MENU

BILINGUAL BLOG – BLOG SONG NGỮ ANH VIỆT SHARE KNOWLEGE AND IMPROVE LANGUAGE

--------------------------- TÌM KIẾM TRÊN BLOG NÀY BẰNG GOOGLE SEARCH ----------------------------

TXT-TO-SPEECH – PHẦN MỀM ĐỌC VĂN BẢN

Click phải, chọn open link in New tab, chọn ngôn ngữ trên giao diện mới, dán văn bản vào và Click SAY – văn bản sẽ được đọc với các thứ tiếng theo hai giọng nam và nữ (chọn male/female)

- HOME - VỀ TRANG ĐẦU

CONN'S CURENT THERAPY 2016 - ANH-VIỆT

150 ECG - 150 ĐTĐ - HAMPTON - 4th ED.

VISUAL DIAGNOSIS IN THE NEWBORN

Saturday, January 15, 2011

TREASURE ISLAND - ĐẢO KHO BÁU - 1



TREASURE ISLAND - ĐẢO KHO BÁU - 1

translated by nguyenquang


Chapter 1 Jim Hawkins' Story I

Chương 1 Câu chuyện thứ nhất của Jim Hawkins

My father had an inn near the sea. It was a quiet place. One day, an old man came to our door. He was tall and strong, and his face was brown. His old blue coat was dirty and he had a big old box with him. He looked at the inn, then he looked at the sea. My father came to the door. At first the old man did not speak. He looked again at the sea, and at the front of the inn. ‘I like this place,’ he said. ‘Do many people come here?‘ 'No,' said my father. ‘ I'm going to stay here, ’ said the old man. ‘ I want a bed and food. I like watching the sea and the ships. You can call me Captain. ’ He threw some money on the table. ‘That's for my bed and my food, ’ he said. And so the old captain came to stay with us. He was always quiet. In the evenings he sat in the inn and in the day he watched the sea and the ships.

'Cha tôi có một quán trọ gần biển. Đó là một nơi yên tĩnh. Một ngày nọ, một ông già đã đến cửa quán chúng tôi. Ông cao lớn và mạnh mẽ, với khuôn mặt màu nâu sạm. Cái áo khoác xanh cũ của ông bẩn thỉu và ông có mang theo một cái hòm đã cũ. Ông ngắm quán trọ, sau đó nhìn ra biển. Cha tôi đã ra đến cửa. Lúc đầu, ông già không nói. Ông nhìn ra biển một lần nữa, và lại nhìn mặt trước quán trọ. "Tôi thích nơi này," ông nói. "Có nhiều người đến đây không?'' "Không," cha tôi nói. "Tôi sẽ ở lại đây," ông già nói. "Tôi muốn có nơi ăn và chỗ ngủ. Tôi thích ngắm biển và các tàu thuyền. Các vị có thể gọi tôi là thuyền trưởng." Ông ném một số tiền trên bàn. "Đây là tiền phòng và tiền ăn của tôi," ông nói. Và thế là vị thuyền trưởng già đã đến ở lại với chúng tôi. Ông luôn luôn yên lặng. Vào các buổi tối, ông ngồi trong quán trọ, còn ban ngày ông ngắm biển và tàu thuyền.

One day he spoke to me. ‘ Come here, boy, ’ he said, and he gave me some money. ‘ Take this, and look out for a sailor with one leg. ’ He was afraid of that sailor with one leg. I was afraid too. I looked for the man with one leg, but I never saw him. Then winter came, and it was very cold. My father was ill, and my mother and I worked very hard. Early one January morning, the captain went to the beach. I helped my mother to make the captain's breakfast. The door opened and a man came in. His face was very white and he had only three fingers on his left hand. I could see that he was a sailor. ‘Can I help you?’ I asked.

Một ngày nọ, ông đã nói chuyện với tôi. "Hãy đến đây, cậu bé," ông nói, và ông đã cho tôi một số tiền. 'Hãy cầm lấy, và tìm cho ta gã thủy thủ một chân. "Ông ấy rất sợ gã thủy thủ một chân. Tôi cũng sợ hãi. Tôi tìm kiếm người đàn ông một chân, nhưng không hề nhìn thấy y. Thế rồi, mùa đông đến, và trời rất lạnh. Cha tôi đã bị bệnh, nên mẹ tôi và tôi đã phải làm việc cật lực. Một buổi sáng sớm tháng giêng, thuyền trưởng đi ra bãi biển. Tôi thì phụ giúp mẹ tôi làm bữa ăn sáng cho thuyền trưởng. Cửa mở ra và một người đàn ông bước vào. Khuôn mặt của y rất trắng và y chỉ có bốn ngón tay trên bàn tay trái của mình. Tôi có thể thấy rằng y là một thủy thủ. 'Ông cần chi? " Tôi hỏi.

The man looked at the captain’s breakfast table. ‘Is this table for my friend Bill?’ he asked. ‘I don’ t know your friend Bill,’ I said. ‘It’ s the captain’ s table. ’’The captain?’ he said. ‘Well, they sometimes call my friend Bill the Captain. Is he here in the house? ’’No. He’s out,’ I said. The man sat down and waited for the captain. Then the captain came into the room. He went to his table and sat down. ‘Bill!’ said the man. The captain turned round quickly. His face went white. Suddenly, he looked old and ill. ‘Come, Bill, you know me. You know an old friend, Bill,’ said the man. ‘Black Dog!’ said the captain.

Người đàn ông nhìn bàn ăn sáng của thuyền trưởng. "Đây có phải là bàn ăn của anh bạn Bill của tôi không nhỉ?" Ông hỏi. "Tôi không biết Bill bạn của ông," tôi nói. "Đó là bàn của thuyền trưởng. ''Thuyền trưởng à?' Ông ta nói. "Vâng, đôi khi họ gọi người bạn của tôi thuyền trưởng Bill. Ông ấy đang ở đây trong nhà này à? ''Không, ông ấy ra ngoài rồi," tôi nói. Người đàn ông ngồi xuống và chờ đợi thuyền trưởng. Sau đó, thuyền trưởng bước vào phòng. Ông đi đến bàn của mình và ngồi xuống. "Bill! 'Người đàn ông nói. Thuyền trưởng nhanh chóng quay lại. Khuôn mặt ông trắng ra. Đột nhiên, nom ông già đi và ốm yếu. "Nào, Bill, ông biết tôi mà. Ông biết một người bạn cũ, Bill ạ," người đàn ông nói. "Chó Đen!” Thuyền trưởng nói. '

‘Yes,’ said the man. ‘It’s me, Black Dog. I wanted to see my old friend Billy. ’’Well, here I am,’ said the captain. ‘What do you want? ’’I want to talk to you, Bill,’ Black Dog said. The captain looked at me. ‘Leave the room, boy,’ he said, ‘and don’t listen at the door.’ They talked for a long time. Then I heard them talking angrily. ‘No, no, no!’ said the captain. There was a fight and then Black Dog ran out of the house. The captain’s face was white. ‘I must get out of here!’ he said. I ran to get him a drink. I came back and found the captain on the floor. His eyes were closed. Our doctor, Dr Livesey, came and looked at the old captain. ‘He’s very ill,’ said the doctor. The captain opened his eyes and looked at the doctor. ‘Where’s Black Dog?’ he asked. ‘There’s no Black Dog here,’ said the doctor. ‘Now, Billy Bones, you must…’

'Vâng,' người đàn ông nói. 'Chính là tôi, Chó Đen đây. Tôi muốn gặp Billy, người bạn cũ của tôi. ''Vâng, tôi đây," thuyền trưởng bảo. "Anh muốn gì? ''Tôi muốn nói chuyện với ông, Bill," Chó Đen nói. Thuyền trưởng nhìn tôi. "Rời khỏi phòng, cậu bé," ông nói, "và đừng đứng nghe lén ở cửa. "Họ nói chuyện trong một thời gian dài. Sau đó, tôi nghe họ nói một cách giận dữ. 'Không, không, không! ' thuyền trưởng nói. Có một ẩu đả và sau đó Chó Đen chạy ra khỏi nhà. Khuôn mặt của thuyền trưởng trắng bêch đi. "Tôi phải rời khỏi đây!' Ông nói. Tôi chạy đi kiếm cho ông một thức uống. Tôi quay trở lại và thấy thuyền trưởng nằm trên sàn nhà. Đôi mắt ông đã nhắm nghiền. Bác sĩ của chúng tôi, Livesey, đã đến khám cho thuyền trưởng già. "Ông ấy bị trọng bệnh," Bác sĩ nói. Thuyền trưởng mở mắt và nhìn bác sĩ. "Chó Đen đâu rồi?" Ông hỏi. “Không có Chó Đen ở đây," bác sĩ nói. "Bây giờ, Billy Bones, ông phải…’

‘Billy Bones?’ said the captain. ‘My name’s not Billy Bones.’

‘Oh?’ said the doctor. ‘Oh, yes. It’s the name of a famous pirate.’

We put the old captain in his bed. ‘He must stay in his bed for a week,’ said the doctor. ‘He’s very ill.’

“Billy Bones?” thuyền trưởng nói. "Tên tôi không phải là Billy Bones.

"Ồ?" Bác sĩ nói. "Ồ, vâng. Đó là tên của một tên cướp biển nổi tiếng."

Chúng tôi đưa thuyền trưởng già lên giường. 'Ông phải nằm giường trong một tuần lễ, "Bác sĩ nói. "Ông ấy ốm nặng.”

At twelve o’clock I went to see the captain in his room.

‘What did the doctor say?’ he asked.

‘You must stay in bed for a week,’ I told him.

‘Too late!’ he said. ‘You remember Black Dog. He’s a bad man, but there are worse men than Black Dog. They want my old box. You must look out for sailors. You must look out for Flint’s men.’

Then the captain closed his eyes.

Tại 12 giờ tôi đi thăm thuyền trưởng tại phòng ông.

'Thế bác sĩ đã nói gì?" Ông hỏi.

"Ông phải ở trên giường một tuần," tôi nói với ông ấy.
"Quá muộn rồi!", Ông nói. "Cháu còn nhớ Chó Đen không. Nó là người xấu, nhưng có những người còn tồi tệ hơn cả Chó Đen nữa. Họ muốn lấy cái hòm cũa của ông. Cháu phải canh chừng bọn thủy thủ. Cháu phải canh chừng người của Flint. '

Sau đó, thuyền trưởng nhắm mắt lại.

But I didn’t look out for sailors, because my father died that night. I was too sad to think about the captain.

A week later, the captain came down and sat in his usual chair. I went outside the inn and looked up and down the road. I saw another man on the road. He wore a long black coat and he walked very slowly.

Nhưng tôi coi chùng thủy thủ, bởi vì cha tôi qua đời ngay tối hôm đó. Tôi quá buồn nên chẳng nghĩ về thuyền trưởng cả.

Một tuần sau, thuyền trưởng đi xuống và ngồi trên chiếc ghế ông thường ngồi. Tôi đi ra ngoài quán trọ và nhìn xuôi nhìn ngược hai đầu đường. Tôi thấy một người đàn ông đang đi trên đường. Y mặc một chiếc áo khoác dài màu đen và bước đi rất chậm.

‘He can’t see,’ I thought.

The man arrived in front of the inn and turned his face to me. ‘Can you tell me, please, where I am?’ I told him. He listened carefully:

‘You’re young,’ he said. ‘Take my hand, my young friend, and take me inside.’

He took my hand, He was very strong.

‘Now my young friend,’ he said, ‘take me to the captain. Quickly! I can break your arm.’

"Ông ta không thấy đường," tôi nghĩ.

Người đàn ông đến trước quán trọ và quay mặt về phía tôi. 'Cháu có thể vui lòng, cho biết đây là nơi nào không?" Tôi nói cho ông ta biết. Ông ta lắng nghe cẩn thận:

"Cháu đang còn nhỏ," y nói. "Này cháu ơi, cháu hãy cầm tay bác, và dẫn bác vào nhà đi. '

Y nắm lấy tay tôi, y rất khỏe.

"Bây giờ, cháu nhỏ của ta," y nói, "hãy đưa ta đến gặp thuyền trưởng. Nhanh lên! Ta có thể bẻ gãy cánh tay đấy.”

When the captain saw the man, he did not move. The man put something into the captain’s hand and then left the inn.

Khi thuyền trưởng nhìn thấy người đàn ông, ông đã không cử động được nữa. Người đàn ông dúi cái gì đó vào tay của thuyền trưởng và sau đó rời khỏi quán trọ.

The captain looked at the black paper in his hand. Then he read the words on it. ‘Ten o’clock! They’re coming at ten o’clock,’ he said. ‘We’ve got six hours! ’ He tried to stand up, but he was too ill. I ran for my mother, but it was too late. When we came back the captain was dead on the floor.

(continued)

Thuyền trưởng nhìn vào tờ giấy màu đen trên tay. Sau đó, ông đã đọc những lời trên đó. “Mười giò! Chúng sẽ đến lúc mười giờ," ông nói. “Chúng ta chỉ có mỗi sáu giờ! "Ông gắng gượng đứng lên, nhưng đã quá ốm. Tôi chạy ra gọi mẹ tôi, nhưng đã quá muộn. Khi chúng tôi trở lại thuyền trưởng đã chết trên sàn nhà.

(còn tiếp)




No comments:

Post a Comment

your comment - ý kiến của bạn