MENU

BILINGUAL BLOG – BLOG SONG NGỮ ANH VIỆT SHARE KNOWLEGE AND IMPROVE LANGUAGE

--------------------------- TÌM KIẾM TRÊN BLOG NÀY BẰNG GOOGLE SEARCH ----------------------------

TXT-TO-SPEECH – PHẦN MỀM ĐỌC VĂN BẢN

Click phải, chọn open link in New tab, chọn ngôn ngữ trên giao diện mới, dán văn bản vào và Click SAY – văn bản sẽ được đọc với các thứ tiếng theo hai giọng nam và nữ (chọn male/female)

- HOME - VỀ TRANG ĐẦU

CONN'S CURENT THERAPY 2016 - ANH-VIỆT

150 ECG - 150 ĐTĐ - HAMPTON - 4th ED.

VISUAL DIAGNOSIS IN THE NEWBORN

Thursday, February 3, 2011

Escorting a Cat - Hộ tống Mèo


“Escorting a Cat”

By Peter Wood

I looked down at her and she looked up at me. “Do you want to go for a walk?” I asked.

"Meow."

It was a cute, furry face -- black, white and yellow -- and her tail was switching back and forth.

“Just don’t run away, okay?” I said.

I opened the front door and she slid out, brushing against my leg. I set the timer on my wristwatch and I followed her. I was hoping for a pleasant thirty minute walk.

"Hộ tống Mèo"

Peter Wood

Tôi nhìn xuống nó và nó nhìn lên tôi. "Này có muốn đi dạo không?" Tôi hỏi.

"Meo."
Nó có một khuôn mặt dễ thương - lông đen, trắng và vàng - và đuôi nó ve vẩy qua lại.
"Có điều không được bỏ chạy, được không?" Tôi nói.
Tôi mở cửa trước và nó lẹ làng ra ngoài, cọ người vào chân tôi. Tôi chỉnh giờ trên đồng hồ đeo tay của tôi và tôi theo nó. Tôi hy vọng được đi bộ ba mươi phút dễ chịu.

She stepped off the porch, hopped down the rock ledge, trotted along the side of our house and ran across the backyard. Then she ran up the hill toward the cypress bush and crept inside. She sat on a soft bed of leaves and calmly peeked out through the branches into the nearby woods.

Nó bước ra khỏi cổng, nhảy xuống mỏm đá, chạy lúp xúp dọc theo bên hông nhà của chúng tôi rồi băng qua vườn sau. Sau đó nó chạy lên ngọn đồi về phía bụi cây bách và lén bò vào bên trong. Nó ngồi im trên một chiếc giường lá mềm mại và bình tĩnh nhìn qua qua cành lá vào khu rừng gần đó.

When I was younger, I never would have had the patience to walk a cat, or wait for it to emerge from under a bush. But now I enjoy the solitude it brings. I enjoy being alone with my cat.

Khi tôi còn nhỏ, tôi không bao giờ có cái kiên nhẫn đi dạo với một con mèo, hoặc chờ cho nó đi ra từ dưới một bụi cây. Nhưng bây giờ tôi thích thú sự cô đơn nó mang lại. Tôi thích ở một mình với con mèo của tôi.

My wife wants to keep our cat safe inside the house, with soft pillows and plush carpeting. But I think that’s cruel. I say, a cat should be a cat. A cat should sniff, explore and experience the world.

Vợ tôi muốn giữ con mèo của chúng tôi an toàn trong nhà, với cái gối mềm mại và thảm sang trọng. Nhưng tôi nghĩ việc đó là độc ác. Tôi nói, một con mèo nên được làm mèo. Một con mèo nên đánh hơi, khám phá và trải nghiệm thế giới.

My wife insists I walk our cat on a leash. But me walking a cat on a leash is not going to happen.

Our compromise is this: I escort the cat. Wherever the cat goes, I go. So, essentially, the cat walks me.

Vợ tôi đòi tôi đưa mèo đi dạo cột vào một dây xích. Nhưng việc tôi đi dạo với con mèo cột dây xích là điều không bao giờ xảy ra.

Chúng tôi thỏa hiệp như sau: Tôi đi hộ tống con mèo. Bất cứ nơi nào nó đi, tôi đều đi theo. Vì vậy, về cơ bản, mèo đưa tôi đi dạo.

I’ve been escorting Kiwi each day after work and, recently, have realized I am bonding more with my cat than with my wife. I am learning so much about this beautiful little creature. She loves climbing high into trees, eating insects, and sniffing deer poop in the grass. This summer she was stung on her pink nose by an angry yellow jacket while sniffing a poisonous mushroom. If my wife knew any of this, she’d have a coronary.

Tôi đã hộ tống Kiwi mỗi ngày sau giờ làm việc và, gần đây, tôi nhận ra rằng tôi đang liên hệ với con mèo nhiều hơn cả với vợ tôi. Tôi học được nhiều điều về sinh vật nhỏ bé xinh đẹp này. Cô ta thích trèo cây cao, ăn côn trùng, và đánh hơi phân hươu trong cỏ. Mùa hè này, cô nàng bị một con ong nghệ tức tối cắn vào cái mũi màu hồng của mình trong khi ngửi một cái nấm độc. Nếu vợ tôi biết bất cứ chút gì về việc này, cô hẳn sẽ bị một cơn đau tim (mạch vành).

Honestly, I enjoy getting out of the house to walk the cat. I enjoy watching Kiwi crouch down and wiggle her little butt before she attacks a tree. I enjoy watching her tentatively paw green grass, spiders and soft moss. I laugh at her wide-eyed, befuddled expression when she contemplates the acrobatic squirrels jumping from tree to tree, or the birds pirouetting in the blue sky.

Nói trung thực, tôi thích đi ra khỏi nhà để đi dạo với mèo. Tôi thích xem Kiwi cúi mình xuống và đung đưa cái mông nhỏ của mình trước khi tấn công vòa một cái cây. Tôi thích xem nó nhẹ nhàng đi trên cỏ xanh, bắt nhện và rêu mềm. Tôi cười rộng nhìn nét mặt hoang mang với đôi mắt mở to của nó, khi nó dự tính theo những con sóc nhào lộn nhảy từ cây này sang cây khác, hoặc những con chim cho liệng trên bầu trời xanh.

Someone once said, “A dog is prose; a cat is a poem.” I agree. Our cat is a poem with fur. My wife and I picked her out of a cage from the animal shelter about a year ago.

It’s peaceful walking my cat. A cat does not argue with me or yell. It simply goes about its own business. I merely follow. There is no friction or difference of opinion with my cat.

Ai đó từng nói, "Con chó là văn xuôi, con mèo là một bài thơ." Tôi đồng ý. con mèo của chúng tôi là một bài thơ có bộ lông. Vợ tôi và tôi đã chọn nó ra khỏi lồng từ các nuôi giữ động vật một năm trước đây.

Đưa mèo đi dạo thì thật thanh bình. Một con mèo không tranh luận hay la hét với tôi. Nó chỉ đơn giản lo việc riêng của nó. Tôi chỉ đơn đi theo bên cạnh. Không có đụng chạm hay sự khác biệt ý kiến giữa con mèo và tôi.

Sometimes I step out of myself and watch myself watching Kiwi. My neighbors must think me eccentric—an odd middle-aged man, always alone, wearing a red hat, smiling at something in a bush or a tree.

Watching my cat, I’ve discovered she’s a graceful and agile hunter who thinks falling leaves are animals. She enjoys rubbing against thorny pricker bushes. I’ve also noticed she’s becoming more confident and, with a rolling gait, is venturing deeper into the woods behind our home.

Đôi khi tôi bước ra khỏi bản thân mình và xem bản thân mình trong lúc xem xét Kiwi. Hàng xóm của tôi hẳn nghĩ rằng tôi lập dị, một người đàn ông trung niên kỳ lạ, luôn luôn một mình, đội một chiếc mũ màu đỏ, mỉm cười với một cái gì đó trong một bụi cây hoặc gốc cây.

Nhìn con mèo của tôi, tôi đã phát hiện ra nó là một thợ săn duyên dáng và nhanh nhẹn mà nghĩ rằng những chiếc lá rơi là những con vật. Cô rất thích cọ mình vào những bụi cây có gai nhọn. Tôi cũng nhận thấy cô ấy trở nên tự tin hơn và, với một dáng đi lanh lẹ, nó mạo hiểm sâu hơn vào khu rừng phía sau nhà của chúng tôi.

As a younger man, I didn’t observe things much, or appreciate simple pleasures, like walking a cat. But I do now. Consequently, I’m happier. I’m content being alone with my thoughts and my funny pet. Sometimes I bring along the word jumble from the local newspaper, or an unread section from the Sunday news. I sit on a tree stump, or lean against a tree and periodically look up, not wanting to miss anything special, like Kiwi pawing at a worm or chasing a chipmunk.

Khi còn trẻ, tôi đã không quan sát được điều nhiều, hay đánh giá cao những thú vui đơn giản, như đi dạo với một con con mèo. Nhưng bây giờ tôi đã có. Do đó, tôi hạnh phúc hơn. Tôi thấy hài long khi đang được một mình với suy nghĩ của tôi và với con vật cưng vui vẻ của tôi. Đôi khi tôi mang theo một mớ lộn xộn từ các tờ báo địa phương, hoặc một phần chưa đọc từ tờ tin tức Chủ Nhật. Tôi ngồi trên một gốc cây, hoặc dựa vào một thân cây và chốc chốc nhìn lên, không muốn bỏ lỡ bất cứ điều gì đặc biệt, như Kiwi tóm một con sâu hoặc đuổi theo một con sóc chuột.

Our young daughter adores our cat, too. Since she is our only child, my wife and I figured a cat could be an excellent companion—like the little sister she never had.

After school, our daughter enjoys putting Kiwi in grocery bags, playing fetch with her, or dressing her up in dainty outfits. A cat isn’t a sister, but it’s better than nothing.

Cô con gái nhỏ của chúng tôi cũng rất yêu con mèo. Vì nó là đứa con duy nhất của chúng tôi, vợ tôi và tôi nhận ra một con mèo có thể là một bạn đồng hành tuyệt vời - như cô em gái nhỏ mà nó không bao giờ có.

Sau khi tan trường, con gái chúng tôi thích đặt Kiwi trong túi hàng tạp hóa, chơi lấy hang với nó, hoặc diện cho nó những trang phục thanh nhã. Một con mèo không phải là một cô em gái, nhưng điều đó tốt hơn là không có gì.

“Zoe,” I sometimes ask, “do you want to come with me to walk Kiwi?”

“No, Dad,” she usually says. Zoe’s just turned thirteen, and prefers the computer, texting, or going to the mall with friends. I guess a teenager needs to be a teenager, just like a cat needs to be a cat.

But a father needs to be a father, so I end up walking her little sister alone. The other day I was looking down at the word jumble, trying to unscramble the letters—hitbr. When I looked up, Kiwi was gone.

"Zoe," đôi khi tôi hỏi, "con có muốn theo bố đi dạo với Kiwi không?"

"Không, bố ạ," nó thường nói. Zoe chỉ mới sang tuổi mười ba, và thích máy tính, nhắn tin, hoặc đi đến các mua sắm với bạn bè. Tôi nghĩ một thiếu niên phải là một thiếu niên, giống như một con mèo phải là một con mèo.

Nhưng một người cha cần phải làm một người cha, vì vậy rốt cuộc tôi sẽ chỉ đi bộ một mình em gái nhỏ của con mình mà thôi. Một hôm nọ, tôi mải mê xem mục ô chữ, cố gắng suy đoán từ cái mớ hỗn độn các chữ cái - hitbr. Khi tôi nhìn lên, Kiwi đã đi mất.

“Kiwi?” I called.

I looked everywhere, but a camouflaged cat blends into nature. I couldn’t find her anywhere. She had vanished.

I searched around our home a third time. “Why weren’t you more careful?” cried my wife, in my mind.

I searched for Kiwi in all of her favorite spots—under the porch, under our car, behind flower pots, and up the hill, under the cypress bush. But the only thing I saw was my wife’s worried face. I began to think about “Lost Cat” posters stapled onto telephone poles. I thought of Zoe, and “Lost Child” photos on milk cartons.

"Kiwi?" Tôi gọi.

Tôi nhìn khắp mọi nơi, nhưng con mèo ngụy trang đã hòa lẫn vào thiên nhiên. Tôi không thể tìm thấy nó ở bất cứ nơi nào. Nó đã biến mất.
Tôi tìm kiếm xung quanh nhà của chúng tôi lần thứ ba. "Tại sao không anh chẳng cẩn thận hơn?" Vợ tôi khóc to, tôi mường tương ra trong tâm trí của tôi.

Tôi tìm kiếm cho Kiwi trong tất cả các chỗ yêu thích của nó - dưới hiên nhà, dưới xe hơi, phía sau chậu hoa, và lên ngọn đồi, dưới rừng cây bách. Nhưng điều duy nhất mà tôi thấy được là khuôn mặt lo lắng của vợ tôi. Tôi bắt đầu suy nghĩ về tấm áp phích "Mèo đi lạc" ghim vào cột điện thoại. Tôi nghĩ đến Zoe, và hình ảnh "Trẻ đi lạc" in trên các thùng sữa.

I kept searching. “Kiwi?”

Where was she? It was getting dark.

“A cat has to be a cat,” I said to my wife in my mind.

“We lost her!” she sobbed.

I zipped up my jacket and kept searching, but my heart was beginning to sink.

“Kiwi!”

Tôi tiếp tục tìm kiếm. "Kiwi?"

Nó đã ở đau nhỉ? Trời đang tối dần.

"Một con mèo phải là một con mèo," Tôi nói với vợ tôi trong tâm trí của tôi.

"Chúng ta đã mất nó rồi!", Vợ tôi nức nở.

Tôi kéo áo khoác và tiếp tục tìm kiếm, nhưng lòng tôi đã bắt đầu hết hy vọng.

"Kiwi!"

It was getting darker and colder. I thought about the dogs in the area. Dogs eat cats. I thought about the stray cats in the neighborhood. Strays are filthy. Would Kiwi, our little poem with fur, become pals with them? Would she pick up bad habits, and go wild? Would Zoe’s little sister prefer independence and freedom instead of our soft pillows and plush carpeting?

Trời tối dần và lạnh hơn. Tôi nghĩ về những con chó trong vùng. Chó ăn mèo. Tôi nghĩ về những con mèo đi lạc trong khu phố. Lang thang và bẩn thỉu. Liệu Kiwi, bài thơ nhỏ có lông của chúng tôi, có trở thành bạn thân với chúng? Liệu nó scó tập những thói quen xấu, và đi hoang? Liệu em gái của Zoe có thích độc lập và tự do thay cho những chiếc gối mềm và những tấm thảm sang trọng của chúng tôi?

Kiwi was an important part of our family. Did she know we loved her? Did she love us?

“Kiwi?” I called.

I looked at my watch. Our quick thirty minute walk was turning into a horrible nightmare. I walked up the hill to the cypress bush and peered into the woods. “Kiwi?”

I stepped into the woods. Dead brown leaves crunched under foot. “We lost her!” my wife repeated. As I walked deeper into the woods, I remembered an event eleven years earlier. My wife was sitting in a white hospital room and a kind, sympathetic doctor was sitting beside her. He told us that the child growing within her wasn’t viable. I looked up into the trees blowing in the cold night breeze and I began to understand her better.

Kiwi là một phần quan trọng của gia đình chúng tôi. Có phải nó biết chúng tôi yêu nó?

Nó có yêu thương chúng tôi không?

"Kiwi?" Tôi gọi.

Tôi nhìn đồng hồ. Ba mươi phút đi bộ nhanh chóng của chúng tôi là trở thành một cơn ác mộng khủng khiếp. Tôi đi lên núi tới các bụi cây bách và nhìn vào rừng. "Kiwi?"

Tôi bước vào rừng. Những chiếc lá nâu chết lạo xạo dưới chân. "Chúng ta đã mất con mèo rồi!" Vợ tôi lặp lại. Khi tôi đi sâu vào rừng, tôi nhớ một sự kiện mười một năm trước đó. Vợ tôi đang ngồi trong một căn phòng bệnh viện sơn trắng và một bác sĩ người tử tế, biết cảm thông đang ngồi bên cạnh cô ấy. Ông nói với chúng tôi rằng đứa con đang phát triển trong người vợ tôi không mấy hy vọng. Tôi ngước lên nhìn những cái xuôi theo cơn gió đêm lạnh và tôi bắt đầu hiểu cô ấy hơn.

I continued to search the woods and suddenly felt a sob coming on. It came out long and hard, but it was dark and I was alone, so it was okay. All I could see was my wife’s sad face as the doctor consoled her. Her sadness was rubbing off on me because, I realized, her sadness was my sadness.

Then I thought of Zoe, our other piece of poetry, arguing with her mother about going to the mall with her friends. A teenager, I guess, has to be a teenager. Each day, she’s growing more confident and independent.

Tôi tiếp tục tìm kiếm trong rừng và đột nhiên cảm thấy một tiếng nấc xuất hiện. Nó kéo dài và khó nhọc, nhưng chỉ có bóng tối và một mình tôi, do đó, không sao. Tất cả những gì tôi có thể thấy được là khuôn mặt buồn của vợ tôi khi vị bác sĩ an ủi cô. Nỗi buồn của cô ấy là động chạm tới tâm hồn tôi bởi vì, tôi nhận ra, nỗi buồn của vợ tôi chính là nỗi buồn của tôi.

Sau đó, tôi nghĩ đến Zoe, một phần thi ca khác của chúng tôi, đang cãi nhau với mẹ về việc đi mua sắm với bạn bè. Một thiếu niên, tôi nghĩ, phải là một thiếu niên. Mỗi ngày, nó mỗi lớn lên, tự tin hơn và độc lập hơn.

That’s when I heard something rustle in the leaves, and I felt something rub against my ankle. I looked down and staring up at me were green eyes glowing in the dark. It was Kiwi.

I bent down, picked her up, and cradled her in my arms. I held her against my leather jacket and kissed the back of her head. Then we started walking home. A cat has to be a cat, I guess.

But sometimes it’s a baby.

Đó là khi tôi nghe thấy tiếng sột soạt của một cái gì đó trong lá, và tôi cảm thấy một cái gì đó cọ vào mắt cá chân của tôi. Tôi nhìn xuống thấy đang ngước nhìn lên tôi là đôi mắt màu xanh lá cây sáng lên trong bóng tối. Đó là Kiwi.

Tôi cúi xuống, bế nó lên, và lắc lư nó trong vòng tay. Tôi ôm nó sát vào áo da của tôi và hôn lên phía sau đầu. Sau đó, chúng tôi bắt đầu đi bộ về nhà. Một con mèo phải là một con mèo, tôi nghĩ.

Nhưng đôi khi nó lại là một em bé.

(Peter Wood lives in Mt. Kisco. He is the author of “Confessions of a Fighter” and “A Clenched Fist”.)

(Peter Wood sống tại Mt. Kisco. Ông là tác giả của "Lời thú tội của một Đấu thủ" và "Nắm đấm siết chặt"..)