MENU

BILINGUAL BLOG – BLOG SONG NGỮ ANH VIỆT SHARE KNOWLEGE AND IMPROVE LANGUAGE

--------------------------- TÌM KIẾM TRÊN BLOG NÀY BẰNG GOOGLE SEARCH ----------------------------

TXT-TO-SPEECH – PHẦN MỀM ĐỌC VĂN BẢN

Click phải, chọn open link in New tab, chọn ngôn ngữ trên giao diện mới, dán văn bản vào và Click SAY – văn bản sẽ được đọc với các thứ tiếng theo hai giọng nam và nữ (chọn male/female)

- HOME - VỀ TRANG ĐẦU

CONN'S CURENT THERAPY 2016 - ANH-VIỆT

150 ECG - 150 ĐTĐ - HAMPTON - 4th ED.

VISUAL DIAGNOSIS IN THE NEWBORN

Thursday, July 22, 2010

Bồ câu cô đơn - truyện ngắn của Barray Eva










































LONESOME DOVE By
Barry Eva 1998

BỒ CÂU CÔ ĐƠN

translated by nguyenquang

For the umpteenth time that day the wagon stuck in the gripping mud, and for the umpteenth time that day she wandered what she was doing here alone in a wagon. With a mixed up with a ragtag bunch of pioneers, following some long ago lost trial in the wind and rain. The dripping of the rain from the wagon canvas seemed to know exactly where the gap in her slicker was. Each drop finding it's way down her back.

Hôm nay, không biềt bao nhiêu lần cổ xe mắc kẹt trong đất bùn nhão nhoét, và không biềt bao nhiêu lần nàng tự hỏi nàng đang làm gì một mình đơn cô trên cổ xe này với một nhóm người tim đường vô danh trong mưa gió lần theo bước chân những người tiên phong đã mất dấu. Những giọt mưa thấm từ vải mui xe dường như biết đích xác những chỗ áo mưa nàng bị rách. Chúng chảy dọc theo sống lưng nàng.

It had of course not started out like this. She remembered with a lump in her throat how her parents and she had set off to discover the promised land, "Go West" the signs had said, and that's where they had headed. Sadly it was just a few weeks into their journey that a freak flash flood in a box canyon had taken several wagons and their owners to a promised land far beyond American shores. Her parents had been two of the people lost that night.

Nàng nghẹn ngào nhớ lại bố mẹ và nàng đã cất bước ra đi tìm miền đất Hứa như thế nào.

“Hãy đi về Miền Tây" những biển chỉ đường bảo vậy, và thế là họ dấn bước về phía trước. Điều đáng buồn là chỉ sau mấy tuần ra đi, một cơn lũ tàn khốc trong một hẽm núi đã cuốn trôi nhiều cổ xe và chủ nhân của chúng tới miền đất Hứa bên kia bờ nước Mỹ. Bố mẹ nàng là hai trong số người thiệt mạng đêm ấy.

Of course the rest of the wagon train had offered every help they could expecting her to turn around and head back East. She was made of more steel than they thought, and carried on, single handed across the miles heading for who knows what or where.

Dĩ nhiên những gia đình còn lại trong đoàn lữ hành đã tìm mọi cách giúp đỡ để nàng có thể quay trở về miền Đông. Tuy nhiên, nàng sắt đá hơn họ tưởng và nàng tiếp tục ra đi, một mình băng qua bao nhiêu dặm đường mà không ai biết sẽ đi đến đâu và tìm kiếm cái gì.

Though her parents had always called her there little bird, she soon became known to the rest of the wagon train as Golden Dove, because of her long golden hair, which in those early days could be seen flowing behind her as she kept pace with the wagon train on her horse.

Dù bố mẹ nàng luôn gọi nàng là Tiểu Cầm, nhưng những người khác trong đoàn lữ hành đều gọi nàng là Bồ Câu Vàng, bởi vì những ngày đầu người ta thấy mái tóc vàng của nàng tung bay sau lưng nàng khi nàng phi ngựa cho kịp bước với đoàn.

After the death of her parents, she cropped her curls, and the people soon changed to calling her Lonesome Dove.

At last the wagons slowed down, forming into a muddy circle to rest for the night, Lonesome Dove, slowly climbed down the wagon, and wearily started to sort out what supplies, shifting through the soaking packages trying to find something that may help with tonight's meal.

Sau khi bố mẹ qua đời, nàng cắt tóc ngắn và chắng mấy chốc mọi người chuyển sang gọi nàng là Bồ Câu Cô Đơn.

Cuối cùng đoàn lữ hành đi chậm lại, quây thành một vòng tròn để nghỉ qua đêm, Bồ Câu Cô Đơn chậm rãi bước xuống xe, mệt mỏi lục lọi đống đồ tiếp liệu trong các túi hành lí ướt sủng, cố tìm cái gì đó có thể ăn cho qua bữa tối nay.

The other folks were all very quiet, with the not only the weather dampening their spirits but the fact that none of them were exactly sure where there were. The wagon master who had started with them on their trek had been having been another poor soul lost in the flash flood.

Những người khác đều lặng lẽ không nói gì, không phải vì thời tiết làm ướt sủng tinh thần họ mà vì lẽ họ không biết chắc mình đang ở nơi đâu. Ông chủ cổ xe khởi xướng cuộc di cư lại có thêm một người thân nữa thiệt mạng trong cơn lũ quét.

The cooking was done centrally each wagon helping boast contents of the meal, and taking it in turn with the cooking and the other chores. Tonight Lonesome Dove's was taking her turn in finding wood for the fire, this in the pouring rain was no easy matter, she moved further and further away in her quest for dry wood. All of a sudden a movement caught the corner of her eye, her heart jumped to her throat, before she could scream a warning a deep voice disturbed the sound of the rain.

Việc nấu nướng được thưc hiện tập trung, mỗi nhà thay phiên nhau nấu các bữa ăn và làm những việc vặt khác. Tối nay, đến lượt Bồ Câu Cô Đơn đi kiếm củi đun. Những lúc trời mưa trút nước như thế này kiếm củi là không phải dễ. Nàng đi mỗi lúc một xa để tìm củi khô. Thình lình, mắt nàng bắt gặp một vật gì đó chuyển động. Tim nàng như nhảy ra khỏi lồng ngực, trước khi nàng kịp la lên kêu cứu một giọng nói trầm cất lên át cả tiếng mưa.

"Evening Ma'am"

Her scream stopped jammed in her throat.

A tall horseman slowly moved his horse from under a nearby tree to stand in front of her. "Not a nice evening to be out looking for wood"

She looked up into a face that was suddenly lit by a brilliant smile, and her heart stopped trying to get into her mouth and did a little flip.

"Chàocô."

Tiếng la của nàng kẹt lại trong cổ họng.

Một kỵ sĩ chậm rãi cưỡi ngựa từ dưới môt gốc cây gân đấy đến trước mặt nàng.
"Trời thế này mà đi kiếm củi thì thật là khó."

Nàng ngước nhìn lên, khuôn mặt đột nhiên sáng lên với nụ cười rạng rỡ, tim nàng không còn thót lên nữa mà đã hơi có vẻ xúc động.

So it was that some minutes later Lonesome Dove entered the wagon circle, with some dripping pieces of wood, and a tall dark stranger. The other members of the wagon train gathered around the stranger, who was soon joining in their evening meal and hearing about the problems that had hit the pioneers so far. He waited until they had finished, then slowly got to his feet.

Thế rồi chỉ mấy phút sau Bồ Câu Cô Đơn đã trở lại chỗ tập trung với một ít củi ướt nước và một chàng trai cao lớn, ngăm đen. Những thành viên khác của đoàn vây quanh người lạ mặt mà ngay lập tức cùng ăn tối với họ và lắng nghe những vấn dề mà người di cư đã từng gặp phải. Chàng chờ cho mọi người nói xong rồi chậm rãi đứng lên.

"Seem like you folks have had a real bad time, and the fact that you are here miles from the trial proves that you need my help, my name is Todd, Todd Bennett, I'm a Ranger, helping out where I can, if you will let me I'll gladly lead to the nearest town, where you can hire a scout to take you the rest of the way"

Dường như các bạn đang thực sự gặp khó khăn. Việc các bạn dừng lại nơi đây cách xa tuyến đường mà những người trước đã đi đến hàng dặm chứng tỏ các bạn đang cần sự giúp đỡ của tôi. Tôi tên là Todd, Todd Bennett. Tôi làm nghề gác rừng, tôi giúp đỡ mọi người lúc có thể. Nếu các bạn bằng lòng tôi sẽ đưa các bạn đến thị trấn gần nhất. Ở đó các bạn có thể thuê một người dẫn đường đưa các bạn đi nốt quãng đường con lại."

Todd, said no more, and as it became clear from the rest of their journey to the nearest town, many days drive away, was some speech from the quiet Ranger. Each day as they travelled, it seemed to Lonesome Dove that Todd seemed to spend extra time, riding beside her wagon, giving her that flashing smile, and gradually making her forget her troubled months, even the weather seemed to brighten up. Every evening it was with Lonesome Dove that Todd drank his coffee, listening to her stories about the East coast, her home, her family, her dreams, drawing After many adventures, trials and troubles, the wagon train eventually wound it's way into the town of New Grove, where the families set about sorting their life's out, each very grateful to Todd and knowing that without his help and guidance none of them would have survived the journey.

Todd không nói gì thêm. Nhưng từ những lời của người gác rừng ít nói này mọi người đều biết rằng từ đây đến thị trấn gần nhất còn phải đi nhiều ngày đường nữa. Mỗi ngày đi đường, Bồ Câu Cô Đơn cảm thấy dường như Todd dành nhiều thời gian cưỡi ngựa bên cạnh xe ngựa của nàng, chốc chốc mĩm cười với nàng khiến nàng quên đi những tháng ngày gian khổ vừa qua. Ngay cả thời tiết cũng đã sáng sủa dần lên. Chiều chiều cùng Bồ Câu Cô Đơn, Todd uống cà phê, lắng nghe những câu chuyện của nàng về miền Đông, quê hương nàng, về gia đình và những giấc mơ của nàng. Sau nhiều mạo hiểm, dò dẫm và rắc rối, đoàn lữ hành cuối cùng cũng đã đến được thị trấn New Grove. Ở đó các gia đình bắt đầu sắp xếp lại cuộc sống. Mọi người đều cảm ơn Todd và biết rằng nếu chàng không giúp đỡ và dẫn đường thì chắc chắn không ai trong họ có thể sống sót qua cuộc hành trình.

The months past and come the spring the wagon train complete with a new guide and wagon master set out West once more, that is all except Lonesome Dove, she stayed where her heart was, safe in the arms of Todd.

The west was tough, and un-tamed, life for Todd and Lonesome Dove was not easy but together they took all that was sent to test them in their stride, and soon the 2 became 3 when a son was born. Todd built them a cabin near a gentle stream, where they made there life's together. But the wildness was never far away, and as the town grew; it came that Todd the ranger became Todd the lawman.

Mấy tháng trôi qua và rồi mùa xuân đã đến. Đoàn người có một người dẫn đường mới và các gia đình lại tiếp tục lên đường về miền Tây trừ Bồ Câu Cô Đơn. Nàng ở lại nơi trái tim nàng trú ngụ, an bình trong vòng tay Todd.

Miền Tây hoang vu và khắc nghiệt. Cuộc sống của Tod và Bồ Câu Cô Đơn không chút dễ dàng. Nhưng bên nhau họ đã xoay xở với tất cả những gì mà số phận mang lại cho họ. Chẳng bao lâu hai đã thành ba khi cậu con trai của họ ra đời. Todd dựng một túp lều gỗ cạnh một con suối nhỏ, nơi họ sống cùng nhau giữa vùng hoang dã. Thế rồi khi thị trấn phát triển, Todd từ một người gác rừng đã trở thánh một người thực thi pháp luật.

One fateful day, what were three became two, when Todd was shot in the back while patrolling the town streets, many fingers were pointed at the killer, but no proof was ever brought forward, so Lonesome Dove once more was on her own, this time though with a young son to support.

Vào một ngày định mệnh, ba chỉ con hai khi Tođ bị bắn vào lưng trong khi đi tuần tra trên đường phố. Nhiều người chỉ điểm kẻ sát nhân, nhưng không tìm ra được bằng chứng nào. Một lần nữa Bồ Câu Cô Đơn lại đơn côi góa bụa, dù lần này nàng còn có một cậu con trai nhỏ để chăm sóc.

Winters, storms, floods and drouts, all came and went, Lonesome dove worked day and night to provide for her and her son. She was none and respected by all, and everybody, and though she seemed to have got over the loss of her man. In only a few years her once golden hair had turned grey, and though she smiled in the daily work, and pleasure she got watching her son grew, her heart was crying for the loss of her Todd.

Mùa đông, bão tố, nước lũ, hạn hán đến rồi lại đi. Bồ Câu Cô Đơn làm việc ngày đêm để sống qua ngày và nuôi cậu con trai. Nàng đươc mọi người yêu thương và kính trọng. Và mặc dù nàng đã vượt qua được nỗi mất mát, chỉ trong mấy năm mái tóc vàng óng ngày nào, giờ đây đã bạc trắng. Dù nàng mĩm cười trong khi làm việc và vui mừng thấy con khôn lớn, nhưng trái tim nàng vẫn khóc thầm vì đã mất Todd mãi mãi.

The years went bye and the young son grew into a man, it was part pride and part horror that she had when one day her son arrived home wareing that self same sheriffs badge that Todd had once worn.

Nhiều năm trôi qua và cậu con trai đã trở thành một người đàn ông. Tự hào xen lẫn lo sợ khi một hôm Bồ Câu Cô Đơn thấy con trai mình trở về nhà với sắc phục và phù hiệu cảnh sát trưởng mà Todd đã từng mang.

A year later a message arrived at the town, the man that had shot Todd had robbed a bank up north, and was heading towards the border, the only law that could stop him was the son of Lonesome Dove.

Một năm sau, một tin tức đến với thị trấn, hung thủ giết Tođ vừa mới cướp một ngân hàng ở phía Bắc, và đang tẩu thoát về phía biên giới. Người duy nhất có thể chặn bắt y là con trai của Bồ Câu Cô Đơn.

A showdown happened that very day, and many stories were told about how the young sheriff, was taken by suprise, and would have been shot in the back like his father, except a shot rang out from a near-by alley-way, and the murdering bushwhacker, lay dead in the dust.
Nobody knew where the shot had come from, or who had pulled the trigger.
Nobody knew that is except Lonesome Dove, the woman who would not lose a son, as she had lost a husband

Một cuộc chạm súng quyết liệt đã xảy ra ngay vào ngày hôm đó, và nhiều câu chuyện đã được kể lại về việc chàng cảnh sát trưởng hẳn đã bị bắn một phát vào lưng giống như bố mình nếu như không có một phát súng vang lên từ một con đường có trồng cây hai bên gần đấy và tên sát nhân giẫy giụa, nằm chểt trong bụi đất. Không ai biết phát súng từ đâu tới và ai đã bóp cò. Không ai biết điều đó trừ Bồ Câu Cô Đơn. Người phụ nữ này quyết không chịu để mất đứa con trai như đã để mất chồng.

Barry Eva 1998

Huế 2005











No comments:

Post a Comment

your comment - ý kiến của bạn