MENU

BILINGUAL BLOG – BLOG SONG NGỮ ANH VIỆT SHARE KNOWLEGE AND IMPROVE LANGUAGE

--------------------------- TÌM KIẾM TRÊN BLOG NÀY BẰNG GOOGLE SEARCH ----------------------------

TXT-TO-SPEECH – PHẦN MỀM ĐỌC VĂN BẢN

Click phải, chọn open link in New tab, chọn ngôn ngữ trên giao diện mới, dán văn bản vào và Click SAY – văn bản sẽ được đọc với các thứ tiếng theo hai giọng nam và nữ (chọn male/female)

- HOME - VỀ TRANG ĐẦU

CONN'S CURENT THERAPY 2016 - ANH-VIỆT

150 ECG - 150 ĐTĐ - HAMPTON - 4th ED.

VISUAL DIAGNOSIS IN THE NEWBORN

Thursday, July 22, 2010

KHÔNG BAO GIỜ QUÁ MUỘN - truyện ngắn của Barray Eva

IT'S NEVER TOO LATE

Barray Eva


He stopped on his morning walk along th sea front, to watch the children playing on the beach. Watching them splash amongst the waves, leaping in and out, air filled with cries of laughter. His gaze swept along the beach taking in the family's enjoying the summer sunshine. Some building sand castles or playing ball, others just lapping up the suns rays.


Ông dừng lại khi đi dạo buổi sáng trên biển, đứng xem trẻ con chơi đùa trên bãi biển. Chúng đang đùa giỡn trên sóng biển, ngoi lên, ngụp xuống, la hét, cười vang. Ông đưa mắt nhìn dọc theo bãiì biển rồi dừng lại nơi một gia đình đang hưởng nắng hè. Một số đang xây những lâu đài cát, những người khác chỉ nằm ngữa phơi nắng.


A ball came rolling towards him, and a "hey mister, get our ball please" came from a small group of boys playing soccer on the beach. He knew what he wanted to do, he had done it so many, many times before. Just flick the ball up with his toe , onto his knee then volley it back to the waiting boys. His mind told his body what to do, but is no longer answered as it used to do. His attempt to flick the ball, was slow, and he found himself scurrying around to pick the ball up and throw it back, rather than kick it. He was like a girl he thought, no not a girl an old man! "after all" he said to himself with a sigh, "that's what he was, an old man"


Một trái bóng lăn về phía ông, và mấy đứa trẻ đang chơi bóng đá trên bãi biển la to "Ông ơi, đá quả bóng lại cho chúng cháu với." Ông biết ông sẽ phải làm gì. Ông đã làm điều này biết bao nhiêu lần rồi. Chỉ cần dùng mũi chân hất quả bóng lên đầu gối và đá vô lê cho bọn trẻ đang chờ đợi. Đầu óc ông bảo cơ thể ông làm thế, nhưng cơ thể không còn phản ứng tốt như nó đã từng. Nỗ lực của ông để hất quả bóng lên tỏ ra chậm chạp, nên ông đành phải cúi xuống nhặt quả bóng lên và ném nó trở lại thay vì đá nó đi. Mình giống như con gái. Không, không phải con gái mà là ông lão. "Rốt cục mình là gì, chỉ còn là một lão già."



He moved to a bench and sat down, as if mocking him, the wind picked up the meager strands of hair he still had left on his head.


Ông bước đến một cái ghế đá và ngồi xuống, như để trêu ngươi ông, cơn gió hất tung những lọn tóc ít ỏi còn sót lại trên đầu.


He watched the sun sparkling on the shimmering sea, and the soft gentle breeze, sent his mind back, not that many years ago at all really, but it seemed a life time.

Ông quan sát mặt trời lấp lánh trên mặt biển lung linh, và cơn gió nhẹ đưa suy nghĩ của ông quay lại không phải cách đây nhiều năm mà là cả một đời người.


He had moved to the coast having finished his working days, and taken an early retirement. His life had been one of enjoyment, and now he needed rest. Throughout his years he had known every emotion going from the happiness of love, to the hurt of divorce. But now he had thought he needed a place to see out his last lonely years. Last, well at 50 it was not quite last, but lonely they certainly were.

Ông chuyển đến ở miền biển này sau khi kết thúc những tháng ngày làm việc và nghỉ hưu sớm. Cuôc đời ông đã nhiều vui thú và bây giờ cần được nghỉ ngơi. Suốt những năm của cuộc đời mình, ông đã từng nếm trải biết bao cảm giác từ hạnh phúc của tình yêu tới nỗi đau chia cắt. Nhưng bây giờ ông nghĩ ông cần một nơi để chia tay những năm đơn côi cuối đời. À, cuối đời, tuổi năm mươi thì không hẳn đã là cuối đời, nhưng cô đơn thì hẳn là cô đơn rồi.



He had found a small cottage with enough of a garden to keep him busy, a pub near enough to pass the odd evening, and views and walks to keep the body and mind in active.


Ông đã tìm một ngôi nhà nhỏ với mảnh vườn đủ lớn để giữ ông bận bịu, một quán rượu gần kề để ông trải qua những chiều cô quạnh, và phong cảnh cùng những cuộc dạo chơi để giữ cho thân thể và trí óc năng nổ.


It was on one of these walks he had first met her, just as he had round a headland, there she was just sitting there gazing out to sea, the sun behind her, surrounding her like a golden halo. A vision that would always stick with him for the rest of his life.


Chính trong một lần đi dạo như thế ông đã gặp nàng. Khi ông đi dạo quanh một mũi đất, nàng đang ngồi nhìn đăm chiêu ra biển, mặt trời ở sau lưng bao quanh nàng như ánh hào quang vàng óng. Hình ảnh ấy gắn bó với ông suốt những năm còn lại của cuộc đời.

It was the start of so many day and months of happiness, something he thought would never happen again to him. After all, he was old, they were old, well her not as much as him. But is seemed she never saw that. She never once mentioned the years between them. And when once he had brought up about his age his age, she sealed his lips with a kiss and said "It's never too late to fall in love" the lines of an old song that even now echoed through his thoughts.


Đó là sự bắt đầu của những tháng ngày hạnh phúc, cái mà ông nghỉ sẽ không bao giờ xảy ra với ông lần nữa. Dẫu sao thì ông cũng đã lớn tuổi, họ đã lớn tuổi, dù nàng không già như ông. Nhưng dường như nàng không nhận thấy điều đó. Nàng không bao giờ nói đến khoảng cách tuổi tác giữa họ. Nàng hôn môi ông và nói. "Yêu nhau không bao giờ muộn cả." Đò là lời của một bài hát cũ mà bây giờ vẫn còn vọng lại trong ý nghĩ của ông.


She soon moved into his little cottage, and their world was one of roses, sunny days and happiness.


Rồi nàng đến sống cùng ông trong ngôi nhà nhỏ, và thế giới của họ là thế giới của hoa hồng, của những ngày nắng đẹp và ngập tràn hạnh phúc.



A chill ran through him, like the first sign of the coming of winter on an autumn day.

Một cơn lạnh chạy qua người ông như là dấu hiệu đầu tiên của mùa đông vào một ngày thu.


The one night she told him she had been to the doctors, and what the doctor had found. He remembered last few months of their lives together, and the bitter taste left by her death, a taste that poisoned his body, and broke his heart.

Một hôm nàng kể cho ông nghe nàng đã đến bác sĩ và cho ông biết hết những gì bác sĩ đã nói. Ông còn nhớ những tháng cuối cùng họ sống bên nhau và cái vị đắng của cuôc đời khi nàng bỏ ông ra đi, cái vị đắng đã đầu độc cơ thể ông và làm tan nát trái tim ông.


Still photographs flashed across his minds eye, her smile, her serenity, and that first time he saw her, lit by the sun. Then the last time he saw her as he held her hand, and the last breaths of her life left her, and he could swear she was at that moment once more surrounded by that same golden glow.

Những hình ảnh lại lóe sáng trong óc ông: mắt nàng, nụ cười của nàng, sự trầm lặng cùa nàng, và cái lần đầu tiên ông nhìn thấy nàng trong ánh mặt trời rực rõ. Rồi tới lần cuồi cùng khi ông nhìn nàng, khi ông nắm chặt tay nàng và hơi thở cuối cùng từ giã nàng ông vân con thấy những tia sáng vàng óng ả ấy bao quanh nàng.



A ball brushing against his legs, woke him from his days dreams. This time he thought, and he kicked the ball, straight back to the children who waved and said thanks, as he smiled and looked down at her last gift to him.

Một trái bóng lại vô tình lăn vào chân ông, khiến ông sực tỉnh. Lần này ông suy nghĩ rôi đá thẳng về phía bọn trẻ đang vẫy tay cám ơn ông. Ông mĩm cười và nhìn xuống chân mình. Đó là món quà cuối cùng mà nàng trao tặng ông.


Huế, 2005

No comments:

Post a Comment

your comment - ý kiến của bạn