ngày Chủ nhật, phản đối chống lại một nhà máy hóa dầu đã có một vụ tràn hóa chất độc hại cách đây một tuần.
The demonstrators faced a barricade of police with riot equipment outside the office of local authorities—demanding a relocation of the Fujia Chemical Plant.
The plant makes paraxylene, called PX in short—a toxic petrochemical used in polyester. PX can cause eye, nose, and throat irritation, while continual exposure can cause death.
Những người biểu tình, đối mặt với một rào chắn của cảnh sát với các thiết bị chống bạo động bên ngoài văn phòng của chính quyền địa phương, đã yêu cầu di dời Nhà máy Hóa chất Fujia. Nhà máy tạo ra chất paraxylene, gọi tắt PX, một chất hóa dầu độc hại sử dụng trong chế tạo polyester. PX có thể gây kích thích mắt, mũi, họng, và nếu tiếp xúc liên tục có thể gây tử vong.
Last Monday, Dalian residents had to flee from their homes when typhoon Muifa lashed out at China's northeast coast, bursting a dyke that protects the factory.
Thứ Hai tuần trước, cư dân Đại Liên đã phải chạy trốn khỏi nhà khi bão Muifa đã tràn vào bờ biển phía đông bắc của Trung Quốc, làm vỡ con đê bảo vệ nhà máy.
According to the Chinese state-run Xinhua News Agency, Chinese authorities repaired the dyke. But, the incident sparked fears of leaks from the coastal factory. It fueled public resentment and triggered Sunday's demonstration that called for the plant to be shut down and moved.
Theo Cơ quan truyền thông nhà nước Trung Quốc Tân Hoa Xã, chính quyền Trung Quốc đã sửa chữa con đê. Tuy nhiên, sự cố này đã gây ra lo ngại về rò rỉ từ nhà máy ven biển này. Nó thúc đẩy sự phản đối của công chúng và gây ra cuộc biểu tình hôm Chủ Nhật kêu gọi phải đóng cửa và di chuyển nhà máy.
Calls on the Weibo micro blogging site and messages on QQ—an instant messaging network—incited residents to participate in the Sunday protest.
Still photographs showed people holding up banners with skulls, bombs, and slogans that read, "Give us back our beautiful ancestral home."
Các cuộc gọi trên các trang blog Weibo và tin nhắn trên QQ, một mạng tin nhắn tức thời đã kích động người dân tham gia vào cuộc biểu tình hôm chủ nhật. Ngòai ra, còn có bức ảnh cho thấy người cầm biểu ngữ vẽ sọ người, bom, và khẩu hiệu "Hãy trả lại chúng tôi mái nhà xinh đẹp của tổ tiên của chúng tôi."


Some minor scuffles broke out but there was no report of injuries. The demonstrators chanted "Fujia, get out!"—Showing no sign of the protest ending quickly.
Một số cuộc ẩu đả nhỏ xảy ra nhưng không có báo cáo về thương tích. Những người biểu tình hô vang "Fujia, cút đi!" cho thấy không có dấu hiệu rằng cuộc biểu tình sẽ kết thúc nhanh chóng.
On Sunday, Chinese authorities ordered the plant to stop operation immediately.
According to the state-run Xinhua News Agency, a senior Dalian official tried to calm down the crowd by (quote) "promising to move the polluting project out of the city."
Vào chủ nhật, nhà chức trách Trung Quốc đã yêu cầu nhà máy ngừng hoạt động ngay lập tức.
Theo Tân Hoa Xã, một quan chức cấp cao của Đại Liên đã cố gắng trấn an đám đông khi nói "tôi hứa sẽ di dời các dự án gây ô nhiễm môi trường ra khỏi thành phố."
Sunday's outburst of anger is symbolic of the rising tide of public discontent with Chinese authorities.
Public distrust of the regime intensified following a report that the Fujia plant may be allowed to operate illegally—months before it gets a mandatory environmental approval.
Cơn bột phát tức giận nổ ra hôm Chủ Nhật là biểu tượng của làn sóng tăng của công chúng bất mãn với chính quyền Trung Quốc.
Sự mất lòng tin của công chúng vào chế độ tăng lên sau một báo cáo nói rằng nhà máy Fujia có thể được phép hoạt động bất hợp pháp nhiều tháng trước khi nó được chấp thuận bắt buộc về tác động môi trường.




The Internal Political Situation In China Tình hình chính trị trong nội bộ Trung Quốc


The Internal Political Situation In China
Tình hình chính trị trong nội bộ Trung Quốc
B. RAMAN
B. RAMAN

1. An editorial published on October 15,2010, by the Communist Party controlled “Global Times” said:“China has changed a lot. In the future it will continue to adopt gradualism to bring about changes. No force can compel the nation to change what cannot be changed at the moment….. The Chinese cherish stability. They don’t want to let a radical revolution overwhelm current reforms. In respect to reforming the political system, China needs political wisdom and constant drive. It doesn’t need to rush its fences.”
1- Một bài xã luận được công bố vào ngày 15 tháng 2010 trên Thời báo Hoàn Cầu (Global Times) do Đảng Cộng sản TQ kiểm soát cho biết: "Trung Quốc đã thay đổi rất nhiều. Trong tương lai nó sẽ áp dụng nhiều phương pháp để tiếp tục mang lại sự thay đổi. Không có quyền lực nào có thể buộc quốc gia này thay đổi những gì không thể thay đổi vào lúc này... Người Trung Quốc yêu mến sự ổn định. Họ không muốn để cho một cuộc cách mạng triệt để lấn át công cuộc cải cách hiện thời. Đối với cải cách hệ thống chính trị, Trung Quốc cần sự khôn ngoan chính trị và nỗ lực không ngừng. Không cần phải vội vàng xô ngã hàng rào của nó."


2. This editorial was published on the eve of the four-day fifth plenary session of the 17th Central Committee of the Chinese Communist Party, which was held at Beijing from October 15 to 18. Even though the main item on the agenda of the session was the approval of the next (12th) Fife-Year Plan, there was considerable speculation in China and abroad that the session might set in motion a programme of political reforms as a follow-up to the economic reforms launched by Deng Xiao-Ping in 1978 and the administrative reforms that followed in 1982.
2. Bài xã luận này được công bố vào đêm trước của phiên họp toàn thể bốn ngày lần thứ năm của Ủy ban Trung ương khóa 17 của Đảng Cộng sản Trung Quốc, được tổ chức tại Bắc Kinh từ ngày 15 đến ngày 18 tháng 10 (2010). Mặc dù chương trình nghị sự chính của kỳ họp là phê duyệt Kế hoạch 5 năm lần thứ 12, tuy nhiên đã có một số suy đoán đáng kể cả ở Trung Quốc và ở nước ngoài rằng phiên họp có thể sắp đặt để vận động một chương trình cải cách chính trị tiếp theo các cải cách kinh tế do ông Đặng Tiểu Bình đưa ra vào năm 1978 và cải cách hành chính tiếp theo hồi năm 1982.


3. The gradual introduction of a free market economy and the equally gradual integration of the Chinese economy with the global economy were the two pillars of the economic reforms. Deng believed that while a centrally controlled economy was necessary during a period of revolutionary war, the continuance of the planned economy after the revolutionary war was over would stand in the way of China’s rise as an economic power. His administrative reforms consisted of streamlining the structure of the Government by reducing the number of Ministries from about a 100 to 61 and providing a fixed tenure for all holders of political office.
3. Việc đưa dần dần nền kinh tế thị trường tự do và hội nhập dần dần nền kinh tế Trung Quốc với nền kinh tế toàn cầu là hai trụ cột của cải cách kinh tế. Đặng Tiểu Bình cho rằng trong khi một nền kinh tế trực thuộc Trung ương kiểm soát là cần thiết trong thời gian chiến tranh cách mạng, sự tồn tại của nền kinh tế kế hoạch sau khi chiến tranh cách mạng đã qua sẽ dừng lại trên đường của sự nổi lên của Trung Quốc như một cường quốc kinh tế. Cải cách hành chính của ông bao gồm tinh giản cơ cấu của Chính phủ bằng cách giảm số lượng của các Bộ từ khoảng 100 xuống 61 và quy định một nhiệm kỳ cố định cho tất cả người nắm giữ chức vụ chính trị.


4. Deng believed that the economic reforms, even if successful, would not be sustainable unless they were built on a carefully constructed foundation of political reforms. In a talk on “The Reform of the Chinese Political System” to the Europe-China Forum in Ireland on September 5, 2003, Professor Liu Ji,Executive President, China Europe International Business School, said as follows : “As China has now adopted a market-based economic system, great changes have to be made to its superstructure, including its political system. Mr. Deng once hit the nail on the head when he stated that without political reform, the economic reform would remain purely superficial, and might even turn out to be a failure.”
4. Ông Đặng tin rằng những cải cách kinh tế, thậm chí nếu thành công, sẽ không được bền vững trừ khi họ được xây dựng trên một nền tảng được xây dựng cẩn thận về cải cách chính trị. Trong một cuộc nói chuyện về “Cải cách của hệ thống chính trị Trung Quốc” tại Diễn đàn châu Âu - Trung Quốc tại Ireland vào ngày 05 Tháng Chín 2003, Giáo sư Liu Ji, Chủ tịch điều hành, Trường kinh doanh quốc tế châu Âu Trung Quốc, cho biết như sau: “Bây giờ Trung Quốc đã thừa nhận một hệ thống kinh tế dựa trên thị trường, thay đổi lớn phải được thực hiện để cấu trúc lại thượng tầng của nó, bao gồm cả hệ thống chính trị của nó. Ông Đặng Tiểu Bình một lần đã nói đúng khi ông nói rằng nếu không có cải cách chính trị, cải cách kinh tế sẽ vẫn hoàn toàn là vẻ bề ngoài hời hợt, và thậm chí có thể xảy ra là một sự thất bại. "


5. Has the time come for launching an ambitious programme of political reforms? If so, what should be the nature of the political reforms to be introduced? What should be the role of the Communist Party in future? These are some of the questions, which were engaging the attention of the political leadership since the 17th National Congress of the Communist Party of China held in October 2007. The debate in the party and in the intellectual circles outside the party focused on the following points:
• The time has come to undertake changes in the political structure, but such changes should not affect the continuity of the functioning of the State and the Party.
• The Party will be the innovator and the driving force of the political re-structuring as it was of the economic re-structuring after 1978.
• The individual freedom of speech will be freedom to criticize constructively and not freedom to promote destabilizing dissidence.
• The introduction of the political reforms will be gradual just as the introduction of the economic reforms were.
5. Đã đến thời điểm cho ra mắt một chương trình đầy tham vọng về cải cách chính trị? Nếu vậy, những gì sẽ là bản chất của cải cách chính trị sẽ được đưa ra? Vai trò của Đảng Cộng sản trong tương lai là gì? Đây là một số câu hỏi cuốn hút sự chú ý của các nhà lãnh đạo chính trị kể từ khi Đại hội 17 của Đảng Cộng sản Trung Quốc tổ chức vào tháng Mười năm 2007. Các cuộc tranh luận trong đảng và trong giới trí thức ngoài đảng tập trung vào những điểm sau đây:
- Đã đến lúc thực hiện những thay đổi trong cơ cấu chính trị, nhưng thay đổi đó không ảnh hưởng đến tính liên tục của các chức năng của Nhà nước và Đảng.
- Đảng sẽ là người sáng tạo và động lực của việc cấu trúc lại chính trị như nó đã làm trong việc cấu trúc lại kinh tế sau năm 1978.
- Quyền tự do ngôn luận cá nhân là moi người sẽ được tự do phê bình có tính xây dựng và không tự do thúc đẩy chia rẻ gây bất ổn.
- Việc đưa ra các cải cách chính trị sẽ từ từ cũng giống như việc đã đưa ra các cải cách kinh tế.


6. The report presented by President Hu Jintao, in his capacity as the Party Secretary, to the Congress contained 60 references to the expression “people’s democracy”. This expression also figured repeatedly in the subsequent discussion on the report. Both Deng and Jiang Zemin had spoken of socialist democracy as the basis of the proposed political reforms. To quote Prof. Liu Ji : “Mr. Deng pointed out that “socialism is not able to survive without democracy”, and it is our mission to “build a socialist democratic political system”. Mr. Jiang stated that “we are going to build up a nation based on a socialist democratic political system and the rule of law.” Unquote. Hu and Prime Minister Wen Jiabao spoke of people’s democracy as well as socialist democracy…
6. Báo cáo do Chủ tịch Hồ Cẩm Đào, Tổng Bí thư Đảng đưa ra Đại hội có 60 lần nói đến khái niệm “dân chủ của người dân”. Cụm từ này cũng được nhắc lại nhiều lần trong các cuộc thảo luận sau đó về báo cáo. Cả hai ông Đặng Tiểu Bình và Giang Trạch Dân đã nói về dân chủ xã hội chủ nghĩa làm cơ sở cho các cải cách chính trị. Giáo sư Liu Ji nói: “Ông Đặng Tiểu Bình chỉ ra rằng “chủ nghĩa xã hội không thể tồn tại mà không có dân chủ", và đó là nhiệm vụ của chúng tôi để “xây dựng một hệ thống chính trị dân chủ xã hội chủ nghĩa”. Ông Giang nói rằng “chúng ta sẽ xây dựng một quốc gia dựa trên một hệ thống chính trị dân chủ xã hội chủ nghĩa và pháp quyền”. Ông Hồ Cẩm Đào và Thủ tướng Ôn Gia Bảo cũng đã nói về dân chủ của người dân cũng như nền dân chủ xã hội chủ nghĩa…


7. For China’s progress and stability in the future, political development was as important as economic and social development. That was what Hu sought to underline in his report. What should be the political characteristics of the Chinese State would be decided by the Chinese people through their party in accordance with their genius and experience. It would not be imposed from outside. The Chinese media quoted Yang Guangbin, Professor of the Renmin University of China. as saying: “With more individual freedom, gradual shaping of unique concept of democracy and solid forming of institutional arrangements, China-style democracy is emerging.”
7. Đối với sự tiến bộ của Trung Quốc và sự ổn định trong tương lai, phát triển chính trị cũng quan trọng như phát triển kinh tế và xã hội. Đó là những gì ông Hồ Cẩm Đào đã tìm cách nhấn mạnh trong báo cáo của mình. Những gì là các đặc điểm chính trị của nhà nước Trung Quốc sẽ được quyết định bởi người dân Trung Quốc thông qua Đảng của họ theo quy định của tài năng và kinh nghiệm của họ. Nó sẽ không bị áp đặt từ bên ngoài. Các phương tiện truyền thông Trung Quốc trích dẫn lời Yang Guangbin, Giáo sư Đại học Nhân dân Trung Quốc rằng: "Với sự tự do cá nhân nhiều hơn, dần dần hình thành của khái niệm duy nhất của dân chủ và định hình vững chắc thể chế, dân chủ phù hợp với đặc điểm Trung Quốc đang hiện ra”.


8. Hu drew attention to the following aspects of democracy in Chinese colours: The supremacy of the Constitution and the rule of the law, avoidance of arbitrariness in decision-making and governance, collective leadership through the party tempered by a division of individual responsibilities, democratic centralism moderated by inner party democracy, decisions based on information and intellectual support to the decision-making process, self-management, self-service, self-education and self-oversight. He emphasised that “power must be exercised in the sunshine to ensure that it is exercised correctly”.
8. Ông Hồ Cẩm Đào đã thu hút sự chú ý đến các khía cạnh sau đây về nền dân chủ mang màu sắc Trung Quốc: Các quyền tối cao là Hiến pháp và quy tắc của pháp luật, tránh sự tùy tiện trong việc ra quyết định và quản lý nhà nước, sự lãnh đạo tập thể thông qua Đảng bằng một sự phân chia trách nhiệm cá nhân, chế độ tập trung dân chủ được điều tiết bởi nền dân chủ bên trong, các quyết định dựa trên thông tin và hỗ trợ trí tuệ đối với các quá trình ra quyết định, tự quản, tự phục vụ, tự giáo dục và tự giám sát. Ông nhấn mạnh rằng “quyền lực phải được thực hiện trong ánh nắng mặt trời để đảm bảo rằng nó được thực thi một cách chính xác”.


9. During the Congress, the Chinese Party leaders sought to convey to their own people and to the rest of the world that what one saw in China was not the rule of the few over the many, but the rule of the many through the few. They projected China as a State where decisions were made and power was exercised not in darkness, but in full sunshine.
9. Trong thời gian Đại hội, các nhà lãnh đạo Đảng Trung Quốc đã tìm cách truyền đạt đến người dân của họ và phần còn lại của thế giới rằng một trong những gì đã thấy ở Trung Quốc không phải là quyền lực của thiểu số trong đa số mà là quyền lực của đa số thông qua thiểu số. Họ đã diễn đạt rõ ​​Trung Quốc là một nhà nước nơi các quyết định đã được làm và quyền lực đã được sử dụng không ở trong bóng tối, mà trong ánh nắng mặt trời.


10. It was stated during the discussion on Hu’s report that while China would continue to be a one-party State, the Party should avoid any pretension of a monopoly of wisdom. Non-party intellectuals and technocrats would have an increasing role in policy-formulation and governance. One need not have to be a party member in order to be associated with the Government, but those associated with the Government—whether they were party members or not— must accept party supervision over their functioning.
10. Điều đó đã được nêu trong cuộc thảo luận về báo cáo của ông Hồ Cẩm Đào rằng trong khi Trung Quốc sẽ tiếp tục là một nhà nước độc đảng, Đảng nên tránh bất kỳ thái độ tự phụ của sự độc quyền của sự sáng suốt. Trí thức không Đảng và kỹ trị sẽ có vai trò ngày càng tăng trong việc xây dựng chính sách và quản lý nhà nước.Người ta không nhất thiết phải là đảng viên để có thể hợp sức với Chính phủ mà những người hợp sức với Chính phủ, cho dù họ đã là đảng viên hay không đảng viên cũng phải chấp nhận sự giám sát của Đảng đối với việc thực hiện chức trách của họ.
11. Liberal democracy has two important features: The right of the people to elect their leaders and to question in open the wisdom of the decisions taken by the Government. The Chinese-style democracy would not have these features. The leaders would be elected by the party cadres in accordance with party procedures. While there would be a widest possible public contribution to decision-making by the leadership, once a decision was made, its wisdom cannot be challenged. The expression of any reservations or dissent should be in the darkness of party corridors and not in open sunshine. However, it was stated that the party had decided to experiment with direct elections of Party chiefs in more than 200 townships in Chongqing, Sichuan and Hubei.
11. Dân chủ tự do có hai đặc điểm quan trọng: Quyền của người dân để bầu lãnh đạo của họ và tranh luận công khai sự sáng suốt của các quyết định của Chính phủ. Nền dân chủ kiểu Trung Quốc chưa có các đặc tính này. Các nhà lãnh đạo sẽ được bầu bởi các cán bộ đảng phù hợp với các thủ tục của Đảng. Công chúng rộng lớn có thể đóng góp để đưa ra quyết định của lãnh đạo và một khi quyết định đã được thực hiện không thể được phản đối. Các biểu hiện của bất kỳ sự bảo lưu hoặc bất đồng chính kiến ​​không được có trong ánh nắng mặt trời rộng mở. Tuy nhiên, Đảng CS Trung Quốc cũng đã quyết định thử nghiệm với cuộc bầu cử trực tiếp các quan chức của Đảng tại hơn 200 thị trấn ở Trùng Khánh, Tứ Xuyên và Hồ Bắc.


12. Among those who expressed themselves in favour of political restructuring was Prime Minister Wen Jiabao himself who told the National People’s Congress (NPC) on March 5, 2010, while delivering the annual report on the work of his Government: “China’s modernization drive and economic reforms could risk a failure without political restructuring. The Government would create conditions for the people to criticize and supervise the Government, and let news media fully play their oversight role so as to put the authorities under sunlight.”
12. Trong số những người thể hiện ủng hộ việc cơ cấu lại chính trị đã được Thủ tướng Ôn Gia Bảo nói với Quốc hội vào ngày 05 tháng 3 năm 2010, trong khi phát biểu báo cáo hàng năm về công tác của Chính phủ, ông nói: “Nổ lực hiện đại hóa của Trung Quốc và cải cách kinh tế có nguy cơ thất bại nếu không tái cấu trúc chính trị. Chính phủ sẽ tạo điều kiện để người dân phê phán, giám sát công việc Chính phủ, và để cho giới truyền thông phát huy vai trò giám sát của mình để đặt các quan chức dưới ánh sáng mặt trời”. Theo Tân Hoa xã ngày 5.3.2010 nhắc lại, trong báo cáo công tác chính phủ tại Bắc Kinh, ông Ôn Gia Bảo từng nêu rõ: “Cải cách Trung Quốc là cải cách toàn diện, bao gồm thể chế kinh tế, thể chế chính trị và nhiều lĩnh vực khác. Nếu không có cải cách chính trị thì việc cải cách thể chế kinh tế và hiện đại hóa không thể thành công”.


13. This debate was further taken forward during functions held in Shenzhen in August-September, 2010, to mark the 30th anniversary of the setting up of the Special Economic Zone (SEZ) under the directive of Deng. In a speech delivered by him at Shenzhen on August 21, 2010, Wen, according to the Xinhua news agency, made the following points: China has to pursue political reform to safeguard its economic health. “Without the safeguarding of political restructuring, China may lose what it has already achieved through economic restructuring and the targets of its modernization drive might not be reached. People’s democratic rights and legitimate rights must be guaranteed. People should be mobilized and organized to deal with, in accordance with the law, state, economic, social and cultural affairs.” Wen also wanted to “create conditions” to allow the people to criticize and supervise the government as a way to address “the problem of over-concentration of power with ineffective supervision.”
13. Cuộc tranh luận này đã được tiếp tục đưa ra trong các buổi họp được tổ chức tại Thâm Quyến vào tháng Tám, 2010, để đánh dấu kỷ niệm 30 năm thành lập Đặc khu kinh tế (SEZ) theo chỉ đạo của Đặng Tiểu Bình. Trong bài phát biểu tại Thâm Quyến vào ngày 21 tháng 8 năm 2010, Ôn Gia Bảo, theo hãng tin Tân Hoa xã, thực hiện các điểm sau đây: Trung Quốc đã theo đuổi cải cách chính trị để bảo vệ sức khỏe kinh tế. “Nếu không có sự bảo vệ của cấu trúc lại chính trị, Trung Quốc có thể mất những gì họ đã đạt được thông qua cải cách cơ cấu kinh tế và các mục tiêu của công cuộc hiện đại hóa có thể không đạt được. Quyền dân chủ của người dân và quyền lợi chính đáng phải được đảm bảo. Người dân cần được huy động và tổ chức để đối phó với các vấn đề kinh tế, xã hội và văn hóa phù hợp với pháp luật, nhà nước”. Ông Ôn Gia Bảo cũng muốn “tạo điều kiện” để cho phép người dân phê phán, giám sát chính phủ như là một cách để giải quyết “vấn đề tập trung quyền lực với việc giám sát không hiệu quả."


14. In an article published on August 23, the “Global Times” commented on Wen’s speech as follows: “Wen’s remarks about political reform came 30 years after the late Chinese leader Deng Xiaoping first raised the issue during an important speech on August 18, 1980, which was regarded as “the programmatic document for China’s political restructuring.”. After three decades of reform and opening-up, China is expected to overtake Japan to become the world’s second largest economy this year, but the country is facing mounting pressure during its social transition including frequent attacks on vulnerable groups, aggravating pollution, serious corruption, inequality of distribution and a widening income gap. Mounting social unrests in recent years have proved costly. In 2009, the government earmarked 514 billion yuan ($76 billion) to maintain stability, much more than the 480 billion yuan for national defense.”
14. Trong một bài báo đăng vào ngày 23 Tháng 8, 2010, tờ “Global Times” bình luận về bài diễn văn của ông Ôn Gia Bảo như sau: “Sự lưu ý của Ôn Gia Bảo về cải cách chính trị đã đến 30 năm sau khi nhà lãnh đạo Trung Quốc Đặng Tiểu Bình lần đầu tiên đã đưa ra vấn đề này trong một bài phát biểu quan trọng vào ngày 18 tháng 5 năm 1980, được coi là “tài liệu cho chương trình tái cơ cấu chính trị của Trung Quốc”. Sau ba thập kỷ cải cách và mở cửa, Trung Quốc dự kiến ​​sẽ vượt qua Nhật Bản để trở thành nền kinh tế lớn thứ hai trên thế giới trong năm nay (2010), nhưng đất nước đang đối mặt với áp lực gia tăng trong quá trình chuyển đổi xã hội của nó bao gồm các cuộc tấn công thường xuyên các nhóm dễ bị tổn thương, sự sa đọa trầm trọng, tham nhũng nghiêm trọng, bất bình đẳng trong phân phối và khoảng cách thu nhập đang mở rộng. Sự gia tăng bất ổn xã hội trong những năm gần đây đã làm tốn kém ngân sách. Trong năm 2009, chính phủ dành 514 tỷ nhân dân tệ (76 tỷ USD) để duy trì sự ổn định, nhiều hơn so với chi phí cho quốc phòng là 480 tỷ nhân dân tệ (khoảng 71 tỷ).


15. The article added: ”Zhang Liangui, a professor at the Party School of the CPC Central Committee, noted that the root cause of growing social conflict is the slow pace of political reform that seriously lags behind unprecedented economic reform.” Mao Shoulong, a professor of administrative management at Renmin University, said that we will “cross the river by touching each stone” during political reform, just like economic reform in the past 30 years, and it should be carried out under the framework of the current political system, which is dominated by the CPC. Democracy would probably be promoted at the grassroots level, especially with the election of lower-ranking officials, Mao added.”
15. Bài báo viết thêm: “ Ông Zhang Liangui, một giáo sư tại Trường Đảng của Ủy ban Trung ương, lưu ý rằng nguyên nhân gốc rễ của xung đột xã hội đang phát triển là tốc độ chậm của cải cách chính trị đứng sau cải cách kinh tế chưa từng có”. Mao Shoulong, một giáo sư về quản lý hành chính tại Đại học Nhân dân, cho biết rằng chúng tôi sẽ “vượt sông bằng cách sờ vào từng tảng đá" trong quá trình cải cách chính trị, giống như cải cách kinh tế trong 30 năm qua, và nó phải được thực hiện theo khuôn khổ của hệ thống chính trị hiện tại, được chi phối bởi các Đảng. Dân chủ có thể sẽ được đẩy mạnh ở cấp cơ sở, đặc biệt là với cuộc bầu cử của các quan chức cấp thấp hơn, Mao nói thêm”.


16. The message from the article was clear: Yes, China must embark on political reforms, but they should be carried out under the leadership of the Communist Party. The measures undertaken should reform the functioning of the Government and the Party without weakening them.
16. Thông điệp từ bài báo rất rõ ràng: Vâng, Trung Quốc phải bắt tay vào cải cách chính trị, nhưng họ cần được tiến hành dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản. Các biện pháp đảm bảo sẽ cải cách việc thực hiên chức năng của Chính phủ và Đảng mà không làm suy yếu chúng.


17. In his speech at Shenzhen on September 6, Hu Jintao avoided the use of expressions such as political re-structuring etc. Hu’s emphasis was on Shenzhen as a trigger for the Chinese economic miracle. . But Hu’s speech was not devoid of references to the political system as made out by some analysts. He said that the SEZs could experiment with reforms in economic, political, cultural and social systems.Hu called for “expanding socialist democracy” and speeding up the construction of “a socialist country under the rule of law.” He said efforts should be made to carry out democratic elections, decision-making, management and supervision in order to safeguard the people’s right to know, to participate, to express and to supervise.
17. Trong bài phát biểu tại Thâm Quyến vào ngày 6 tháng 9, Ông Hồ Cẩm Đào tránh việc sử dụng cách diễn đạt như tái cấu trúc chính trị… Hồ Cẩm Đào nhấn mạnh về Thâm Quyến như một sự kích hoạt cho phép lạ kinh tế Trung Quốc. Nhưng bài phát biểu của Hồ Cẩm Đào không phải không có những ám chỉ đến hệ thống chính trị được làm ra bởi một số nhà phân tích. Ông nói rằng đặc khu kinh tế có thể thử nghiệm với những cải cách hệ thống kinh tế, chính trị, văn hoá, xã hội. Ông kêu gọi “mở rộng dân chủ xã hội chủ nghĩa” và đẩy nhanh tiến độ xây dựng “một nước xã hội chủ nghĩa dưới quy định của pháp luật”. Ông cho biết những nỗ lực phải được tiến hành để thực hiện cuộc bầu cử dân chủ, ra quyết định, quản lý và giám sát để bảo vệ quyền của nhân dân biết, tham gia, có ý kiến và giám sát.


18. In September, Wen was in New York to attend the UN General Assembly session.He was interviewed by Fareed Zakaria for CNN’s Global Public Square programme. Zakaria asked him about freedom in China: “Can you be as strong and creative a nation with so many restrictions on freedom of expression, with the internet being censored?” Wen replied: “I believe freedom of speech is indispensable, for any country, a country in the course of development and a country that has become strong. Freedom of speech has been incorporated into the Chinese constitution. I often say that we should not only let people have the freedom of speech, we more importantly must create conditions to let them criticise the work of the government. It is only when there is the supervision and critical oversight from the people that the government will be in a position to do an even better job, and employees of government departments will be the true public servants of the people.”
18. Vào tháng Chín, Ôn Gia Bảo đang ở New York để tham dự phiên họp Đại hội đồng LHQ, Ông đã được He Fareed Zakaria (*) phỏng vấn cho một chương trình toàn cầu của CNN. Zakaria đã hỏi ông về tự do ở Trung Quốc: “Các ông có thể là một quốc gia mạnh mẽ và sáng tạo với rất nhiều hạn chế về tự do ngôn luận, với internet bị kiểm duyệt không?” Ông Ôn Gia Bảo trả lời: “Tôi tin rằng tự do ngôn luận là không thể thiếu, đối với bất cứ nước nào, một quốc gia trong tiến trình phát triển và một nước đã trở nên mạnh mẽ. Tự do ngôn luận đã được đưa vào hiến pháp Trung Quốc. Tôi thường nói rằng chúng ta không chỉ để cho mọi người có quyền tự do ngôn luận, chúng tôi quan trọng hơn là phải tạo điều kiện để cho họ phê phán công việc của chính phủ. Chỉ khi có sự giám sát từ người dân thì chính phủ sẽ được ở trong một tư thế để làm một công việc tốt hơn, và viên chức của cơ quan chính phủ sẽ là công chức thực sự của người dân”.


19. From Wen’s comments at Shenzhen and from his subsequent interview on the CNN, many analysts jumped to the conclusion that Hu and Wen were probably not on the same wavelength as regards the need for political restructuring in China and greater respect for the freedom of speech. But if one read and analysed carefully the statements and comments made by Hu and Wen since the 17th National Congress of the Party in October 2007, it was evident that both in their own respective style were reflecting the party line on the need for political restructuring and how to go about it.
19. Từ ý kiến của ông Ôn Gia Bảo ​​tại Thâm Quyến và từ cuộc phỏng vấn tiếp theo của CNN, nhiều nhà phân tích đã nhanh chóng kết luận rằng Hồ Cẩm Đào và Ôn Gia Bảo đã có lẽ không phải có cùng một bước sóng có liên quan đến sự cần thiết phải tái cơ cấu chính trị ở Trung Quốc và tôn trọng sự tự do ngôn luận. Nhưng nếu đọc và phân tích kỹ các báo cáo và ý kiến ​​của ông Hồ Cẩm Đào và Ôn Gia Bảo kể từ khi Đại hội lần thứ 17 của Đảng vào tháng Mười năm 2007, điều hiển nhiên rằng cả hai trong phong cách riêng của mình đã phản ánh đường lối của đảng về sự cần thiết về việc tái cơ cấu chính trị và làm thế nào để đi đến.


20. However, expectations and speculation that the 5th plenum of the 17th Central Committee would come out with a slew of political reforms as forward-looking and as significant as the economic reforms of the post-1978 years were belied. The advocates of political gradualism and opponents of hasty actions seemed to have prevailed over those advocating a faster pace of political reforms. A communiqué issued at the end of the plenum said that the leadership of the Communist Party of China (CPC) would be the “fundamental guarantee” for China to achieve the goals of the economic and social development plan for the next five years. It added that steps to improve the CPC’s ruling capacity and maintain the Party’s advanced nature should be strengthened to promote the Party’s competence in leading the country’s economic and social development. A reformed, people-friendly Communist Party and not a reformed political structure emerged as the present objective.
20. Tuy nhiên, những kỳ vọng và suy đoán rằng Hội nghị lần thứ 5 của Ủy ban Trung ương 17 sẽ đưa ra với một loạt các cải cách chính trị trên quan điểm hiện đại và quan trọng như cải cách kinh tế của những năm sau 1978 đã chúng tỏ là sai. Những người ủng hộ phương pháp tiệm tiến về cải cách chính trị dường như đã chiếm ưu thế hơn so với những người ủng hộ một tốc độ nhanh hơn về các cải cách chính trị. Một thông cáo phát hành vào cuối Hội nghị Trung ương cho rằng, sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Trung Quốc sẽ là “đảm bảo cơ bản” cho Trung Quốc để đạt được các mục tiêu của kế hoạch phát triển kinh tế và xã hội cho năm năm tiếp theo. Thông cáo nói thêm rằng các bước để nâng cao năng lực cầm quyền của Đảng và tính tiên phong của Đảng cần được tăng cường để nâng cao năng lực của Đảng trong lãnh đạo phát triển kinh tế và xã hội của đất nước. Đảng Cộng sản thân thiện với người dân và không phải là một cấu trúc chính trị được cải cách nổi lên như là mục tiêu hiện nay.


21. Why this cautious line? Why, after the enthusiastic debate in the months after October 2007 on the need for political restructuring, the present emphasis on the need for a more gradual approach? Maintaining political stability, economic prosperity and social harmony is the driving force of Chinese policy-making. Three events since October 2007 have made the Chinese leadership feel that they cannot take the present stability, prosperity and harmony for granted. Potentially destabilizing factors continue to confront the leadership.
21. Tại sao lộ trình này phải thận trọng? Tại sao, sau khi các cuộc tranh luận nhiệt tình trong những tháng sau khi tháng 10 năm 2007 về sự cần thiết để tái cơ cấu chính trị thì sự nhấn mạnh hiện nay về sự cần thiết cho một cách tiếp cận dần dần? Giữ vững ổn định chính trị, thịnh vượng về kinh tế và hòa hợp xã hội là động lực của việc hoạch định chính sách của Trung Quốc. Ba sự kiện kể từ tháng 10 năm 2007 đã khiến cho các lãnh đạo Trung Quốc cảm thấy rằng họ không thể làm cho ổn định, thịnh vượng và hài hòa được thừa nhận. Các yếu tố có khả năng gây bất ổn tiếp tục đe dọa các lãnh đạo.


22. These events are: firstly, the economic melt-down; secondly, the uprising in Tibet in 2008 just before the Olympics; and thirdly, the violent incidents in the Xinjiang Province before the Olympics which were followed by a violent uprising by the Uighurs in the middle of 2009. The economic melt-down resulted in the retrenchment of about 30 million Chinese workers due to the closure of a number of manufacturing industries in the coastal areas due to a drop in orders from the West, particularly the US. These workers had migrated to the coastal areas from the rural areas to take up jobs. Their retrenchment and return to their villages created fears of possible widespread social unrest. However, these fears have been belied, but a new cause of unrest has arisen as a result of the economic re-restructuring undertaken by the Chinese leadership to reduce the dependence on exports and to increase the domestic demand for manufactured goods by increasing the minimum wages of workers in many towns. There have been many instances of workers unsatisfied with the increase in minimum wages resorting to strikes—particularly in foreign-owned enterprises—- in order to demand more. Fortunately, the labour unrest has not so far affected Government servants. There have been no reported instances of Government servants resorting to strikes in order to demand an increase in their salaries. If they do so, the political leadership could be faced with a tricky situation. The ambitious stimulus package to keep the economy doing well at a GDP growth rate of eight per cent plus and the increase in minimum wages have led to a spiraling inflationary situation with a potential for social unrest. While dealing with these problems through energetic economic management measures, the Government is at the same time avoiding hasty political actions which could cause instability due to a mix of political and economic factors.


22. Những sự kiện này: thứ nhất, suy thoái kinh tế; thứ hai, các cuộc nổi dậy ở Tây Tạng vào năm 2008 ngay trước khi Thế vận hội; và thứ ba, các sự cố bạo động ở tỉnh Tân Cương trước khi Thế vận hội đã tiếp theo sau là một cuộc nổi dậy quá khích của người người Duy Ngô Nhĩ vào giữa năm 2009. Suy thoái kinh tế dẫn đến việc mất việc làm của khoảng 30 triệu công nhân Trung Quốc do sự đóng cửa của một số ngành công nghiệp sản xuất ở các vùng ven biển do sự sụt giảm đơn đặt hàng từ phương Tây, đặc biệt là Mỹ. Những công nhân đã di cư đến các vùng ven biển từ khu vực nông thôn để mất việc làm, họ trở về làng đã tạo ra lo ngại về tình trạng bất ổn xã hội có thể lan rộng. Tuy nhiên, những lo sợ này đã đi ngược lại, nhưng một nguyên nhân mới của tình trạng bất ổn đã phát sinh như là kết quả của tái cơ cấu kinh tế lại thực hiện bởi giới lãnh đạo Trung Quốc để giảm sự phụ thuộc vào xuất khẩu và tăng nhu cầu trong nước đối với hàng hóa được sản xuất bằng cách tăng mức lương tối thiểu của công nhân ở nhiều thị trấn. Đã có nhiều trường hợp công nhân không hài lòng với sự gia tăng mức lương tối thiểu phải dùng đến đình công, đặc biệt trong các doanh nghiệp vốn nước ngoài nhằm để đòi hỏi nhiều hơn. Rất may, tình trạng bất ổn lao động đã không ảnh hưởng đến công chức nhà nước. Các gói kích thích kinh tế đầy tham vọng để giữ cho nền kinh tế hoạt động tốt ở một tốc độ tăng trưởng GDP trên 8% và tăng tiền lương tối thiểu đã dẫn đến tình trạng lạm phát leo thang cộng với sự tiềm tàng bất ổn xã hội. Trong khi đối phó với những vấn đề này thông qua các biện pháp quản lý kinh tế năng động, đồng thời Chính phủ tránh những hành động vội vàng về chính trị mà có thể gây ra sự mất ổn định do một kết hợp của các yếu tố chính trị và kinh tế.
23. The uprisings in Tibet and Xinjiang jolted the self-confidence of the political leadership which had convinced itself that through economic development it had won the loyalty of the Tibetan Buddhists and the Uighur Muslims. It realized that this is not so. Anti-Han feelings continue to be as high as ever in the Tibetan and Uighur-inhabited areas. More than the Uighur uprising of July 2009, what shocked the Government was the anger of the Hans who protested in the streets of Urumqi over the failure of the local Government to protect them from attacks by the Uighurs. The danger of the Hans taking the law into their own hands and indulging in a large-scale massacre of the Uighurs, thereby damaging China’s relations with the Islamic world, led to Hu Jintao, who had gone to Italy to participate in the G-20 summit, cancelling his participation and returning prematurely to Beijing to chair a meeting of the Central Military Commission to order the dispatch of army units to Xinjiang to help the local police in the restoration of law and order. In Tibet, the Army was not called in to help the civilian authorities in restoring law and order, but in Xinjiang the Army had to be called in.
23. Các cuộc nổi dậy ở Tây Tạng và Tân Cương đã làm mất sự tự tin của giới lãnh đạo chính trị đã từng thuyết phục bản thân rằng thông qua phát triển kinh tế đã giành được sự trung thành của các Phật tử Tây Tạng và người Hồi giáo Duy Ngô Nhĩ và nhận ra rằng đây không phải là như vậy. Sự phản kháng tiếp tục dâng cao hơn bao giờ hết ở Tây Tạng và ở khu vực người Duy Ngô Nhĩ. Hơn cuộc bạo loạn của người Duy Ngô Nhĩ vào tháng 7 năm 2009, những gì gây sốc cho Chính phủ là sự tức giận của người Hán phản đối trên đường phố Tân Cương về sự bất lực của chính quyền địa phương trong việc bảo vệ dân chúng khỏi sự tấn công của người Duy Ngô Nhĩ. Sự nguy hiểm của người Hán là lấy pháp luật và tự cho phép mình tàn sát quy mô lớn người Duy Ngô Nhĩ, gây tổn hại cho quan hệ của Trung Quốc với thế giới Hồi giáo, đã dẫn đến việc ông Hồ Cẩm Đào, người đã đến Ý để tham gia Hội nghị thượng đỉnh G-20, đã phải hủy bỏ và trở về Bắc Kinh để chủ trì cuộc họp của Hội đồng Quân sự Trung ương và ra lệnh cho các đơn vị quân đội đến Tân Cương để giúp công an địa phương khôi phục lại luật pháp và trật tự. Ở Tây Tạng, quân đội đã không được gọi đến để giúp đỡ các cơ quan chức dân sự trong việc khôi phục luật pháp và trật tự, nhưng ở Tân Cương quân đội đã được điều động.


24. Maintaining internal security against economic unrest in the Han-inhabited coastal areas and against ethnic unrest in the Tibetan and Uighur inhabited border areas has become a major concern. Chinese leaders have, of late, been speaking of their core interests and major concerns. When they talk of their core interests, they mean their disputes with other countries. In their perception, the threats to their core interests arise from abroad. When they talk of major concerns, they largely mean threats to their internal security.
24. Duy trì an ninh nội bộ chống lại tình trạng bất ổn kinh tế trong vùng ven biển người có Hán sinh sống và chống lại tình trạng bất ổn sắc tộc tại khu vực biên giới Tây Tạng và khu vực người Duy Ngô Nhỉ sinh sống đã trở thành một mối bận tâm lớn. Lãnh đạo Trung Quốc gần dây nói về lợi ích cốt lõi và mối quan ngại lớn của họ. Khi họ nói về lợi ích cốt lõi của họ, họ có ý muốn nói đến những tranh chấp của họ với các nước khác. Trong nhận thức của họ, các mối đe dọa đến lợi ích cốt lõi của họ phát sinh từ nước ngoài. Khi họ nói về mối quan ngại lớn, họ phần lớn muốn ám chỉ đến mối đe dọa đối với an ninh nội bộ của họ.


25. The Chinese authorities have seen to it that the rest of the world does not know much of the internal security situation, but it is of major concern to the leadership. This would be obvious from their enormous budgetary allocation for their internal security apparatus, which, according to the “Global Times” of August 23, amounts to US $ 76 billion. If the “Global Times” is to be believed, China spends more money for maintaining political stability than for protecting the country from external threats. Under these circumstances, it is not surprising that the leadership is going slow on political reforms.
25. Các nhà chức trách Trung Quốc đã nhìn thấy phần còn lại của thế giới không biết nhiều về tình hình an ninh nội bộ, nhưng nó là mối quan ngại lớn đối với các nhà lãnh đạo. Nhưng điều này sẽ rõ ràng từ việc phân bổ ngân sách rất lớn cho bộ máy an ninh nội bộ của họ, trong đó, theo Global Times ngày 23/8/2010, số tiền này là 76 tỷ USD. Nếu thông tin của Global Times đáng tin tưởng, Trung Quốc đã chi tiêu nhiều tiền hơn cho việc duy trì ổn định chính trị nội bộ hơn chi tiêu để bảo vệ đất nước khỏi các mối đe dọa bên ngoài. Trong hoàn cảnh này, không ngạc nhiên khi các nhà lãnh đạo sẽ làm chậm công cuộc cải cách chính trị.


26. Can China disintegrate under the weight of its internal security problems? This is unlikely. The undoubted economic prosperity and the interest of the homogenous Hans as a whole in ensuring that this prosperity is maintained guarantees against any tendency towards disintegration in the Han core of the country. The Tibetan and Uighur uprisings have shown that economic prosperity has not diluted their yearnings for freedom. So long as this urge for freedom remains alive, the danger of instability in the border areas will remain.
26. Trung Quốc có thể tan rã dưới sức nặng của các vấn đề an ninh nội bộ của nó? Điều này là không có thể xảy ra. Sự thịnh vượng kinh tế không thể tranh cải và lợi ích của người Hán đồng nhất như một tổng thể đảm bảo rằng sự thịnh vượng này được duy trì sự đảm bảo chống lại bất kỳ xu hướng tan rã thành phần nòng cốt người Hán của đất nước. Các cuộc nổi dậy của người Tây Tạng và Duy Ngô Nhĩ cũng đã chỉ ra rằng sự thịnh vượng kinh tế đã không làm nhạt đi khao khát của họ đối với tự do. Miễn là sự kêu gọi cho tự do này vẫn còn tiếp diễn, sự nguy hiểm của tình hình bất ổn trong khu vực biên giới sẽ vẫn còn.


27. The Chinese leadership has not learnt the right lessons from the Tibetan and Uighur uprisings. It continues to believe that by pumping more money into these areas for bringing their economic development on par with that in the coastal areas, it could dilute the tendency towards separation and reduce the feelings of alienation. It is confident that after the death of His Holiness the Dalai Lama, the situation in Tibet will become manageable after a short spell of controllable violence. It is counting on Pakistan and Turkey to help it maintain peace in Xinjiang. At the same time it has taken measures to dilute the ethnic identity of the Tibetans and the Uighurs by making Mandarin the medium of instruction in the Tibetan and Uighur schools. The importance of the Tibetan and Uighur languages has been reduced by making them only second languages. These actions have already evoked fresh protests among the youth and their teachers. However, the protests have remained peaceful. Some of the actions taken by it as mid-course corrections of its policies in the border areas might turn out to be new seeds of fresh unrest.
27. Lãnh đạo Trung Quốc đã không học được những bài học từ cuộc nổi dậy của người Tây Tạng và người Duy Ngô Nhỉ và tiếp tục tin rằng bằng cách bơm thêm tiền vào các khu vực này để đem lại sự phát triển kinh tế của họ ngang bằng với các khu vực ven biển, có thể làm loãng đi xu hướng ly khai và giảm bớt cảm giác xa lánh. Họ tự tin rằng sau cái chết của Đức Đạt Lai Lạt Ma, tình hình ở Tây Tạng sẽ trở nên dễ quản lý sau một thời gian ngắn của "bạo động có thể kiểm soát". Đó là dựa vào Pakistan và Thổ Nhĩ Kỳ để giúp duy trì hòa bình tại Tân Cương. Đồng thời có những biện pháp làm phai nhạt bản sắc dân tộc của người Tây Tạng và người Duy Ngô Nhĩ bằng cách làm cho tiếng Quan Thoại trở thành ngôn nữ giảng dạy chính trong các trường học Tây Tạng và người Duy Ngô Nhĩ. Các ngôn ngữ Tây Tạng và Duy Ngô Nhĩ được giảm xuống bằng cách làm cho nó chỉ là ngôn ngữ đứng thứ hai. Những hành động này đã khơi dậy cuộc biểu tình mới trong giới trẻ và giáo viên. Tuy nhiên, các cuộc biểu tình vẫn ôn hòa. Một số các hành động đã có kết quả như sửa sai các chính sách có thể gây ra tình trang bất ổn tại khu vực biên giới.


28. It is important for India to keep the hopes of the Tibetan youth alive. Total Indian silence on the developments in Tibet is already causing demoralization among the Tibetan youth. Our policy of silence and maintaining a distance from His Holiness the Dalai Lama is suiting the Chinese interests and not our future interests. We need to be a little more articulate on Tibet.
28. Điều quan trọng là Ấn Độ phải giữ hy vọng của giới trẻ Tây Tạng sống còn. Việc Ấn Độ im lặng hoàn toàn về những diễn biến ở Tây Tạng đã gây ra sự phá vỡ niềm tin trong thanh niên Tây Tạng. Chính sách của chúng ta im lặng và duy trì một khoảng cách với Đức Đạt Lai Lạt Ma phù hợp với lợi ích của Trung Quốc chứ không phải lợi ích trong tương lai của chúng ta. Chúng ta cần phải một chút thái độ ràng hơn về Tây Tạng.



The writer is Additional Secretary (retd), Cabinet Secretariat, Govt. of India, New Delhi, and Associate of the Chennai Centre For China Studies
B. Raman là nguyên là thư ký Ban Thư ký Nội các chính phủ Ấn Độ. Hiện nay, Giám đốc, Viện Nghiên cứu thời sự ở Chennai, và người cộng tác của Trung tâm Nghiên cứu Chennai về Trung Quốc.
http://global-security-news.com/2011/05/28/the-internal-political-situation-in-china/